Làm tình!
Hai chữ vô cùng kích động lòng người.
Từ sau lần hôn môi nhiệt tình đó, Đoạn Thiên đã bị hai chữ này làm cho trong lòng ngứa ngáy đến không thể an bình.
Tư vị của làm tình là như thế nào? Lưu Quang ôn nhuận nằm trong lòng ngực cậu, bị cậu hôn sợ tới mức run rẩy kịch liệt, khi thời điểm bị cậu đặt ở dưới thân sẽ biểu hiện ra biểu tình cùng bộ dáng như thế nào?
Đoạn Thiên dùng trăm cách để học hỏi kinh nghiệm làm tình giữa hai người đàn ông – từ các forum chuyên đề về Gay trên internet, đến những đoạn GV được down về máy tính, ngay cả đến tiểu thuyết đam mỹ của các cô bé thích xem cậu cũng không bỏ qua … và cuối cùng, tất nhiên là cậu phải chạy tới tìm ‘người thực việc thực’– Khổng Văn – để học hỏi kinh nghiệm thực tiễn.
« Uy, anh rốt cuộc có cùng anh trai của em làm cái kia không? » Đoạn Thiên đứng ở trước cửa nhà Khổng Văn, mở miệng hỏi to vấn đề riêng tư của người khác.
Đối với vấn đề mẫm cảm này, Khổng Văn không lộ ra chút kinh ngạc nào, hắn lạnh lùng đánh giá đoạn thiên một lần, dựa vào trên cửa cười khẽ: « Tiểu quỷ, muốn làm chuyện xấu gì đó? » (tính edit Khổng Văn là anh, nhưng cuối cùng chọn hắn, vì tên xấu xa này cũng xấu xa y chang tên Lưu Quang a.)
Đoạn Thiên trừng lớn mắt, nuốt xuống một ngụm nước miếng, ưỡn ngực thẳng lưng: « Tiểu quỷ? Anh nhìn cho rõ ràng a, em cũng không phải là tiểu quỷ! »
Đoạn Thiên vốn cũng rất cao, nhưng so với Khổng Văn thì kém xa, tuy nhiên ngẩng đầu thẳng lưng cũng toát ra được một vài phần nam tử khí khái: « Uy! Đừng đem em trở thành yếu đuối nhu nhược như anh của em chứ. »
Khổng Văn liếc mắt ‘hừ’ một tiếng, chế giễu nói: « Muốn huỷ sư diệt tổ sao? »
« Không liên quan đến anh! »
« Anh nghe nói em đi học thì không lo học, chỉ lo nhìn Lý Quang xui xẻo kia cười híp mắt, mà nhanh như vậy đã muốn kéo nhau lên trên giường rồi sao? » Khổng Văn tâm mắt xấu xa liền mở miệng uy hiếp: « Lần đầu tiên sẽ rất đau, em không có kinh nghiệm như vậy, coi chừng đem thầy ấy giết chết. »
Đoạn Thiên bị hắn doạ gấp đến độ giơ tay giơ chân: « Em biết! Chính vì vậy mà em đến tìm anh a. »
Khổng Văn nhếch miệng cười trào phúng, ánh mắt lợi hại cao thấp đánh giá làm cho Đoạn Thiên cực kỳ mất tự nhiên, bỗng nhiên hắn vươn tay túm lấy cổ áo của Đoạn Thiên, đem cậu kéo vào trong nhà.
« Vào nhà đi, anh nói cho em ….. »
…….
Mặt mày hớn hở theo trong nhà Khổng Văn đi ra, Đoạn Thiên đã đem anh trai đáng yêu của mình hoàn toàn bán đứng – dù sao Đoạn Địa sớm hay muộn cũng là người của Khổng Văn a!
Trong tay cầm giáo trình nam nam làm tình do Khổng Văn tặng cậu, ánh mắt cậu chuyển động lấp lánh.
[Không nghĩ tới Khổng Văn lại coi trọng anh trai ta như vậy, cự nhiên vì chuẩn bị tốt cho anh ấy mà phải bay tới HongKong mua loại sách chuyên môn này, bất quá hiện tại nó là của ta … hahaha …]
Mất một buổi chiều nghe giảng dạy ‘khoá trình’, hơn nữa bán đứng anh trai mình để có được toàn bộ ‘giáo trình’ này, Đoạn Thiên hiện giờ tự tin tràn đầy.
[Lần đầu tiên của Lưu Quang, nhất định phải để em ấy giữ lại những ký ức đẹp nhất!]
[Thi học kỳ đã xong từ lâu, ngay cả thi tốt nghiệp của anh hai cũng vào hôm nay là chấm dứt hoàn toàn.]
Đoạn Thiên nheo mắt lại, ngồi ở băng ghế sau nghe Lưu Quang đối với sinh viên giảng giải bài học cuối cùng trước kỳ nghỉ, thỉnh thoảng dùng ánh mắt tràn ngập mị lực nhìn chằm chằm vào Lưu Quang.
[Hồi trưa đã về nhà thông tri cho Khổng Văn đem anh hai mang về nhà anh ấy, đem căn hộ để lại cho mình cùng Lưu Quang làm không gian riêng tư, để cùng nhau tạo khoảng khắc ấm áp. Hiện tại chỉ còn chờ buổi học kết thúc … hắc hắc hắc …]
Tầm mắt theo Lưu Quang di chuyển mà chuyển động, nhìn đôi môi nhuận hồng của Lưu Quang, trong lòng Đoạn Thiên rung động, nhịn không được bật cười ‘hề hề’ lên.
[Cặp môi thật hấp dẩn, chỉ muốn cắn một miếng a!]
Càng nhìn Lưu Quang trong lòng cậu càng thêm nôn nóng, Đoạn Thiên lại nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, cởi nó ra cầm nó đập lên trên bàn mấy cái …
[Sao lại chạy chậm như vậy? Có phải bị hư rồi không?]
« Li tử có thể thiên chuyển tới góc độ nhất định, sau đó sinh ra …… » Lưu Quang nghe thấy thanh âm đập bàn của Đoạn Thiên, quay đầu đi đến nhìn cậu liếc mắt một cái.
Đoạn Thiên vừa ngẩng đầu liền chạm ngay ánh mắt của Lưu Quang đang nhìn cậu, thấy ý trung nhân nhìn mình, tinh thần cậu lập tức phấn chấn lên, chỉ kém là chưa đứng lên nhảy múa, chu miệng lại không tiếng động tặng cho Lưu Quang một nụ hôn gió.
Một cách tinh quái………….
Lưu Quang hướng Đoạn Thiên mỉm cười, làm cho Đoạn Thiên càng thêm hưng phấn.
Thật vất vả chờ đợi buổi học kết thúc, nhóm sinh viên lập tức giải tán, Đoạn Thiên vội vàng chạy đến trước bục giảng, nhìn chằm chằm vào Lưu Quang đang sửa sang lại giáo án.
« Lưu Quang ….. »
« Chuyện gì? »
« Tới nhà của anh đi. »
Lưu Quang trong lòng cười thầm, ngẩng đầu giả trang một bộ dáng vô cùng đơn thuần: « Đến nhà của cậu? Cậu làm bài thi rất khá, còn muốn phụ đạo đặc biệt sao? Mới thi xong, cậu nên nghỉ ngơi một vài ngày đi. »
[Nên dùng biện pháp nào để lừa Lưu Quang đáng yêu ngây thơ về nhà đây?]
Đoạn Thiên ở trước bục giảng kéo kéo cằm, qua một lúc, quay đầu lại lộ ra nụ cười quỷ dị nham hiểm: « Chúng ta thử lại một lần, được không? »
« Thử cái gì? » Lưu Quang vẫn nghiêm túc cúi đầu sửa sang lại giáo án.
« Hôn môi, từ lần trước cũng chưa từng thử lại. Không phải sợ, anh sẽ cẩn thận không hôn lâu đâu. » Đoạn Thiên ngon ngọt dụ dỗ Lưu Quang.
« Không muốn. » Cự tuyệt thẳng thừng.
Đoạn Thiên hướng tới trước, cách bục giảng đem Lưu Quang ôm vào trong lòng.
« Anh muốn! Không cần làm anh tức giận. » Lập tức đem thủ đoạn Khổng Văn chuyên doạ Đoạn Địa ra dùng. (=))))
Lưu Quang ra vẻ kinh hoàng, hướng mắt về phía vài sinh viên đi qua lại ngoài cửa, nhẹ nhàng nói: « Không nên ở trong này …. »
Ngữ khí ôn nhu quả thực làm cho Đoạn Thiên muốn ngửa mặt lên trời hét to, tình yêu lãng mạng ngọt ngào tất nhiên cần phải có hoàn cảnh riêng tư yên tĩnh.
« Không ở trong này, vậy tới nhà của anh đi. » Đoạn Thiên trong lòng nở hoa, cố ý dùng ngữ khí tràn ngập ‘màu tình ý dục’ ở bên tai Lưu Quang phả khí, vừa lòng khi nhìn thấy Lưu Quang đem đầu nép vào trong lòng ngực mình run rẩy nhè nhẹ.
[Hắc hắc, Khổng Văn xem như là ông thầy giỏi.]
Trong quá trình nửa lôi nửa kéo đem Lưu Quang kéo về nhà mình, Đoạn Thiên một mực suy nghĩ bước tiếp theo phải làm như thế nào.
[Có lẽ chậm rãi một chút, ôn nhu một chút, đốt một cặp nến đỏ để gia tăng tình thú; hay là mạnh mẽ nhanh chóng đem Lưu Quang nuốt vào bụng, dùng chính khí phách hào tráng của mình mê hoặc em ấy, làm cho em ấy lập tức dục sinh dục tử?]
Trong đầu tràn đầy những ý nghĩ *** tục, nơi muốn đi nhất chính là căn phòng có chiếc giường lớn êm ái kia. Đoạn Thiên quay đầu liền nhìn thấy Lưu Quang nho nhã mềm yếu đang ngoan ngoãn ngồi im lặng trên sô pha ở phòng khách, bỗng nhiên bừng tỉnh.
[Ngươi là tên khốn nạn, trong đầu toàn ý nghĩ *** tục, người này chính là bảo bối của ngươi a, phải hảo hảo quý trọng, trao đổi tâm linh mới là quan trọng nhất!]
Tuy là nói với chính mình như vậy, nhưng những hình ảnh ‘kinh tâm động phách’ vẫn không ngừng cưỡi ngựa chạy qua trong đầu.
[Làm sao có thể không dấu không vết đem Lưu Phong lừa vào phòng?]
Đoạn Thiên vò đầu bứt tóc ….
[Có lẽ trước tiên nên hôn môi, hôn một cái thiệt nhiệt tình, sau đó đem Lưu Quang vì bị hôn đến đầu óc mơ mơ màng màng dẫn vào phòng, sau đó nữa là ….]
« Đoạn Thiên …. » Lưu Quang uống trà trên tay, đáng gãy ý nghĩ của Đoạn Thiên: « Lần đầu tiên đến nhà của sinh viên mình, tôi có thể đến thăm phòng riêng của cậu không? »
« Phòng? » ‘Chết đuối vớ phải cọc’, ánh mắt Đoạn Thiên loé sáng, thiếu chút nữa vì quá cao hứng mà nhảy múa lên, liên tục gật đầu: « Có thể có thể, anh mang em đi xem. »
Nắm lấy bàn tay thon dài trắng nõn của Lưu Quang, Đoạn Thiên hướng về phía phòng của mình đi tới.
Vươn tay mở cánh cửa phòng của mình ra – bên trong rất gọn gàn ngăn nắp, không có một hạt bụi, hiển nhiên đã trải qua thu thập vô cùng tỉ mỉ. —- về phần vì sao phải thu thập sạch sẽ gọn gàn như vậy, không cần hỏi cũng quá rõ ràng.
Lưu Quang bước vào phòng, nhìn chung quanh đánh giá, đi tới trước giường của Đoạn Thiên vẻ mặt vô cùng tự nhiên ngồi xuống: « Rất được, có phong cách riêng. »
Hắn nhìn Đoạn Thiên bởi vì gương mặt có điểm trướng hồng mà càng phát ra vẻ đáng yêu, mỉm cười: « Hơn nữa còn có hương vị của Đoạn Thiên. »
[Này có được tính là bị sắc đẹp dụ dỗ không? Tính đi.] (này là Đoạn Thiên nghĩ nhé)
Đoạn Thiên nhìn Lưu Quan xinh đẹp nho nhã ngồi ở trên giường của cậu mà trợn mắt há hốc mồm, mỹ nhân như ngọc, lại ngồi ở nơi dễ dàng dẫn người phạm tội nhất. Hô hấp không khỏi trầm trọng vài phần, nhịp tim đập gia tăng vài lần.
« Lưu Quang …. » Đoạn Thiên nuốt một ngụm nước miếng cố làm dịu yết hầu khô khốc, tận lực làm cho bước chân thong dong đi đến trước mặt Lưu Quang, dùng giọng nói ôn nhu ngọt ngào hỏi: « Em thích anh không? »
« Thích? » Khoé mắt Lưu Quang mang ý cười, trong mắt tràn đầy xuân ý, nói: « Chúng ta không phải đã hôn môi rồi sao? Đến bây giờ, cậu còn không biết ý tứ của tôi? »
Đoạn Thiên vô cùng cao hứng, ngồi xuống bên cạnh của Lưu Quang, hai người đùi dán đùi: « Vậy hai chúng ta cũng không thể làm tình chứ? »
Lưu Quang ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Đoạn Thiên: « Làm tình? Sẽ rất đau đi? »
« Đừng sợ đừng sợ, sẽ không đau đâu. » Đoạn Thiên liên tục lắc đầu, dùng giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào dụ hống Lưu Quang.
« Thật sự không sợ? » (bẫy =))))
« Không sợ, thật sự không sợ. » Đoạn Thiên cắn chặt thịt trong miệng mình để bảo trì khuôn mặt thành khẩn, không cho tươi cười trên mặt quá mức rõ ràng.
Lưu Quang cúi đầu nghĩ nghĩ, tựa hồ vẫn rất lo lắng, lại hỏi một câu: « Sau khi bắt đầu có khi nào cậu lại hối hận, rốt cuộc lại không chịu cùng tôi làm? »
Đoạn Thiên ‘chém đinh chặt sắt’, còn kém là không có moi tim ra chứng minh: « Sẽ không, tuyệt đối không hối hận! »
Ánh nắng chiều tà theo từ cửa sổ chiếu vào trong căn phòng sạch sẽ, chiếu thẳng lên trên làn da trắng nõn của Lưu Quang, làm cho tâm thần của Đoạn Thiên một trận rung chuyển. Cậu khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lưu Quang đang cúi đầu không nói lời nào, chờ đợi hắn quyết định.
[Ta đã chắc chắn như vậy rồi, Lưu Quang chắc cũng bị thành ý của ta làm cho cảm động đi.]
Quả nhiên, Lưu Quang nâng khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu lên, nhìn Đoạn Thiên ngượng ngùng, phải nhìn thật kỹ mới phát hiện đầu của hắn hơi hơi gật gật.
……………………………….
Hai chữ vô cùng kích động lòng người.
Từ sau lần hôn môi nhiệt tình đó, Đoạn Thiên đã bị hai chữ này làm cho trong lòng ngứa ngáy đến không thể an bình.
Tư vị của làm tình là như thế nào? Lưu Quang ôn nhuận nằm trong lòng ngực cậu, bị cậu hôn sợ tới mức run rẩy kịch liệt, khi thời điểm bị cậu đặt ở dưới thân sẽ biểu hiện ra biểu tình cùng bộ dáng như thế nào?
Đoạn Thiên dùng trăm cách để học hỏi kinh nghiệm làm tình giữa hai người đàn ông – từ các forum chuyên đề về Gay trên internet, đến những đoạn GV được down về máy tính, ngay cả đến tiểu thuyết đam mỹ của các cô bé thích xem cậu cũng không bỏ qua … và cuối cùng, tất nhiên là cậu phải chạy tới tìm ‘người thực việc thực’– Khổng Văn – để học hỏi kinh nghiệm thực tiễn.
« Uy, anh rốt cuộc có cùng anh trai của em làm cái kia không? » Đoạn Thiên đứng ở trước cửa nhà Khổng Văn, mở miệng hỏi to vấn đề riêng tư của người khác.
Đối với vấn đề mẫm cảm này, Khổng Văn không lộ ra chút kinh ngạc nào, hắn lạnh lùng đánh giá đoạn thiên một lần, dựa vào trên cửa cười khẽ: « Tiểu quỷ, muốn làm chuyện xấu gì đó? » (tính edit Khổng Văn là anh, nhưng cuối cùng chọn hắn, vì tên xấu xa này cũng xấu xa y chang tên Lưu Quang a.)
Đoạn Thiên trừng lớn mắt, nuốt xuống một ngụm nước miếng, ưỡn ngực thẳng lưng: « Tiểu quỷ? Anh nhìn cho rõ ràng a, em cũng không phải là tiểu quỷ! »
Đoạn Thiên vốn cũng rất cao, nhưng so với Khổng Văn thì kém xa, tuy nhiên ngẩng đầu thẳng lưng cũng toát ra được một vài phần nam tử khí khái: « Uy! Đừng đem em trở thành yếu đuối nhu nhược như anh của em chứ. »
Khổng Văn liếc mắt ‘hừ’ một tiếng, chế giễu nói: « Muốn huỷ sư diệt tổ sao? »
« Không liên quan đến anh! »
« Anh nghe nói em đi học thì không lo học, chỉ lo nhìn Lý Quang xui xẻo kia cười híp mắt, mà nhanh như vậy đã muốn kéo nhau lên trên giường rồi sao? » Khổng Văn tâm mắt xấu xa liền mở miệng uy hiếp: « Lần đầu tiên sẽ rất đau, em không có kinh nghiệm như vậy, coi chừng đem thầy ấy giết chết. »
Đoạn Thiên bị hắn doạ gấp đến độ giơ tay giơ chân: « Em biết! Chính vì vậy mà em đến tìm anh a. »
Khổng Văn nhếch miệng cười trào phúng, ánh mắt lợi hại cao thấp đánh giá làm cho Đoạn Thiên cực kỳ mất tự nhiên, bỗng nhiên hắn vươn tay túm lấy cổ áo của Đoạn Thiên, đem cậu kéo vào trong nhà.
« Vào nhà đi, anh nói cho em ….. »
…….
Mặt mày hớn hở theo trong nhà Khổng Văn đi ra, Đoạn Thiên đã đem anh trai đáng yêu của mình hoàn toàn bán đứng – dù sao Đoạn Địa sớm hay muộn cũng là người của Khổng Văn a!
Trong tay cầm giáo trình nam nam làm tình do Khổng Văn tặng cậu, ánh mắt cậu chuyển động lấp lánh.
[Không nghĩ tới Khổng Văn lại coi trọng anh trai ta như vậy, cự nhiên vì chuẩn bị tốt cho anh ấy mà phải bay tới HongKong mua loại sách chuyên môn này, bất quá hiện tại nó là của ta … hahaha …]
Mất một buổi chiều nghe giảng dạy ‘khoá trình’, hơn nữa bán đứng anh trai mình để có được toàn bộ ‘giáo trình’ này, Đoạn Thiên hiện giờ tự tin tràn đầy.
[Lần đầu tiên của Lưu Quang, nhất định phải để em ấy giữ lại những ký ức đẹp nhất!]
[Thi học kỳ đã xong từ lâu, ngay cả thi tốt nghiệp của anh hai cũng vào hôm nay là chấm dứt hoàn toàn.]
Đoạn Thiên nheo mắt lại, ngồi ở băng ghế sau nghe Lưu Quang đối với sinh viên giảng giải bài học cuối cùng trước kỳ nghỉ, thỉnh thoảng dùng ánh mắt tràn ngập mị lực nhìn chằm chằm vào Lưu Quang.
[Hồi trưa đã về nhà thông tri cho Khổng Văn đem anh hai mang về nhà anh ấy, đem căn hộ để lại cho mình cùng Lưu Quang làm không gian riêng tư, để cùng nhau tạo khoảng khắc ấm áp. Hiện tại chỉ còn chờ buổi học kết thúc … hắc hắc hắc …]
Tầm mắt theo Lưu Quang di chuyển mà chuyển động, nhìn đôi môi nhuận hồng của Lưu Quang, trong lòng Đoạn Thiên rung động, nhịn không được bật cười ‘hề hề’ lên.
[Cặp môi thật hấp dẩn, chỉ muốn cắn một miếng a!]
Càng nhìn Lưu Quang trong lòng cậu càng thêm nôn nóng, Đoạn Thiên lại nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, cởi nó ra cầm nó đập lên trên bàn mấy cái …
[Sao lại chạy chậm như vậy? Có phải bị hư rồi không?]
« Li tử có thể thiên chuyển tới góc độ nhất định, sau đó sinh ra …… » Lưu Quang nghe thấy thanh âm đập bàn của Đoạn Thiên, quay đầu đi đến nhìn cậu liếc mắt một cái.
Đoạn Thiên vừa ngẩng đầu liền chạm ngay ánh mắt của Lưu Quang đang nhìn cậu, thấy ý trung nhân nhìn mình, tinh thần cậu lập tức phấn chấn lên, chỉ kém là chưa đứng lên nhảy múa, chu miệng lại không tiếng động tặng cho Lưu Quang một nụ hôn gió.
Một cách tinh quái………….
Lưu Quang hướng Đoạn Thiên mỉm cười, làm cho Đoạn Thiên càng thêm hưng phấn.
Thật vất vả chờ đợi buổi học kết thúc, nhóm sinh viên lập tức giải tán, Đoạn Thiên vội vàng chạy đến trước bục giảng, nhìn chằm chằm vào Lưu Quang đang sửa sang lại giáo án.
« Lưu Quang ….. »
« Chuyện gì? »
« Tới nhà của anh đi. »
Lưu Quang trong lòng cười thầm, ngẩng đầu giả trang một bộ dáng vô cùng đơn thuần: « Đến nhà của cậu? Cậu làm bài thi rất khá, còn muốn phụ đạo đặc biệt sao? Mới thi xong, cậu nên nghỉ ngơi một vài ngày đi. »
[Nên dùng biện pháp nào để lừa Lưu Quang đáng yêu ngây thơ về nhà đây?]
Đoạn Thiên ở trước bục giảng kéo kéo cằm, qua một lúc, quay đầu lại lộ ra nụ cười quỷ dị nham hiểm: « Chúng ta thử lại một lần, được không? »
« Thử cái gì? » Lưu Quang vẫn nghiêm túc cúi đầu sửa sang lại giáo án.
« Hôn môi, từ lần trước cũng chưa từng thử lại. Không phải sợ, anh sẽ cẩn thận không hôn lâu đâu. » Đoạn Thiên ngon ngọt dụ dỗ Lưu Quang.
« Không muốn. » Cự tuyệt thẳng thừng.
Đoạn Thiên hướng tới trước, cách bục giảng đem Lưu Quang ôm vào trong lòng.
« Anh muốn! Không cần làm anh tức giận. » Lập tức đem thủ đoạn Khổng Văn chuyên doạ Đoạn Địa ra dùng. (=))))
Lưu Quang ra vẻ kinh hoàng, hướng mắt về phía vài sinh viên đi qua lại ngoài cửa, nhẹ nhàng nói: « Không nên ở trong này …. »
Ngữ khí ôn nhu quả thực làm cho Đoạn Thiên muốn ngửa mặt lên trời hét to, tình yêu lãng mạng ngọt ngào tất nhiên cần phải có hoàn cảnh riêng tư yên tĩnh.
« Không ở trong này, vậy tới nhà của anh đi. » Đoạn Thiên trong lòng nở hoa, cố ý dùng ngữ khí tràn ngập ‘màu tình ý dục’ ở bên tai Lưu Quang phả khí, vừa lòng khi nhìn thấy Lưu Quang đem đầu nép vào trong lòng ngực mình run rẩy nhè nhẹ.
[Hắc hắc, Khổng Văn xem như là ông thầy giỏi.]
Trong quá trình nửa lôi nửa kéo đem Lưu Quang kéo về nhà mình, Đoạn Thiên một mực suy nghĩ bước tiếp theo phải làm như thế nào.
[Có lẽ chậm rãi một chút, ôn nhu một chút, đốt một cặp nến đỏ để gia tăng tình thú; hay là mạnh mẽ nhanh chóng đem Lưu Quang nuốt vào bụng, dùng chính khí phách hào tráng của mình mê hoặc em ấy, làm cho em ấy lập tức dục sinh dục tử?]
Trong đầu tràn đầy những ý nghĩ *** tục, nơi muốn đi nhất chính là căn phòng có chiếc giường lớn êm ái kia. Đoạn Thiên quay đầu liền nhìn thấy Lưu Quang nho nhã mềm yếu đang ngoan ngoãn ngồi im lặng trên sô pha ở phòng khách, bỗng nhiên bừng tỉnh.
[Ngươi là tên khốn nạn, trong đầu toàn ý nghĩ *** tục, người này chính là bảo bối của ngươi a, phải hảo hảo quý trọng, trao đổi tâm linh mới là quan trọng nhất!]
Tuy là nói với chính mình như vậy, nhưng những hình ảnh ‘kinh tâm động phách’ vẫn không ngừng cưỡi ngựa chạy qua trong đầu.
[Làm sao có thể không dấu không vết đem Lưu Phong lừa vào phòng?]
Đoạn Thiên vò đầu bứt tóc ….
[Có lẽ trước tiên nên hôn môi, hôn một cái thiệt nhiệt tình, sau đó đem Lưu Quang vì bị hôn đến đầu óc mơ mơ màng màng dẫn vào phòng, sau đó nữa là ….]
« Đoạn Thiên …. » Lưu Quang uống trà trên tay, đáng gãy ý nghĩ của Đoạn Thiên: « Lần đầu tiên đến nhà của sinh viên mình, tôi có thể đến thăm phòng riêng của cậu không? »
« Phòng? » ‘Chết đuối vớ phải cọc’, ánh mắt Đoạn Thiên loé sáng, thiếu chút nữa vì quá cao hứng mà nhảy múa lên, liên tục gật đầu: « Có thể có thể, anh mang em đi xem. »
Nắm lấy bàn tay thon dài trắng nõn của Lưu Quang, Đoạn Thiên hướng về phía phòng của mình đi tới.
Vươn tay mở cánh cửa phòng của mình ra – bên trong rất gọn gàn ngăn nắp, không có một hạt bụi, hiển nhiên đã trải qua thu thập vô cùng tỉ mỉ. —- về phần vì sao phải thu thập sạch sẽ gọn gàn như vậy, không cần hỏi cũng quá rõ ràng.
Lưu Quang bước vào phòng, nhìn chung quanh đánh giá, đi tới trước giường của Đoạn Thiên vẻ mặt vô cùng tự nhiên ngồi xuống: « Rất được, có phong cách riêng. »
Hắn nhìn Đoạn Thiên bởi vì gương mặt có điểm trướng hồng mà càng phát ra vẻ đáng yêu, mỉm cười: « Hơn nữa còn có hương vị của Đoạn Thiên. »
[Này có được tính là bị sắc đẹp dụ dỗ không? Tính đi.] (này là Đoạn Thiên nghĩ nhé)
Đoạn Thiên nhìn Lưu Quan xinh đẹp nho nhã ngồi ở trên giường của cậu mà trợn mắt há hốc mồm, mỹ nhân như ngọc, lại ngồi ở nơi dễ dàng dẫn người phạm tội nhất. Hô hấp không khỏi trầm trọng vài phần, nhịp tim đập gia tăng vài lần.
« Lưu Quang …. » Đoạn Thiên nuốt một ngụm nước miếng cố làm dịu yết hầu khô khốc, tận lực làm cho bước chân thong dong đi đến trước mặt Lưu Quang, dùng giọng nói ôn nhu ngọt ngào hỏi: « Em thích anh không? »
« Thích? » Khoé mắt Lưu Quang mang ý cười, trong mắt tràn đầy xuân ý, nói: « Chúng ta không phải đã hôn môi rồi sao? Đến bây giờ, cậu còn không biết ý tứ của tôi? »
Đoạn Thiên vô cùng cao hứng, ngồi xuống bên cạnh của Lưu Quang, hai người đùi dán đùi: « Vậy hai chúng ta cũng không thể làm tình chứ? »
Lưu Quang ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Đoạn Thiên: « Làm tình? Sẽ rất đau đi? »
« Đừng sợ đừng sợ, sẽ không đau đâu. » Đoạn Thiên liên tục lắc đầu, dùng giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào dụ hống Lưu Quang.
« Thật sự không sợ? » (bẫy =))))
« Không sợ, thật sự không sợ. » Đoạn Thiên cắn chặt thịt trong miệng mình để bảo trì khuôn mặt thành khẩn, không cho tươi cười trên mặt quá mức rõ ràng.
Lưu Quang cúi đầu nghĩ nghĩ, tựa hồ vẫn rất lo lắng, lại hỏi một câu: « Sau khi bắt đầu có khi nào cậu lại hối hận, rốt cuộc lại không chịu cùng tôi làm? »
Đoạn Thiên ‘chém đinh chặt sắt’, còn kém là không có moi tim ra chứng minh: « Sẽ không, tuyệt đối không hối hận! »
Ánh nắng chiều tà theo từ cửa sổ chiếu vào trong căn phòng sạch sẽ, chiếu thẳng lên trên làn da trắng nõn của Lưu Quang, làm cho tâm thần của Đoạn Thiên một trận rung chuyển. Cậu khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lưu Quang đang cúi đầu không nói lời nào, chờ đợi hắn quyết định.
[Ta đã chắc chắn như vậy rồi, Lưu Quang chắc cũng bị thành ý của ta làm cho cảm động đi.]
Quả nhiên, Lưu Quang nâng khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu lên, nhìn Đoạn Thiên ngượng ngùng, phải nhìn thật kỹ mới phát hiện đầu của hắn hơi hơi gật gật.
……………………………….