Tố Y vĩnh viễn sẽ không quên được ngày này, không thể quên được khoảng khắc y bị ép buộc trở thành hoàng hậu Kim Liêu quốc.
Chậm rãi tiêu sái bước trên con đường phủ kín thảm đỏ mới tinh, tim y theo từng bước đi càng thêm run rẩy, ở trong mắt mọi người, y có lẽ là đang đi trên con đường đầu hàng vong bản đê tiện, có lẽ là đi trên con đường vinh quang dưới một người trên vạn người, nhưng vô luận thế nào, y đều biết mình rốt cuộc không còn có thể quay đầu.
Sau bao nghi thức rườm ra, y cùng với Hoàn Nhan Tự giữa yến hội linh đình trong đại sảnh nhận chúc mừng từ mọi người, y đờ đẫn nhìn thần tử Kim Liêu bên dưới, trong lòng cười nhạo bọn họ sau khuôn mặt tươi cười kia chính là không cam lòng. Y biết mình hận bọn họ, hận bọn họ rõ ràng phản đối lập mình vi hậu, vì sao lại không đứng ra, không nói thẳng ra. Như vậy, Hoàn Nhan Tự có lẽ cũng sẽ thận trọng suy tính, mà chính y cũng không nhất định không còn một chút cơ hội đào thoát.
Chúc mừng xong, mọi người ngồi vào vị trí, Tố Y nghĩ không khí hẳn sẽ là thực xấu hổ lặng yên, nhưng không ngờ được lại trở nên náo nhiệt. Những người Kim Liêu này thật đúng là giỏi ngụy trang, rõ ràng chính là muốn xoay người rời đi. Tố Y lại một lần nữa cười nhạo bọn họ hèn nhát, vô luận như thế nào cũng không tin tưởng bọn họ sẽ thật sự tiếp nhận một địch nhân mất nước trở thành hoàng hậu của bọn họ, trở thành người gối chăn của Hoàng Thượng bọn họ.
“Tố Tố, trẫm biết ngươi không quen cùng các thần tử kết giao, ngươi trước tiên cứ ngồi ở nơi này dùng điểm tâm, trẫm đi xuống vui mừng cùng bọn họ. Ngày thường trẫm đều cao cao tại thượng, có lẽ chỉ có giờ khắc này mới có thể cùng bọn họ hòa nhập trong chốc lát.” Hoàn Nhan Tự kéo Tố Y đến ngồi vào đại tọa ỷ, lúc này bọn Tử Nông đều ở đại sảnh hỗ trợ, Hoàn Nhan Tự dặn Tố Y vài câu liền gọi một cung nữ lên, lệnh nàng ở bên cạnh hầu hạ, lại nói: “Nếu có người đích thân đến kính rượu, tốt xấu gì cũng nể mặt mũi trẫm mà ứng phó nhé.” Nói xong, mang theo gương mặt tươi cười rạng rỡ rời đi.
Tố Y nhìn bóng dáng hắn chu toàn giữa các thần tử, nhớ tới lời nói vừa rồi của hắn, không khỏi thở dài. Bình tĩnh mà xem xét, Hoàn Nhan Tự này đối mình cũng có thể coi là săn sóc ôn nhu, ngoại trừ việc làm hoàng hậu này ra, mọi thứ đều làm theo tâm ý mình, mặc dù có thế nào, cũng là nhuyễn ngữ tương cầu, hảo thoại thuyết tẫn. Chính là mỗi khi nhớ đến thủ đoạn độc ác của hắn đối với thân nhân mình thì trong lòng đều khó tránh khỏi dâng lên cảm giác không rét mà run, tổng thấy người này rất ngoan độc, hắn hôm nay đối tốt với mình, ngày sau có lẽ sẽ dùng đến những thủ đoạn càng âm độc hơn bây giờ. Nghĩ đến điểm này, một chút hảo cảm mới vừa dâng lên trong lòng đối với Hoàn Nhan Tự liền tan thành mây khói, dưới đáy lòng lạnh giá nổi lên một tầng băng cứng.
Y nguyên bản cũng không có lòng dạ nào ăn uống, chính là hôm nay thật sự là tâm hoả nan bình, miệng khô lưỡi khô, nhịn không được liền nâng chung trà lên nhấp một ngụm, còn chưa kịp đặt xuống, liền nhìn thấy một gã tướng lãnh cao lớn uy vũ hướng phía mình đi tới, y trong lòng rùng mình, tướng lãnh này không phải ai khác, chính là Úc Thương.
Nói đến Úc Thương này, Tố Y cũng đã sớm nghe thấy uy danh chinh thiện chiến của hắn, sau nghe nói hắn hàng Kim Liêu, lại lập nên rất nhiều chiến công. Nhưng khi y bị bắt, hắn lại đi tấn công Đại Tề, cho dù sau khi trở về, khi đó y thân lại ở hậu cung, hai người đúng là vẫn chưa hề gặp mặt, thẳng đến hôm nay, khi văn võ bá quan cùng đến chúc mừng, y mới nhìn thấy chân diện mục của người này.
Tố Y chậm rãi buông chén trà, trong lòng biết Úc Thương này tiến đến tuyệt không phải vì chúc mừng mình. Quả nhiên, chỉ thấy sau khuôn mặt cố gắng níu giữ ý cười của hắn ẩn ẩn có thể thấy được một tia tối tăm, cằm chén đi đến trước mặt y, nâng chén nói: “Thần Úc Thương chúc mừng Tố tướng quân, lúc trước còn tưởng rằng tướng quân thật sự không phải là kẻ thức thời, trong lòng tuy rằng thay tướng quân thấy thật không đáng, nhưng cũng rất bội phục, ai ngờ trong nháy mắt, tướng quân đã trạch lương mộc nhi tê, canh phi thượng chi đầu, làm hoàng hậu của Kim Liêu ta, thật sự đáng mừng.”
Tố Y một hơi nghẹn ở cổ họng, biết Úc Thương này ngoài mặt là khen ngợi, kì thực là châm chọc mình, y nắm chặt nắm tay, sau một lúc lâu mới chậm rãi buông ra, trầm thanh nói: “Tướng quân quá khen, Tố Y thân là tù binh, nào có muốn hàng, nề hà Hoàn Nhan Tự cứ mãi cường bức, còn lấy binh sĩ ra đe dọa, Tố Y đành phải trái lòng mà đáp ứng, khiến cho tướng quân chê cười.”
Úc Thương biến sắc, vẻ như liền muốn bộc phát, rồi nhẫn xuống, cố gắng nở nụ cười nói: “Như vậy thần chỉ có thể chúc mừng hoàng hậu nương nương, chúc người tại chỗ này trường trường viễn viễn cả đời.” Nói xong cũng không hành lễ, nhanh chóng rời đi.
Tố Y thở ra một hơi, những lời cuối cùng của Úc Thương hình như có ý ám chỉ, kỳ thật y cũng rõ ràng, Hoàn Nhan Tự bất quá là vì nhất thời khó có thể chinh phục mình mà sinh ra mê luyến thôi, đợi đến ngày sau chán ghét , còn không biết sẽ rơi vào cảnh gì. Nhưng y cũng tuyệt không thương cảm, chợt nghe thấy thanh âm của tiểu thái tử Hoàn Nhan Sóc, nghe hắn ha ha cười nói: “Người quả nhiên cũng không phải ngồi không, ta lúc trước còn sợ người không ứng phó được hắn, người thật không cô phụ kỳ vọng của ta.” Nói xong nhìn phía thân ảnh Úc Thương, nói: “Không biết vì sao, người này khiến ta thực chán ghét , hắn rất kiêu ngạo, không cho phép người ta nói đến một chút sai lầm của hắn, hắn sở dĩ tới tìm người gây phiền toái, chính là bởi người là vì Đại Tề dân chúng, không hàng không được, cho nên mới làm hoàng hậu, mà hắn cũng từng chịu nghiêm hình tra tấn, tuy nói là bởi vì nhận thức phụ vương ta anh minh, nhưng truyền ra ngoài, thanh danh cũng nghe không hay ho gì, so với người còn kém xa, sao không khiến cho hắn tức giận nan bình đây.”
Tố Y thản nhiên nói: “Thanh danh? Đã là hàng tướng, còn nói gì đến thanh danh?” Lời này của y như là nói cho Hoàn Nhan Sóc nghe, hoặc như là nói cho chính mình nghe.
Hoàn Nhan Sóc hừ một tiếng nói: “Các người chính là rất cổ hủ, thanh danh là cái gì? Cũng chỉ là sau khi chết người khác đánh giá này nọ. Ngươi vì thiên hạ dân chúng mưu cầu phúc lợi, cho dù đầu hàng người ta cũng nói là lương cầm trạch mộc nhi tê, là người tốt. Ngươi nếu hại nước hại dân, cho dù chí tử không hàng, người ta cũng nói ngươi là bại hoại. Hừ, uổng người đường đường là một tướng quân, còn được khen ngợi là văn võ toàn tài, mà ngay cả đạo lý này cũng không biết, còn không bằng một tiểu hài tử như ta.” Nói xong cũng xoay người mà đi, bỗng quay lại nói: “Bất quá không sao, ta sau này sẽ hảo hảo dạy người, mẫu hậu.” Lúc này mới ha ha cười rời đi.
Tố Y cho dù lúc này thương cảm vô cùng, cũng hận không thể lấy cái chén ném vào người tên tiểu hài tử – đại quỷ này. Bị hắn nháo cho một trận, cảm xúc khó chịu cũng nhạt đi không ít. Chợt thấy trước mặt lại có một người đứng nghiêm, ngẩng đầu liền thấy, đúng là Hứa Cẩm Hoa từ sau ngày ấy gặp lại liền vô tin vô tức.
Y một trận kích động, không khỏi đứng bật dậy, đã thấy bạn tốt ngày xưa này cười rồi ấn y xuống, nói: “Có rất nhiều ánh mắt đang nhìn ngươi, đã ngồi lên vị trí này, không thể thiếu đi phong nghi, không để người ta nói Tề nhân chúng ta ngay cả quy củ này cũng không hiểu.”
Tố Y chậm rãi ngồi xuống, trong mắt lộ vẻ không tin, nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi sao đến đây?”
Hứa Cẩm Hoa nói: “Hôn lễ của ngươi, ta có thể không đến sao? Dù cho hôn lễ này ngươi nguyện ý hay không, cũng là chuyện cả đời. Huống chi ta biết ngươi lúc này tâm tình nhất định là vừa tức vừa hận, nếu không đến khuyên hai câu, ngươi cứ canh cánh trong lòng, ta ngày sau chẳng phải sẽ tự trách?”
Tố Y cười khổ nói: “Chuyện tới bây giờ, còn có thể khuyên nhủ gì đây? Ngươi cũng không cần trấn an ta, cái tên hàng tướng bán nước này nhất định ta phải cõng trên lưng rồi.”
Hứa Cẩm Hoa nói: “Ngươi nói năng hồ đồ gì đó? Nếu thực để ý, ta liền nói cho ngươi, ta từ sáng sớm liền ra cửa, một mực đi bộ trên đường, cho đến khi tới giờ lành mới vào cửa cung. Theo ta thấy, dân chúng thật rất cao hứng, đều nói Hoàng Thượng là Kim Liêu Đại vương, hoàng hậu là người Đại Tề chúng ta, ngày sau không phải vì chúng ta mà ra mặt sao? Này tân quân thật có khí độ, cũng không lấy chủng tộc huyết thống vi niệm. Lời này lời nọ, phần lớn đều là nghị luận chi ngữ. Ngươi xem, Hoàn Nhan Tự mặc dù không được lòng của ngươi, cũng rất được lòng dân chúng Đại Tề chúng ta.”
Tố Y trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Như thế nào lại như thế? Như thế nào lại như thế? Dân chúng chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ liền một chút cũng không lấy quốc gia làm trọng sao? Vì sao lại nói tốt về hắn?”
Hứa Cẩm Hoa thở dài: “Đó gọi là loạn thế nhân không bằng thái bình khuyển, người ta nói có nước mới có nhà, Đại Tề chúng ta lại đảo ngược lời này, biến thành mất nước mới có nhà. Aiz, cho nên ta nói ngươi cũng đừng lo lắng quá nhiều, đã muốn. . . . . . đi tới tình trạng này. . . . . . Yêu cũng vậy, hận cũng vậy, chẳng thà tâm phóng khoáng một chút, để cho chính mình khoái hoạt đi. Nhược. . . . . . Nhược Chi, ta còn muốn cầu ngươi, ngươi ở vị trí này, cũng gọi là Quốc. . . . . . Quốc mẫu chi chức, phụ tá Hoàn Nhan Tự thống trị thiên hạ này tứ hải thái bình thịnh thế mới tốt.”
Tố Y cúi đầu, lặng yên không nói, bởi vậy không nhìn thấy Hoàn Nhan Tự đã sắp quay lại, Hứa Cẩm Hoa vội đứng lên, liền muốn thối lui, chợt nghe tân quân đang xuân phong đắc ý này nói: “Hứa công tử cương trực công chính, tài năng xuất chúng, ta đã sớm nghe danh, tuy có lòng muốn ngươi phục vụ cho triều đình, lại sợ công tử cho là ta cậy thế bức bách, hôm nay gặp lại, Hoàn Nhan Tự liền nói ở đây, nếu công tử có tâm thay dân chúng kiến tạo thịnh thế, bất cứ lúc nào cũng có thể vào triều làm quan, trẫm nhất định không phụ tài sức của công tử.”
Hứa Cẩm Hoa cười cười, nói: “Lời của Đại vương, Cẩm Hoa nhớ kỹ.” Nói xong liền rời đi. Tố Y bên này ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên nói: “Nói cái gì mà sợ cậy thế bức bách, ngươi thì sợ gì chứ? Loại sự tình này ngươi còn làm ít sao?”
Hoàn Nhan Tự hì hì cười, hắn lúc này đúng là tâm nguyện đắc toại, vui vẻ ra mặt, làm sao để ý đến lời châm chọc của Tố Y, cũng không quản trước mặt mọi người, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của y, nói: “Tố Tố, ngươi không cần ngoài miệng cậy mạnh, cũng biết chúng ta nên nhập động phòng, đến lúc đó ngươi còn có tinh thần như thế, trẫm mới bội phục ngươi.”
Tố Y chấn động, thật sự là sợ điều gì thì điều ấy liền đến, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Thái dương còn chưa xuống núi, sớm đi vào như thế. . . . . . Chuyện đó, ta mặc dù chưa. . . . . . chưa từng thành thân, điểm đạo lý ấy vẫn biết, uổng ngươi là một quốc gia quân chủ, sao có thể như thế gấp gáp.”
Hoàn Nhan Tự nói: “Trẫm có thể không gấp sao, trẫm đã đợi mấy tháng, bất quá Kim Liêu chúng ta không giống với Đại Tề, không phải đợi đến khi đêm xuống mới vào động phòng.” Nói xong lại ghé vào bên tai Tố Y nói nhỏ: “Nam nhi Kim Liêu chú trọng tập võ, từ nhỏ liền đã tinh lực hơn người, một đêm này, thật sự là ‘xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi’, thật không đủ dùng a, cho nên chúng ta động phòng đều là sau khi dùng xong cơm trưa, kính một vòng rượu liền đi vào, bây giờ với trẫm đã là trễ rồi, Tố Tố, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Tố Y mặt đỏ lên, vừa vội lại vừa tức, còn đang tìm cách từ chối, Hoàn Nhan Tự kia lại cứ cọ cọ vào y, cũng thật sự là tâm dương nan tao, không nói hai lời, liền đưa y nửa kéo nửa ôm vào tới hậu đường, thừa dịp người khác không chú ý, một phen ôm lấy, đem vào tẩm cung chuẩn bị cho hoàng hậu ── tòa Tận Tình Uyển tráng lệ.
Tố Y vĩnh viễn sẽ không quên được ngày này, không thể quên được khoảng khắc y bị ép buộc trở thành hoàng hậu Kim Liêu quốc.
Chậm rãi tiêu sái bước trên con đường phủ kín thảm đỏ mới tinh, tim y theo từng bước đi càng thêm run rẩy, ở trong mắt mọi người, y có lẽ là đang đi trên con đường đầu hàng vong bản đê tiện, có lẽ là đi trên con đường vinh quang dưới một người trên vạn người, nhưng vô luận thế nào, y đều biết mình rốt cuộc không còn có thể quay đầu.
Sau bao nghi thức rườm ra, y cùng với Hoàn Nhan Tự giữa yến hội linh đình trong đại sảnh nhận chúc mừng từ mọi người, y đờ đẫn nhìn thần tử Kim Liêu bên dưới, trong lòng cười nhạo bọn họ sau khuôn mặt tươi cười kia chính là không cam lòng. Y biết mình hận bọn họ, hận bọn họ rõ ràng phản đối lập mình vi hậu, vì sao lại không đứng ra, không nói thẳng ra. Như vậy, Hoàn Nhan Tự có lẽ cũng sẽ thận trọng suy tính, mà chính y cũng không nhất định không còn một chút cơ hội đào thoát.
Chúc mừng xong, mọi người ngồi vào vị trí, Tố Y nghĩ không khí hẳn sẽ là thực xấu hổ lặng yên, nhưng không ngờ được lại trở nên náo nhiệt. Những người Kim Liêu này thật đúng là giỏi ngụy trang, rõ ràng chính là muốn xoay người rời đi. Tố Y lại một lần nữa cười nhạo bọn họ hèn nhát, vô luận như thế nào cũng không tin tưởng bọn họ sẽ thật sự tiếp nhận một địch nhân mất nước trở thành hoàng hậu của bọn họ, trở thành người gối chăn của Hoàng Thượng bọn họ.
“Tố Tố, trẫm biết ngươi không quen cùng các thần tử kết giao, ngươi trước tiên cứ ngồi ở nơi này dùng điểm tâm, trẫm đi xuống vui mừng cùng bọn họ. Ngày thường trẫm đều cao cao tại thượng, có lẽ chỉ có giờ khắc này mới có thể cùng bọn họ hòa nhập trong chốc lát.” Hoàn Nhan Tự kéo Tố Y đến ngồi vào đại tọa ỷ, lúc này bọn Tử Nông đều ở đại sảnh hỗ trợ, Hoàn Nhan Tự dặn Tố Y vài câu liền gọi một cung nữ lên, lệnh nàng ở bên cạnh hầu hạ, lại nói: “Nếu có người đích thân đến kính rượu, tốt xấu gì cũng nể mặt mũi trẫm mà ứng phó nhé.” Nói xong, mang theo gương mặt tươi cười rạng rỡ rời đi.
Tố Y nhìn bóng dáng hắn chu toàn giữa các thần tử, nhớ tới lời nói vừa rồi của hắn, không khỏi thở dài. Bình tĩnh mà xem xét, Hoàn Nhan Tự này đối mình cũng có thể coi là săn sóc ôn nhu, ngoại trừ việc làm hoàng hậu này ra, mọi thứ đều làm theo tâm ý mình, mặc dù có thế nào, cũng là nhuyễn ngữ tương cầu, hảo thoại thuyết tẫn. Chính là mỗi khi nhớ đến thủ đoạn độc ác của hắn đối với thân nhân mình thì trong lòng đều khó tránh khỏi dâng lên cảm giác không rét mà run, tổng thấy người này rất ngoan độc, hắn hôm nay đối tốt với mình, ngày sau có lẽ sẽ dùng đến những thủ đoạn càng âm độc hơn bây giờ. Nghĩ đến điểm này, một chút hảo cảm mới vừa dâng lên trong lòng đối với Hoàn Nhan Tự liền tan thành mây khói, dưới đáy lòng lạnh giá nổi lên một tầng băng cứng.
Y nguyên bản cũng không có lòng dạ nào ăn uống, chính là hôm nay thật sự là tâm hoả nan bình, miệng khô lưỡi khô, nhịn không được liền nâng chung trà lên nhấp một ngụm, còn chưa kịp đặt xuống, liền nhìn thấy một gã tướng lãnh cao lớn uy vũ hướng phía mình đi tới, y trong lòng rùng mình, tướng lãnh này không phải ai khác, chính là Úc Thương.
Nói đến Úc Thương này, Tố Y cũng đã sớm nghe thấy uy danh chinh thiện chiến của hắn, sau nghe nói hắn hàng Kim Liêu, lại lập nên rất nhiều chiến công. Nhưng khi y bị bắt, hắn lại đi tấn công Đại Tề, cho dù sau khi trở về, khi đó y thân lại ở hậu cung, hai người đúng là vẫn chưa hề gặp mặt, thẳng đến hôm nay, khi văn võ bá quan cùng đến chúc mừng, y mới nhìn thấy chân diện mục của người này.
Tố Y chậm rãi buông chén trà, trong lòng biết Úc Thương này tiến đến tuyệt không phải vì chúc mừng mình. Quả nhiên, chỉ thấy sau khuôn mặt cố gắng níu giữ ý cười của hắn ẩn ẩn có thể thấy được một tia tối tăm, cằm chén đi đến trước mặt y, nâng chén nói: “Thần Úc Thương chúc mừng Tố tướng quân, lúc trước còn tưởng rằng tướng quân thật sự không phải là kẻ thức thời, trong lòng tuy rằng thay tướng quân thấy thật không đáng, nhưng cũng rất bội phục, ai ngờ trong nháy mắt, tướng quân đã trạch lương mộc nhi tê, canh phi thượng chi đầu, làm hoàng hậu của Kim Liêu ta, thật sự đáng mừng.”
Tố Y một hơi nghẹn ở cổ họng, biết Úc Thương này ngoài mặt là khen ngợi, kì thực là châm chọc mình, y nắm chặt nắm tay, sau một lúc lâu mới chậm rãi buông ra, trầm thanh nói: “Tướng quân quá khen, Tố Y thân là tù binh, nào có muốn hàng, nề hà Hoàn Nhan Tự cứ mãi cường bức, còn lấy binh sĩ ra đe dọa, Tố Y đành phải trái lòng mà đáp ứng, khiến cho tướng quân chê cười.”
Úc Thương biến sắc, vẻ như liền muốn bộc phát, rồi nhẫn xuống, cố gắng nở nụ cười nói: “Như vậy thần chỉ có thể chúc mừng hoàng hậu nương nương, chúc người tại chỗ này trường trường viễn viễn cả đời.” Nói xong cũng không hành lễ, nhanh chóng rời đi.
Tố Y thở ra một hơi, những lời cuối cùng của Úc Thương hình như có ý ám chỉ, kỳ thật y cũng rõ ràng, Hoàn Nhan Tự bất quá là vì nhất thời khó có thể chinh phục mình mà sinh ra mê luyến thôi, đợi đến ngày sau chán ghét , còn không biết sẽ rơi vào cảnh gì. Nhưng y cũng tuyệt không thương cảm, chợt nghe thấy thanh âm của tiểu thái tử Hoàn Nhan Sóc, nghe hắn ha ha cười nói: “Người quả nhiên cũng không phải ngồi không, ta lúc trước còn sợ người không ứng phó được hắn, người thật không cô phụ kỳ vọng của ta.” Nói xong nhìn phía thân ảnh Úc Thương, nói: “Không biết vì sao, người này khiến ta thực chán ghét , hắn rất kiêu ngạo, không cho phép người ta nói đến một chút sai lầm của hắn, hắn sở dĩ tới tìm người gây phiền toái, chính là bởi người là vì Đại Tề dân chúng, không hàng không được, cho nên mới làm hoàng hậu, mà hắn cũng từng chịu nghiêm hình tra tấn, tuy nói là bởi vì nhận thức phụ vương ta anh minh, nhưng truyền ra ngoài, thanh danh cũng nghe không hay ho gì, so với người còn kém xa, sao không khiến cho hắn tức giận nan bình đây.”
Tố Y thản nhiên nói: “Thanh danh? Đã là hàng tướng, còn nói gì đến thanh danh?” Lời này của y như là nói cho Hoàn Nhan Sóc nghe, hoặc như là nói cho chính mình nghe.
Hoàn Nhan Sóc hừ một tiếng nói: “Các người chính là rất cổ hủ, thanh danh là cái gì? Cũng chỉ là sau khi chết người khác đánh giá này nọ. Ngươi vì thiên hạ dân chúng mưu cầu phúc lợi, cho dù đầu hàng người ta cũng nói là lương cầm trạch mộc nhi tê, là người tốt. Ngươi nếu hại nước hại dân, cho dù chí tử không hàng, người ta cũng nói ngươi là bại hoại. Hừ, uổng người đường đường là một tướng quân, còn được khen ngợi là văn võ toàn tài, mà ngay cả đạo lý này cũng không biết, còn không bằng một tiểu hài tử như ta.” Nói xong cũng xoay người mà đi, bỗng quay lại nói: “Bất quá không sao, ta sau này sẽ hảo hảo dạy người, mẫu hậu.” Lúc này mới ha ha cười rời đi.
Tố Y cho dù lúc này thương cảm vô cùng, cũng hận không thể lấy cái chén ném vào người tên tiểu hài tử – đại quỷ này. Bị hắn nháo cho một trận, cảm xúc khó chịu cũng nhạt đi không ít. Chợt thấy trước mặt lại có một người đứng nghiêm, ngẩng đầu liền thấy, đúng là Hứa Cẩm Hoa từ sau ngày ấy gặp lại liền vô tin vô tức.
Y một trận kích động, không khỏi đứng bật dậy, đã thấy bạn tốt ngày xưa này cười rồi ấn y xuống, nói: “Có rất nhiều ánh mắt đang nhìn ngươi, đã ngồi lên vị trí này, không thể thiếu đi phong nghi, không để người ta nói Tề nhân chúng ta ngay cả quy củ này cũng không hiểu.”
Tố Y chậm rãi ngồi xuống, trong mắt lộ vẻ không tin, nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi sao đến đây?”
Hứa Cẩm Hoa nói: “Hôn lễ của ngươi, ta có thể không đến sao? Dù cho hôn lễ này ngươi nguyện ý hay không, cũng là chuyện cả đời. Huống chi ta biết ngươi lúc này tâm tình nhất định là vừa tức vừa hận, nếu không đến khuyên hai câu, ngươi cứ canh cánh trong lòng, ta ngày sau chẳng phải sẽ tự trách?”
Tố Y cười khổ nói: “Chuyện tới bây giờ, còn có thể khuyên nhủ gì đây? Ngươi cũng không cần trấn an ta, cái tên hàng tướng bán nước này nhất định ta phải cõng trên lưng rồi.”
Hứa Cẩm Hoa nói: “Ngươi nói năng hồ đồ gì đó? Nếu thực để ý, ta liền nói cho ngươi, ta từ sáng sớm liền ra cửa, một mực đi bộ trên đường, cho đến khi tới giờ lành mới vào cửa cung. Theo ta thấy, dân chúng thật rất cao hứng, đều nói Hoàng Thượng là Kim Liêu Đại vương, hoàng hậu là người Đại Tề chúng ta, ngày sau không phải vì chúng ta mà ra mặt sao? Này tân quân thật có khí độ, cũng không lấy chủng tộc huyết thống vi niệm. Lời này lời nọ, phần lớn đều là nghị luận chi ngữ. Ngươi xem, Hoàn Nhan Tự mặc dù không được lòng của ngươi, cũng rất được lòng dân chúng Đại Tề chúng ta.”
Tố Y trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Như thế nào lại như thế? Như thế nào lại như thế? Dân chúng chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ liền một chút cũng không lấy quốc gia làm trọng sao? Vì sao lại nói tốt về hắn?”
Hứa Cẩm Hoa thở dài: “Đó gọi là loạn thế nhân không bằng thái bình khuyển, người ta nói có nước mới có nhà, Đại Tề chúng ta lại đảo ngược lời này, biến thành mất nước mới có nhà. Aiz, cho nên ta nói ngươi cũng đừng lo lắng quá nhiều, đã muốn. . . . . . đi tới tình trạng này. . . . . . Yêu cũng vậy, hận cũng vậy, chẳng thà tâm phóng khoáng một chút, để cho chính mình khoái hoạt đi. Nhược. . . . . . Nhược Chi, ta còn muốn cầu ngươi, ngươi ở vị trí này, cũng gọi là Quốc. . . . . . Quốc mẫu chi chức, phụ tá Hoàn Nhan Tự thống trị thiên hạ này tứ hải thái bình thịnh thế mới tốt.”
Tố Y cúi đầu, lặng yên không nói, bởi vậy không nhìn thấy Hoàn Nhan Tự đã sắp quay lại, Hứa Cẩm Hoa vội đứng lên, liền muốn thối lui, chợt nghe tân quân đang xuân phong đắc ý này nói: “Hứa công tử cương trực công chính, tài năng xuất chúng, ta đã sớm nghe danh, tuy có lòng muốn ngươi phục vụ cho triều đình, lại sợ công tử cho là ta cậy thế bức bách, hôm nay gặp lại, Hoàn Nhan Tự liền nói ở đây, nếu công tử có tâm thay dân chúng kiến tạo thịnh thế, bất cứ lúc nào cũng có thể vào triều làm quan, trẫm nhất định không phụ tài sức của công tử.”
Hứa Cẩm Hoa cười cười, nói: “Lời của Đại vương, Cẩm Hoa nhớ kỹ.” Nói xong liền rời đi. Tố Y bên này ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên nói: “Nói cái gì mà sợ cậy thế bức bách, ngươi thì sợ gì chứ? Loại sự tình này ngươi còn làm ít sao?”
Hoàn Nhan Tự hì hì cười, hắn lúc này đúng là tâm nguyện đắc toại, vui vẻ ra mặt, làm sao để ý đến lời châm chọc của Tố Y, cũng không quản trước mặt mọi người, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của y, nói: “Tố Tố, ngươi không cần ngoài miệng cậy mạnh, cũng biết chúng ta nên nhập động phòng, đến lúc đó ngươi còn có tinh thần như thế, trẫm mới bội phục ngươi.”
Tố Y chấn động, thật sự là sợ điều gì thì điều ấy liền đến, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Thái dương còn chưa xuống núi, sớm đi vào như thế. . . . . . Chuyện đó, ta mặc dù chưa. . . . . . chưa từng thành thân, điểm đạo lý ấy vẫn biết, uổng ngươi là một quốc gia quân chủ, sao có thể như thế gấp gáp.”
Hoàn Nhan Tự nói: “Trẫm có thể không gấp sao, trẫm đã đợi mấy tháng, bất quá Kim Liêu chúng ta không giống với Đại Tề, không phải đợi đến khi đêm xuống mới vào động phòng.” Nói xong lại ghé vào bên tai Tố Y nói nhỏ: “Nam nhi Kim Liêu chú trọng tập võ, từ nhỏ liền đã tinh lực hơn người, một đêm này, thật sự là ‘xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi’, thật không đủ dùng a, cho nên chúng ta động phòng đều là sau khi dùng xong cơm trưa, kính một vòng rượu liền đi vào, bây giờ với trẫm đã là trễ rồi, Tố Tố, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Tố Y mặt đỏ lên, vừa vội lại vừa tức, còn đang tìm cách từ chối, Hoàn Nhan Tự kia lại cứ cọ cọ vào y, cũng thật sự là tâm dương nan tao, không nói hai lời, liền đưa y nửa kéo nửa ôm vào tới hậu đường, thừa dịp người khác không chú ý, một phen ôm lấy, đem vào tẩm cung chuẩn bị cho hoàng hậu ── tòa Tận Tình Uyển tráng lệ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tố Y vĩnh viễn sẽ không quên được ngày này, không thể quên được khoảng khắc y bị ép buộc trở thành hoàng hậu Kim Liêu quốc.
Chậm rãi tiêu sái bước trên con đường phủ kín thảm đỏ mới tinh, tim y theo từng bước đi càng thêm run rẩy, ở trong mắt mọi người, y có lẽ là đang đi trên con đường đầu hàng vong bản đê tiện, có lẽ là đi trên con đường vinh quang dưới một người trên vạn người, nhưng vô luận thế nào, y đều biết mình rốt cuộc không còn có thể quay đầu.
Sau bao nghi thức rườm ra, y cùng với Hoàn Nhan Tự giữa yến hội linh đình trong đại sảnh nhận chúc mừng từ mọi người, y đờ đẫn nhìn thần tử Kim Liêu bên dưới, trong lòng cười nhạo bọn họ sau khuôn mặt tươi cười kia chính là không cam lòng. Y biết mình hận bọn họ, hận bọn họ rõ ràng phản đối lập mình vi hậu, vì sao lại không đứng ra, không nói thẳng ra. Như vậy, Hoàn Nhan Tự có lẽ cũng sẽ thận trọng suy tính, mà chính y cũng không nhất định không còn một chút cơ hội đào thoát.
Chúc mừng xong, mọi người ngồi vào vị trí, Tố Y nghĩ không khí hẳn sẽ là thực xấu hổ lặng yên, nhưng không ngờ được lại trở nên náo nhiệt. Những người Kim Liêu này thật đúng là giỏi ngụy trang, rõ ràng chính là muốn xoay người rời đi. Tố Y lại một lần nữa cười nhạo bọn họ hèn nhát, vô luận như thế nào cũng không tin tưởng bọn họ sẽ thật sự tiếp nhận một địch nhân mất nước trở thành hoàng hậu của bọn họ, trở thành người gối chăn của Hoàng Thượng bọn họ.
“Tố Tố, trẫm biết ngươi không quen cùng các thần tử kết giao, ngươi trước tiên cứ ngồi ở nơi này dùng điểm tâm, trẫm đi xuống vui mừng cùng bọn họ. Ngày thường trẫm đều cao cao tại thượng, có lẽ chỉ có giờ khắc này mới có thể cùng bọn họ hòa nhập trong chốc lát.” Hoàn Nhan Tự kéo Tố Y đến ngồi vào đại tọa ỷ, lúc này bọn Tử Nông đều ở đại sảnh hỗ trợ, Hoàn Nhan Tự dặn Tố Y vài câu liền gọi một cung nữ lên, lệnh nàng ở bên cạnh hầu hạ, lại nói: “Nếu có người đích thân đến kính rượu, tốt xấu gì cũng nể mặt mũi trẫm mà ứng phó nhé.” Nói xong, mang theo gương mặt tươi cười rạng rỡ rời đi.
Tố Y nhìn bóng dáng hắn chu toàn giữa các thần tử, nhớ tới lời nói vừa rồi của hắn, không khỏi thở dài. Bình tĩnh mà xem xét, Hoàn Nhan Tự này đối mình cũng có thể coi là săn sóc ôn nhu, ngoại trừ việc làm hoàng hậu này ra, mọi thứ đều làm theo tâm ý mình, mặc dù có thế nào, cũng là nhuyễn ngữ tương cầu, hảo thoại thuyết tẫn. Chính là mỗi khi nhớ đến thủ đoạn độc ác của hắn đối với thân nhân mình thì trong lòng đều khó tránh khỏi dâng lên cảm giác không rét mà run, tổng thấy người này rất ngoan độc, hắn hôm nay đối tốt với mình, ngày sau có lẽ sẽ dùng đến những thủ đoạn càng âm độc hơn bây giờ. Nghĩ đến điểm này, một chút hảo cảm mới vừa dâng lên trong lòng đối với Hoàn Nhan Tự liền tan thành mây khói, dưới đáy lòng lạnh giá nổi lên một tầng băng cứng.
Y nguyên bản cũng không có lòng dạ nào ăn uống, chính là hôm nay thật sự là tâm hoả nan bình, miệng khô lưỡi khô, nhịn không được liền nâng chung trà lên nhấp một ngụm, còn chưa kịp đặt xuống, liền nhìn thấy một gã tướng lãnh cao lớn uy vũ hướng phía mình đi tới, y trong lòng rùng mình, tướng lãnh này không phải ai khác, chính là Úc Thương.
Nói đến Úc Thương này, Tố Y cũng đã sớm nghe thấy uy danh chinh thiện chiến của hắn, sau nghe nói hắn hàng Kim Liêu, lại lập nên rất nhiều chiến công. Nhưng khi y bị bắt, hắn lại đi tấn công Đại Tề, cho dù sau khi trở về, khi đó y thân lại ở hậu cung, hai người đúng là vẫn chưa hề gặp mặt, thẳng đến hôm nay, khi văn võ bá quan cùng đến chúc mừng, y mới nhìn thấy chân diện mục của người này.
Tố Y chậm rãi buông chén trà, trong lòng biết Úc Thương này tiến đến tuyệt không phải vì chúc mừng mình. Quả nhiên, chỉ thấy sau khuôn mặt cố gắng níu giữ ý cười của hắn ẩn ẩn có thể thấy được một tia tối tăm, cằm chén đi đến trước mặt y, nâng chén nói: “Thần Úc Thương chúc mừng Tố tướng quân, lúc trước còn tưởng rằng tướng quân thật sự không phải là kẻ thức thời, trong lòng tuy rằng thay tướng quân thấy thật không đáng, nhưng cũng rất bội phục, ai ngờ trong nháy mắt, tướng quân đã trạch lương mộc nhi tê, canh phi thượng chi đầu, làm hoàng hậu của Kim Liêu ta, thật sự đáng mừng.”
Tố Y một hơi nghẹn ở cổ họng, biết Úc Thương này ngoài mặt là khen ngợi, kì thực là châm chọc mình, y nắm chặt nắm tay, sau một lúc lâu mới chậm rãi buông ra, trầm thanh nói: “Tướng quân quá khen, Tố Y thân là tù binh, nào có muốn hàng, nề hà Hoàn Nhan Tự cứ mãi cường bức, còn lấy binh sĩ ra đe dọa, Tố Y đành phải trái lòng mà đáp ứng, khiến cho tướng quân chê cười.”
Úc Thương biến sắc, vẻ như liền muốn bộc phát, rồi nhẫn xuống, cố gắng nở nụ cười nói: “Như vậy thần chỉ có thể chúc mừng hoàng hậu nương nương, chúc người tại chỗ này trường trường viễn viễn cả đời.” Nói xong cũng không hành lễ, nhanh chóng rời đi.
Tố Y thở ra một hơi, những lời cuối cùng của Úc Thương hình như có ý ám chỉ, kỳ thật y cũng rõ ràng, Hoàn Nhan Tự bất quá là vì nhất thời khó có thể chinh phục mình mà sinh ra mê luyến thôi, đợi đến ngày sau chán ghét , còn không biết sẽ rơi vào cảnh gì. Nhưng y cũng tuyệt không thương cảm, chợt nghe thấy thanh âm của tiểu thái tử Hoàn Nhan Sóc, nghe hắn ha ha cười nói: “Người quả nhiên cũng không phải ngồi không, ta lúc trước còn sợ người không ứng phó được hắn, người thật không cô phụ kỳ vọng của ta.” Nói xong nhìn phía thân ảnh Úc Thương, nói: “Không biết vì sao, người này khiến ta thực chán ghét , hắn rất kiêu ngạo, không cho phép người ta nói đến một chút sai lầm của hắn, hắn sở dĩ tới tìm người gây phiền toái, chính là bởi người là vì Đại Tề dân chúng, không hàng không được, cho nên mới làm hoàng hậu, mà hắn cũng từng chịu nghiêm hình tra tấn, tuy nói là bởi vì nhận thức phụ vương ta anh minh, nhưng truyền ra ngoài, thanh danh cũng nghe không hay ho gì, so với người còn kém xa, sao không khiến cho hắn tức giận nan bình đây.”
Tố Y thản nhiên nói: “Thanh danh? Đã là hàng tướng, còn nói gì đến thanh danh?” Lời này của y như là nói cho Hoàn Nhan Sóc nghe, hoặc như là nói cho chính mình nghe.
Hoàn Nhan Sóc hừ một tiếng nói: “Các người chính là rất cổ hủ, thanh danh là cái gì? Cũng chỉ là sau khi chết người khác đánh giá này nọ. Ngươi vì thiên hạ dân chúng mưu cầu phúc lợi, cho dù đầu hàng người ta cũng nói là lương cầm trạch mộc nhi tê, là người tốt. Ngươi nếu hại nước hại dân, cho dù chí tử không hàng, người ta cũng nói ngươi là bại hoại. Hừ, uổng người đường đường là một tướng quân, còn được khen ngợi là văn võ toàn tài, mà ngay cả đạo lý này cũng không biết, còn không bằng một tiểu hài tử như ta.” Nói xong cũng xoay người mà đi, bỗng quay lại nói: “Bất quá không sao, ta sau này sẽ hảo hảo dạy người, mẫu hậu.” Lúc này mới ha ha cười rời đi.
Tố Y cho dù lúc này thương cảm vô cùng, cũng hận không thể lấy cái chén ném vào người tên tiểu hài tử – đại quỷ này. Bị hắn nháo cho một trận, cảm xúc khó chịu cũng nhạt đi không ít. Chợt thấy trước mặt lại có một người đứng nghiêm, ngẩng đầu liền thấy, đúng là Hứa Cẩm Hoa từ sau ngày ấy gặp lại liền vô tin vô tức.
Y một trận kích động, không khỏi đứng bật dậy, đã thấy bạn tốt ngày xưa này cười rồi ấn y xuống, nói: “Có rất nhiều ánh mắt đang nhìn ngươi, đã ngồi lên vị trí này, không thể thiếu đi phong nghi, không để người ta nói Tề nhân chúng ta ngay cả quy củ này cũng không hiểu.”
Tố Y chậm rãi ngồi xuống, trong mắt lộ vẻ không tin, nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi sao đến đây?”
Hứa Cẩm Hoa nói: “Hôn lễ của ngươi, ta có thể không đến sao? Dù cho hôn lễ này ngươi nguyện ý hay không, cũng là chuyện cả đời. Huống chi ta biết ngươi lúc này tâm tình nhất định là vừa tức vừa hận, nếu không đến khuyên hai câu, ngươi cứ canh cánh trong lòng, ta ngày sau chẳng phải sẽ tự trách?”
Tố Y cười khổ nói: “Chuyện tới bây giờ, còn có thể khuyên nhủ gì đây? Ngươi cũng không cần trấn an ta, cái tên hàng tướng bán nước này nhất định ta phải cõng trên lưng rồi.”
Hứa Cẩm Hoa nói: “Ngươi nói năng hồ đồ gì đó? Nếu thực để ý, ta liền nói cho ngươi, ta từ sáng sớm liền ra cửa, một mực đi bộ trên đường, cho đến khi tới giờ lành mới vào cửa cung. Theo ta thấy, dân chúng thật rất cao hứng, đều nói Hoàng Thượng là Kim Liêu Đại vương, hoàng hậu là người Đại Tề chúng ta, ngày sau không phải vì chúng ta mà ra mặt sao? Này tân quân thật có khí độ, cũng không lấy chủng tộc huyết thống vi niệm. Lời này lời nọ, phần lớn đều là nghị luận chi ngữ. Ngươi xem, Hoàn Nhan Tự mặc dù không được lòng của ngươi, cũng rất được lòng dân chúng Đại Tề chúng ta.”
Tố Y trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Như thế nào lại như thế? Như thế nào lại như thế? Dân chúng chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ liền một chút cũng không lấy quốc gia làm trọng sao? Vì sao lại nói tốt về hắn?”
Hứa Cẩm Hoa thở dài: “Đó gọi là loạn thế nhân không bằng thái bình khuyển, người ta nói có nước mới có nhà, Đại Tề chúng ta lại đảo ngược lời này, biến thành mất nước mới có nhà. Aiz, cho nên ta nói ngươi cũng đừng lo lắng quá nhiều, đã muốn. . . . . . đi tới tình trạng này. . . . . . Yêu cũng vậy, hận cũng vậy, chẳng thà tâm phóng khoáng một chút, để cho chính mình khoái hoạt đi. Nhược. . . . . . Nhược Chi, ta còn muốn cầu ngươi, ngươi ở vị trí này, cũng gọi là Quốc. . . . . . Quốc mẫu chi chức, phụ tá Hoàn Nhan Tự thống trị thiên hạ này tứ hải thái bình thịnh thế mới tốt.”
Tố Y cúi đầu, lặng yên không nói, bởi vậy không nhìn thấy Hoàn Nhan Tự đã sắp quay lại, Hứa Cẩm Hoa vội đứng lên, liền muốn thối lui, chợt nghe tân quân đang xuân phong đắc ý này nói: “Hứa công tử cương trực công chính, tài năng xuất chúng, ta đã sớm nghe danh, tuy có lòng muốn ngươi phục vụ cho triều đình, lại sợ công tử cho là ta cậy thế bức bách, hôm nay gặp lại, Hoàn Nhan Tự liền nói ở đây, nếu công tử có tâm thay dân chúng kiến tạo thịnh thế, bất cứ lúc nào cũng có thể vào triều làm quan, trẫm nhất định không phụ tài sức của công tử.”
Hứa Cẩm Hoa cười cười, nói: “Lời của Đại vương, Cẩm Hoa nhớ kỹ.” Nói xong liền rời đi. Tố Y bên này ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên nói: “Nói cái gì mà sợ cậy thế bức bách, ngươi thì sợ gì chứ? Loại sự tình này ngươi còn làm ít sao?”
Hoàn Nhan Tự hì hì cười, hắn lúc này đúng là tâm nguyện đắc toại, vui vẻ ra mặt, làm sao để ý đến lời châm chọc của Tố Y, cũng không quản trước mặt mọi người, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của y, nói: “Tố Tố, ngươi không cần ngoài miệng cậy mạnh, cũng biết chúng ta nên nhập động phòng, đến lúc đó ngươi còn có tinh thần như thế, trẫm mới bội phục ngươi.”
Tố Y chấn động, thật sự là sợ điều gì thì điều ấy liền đến, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Thái dương còn chưa xuống núi, sớm đi vào như thế. . . . . . Chuyện đó, ta mặc dù chưa. . . . . . chưa từng thành thân, điểm đạo lý ấy vẫn biết, uổng ngươi là một quốc gia quân chủ, sao có thể như thế gấp gáp.”
Hoàn Nhan Tự nói: “Trẫm có thể không gấp sao, trẫm đã đợi mấy tháng, bất quá Kim Liêu chúng ta không giống với Đại Tề, không phải đợi đến khi đêm xuống mới vào động phòng.” Nói xong lại ghé vào bên tai Tố Y nói nhỏ: “Nam nhi Kim Liêu chú trọng tập võ, từ nhỏ liền đã tinh lực hơn người, một đêm này, thật sự là ‘xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi’, thật không đủ dùng a, cho nên chúng ta động phòng đều là sau khi dùng xong cơm trưa, kính một vòng rượu liền đi vào, bây giờ với trẫm đã là trễ rồi, Tố Tố, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Tố Y mặt đỏ lên, vừa vội lại vừa tức, còn đang tìm cách từ chối, Hoàn Nhan Tự kia lại cứ cọ cọ vào y, cũng thật sự là tâm dương nan tao, không nói hai lời, liền đưa y nửa kéo nửa ôm vào tới hậu đường, thừa dịp người khác không chú ý, một phen ôm lấy, đem vào tẩm cung chuẩn bị cho hoàng hậu ── tòa Tận Tình Uyển tráng lệ.