Tay của Quý Thần Hi ôm Tô Mạt đều đang run rẩy, cố gắng cắn răng, để cho mình bình tĩnh lại, nhìn vết máu rỉ ra ở dưới váy cô, tim của Quý Thần Hi giống như bị nghiền qua đau đớn. Càng không khống chế được tay cùng suy nghĩ rối loạn trong đầu của mình.
Quý Thần Hi! Tỉnh táo lại!
Mày là bác sĩ nổi danh nhất toàn cầu, hiện tại Tô Tô gặp nguy hiểm, mày sợ cái gì!
Hung hăng xáng một bạt tai lên khuôn mặt tuấn mỹ của mình, đau đớn làm cho anh tạm thời bình tĩnh tâm tình, hít một hơi thật sâu, đặt ngang Tô Mạt ở trên cỏ mềm mại.
Lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại, giao phó thuộc hạ dùng tốc độ nhanh nhất tới sân ngựa sau đó ném điện thoại di động xuống, quỳ gối bên cạnh Tô Mạt kiểm tra thương thế.
Thân thể bị va đập, y phục bên ngoài lộ ra da thịt có sát thương diện tích lớn, xương trán không có tổn thương, tứ chi cũng không có dấu hiệu gảy xương, đè xuống ngực, không có dấu vết nội thương. Quý Thần Hi chuyển tầm mắt xuống dưới váy cô, vết máu đỏ thắm đã rỉ ra.
Kiểm tra một chút, Quý Thần Hi đè lại một huyệt vị ở phần bụng của cô, nhẹ nhàng đẩy.
Đáy lòng lại vang lớn chuông báo động.
Mặc dù, anh không phải là bác sĩ phụ sản chuyên nghiệp, nhưng. . . . . . Đây là dấu hiệu sanh non!
Khó trách, gần đây cô ấy luôn là không có tinh thần, vốn là anh đã hoài nghi có phải mang thai hay không, không nghĩ tới thật sự là như vậy. . . . . . Nhưng, tại sao lại ở lúc này!
Tô Tô, cùng đứa bé. . . . . .
Không! Cũng không thể xảy ra chuyện! Anh sẽ bảo vệ Tô Tô cũng sẽ bảo vệ con của anh!
“Điện hạ! Điện hạ!” Kerry mở cửa sổ xe ra, lắc lắc tay kêu to.
Nghe tiếng kêu sau lưng, Quý Thần Hi ôm lấy Tô Mạt, “Mở cửa xe ra, thông báo bệnh viện hoàng gia chuẩn bị cấp cứu!”
Kerry nhìn thấy ngừơi hôn mê bất tỉnh trong ngực của Quý Thần Hi, một khắc cũng không dám chậm trễ, sau khi hai người lên xe quả quyết đạp chân ga.
Cho đến khi xe của hoàng gia biến mất ở sân ngựa, Thanh Thủy Hoà Nhã mới dần dần phục hồi tinh thần lại, tự lẩm bẩm: “Cô ta. . . . . . Cô ta không phải là chết rồi chứ. . . . . .”
“Có lẽ a…! .” Juli trả lời thờ ơ.
“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi không có cố ý. . . . . . Tôi, tôi cái gì cũng không biết. . . . . .”
Juli liếc cô ta một cái, cười không ngớt: “Cô cái gì cũng biết, hết lần này tới lần khác không thừa nhận, Thanh Thủy Hoà Nhã, khó trách cô không chiếm được tim của điện hạ. Đã từng làm đối thủ, tôi đã loại bỏ cô là người cạnh tranh với tôi. Cô gái giống như cô vậy không có quyết đoán thì nhất định cả đời chỉ có thể làm vật thay thế bị người vứt bỏ!”
****
Bệnh viện hoàng gia Eros lại một lần nữa phong bế toàn diện, đèn phòng cấp cứu sáng lên, đỏ đến chói mắt.
Quý Thần Hi ngồi ở trên ghế, nắm chặt quả đấm không chịu thả lỏng dù chỉ một chút xíu, mi tâm nhíu lại, trong mắt màu lam lo âu như bão tố.
Thân là bác sĩ tim não nổi tiếng toàn cầu đối mặt với cô gái mình yêu thích bị vây trong nguy cơ lại cái gì cũng không làm được, chỉ có thể chờ, vô lực tiếp nhận tin tức hoặc tốt hoặc xấu.
Tô Tô, Tô Tô. . . . . .
Ngàn vạn, đừng xảy ra chuyện!
“Điện hạ, yên tâm đi, Tô tiểu thư không có việc gì đâu.”
Kerry là cận vệ của Quý Thần Hi, còn là bạn từ nhỏ đến lớn với Quý Thần Hi, đối với ngừơi đàn ông cao quý này anh rất hiểu rõ, ít nhất, hiểu rõ hơn người khác một chút. Nhưng mà bây giờ, ngoại trừ an ủi không có bất kỳ tác dụng gì, anh nói ra một câu không thể làm mặt của anh ấy giản ra được.
Quý Thần Hi cam chịu gật đầu một cái, đôi mắt nhìn chăm chú vào trên cửa chính của phòng giải phẩu, một khắc cũng chưa từng di động.
Kerry thấy bộ dáng này của anh ấy, cũng biết anh ấy không nghe vào khuyến nhủ trấn an, không thể làm gì khác hơn là im lặng cùng ở bên cạnh anh ấy.
Thời gian từ từ trôi qua, trên hành lang vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập.
Shirley mặc thường phục, thở hồng hộc: “Thần Hi, Tô Mạt thế nào rồi?”
“Mẹ” Quý Thần Hi nghe là thanh âm của Shirley mới quay đầu “Tô Tô, có thể sẽ sanh non. . . . . .”
“Sanh non? !”
Shirley cả kinh thất sắc: “Lúc nào thì con bé mang thai, con chăm sóc con bé thế nào, con. . . . . . làm sao con lại làm cho con bé sanh non chứ? !”
Đối mặt với chỉ trích của Shirley, Quý Thần Hi không có lời nào để nói, cúi đầu, trầm giọng nói: “Con cũng chỉ là hoài nghi cô ấy mang thai, còn chưa kịp chứng thật, là con không tốt, con không có chăm sóc cô ấy. Nếu như, nếu như mà con xác định sự khác lạ của cô ấy là mang thai, con sẽ không để cho cô ấy đi tham gia cái gì thi đấu lỹ thuật cỡi ngựa. . . . . . Đều là lỗi của con. . . . . . lỗi của con. . . . . .”
Tô Tô vốn là nên bình an , là lỗi của anh, đều là lỗi của anh!
Bộ dạng hối tiếc của Quý Thần Hi làm trong lòng Shirley đau xót, cũng không nói nặng nữa. Ngồi ở bên cạnh Quý Thần Hi, đặt tay ở trên vai anh: “Tự trách không phải là phương pháp giải quyết vấn đề, tin tưởng Tô Mạt nhé, con bé là một cô gái kiên cường, cũng tin tưởng đứa nhỏ, nó còn chưa có nhìn thấy xinh đẹp ở thế giới này, làm sao lại rời đi chứ. Thần Hi, con phải tin chắc, bọn họ cũng sẽ bình an .”
Quý Thần Hi cúi đầu, nhắm mắt lại.”Cám ơn. . . . . . Mẹ”
Vỗ vỗ bờ vai của con, Shirley cũng không nói nữa, cùng với con nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng chặt.
Chờ đợi là một chuyện giày vò nhất, không để cho bọn họ chờ đợi quá lâu, nửa giờ sau, cửa cấp cứu mở ra.
Quý Thần Hi xông tới trước tiên, nắm lấy cổ tay của bác sĩ, rất nôn nóng, “Như thế nào! Cô ấy bình an không? !”
Bác sĩ dùng một tay tự do lấy khẩu trang xuống, chính là “Sư muội” của Quý Thần Hi, chính là bác sĩ xinh đẹp kia. Cô cúi đầu liếc nhìn ngón tay của Quý Thần Hi đội lên trên cổ tay mình một cái.
Lần đầu tiên da thịt giao nhau, lại là vì cô gái khác. . . . . .
Thấy cô ấy không nói lời nào, Quý Thần Hi lại một lần nữa mất khống chế mà cáu kỉnh: “Cô ấy thế nào!”
Đem chua xót của mình nuốt trở về đáy lòng, bác sĩ mỹ nữ từ từ cười nhẹ: “Cô ấy không có sao, chẳng qua là có chút ngoại thương hơi nhỏ, không có thương tổn nội tạng cùng xương cốt.”
Tô Tô. . . . . . Không có chuyện gì. . . . . .
Trái tim sắp nhảy ra ngoài của Quý Thần Hi rốt cuộc cũng không bạo động nữa.
Shirley cũng thở dài một hơi, đem tay Quý Thần Hi nắm chặt bác sĩ mỹ nữ lấy ra, “Đứa nhỏ thì sao?”
“Công chúa Shirley.” Bác sĩ mỹ nữ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy công chúa hoàng gia thanh danh lan xa, cung kính gật đầu ý bảo: “Cô ấy mang thai gần 8 tuần, một phụ nữ thời điểm có thai thì tương đối nguy hiểm, bây giờ đã có dấu hiệu sanh non, nhưng lực ý chí của cô ấy rất mạnh, thai nhi cũng không có nguy hiểm quá lớn. Nhưng tám tháng kế tiếp này phải cẩn thận nhiều hơn, tốt nhất là nằm viện giữ thai.”
“Thượng Đế phù hộ.” Shirley rốt cuộc cũng thả lỏng tim.
Quý Thần Hi sau khi đau thương lại có điểm không thể tiếp thu, ngây ngốc hỏi: “Tô Tô. . . . . . Mẹ con. . . . . . Bình an?”
Chưa từng nghĩ tới thần tượng trong lòng mình cũng có một mặt như vậy, bác sĩ mỹ nữ không khỏi cười một tiếng, gật đầu một cái: “Đúng vậy, Tô tiểu thư cùng cục cưng trong bụng không có chuyện gì. Kế tiếp chỉ cần điều dưỡng thật tốt, bảo trọng thân thể, tám tháng sau đó, điện hạ có thể làm ba.”
“Tô Tô. . . . . . Tô Tô!”
Quý Thần Hi không khống chế được vui sướng của mình, kéo cửa cấp cứu ra, vọt vào trước.
Bác sĩ mới vừa đem Tô Mạt từ trên bàn mổ đặt lên trên giường đẩy, nhìn thấy Quý Thần Hi đi vào, cũng khom lưng thi lễ.
Quý Thần Hi mặc kệ những người đó, trong mắt vẫn như cũ chỉ có Tô Mạt vẫn còn đang ngủ say, đi tới bên giường đẩy, đem tay cô giữ ở trong tay mình, “Tô Tô, may mắn là em không có sao. . . . . . Cũng may, con cũng không có chuyện. . . . . . rất cám ơn em, Tô Tô. Không có rời khỏi anh, cũng không có để cho con rời khỏi anh, Tô Tô. . . . . .”