Cả không gian im ắng, cung nữ thái giám làm sao không tự cảm thấy được, đều đã sớm rời đi, trong nhất thời giữa thiên địa phảng phất thản nhiên mùi hương liền chỉ còn lại hai con người đang chìm đắm trong hạnh phúc ngọt ngào.
Bỗng nhiên một đạo thanh âm sát phong cảnh vang lên: “Phụ hoàng mẫu hậu.” Một tiểu nhân nhi hết sức hưng phấn xông vào, liền thấy hai người phụ hoàng mẫu hậu bị hắn gọi một tiếng sét đánh không kịp bưng tai vội vã tách nhau ra, đồng thời cùng với tốc độ như thế khôi phục tư thái ngồi nghiêm chỉnh.
“Mẫu hậu.” Hoàn Nhan Sóc trên mặt đều là ý cười bỡn cợt.
“Ân?”, gắng bày ra thanh âm trấn định lại che giấu không được một chút hoảng hốt cùng thẹn thùng trong giọng nói.
“Khụ khụ, nút thắt xiêm y của người đều mở kìa.” Hoàn Nhan Sóc “hảo tâm” nhắc nhở, nhất thời làm cho mẫu hậu hắn đầu cúi gầm xuống bàn, hắn còn đầy ý xấu không chịu buông tha cho một Tố Y đang đại quẫn: “Ta cũng phải nói a, trời rét lạnh như thế, thật sự không thích hợp làm mấy loại vận động thoát cởi xiêm y, hơn nữa mẫu hậu thân thể còn suy yếu, lại nói đây là trong chòi nghỉ mát. . . . . .”
Phía sau đã trúng một chưởng thật mạnh của ái nhân, Hoàn Nhan Tự đau đến mặt đều vặn vẹo, xem ra lúc này ái nhân tức giận không nhẹ. Vừa rồi y liều mạng cự tuyệt, hiện tại bị trêu chọc như thế, không đánh chết mình đã xem như là thủ hạ lưu tình. Không đối phó được tiểu quỷ đại nhi tử này, Hoàn Nhan Tự rất không có trách nhiệm hô to: “Hà Nhi, Hà Nhi, mau dẫn Sóc Nhi đi chơi. . . . . .”
“Không cần gọi. Thúc thúc đang ở trong phòng chữa cho con thỏ bị gãy chân, chính hắn cũng đang bận rộn a.” Hoàn Nhan Sóc khiêu khích nhìn phụ hoàng của hắn, quả nhiên liền thấy phụ hoàng vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía mình: “Chuyện đó và chuyện hắn mang ngươi đi chơi có quan hệ gì. . . . . . ? Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Chính đang thở dài phụ hoàng thực bổn, đã bị một tiếng rống to của hắn làm cho giật mình, Hoàn Nhan Tự trở nên kích động, bàn tay run rẩy phất qua làm chiếc đĩa trên bàn rơi xuống, phát ra một trận rầm lạp tiếng vang.
Tố Y hoảng sợ, ngạc nhiên ngẩng đầu nói: “Hoàn Nhan, ngươi xảy ra chuyện gì?” Lời còn chưa dứt, Hoàn Nhan Tự liền một phen ôm lấy y, ở trên mặt y không nhịn được hôn lên, trong mắt lóe ra hưng phấn quang mang, hét lớn: “Tố Tố ngươi nghe thấy không? Chữa cho con thỏ gãy chân, là chữa chân bị gãy a.”
“Đúng vậy, ta nghe được.” Chính đang kỳ quái một kẻ thích săn thú, luôn luôn không yêu quý tiểu động vật như hắn sao lại vì một con thỏ đáng thương hưng phấn thành như vậy, bỗng nhiên tỉnh ngộ, Tố Y thẳng tắp nhìn Hoàn Nhan Tự: “Ngươi. . . . . . Ngươi là nói. . . . . . Con thỏ gãy chân. . . . . .” Liền ngay cả một người luôn luôn không quan tâm hơn thua là y trong lòng cũng vì tin tức này mà dâng lên cơn sóng gió động trời, nếu không phải đang ở trong lồng ngực Hoàn Nhan Tự, y không biết chính mình còn có thể ngồi thẳng hay không.
“Đúng vậy, Tố Tố.” Hoàn Nhan Tự cũng vui sướng nhìn y, theo ánh mặt trời, có thể nhìn ra hơi nước mênh mông trong mắt hắn, này bá đạo nam nhân vạn nhân phía trên lúc này lại trở nên nghẹn ngào: “Tố Tố, chân của ngươi. . . . . . Chân của ngươi. . . . . . Cuối cùng. . . . . . Khụ khụ, thời điểm cao hứng như thế , trẫm sao. . . . . . Sao ngược lại. . . . . . Ai, không nói nữa, chúng ta đến chỗ Hà Nhi nhìn xem.” Tuy rằng là đơn giản nói mấy câu, Tố Y cũng hiểu được trong đó bao hàm hàm nghĩa khắc sâu thế nào.
Mười mấy ngày nay, Hoàn Nhan Tự đối y dốc lòng chăm sóc, liền ngay cả bưng trà đưa nước, lau người uy dược cũng không mượn tay người khác. Tới buổi tối, hắn liền nằm ở bên người y nhìn y ngủ, không biết có bao nhiêu lần, đương chính mình từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, lại chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi thâm trầm tràn ngập bi ai, ánh mắt ôn nhu yêu thương nhìn chăm chú cái chân gãy kia. Mỗi lúc như vậy, y luôn liền vội nhắm mắt lại, bởi vì biết Hoàn Nhan Tự sẽ không hy vọng mình nhìn thấy bộ dáng bất lực như thế của hắn. Y hiểu được, cái chân này đã trở thành nỗi đau cả đời của ái nhân, chỉ cần mình còn sống trước mặt hắn, áy náy sẽ không biến mất, miệng vết thương máu chảy đầm đìa cũng không có thể khép lại. Y không muốn Hoàn Nhan Tự như vậy, chính là y cũng rõ ràng biết mình bất lực, ở trước mặt, lời nào cũng không nói ra được.
Chính là hiện giờ lại nghe tới một tin tức như vậy, một mảnh mây đen giữa y cùng Hoàn Nhan Tự cuối cùng cũng tiêu tán vô tung. Sao không khiến Tố Y mừng rỡ như điên. Nhìn nhau cười, không cần nói lời gì, hai người đều tin tưởng vững chắc đối phương biết chính mình đang suy nghĩ cái gì. Hoàn Nhan Tự thâm tình ở trên môi y hôn một chút, ôn nhu nói: “Chúng ta đi đến chỗ Hà Nhi.”
“Chờ. . . . . . Từ từ chờ ta.” Hoàn Nhan Sóc ở phía sau trên mặt tức giận, phụ hoàng đáng giận, thế nhưng dùng tới khinh công, hừ, đối mẫu hậu liền tốt như vậy, chính mình đến mật báo, hắn ngay cả một lời tạ ơn cũng không có. Một bên nén giận một bên ra khỏi mái chòi, hai người kia chỉ còn lại có một điểm đen xa xa. Hắn dẫu môi, không chạy nữa, khi đang chậm rãi điều tức thì chợt thấy bóng người chợt lóe, tập trung nhìn vào, nguyên lai là Tử Diễm.
“Hoàng Thượng cùng hoàng hậu đâu?” Thấy chỉ có Hoàn Nhan Sóc ở trong này, nàng không khỏi có chút kinh ngạc, rõ ràng nói là ở trong này mà.
“Đều chạy tới xem con thỏ.” Hoàn Nhan Sóc tức giận nói, nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Tử Diễm, hắn ngồi xuống một khối tảng đá lớn, kiên nhẫn giải thích: “Nhị thúc nghiên cứu ra dược có thể trị gãy chân, phụ hoàng cùng mẫu hậu đều đi xem. Ngươi tìm bọn hắn có việc gì sao?”
Tử Diễm lắc đầu nói: “Không có việc gì, bất quá đến hầu hạ thôi.” Nàng xoay người vừa muốn đi, chợt nghe Hoàn Nhan Sóc trầm thanh nói: “Đứng lại.” Rồi tiểu thái tử chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, trầm giọng nói: “Mẫu hậu bị hãm hại, ngươi. . . . . . Cũng tham dự? Nếu không ngươi sao biết bí mật trong mảnh thư kia, một điểm nhỏ như vậy, nếu không phải hữu tâm nhân, tuyệt nhìn không ra. Một khi đã như vậy, ngươi vì sao muốn thay y lật lại bản án, nếu nói là lạc đường biết quay lại, vì sao lại muốn ta đi lĩnh phân công lao này, lập công chuộc tội không phải tốt hơn sao?”
Tử Diễm ảm đạm cười nói: “Thái tử điện hạ, bí mật này, người biết ta biết liền được rồi, nô tỳ bất quá là vì Hoàng Thượng. Vô luận là hãm hại hoàng hậu hay là cứu hoàng hậu, không có chỗ nào mà không phải là thay Hoàng Thượng tính toán. Chuyện lập công chuộc tội. . . . . .” Nàng cười lạnh một tiếng nói: “Tội chính là tội, nào có đạo lý chuộc lại. Kẻ nào làm kẻ ấy chịu, là tội của ta ta liền lĩnh. Ta nói rồi ta cứu hoàng hậu là vì Hoàng Thượng, nếu muốn dùng việc này để thay mình giảm bớt hành vi phạm tội, chẳng những là người khác xem thường ta, liền ngay cả chính ta cũng xem thường bản thân mình.” Lại liếc mắt một cái Hoàn Nhan Sóc, nàng khom người nói: “Điện hạ nếu không có chuyện khác, nô tỳ liền cáo lui.”
Hoàn Nhan Sóc gật đầu, nhìn theo bóng dáng ngẩng đầu dần xa của nữ tử kia, trong lòng bỗng nhiên đối nàng sinh ra kính trọng, không nói đến hành động của nàng là đúng hay sai, chỉ bằng phân kiêu ngạo cùng đảm đương này, đã đáng giá gọi một tiếng có khí phách. Khoái trá đứng lên, hắn tiếp tục hướng chỗ Hoàn Nhan Hà đi đến, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Trong cuộc sống nhiều chuyện thật sự là kỳ quái, đối loại người càng không sợ chết, người hiền lành như mẫu hậu càng sẽ nghĩ biện pháp đi cứu, phụ hoàng a, ta biết người luôn luôn công và tư rõ ràng, chính là đối mặt mẫu hậu, biện pháp của người thật sự ít một cách đáng thương a, ha ha ha, chắc chắn sắp có trò hay để xem rồi.” Nói đến phần sau, tiểu ác ma này đã muốn bắt đầu đối với việc sắp phát sinh một màn vui sướng khi người gặp họa mà ngửa mặt lên trời cười một tràng dài
Hoàn Nhan Hà từ sau khi cứu Tố Y đã không còn ở phòng ốc sơ sài ban đầu kia, Hoàn Nhan Tự đưa hắn an bài ở một khu nhà nho nhỏ trong thiên điện bên cạnh Tận Tình Uyển. Thứ nhất là thuận tiện để hắn tùy thời xem bệnh cho Tố Y, thứ hai bọn họ là trong hoạn nạn mà quen biết, cùng nhau trò chuyện, cũng không buồn. Người trong cung mặc dù đông đúc, chung quy nữ lưu chiếm hơn phân nửa, Hoàn Nhan Sóc mặc dù đáng yêu nhưng lại có công khóa cần học tập, hơn nữa tính tình lại tinh linh cổ quái. Không bằng Hoàn Nhan Hà cùng Tố Y có rất nhiều tiếng nói chung. Hoàn Nhan Tự vốn cũng nghĩ muốn triệu Hứa Cẩm Hoa tiến cung cùng Tố Y giải buồn, lại không biết hắn đã đi mất, bởi vậy cũng chỉ đành thôi, theo tình cảnh này, hắn đối cuộc sống sớm chiều của Tố Y thật là bỏ nhiều tâm sức.
Lại nói Hoàn Nhan Tự ôm lấy Tố Y, một đường chạy vội đến. Hoàn Nhan Hà xa xa nhìn thấy, cũng không ra nghênh đón, chính là đùa nghịch cái chân sau của một con thỏ, đợi đến khi hai người đến gần, mới thản nhiên nói: “Cái lổ tai thật dài a, so với con thỏ này còn dài hơn, là Sóc Nhi nói cho các ngươi phải không, ta biết ngay là hắn không giữ được bí mật này.”
Hoàn Nhan Tự vội la lên: “Hiền đệ chớ để nói mấy chuyện linh tinh kia, rốt cuộc nghiên cứu như thế nào rồi? Tố Tố. . . . . . chânTố Tố. . . . . . Thật sự có thể nối lại sao?” Hắn trong giọng nói tràn ngập hi vọng, trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng, sợ nghe được đáp án sẽ khiến cho mình cùng Tố Y mừng hụt một hồi.
Hoàn Nhan Hà nhìn hắn như vậy, trên gương mặt lãnh đạm cũng không thể không lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Tốn của ta vô số công phu, khó khăn lắm mới đem cái chân bị gãy thành mấy khúc này nối lại được .” Nói xong nhìn về phía Tố Y trong lồng ngực hắn, nói: “Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không phải xương cốt dập nát, ta liền có thể chữa trị. Chính là. . . . . .” Hắn bỗng nhiên im lặng, trên mặt lộ ra vài tia không đành lòng, nhìn về phía Tố Y nói: “Chính là phương pháp trị liệu này thật sự quá mức đau đớn, lại không ngắn, con thỏ này cũng đau đến muốn chết vài lần, ta mỗi khi nghe thấy nó tê thanh kêu thảm trước khi ngất xỉu đều thập phần không đành lòng, không biết ngươi. . . . . . có chịu nổi không.”
Hoàn Nhan Tự lập tức lại trở nên khẩn trương, thất thanh nói: “Đau đến như thế sao? Vậy làm sao mới tốt. . . . . .” Còn chưa nói xong, đã bị Tố Y cầm lấy tay, y nở nụ cười nói: “Nhị hoàng tử đừng xem ta yếu đuối như thế, tốt xấu gì ta cũng từng là tướng quân, hiện giờ tuy rằng. . . . . . Tuy rằng đang ở hậu cung, bản sắc lại thủy chung chưa biến, điểm đau đớn nhỏ ấy có gì mà không nhẫn được, ngươi cứ việc làm, mặc dù không khỏi, ta cũng cảm tạ ngươi.”
Hoàn Nhan Hà hừ một tiếng nói: “Lời này là ngươi nói, đổi là người khác, ta sẽ không chữa cho hắn. Trị bệnh quan trọng là phải có niềm tin, nếu trước đã hoài nghi thì sao có lợi ích gì.” Nói xong thả con thỏ kia ra, nói: “Tiểu đông tây đáng thương, đã ổn cả rồi.” Lại bảo với một cung nữ của mình: “Mang nó đi hảo hảo cho ăn một chút, mấy ngày nay nó đã chịu khổ rồi.”
Hoàn Nhan Tự thấy hắn nắm chắc như vậy, trong lòng thật cao hứng, lại sợ hắn nhớ đến mình trước đây làm chuyện thực xin lỗi đối hắn, vội cười hỏi: “Hà Nhi, mấy cung nữ này có đủ dùng không? Trẫm cho gọi thêm mấy người cho ngươi. . . . . .” Nói chưa xong, Hoàn Nhan Hà đã từ chối tâm ý của hắn, cười nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta nhất định chữa cho y mà.” Lại lắc lắc đầu, nhìn về phía Tố Y: “Ta thật sự là không biết ngươi dùng pháp thuật gì, liền đem một người ý chí sắt đá mê hoặc thành như vậy.”
Hoàn Nhan Tự cùng Tố Y đều có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, bỗng nhiên thanh âm Tử Nông ở bên ngoài vang lên nói: “Hoàng Thượng, Hạ đại nhân nói có chuyện quan trọng bẩm báo, người đang ở ngự thư phòng đợi.” Tố Y vội vàng nói: “Nếu có quốc sự, ngươi mau đi đi.” Thấy Hoàn Nhan Tự thay đổi sắc mặt, y trong lòng kỳ quái hay là Hoàn Nhan đã biết là chuyện gì ? Nhìn hắn buông mình ra, mặt trầm như nước tiêu sái đi ra ngoài, chính đang khó hiểu chợt nghe Hoàn Nhan Hà cười lạnh nói: “Uổng ngươi ngày thường rất thông minh, ta nghe Sóc Nhi nói, Hạ đại nhân này chính là Hình bộ thượng thư, nhất định là hoàng. . . . . . Hoàng huynh lệnh cho hắn điều tra sự thật chuyện ngươi mưu phản, nếu không hiện tại loại thời điểm này, còn có việc gì có thể làm cho hắn mang sắc mặt này.”
Tố Y chấn động, y mấy ngày nay được Hoàn Nhan Tự cẩn thận chiếu cố, cả người đều cảm giác hạnh phúc vô cùng, mặc dù đôi khi cũng muốn nhắc đến chuyện nhóm thư sinh, nhưng nghĩ đến Tử Diễm đã cam đoan với mình, liền nghĩ chuyện cũng không vội, có thể hưởng thụ thêm một khắc cũng tốt. Ai ngờ việc này nhanh như thế đã đến trước mắt, Hoàn Nhan Tự là loại người gì y đã quá rõ ràng, tuy rằng hắn hiện nay sủng nịch mình như vậy, lại thêm đối chính mình hổ thẹn, nhưng một khi biết chuyện thư sinh mưu phản này, hắn tuyệt đối không thể vì mình làm việc thiên tư thả những văn nhân này. Kỳ thật y không trách Hoàn Nhan Tự, nếu đổi lại là mình đứng ở góc độ của hắn cũng không thể thả những người này. Nếu không như thế nào đối mặt thần tử bách tính, càng cho phép những kẻ mưu phản sau này lưu lại nhược điểm. Này cũng chính là nguyên nhân y vì sao thà rằng chính mình thừa nhận mưu phản cũng không đem chân tướng nói cho Hoàn Nhan Tự biết. Không phải không tin hắn, mà là rất rõ ràng tính chất của chuyện này.
Chính khi trong lòng như đang bị thiêu đốt, bỗng nhiên Tử Nông lại đi đến, miệng lầu bầu nói: “Lại giở trò quỷ gì.” Thấy Tố Y, nàng vội vàng nói: “Công tử người nói kỳ quái không, Tử Diễm bức ta tới đón người đi ngự thư phòng nghe lén, còn nói chỉ có làm như vậy mới có thể khiến người yên tâm cái gì đó, ta một chút đều nghe không hiểu, công tử người muốn đi không?” Nàng vừa nói, sớm có mấy thái giám liền nâng một sập gụ đến.
“Ân, tất nhiên muốn đi.” Tố Y rốt cuộc giấu không được kích động, y hiểu được Tử Diễm nhất định là thực hiện lời hứa, sợ y không tin, mới cho Tử Nông dẫn y đi bàng thính.Thấy Tử Nông càng phát ra hồ nghi, nhưng cũng không phân hỏi, lệnh cho bọn thái giám nâng y lên, hướng ngự thư phòng mà đi.
Cả không gian im ắng, cung nữ thái giám làm sao không tự cảm thấy được, đều đã sớm rời đi, trong nhất thời giữa thiên địa phảng phất thản nhiên mùi hương liền chỉ còn lại hai con người đang chìm đắm trong hạnh phúc ngọt ngào.
Bỗng nhiên một đạo thanh âm sát phong cảnh vang lên: “Phụ hoàng mẫu hậu.” Một tiểu nhân nhi hết sức hưng phấn xông vào, liền thấy hai người phụ hoàng mẫu hậu bị hắn gọi một tiếng sét đánh không kịp bưng tai vội vã tách nhau ra, đồng thời cùng với tốc độ như thế khôi phục tư thái ngồi nghiêm chỉnh.
“Mẫu hậu.” Hoàn Nhan Sóc trên mặt đều là ý cười bỡn cợt.
“Ân?”, gắng bày ra thanh âm trấn định lại che giấu không được một chút hoảng hốt cùng thẹn thùng trong giọng nói.
“Khụ khụ, nút thắt xiêm y của người đều mở kìa.” Hoàn Nhan Sóc “hảo tâm” nhắc nhở, nhất thời làm cho mẫu hậu hắn đầu cúi gầm xuống bàn, hắn còn đầy ý xấu không chịu buông tha cho một Tố Y đang đại quẫn: “Ta cũng phải nói a, trời rét lạnh như thế, thật sự không thích hợp làm mấy loại vận động thoát cởi xiêm y, hơn nữa mẫu hậu thân thể còn suy yếu, lại nói đây là trong chòi nghỉ mát. . . . . .”
Phía sau đã trúng một chưởng thật mạnh của ái nhân, Hoàn Nhan Tự đau đến mặt đều vặn vẹo, xem ra lúc này ái nhân tức giận không nhẹ. Vừa rồi y liều mạng cự tuyệt, hiện tại bị trêu chọc như thế, không đánh chết mình đã xem như là thủ hạ lưu tình. Không đối phó được tiểu quỷ đại nhi tử này, Hoàn Nhan Tự rất không có trách nhiệm hô to: “Hà Nhi, Hà Nhi, mau dẫn Sóc Nhi đi chơi. . . . . .”
“Không cần gọi. Thúc thúc đang ở trong phòng chữa cho con thỏ bị gãy chân, chính hắn cũng đang bận rộn a.” Hoàn Nhan Sóc khiêu khích nhìn phụ hoàng của hắn, quả nhiên liền thấy phụ hoàng vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía mình: “Chuyện đó và chuyện hắn mang ngươi đi chơi có quan hệ gì. . . . . . ? Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Chính đang thở dài phụ hoàng thực bổn, đã bị một tiếng rống to của hắn làm cho giật mình, Hoàn Nhan Tự trở nên kích động, bàn tay run rẩy phất qua làm chiếc đĩa trên bàn rơi xuống, phát ra một trận rầm lạp tiếng vang.
Tố Y hoảng sợ, ngạc nhiên ngẩng đầu nói: “Hoàn Nhan, ngươi xảy ra chuyện gì?” Lời còn chưa dứt, Hoàn Nhan Tự liền một phen ôm lấy y, ở trên mặt y không nhịn được hôn lên, trong mắt lóe ra hưng phấn quang mang, hét lớn: “Tố Tố ngươi nghe thấy không? Chữa cho con thỏ gãy chân, là chữa chân bị gãy a.”
“Đúng vậy, ta nghe được.” Chính đang kỳ quái một kẻ thích săn thú, luôn luôn không yêu quý tiểu động vật như hắn sao lại vì một con thỏ đáng thương hưng phấn thành như vậy, bỗng nhiên tỉnh ngộ, Tố Y thẳng tắp nhìn Hoàn Nhan Tự: “Ngươi. . . . . . Ngươi là nói. . . . . . Con thỏ gãy chân. . . . . .” Liền ngay cả một người luôn luôn không quan tâm hơn thua là y trong lòng cũng vì tin tức này mà dâng lên cơn sóng gió động trời, nếu không phải đang ở trong lồng ngực Hoàn Nhan Tự, y không biết chính mình còn có thể ngồi thẳng hay không.
“Đúng vậy, Tố Tố.” Hoàn Nhan Tự cũng vui sướng nhìn y, theo ánh mặt trời, có thể nhìn ra hơi nước mênh mông trong mắt hắn, này bá đạo nam nhân vạn nhân phía trên lúc này lại trở nên nghẹn ngào: “Tố Tố, chân của ngươi. . . . . . Chân của ngươi. . . . . . Cuối cùng. . . . . . Khụ khụ, thời điểm cao hứng như thế , trẫm sao. . . . . . Sao ngược lại. . . . . . Ai, không nói nữa, chúng ta đến chỗ Hà Nhi nhìn xem.” Tuy rằng là đơn giản nói mấy câu, Tố Y cũng hiểu được trong đó bao hàm hàm nghĩa khắc sâu thế nào.
Mười mấy ngày nay, Hoàn Nhan Tự đối y dốc lòng chăm sóc, liền ngay cả bưng trà đưa nước, lau người uy dược cũng không mượn tay người khác. Tới buổi tối, hắn liền nằm ở bên người y nhìn y ngủ, không biết có bao nhiêu lần, đương chính mình từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, lại chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi thâm trầm tràn ngập bi ai, ánh mắt ôn nhu yêu thương nhìn chăm chú cái chân gãy kia. Mỗi lúc như vậy, y luôn liền vội nhắm mắt lại, bởi vì biết Hoàn Nhan Tự sẽ không hy vọng mình nhìn thấy bộ dáng bất lực như thế của hắn. Y hiểu được, cái chân này đã trở thành nỗi đau cả đời của ái nhân, chỉ cần mình còn sống trước mặt hắn, áy náy sẽ không biến mất, miệng vết thương máu chảy đầm đìa cũng không có thể khép lại. Y không muốn Hoàn Nhan Tự như vậy, chính là y cũng rõ ràng biết mình bất lực, ở trước mặt, lời nào cũng không nói ra được.
Chính là hiện giờ lại nghe tới một tin tức như vậy, một mảnh mây đen giữa y cùng Hoàn Nhan Tự cuối cùng cũng tiêu tán vô tung. Sao không khiến Tố Y mừng rỡ như điên. Nhìn nhau cười, không cần nói lời gì, hai người đều tin tưởng vững chắc đối phương biết chính mình đang suy nghĩ cái gì. Hoàn Nhan Tự thâm tình ở trên môi y hôn một chút, ôn nhu nói: “Chúng ta đi đến chỗ Hà Nhi.”
“Chờ. . . . . . Từ từ chờ ta.” Hoàn Nhan Sóc ở phía sau trên mặt tức giận, phụ hoàng đáng giận, thế nhưng dùng tới khinh công, hừ, đối mẫu hậu liền tốt như vậy, chính mình đến mật báo, hắn ngay cả một lời tạ ơn cũng không có. Một bên nén giận một bên ra khỏi mái chòi, hai người kia chỉ còn lại có một điểm đen xa xa. Hắn dẫu môi, không chạy nữa, khi đang chậm rãi điều tức thì chợt thấy bóng người chợt lóe, tập trung nhìn vào, nguyên lai là Tử Diễm.
“Hoàng Thượng cùng hoàng hậu đâu?” Thấy chỉ có Hoàn Nhan Sóc ở trong này, nàng không khỏi có chút kinh ngạc, rõ ràng nói là ở trong này mà.
“Đều chạy tới xem con thỏ.” Hoàn Nhan Sóc tức giận nói, nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Tử Diễm, hắn ngồi xuống một khối tảng đá lớn, kiên nhẫn giải thích: “Nhị thúc nghiên cứu ra dược có thể trị gãy chân, phụ hoàng cùng mẫu hậu đều đi xem. Ngươi tìm bọn hắn có việc gì sao?”
Tử Diễm lắc đầu nói: “Không có việc gì, bất quá đến hầu hạ thôi.” Nàng xoay người vừa muốn đi, chợt nghe Hoàn Nhan Sóc trầm thanh nói: “Đứng lại.” Rồi tiểu thái tử chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, trầm giọng nói: “Mẫu hậu bị hãm hại, ngươi. . . . . . Cũng tham dự? Nếu không ngươi sao biết bí mật trong mảnh thư kia, một điểm nhỏ như vậy, nếu không phải hữu tâm nhân, tuyệt nhìn không ra. Một khi đã như vậy, ngươi vì sao muốn thay y lật lại bản án, nếu nói là lạc đường biết quay lại, vì sao lại muốn ta đi lĩnh phân công lao này, lập công chuộc tội không phải tốt hơn sao?”
Tử Diễm ảm đạm cười nói: “Thái tử điện hạ, bí mật này, người biết ta biết liền được rồi, nô tỳ bất quá là vì Hoàng Thượng. Vô luận là hãm hại hoàng hậu hay là cứu hoàng hậu, không có chỗ nào mà không phải là thay Hoàng Thượng tính toán. Chuyện lập công chuộc tội. . . . . .” Nàng cười lạnh một tiếng nói: “Tội chính là tội, nào có đạo lý chuộc lại. Kẻ nào làm kẻ ấy chịu, là tội của ta ta liền lĩnh. Ta nói rồi ta cứu hoàng hậu là vì Hoàng Thượng, nếu muốn dùng việc này để thay mình giảm bớt hành vi phạm tội, chẳng những là người khác xem thường ta, liền ngay cả chính ta cũng xem thường bản thân mình.” Lại liếc mắt một cái Hoàn Nhan Sóc, nàng khom người nói: “Điện hạ nếu không có chuyện khác, nô tỳ liền cáo lui.”
Hoàn Nhan Sóc gật đầu, nhìn theo bóng dáng ngẩng đầu dần xa của nữ tử kia, trong lòng bỗng nhiên đối nàng sinh ra kính trọng, không nói đến hành động của nàng là đúng hay sai, chỉ bằng phân kiêu ngạo cùng đảm đương này, đã đáng giá gọi một tiếng có khí phách. Khoái trá đứng lên, hắn tiếp tục hướng chỗ Hoàn Nhan Hà đi đến, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Trong cuộc sống nhiều chuyện thật sự là kỳ quái, đối loại người càng không sợ chết, người hiền lành như mẫu hậu càng sẽ nghĩ biện pháp đi cứu, phụ hoàng a, ta biết người luôn luôn công và tư rõ ràng, chính là đối mặt mẫu hậu, biện pháp của người thật sự ít một cách đáng thương a, ha ha ha, chắc chắn sắp có trò hay để xem rồi.” Nói đến phần sau, tiểu ác ma này đã muốn bắt đầu đối với việc sắp phát sinh một màn vui sướng khi người gặp họa mà ngửa mặt lên trời cười một tràng dài
Hoàn Nhan Hà từ sau khi cứu Tố Y đã không còn ở phòng ốc sơ sài ban đầu kia, Hoàn Nhan Tự đưa hắn an bài ở một khu nhà nho nhỏ trong thiên điện bên cạnh Tận Tình Uyển. Thứ nhất là thuận tiện để hắn tùy thời xem bệnh cho Tố Y, thứ hai bọn họ là trong hoạn nạn mà quen biết, cùng nhau trò chuyện, cũng không buồn. Người trong cung mặc dù đông đúc, chung quy nữ lưu chiếm hơn phân nửa, Hoàn Nhan Sóc mặc dù đáng yêu nhưng lại có công khóa cần học tập, hơn nữa tính tình lại tinh linh cổ quái. Không bằng Hoàn Nhan Hà cùng Tố Y có rất nhiều tiếng nói chung. Hoàn Nhan Tự vốn cũng nghĩ muốn triệu Hứa Cẩm Hoa tiến cung cùng Tố Y giải buồn, lại không biết hắn đã đi mất, bởi vậy cũng chỉ đành thôi, theo tình cảnh này, hắn đối cuộc sống sớm chiều của Tố Y thật là bỏ nhiều tâm sức.
Lại nói Hoàn Nhan Tự ôm lấy Tố Y, một đường chạy vội đến. Hoàn Nhan Hà xa xa nhìn thấy, cũng không ra nghênh đón, chính là đùa nghịch cái chân sau của một con thỏ, đợi đến khi hai người đến gần, mới thản nhiên nói: “Cái lổ tai thật dài a, so với con thỏ này còn dài hơn, là Sóc Nhi nói cho các ngươi phải không, ta biết ngay là hắn không giữ được bí mật này.”
Hoàn Nhan Tự vội la lên: “Hiền đệ chớ để nói mấy chuyện linh tinh kia, rốt cuộc nghiên cứu như thế nào rồi? Tố Tố. . . . . . chânTố Tố. . . . . . Thật sự có thể nối lại sao?” Hắn trong giọng nói tràn ngập hi vọng, trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng, sợ nghe được đáp án sẽ khiến cho mình cùng Tố Y mừng hụt một hồi.
Hoàn Nhan Hà nhìn hắn như vậy, trên gương mặt lãnh đạm cũng không thể không lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Tốn của ta vô số công phu, khó khăn lắm mới đem cái chân bị gãy thành mấy khúc này nối lại được .” Nói xong nhìn về phía Tố Y trong lồng ngực hắn, nói: “Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không phải xương cốt dập nát, ta liền có thể chữa trị. Chính là. . . . . .” Hắn bỗng nhiên im lặng, trên mặt lộ ra vài tia không đành lòng, nhìn về phía Tố Y nói: “Chính là phương pháp trị liệu này thật sự quá mức đau đớn, lại không ngắn, con thỏ này cũng đau đến muốn chết vài lần, ta mỗi khi nghe thấy nó tê thanh kêu thảm trước khi ngất xỉu đều thập phần không đành lòng, không biết ngươi. . . . . . có chịu nổi không.”
Hoàn Nhan Tự lập tức lại trở nên khẩn trương, thất thanh nói: “Đau đến như thế sao? Vậy làm sao mới tốt. . . . . .” Còn chưa nói xong, đã bị Tố Y cầm lấy tay, y nở nụ cười nói: “Nhị hoàng tử đừng xem ta yếu đuối như thế, tốt xấu gì ta cũng từng là tướng quân, hiện giờ tuy rằng. . . . . . Tuy rằng đang ở hậu cung, bản sắc lại thủy chung chưa biến, điểm đau đớn nhỏ ấy có gì mà không nhẫn được, ngươi cứ việc làm, mặc dù không khỏi, ta cũng cảm tạ ngươi.”
Hoàn Nhan Hà hừ một tiếng nói: “Lời này là ngươi nói, đổi là người khác, ta sẽ không chữa cho hắn. Trị bệnh quan trọng là phải có niềm tin, nếu trước đã hoài nghi thì sao có lợi ích gì.” Nói xong thả con thỏ kia ra, nói: “Tiểu đông tây đáng thương, đã ổn cả rồi.” Lại bảo với một cung nữ của mình: “Mang nó đi hảo hảo cho ăn một chút, mấy ngày nay nó đã chịu khổ rồi.”
Hoàn Nhan Tự thấy hắn nắm chắc như vậy, trong lòng thật cao hứng, lại sợ hắn nhớ đến mình trước đây làm chuyện thực xin lỗi đối hắn, vội cười hỏi: “Hà Nhi, mấy cung nữ này có đủ dùng không? Trẫm cho gọi thêm mấy người cho ngươi. . . . . .” Nói chưa xong, Hoàn Nhan Hà đã từ chối tâm ý của hắn, cười nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta nhất định chữa cho y mà.” Lại lắc lắc đầu, nhìn về phía Tố Y: “Ta thật sự là không biết ngươi dùng pháp thuật gì, liền đem một người ý chí sắt đá mê hoặc thành như vậy.”
Hoàn Nhan Tự cùng Tố Y đều có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, bỗng nhiên thanh âm Tử Nông ở bên ngoài vang lên nói: “Hoàng Thượng, Hạ đại nhân nói có chuyện quan trọng bẩm báo, người đang ở ngự thư phòng đợi.” Tố Y vội vàng nói: “Nếu có quốc sự, ngươi mau đi đi.” Thấy Hoàn Nhan Tự thay đổi sắc mặt, y trong lòng kỳ quái hay là Hoàn Nhan đã biết là chuyện gì ? Nhìn hắn buông mình ra, mặt trầm như nước tiêu sái đi ra ngoài, chính đang khó hiểu chợt nghe Hoàn Nhan Hà cười lạnh nói: “Uổng ngươi ngày thường rất thông minh, ta nghe Sóc Nhi nói, Hạ đại nhân này chính là Hình bộ thượng thư, nhất định là hoàng. . . . . . Hoàng huynh lệnh cho hắn điều tra sự thật chuyện ngươi mưu phản, nếu không hiện tại loại thời điểm này, còn có việc gì có thể làm cho hắn mang sắc mặt này.”
Tố Y chấn động, y mấy ngày nay được Hoàn Nhan Tự cẩn thận chiếu cố, cả người đều cảm giác hạnh phúc vô cùng, mặc dù đôi khi cũng muốn nhắc đến chuyện nhóm thư sinh, nhưng nghĩ đến Tử Diễm đã cam đoan với mình, liền nghĩ chuyện cũng không vội, có thể hưởng thụ thêm một khắc cũng tốt. Ai ngờ việc này nhanh như thế đã đến trước mắt, Hoàn Nhan Tự là loại người gì y đã quá rõ ràng, tuy rằng hắn hiện nay sủng nịch mình như vậy, lại thêm đối chính mình hổ thẹn, nhưng một khi biết chuyện thư sinh mưu phản này, hắn tuyệt đối không thể vì mình làm việc thiên tư thả những văn nhân này. Kỳ thật y không trách Hoàn Nhan Tự, nếu đổi lại là mình đứng ở góc độ của hắn cũng không thể thả những người này. Nếu không như thế nào đối mặt thần tử bách tính, càng cho phép những kẻ mưu phản sau này lưu lại nhược điểm. Này cũng chính là nguyên nhân y vì sao thà rằng chính mình thừa nhận mưu phản cũng không đem chân tướng nói cho Hoàn Nhan Tự biết. Không phải không tin hắn, mà là rất rõ ràng tính chất của chuyện này.
Chính khi trong lòng như đang bị thiêu đốt, bỗng nhiên Tử Nông lại đi đến, miệng lầu bầu nói: “Lại giở trò quỷ gì.” Thấy Tố Y, nàng vội vàng nói: “Công tử người nói kỳ quái không, Tử Diễm bức ta tới đón người đi ngự thư phòng nghe lén, còn nói chỉ có làm như vậy mới có thể khiến người yên tâm cái gì đó, ta một chút đều nghe không hiểu, công tử người muốn đi không?” Nàng vừa nói, sớm có mấy thái giám liền nâng một sập gụ đến.
“Ân, tất nhiên muốn đi.” Tố Y rốt cuộc giấu không được kích động, y hiểu được Tử Diễm nhất định là thực hiện lời hứa, sợ y không tin, mới cho Tử Nông dẫn y đi bàng thính.Thấy Tử Nông càng phát ra hồ nghi, nhưng cũng không phân hỏi, lệnh cho bọn thái giám nâng y lên, hướng ngự thư phòng mà đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cả không gian im ắng, cung nữ thái giám làm sao không tự cảm thấy được, đều đã sớm rời đi, trong nhất thời giữa thiên địa phảng phất thản nhiên mùi hương liền chỉ còn lại hai con người đang chìm đắm trong hạnh phúc ngọt ngào.
Bỗng nhiên một đạo thanh âm sát phong cảnh vang lên: “Phụ hoàng mẫu hậu.” Một tiểu nhân nhi hết sức hưng phấn xông vào, liền thấy hai người phụ hoàng mẫu hậu bị hắn gọi một tiếng sét đánh không kịp bưng tai vội vã tách nhau ra, đồng thời cùng với tốc độ như thế khôi phục tư thái ngồi nghiêm chỉnh.
“Mẫu hậu.” Hoàn Nhan Sóc trên mặt đều là ý cười bỡn cợt.
“Ân?”, gắng bày ra thanh âm trấn định lại che giấu không được một chút hoảng hốt cùng thẹn thùng trong giọng nói.
“Khụ khụ, nút thắt xiêm y của người đều mở kìa.” Hoàn Nhan Sóc “hảo tâm” nhắc nhở, nhất thời làm cho mẫu hậu hắn đầu cúi gầm xuống bàn, hắn còn đầy ý xấu không chịu buông tha cho một Tố Y đang đại quẫn: “Ta cũng phải nói a, trời rét lạnh như thế, thật sự không thích hợp làm mấy loại vận động thoát cởi xiêm y, hơn nữa mẫu hậu thân thể còn suy yếu, lại nói đây là trong chòi nghỉ mát. . . . . .”
Phía sau đã trúng một chưởng thật mạnh của ái nhân, Hoàn Nhan Tự đau đến mặt đều vặn vẹo, xem ra lúc này ái nhân tức giận không nhẹ. Vừa rồi y liều mạng cự tuyệt, hiện tại bị trêu chọc như thế, không đánh chết mình đã xem như là thủ hạ lưu tình. Không đối phó được tiểu quỷ đại nhi tử này, Hoàn Nhan Tự rất không có trách nhiệm hô to: “Hà Nhi, Hà Nhi, mau dẫn Sóc Nhi đi chơi. . . . . .”
“Không cần gọi. Thúc thúc đang ở trong phòng chữa cho con thỏ bị gãy chân, chính hắn cũng đang bận rộn a.” Hoàn Nhan Sóc khiêu khích nhìn phụ hoàng của hắn, quả nhiên liền thấy phụ hoàng vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía mình: “Chuyện đó và chuyện hắn mang ngươi đi chơi có quan hệ gì. . . . . . ? Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Chính đang thở dài phụ hoàng thực bổn, đã bị một tiếng rống to của hắn làm cho giật mình, Hoàn Nhan Tự trở nên kích động, bàn tay run rẩy phất qua làm chiếc đĩa trên bàn rơi xuống, phát ra một trận rầm lạp tiếng vang.
Tố Y hoảng sợ, ngạc nhiên ngẩng đầu nói: “Hoàn Nhan, ngươi xảy ra chuyện gì?” Lời còn chưa dứt, Hoàn Nhan Tự liền một phen ôm lấy y, ở trên mặt y không nhịn được hôn lên, trong mắt lóe ra hưng phấn quang mang, hét lớn: “Tố Tố ngươi nghe thấy không? Chữa cho con thỏ gãy chân, là chữa chân bị gãy a.”
“Đúng vậy, ta nghe được.” Chính đang kỳ quái một kẻ thích săn thú, luôn luôn không yêu quý tiểu động vật như hắn sao lại vì một con thỏ đáng thương hưng phấn thành như vậy, bỗng nhiên tỉnh ngộ, Tố Y thẳng tắp nhìn Hoàn Nhan Tự: “Ngươi. . . . . . Ngươi là nói. . . . . . Con thỏ gãy chân. . . . . .” Liền ngay cả một người luôn luôn không quan tâm hơn thua là y trong lòng cũng vì tin tức này mà dâng lên cơn sóng gió động trời, nếu không phải đang ở trong lồng ngực Hoàn Nhan Tự, y không biết chính mình còn có thể ngồi thẳng hay không.
“Đúng vậy, Tố Tố.” Hoàn Nhan Tự cũng vui sướng nhìn y, theo ánh mặt trời, có thể nhìn ra hơi nước mênh mông trong mắt hắn, này bá đạo nam nhân vạn nhân phía trên lúc này lại trở nên nghẹn ngào: “Tố Tố, chân của ngươi. . . . . . Chân của ngươi. . . . . . Cuối cùng. . . . . . Khụ khụ, thời điểm cao hứng như thế , trẫm sao. . . . . . Sao ngược lại. . . . . . Ai, không nói nữa, chúng ta đến chỗ Hà Nhi nhìn xem.” Tuy rằng là đơn giản nói mấy câu, Tố Y cũng hiểu được trong đó bao hàm hàm nghĩa khắc sâu thế nào.
Mười mấy ngày nay, Hoàn Nhan Tự đối y dốc lòng chăm sóc, liền ngay cả bưng trà đưa nước, lau người uy dược cũng không mượn tay người khác. Tới buổi tối, hắn liền nằm ở bên người y nhìn y ngủ, không biết có bao nhiêu lần, đương chính mình từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, lại chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi thâm trầm tràn ngập bi ai, ánh mắt ôn nhu yêu thương nhìn chăm chú cái chân gãy kia. Mỗi lúc như vậy, y luôn liền vội nhắm mắt lại, bởi vì biết Hoàn Nhan Tự sẽ không hy vọng mình nhìn thấy bộ dáng bất lực như thế của hắn. Y hiểu được, cái chân này đã trở thành nỗi đau cả đời của ái nhân, chỉ cần mình còn sống trước mặt hắn, áy náy sẽ không biến mất, miệng vết thương máu chảy đầm đìa cũng không có thể khép lại. Y không muốn Hoàn Nhan Tự như vậy, chính là y cũng rõ ràng biết mình bất lực, ở trước mặt, lời nào cũng không nói ra được.
Chính là hiện giờ lại nghe tới một tin tức như vậy, một mảnh mây đen giữa y cùng Hoàn Nhan Tự cuối cùng cũng tiêu tán vô tung. Sao không khiến Tố Y mừng rỡ như điên. Nhìn nhau cười, không cần nói lời gì, hai người đều tin tưởng vững chắc đối phương biết chính mình đang suy nghĩ cái gì. Hoàn Nhan Tự thâm tình ở trên môi y hôn một chút, ôn nhu nói: “Chúng ta đi đến chỗ Hà Nhi.”
“Chờ. . . . . . Từ từ chờ ta.” Hoàn Nhan Sóc ở phía sau trên mặt tức giận, phụ hoàng đáng giận, thế nhưng dùng tới khinh công, hừ, đối mẫu hậu liền tốt như vậy, chính mình đến mật báo, hắn ngay cả một lời tạ ơn cũng không có. Một bên nén giận một bên ra khỏi mái chòi, hai người kia chỉ còn lại có một điểm đen xa xa. Hắn dẫu môi, không chạy nữa, khi đang chậm rãi điều tức thì chợt thấy bóng người chợt lóe, tập trung nhìn vào, nguyên lai là Tử Diễm.
“Hoàng Thượng cùng hoàng hậu đâu?” Thấy chỉ có Hoàn Nhan Sóc ở trong này, nàng không khỏi có chút kinh ngạc, rõ ràng nói là ở trong này mà.
“Đều chạy tới xem con thỏ.” Hoàn Nhan Sóc tức giận nói, nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Tử Diễm, hắn ngồi xuống một khối tảng đá lớn, kiên nhẫn giải thích: “Nhị thúc nghiên cứu ra dược có thể trị gãy chân, phụ hoàng cùng mẫu hậu đều đi xem. Ngươi tìm bọn hắn có việc gì sao?”
Tử Diễm lắc đầu nói: “Không có việc gì, bất quá đến hầu hạ thôi.” Nàng xoay người vừa muốn đi, chợt nghe Hoàn Nhan Sóc trầm thanh nói: “Đứng lại.” Rồi tiểu thái tử chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, trầm giọng nói: “Mẫu hậu bị hãm hại, ngươi. . . . . . Cũng tham dự? Nếu không ngươi sao biết bí mật trong mảnh thư kia, một điểm nhỏ như vậy, nếu không phải hữu tâm nhân, tuyệt nhìn không ra. Một khi đã như vậy, ngươi vì sao muốn thay y lật lại bản án, nếu nói là lạc đường biết quay lại, vì sao lại muốn ta đi lĩnh phân công lao này, lập công chuộc tội không phải tốt hơn sao?”
Tử Diễm ảm đạm cười nói: “Thái tử điện hạ, bí mật này, người biết ta biết liền được rồi, nô tỳ bất quá là vì Hoàng Thượng. Vô luận là hãm hại hoàng hậu hay là cứu hoàng hậu, không có chỗ nào mà không phải là thay Hoàng Thượng tính toán. Chuyện lập công chuộc tội. . . . . .” Nàng cười lạnh một tiếng nói: “Tội chính là tội, nào có đạo lý chuộc lại. Kẻ nào làm kẻ ấy chịu, là tội của ta ta liền lĩnh. Ta nói rồi ta cứu hoàng hậu là vì Hoàng Thượng, nếu muốn dùng việc này để thay mình giảm bớt hành vi phạm tội, chẳng những là người khác xem thường ta, liền ngay cả chính ta cũng xem thường bản thân mình.” Lại liếc mắt một cái Hoàn Nhan Sóc, nàng khom người nói: “Điện hạ nếu không có chuyện khác, nô tỳ liền cáo lui.”
Hoàn Nhan Sóc gật đầu, nhìn theo bóng dáng ngẩng đầu dần xa của nữ tử kia, trong lòng bỗng nhiên đối nàng sinh ra kính trọng, không nói đến hành động của nàng là đúng hay sai, chỉ bằng phân kiêu ngạo cùng đảm đương này, đã đáng giá gọi một tiếng có khí phách. Khoái trá đứng lên, hắn tiếp tục hướng chỗ Hoàn Nhan Hà đi đến, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Trong cuộc sống nhiều chuyện thật sự là kỳ quái, đối loại người càng không sợ chết, người hiền lành như mẫu hậu càng sẽ nghĩ biện pháp đi cứu, phụ hoàng a, ta biết người luôn luôn công và tư rõ ràng, chính là đối mặt mẫu hậu, biện pháp của người thật sự ít một cách đáng thương a, ha ha ha, chắc chắn sắp có trò hay để xem rồi.” Nói đến phần sau, tiểu ác ma này đã muốn bắt đầu đối với việc sắp phát sinh một màn vui sướng khi người gặp họa mà ngửa mặt lên trời cười một tràng dài
Hoàn Nhan Hà từ sau khi cứu Tố Y đã không còn ở phòng ốc sơ sài ban đầu kia, Hoàn Nhan Tự đưa hắn an bài ở một khu nhà nho nhỏ trong thiên điện bên cạnh Tận Tình Uyển. Thứ nhất là thuận tiện để hắn tùy thời xem bệnh cho Tố Y, thứ hai bọn họ là trong hoạn nạn mà quen biết, cùng nhau trò chuyện, cũng không buồn. Người trong cung mặc dù đông đúc, chung quy nữ lưu chiếm hơn phân nửa, Hoàn Nhan Sóc mặc dù đáng yêu nhưng lại có công khóa cần học tập, hơn nữa tính tình lại tinh linh cổ quái. Không bằng Hoàn Nhan Hà cùng Tố Y có rất nhiều tiếng nói chung. Hoàn Nhan Tự vốn cũng nghĩ muốn triệu Hứa Cẩm Hoa tiến cung cùng Tố Y giải buồn, lại không biết hắn đã đi mất, bởi vậy cũng chỉ đành thôi, theo tình cảnh này, hắn đối cuộc sống sớm chiều của Tố Y thật là bỏ nhiều tâm sức.
Lại nói Hoàn Nhan Tự ôm lấy Tố Y, một đường chạy vội đến. Hoàn Nhan Hà xa xa nhìn thấy, cũng không ra nghênh đón, chính là đùa nghịch cái chân sau của một con thỏ, đợi đến khi hai người đến gần, mới thản nhiên nói: “Cái lổ tai thật dài a, so với con thỏ này còn dài hơn, là Sóc Nhi nói cho các ngươi phải không, ta biết ngay là hắn không giữ được bí mật này.”
Hoàn Nhan Tự vội la lên: “Hiền đệ chớ để nói mấy chuyện linh tinh kia, rốt cuộc nghiên cứu như thế nào rồi? Tố Tố. . . . . . chânTố Tố. . . . . . Thật sự có thể nối lại sao?” Hắn trong giọng nói tràn ngập hi vọng, trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng, sợ nghe được đáp án sẽ khiến cho mình cùng Tố Y mừng hụt một hồi.
Hoàn Nhan Hà nhìn hắn như vậy, trên gương mặt lãnh đạm cũng không thể không lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Tốn của ta vô số công phu, khó khăn lắm mới đem cái chân bị gãy thành mấy khúc này nối lại được .” Nói xong nhìn về phía Tố Y trong lồng ngực hắn, nói: “Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không phải xương cốt dập nát, ta liền có thể chữa trị. Chính là. . . . . .” Hắn bỗng nhiên im lặng, trên mặt lộ ra vài tia không đành lòng, nhìn về phía Tố Y nói: “Chính là phương pháp trị liệu này thật sự quá mức đau đớn, lại không ngắn, con thỏ này cũng đau đến muốn chết vài lần, ta mỗi khi nghe thấy nó tê thanh kêu thảm trước khi ngất xỉu đều thập phần không đành lòng, không biết ngươi. . . . . . có chịu nổi không.”
Hoàn Nhan Tự lập tức lại trở nên khẩn trương, thất thanh nói: “Đau đến như thế sao? Vậy làm sao mới tốt. . . . . .” Còn chưa nói xong, đã bị Tố Y cầm lấy tay, y nở nụ cười nói: “Nhị hoàng tử đừng xem ta yếu đuối như thế, tốt xấu gì ta cũng từng là tướng quân, hiện giờ tuy rằng. . . . . . Tuy rằng đang ở hậu cung, bản sắc lại thủy chung chưa biến, điểm đau đớn nhỏ ấy có gì mà không nhẫn được, ngươi cứ việc làm, mặc dù không khỏi, ta cũng cảm tạ ngươi.”
Hoàn Nhan Hà hừ một tiếng nói: “Lời này là ngươi nói, đổi là người khác, ta sẽ không chữa cho hắn. Trị bệnh quan trọng là phải có niềm tin, nếu trước đã hoài nghi thì sao có lợi ích gì.” Nói xong thả con thỏ kia ra, nói: “Tiểu đông tây đáng thương, đã ổn cả rồi.” Lại bảo với một cung nữ của mình: “Mang nó đi hảo hảo cho ăn một chút, mấy ngày nay nó đã chịu khổ rồi.”
Hoàn Nhan Tự thấy hắn nắm chắc như vậy, trong lòng thật cao hứng, lại sợ hắn nhớ đến mình trước đây làm chuyện thực xin lỗi đối hắn, vội cười hỏi: “Hà Nhi, mấy cung nữ này có đủ dùng không? Trẫm cho gọi thêm mấy người cho ngươi. . . . . .” Nói chưa xong, Hoàn Nhan Hà đã từ chối tâm ý của hắn, cười nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta nhất định chữa cho y mà.” Lại lắc lắc đầu, nhìn về phía Tố Y: “Ta thật sự là không biết ngươi dùng pháp thuật gì, liền đem một người ý chí sắt đá mê hoặc thành như vậy.”
Hoàn Nhan Tự cùng Tố Y đều có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, bỗng nhiên thanh âm Tử Nông ở bên ngoài vang lên nói: “Hoàng Thượng, Hạ đại nhân nói có chuyện quan trọng bẩm báo, người đang ở ngự thư phòng đợi.” Tố Y vội vàng nói: “Nếu có quốc sự, ngươi mau đi đi.” Thấy Hoàn Nhan Tự thay đổi sắc mặt, y trong lòng kỳ quái hay là Hoàn Nhan đã biết là chuyện gì ? Nhìn hắn buông mình ra, mặt trầm như nước tiêu sái đi ra ngoài, chính đang khó hiểu chợt nghe Hoàn Nhan Hà cười lạnh nói: “Uổng ngươi ngày thường rất thông minh, ta nghe Sóc Nhi nói, Hạ đại nhân này chính là Hình bộ thượng thư, nhất định là hoàng. . . . . . Hoàng huynh lệnh cho hắn điều tra sự thật chuyện ngươi mưu phản, nếu không hiện tại loại thời điểm này, còn có việc gì có thể làm cho hắn mang sắc mặt này.”
Tố Y chấn động, y mấy ngày nay được Hoàn Nhan Tự cẩn thận chiếu cố, cả người đều cảm giác hạnh phúc vô cùng, mặc dù đôi khi cũng muốn nhắc đến chuyện nhóm thư sinh, nhưng nghĩ đến Tử Diễm đã cam đoan với mình, liền nghĩ chuyện cũng không vội, có thể hưởng thụ thêm một khắc cũng tốt. Ai ngờ việc này nhanh như thế đã đến trước mắt, Hoàn Nhan Tự là loại người gì y đã quá rõ ràng, tuy rằng hắn hiện nay sủng nịch mình như vậy, lại thêm đối chính mình hổ thẹn, nhưng một khi biết chuyện thư sinh mưu phản này, hắn tuyệt đối không thể vì mình làm việc thiên tư thả những văn nhân này. Kỳ thật y không trách Hoàn Nhan Tự, nếu đổi lại là mình đứng ở góc độ của hắn cũng không thể thả những người này. Nếu không như thế nào đối mặt thần tử bách tính, càng cho phép những kẻ mưu phản sau này lưu lại nhược điểm. Này cũng chính là nguyên nhân y vì sao thà rằng chính mình thừa nhận mưu phản cũng không đem chân tướng nói cho Hoàn Nhan Tự biết. Không phải không tin hắn, mà là rất rõ ràng tính chất của chuyện này.
Chính khi trong lòng như đang bị thiêu đốt, bỗng nhiên Tử Nông lại đi đến, miệng lầu bầu nói: “Lại giở trò quỷ gì.” Thấy Tố Y, nàng vội vàng nói: “Công tử người nói kỳ quái không, Tử Diễm bức ta tới đón người đi ngự thư phòng nghe lén, còn nói chỉ có làm như vậy mới có thể khiến người yên tâm cái gì đó, ta một chút đều nghe không hiểu, công tử người muốn đi không?” Nàng vừa nói, sớm có mấy thái giám liền nâng một sập gụ đến.
“Ân, tất nhiên muốn đi.” Tố Y rốt cuộc giấu không được kích động, y hiểu được Tử Diễm nhất định là thực hiện lời hứa, sợ y không tin, mới cho Tử Nông dẫn y đi bàng thính.Thấy Tử Nông càng phát ra hồ nghi, nhưng cũng không phân hỏi, lệnh cho bọn thái giám nâng y lên, hướng ngự thư phòng mà đi.