Tố Y không thể phun một ngụm khí khỏi cổ họng, suýt nữa nghẹn chết. Làm thế nào cũng không hiểu được hai người mấy ngày hôm trước còn là tử địch, cho dù Hoàn Nhan Tự quả thật không có hàm ẩn dục vọng gì ngoài ý muốn chinh phục mình vậy nhưng sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại xem y là đối tượng tối thích hợp tuyển làm hoàng hậu. Trước không nói đến giới tính của mình, chỉ là mấy sự việc không chút liên quan như vậy lại bị hắn trộn lẫn nhập nhằng liền cũng đủ khiến cho Tố Y đau đầu . Ông trời ơi, y đang đối mặt một kẻ như thế nào đây, người này. . . . . . tâm tư người này thật không thể đoán được, không, phải nói là không có kẻ nào lại có tâm tư như vậy mới đúng.
Hoàn Nhan Tự thấy gương mặt thanh tú đỏ bừng tức tối, bất giác lại buồn cười, không biết vì sao, từ sau khi Tố Y cùng hắn bộc bạch tâm ý, hắn nhìn người cừu địch xưa kia trước mặt này thật là một người thiên thượng thiểu hữu, địa hạ vô song. Chẳng qua lúc này hắn lại có một tâm tư khác, liền ôm lấy Tố Y nói: “Ngươi ngoan ngoãn bồi trẫm nằm trong chốc lát, đêm qua thật có chút mệt mỏi, nếu không chịu, trẫm liền chấn hưng tinh thần muốn ngươi, nhìn xem ngươi trốn đường nào.”
Tố Y tức giận cắn răng nói: “Ngươi muốn ngủ an ổn? Không sợ ta một đao đem ngươi làm thịt? Ta sớm một tay huyết tinh, tuyệt đối có đủ ngoan tâm.”
Hoàn Nhan Tự cũng không để ý tới, ôm lấy y song song nằm trên giường, nhắm mắt nói: “Ngươi tất nhiên có ngoan tâm, chẳng qua rất cổ hủ, không chịu xuống tay làm chuyện đê tiện này, Tố Tố a Tố Tố, ngươi biết rõ như vậy bất lợi cho bản thân nhưng cũng không đổi được, trẫm không biết nên nhạo báng ngươi ngu xuẩn hay là nên bội phục ngươi quang minh. Được rồi, ngươi cũng nằm trong chốc lát đi, ngẫm lại lời trẫm vừa nói, trẫm cũng không phải chỉ nói mà thôi.”
Tố Y đầy bụng hồ nghi, thầm nghĩ: “Hắn vừa rồi nói biết bao nhiêu điều, ta làm sao biết câu nào không phải nói chỉ là nói mà thôi. Tám phần của câu cuối cùng kia đều là lời nói vô sỉ, sẽ không liên hệ đến chuyện hoàng hậu, hắn cùng những đại thần kia cũng không phải người mù, nam phi từ xưa đã hiếm thì nói chi đến nam hậu.” Nhìn Hoàn Nhan Tự hô hấp đều đều, y cũng không dám vọng động, sợ đánh thức hắn, hắn sẽ thật muốn chính mình.
*
Tố Y lo lắng một đêm, động một chút cũng không dám, thật vất vả đến khi trời sắp sáng mới ngủ được một chút. Hoàn Nhan Tự lại ngủ say sưa, khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, nhìn nhìnTố Y bên cạnh, thấy y trong lúc ngủ mơ mà đôi mày vẫn gắt gao nhíu lại, giống như đề phòng. Không khỏi cười khẽ một tiếng, thầm nghĩ: không cần đề phòng ta đến mức này, người như ngươi, tất yếu đến một ngày danh chính ngôn thuận nào đó, ta liền có thể tùy ý làm bậy một phen, hiện giờ phải nhẫn. Chính là. . . . . . Ai, ta biết nếu không bức ngươi thì không thể khiến ta toại nguyện, Tố Tố, đến lúc đó ngươi chớ trách ta vô tình, ai bảo ngươi tốt như vậy, làm cho ta một khi lâm vào liền không thể tự kiềm chế chứ?
Hắn thấy Tố Y ngủ không an ổn, liền lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài điện, xua tay không cho các cung nữ tiến vào hầu hạ, đi ra ngoài mới nói: “Tay chân nhẹ nhàng một chút, chớ đánh thức y, nỗi nhục bị bắt, mối hận mất nước, ai, mấy ngày nay y đã chịu đủ dày vò.”
Tử Nông che miệng cười hướng Tử Lưu nói nhỏ: “Ta theo chủ tử đã lâu, cũng không biết hắn là người lương thiện như vậy.” Nói chưa xong đã bị Hoàn Nhan Tự trừng mắt liếc một cái, sợ tới mức nàng vội lại giúp sửa sang long bào, nói: “Đại vương, ngươi hôm nay liền tuyên bố việc dời đô sao? Chỉ sợ trên triều sẽ có sóng to gió lớn đó.”
Hoàn Nhan Tự ánh mắt lạnh lùng nói: “Cần gì quan tâm nhiều đến vậy, sớm muộn gì đều phải tuyên bố .” Lại cười nói: “Trẫm nghe Úc Thương nói trong hoàng cung Tề Quốc có xây dựng Tận Tình Uyển thập phần xa hoa, xảo đoạt thiên công, thật phù hợp để cho hoàng hậu ở.”
Tử Lưu nói: “Mặc dù nói là nói vậy, nhưng Đại Vương nhiều năm qua vẫn chưa lập hậu, hay là đã chọn được người? Việc này phải thận trọng, chẳng những phải hợp ý Đại Vương mà còn phải được tiểu thái tử thuận ý, là hoàng hậu tất nhiên phải gánh vác trọng trách dạy bảo thái tử, người bình thường không thể đảm đương nổi.”
Hoàn Nhan Tự nói: “Chuyện đó không phải vấn đề chính, tân hoàng hậu tất nhiên có thể dạy bảo Sóc Nhi, được rồi, hiện giờ không phải lúc nói chuyện này, hết thảy đều chờ đến ngày đến được tân đô hãy nói sau. Thượng triều đi”, nói xong bước ra ngoài, còn lại Tử Lưu, Tử Nông hai mặt nhìn nhau, cùng không biết hắn vì sao lại nói ra lời này.
Tố Y không thể phun một ngụm khí khỏi cổ họng, suýt nữa nghẹn chết. Làm thế nào cũng không hiểu được hai người mấy ngày hôm trước còn là tử địch, cho dù Hoàn Nhan Tự quả thật không có hàm ẩn dục vọng gì ngoài ý muốn chinh phục mình vậy nhưng sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại xem y là đối tượng tối thích hợp tuyển làm hoàng hậu. Trước không nói đến giới tính của mình, chỉ là mấy sự việc không chút liên quan như vậy lại bị hắn trộn lẫn nhập nhằng liền cũng đủ khiến cho Tố Y đau đầu . Ông trời ơi, y đang đối mặt một kẻ như thế nào đây, người này. . . . . . tâm tư người này thật không thể đoán được, không, phải nói là không có kẻ nào lại có tâm tư như vậy mới đúng.
Hoàn Nhan Tự thấy gương mặt thanh tú đỏ bừng tức tối, bất giác lại buồn cười, không biết vì sao, từ sau khi Tố Y cùng hắn bộc bạch tâm ý, hắn nhìn người cừu địch xưa kia trước mặt này thật là một người thiên thượng thiểu hữu, địa hạ vô song. Chẳng qua lúc này hắn lại có một tâm tư khác, liền ôm lấy Tố Y nói: “Ngươi ngoan ngoãn bồi trẫm nằm trong chốc lát, đêm qua thật có chút mệt mỏi, nếu không chịu, trẫm liền chấn hưng tinh thần muốn ngươi, nhìn xem ngươi trốn đường nào.”
Tố Y tức giận cắn răng nói: “Ngươi muốn ngủ an ổn? Không sợ ta một đao đem ngươi làm thịt? Ta sớm một tay huyết tinh, tuyệt đối có đủ ngoan tâm.”
Hoàn Nhan Tự cũng không để ý tới, ôm lấy y song song nằm trên giường, nhắm mắt nói: “Ngươi tất nhiên có ngoan tâm, chẳng qua rất cổ hủ, không chịu xuống tay làm chuyện đê tiện này, Tố Tố a Tố Tố, ngươi biết rõ như vậy bất lợi cho bản thân nhưng cũng không đổi được, trẫm không biết nên nhạo báng ngươi ngu xuẩn hay là nên bội phục ngươi quang minh. Được rồi, ngươi cũng nằm trong chốc lát đi, ngẫm lại lời trẫm vừa nói, trẫm cũng không phải chỉ nói mà thôi.”
Tố Y đầy bụng hồ nghi, thầm nghĩ: “Hắn vừa rồi nói biết bao nhiêu điều, ta làm sao biết câu nào không phải nói chỉ là nói mà thôi. Tám phần của câu cuối cùng kia đều là lời nói vô sỉ, sẽ không liên hệ đến chuyện hoàng hậu, hắn cùng những đại thần kia cũng không phải người mù, nam phi từ xưa đã hiếm thì nói chi đến nam hậu.” Nhìn Hoàn Nhan Tự hô hấp đều đều, y cũng không dám vọng động, sợ đánh thức hắn, hắn sẽ thật muốn chính mình.
Tố Y lo lắng một đêm, động một chút cũng không dám, thật vất vả đến khi trời sắp sáng mới ngủ được một chút. Hoàn Nhan Tự lại ngủ say sưa, khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, nhìn nhìnTố Y bên cạnh, thấy y trong lúc ngủ mơ mà đôi mày vẫn gắt gao nhíu lại, giống như đề phòng. Không khỏi cười khẽ một tiếng, thầm nghĩ: không cần đề phòng ta đến mức này, người như ngươi, tất yếu đến một ngày danh chính ngôn thuận nào đó, ta liền có thể tùy ý làm bậy một phen, hiện giờ phải nhẫn. Chính là. . . . . . Ai, ta biết nếu không bức ngươi thì không thể khiến ta toại nguyện, Tố Tố, đến lúc đó ngươi chớ trách ta vô tình, ai bảo ngươi tốt như vậy, làm cho ta một khi lâm vào liền không thể tự kiềm chế chứ?
Hắn thấy Tố Y ngủ không an ổn, liền lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài điện, xua tay không cho các cung nữ tiến vào hầu hạ, đi ra ngoài mới nói: “Tay chân nhẹ nhàng một chút, chớ đánh thức y, nỗi nhục bị bắt, mối hận mất nước, ai, mấy ngày nay y đã chịu đủ dày vò.”
Tử Nông che miệng cười hướng Tử Lưu nói nhỏ: “Ta theo chủ tử đã lâu, cũng không biết hắn là người lương thiện như vậy.” Nói chưa xong đã bị Hoàn Nhan Tự trừng mắt liếc một cái, sợ tới mức nàng vội lại giúp sửa sang long bào, nói: “Đại vương, ngươi hôm nay liền tuyên bố việc dời đô sao? Chỉ sợ trên triều sẽ có sóng to gió lớn đó.”
Hoàn Nhan Tự ánh mắt lạnh lùng nói: “Cần gì quan tâm nhiều đến vậy, sớm muộn gì đều phải tuyên bố .” Lại cười nói: “Trẫm nghe Úc Thương nói trong hoàng cung Tề Quốc có xây dựng Tận Tình Uyển thập phần xa hoa, xảo đoạt thiên công, thật phù hợp để cho hoàng hậu ở.”
Tử Lưu nói: “Mặc dù nói là nói vậy, nhưng Đại Vương nhiều năm qua vẫn chưa lập hậu, hay là đã chọn được người? Việc này phải thận trọng, chẳng những phải hợp ý Đại Vương mà còn phải được tiểu thái tử thuận ý, là hoàng hậu tất nhiên phải gánh vác trọng trách dạy bảo thái tử, người bình thường không thể đảm đương nổi.”
Hoàn Nhan Tự nói: “Chuyện đó không phải vấn đề chính, tân hoàng hậu tất nhiên có thể dạy bảo Sóc Nhi, được rồi, hiện giờ không phải lúc nói chuyện này, hết thảy đều chờ đến ngày đến được tân đô hãy nói sau. Thượng triều đi”, nói xong bước ra ngoài, còn lại Tử Lưu, Tử Nông hai mặt nhìn nhau, cùng không biết hắn vì sao lại nói ra lời này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tố Y không thể phun một ngụm khí khỏi cổ họng, suýt nữa nghẹn chết. Làm thế nào cũng không hiểu được hai người mấy ngày hôm trước còn là tử địch, cho dù Hoàn Nhan Tự quả thật không có hàm ẩn dục vọng gì ngoài ý muốn chinh phục mình vậy nhưng sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại xem y là đối tượng tối thích hợp tuyển làm hoàng hậu. Trước không nói đến giới tính của mình, chỉ là mấy sự việc không chút liên quan như vậy lại bị hắn trộn lẫn nhập nhằng liền cũng đủ khiến cho Tố Y đau đầu . Ông trời ơi, y đang đối mặt một kẻ như thế nào đây, người này. . . . . . tâm tư người này thật không thể đoán được, không, phải nói là không có kẻ nào lại có tâm tư như vậy mới đúng.
Hoàn Nhan Tự thấy gương mặt thanh tú đỏ bừng tức tối, bất giác lại buồn cười, không biết vì sao, từ sau khi Tố Y cùng hắn bộc bạch tâm ý, hắn nhìn người cừu địch xưa kia trước mặt này thật là một người thiên thượng thiểu hữu, địa hạ vô song. Chẳng qua lúc này hắn lại có một tâm tư khác, liền ôm lấy Tố Y nói: “Ngươi ngoan ngoãn bồi trẫm nằm trong chốc lát, đêm qua thật có chút mệt mỏi, nếu không chịu, trẫm liền chấn hưng tinh thần muốn ngươi, nhìn xem ngươi trốn đường nào.”
Tố Y tức giận cắn răng nói: “Ngươi muốn ngủ an ổn? Không sợ ta một đao đem ngươi làm thịt? Ta sớm một tay huyết tinh, tuyệt đối có đủ ngoan tâm.”
Hoàn Nhan Tự cũng không để ý tới, ôm lấy y song song nằm trên giường, nhắm mắt nói: “Ngươi tất nhiên có ngoan tâm, chẳng qua rất cổ hủ, không chịu xuống tay làm chuyện đê tiện này, Tố Tố a Tố Tố, ngươi biết rõ như vậy bất lợi cho bản thân nhưng cũng không đổi được, trẫm không biết nên nhạo báng ngươi ngu xuẩn hay là nên bội phục ngươi quang minh. Được rồi, ngươi cũng nằm trong chốc lát đi, ngẫm lại lời trẫm vừa nói, trẫm cũng không phải chỉ nói mà thôi.”
Tố Y đầy bụng hồ nghi, thầm nghĩ: “Hắn vừa rồi nói biết bao nhiêu điều, ta làm sao biết câu nào không phải nói chỉ là nói mà thôi. Tám phần của câu cuối cùng kia đều là lời nói vô sỉ, sẽ không liên hệ đến chuyện hoàng hậu, hắn cùng những đại thần kia cũng không phải người mù, nam phi từ xưa đã hiếm thì nói chi đến nam hậu.” Nhìn Hoàn Nhan Tự hô hấp đều đều, y cũng không dám vọng động, sợ đánh thức hắn, hắn sẽ thật muốn chính mình.
*
Tố Y lo lắng một đêm, động một chút cũng không dám, thật vất vả đến khi trời sắp sáng mới ngủ được một chút. Hoàn Nhan Tự lại ngủ say sưa, khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, nhìn nhìnTố Y bên cạnh, thấy y trong lúc ngủ mơ mà đôi mày vẫn gắt gao nhíu lại, giống như đề phòng. Không khỏi cười khẽ một tiếng, thầm nghĩ: không cần đề phòng ta đến mức này, người như ngươi, tất yếu đến một ngày danh chính ngôn thuận nào đó, ta liền có thể tùy ý làm bậy một phen, hiện giờ phải nhẫn. Chính là. . . . . . Ai, ta biết nếu không bức ngươi thì không thể khiến ta toại nguyện, Tố Tố, đến lúc đó ngươi chớ trách ta vô tình, ai bảo ngươi tốt như vậy, làm cho ta một khi lâm vào liền không thể tự kiềm chế chứ?
Hắn thấy Tố Y ngủ không an ổn, liền lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài điện, xua tay không cho các cung nữ tiến vào hầu hạ, đi ra ngoài mới nói: “Tay chân nhẹ nhàng một chút, chớ đánh thức y, nỗi nhục bị bắt, mối hận mất nước, ai, mấy ngày nay y đã chịu đủ dày vò.”
Tử Nông che miệng cười hướng Tử Lưu nói nhỏ: “Ta theo chủ tử đã lâu, cũng không biết hắn là người lương thiện như vậy.” Nói chưa xong đã bị Hoàn Nhan Tự trừng mắt liếc một cái, sợ tới mức nàng vội lại giúp sửa sang long bào, nói: “Đại vương, ngươi hôm nay liền tuyên bố việc dời đô sao? Chỉ sợ trên triều sẽ có sóng to gió lớn đó.”
Hoàn Nhan Tự ánh mắt lạnh lùng nói: “Cần gì quan tâm nhiều đến vậy, sớm muộn gì đều phải tuyên bố .” Lại cười nói: “Trẫm nghe Úc Thương nói trong hoàng cung Tề Quốc có xây dựng Tận Tình Uyển thập phần xa hoa, xảo đoạt thiên công, thật phù hợp để cho hoàng hậu ở.”
Tử Lưu nói: “Mặc dù nói là nói vậy, nhưng Đại Vương nhiều năm qua vẫn chưa lập hậu, hay là đã chọn được người? Việc này phải thận trọng, chẳng những phải hợp ý Đại Vương mà còn phải được tiểu thái tử thuận ý, là hoàng hậu tất nhiên phải gánh vác trọng trách dạy bảo thái tử, người bình thường không thể đảm đương nổi.”
Hoàn Nhan Tự nói: “Chuyện đó không phải vấn đề chính, tân hoàng hậu tất nhiên có thể dạy bảo Sóc Nhi, được rồi, hiện giờ không phải lúc nói chuyện này, hết thảy đều chờ đến ngày đến được tân đô hãy nói sau. Thượng triều đi”, nói xong bước ra ngoài, còn lại Tử Lưu, Tử Nông hai mặt nhìn nhau, cùng không biết hắn vì sao lại nói ra lời này.