Tử lao Kim Liêu từ trước đến nay là trọng địa ở kinh đô, chẳng những có trọng binh canh gác, còn có võ lâm cao thủ âm thầm tuần tra. Tố Y lúc đầu cũng không hiểu được tử lao thì cần gì phải coi trọng như thế, kẻ tù tội ở Đại Tề một khi bị phán tử hình, sẽ so với trước đó trở nên quy củ không ít bởi vì hắn đã mất đi tất cả hy vọng, vậy nên tử tù so với các loại tù phạm khác ngược lại càng dễ quản lý hơn. Nhưng y rất nhanh liền phát hiện, tử tù Kim Liêu cùng Đại Tề bất đồng, bọn họ không buông tha bất kì một cơ hội chạy trốn nào, e là ngày mai thượng đoạn đầu đài, đêm nay có thể còn suy nghĩ biện pháp vượt ngục. Càng khiến cho Tố Y kinh ngạc chính là: Hoàn Nhan Tự chẳng những không nghĩ cách ngăn cản hay đả kích ý nghĩ dựa vào nơi hiểm yếu này chống cự kia, ngược lại cứ để mặc, chỉ là tăng cường phòng ngự mà thôi.
Hoàn Nhan Tự, cái tên này vài ngày nay vẫn quanh quẩn trong đầu Tố Y. Là một tướng lãnh, hắn thật rất vĩ đại, là một quân vương, hắn càng khiến kẻ khác e sợ. Tố Y có chút hiểu được vì sao Kim Liêu chỉ trong ba năm ngắn ngủi liền khôi phục nguyên khí. Một dân tộc mãi mãi không từ bỏ hi vọng, không có bất kì thứ gì có thể ngăn cản nó trở nên cường đại. Kết quả thất bại của mình có lẽ từ một khắc khi Hoàn Nhan Tự đăng cơ ba năm trước đã được ấn định.
Trong tai vang lên âm thanh cửa mở nặng nề, hai tên ngục tốt nhanh nhẹn dũng mãnh bước vào khoang tù của y. Trong đó một kẻ tiến lên vài bước, thô bạo nắm kéo đầu vai tù phục của Tố Y, nhìn nhìn miệng vết thương, rồi mới cười lạnh nói: “Tố tướng quân, vết thương đã tốt lắm, Đại vương lệnh chúng ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi rốt cuộc hàng hay là không hàng?”
Tố Y kéo lại y phục, lạnh nhạt nói: “Quyết định của Tố Y, Hoàn Nhan Tự sớm đã biết được, không cần ân cần hỏi thăm như thế.”
Người ngục tốt hừ giọng: “Một khi đã như vậy, thật đáng tiếc.” Nói xong ánh mắt lộ ra hung quang, nhấc lên xiềng xích nặng nề trên người Tố Y, lớn tiếng nói: “Ngươi chắc biết cái gì đang chờ ngươi chứ?”
Tố Y vẫn thản nhiên nói: “Giết hay lăng trì, muốn làm gì cũng được.” Nói xong thong dong đi ra, nghe thấy cai ngục kia phun ra một ngụm, khinh thường nói: “Không biết nghe lời, không nên đợi đến khi động trọng hình mới nhận thua. Năm kia tướng quân Lạp cổ quốc, trước đó chẳng phải cũng như vậy mà sau đó thì. . . . . .” Còn chưa nói xong, đã bị người kia ngắt lời: “Câm mồm, ngươi không muốn sống nữa? Người ta hiện tại chính là Chinh Tề Đại tướng quân, Đại vương tin tưởng vô cùng, coi chừng bị hạ nhân tâm phúc của hắn nghe được.”
Tố Y thở dài, đối với Úc Thương đã hàng phục nổi danh, y cũng từng nghe nói qua. Nhưng thì sao nào? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thật lòng mà nói, Hoàn Nhan Tự cũng thật là một vị minh chủ. Chính là mỗi người có một suy nghĩ riêng, Tố Y y chỉ là học không được mà thôi.
*
Trong thư phòng tĩnh lặng, có vài làn hương bách hợp nhàn nhạt lượn lờ, Hoàn Nhan Tự trong tay cầm một quyển sử ký, khí định thần nhàn trở mình. Tử Nông đi đến, hắn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, khóe miệng nhếch lên tạo thành một mạt mỉm cười, không chút để ý hỏi: “Sao? Tố Y đã hàng?”
Tử Nông ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhìn trộm dò xét sắc mặt của hắn, ngập ngừng nói: “Không, không có.”
Hoàn Nhan Tự ngồi thẳng dậy, ánh mắt bắn về phía Tử Nông, thật lâu sau mới thoáng thả lỏng, ngồi dựa trên long tòa, khôi phục ngữ khí nhàn nhã nói: “Vậy sao? Y vẫn không chịu hàng? Trẫm nhớ rõ khi đó Úc Thương chỉ dùng ba ngày, không nghĩ tới Tố Y này thật có năng lực. Trẫm thật muốn nhìn, xương cốt y có phải làm bằng thiết hay không?”
Tử Nông trong lòng cả kinh, vội nói: “Chủ tử, lời ấy sai rồi, Úc tướng quân là thần phục ơn tri ngộ của chủ tử, nếu còn tra tấn, sợ cũng không có thể nhanh như vậy thuận theo ý ngài?”
Hoàn Nhan Tự lộ ra một tia tươi cười, nghiền ngẫm nhìn thị nữ của mình, bỗng nhiên nói: “Là như vậy sao? Trẫm nghĩ điều trẫm muốn thể hiện đều đã thể hiện rõ ràng. Nếu tiểu Tử Nông của trẫm đã nói như vậy, ngại gì không đi khai đạo y một phen? Truyền ý chỉ của trẫm, bãi giá tử lao.”
*
Trong hình đường âm u, mấy tên hành hình cao lớn vạm vỡ đang đối Tố Y nghiêm khảo tra tấn, buộc y khuất phục, chợt nghe thánh giá đến, mấy tên gia khỏa ngày thường hung hãn bá đạo này chỉ kém không bị dọa ngất. Hoàn Nhan Tự có tiếng thưởng phạt phân minh, hiện giờ đã qua năm ngày, tên địch nhân nhìn như nhu nhược này lại không lộ ra một tia yếu thế, ngay cả chính bọn hắn cũng đều cảm thấy xấu hổ, làm sao có thể khiến cho Đại vương từ trước đến nay lãnh khốc này vừa lòng đây? Nếu làm không tốt mạng nhỏ đều phải vì vậy mà vứt bỏ. Tưởng tượng đến đây, một chút kính nể ban đầu đối Tố Y không khỏi đều hóa thành oán hận.
Thân ảnh Hoàn Nhan Tự với bọn người vây quanh xuất hiện ở cửa hình đường, trên người hắn là một kiện áo choàng lông cừu trắng toát, nội lực tỏa ra sau lớp long bào hoàng kim sang trọng, càng phát ra dáng vẻ cả người phong thần như ngọc, thần thái bất phàm.
Tố Y nỗ lực ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy nơi môi hắn treo một mạt mỉm cười thân thiết cực kỳ, lãnh liệt hàn quang trong mắt cũng lưu lại một lần trên từng người nơi này. Trong lòng y run lên, người này trong ngoài không đồng nhất, tuy có hùng tài đại lược, lại không phải chính nhân quân tử, tất sẽ không dễ dàng buông tha mình, cho dù chỉ để y từ từ hi sinh. Vừa nghĩ đến đây, quả nhiên thấy Hoàn Nhan Tự mang vẻ tươi cười đi đến gần, bỗng nhiên vươn tay nâng cằm y lên, ngữ khí ôn nhu nói: “Tố tướng quân, trẫm đúng là thật không ngờ, ngươi lại cứng đầu đến nông nỗi này?” Lời nói của hắn tuy rằng nhu hòa, nhưng động tác lại để lộ ra ý khinh thường khinh miệt, Tố Y trầm tĩnh nhìn hắn, không nói một câu, trong lao tù nhất thời yên tĩnh đến mức một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Tử lao Kim Liêu từ trước đến nay là trọng địa ở kinh đô, chẳng những có trọng binh canh gác, còn có võ lâm cao thủ âm thầm tuần tra. Tố Y lúc đầu cũng không hiểu được tử lao thì cần gì phải coi trọng như thế, kẻ tù tội ở Đại Tề một khi bị phán tử hình, sẽ so với trước đó trở nên quy củ không ít bởi vì hắn đã mất đi tất cả hy vọng, vậy nên tử tù so với các loại tù phạm khác ngược lại càng dễ quản lý hơn. Nhưng y rất nhanh liền phát hiện, tử tù Kim Liêu cùng Đại Tề bất đồng, bọn họ không buông tha bất kì một cơ hội chạy trốn nào, e là ngày mai thượng đoạn đầu đài, đêm nay có thể còn suy nghĩ biện pháp vượt ngục. Càng khiến cho Tố Y kinh ngạc chính là: Hoàn Nhan Tự chẳng những không nghĩ cách ngăn cản hay đả kích ý nghĩ dựa vào nơi hiểm yếu này chống cự kia, ngược lại cứ để mặc, chỉ là tăng cường phòng ngự mà thôi.
Hoàn Nhan Tự, cái tên này vài ngày nay vẫn quanh quẩn trong đầu Tố Y. Là một tướng lãnh, hắn thật rất vĩ đại, là một quân vương, hắn càng khiến kẻ khác e sợ. Tố Y có chút hiểu được vì sao Kim Liêu chỉ trong ba năm ngắn ngủi liền khôi phục nguyên khí. Một dân tộc mãi mãi không từ bỏ hi vọng, không có bất kì thứ gì có thể ngăn cản nó trở nên cường đại. Kết quả thất bại của mình có lẽ từ một khắc khi Hoàn Nhan Tự đăng cơ ba năm trước đã được ấn định.
Trong tai vang lên âm thanh cửa mở nặng nề, hai tên ngục tốt nhanh nhẹn dũng mãnh bước vào khoang tù của y. Trong đó một kẻ tiến lên vài bước, thô bạo nắm kéo đầu vai tù phục của Tố Y, nhìn nhìn miệng vết thương, rồi mới cười lạnh nói: “Tố tướng quân, vết thương đã tốt lắm, Đại vương lệnh chúng ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi rốt cuộc hàng hay là không hàng?”
Tố Y kéo lại y phục, lạnh nhạt nói: “Quyết định của Tố Y, Hoàn Nhan Tự sớm đã biết được, không cần ân cần hỏi thăm như thế.”
Người ngục tốt hừ giọng: “Một khi đã như vậy, thật đáng tiếc.” Nói xong ánh mắt lộ ra hung quang, nhấc lên xiềng xích nặng nề trên người Tố Y, lớn tiếng nói: “Ngươi chắc biết cái gì đang chờ ngươi chứ?”
Tố Y vẫn thản nhiên nói: “Giết hay lăng trì, muốn làm gì cũng được.” Nói xong thong dong đi ra, nghe thấy cai ngục kia phun ra một ngụm, khinh thường nói: “Không biết nghe lời, không nên đợi đến khi động trọng hình mới nhận thua. Năm kia tướng quân Lạp cổ quốc, trước đó chẳng phải cũng như vậy mà sau đó thì. . . . . .” Còn chưa nói xong, đã bị người kia ngắt lời: “Câm mồm, ngươi không muốn sống nữa? Người ta hiện tại chính là Chinh Tề Đại tướng quân, Đại vương tin tưởng vô cùng, coi chừng bị hạ nhân tâm phúc của hắn nghe được.”
Tố Y thở dài, đối với Úc Thương đã hàng phục nổi danh, y cũng từng nghe nói qua. Nhưng thì sao nào? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thật lòng mà nói, Hoàn Nhan Tự cũng thật là một vị minh chủ. Chính là mỗi người có một suy nghĩ riêng, Tố Y y chỉ là học không được mà thôi.
Trong thư phòng tĩnh lặng, có vài làn hương bách hợp nhàn nhạt lượn lờ, Hoàn Nhan Tự trong tay cầm một quyển sử ký, khí định thần nhàn trở mình. Tử Nông đi đến, hắn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, khóe miệng nhếch lên tạo thành một mạt mỉm cười, không chút để ý hỏi: “Sao? Tố Y đã hàng?”
Tử Nông ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhìn trộm dò xét sắc mặt của hắn, ngập ngừng nói: “Không, không có.”
Hoàn Nhan Tự ngồi thẳng dậy, ánh mắt bắn về phía Tử Nông, thật lâu sau mới thoáng thả lỏng, ngồi dựa trên long tòa, khôi phục ngữ khí nhàn nhã nói: “Vậy sao? Y vẫn không chịu hàng? Trẫm nhớ rõ khi đó Úc Thương chỉ dùng ba ngày, không nghĩ tới Tố Y này thật có năng lực. Trẫm thật muốn nhìn, xương cốt y có phải làm bằng thiết hay không?”
Tử Nông trong lòng cả kinh, vội nói: “Chủ tử, lời ấy sai rồi, Úc tướng quân là thần phục ơn tri ngộ của chủ tử, nếu còn tra tấn, sợ cũng không có thể nhanh như vậy thuận theo ý ngài?”
Hoàn Nhan Tự lộ ra một tia tươi cười, nghiền ngẫm nhìn thị nữ của mình, bỗng nhiên nói: “Là như vậy sao? Trẫm nghĩ điều trẫm muốn thể hiện đều đã thể hiện rõ ràng. Nếu tiểu Tử Nông của trẫm đã nói như vậy, ngại gì không đi khai đạo y một phen? Truyền ý chỉ của trẫm, bãi giá tử lao.”
Trong hình đường âm u, mấy tên hành hình cao lớn vạm vỡ đang đối Tố Y nghiêm khảo tra tấn, buộc y khuất phục, chợt nghe thánh giá đến, mấy tên gia khỏa ngày thường hung hãn bá đạo này chỉ kém không bị dọa ngất. Hoàn Nhan Tự có tiếng thưởng phạt phân minh, hiện giờ đã qua năm ngày, tên địch nhân nhìn như nhu nhược này lại không lộ ra một tia yếu thế, ngay cả chính bọn hắn cũng đều cảm thấy xấu hổ, làm sao có thể khiến cho Đại vương từ trước đến nay lãnh khốc này vừa lòng đây? Nếu làm không tốt mạng nhỏ đều phải vì vậy mà vứt bỏ. Tưởng tượng đến đây, một chút kính nể ban đầu đối Tố Y không khỏi đều hóa thành oán hận.
Thân ảnh Hoàn Nhan Tự với bọn người vây quanh xuất hiện ở cửa hình đường, trên người hắn là một kiện áo choàng lông cừu trắng toát, nội lực tỏa ra sau lớp long bào hoàng kim sang trọng, càng phát ra dáng vẻ cả người phong thần như ngọc, thần thái bất phàm.
Tố Y nỗ lực ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy nơi môi hắn treo một mạt mỉm cười thân thiết cực kỳ, lãnh liệt hàn quang trong mắt cũng lưu lại một lần trên từng người nơi này. Trong lòng y run lên, người này trong ngoài không đồng nhất, tuy có hùng tài đại lược, lại không phải chính nhân quân tử, tất sẽ không dễ dàng buông tha mình, cho dù chỉ để y từ từ hi sinh. Vừa nghĩ đến đây, quả nhiên thấy Hoàn Nhan Tự mang vẻ tươi cười đi đến gần, bỗng nhiên vươn tay nâng cằm y lên, ngữ khí ôn nhu nói: “Tố tướng quân, trẫm đúng là thật không ngờ, ngươi lại cứng đầu đến nông nỗi này?” Lời nói của hắn tuy rằng nhu hòa, nhưng động tác lại để lộ ra ý khinh thường khinh miệt, Tố Y trầm tĩnh nhìn hắn, không nói một câu, trong lao tù nhất thời yên tĩnh đến mức một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tử lao Kim Liêu từ trước đến nay là trọng địa ở kinh đô, chẳng những có trọng binh canh gác, còn có võ lâm cao thủ âm thầm tuần tra. Tố Y lúc đầu cũng không hiểu được tử lao thì cần gì phải coi trọng như thế, kẻ tù tội ở Đại Tề một khi bị phán tử hình, sẽ so với trước đó trở nên quy củ không ít bởi vì hắn đã mất đi tất cả hy vọng, vậy nên tử tù so với các loại tù phạm khác ngược lại càng dễ quản lý hơn. Nhưng y rất nhanh liền phát hiện, tử tù Kim Liêu cùng Đại Tề bất đồng, bọn họ không buông tha bất kì một cơ hội chạy trốn nào, e là ngày mai thượng đoạn đầu đài, đêm nay có thể còn suy nghĩ biện pháp vượt ngục. Càng khiến cho Tố Y kinh ngạc chính là: Hoàn Nhan Tự chẳng những không nghĩ cách ngăn cản hay đả kích ý nghĩ dựa vào nơi hiểm yếu này chống cự kia, ngược lại cứ để mặc, chỉ là tăng cường phòng ngự mà thôi.
Hoàn Nhan Tự, cái tên này vài ngày nay vẫn quanh quẩn trong đầu Tố Y. Là một tướng lãnh, hắn thật rất vĩ đại, là một quân vương, hắn càng khiến kẻ khác e sợ. Tố Y có chút hiểu được vì sao Kim Liêu chỉ trong ba năm ngắn ngủi liền khôi phục nguyên khí. Một dân tộc mãi mãi không từ bỏ hi vọng, không có bất kì thứ gì có thể ngăn cản nó trở nên cường đại. Kết quả thất bại của mình có lẽ từ một khắc khi Hoàn Nhan Tự đăng cơ ba năm trước đã được ấn định.
Trong tai vang lên âm thanh cửa mở nặng nề, hai tên ngục tốt nhanh nhẹn dũng mãnh bước vào khoang tù của y. Trong đó một kẻ tiến lên vài bước, thô bạo nắm kéo đầu vai tù phục của Tố Y, nhìn nhìn miệng vết thương, rồi mới cười lạnh nói: “Tố tướng quân, vết thương đã tốt lắm, Đại vương lệnh chúng ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi rốt cuộc hàng hay là không hàng?”
Tố Y kéo lại y phục, lạnh nhạt nói: “Quyết định của Tố Y, Hoàn Nhan Tự sớm đã biết được, không cần ân cần hỏi thăm như thế.”
Người ngục tốt hừ giọng: “Một khi đã như vậy, thật đáng tiếc.” Nói xong ánh mắt lộ ra hung quang, nhấc lên xiềng xích nặng nề trên người Tố Y, lớn tiếng nói: “Ngươi chắc biết cái gì đang chờ ngươi chứ?”
Tố Y vẫn thản nhiên nói: “Giết hay lăng trì, muốn làm gì cũng được.” Nói xong thong dong đi ra, nghe thấy cai ngục kia phun ra một ngụm, khinh thường nói: “Không biết nghe lời, không nên đợi đến khi động trọng hình mới nhận thua. Năm kia tướng quân Lạp cổ quốc, trước đó chẳng phải cũng như vậy mà sau đó thì. . . . . .” Còn chưa nói xong, đã bị người kia ngắt lời: “Câm mồm, ngươi không muốn sống nữa? Người ta hiện tại chính là Chinh Tề Đại tướng quân, Đại vương tin tưởng vô cùng, coi chừng bị hạ nhân tâm phúc của hắn nghe được.”
Tố Y thở dài, đối với Úc Thương đã hàng phục nổi danh, y cũng từng nghe nói qua. Nhưng thì sao nào? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, thật lòng mà nói, Hoàn Nhan Tự cũng thật là một vị minh chủ. Chính là mỗi người có một suy nghĩ riêng, Tố Y y chỉ là học không được mà thôi.
*
Trong thư phòng tĩnh lặng, có vài làn hương bách hợp nhàn nhạt lượn lờ, Hoàn Nhan Tự trong tay cầm một quyển sử ký, khí định thần nhàn trở mình. Tử Nông đi đến, hắn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, khóe miệng nhếch lên tạo thành một mạt mỉm cười, không chút để ý hỏi: “Sao? Tố Y đã hàng?”
Tử Nông ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhìn trộm dò xét sắc mặt của hắn, ngập ngừng nói: “Không, không có.”
Hoàn Nhan Tự ngồi thẳng dậy, ánh mắt bắn về phía Tử Nông, thật lâu sau mới thoáng thả lỏng, ngồi dựa trên long tòa, khôi phục ngữ khí nhàn nhã nói: “Vậy sao? Y vẫn không chịu hàng? Trẫm nhớ rõ khi đó Úc Thương chỉ dùng ba ngày, không nghĩ tới Tố Y này thật có năng lực. Trẫm thật muốn nhìn, xương cốt y có phải làm bằng thiết hay không?”
Tử Nông trong lòng cả kinh, vội nói: “Chủ tử, lời ấy sai rồi, Úc tướng quân là thần phục ơn tri ngộ của chủ tử, nếu còn tra tấn, sợ cũng không có thể nhanh như vậy thuận theo ý ngài?”
Hoàn Nhan Tự lộ ra một tia tươi cười, nghiền ngẫm nhìn thị nữ của mình, bỗng nhiên nói: “Là như vậy sao? Trẫm nghĩ điều trẫm muốn thể hiện đều đã thể hiện rõ ràng. Nếu tiểu Tử Nông của trẫm đã nói như vậy, ngại gì không đi khai đạo y một phen? Truyền ý chỉ của trẫm, bãi giá tử lao.”
*
Trong hình đường âm u, mấy tên hành hình cao lớn vạm vỡ đang đối Tố Y nghiêm khảo tra tấn, buộc y khuất phục, chợt nghe thánh giá đến, mấy tên gia khỏa ngày thường hung hãn bá đạo này chỉ kém không bị dọa ngất. Hoàn Nhan Tự có tiếng thưởng phạt phân minh, hiện giờ đã qua năm ngày, tên địch nhân nhìn như nhu nhược này lại không lộ ra một tia yếu thế, ngay cả chính bọn hắn cũng đều cảm thấy xấu hổ, làm sao có thể khiến cho Đại vương từ trước đến nay lãnh khốc này vừa lòng đây? Nếu làm không tốt mạng nhỏ đều phải vì vậy mà vứt bỏ. Tưởng tượng đến đây, một chút kính nể ban đầu đối Tố Y không khỏi đều hóa thành oán hận.
Thân ảnh Hoàn Nhan Tự với bọn người vây quanh xuất hiện ở cửa hình đường, trên người hắn là một kiện áo choàng lông cừu trắng toát, nội lực tỏa ra sau lớp long bào hoàng kim sang trọng, càng phát ra dáng vẻ cả người phong thần như ngọc, thần thái bất phàm.
Tố Y nỗ lực ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy nơi môi hắn treo một mạt mỉm cười thân thiết cực kỳ, lãnh liệt hàn quang trong mắt cũng lưu lại một lần trên từng người nơi này. Trong lòng y run lên, người này trong ngoài không đồng nhất, tuy có hùng tài đại lược, lại không phải chính nhân quân tử, tất sẽ không dễ dàng buông tha mình, cho dù chỉ để y từ từ hi sinh. Vừa nghĩ đến đây, quả nhiên thấy Hoàn Nhan Tự mang vẻ tươi cười đi đến gần, bỗng nhiên vươn tay nâng cằm y lên, ngữ khí ôn nhu nói: “Tố tướng quân, trẫm đúng là thật không ngờ, ngươi lại cứng đầu đến nông nỗi này?” Lời nói của hắn tuy rằng nhu hòa, nhưng động tác lại để lộ ra ý khinh thường khinh miệt, Tố Y trầm tĩnh nhìn hắn, không nói một câu, trong lao tù nhất thời yên tĩnh đến mức một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy được.