Chuyện Hoàng hậu đào tẩu này, từ miệng Úc Thương trong khoảnh khắc liền truyền khắp các đại thần ở phòng nghỉ trước khi lâm triều. Úc Thương có quyết định của riêng mình, thừa dịp Hoàn Nhan Tự không nghiêm mệnh hắn phải bảo thủ bí mật thì liền đem chuyện này truyền ra cho mọi người đều biết, như vậy thì cho dù Hoàn Nhan Tự có tâm làm việc thiên tư, các đại thần cũng sẽ không đáp ứng. Trong nhất thời, tại phòng nghỉ đều ồn ào nghị luận, các đại thần nhớ lại sủng ái Hoàng Thượng đối với vị hoàng hậu này, không khỏi lại càng thêm phẫn hận không thôi, đều mắng to Tố Y vong ân phụ nghĩa, tuyệt không thể khinh tha, thậm chí có người còn thỉnh Hình bộ thượng thư chuẩn bị thỏa đáng mấy loại khí cụ dùng cho lăng trì.
Chợt nghe một tiếng gọi: “Vào triều.” Mọi người lúc này mới dựa theo cấp bậc, phẩm chất lớn nhỏ nối đuôi nhau đi vào triều, một đám người cùng nghiến răng nghiến lợi, đến khi nhìn thấy Hoàn Nhan Tự hai mắt đỏ bừng đều không khỏi vì Hoàng Thượng mà trong lòng chua xót, hận ý đối với Tố Y liền càng thêm mãnh liệt.
Khi mọi việc đều đã tấu xong, Hoàn Nhan Tự thấy mọi người đều không tấu thêm gì mà hướng mắt nhìn mình, trong mắt mỗi người đều chất chứa lửa giận, hắn thở dài một hơi, biết thần tử đã biết chuyện Tố Y, đành phải hỏi: “Hoàng hậu Tố Y, lòng hướng cố quốc, hôm qua trốn ra ngoài, thật may Úc ái khanh không ngại lao khổ, tìm kiếm khắp nơi, đêm tối bắt được. Hiện giờ nên xử lý như thế nào, Hình bộ thượng thư ngươi nói xem.”
Hạ Kiên từ trong đám người đi ra, trầm thanh nói: “Hoàng hậu thân là quốc mẫu, theo lý nên phụ tá quân vương, thống lĩnh hậu cung, lo lắng cho người trong thiên hạ, nhưng y chẳng những không nhớ đến ân vua, còn một mình kết đảng, lợi dụng sủng ái của Hoàng Thượng đối với y mà trốn ra ngoài, ngay cả cầm thú còn không bằng, cự tội ngập trời như thế, theo lý nên lăng trì xử tử, chịu chi hình ngàn đao vạn quát, thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng long thể, hạ chỉ tru sát tội nhân, nghĩ đến người trong thiên hạ.”
Hoàn Nhan Tự cười khổ, hắn kỳ thật sớm biết Hạ Kiên sẽ đưa ra đáp án gì, nhưng trong lòng cứ muốn cự tuyệt đáp án này. Đáy lòng thở dài: Hoàn Nhan Tự a Hoàn Nhan Tự, đến bây giờ ngươi vẫn luyến tiếc y, nghĩ đến y phải chết liền hận không thể chính mình cũng đi theo y đến hoàng tuyền làm bạn, ngươi. . . . . . Ngươi làm sao còn là Kim Liêu Đại vương trước kia a. Hắn có tâm cứu Tố Y một mạng, nhưng chính mình từ trước đến nay dùng luật pháp trị quốc, hiện giờ lại phá hư pháp quy uy nghiêm, ngày sau làm sao có thể khống chế quần thần, thống lĩnh thiên hạ bách tính.
Lập tức có mấy đại thần nhìn ra Hoàng Thượng trong lòng không tha, vội vàng bước ra khỏi hàng quỳ rạp xuống đất, đều thỉnh cầu Hoàn Nhan Tự xử tử Tố Y, Hoàn Nhan Tự nhìn thấy cảm xúc của quần thần mãnh liệt, thấy lần này quả thật có lẽ nhất định muốn đoạt mạng Tố Y. Vài lần mở miệng, hai chữ “Ban chết” kia chung quy cũng không thể nói ra, lời chưa nói mà nước mắt thật muốn rơi khỏi vành mắt. Hắn vội vàng thừa dịp cúi đầu ho khan mà lấy tay áo lau đi.
Chính lúc đang giằng co, liền thấy tiểu thái tử Hoàn Nhan Sóc từ ngoài điện tiến vào, thẳng tắp quỳ trên mặt đất nói: “Phụ hoàng, nhi thần biết mẫu hậu đại nghịch bất đạo, phạm phải tội thật sự không thể tha thứ, nhưng xin phụ hoàng niệm y dạy ta có công, miễn cho y tội chết, ban hình phạt khác, nhi thần cầu phụ hoàng khai ân.” Nói xong trên mặt đất dập đầu ba cái.
Các đại thần đều kinh hãi nhìn vị thái tử điện hạ xưa nay quái gở này, càng không rõ hắn đối Tố Y cảm tình vì sao thâm hậu như thế. Hoàn Nhan Tự trong mắt bắn ra tia vui mừng, Sóc Nhi tuy còn nhỏ nhưng đã biết thay mình giải vây. Hắn nhìn quanh chúng thần một lượt, chậm rãi mở miệng nói: “Sóc Nhi tuổi còn nhỏ, sớm chịu tang mẫu, lại chưa từng tìm được nơi các tần phi khác nửa điểm ôn nhu, chỉ có hoàng hậu đối hắn giáo dục quan ái. Trẫm hôm nay xử tử hoàng hậu không phải là vấn đề lớn gì nhưng lại khó tránh khỏi lưu lại cho Thái Tử mộtbóng ma, huống chi y có chết cũng không thể tiêu tan đi mối hận trong lòng trẫm. Hiện giờ phạt y sáu mươi đình trượng, biếm thành hạ nô trong cung, ngày đêm chịu khuất nhục khổ sở, như thế vừa không trái pháp luật, cũng có thể tiết đi mối hận trong lòng trẫm, cũng không lưu lại cho Thái Tử bóng ma, chẳng phải được cả ba điều, các khanh gia nghĩ sao?”
Các đại thần hai mặt nhìn nhau, cùng biết Hoàn Nhan Tự Cho đến bây giờ vẫn là cố ý thiên vị, dù có phản đối thì Hoàng Thượng rõ ràng là tâm ý đã quyết. Lại thấy Hoàn Nhan Sóc sớm quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng thánh minh.” Không cách nào khác đành phải cho thái tử một cái nhân tình, đều phụ họa theo: “Hoàng Thượng thánh minh, như thế rất tốt.”
Úc Thương tức giận nghiến răng, nhưng cũng không thể làm gì, nhãn châu xoay động, nảy ra ý hay, thừa dịp mọi người nghị luận, ai cũng không chú ý đến hắn, lặng lẽ đối với cung vệ đi vào điện lĩnh chỉ hành hình nói: “Lát nữa đánh, cứ đánh vào hai chân y.” Hắn là đại tướng quân, cung vệ kia như thế nào có thể đắc tội, huống chi Hoàn Nhan Tự lại không có quy định đánh chỗ nào, đánh thế nào nên vui vẻ lĩnh mệnh mà đi.
Phụ tử Hoàn Nhan Tự nhìn thấy Tố Y một thân tù phục trắng bị đưa vào đại điện, rồi hai người đi lên mở gông xiềng, lấy một sợi dây thừng trói lấy y dẫn ra ngoài, tim đều như bị đao cắt. Chính là hiện giờ cứu y một mạng đã là không dễ. Sáu mươi đình trượng là do Hoàn Nhan Tự tự chủ trương, nếu để cho Hình bộ thượng thư định ra, chỉ sợ một trăm trượng cũng không thể xong việc, cho dù y thân thể cường kiện, cũng có thể cả đời sau này trở thành tàn tật. Cho nên này cũng là biện pháp tốt nhất không còn cách nào khác.
Không nói đến hai người ở trong này tâm loạn như ma, chuyển sang các đại thần trên triều đình vẫn còn đang nghị luận, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh đình trượng ba ba đánh lên da thịt. Hoàn Nhan Tự trong lòng căng thẳng, hai tay nắm chặt lại, khóe miệng Úc Thương lại phiếm ra một tia cười gian khó phát hiện. Tiểu thái tử Hoàn Nhan Sóc khả năng định lực kém, cúi thấp đầu, nước mắt đã rơi xuống.
Ngoài cửa cung đình trượng vẫn đang”Ba ba” vang lên, Hoàn Nhan Tự cả người đau như là bị tước đi linh hồn, đau đớn nghĩ: Tố Tố, ngươi vì sao không kêu lên, ngươi kêu lên có lẽ còn có thể dễ chịu một chút, Tố Tố, ngươi vì sao không hô đau? Ngươi. . . . . . Ngươi hô lên a.
Đình trượng kia từng gậy từng gậy đánh lên người Tố Y nhưng lại quất vào trong lòng Hoàn Nhan Tự . Hắn sắc mặt vẫn trầm tĩnh, chỉ có chút tái nhợt, chỉ có từ đôi môi run rẩy mới có thể tìm ra một chút manh mối. Chính khi đang đau lòng, chợt thấy Hoàn Nhan Sóc đứng lên, lớn tiếng nói: “Không đúng. . . . . .” Nói chưa xong, người đã liền xông ra ngoài.
Hoàn Nhan Tự trong lòng căng thẳng, vội vàng bước xuống long tòa, chợt nghe thanh âm giận dữ của Hoàn Nhan Sóc ở ngoài điện vang lên: “Ai. . . . . . Ai cho các ngươi đánh như thế?” Hắn vừa sợ lại run, vội vàng đi ra ngoài, các đại thần cũng đi theo. Chỉ thấy Hoàn Nhan Sóc đứng ở bên cạnh chiếc ghế Tố Y đang nằm, đang lớn tiếng chất vấn hai thị vệ hành hình. Tố Y một thân tù phục trắng nằm dài trên ghế đã ướt đẫm mồ hôi, nơi hai chân một mảnh huyết nhục mơ hồ. Hoàn Nhan Tự cảm thấy trước mắt tối sầm, vội vàng miễn cưỡng đứng lại, rồi lại bổ nhào đến trước mặt Tố Y liền thấy môi y loang lổ vết máu, người cũng đã ngất đi.
“Tố. . . . . . Tố Tố. . . . . .” Hắn chạm vào gương mặt đã phủ một tầng mồ hôi lạnh kia, đau lòng thì thào, chợt nghe Hoàn Nhan Sóc khóc ròng nói: “Phụ hoàng. . . . . . Phụ hoàng đừng đánh nữa, một chân của mẫu hậu. . . . . . Đã muốn. . . . . . Đã muốn. . . . . . Bị bọn họ. . . . . . Bị bọn họ đánh gãy.”
Một câu này như sét giữa trời quang, Hoàn Nhan Tự đột nhiên ngẩng đầu lên, thất thanh nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?”
Hoàn Nhan Sóc lau đi nước mắt, một tay chỉ hai thị vệ kia, oán hận nói: “Đều là bọn họ giở trò, ta ở trong điện nghe nửa ngày mới phát hiện có điều không đúng, đi ra liền thấy, nguyên lai chính là hai tên hỗn đản này, bọn họ chỉ đánh vào chân mẫu hậu, cho nên thanh âm trượng đánh vào da thịt mới không phải trầm thấp mà là ‘ba ba’ rung động, ta vừa rồi nhìn thoáng một chút, mới phát hiện một chân của mẫu hậu . . . . . . Đã muốn bị. . . . . . Đã muốn bị. . . . . .”
Hoàn Nhan Tự kinh ngạc đứng sững tại chỗ, nhìn cái chân vô cùng thê thảm của Tố Y, chỉ cảm thấy trong lòng cảm giác thật kỳ quái, cùng lúc như là bị lưỡi dao sắc bén hung hăng từng nhát từng nhát một xẻo qua, về phương diện khác, từ trong chỗ sâu trong tim trào ra một cỗ khoái ýthống khoái đầm đìa. Trong đầu có một thanh âm không ngừng lặp lại: chân gãy, chân gãy, gãy rồi y sẽ không thể đào tẩu, không bao giờ … có thể chạy thoát nữa. . . . . .
“Phụ hoàng.” Hoàn Nhan Sóc khẩn trương nhìn phụ thân của mình, nghĩ rằng hắn đang thương tâm quá độ, thì thấy phụ thân liếc mình một cái, rồi mới ngẩng đầu nhìn các đại thần, thật lâu sau mới cắn răng hỏi: “Còn bao nhiêu trượng?”
Một cái cung vệ tiến lên trả lời: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, còn hai mươi trượng.”
Hoàn Nhan Tự nắm tay thành quyền, ngoan tâm nói: “Tiếp tục hành hình, nhưng không được đánh lên chân.” Nói xong cũng không thèm liếc mắt Tố Y đang hôn mê một cái, bước nhanh đi trở về đại điện.
Hoàn Nhan Sóc không dám tin nhìn theo thân ảnh phụ hoàng cùng đại thần biến mất, bên tai lại vang lên thanh âm đình trượng hạ xuống, hắn cái mũi đau xót, bỗng nhiên xoay lại nằm ở trên lưng Tố Y, lớn tiếng nói: “Hai mươi trượng nay ta nhận thay y, các ngươi liền đánh ta đi.”
Hai cung vệ hai mặt nhìn nhau, đều không dám xuống tay, Hoàn Nhan Sóc bày ra vẻ mặt không nói lý ngày thường, đối mấy thái giám cung nữ muốn đến kéo hắn ra nói: “Các ngươi ai dám đụng đến ta, ta sẽ khiến các ngươi ăn không hết khổ đây.” Những người này sợ tới mức nhất thời không dám động thủ, chính khi đang giằng co, chợt nghe một tiếng chậm rãi thở dài nói: “Thái tử điện hạ, ngài đứng lên đi, đừng làm cho Hoàng Thượng khó xử nữa.” Hắn ngẩng đầu liền thấy, nguyên lai Tử Nông Tử Diễm hai người đang đứng ở phía sau, lời vừa rồi là Tử Diễm nói.
Hoàn Nhan Sóc đề phòng nhìn hai nàng, cũng không chịu rời đi, Tử Diễm nói: “Ngài cho rằng Hoàng Thượng thật sự nhẫn tâm, không niệm nửa điểm tình xưa sao? Kỳ thật sai lầm rồi, Tố Y tội ác tày trời, Hoàng Thượng tha mạng cho y, đã là làm việc thiên tư , các đại thần bất quá là bởi vì ngại mặt mũi ngài ấy, mới không có người nghịch ý phản đối. Hiện giờ nếu thấy Hoàng Thượng ngay cả trượng trách chi hình cũng làm việc thiên tư, chẳng phải thuyết minh ngài ấy đối Tố Y vẫn còn cảm tình thắm thiết, nửa điểm quyết tâm trừng phạt cũng không có. Các đại thần có thể nào cho phép một tặc tử đào thoát mưu phản tiếp tục mê hoặc thánh thông, nhất định liên hợp lại muốn Hoàng Thượng theo phép mà giết y, đến lúc đó, cho dù Hoàng Thượng có tâm muốn bảo toàn tánh mạng y, chỉ sợ cũng không thể bảo toàn. Thái tử điện hạ nếu thật muốn cứu y, xin mời rời đi trước, để cung vệ đem hai mươi trượng này đánh xong đi.”
Hoàn Nhan Sóc chậm rãi buông lỏng tay ra, Tử Nông bước lên phía trước đem hắn ôm vào trong ngực, nức nở nói: “Nô tỳ đưa điện hạ hồi cung.” Nói xong mang theo hắn cẩn thận bước đi. Nơi này cung vệ chấp khởi đình trượng, hành hình xong, tiến vào điện hướng Hoàn Nhan Tự báo cáo. Hoàn Nhan Tự liền thản nhiên hỏi: “Tử Diễm, phòng hạ nhân của hoàng hậu chuẩn bị tốt rồi?” Nghe Tử Diễm nói đã chuẩn bị thỏa đáng. Hắn thở dài: “Phân phó người đem y đi, tìm ngự y đến xem, dùng chút dược, đợi cho. . . . . . Đợi cho thương thế khỏi hẳn thì để y làm việc đi.” Nói xong nhìn các đại thần một lần, nói: “Còn gì muốn tấu không?”
Hạ Kiên lần thứ hai bước ra khỏi hàng, khom người nói: “Khởi bẩm vạn tuế, Tố Y không niệm thánh ân, sở phạm chi tội, thật sự là tội ác tày trời, may mắn được Hoàng Thượng thiên ân, pháp ngoại thi nhân, hiện giờ biếm thành hạ nô, thần nghĩ, Hoàng Thượng nên chiếu cáo thiên hạ, huỷ bỏ thân phận hoàng hậu của y, mong Hoàng Thượng ân chuẩn.” Hắn lời này vừa nói ra, các đại thần còn lại đều phụ họa theo.
Hoàn Nhan Tự suy tư thật lâu, sau cuối cùng ảm đạm gật đầu nói: “Hạ ái khanh nói đúng, trẫm sẽ ngay hôm nay hạ chỉ tuyên bố chuyện này, bãi triều đi.” Nói xong chậm rãi đi xuống long tòa, thẳng tiến hồi cung.
Tử Diễm đi theo sau hắn, nhìn bóng dáng suy sút của hắn, làm sao còn là Kim Liêu Đại vương hăng hái trước kia. Trong trí nhớ nàng, mặc dù là khi lão Đại vương qua đời, chủ tử cũng không khổ sở như vậy. Nàng kỳ thật đối Hoàn Nhan Tự trung tâm như một, thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng cũng không biết có tư vị gì. Trong lòng thầm nói: Hoàng Thượng a, Tử Diễm không phải là người tuyệt tình, mảnh giấy kia, bên trong kỳ thật chất chứa chứng cớ trọng yếu giải tội oan của Tố tướng quân, nếu tình ngài đối y ít đi một chút, không vì quan tâm mà loạn trí, với thông minh cơ trí của ngài, sao lại không thể phát giác, nhưng hiện giờ ngài đối y mê luyến đến nước này, vừa nghe y mưu phản thì ngay cả thần hồn đều vứt bỏ, Tử Diễm cũng không thể không theo Úc tướng quân diệt trừ y. Nô tỳ có lỗi với Tố tướng quân, nhưng không thẹn với Hoàng Thượng, không thẹn với giang sơn xã tắc Kim Liêu.
Chủ tớ hai người yên lặng hồi cung, chỉ thấy Hoàn Nhan Sóc ở chỗ này thương tâm, thái hậu cùng Tử Nông ở bên mềm giọng trấn an. Hoàn Nhan Tự nhìn thấy thái hậu, vội vàng buộc mình ra vẻ tươi cười: “Ngày hè nóng bức như vậy, mẫu hậu sao lại đến đây? Có chuyện thì cứ gọi nhi tử đến mới phải.”
Thái hậu thở dài nói: “Ai gia nghe nói hoàng hậu xảy ra chuyện. Ai, y chung quy là Đại Tề tướng quân, sao có thể cùng chúng ta một lòng đây? Phế thì liền phế đi. Chính là Sóc Nhi vẫn thương tâm đến bây giờ, ai gia mới đến xem. Này cũng kỳ quái, đứa nhỏ này từ trước đến nay quái gở cao ngạo,Tố Y kia có khả năng mê hoặc sao? Sao lại khiến cho phụ tử các ngươi mê muội đến thế này?”
Hoàn Nhan Tự không nói, lại nghe Hoàn Nhan Sóc khóc thút thít nói: “Hoàng a nãi, người không biết, Sóc Nhi từ nhỏ đã không có mẫu thân. Phụ hoàng đem tôn nhi giao cho tần phi giáo dưỡng. Chính là các nàng không phải muốn mượn tôn nhi hướng phụ hoàng có được yêu sủng thì cũng là muốn dựa vào tôn nhi đi lên hậu tòa. Các nàng có chuyện cầu ta, từ trước đến nay đều mặc ta làm xằng làm bậy, cho dù tôn nhi trêu cợt các nàng, các nàng cũng e ngại phụ hoàng, hoặc sợ tôn nhi tương lai làm Hoàng Thượng sẽ trả thù các nàng, cho nên không có một người nói cho tôn nhi làm như vậy không đúng, làm như vậy không nên. Nhưng các nàng càng không nửa điểm dám nghịch ý tôn nhi như vậy, tôn nhi cảng biết các nàng không có một người là thật tâm vì muốn tốt cho tôn nhi. Chỉ có mẫu hậu, y là thiệt tình muốn tốt cho tôn nhi, y nói cho tôn nhi biết chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm, y dạy tôn nhi đạo lý làm người làm vua. Nếu mẫu thân tôn nhi còn sống, cũng nhất định là dạy tôn nhi như vậy. Chính là. . . . . . Chính là y hiện tại. . . . . . Thế nhưng đào thoát mưu phản. . . . . . Hoàng a nãi, y vì cái gì phải làm như vậy? Nếu y sớm biết có hôm nay, y không nên đối tốt với tôn nhi như vậy. Hoàng a nãi. . . . . .”
Hoàn Nhan Sóc ở trong này vừa khóc vừa nói, người nghe thấy đều rơi lệ. Liền ngay cả Tử Diễm cũng trong lòng xót thương. Hoàn Nhan Tự dùng sức ngẩng đầu, không để nước mắt rơi xuống, lặp lại: “Không sai, Tố Tố y nếu đã sớm chuẩn bị ngày này, vì sao còn mang đến cho phụ tử chúng ta chút thời gian ấm áp như vậy, Tố Tố, ngươi. . . . . . Ngươi thật sự làm cho trẫm thương tâm.”
Thình lình thái hậu dùng sức quát một tiếng nói: “Hoàng nhi, ngươi như vậy làm sao còn là hoàng đế Kim Liêu chúng ta? Khi phụ vương chết, ai gia còn chưa thấy ngươi thương tâm muốn chết như vậy, lúc này mất đi một hoàng hậu có tâm mưu phản thì có gì phải tiếc nuối? Còn ở nơi này hối hận. Sóc Nhi còn nhỏ, khó tránh khỏi không thể khống chế cảm tình, ngươi đã không dạy hắn chớ vì hạng người này lo lắng, chính mình lại ở đó bi thương, ngươi còn xứng là phụ vương của hài tử ngươi sao? Tâm nhuyễn như một nữ nhân, gia quốc thiên hạ, đều bị ngươi phóng tới nơi nào rồi? Có phải hay không đã ở phía sau đầu?”
Một phen nói cho hết khiến Hàn Nhan Tự mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng khoanh tay đứng thẳng, thành khẩn nói: “Mẫu hậu giáo huấn chính phải, tựa như cảnh tỉnh, hoàng nhi ghi nhớ lời mẫu hậu dạy bảo, lấy gia quốc thiên hạ làm trọng, quyết không tự vây hãm trong cảm tình không thể thoát ra, không thể khống chế.” Nói xong nhìn về phía Hoàn Nhan Sóc nói: “Ngươi cũng đã nghe lời Hoàng nãi nãi nói, còn không mau đi học tập công khóa.”
Hoàn Nhan Sóc ủy khuất rời đi vòng tay của thái hậu, đáp ứng rời đi, mới vừa đi tới cửa, chợt nghe thái hậu lại nói: “Từ nay về sau, phụ tử các ngươi càng phải chăm lo việc nước, nếu từ nay về sau không gượng dậy được, chẳng phải sẽ khiến cho Tố Y kia thỏa mãn sao? Càng làm cho Tề nhân khinh thường chúng ta.” Nói xong lại đối Hoàn Nhan Tự nói: “Ngươi lưu lại tính mạng của y cũng tốt, để cho y nhìn xem, hoàng đế tuy rằng là Kim Liêu nhân, nhưng cũng có thể trị vì thiên hạ Đại Tề . Hoàng nhi a, ngươi trăm ngàn lần đừng cho phản tặc này xem thường.”
Hoàn Nhan Tự khoanh tay nói: “Con ghi nhớ mẫu hậu dạy bảo.” Thái hậu lúc này mới đứng dậy nói: “Tốt lắm, ngươi đột nhiên gặp phải đại biến, một đêm chưa ngủ, xem ra cũng mệt mỏi rồi, ai gia trở về cung, ngươi tự nghỉ ngơi đi.” Nói xong cùng thái giám cung nữ vây quanh rời đi.
Nơi này Hoàn Nhan Tự làm sao ngủ được, gương mặt Tố Y cùng lời nói của thái hậu cứ xuất hiện trước mặt và vang vọng bên tai hắn, làm hắn vừa đau vừa xấu hổ. Trằn trọc suốt một đêm.
Chuyện Hoàng hậu đào tẩu này, từ miệng Úc Thương trong khoảnh khắc liền truyền khắp các đại thần ở phòng nghỉ trước khi lâm triều. Úc Thương có quyết định của riêng mình, thừa dịp Hoàn Nhan Tự không nghiêm mệnh hắn phải bảo thủ bí mật thì liền đem chuyện này truyền ra cho mọi người đều biết, như vậy thì cho dù Hoàn Nhan Tự có tâm làm việc thiên tư, các đại thần cũng sẽ không đáp ứng. Trong nhất thời, tại phòng nghỉ đều ồn ào nghị luận, các đại thần nhớ lại sủng ái Hoàng Thượng đối với vị hoàng hậu này, không khỏi lại càng thêm phẫn hận không thôi, đều mắng to Tố Y vong ân phụ nghĩa, tuyệt không thể khinh tha, thậm chí có người còn thỉnh Hình bộ thượng thư chuẩn bị thỏa đáng mấy loại khí cụ dùng cho lăng trì.
Chợt nghe một tiếng gọi: “Vào triều.” Mọi người lúc này mới dựa theo cấp bậc, phẩm chất lớn nhỏ nối đuôi nhau đi vào triều, một đám người cùng nghiến răng nghiến lợi, đến khi nhìn thấy Hoàn Nhan Tự hai mắt đỏ bừng đều không khỏi vì Hoàng Thượng mà trong lòng chua xót, hận ý đối với Tố Y liền càng thêm mãnh liệt.
Khi mọi việc đều đã tấu xong, Hoàn Nhan Tự thấy mọi người đều không tấu thêm gì mà hướng mắt nhìn mình, trong mắt mỗi người đều chất chứa lửa giận, hắn thở dài một hơi, biết thần tử đã biết chuyện Tố Y, đành phải hỏi: “Hoàng hậu Tố Y, lòng hướng cố quốc, hôm qua trốn ra ngoài, thật may Úc ái khanh không ngại lao khổ, tìm kiếm khắp nơi, đêm tối bắt được. Hiện giờ nên xử lý như thế nào, Hình bộ thượng thư ngươi nói xem.”
Hạ Kiên từ trong đám người đi ra, trầm thanh nói: “Hoàng hậu thân là quốc mẫu, theo lý nên phụ tá quân vương, thống lĩnh hậu cung, lo lắng cho người trong thiên hạ, nhưng y chẳng những không nhớ đến ân vua, còn một mình kết đảng, lợi dụng sủng ái của Hoàng Thượng đối với y mà trốn ra ngoài, ngay cả cầm thú còn không bằng, cự tội ngập trời như thế, theo lý nên lăng trì xử tử, chịu chi hình ngàn đao vạn quát, thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng long thể, hạ chỉ tru sát tội nhân, nghĩ đến người trong thiên hạ.”
Hoàn Nhan Tự cười khổ, hắn kỳ thật sớm biết Hạ Kiên sẽ đưa ra đáp án gì, nhưng trong lòng cứ muốn cự tuyệt đáp án này. Đáy lòng thở dài: Hoàn Nhan Tự a Hoàn Nhan Tự, đến bây giờ ngươi vẫn luyến tiếc y, nghĩ đến y phải chết liền hận không thể chính mình cũng đi theo y đến hoàng tuyền làm bạn, ngươi. . . . . . Ngươi làm sao còn là Kim Liêu Đại vương trước kia a. Hắn có tâm cứu Tố Y một mạng, nhưng chính mình từ trước đến nay dùng luật pháp trị quốc, hiện giờ lại phá hư pháp quy uy nghiêm, ngày sau làm sao có thể khống chế quần thần, thống lĩnh thiên hạ bách tính.
Lập tức có mấy đại thần nhìn ra Hoàng Thượng trong lòng không tha, vội vàng bước ra khỏi hàng quỳ rạp xuống đất, đều thỉnh cầu Hoàn Nhan Tự xử tử Tố Y, Hoàn Nhan Tự nhìn thấy cảm xúc của quần thần mãnh liệt, thấy lần này quả thật có lẽ nhất định muốn đoạt mạng Tố Y. Vài lần mở miệng, hai chữ “Ban chết” kia chung quy cũng không thể nói ra, lời chưa nói mà nước mắt thật muốn rơi khỏi vành mắt. Hắn vội vàng thừa dịp cúi đầu ho khan mà lấy tay áo lau đi.
Chính lúc đang giằng co, liền thấy tiểu thái tử Hoàn Nhan Sóc từ ngoài điện tiến vào, thẳng tắp quỳ trên mặt đất nói: “Phụ hoàng, nhi thần biết mẫu hậu đại nghịch bất đạo, phạm phải tội thật sự không thể tha thứ, nhưng xin phụ hoàng niệm y dạy ta có công, miễn cho y tội chết, ban hình phạt khác, nhi thần cầu phụ hoàng khai ân.” Nói xong trên mặt đất dập đầu ba cái.
Các đại thần đều kinh hãi nhìn vị thái tử điện hạ xưa nay quái gở này, càng không rõ hắn đối Tố Y cảm tình vì sao thâm hậu như thế. Hoàn Nhan Tự trong mắt bắn ra tia vui mừng, Sóc Nhi tuy còn nhỏ nhưng đã biết thay mình giải vây. Hắn nhìn quanh chúng thần một lượt, chậm rãi mở miệng nói: “Sóc Nhi tuổi còn nhỏ, sớm chịu tang mẫu, lại chưa từng tìm được nơi các tần phi khác nửa điểm ôn nhu, chỉ có hoàng hậu đối hắn giáo dục quan ái. Trẫm hôm nay xử tử hoàng hậu không phải là vấn đề lớn gì nhưng lại khó tránh khỏi lưu lại cho Thái Tử mộtbóng ma, huống chi y có chết cũng không thể tiêu tan đi mối hận trong lòng trẫm. Hiện giờ phạt y sáu mươi đình trượng, biếm thành hạ nô trong cung, ngày đêm chịu khuất nhục khổ sở, như thế vừa không trái pháp luật, cũng có thể tiết đi mối hận trong lòng trẫm, cũng không lưu lại cho Thái Tử bóng ma, chẳng phải được cả ba điều, các khanh gia nghĩ sao?”
Các đại thần hai mặt nhìn nhau, cùng biết Hoàn Nhan Tự Cho đến bây giờ vẫn là cố ý thiên vị, dù có phản đối thì Hoàng Thượng rõ ràng là tâm ý đã quyết. Lại thấy Hoàn Nhan Sóc sớm quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng thánh minh.” Không cách nào khác đành phải cho thái tử một cái nhân tình, đều phụ họa theo: “Hoàng Thượng thánh minh, như thế rất tốt.”
Úc Thương tức giận nghiến răng, nhưng cũng không thể làm gì, nhãn châu xoay động, nảy ra ý hay, thừa dịp mọi người nghị luận, ai cũng không chú ý đến hắn, lặng lẽ đối với cung vệ đi vào điện lĩnh chỉ hành hình nói: “Lát nữa đánh, cứ đánh vào hai chân y.” Hắn là đại tướng quân, cung vệ kia như thế nào có thể đắc tội, huống chi Hoàn Nhan Tự lại không có quy định đánh chỗ nào, đánh thế nào nên vui vẻ lĩnh mệnh mà đi.
Phụ tử Hoàn Nhan Tự nhìn thấy Tố Y một thân tù phục trắng bị đưa vào đại điện, rồi hai người đi lên mở gông xiềng, lấy một sợi dây thừng trói lấy y dẫn ra ngoài, tim đều như bị đao cắt. Chính là hiện giờ cứu y một mạng đã là không dễ. Sáu mươi đình trượng là do Hoàn Nhan Tự tự chủ trương, nếu để cho Hình bộ thượng thư định ra, chỉ sợ một trăm trượng cũng không thể xong việc, cho dù y thân thể cường kiện, cũng có thể cả đời sau này trở thành tàn tật. Cho nên này cũng là biện pháp tốt nhất không còn cách nào khác.
Không nói đến hai người ở trong này tâm loạn như ma, chuyển sang các đại thần trên triều đình vẫn còn đang nghị luận, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh đình trượng ba ba đánh lên da thịt. Hoàn Nhan Tự trong lòng căng thẳng, hai tay nắm chặt lại, khóe miệng Úc Thương lại phiếm ra một tia cười gian khó phát hiện. Tiểu thái tử Hoàn Nhan Sóc khả năng định lực kém, cúi thấp đầu, nước mắt đã rơi xuống.
Ngoài cửa cung đình trượng vẫn đang”Ba ba” vang lên, Hoàn Nhan Tự cả người đau như là bị tước đi linh hồn, đau đớn nghĩ: Tố Tố, ngươi vì sao không kêu lên, ngươi kêu lên có lẽ còn có thể dễ chịu một chút, Tố Tố, ngươi vì sao không hô đau? Ngươi. . . . . . Ngươi hô lên a.
Đình trượng kia từng gậy từng gậy đánh lên người Tố Y nhưng lại quất vào trong lòng Hoàn Nhan Tự . Hắn sắc mặt vẫn trầm tĩnh, chỉ có chút tái nhợt, chỉ có từ đôi môi run rẩy mới có thể tìm ra một chút manh mối. Chính khi đang đau lòng, chợt thấy Hoàn Nhan Sóc đứng lên, lớn tiếng nói: “Không đúng. . . . . .” Nói chưa xong, người đã liền xông ra ngoài.
Hoàn Nhan Tự trong lòng căng thẳng, vội vàng bước xuống long tòa, chợt nghe thanh âm giận dữ của Hoàn Nhan Sóc ở ngoài điện vang lên: “Ai. . . . . . Ai cho các ngươi đánh như thế?” Hắn vừa sợ lại run, vội vàng đi ra ngoài, các đại thần cũng đi theo. Chỉ thấy Hoàn Nhan Sóc đứng ở bên cạnh chiếc ghế Tố Y đang nằm, đang lớn tiếng chất vấn hai thị vệ hành hình. Tố Y một thân tù phục trắng nằm dài trên ghế đã ướt đẫm mồ hôi, nơi hai chân một mảnh huyết nhục mơ hồ. Hoàn Nhan Tự cảm thấy trước mắt tối sầm, vội vàng miễn cưỡng đứng lại, rồi lại bổ nhào đến trước mặt Tố Y liền thấy môi y loang lổ vết máu, người cũng đã ngất đi.
“Tố. . . . . . Tố Tố. . . . . .” Hắn chạm vào gương mặt đã phủ một tầng mồ hôi lạnh kia, đau lòng thì thào, chợt nghe Hoàn Nhan Sóc khóc ròng nói: “Phụ hoàng. . . . . . Phụ hoàng đừng đánh nữa, một chân của mẫu hậu. . . . . . Đã muốn. . . . . . Đã muốn. . . . . . Bị bọn họ. . . . . . Bị bọn họ đánh gãy.”
Một câu này như sét giữa trời quang, Hoàn Nhan Tự đột nhiên ngẩng đầu lên, thất thanh nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?”
Hoàn Nhan Sóc lau đi nước mắt, một tay chỉ hai thị vệ kia, oán hận nói: “Đều là bọn họ giở trò, ta ở trong điện nghe nửa ngày mới phát hiện có điều không đúng, đi ra liền thấy, nguyên lai chính là hai tên hỗn đản này, bọn họ chỉ đánh vào chân mẫu hậu, cho nên thanh âm trượng đánh vào da thịt mới không phải trầm thấp mà là ‘ba ba’ rung động, ta vừa rồi nhìn thoáng một chút, mới phát hiện một chân của mẫu hậu . . . . . . Đã muốn bị. . . . . . Đã muốn bị. . . . . .”
Hoàn Nhan Tự kinh ngạc đứng sững tại chỗ, nhìn cái chân vô cùng thê thảm của Tố Y, chỉ cảm thấy trong lòng cảm giác thật kỳ quái, cùng lúc như là bị lưỡi dao sắc bén hung hăng từng nhát từng nhát một xẻo qua, về phương diện khác, từ trong chỗ sâu trong tim trào ra một cỗ khoái ýthống khoái đầm đìa. Trong đầu có một thanh âm không ngừng lặp lại: chân gãy, chân gãy, gãy rồi y sẽ không thể đào tẩu, không bao giờ … có thể chạy thoát nữa. . . . . .
“Phụ hoàng.” Hoàn Nhan Sóc khẩn trương nhìn phụ thân của mình, nghĩ rằng hắn đang thương tâm quá độ, thì thấy phụ thân liếc mình một cái, rồi mới ngẩng đầu nhìn các đại thần, thật lâu sau mới cắn răng hỏi: “Còn bao nhiêu trượng?”
Một cái cung vệ tiến lên trả lời: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, còn hai mươi trượng.”
Hoàn Nhan Tự nắm tay thành quyền, ngoan tâm nói: “Tiếp tục hành hình, nhưng không được đánh lên chân.” Nói xong cũng không thèm liếc mắt Tố Y đang hôn mê một cái, bước nhanh đi trở về đại điện.
Hoàn Nhan Sóc không dám tin nhìn theo thân ảnh phụ hoàng cùng đại thần biến mất, bên tai lại vang lên thanh âm đình trượng hạ xuống, hắn cái mũi đau xót, bỗng nhiên xoay lại nằm ở trên lưng Tố Y, lớn tiếng nói: “Hai mươi trượng nay ta nhận thay y, các ngươi liền đánh ta đi.”
Hai cung vệ hai mặt nhìn nhau, đều không dám xuống tay, Hoàn Nhan Sóc bày ra vẻ mặt không nói lý ngày thường, đối mấy thái giám cung nữ muốn đến kéo hắn ra nói: “Các ngươi ai dám đụng đến ta, ta sẽ khiến các ngươi ăn không hết khổ đây.” Những người này sợ tới mức nhất thời không dám động thủ, chính khi đang giằng co, chợt nghe một tiếng chậm rãi thở dài nói: “Thái tử điện hạ, ngài đứng lên đi, đừng làm cho Hoàng Thượng khó xử nữa.” Hắn ngẩng đầu liền thấy, nguyên lai Tử Nông Tử Diễm hai người đang đứng ở phía sau, lời vừa rồi là Tử Diễm nói.
Hoàn Nhan Sóc đề phòng nhìn hai nàng, cũng không chịu rời đi, Tử Diễm nói: “Ngài cho rằng Hoàng Thượng thật sự nhẫn tâm, không niệm nửa điểm tình xưa sao? Kỳ thật sai lầm rồi, Tố Y tội ác tày trời, Hoàng Thượng tha mạng cho y, đã là làm việc thiên tư , các đại thần bất quá là bởi vì ngại mặt mũi ngài ấy, mới không có người nghịch ý phản đối. Hiện giờ nếu thấy Hoàng Thượng ngay cả trượng trách chi hình cũng làm việc thiên tư, chẳng phải thuyết minh ngài ấy đối Tố Y vẫn còn cảm tình thắm thiết, nửa điểm quyết tâm trừng phạt cũng không có. Các đại thần có thể nào cho phép một tặc tử đào thoát mưu phản tiếp tục mê hoặc thánh thông, nhất định liên hợp lại muốn Hoàng Thượng theo phép mà giết y, đến lúc đó, cho dù Hoàng Thượng có tâm muốn bảo toàn tánh mạng y, chỉ sợ cũng không thể bảo toàn. Thái tử điện hạ nếu thật muốn cứu y, xin mời rời đi trước, để cung vệ đem hai mươi trượng này đánh xong đi.”
Hoàn Nhan Sóc chậm rãi buông lỏng tay ra, Tử Nông bước lên phía trước đem hắn ôm vào trong ngực, nức nở nói: “Nô tỳ đưa điện hạ hồi cung.” Nói xong mang theo hắn cẩn thận bước đi. Nơi này cung vệ chấp khởi đình trượng, hành hình xong, tiến vào điện hướng Hoàn Nhan Tự báo cáo. Hoàn Nhan Tự liền thản nhiên hỏi: “Tử Diễm, phòng hạ nhân của hoàng hậu chuẩn bị tốt rồi?” Nghe Tử Diễm nói đã chuẩn bị thỏa đáng. Hắn thở dài: “Phân phó người đem y đi, tìm ngự y đến xem, dùng chút dược, đợi cho. . . . . . Đợi cho thương thế khỏi hẳn thì để y làm việc đi.” Nói xong nhìn các đại thần một lần, nói: “Còn gì muốn tấu không?”
Hạ Kiên lần thứ hai bước ra khỏi hàng, khom người nói: “Khởi bẩm vạn tuế, Tố Y không niệm thánh ân, sở phạm chi tội, thật sự là tội ác tày trời, may mắn được Hoàng Thượng thiên ân, pháp ngoại thi nhân, hiện giờ biếm thành hạ nô, thần nghĩ, Hoàng Thượng nên chiếu cáo thiên hạ, huỷ bỏ thân phận hoàng hậu của y, mong Hoàng Thượng ân chuẩn.” Hắn lời này vừa nói ra, các đại thần còn lại đều phụ họa theo.
Hoàn Nhan Tự suy tư thật lâu, sau cuối cùng ảm đạm gật đầu nói: “Hạ ái khanh nói đúng, trẫm sẽ ngay hôm nay hạ chỉ tuyên bố chuyện này, bãi triều đi.” Nói xong chậm rãi đi xuống long tòa, thẳng tiến hồi cung.
Tử Diễm đi theo sau hắn, nhìn bóng dáng suy sút của hắn, làm sao còn là Kim Liêu Đại vương hăng hái trước kia. Trong trí nhớ nàng, mặc dù là khi lão Đại vương qua đời, chủ tử cũng không khổ sở như vậy. Nàng kỳ thật đối Hoàn Nhan Tự trung tâm như một, thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng cũng không biết có tư vị gì. Trong lòng thầm nói: Hoàng Thượng a, Tử Diễm không phải là người tuyệt tình, mảnh giấy kia, bên trong kỳ thật chất chứa chứng cớ trọng yếu giải tội oan của Tố tướng quân, nếu tình ngài đối y ít đi một chút, không vì quan tâm mà loạn trí, với thông minh cơ trí của ngài, sao lại không thể phát giác, nhưng hiện giờ ngài đối y mê luyến đến nước này, vừa nghe y mưu phản thì ngay cả thần hồn đều vứt bỏ, Tử Diễm cũng không thể không theo Úc tướng quân diệt trừ y. Nô tỳ có lỗi với Tố tướng quân, nhưng không thẹn với Hoàng Thượng, không thẹn với giang sơn xã tắc Kim Liêu.
Chủ tớ hai người yên lặng hồi cung, chỉ thấy Hoàn Nhan Sóc ở chỗ này thương tâm, thái hậu cùng Tử Nông ở bên mềm giọng trấn an. Hoàn Nhan Tự nhìn thấy thái hậu, vội vàng buộc mình ra vẻ tươi cười: “Ngày hè nóng bức như vậy, mẫu hậu sao lại đến đây? Có chuyện thì cứ gọi nhi tử đến mới phải.”
Thái hậu thở dài nói: “Ai gia nghe nói hoàng hậu xảy ra chuyện. Ai, y chung quy là Đại Tề tướng quân, sao có thể cùng chúng ta một lòng đây? Phế thì liền phế đi. Chính là Sóc Nhi vẫn thương tâm đến bây giờ, ai gia mới đến xem. Này cũng kỳ quái, đứa nhỏ này từ trước đến nay quái gở cao ngạo,Tố Y kia có khả năng mê hoặc sao? Sao lại khiến cho phụ tử các ngươi mê muội đến thế này?”
Hoàn Nhan Tự không nói, lại nghe Hoàn Nhan Sóc khóc thút thít nói: “Hoàng a nãi, người không biết, Sóc Nhi từ nhỏ đã không có mẫu thân. Phụ hoàng đem tôn nhi giao cho tần phi giáo dưỡng. Chính là các nàng không phải muốn mượn tôn nhi hướng phụ hoàng có được yêu sủng thì cũng là muốn dựa vào tôn nhi đi lên hậu tòa. Các nàng có chuyện cầu ta, từ trước đến nay đều mặc ta làm xằng làm bậy, cho dù tôn nhi trêu cợt các nàng, các nàng cũng e ngại phụ hoàng, hoặc sợ tôn nhi tương lai làm Hoàng Thượng sẽ trả thù các nàng, cho nên không có một người nói cho tôn nhi làm như vậy không đúng, làm như vậy không nên. Nhưng các nàng càng không nửa điểm dám nghịch ý tôn nhi như vậy, tôn nhi cảng biết các nàng không có một người là thật tâm vì muốn tốt cho tôn nhi. Chỉ có mẫu hậu, y là thiệt tình muốn tốt cho tôn nhi, y nói cho tôn nhi biết chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm, y dạy tôn nhi đạo lý làm người làm vua. Nếu mẫu thân tôn nhi còn sống, cũng nhất định là dạy tôn nhi như vậy. Chính là. . . . . . Chính là y hiện tại. . . . . . Thế nhưng đào thoát mưu phản. . . . . . Hoàng a nãi, y vì cái gì phải làm như vậy? Nếu y sớm biết có hôm nay, y không nên đối tốt với tôn nhi như vậy. Hoàng a nãi. . . . . .”
Hoàn Nhan Sóc ở trong này vừa khóc vừa nói, người nghe thấy đều rơi lệ. Liền ngay cả Tử Diễm cũng trong lòng xót thương. Hoàn Nhan Tự dùng sức ngẩng đầu, không để nước mắt rơi xuống, lặp lại: “Không sai, Tố Tố y nếu đã sớm chuẩn bị ngày này, vì sao còn mang đến cho phụ tử chúng ta chút thời gian ấm áp như vậy, Tố Tố, ngươi. . . . . . Ngươi thật sự làm cho trẫm thương tâm.”
Thình lình thái hậu dùng sức quát một tiếng nói: “Hoàng nhi, ngươi như vậy làm sao còn là hoàng đế Kim Liêu chúng ta? Khi phụ vương chết, ai gia còn chưa thấy ngươi thương tâm muốn chết như vậy, lúc này mất đi một hoàng hậu có tâm mưu phản thì có gì phải tiếc nuối? Còn ở nơi này hối hận. Sóc Nhi còn nhỏ, khó tránh khỏi không thể khống chế cảm tình, ngươi đã không dạy hắn chớ vì hạng người này lo lắng, chính mình lại ở đó bi thương, ngươi còn xứng là phụ vương của hài tử ngươi sao? Tâm nhuyễn như một nữ nhân, gia quốc thiên hạ, đều bị ngươi phóng tới nơi nào rồi? Có phải hay không đã ở phía sau đầu?”
Một phen nói cho hết khiến Hàn Nhan Tự mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng khoanh tay đứng thẳng, thành khẩn nói: “Mẫu hậu giáo huấn chính phải, tựa như cảnh tỉnh, hoàng nhi ghi nhớ lời mẫu hậu dạy bảo, lấy gia quốc thiên hạ làm trọng, quyết không tự vây hãm trong cảm tình không thể thoát ra, không thể khống chế.” Nói xong nhìn về phía Hoàn Nhan Sóc nói: “Ngươi cũng đã nghe lời Hoàng nãi nãi nói, còn không mau đi học tập công khóa.”
Hoàn Nhan Sóc ủy khuất rời đi vòng tay của thái hậu, đáp ứng rời đi, mới vừa đi tới cửa, chợt nghe thái hậu lại nói: “Từ nay về sau, phụ tử các ngươi càng phải chăm lo việc nước, nếu từ nay về sau không gượng dậy được, chẳng phải sẽ khiến cho Tố Y kia thỏa mãn sao? Càng làm cho Tề nhân khinh thường chúng ta.” Nói xong lại đối Hoàn Nhan Tự nói: “Ngươi lưu lại tính mạng của y cũng tốt, để cho y nhìn xem, hoàng đế tuy rằng là Kim Liêu nhân, nhưng cũng có thể trị vì thiên hạ Đại Tề . Hoàng nhi a, ngươi trăm ngàn lần đừng cho phản tặc này xem thường.”
Hoàn Nhan Tự khoanh tay nói: “Con ghi nhớ mẫu hậu dạy bảo.” Thái hậu lúc này mới đứng dậy nói: “Tốt lắm, ngươi đột nhiên gặp phải đại biến, một đêm chưa ngủ, xem ra cũng mệt mỏi rồi, ai gia trở về cung, ngươi tự nghỉ ngơi đi.” Nói xong cùng thái giám cung nữ vây quanh rời đi.
Nơi này Hoàn Nhan Tự làm sao ngủ được, gương mặt Tố Y cùng lời nói của thái hậu cứ xuất hiện trước mặt và vang vọng bên tai hắn, làm hắn vừa đau vừa xấu hổ. Trằn trọc suốt một đêm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chuyện Hoàng hậu đào tẩu này, từ miệng Úc Thương trong khoảnh khắc liền truyền khắp các đại thần ở phòng nghỉ trước khi lâm triều. Úc Thương có quyết định của riêng mình, thừa dịp Hoàn Nhan Tự không nghiêm mệnh hắn phải bảo thủ bí mật thì liền đem chuyện này truyền ra cho mọi người đều biết, như vậy thì cho dù Hoàn Nhan Tự có tâm làm việc thiên tư, các đại thần cũng sẽ không đáp ứng. Trong nhất thời, tại phòng nghỉ đều ồn ào nghị luận, các đại thần nhớ lại sủng ái Hoàng Thượng đối với vị hoàng hậu này, không khỏi lại càng thêm phẫn hận không thôi, đều mắng to Tố Y vong ân phụ nghĩa, tuyệt không thể khinh tha, thậm chí có người còn thỉnh Hình bộ thượng thư chuẩn bị thỏa đáng mấy loại khí cụ dùng cho lăng trì.
Chợt nghe một tiếng gọi: “Vào triều.” Mọi người lúc này mới dựa theo cấp bậc, phẩm chất lớn nhỏ nối đuôi nhau đi vào triều, một đám người cùng nghiến răng nghiến lợi, đến khi nhìn thấy Hoàn Nhan Tự hai mắt đỏ bừng đều không khỏi vì Hoàng Thượng mà trong lòng chua xót, hận ý đối với Tố Y liền càng thêm mãnh liệt.
Khi mọi việc đều đã tấu xong, Hoàn Nhan Tự thấy mọi người đều không tấu thêm gì mà hướng mắt nhìn mình, trong mắt mỗi người đều chất chứa lửa giận, hắn thở dài một hơi, biết thần tử đã biết chuyện Tố Y, đành phải hỏi: “Hoàng hậu Tố Y, lòng hướng cố quốc, hôm qua trốn ra ngoài, thật may Úc ái khanh không ngại lao khổ, tìm kiếm khắp nơi, đêm tối bắt được. Hiện giờ nên xử lý như thế nào, Hình bộ thượng thư ngươi nói xem.”
Hạ Kiên từ trong đám người đi ra, trầm thanh nói: “Hoàng hậu thân là quốc mẫu, theo lý nên phụ tá quân vương, thống lĩnh hậu cung, lo lắng cho người trong thiên hạ, nhưng y chẳng những không nhớ đến ân vua, còn một mình kết đảng, lợi dụng sủng ái của Hoàng Thượng đối với y mà trốn ra ngoài, ngay cả cầm thú còn không bằng, cự tội ngập trời như thế, theo lý nên lăng trì xử tử, chịu chi hình ngàn đao vạn quát, thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng long thể, hạ chỉ tru sát tội nhân, nghĩ đến người trong thiên hạ.”
Hoàn Nhan Tự cười khổ, hắn kỳ thật sớm biết Hạ Kiên sẽ đưa ra đáp án gì, nhưng trong lòng cứ muốn cự tuyệt đáp án này. Đáy lòng thở dài: Hoàn Nhan Tự a Hoàn Nhan Tự, đến bây giờ ngươi vẫn luyến tiếc y, nghĩ đến y phải chết liền hận không thể chính mình cũng đi theo y đến hoàng tuyền làm bạn, ngươi. . . . . . Ngươi làm sao còn là Kim Liêu Đại vương trước kia a. Hắn có tâm cứu Tố Y một mạng, nhưng chính mình từ trước đến nay dùng luật pháp trị quốc, hiện giờ lại phá hư pháp quy uy nghiêm, ngày sau làm sao có thể khống chế quần thần, thống lĩnh thiên hạ bách tính.
Lập tức có mấy đại thần nhìn ra Hoàng Thượng trong lòng không tha, vội vàng bước ra khỏi hàng quỳ rạp xuống đất, đều thỉnh cầu Hoàn Nhan Tự xử tử Tố Y, Hoàn Nhan Tự nhìn thấy cảm xúc của quần thần mãnh liệt, thấy lần này quả thật có lẽ nhất định muốn đoạt mạng Tố Y. Vài lần mở miệng, hai chữ “Ban chết” kia chung quy cũng không thể nói ra, lời chưa nói mà nước mắt thật muốn rơi khỏi vành mắt. Hắn vội vàng thừa dịp cúi đầu ho khan mà lấy tay áo lau đi.
Chính lúc đang giằng co, liền thấy tiểu thái tử Hoàn Nhan Sóc từ ngoài điện tiến vào, thẳng tắp quỳ trên mặt đất nói: “Phụ hoàng, nhi thần biết mẫu hậu đại nghịch bất đạo, phạm phải tội thật sự không thể tha thứ, nhưng xin phụ hoàng niệm y dạy ta có công, miễn cho y tội chết, ban hình phạt khác, nhi thần cầu phụ hoàng khai ân.” Nói xong trên mặt đất dập đầu ba cái.
Các đại thần đều kinh hãi nhìn vị thái tử điện hạ xưa nay quái gở này, càng không rõ hắn đối Tố Y cảm tình vì sao thâm hậu như thế. Hoàn Nhan Tự trong mắt bắn ra tia vui mừng, Sóc Nhi tuy còn nhỏ nhưng đã biết thay mình giải vây. Hắn nhìn quanh chúng thần một lượt, chậm rãi mở miệng nói: “Sóc Nhi tuổi còn nhỏ, sớm chịu tang mẫu, lại chưa từng tìm được nơi các tần phi khác nửa điểm ôn nhu, chỉ có hoàng hậu đối hắn giáo dục quan ái. Trẫm hôm nay xử tử hoàng hậu không phải là vấn đề lớn gì nhưng lại khó tránh khỏi lưu lại cho Thái Tử mộtbóng ma, huống chi y có chết cũng không thể tiêu tan đi mối hận trong lòng trẫm. Hiện giờ phạt y sáu mươi đình trượng, biếm thành hạ nô trong cung, ngày đêm chịu khuất nhục khổ sở, như thế vừa không trái pháp luật, cũng có thể tiết đi mối hận trong lòng trẫm, cũng không lưu lại cho Thái Tử bóng ma, chẳng phải được cả ba điều, các khanh gia nghĩ sao?”
Các đại thần hai mặt nhìn nhau, cùng biết Hoàn Nhan Tự Cho đến bây giờ vẫn là cố ý thiên vị, dù có phản đối thì Hoàng Thượng rõ ràng là tâm ý đã quyết. Lại thấy Hoàn Nhan Sóc sớm quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng thánh minh.” Không cách nào khác đành phải cho thái tử một cái nhân tình, đều phụ họa theo: “Hoàng Thượng thánh minh, như thế rất tốt.”
Úc Thương tức giận nghiến răng, nhưng cũng không thể làm gì, nhãn châu xoay động, nảy ra ý hay, thừa dịp mọi người nghị luận, ai cũng không chú ý đến hắn, lặng lẽ đối với cung vệ đi vào điện lĩnh chỉ hành hình nói: “Lát nữa đánh, cứ đánh vào hai chân y.” Hắn là đại tướng quân, cung vệ kia như thế nào có thể đắc tội, huống chi Hoàn Nhan Tự lại không có quy định đánh chỗ nào, đánh thế nào nên vui vẻ lĩnh mệnh mà đi.
Phụ tử Hoàn Nhan Tự nhìn thấy Tố Y một thân tù phục trắng bị đưa vào đại điện, rồi hai người đi lên mở gông xiềng, lấy một sợi dây thừng trói lấy y dẫn ra ngoài, tim đều như bị đao cắt. Chính là hiện giờ cứu y một mạng đã là không dễ. Sáu mươi đình trượng là do Hoàn Nhan Tự tự chủ trương, nếu để cho Hình bộ thượng thư định ra, chỉ sợ một trăm trượng cũng không thể xong việc, cho dù y thân thể cường kiện, cũng có thể cả đời sau này trở thành tàn tật. Cho nên này cũng là biện pháp tốt nhất không còn cách nào khác.
Không nói đến hai người ở trong này tâm loạn như ma, chuyển sang các đại thần trên triều đình vẫn còn đang nghị luận, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh đình trượng ba ba đánh lên da thịt. Hoàn Nhan Tự trong lòng căng thẳng, hai tay nắm chặt lại, khóe miệng Úc Thương lại phiếm ra một tia cười gian khó phát hiện. Tiểu thái tử Hoàn Nhan Sóc khả năng định lực kém, cúi thấp đầu, nước mắt đã rơi xuống.
Ngoài cửa cung đình trượng vẫn đang”Ba ba” vang lên, Hoàn Nhan Tự cả người đau như là bị tước đi linh hồn, đau đớn nghĩ: Tố Tố, ngươi vì sao không kêu lên, ngươi kêu lên có lẽ còn có thể dễ chịu một chút, Tố Tố, ngươi vì sao không hô đau? Ngươi. . . . . . Ngươi hô lên a.
Đình trượng kia từng gậy từng gậy đánh lên người Tố Y nhưng lại quất vào trong lòng Hoàn Nhan Tự . Hắn sắc mặt vẫn trầm tĩnh, chỉ có chút tái nhợt, chỉ có từ đôi môi run rẩy mới có thể tìm ra một chút manh mối. Chính khi đang đau lòng, chợt thấy Hoàn Nhan Sóc đứng lên, lớn tiếng nói: “Không đúng. . . . . .” Nói chưa xong, người đã liền xông ra ngoài.
Hoàn Nhan Tự trong lòng căng thẳng, vội vàng bước xuống long tòa, chợt nghe thanh âm giận dữ của Hoàn Nhan Sóc ở ngoài điện vang lên: “Ai. . . . . . Ai cho các ngươi đánh như thế?” Hắn vừa sợ lại run, vội vàng đi ra ngoài, các đại thần cũng đi theo. Chỉ thấy Hoàn Nhan Sóc đứng ở bên cạnh chiếc ghế Tố Y đang nằm, đang lớn tiếng chất vấn hai thị vệ hành hình. Tố Y một thân tù phục trắng nằm dài trên ghế đã ướt đẫm mồ hôi, nơi hai chân một mảnh huyết nhục mơ hồ. Hoàn Nhan Tự cảm thấy trước mắt tối sầm, vội vàng miễn cưỡng đứng lại, rồi lại bổ nhào đến trước mặt Tố Y liền thấy môi y loang lổ vết máu, người cũng đã ngất đi.
“Tố. . . . . . Tố Tố. . . . . .” Hắn chạm vào gương mặt đã phủ một tầng mồ hôi lạnh kia, đau lòng thì thào, chợt nghe Hoàn Nhan Sóc khóc ròng nói: “Phụ hoàng. . . . . . Phụ hoàng đừng đánh nữa, một chân của mẫu hậu. . . . . . Đã muốn. . . . . . Đã muốn. . . . . . Bị bọn họ. . . . . . Bị bọn họ đánh gãy.”
Một câu này như sét giữa trời quang, Hoàn Nhan Tự đột nhiên ngẩng đầu lên, thất thanh nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?”
Hoàn Nhan Sóc lau đi nước mắt, một tay chỉ hai thị vệ kia, oán hận nói: “Đều là bọn họ giở trò, ta ở trong điện nghe nửa ngày mới phát hiện có điều không đúng, đi ra liền thấy, nguyên lai chính là hai tên hỗn đản này, bọn họ chỉ đánh vào chân mẫu hậu, cho nên thanh âm trượng đánh vào da thịt mới không phải trầm thấp mà là ‘ba ba’ rung động, ta vừa rồi nhìn thoáng một chút, mới phát hiện một chân của mẫu hậu . . . . . . Đã muốn bị. . . . . . Đã muốn bị. . . . . .”
Hoàn Nhan Tự kinh ngạc đứng sững tại chỗ, nhìn cái chân vô cùng thê thảm của Tố Y, chỉ cảm thấy trong lòng cảm giác thật kỳ quái, cùng lúc như là bị lưỡi dao sắc bén hung hăng từng nhát từng nhát một xẻo qua, về phương diện khác, từ trong chỗ sâu trong tim trào ra một cỗ khoái ýthống khoái đầm đìa. Trong đầu có một thanh âm không ngừng lặp lại: chân gãy, chân gãy, gãy rồi y sẽ không thể đào tẩu, không bao giờ … có thể chạy thoát nữa. . . . . .
“Phụ hoàng.” Hoàn Nhan Sóc khẩn trương nhìn phụ thân của mình, nghĩ rằng hắn đang thương tâm quá độ, thì thấy phụ thân liếc mình một cái, rồi mới ngẩng đầu nhìn các đại thần, thật lâu sau mới cắn răng hỏi: “Còn bao nhiêu trượng?”
Một cái cung vệ tiến lên trả lời: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, còn hai mươi trượng.”
Hoàn Nhan Tự nắm tay thành quyền, ngoan tâm nói: “Tiếp tục hành hình, nhưng không được đánh lên chân.” Nói xong cũng không thèm liếc mắt Tố Y đang hôn mê một cái, bước nhanh đi trở về đại điện.
Hoàn Nhan Sóc không dám tin nhìn theo thân ảnh phụ hoàng cùng đại thần biến mất, bên tai lại vang lên thanh âm đình trượng hạ xuống, hắn cái mũi đau xót, bỗng nhiên xoay lại nằm ở trên lưng Tố Y, lớn tiếng nói: “Hai mươi trượng nay ta nhận thay y, các ngươi liền đánh ta đi.”
Hai cung vệ hai mặt nhìn nhau, đều không dám xuống tay, Hoàn Nhan Sóc bày ra vẻ mặt không nói lý ngày thường, đối mấy thái giám cung nữ muốn đến kéo hắn ra nói: “Các ngươi ai dám đụng đến ta, ta sẽ khiến các ngươi ăn không hết khổ đây.” Những người này sợ tới mức nhất thời không dám động thủ, chính khi đang giằng co, chợt nghe một tiếng chậm rãi thở dài nói: “Thái tử điện hạ, ngài đứng lên đi, đừng làm cho Hoàng Thượng khó xử nữa.” Hắn ngẩng đầu liền thấy, nguyên lai Tử Nông Tử Diễm hai người đang đứng ở phía sau, lời vừa rồi là Tử Diễm nói.
Hoàn Nhan Sóc đề phòng nhìn hai nàng, cũng không chịu rời đi, Tử Diễm nói: “Ngài cho rằng Hoàng Thượng thật sự nhẫn tâm, không niệm nửa điểm tình xưa sao? Kỳ thật sai lầm rồi, Tố Y tội ác tày trời, Hoàng Thượng tha mạng cho y, đã là làm việc thiên tư , các đại thần bất quá là bởi vì ngại mặt mũi ngài ấy, mới không có người nghịch ý phản đối. Hiện giờ nếu thấy Hoàng Thượng ngay cả trượng trách chi hình cũng làm việc thiên tư, chẳng phải thuyết minh ngài ấy đối Tố Y vẫn còn cảm tình thắm thiết, nửa điểm quyết tâm trừng phạt cũng không có. Các đại thần có thể nào cho phép một tặc tử đào thoát mưu phản tiếp tục mê hoặc thánh thông, nhất định liên hợp lại muốn Hoàng Thượng theo phép mà giết y, đến lúc đó, cho dù Hoàng Thượng có tâm muốn bảo toàn tánh mạng y, chỉ sợ cũng không thể bảo toàn. Thái tử điện hạ nếu thật muốn cứu y, xin mời rời đi trước, để cung vệ đem hai mươi trượng này đánh xong đi.”
Hoàn Nhan Sóc chậm rãi buông lỏng tay ra, Tử Nông bước lên phía trước đem hắn ôm vào trong ngực, nức nở nói: “Nô tỳ đưa điện hạ hồi cung.” Nói xong mang theo hắn cẩn thận bước đi. Nơi này cung vệ chấp khởi đình trượng, hành hình xong, tiến vào điện hướng Hoàn Nhan Tự báo cáo. Hoàn Nhan Tự liền thản nhiên hỏi: “Tử Diễm, phòng hạ nhân của hoàng hậu chuẩn bị tốt rồi?” Nghe Tử Diễm nói đã chuẩn bị thỏa đáng. Hắn thở dài: “Phân phó người đem y đi, tìm ngự y đến xem, dùng chút dược, đợi cho. . . . . . Đợi cho thương thế khỏi hẳn thì để y làm việc đi.” Nói xong nhìn các đại thần một lần, nói: “Còn gì muốn tấu không?”
Hạ Kiên lần thứ hai bước ra khỏi hàng, khom người nói: “Khởi bẩm vạn tuế, Tố Y không niệm thánh ân, sở phạm chi tội, thật sự là tội ác tày trời, may mắn được Hoàng Thượng thiên ân, pháp ngoại thi nhân, hiện giờ biếm thành hạ nô, thần nghĩ, Hoàng Thượng nên chiếu cáo thiên hạ, huỷ bỏ thân phận hoàng hậu của y, mong Hoàng Thượng ân chuẩn.” Hắn lời này vừa nói ra, các đại thần còn lại đều phụ họa theo.
Hoàn Nhan Tự suy tư thật lâu, sau cuối cùng ảm đạm gật đầu nói: “Hạ ái khanh nói đúng, trẫm sẽ ngay hôm nay hạ chỉ tuyên bố chuyện này, bãi triều đi.” Nói xong chậm rãi đi xuống long tòa, thẳng tiến hồi cung.
Tử Diễm đi theo sau hắn, nhìn bóng dáng suy sút của hắn, làm sao còn là Kim Liêu Đại vương hăng hái trước kia. Trong trí nhớ nàng, mặc dù là khi lão Đại vương qua đời, chủ tử cũng không khổ sở như vậy. Nàng kỳ thật đối Hoàn Nhan Tự trung tâm như một, thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng cũng không biết có tư vị gì. Trong lòng thầm nói: Hoàng Thượng a, Tử Diễm không phải là người tuyệt tình, mảnh giấy kia, bên trong kỳ thật chất chứa chứng cớ trọng yếu giải tội oan của Tố tướng quân, nếu tình ngài đối y ít đi một chút, không vì quan tâm mà loạn trí, với thông minh cơ trí của ngài, sao lại không thể phát giác, nhưng hiện giờ ngài đối y mê luyến đến nước này, vừa nghe y mưu phản thì ngay cả thần hồn đều vứt bỏ, Tử Diễm cũng không thể không theo Úc tướng quân diệt trừ y. Nô tỳ có lỗi với Tố tướng quân, nhưng không thẹn với Hoàng Thượng, không thẹn với giang sơn xã tắc Kim Liêu.
Chủ tớ hai người yên lặng hồi cung, chỉ thấy Hoàn Nhan Sóc ở chỗ này thương tâm, thái hậu cùng Tử Nông ở bên mềm giọng trấn an. Hoàn Nhan Tự nhìn thấy thái hậu, vội vàng buộc mình ra vẻ tươi cười: “Ngày hè nóng bức như vậy, mẫu hậu sao lại đến đây? Có chuyện thì cứ gọi nhi tử đến mới phải.”
Thái hậu thở dài nói: “Ai gia nghe nói hoàng hậu xảy ra chuyện. Ai, y chung quy là Đại Tề tướng quân, sao có thể cùng chúng ta một lòng đây? Phế thì liền phế đi. Chính là Sóc Nhi vẫn thương tâm đến bây giờ, ai gia mới đến xem. Này cũng kỳ quái, đứa nhỏ này từ trước đến nay quái gở cao ngạo,Tố Y kia có khả năng mê hoặc sao? Sao lại khiến cho phụ tử các ngươi mê muội đến thế này?”
Hoàn Nhan Tự không nói, lại nghe Hoàn Nhan Sóc khóc thút thít nói: “Hoàng a nãi, người không biết, Sóc Nhi từ nhỏ đã không có mẫu thân. Phụ hoàng đem tôn nhi giao cho tần phi giáo dưỡng. Chính là các nàng không phải muốn mượn tôn nhi hướng phụ hoàng có được yêu sủng thì cũng là muốn dựa vào tôn nhi đi lên hậu tòa. Các nàng có chuyện cầu ta, từ trước đến nay đều mặc ta làm xằng làm bậy, cho dù tôn nhi trêu cợt các nàng, các nàng cũng e ngại phụ hoàng, hoặc sợ tôn nhi tương lai làm Hoàng Thượng sẽ trả thù các nàng, cho nên không có một người nói cho tôn nhi làm như vậy không đúng, làm như vậy không nên. Nhưng các nàng càng không nửa điểm dám nghịch ý tôn nhi như vậy, tôn nhi cảng biết các nàng không có một người là thật tâm vì muốn tốt cho tôn nhi. Chỉ có mẫu hậu, y là thiệt tình muốn tốt cho tôn nhi, y nói cho tôn nhi biết chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm, y dạy tôn nhi đạo lý làm người làm vua. Nếu mẫu thân tôn nhi còn sống, cũng nhất định là dạy tôn nhi như vậy. Chính là. . . . . . Chính là y hiện tại. . . . . . Thế nhưng đào thoát mưu phản. . . . . . Hoàng a nãi, y vì cái gì phải làm như vậy? Nếu y sớm biết có hôm nay, y không nên đối tốt với tôn nhi như vậy. Hoàng a nãi. . . . . .”
Hoàn Nhan Sóc ở trong này vừa khóc vừa nói, người nghe thấy đều rơi lệ. Liền ngay cả Tử Diễm cũng trong lòng xót thương. Hoàn Nhan Tự dùng sức ngẩng đầu, không để nước mắt rơi xuống, lặp lại: “Không sai, Tố Tố y nếu đã sớm chuẩn bị ngày này, vì sao còn mang đến cho phụ tử chúng ta chút thời gian ấm áp như vậy, Tố Tố, ngươi. . . . . . Ngươi thật sự làm cho trẫm thương tâm.”
Thình lình thái hậu dùng sức quát một tiếng nói: “Hoàng nhi, ngươi như vậy làm sao còn là hoàng đế Kim Liêu chúng ta? Khi phụ vương chết, ai gia còn chưa thấy ngươi thương tâm muốn chết như vậy, lúc này mất đi một hoàng hậu có tâm mưu phản thì có gì phải tiếc nuối? Còn ở nơi này hối hận. Sóc Nhi còn nhỏ, khó tránh khỏi không thể khống chế cảm tình, ngươi đã không dạy hắn chớ vì hạng người này lo lắng, chính mình lại ở đó bi thương, ngươi còn xứng là phụ vương của hài tử ngươi sao? Tâm nhuyễn như một nữ nhân, gia quốc thiên hạ, đều bị ngươi phóng tới nơi nào rồi? Có phải hay không đã ở phía sau đầu?”
Một phen nói cho hết khiến Hàn Nhan Tự mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng khoanh tay đứng thẳng, thành khẩn nói: “Mẫu hậu giáo huấn chính phải, tựa như cảnh tỉnh, hoàng nhi ghi nhớ lời mẫu hậu dạy bảo, lấy gia quốc thiên hạ làm trọng, quyết không tự vây hãm trong cảm tình không thể thoát ra, không thể khống chế.” Nói xong nhìn về phía Hoàn Nhan Sóc nói: “Ngươi cũng đã nghe lời Hoàng nãi nãi nói, còn không mau đi học tập công khóa.”
Hoàn Nhan Sóc ủy khuất rời đi vòng tay của thái hậu, đáp ứng rời đi, mới vừa đi tới cửa, chợt nghe thái hậu lại nói: “Từ nay về sau, phụ tử các ngươi càng phải chăm lo việc nước, nếu từ nay về sau không gượng dậy được, chẳng phải sẽ khiến cho Tố Y kia thỏa mãn sao? Càng làm cho Tề nhân khinh thường chúng ta.” Nói xong lại đối Hoàn Nhan Tự nói: “Ngươi lưu lại tính mạng của y cũng tốt, để cho y nhìn xem, hoàng đế tuy rằng là Kim Liêu nhân, nhưng cũng có thể trị vì thiên hạ Đại Tề . Hoàng nhi a, ngươi trăm ngàn lần đừng cho phản tặc này xem thường.”
Hoàn Nhan Tự khoanh tay nói: “Con ghi nhớ mẫu hậu dạy bảo.” Thái hậu lúc này mới đứng dậy nói: “Tốt lắm, ngươi đột nhiên gặp phải đại biến, một đêm chưa ngủ, xem ra cũng mệt mỏi rồi, ai gia trở về cung, ngươi tự nghỉ ngơi đi.” Nói xong cùng thái giám cung nữ vây quanh rời đi.
Nơi này Hoàn Nhan Tự làm sao ngủ được, gương mặt Tố Y cùng lời nói của thái hậu cứ xuất hiện trước mặt và vang vọng bên tai hắn, làm hắn vừa đau vừa xấu hổ. Trằn trọc suốt một đêm.