Tô Mạt im lặng kéo tay của Quý Thần Hi, nhìn thẳng về phía mắt màu lam của anh, “Thần Hi, em không sao. Kể từ lúc em quyết định muốn cùng ở chung một chỗ với anh, khó khăn lớn hơn nữa em cũng không sợ. Nhưng bây giờ, cho dù là vì con, anh và em, đều không thể gặp chuyện không may.”
Cầm ngược tay hơi lạnh của Tô Mạt, trong mắt Quý Thần Hi chứa bão táp không nhìn thấy, “Anh biết, không chỉ bảo vệ hai mẹ con, còn phải cho hai mẹ con em một danh phận.”
Vốn là muốn từng bước một đuổi bốn cô gái kia, nhưng bây giờ Tô Tô đã mang thai, chỉ sợ anh nguyện ý đánh lâu dài, nhưng bốn cô gái kia cũng không kịp đợi mà muốn hại Tô Tô.
Quý Thần Hi quyết định ý nghĩ, phải ở trong thời gian nhanh nhất giải quyết phiền toái trước mắt!
“Điện hạ” Kerry gõ gõ cửa, khom lưng thi lễ với Quý Thần Hi.
“Chuyện gì?”
“Ngoài cửa có một vị tiên sinh cùng một vị tiểu thư muốn gặp Tô tiểu thư.”
Quý Thần Hi không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt, “Không gặp!”
“Nhưng mà, vị tiên sinh kia là bạn của ngài. . . . . .”
Quý Thần Hi chau mày, “Là ai?”
“Là Vân Mặc Vận, Vân tiên sinh.”
Tô Mạt nghe người tới là Vân Mặc Vận, vậy vị tiểu thư bên cạnh anh ta nhất định là. . . . . .
“Đi cùng Vân tiên sinh là vị tiểu thư họ Liễu.”
“Thi Nguyệt đến rồi!” Tô Mạt ở đất khách quê người nghe thấy là người bạn duy nhất của mình, tự nhiên lòng tràn đầy vui mừng, “Mau để cho cô ấy đi vào.”
“Tô Tô” Quý Thần Hi vẫn là nhíu chặt mi tâm: “Bây giờ thân thể của em không thích hợp. . . . . .”
Tô Mạt mới không để ý tới Quý Thần Hi, cũng lười nói nhảm với anh, vén chăn lên muốn xuống giường.
Quý Thần Hi vội vàng ấn cô, “Được được được, cho bọn họ đi vào!”
Thì ra điện hạ là một người bị vợ quản nghiêm đấy. . . . . . Đem tình báo trực tiếp thu thập, Kerry cười gian đóng cửa lại.
Không bao lâu, cửa đóng chặt kèm theo một tiếng vui mừng của Liễu Thi Nguyệt “Chị Tô!” mà mở ra.
“Thi Nguyệt” Tô Mạt gật đầu với Liễu Thi Nguyệt, chào hỏi cô ấy: “Mau tới đây.”
Dung nhan của Liễu Thi Nguyệt vẫn như cũ thanh lệ xinh đẹp, có thể cũng vì thô lỗ lỗ mãng như cũ, nên trong nháy mắt nhìn thấy Tô Mạt cũng không quản mọi việc liền nhào lên trên giường cho Tô Mạt một cái ôm thật to, lại bị một cánh tay của Quý Thần Hi ngăn lại.
“Anh Quý, anh cản em làm gì?”
Quý Thần Hi không chịu nổi mà chỉ thở dài: “Bà cô của tôi ơi, cầu xin cô, không nhìn thấy Tô Tô bây giờ đang nằm viện sao?”
“Nhìn thấy nha, chị Tô là bị thương ngoài da, cũng không phải là nội thương, anh sợ cái gì chứ!” Liễu Thi Nguyệt đẩy cánh tay nhiều chuyện của Quý Thần Hi, cằn nhằn: “Anh Quý, anh càng lúc càng giống gà mẹ rồi ! Giống loại gà mẹ che chở con gà con vậy!”
“Cái cô gái điêu ngoa này, Vân Mặc Vận nhà cô sao lại thả cô ra ngoài! ?” Quý Thần Hi chính là không để cho cô ấy đụng vào Tô Mạt, quay đầu nhìn ngừơi đàn ông tuấn nhã tựa ở cửa ra vào rống to: “Còn không dắt cô ấy về? !”
“Quý lưu manh!”
Liễu Thi Nguyệt buông tha đối kháng với Quý Thần Hi, không có hình tượng mà chống nạnh, trợn to một đôi mắt hạnh: “Này sao anh khẩn trương vậy! Em cũng sẽ không ăn chị Tô!”
Quý Thần Hi chịu nên đành trừng mắt nhìn cô ấy: “Cô sẽ không ăn Tô Tô, nhưng mà bảo vệ không để cho cô áp hư con tôi!”
“Con của anh? Ở đâu ra. . . . . .”
Liễu Thi Nguyệt nửa đường mất tiếng, chớp mắt hai mắt to sáng rỡ, nhìn trước sắc mặt dương dương đắc ý của Quý Thần Hi một chút, lại nhìn nhìn thần thái khó khăn có chút co quắp của Tô Mạt, theo tay của cô, nhìn bụng bằng phẳng của cô. Cuối cùng, đem tầm mắt dời về phía mặt bạn trai nhà mình.
Hú lên quái dị, lấy tốc độ ánh sáng nhào vào trong ngực Vân Mặc Vận, ngón tay ngọc run rẩy, nhắm thẳng vào Quý Thần Hi: “Trời ạ, anh Quý, anh lại tạo ra mạng người!”
Vốn tưởng rằng cô ấy sẽ vui mừng một lúc như Quý Thần Hi hoàn toàn không ngờ rằng cái từ “mạng người” này, nên nhất thời ngơ ngẩn. Tô Mạt cũng giống Quý Thần Hi, đối với câu này của Liễu Thi Nguyệt biểu đạt có chút cảm giác như sấm đến, cũng không thốt nên lời.
Ngược lại Vân đại thần, cũng không biết là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, hay là thói quen thành tự nhiên, cho dù là Liễu Thi Nguyệt không lựa lời nói mà nói ra lời nói như sấm cũng cười như cũ thanh nhã ôn hoà, “Chúc mừng hai người, Thần Hi, Tô Mạt.”
“Éc. . . . . . Cám ơn.” Quý Thần Hi tiêu hóa lời nói của Liễu Thi Nguyệt, cũng tiêu hóa lời nói của Vân Mặc Vận, cứng ngắc gật đầu một cái.
Liễu Thi Nguyệt chu mỏ, nhướng mày nhìn Quý Thần Hi, hừ lạnh giễu cợt, “Dầu gì cũng là vương tử quý tộc Eros, cái gì bác sĩ nổi danh nhất toàn cầu, lại học người khác lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, trêu chọc cợt nhã, còn sẵn tiện trộm đi tấm thân ngọc bích của người ta. Quý lưu manh, anh thật đúng là tăng thể diện cho mình, ôi!”
Quý Thần Hi nhìn Liễu Thi Nguyệt cười xấu xa, chỉ chỉ Vân Mặc Vận bên người cô ấy, không có ý tốt mà cười mờ ám, “Chẳng lẽ Mặc Vận vẫn trôi qua đều là cuộc sống hòa thượng? Chẳng lẽ cậu ấy giữ mình trong sạch? Hay là. . . . . . phương diện nào đó của cậu ấy có vấn đề mà không muốn người biết. Không sao, chút nữa nói với tôi, tôi giúp cậu trị.”
“Vân đại thần nhà em rất bình thường! Anh tạm thời đáng ghét rồi !”
Liễu Thi Nguyệt không chấp nhặt anh, kéo Vân Mặc Vận đi đến giường bệnh của Tô Mạt, “Chị Tô, em biết chị ở Eros phải một mình đối phó nhiều cô gái, cho nên em liền vội vàng đến giúp chị.”
“Cám ơn em, Thi Nguyệt.” Tô Mạt luôn luôn không thích thân cận với người khác, nhưng đối với Liễu Thi Nguyệt cô bé không chỉ từng một lần trợ giúp mình, còn là một người thân thiện như vậy, nên cô đã sớm chấp nhận cô ấy với cái từ “bạn” trong từ điển của mình.
Liễu Thi Nguyệt khoát khoát tay: “Không có sao á! Dù sao hiện tại em cũng đang ở trong kỳ nghỉ đông, rảnh rỗi không có việc làm, không bằng cùng với chị gặp những cô gái chết không biết xấu hổ kia, cùng một ngừơi đàn ông chết không biết xấu hổ!”
Quý Thần Hi chỉ mũi mình, hầm hừ: “Tôi chỗ nào không biết xấu hổ? !”
Liễu Thi Nguyệt nhìn anh như nhìn quái vật: “Anh Quý, em nói là Lưu Lăng á…, anh làm gì mà phải ôm lên trên người mình tội danh bậy bạ vậy? !”
Trước khi Quý Thần Hi trả lời, thì cô lại bừng tỉnh hiểu ra mà vung vẫy ngón tay, “A! Em biết rồi ! Nhất định là anh cảm thấy mình cũng là cái loại người không biết xấu hổ, cho nên mới tự mình biết mình như vậy nha.”
“Liễu Thi Nguyệt! Nơi này chính là Eros, là địa bàn của tôi, cô có tin bây giờ tôi trục xuất cô ra khỏi nước hay không?”
“Em tin, em đương nhiên tin rồi.” Nhìn bộ dạng kia ra vẻ tiểu nhân đắc chí, Liễu Thi Nguyệt thật lòng không muốn đả kích anh nha, lại có một số người chính là địch ta chẳng phân biệt được, ngu ngốc học không ngoan, “Anh có thể đuổi em ra ngoài, nhưng em đi, thì Vân đại thần cũng sẽ đi theo, anh ấy đi, xem ai giúp anh đối phó những thứ yêu ma quỷ quái kia.”
“Tôi có thể tìm người khác a.”
“Phải ha, Đông Phương lục thiếu các anh rất đoàn kết nha, nhưng mà theo em được biết tất cả bọn họ cũng không có rảnh! Trừ Vân đại thần và em.”
Sợ anh không tin mình, Liễu Thi Nguyệt đếm trên đầu ngón tay, “Em cùng Vân đại thần chạy đến nơi đây, hiện tại Vân Đằng đều do Âu Húc Nhật anh Âu xử lý, hơn nữa tháng sau là ngày giỗ của chị em, anh ấy tuyệt đối sẽ không rời khỏi thành phố H. Tiêu Nặc Mưu anh Tiêu tuần trước đi Mĩ công tác, đoán chừng một tháng sẽ không trở về. Long Thừa Viêm gần đây đóng cọc lên một nữ cảnh sát, e rằng không có thời gian an ủi anh, mà Ôn Nhược Khê anh Ôn nha, nghe nói yêu một người của sai lầm năm năm trước, em nghĩ, trước khi anh ấy còn không có cởi ra sự sai lầm này, thì cũng sẽ không chạy đến quan tâm anh.”
Nói xong, dương dương đắc ý mà đẩy Quý Thần Hi cùng Vân Mặc Vận ra phòng bệnh: “Cho nên anh chỉ có thể tiếp nhận trợ giúp của em và Vân đại thần á…, các anh đi nói chuyện đi, em và chị Tô đã lâu không gặp, muốn hàn huyên một chút.”
Tô Mạt im lặng kéo tay của Quý Thần Hi, nhìn thẳng về phía mắt màu lam của anh, “Thần Hi, em không sao. Kể từ lúc em quyết định muốn cùng ở chung một chỗ với anh, khó khăn lớn hơn nữa em cũng không sợ. Nhưng bây giờ, cho dù là vì con, anh và em, đều không thể gặp chuyện không may.”
Cầm ngược tay hơi lạnh của Tô Mạt, trong mắt Quý Thần Hi chứa bão táp không nhìn thấy, “Anh biết, không chỉ bảo vệ hai mẹ con, còn phải cho hai mẹ con em một danh phận.”
Vốn là muốn từng bước một đuổi bốn cô gái kia, nhưng bây giờ Tô Tô đã mang thai, chỉ sợ anh nguyện ý đánh lâu dài, nhưng bốn cô gái kia cũng không kịp đợi mà muốn hại Tô Tô.
Quý Thần Hi quyết định ý nghĩ, phải ở trong thời gian nhanh nhất giải quyết phiền toái trước mắt!
“Điện hạ” Kerry gõ gõ cửa, khom lưng thi lễ với Quý Thần Hi.
“Chuyện gì?”
“Ngoài cửa có một vị tiên sinh cùng một vị tiểu thư muốn gặp Tô tiểu thư.”
Quý Thần Hi không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt, “Không gặp!”
“Nhưng mà, vị tiên sinh kia là bạn của ngài. . . . . .”
Quý Thần Hi chau mày, “Là ai?”
“Là Vân Mặc Vận, Vân tiên sinh.”
Tô Mạt nghe người tới là Vân Mặc Vận, vậy vị tiểu thư bên cạnh anh ta nhất định là. . . . . .
“Đi cùng Vân tiên sinh là vị tiểu thư họ Liễu.”
“Thi Nguyệt đến rồi!” Tô Mạt ở đất khách quê người nghe thấy là người bạn duy nhất của mình, tự nhiên lòng tràn đầy vui mừng, “Mau để cho cô ấy đi vào.”
“Tô Tô” Quý Thần Hi vẫn là nhíu chặt mi tâm: “Bây giờ thân thể của em không thích hợp. . . . . .”
Tô Mạt mới không để ý tới Quý Thần Hi, cũng lười nói nhảm với anh, vén chăn lên muốn xuống giường.
Quý Thần Hi vội vàng ấn cô, “Được được được, cho bọn họ đi vào!”
Thì ra điện hạ là một người bị vợ quản nghiêm đấy. . . . . . Đem tình báo trực tiếp thu thập, Kerry cười gian đóng cửa lại.
Không bao lâu, cửa đóng chặt kèm theo một tiếng vui mừng của Liễu Thi Nguyệt “Chị Tô!” mà mở ra.
“Thi Nguyệt” Tô Mạt gật đầu với Liễu Thi Nguyệt, chào hỏi cô ấy: “Mau tới đây.”
Dung nhan của Liễu Thi Nguyệt vẫn như cũ thanh lệ xinh đẹp, có thể cũng vì thô lỗ lỗ mãng như cũ, nên trong nháy mắt nhìn thấy Tô Mạt cũng không quản mọi việc liền nhào lên trên giường cho Tô Mạt một cái ôm thật to, lại bị một cánh tay của Quý Thần Hi ngăn lại.
“Anh Quý, anh cản em làm gì?”
Quý Thần Hi không chịu nổi mà chỉ thở dài: “Bà cô của tôi ơi, cầu xin cô, không nhìn thấy Tô Tô bây giờ đang nằm viện sao?”
“Nhìn thấy nha, chị Tô là bị thương ngoài da, cũng không phải là nội thương, anh sợ cái gì chứ!” Liễu Thi Nguyệt đẩy cánh tay nhiều chuyện của Quý Thần Hi, cằn nhằn: “Anh Quý, anh càng lúc càng giống gà mẹ rồi ! Giống loại gà mẹ che chở con gà con vậy!”
“Cái cô gái điêu ngoa này, Vân Mặc Vận nhà cô sao lại thả cô ra ngoài! ?” Quý Thần Hi chính là không để cho cô ấy đụng vào Tô Mạt, quay đầu nhìn ngừơi đàn ông tuấn nhã tựa ở cửa ra vào rống to: “Còn không dắt cô ấy về? !”
“Quý lưu manh!”
Liễu Thi Nguyệt buông tha đối kháng với Quý Thần Hi, không có hình tượng mà chống nạnh, trợn to một đôi mắt hạnh: “Này sao anh khẩn trương vậy! Em cũng sẽ không ăn chị Tô!”
Quý Thần Hi chịu nên đành trừng mắt nhìn cô ấy: “Cô sẽ không ăn Tô Tô, nhưng mà bảo vệ không để cho cô áp hư con tôi!”
“Con của anh? Ở đâu ra. . . . . .”
Liễu Thi Nguyệt nửa đường mất tiếng, chớp mắt hai mắt to sáng rỡ, nhìn trước sắc mặt dương dương đắc ý của Quý Thần Hi một chút, lại nhìn nhìn thần thái khó khăn có chút co quắp của Tô Mạt, theo tay của cô, nhìn bụng bằng phẳng của cô. Cuối cùng, đem tầm mắt dời về phía mặt bạn trai nhà mình.
Hú lên quái dị, lấy tốc độ ánh sáng nhào vào trong ngực Vân Mặc Vận, ngón tay ngọc run rẩy, nhắm thẳng vào Quý Thần Hi: “Trời ạ, anh Quý, anh lại tạo ra mạng người!”
Vốn tưởng rằng cô ấy sẽ vui mừng một lúc như Quý Thần Hi hoàn toàn không ngờ rằng cái từ “mạng người” này, nên nhất thời ngơ ngẩn. Tô Mạt cũng giống Quý Thần Hi, đối với câu này của Liễu Thi Nguyệt biểu đạt có chút cảm giác như sấm đến, cũng không thốt nên lời.
Ngược lại Vân đại thần, cũng không biết là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, hay là thói quen thành tự nhiên, cho dù là Liễu Thi Nguyệt không lựa lời nói mà nói ra lời nói như sấm cũng cười như cũ thanh nhã ôn hoà, “Chúc mừng hai người, Thần Hi, Tô Mạt.”
“Éc. . . . . . Cám ơn.” Quý Thần Hi tiêu hóa lời nói của Liễu Thi Nguyệt, cũng tiêu hóa lời nói của Vân Mặc Vận, cứng ngắc gật đầu một cái.
Liễu Thi Nguyệt chu mỏ, nhướng mày nhìn Quý Thần Hi, hừ lạnh giễu cợt, “Dầu gì cũng là vương tử quý tộc Eros, cái gì bác sĩ nổi danh nhất toàn cầu, lại học người khác lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, trêu chọc cợt nhã, còn sẵn tiện trộm đi tấm thân ngọc bích của người ta. Quý lưu manh, anh thật đúng là tăng thể diện cho mình, ôi!”
Quý Thần Hi nhìn Liễu Thi Nguyệt cười xấu xa, chỉ chỉ Vân Mặc Vận bên người cô ấy, không có ý tốt mà cười mờ ám, “Chẳng lẽ Mặc Vận vẫn trôi qua đều là cuộc sống hòa thượng? Chẳng lẽ cậu ấy giữ mình trong sạch? Hay là. . . . . . phương diện nào đó của cậu ấy có vấn đề mà không muốn người biết. Không sao, chút nữa nói với tôi, tôi giúp cậu trị.”
“Vân đại thần nhà em rất bình thường! Anh tạm thời đáng ghét rồi !”
Liễu Thi Nguyệt không chấp nhặt anh, kéo Vân Mặc Vận đi đến giường bệnh của Tô Mạt, “Chị Tô, em biết chị ở Eros phải một mình đối phó nhiều cô gái, cho nên em liền vội vàng đến giúp chị.”
“Cám ơn em, Thi Nguyệt.” Tô Mạt luôn luôn không thích thân cận với người khác, nhưng đối với Liễu Thi Nguyệt cô bé không chỉ từng một lần trợ giúp mình, còn là một người thân thiện như vậy, nên cô đã sớm chấp nhận cô ấy với cái từ “bạn” trong từ điển của mình.
Liễu Thi Nguyệt khoát khoát tay: “Không có sao á! Dù sao hiện tại em cũng đang ở trong kỳ nghỉ đông, rảnh rỗi không có việc làm, không bằng cùng với chị gặp những cô gái chết không biết xấu hổ kia, cùng một ngừơi đàn ông chết không biết xấu hổ!”
Quý Thần Hi chỉ mũi mình, hầm hừ: “Tôi chỗ nào không biết xấu hổ? !”
Liễu Thi Nguyệt nhìn anh như nhìn quái vật: “Anh Quý, em nói là Lưu Lăng á…, anh làm gì mà phải ôm lên trên người mình tội danh bậy bạ vậy? !”
Trước khi Quý Thần Hi trả lời, thì cô lại bừng tỉnh hiểu ra mà vung vẫy ngón tay, “A! Em biết rồi ! Nhất định là anh cảm thấy mình cũng là cái loại người không biết xấu hổ, cho nên mới tự mình biết mình như vậy nha.”
“Liễu Thi Nguyệt! Nơi này chính là Eros, là địa bàn của tôi, cô có tin bây giờ tôi trục xuất cô ra khỏi nước hay không?”
“Em tin, em đương nhiên tin rồi.” Nhìn bộ dạng kia ra vẻ tiểu nhân đắc chí, Liễu Thi Nguyệt thật lòng không muốn đả kích anh nha, lại có một số người chính là địch ta chẳng phân biệt được, ngu ngốc học không ngoan, “Anh có thể đuổi em ra ngoài, nhưng em đi, thì Vân đại thần cũng sẽ đi theo, anh ấy đi, xem ai giúp anh đối phó những thứ yêu ma quỷ quái kia.”
“Tôi có thể tìm người khác a.”
“Phải ha, Đông Phương lục thiếu các anh rất đoàn kết nha, nhưng mà theo em được biết tất cả bọn họ cũng không có rảnh! Trừ Vân đại thần và em.”
Sợ anh không tin mình, Liễu Thi Nguyệt đếm trên đầu ngón tay, “Em cùng Vân đại thần chạy đến nơi đây, hiện tại Vân Đằng đều do Âu Húc Nhật anh Âu xử lý, hơn nữa tháng sau là ngày giỗ của chị em, anh ấy tuyệt đối sẽ không rời khỏi thành phố H. Tiêu Nặc Mưu anh Tiêu tuần trước đi Mĩ công tác, đoán chừng một tháng sẽ không trở về. Long Thừa Viêm gần đây đóng cọc lên một nữ cảnh sát, e rằng không có thời gian an ủi anh, mà Ôn Nhược Khê anh Ôn nha, nghe nói yêu một người của sai lầm năm năm trước, em nghĩ, trước khi anh ấy còn không có cởi ra sự sai lầm này, thì cũng sẽ không chạy đến quan tâm anh.”
Nói xong, dương dương đắc ý mà đẩy Quý Thần Hi cùng Vân Mặc Vận ra phòng bệnh: “Cho nên anh chỉ có thể tiếp nhận trợ giúp của em và Vân đại thần á…, các anh đi nói chuyện đi, em và chị Tô đã lâu không gặp, muốn hàn huyên một chút.”