Ở tại khách sạn kiểu nhà trọ gần mười ngày, Tô Mạt không muốn ở trong nhà nữa nên đi xuống, thừa dịp Chủ nhật cô quyết định ra ngoài đi dạo, tìm một căn nhà thích hợp.
Không khí ở thành phố H luôn luôn rất tốt, khu Lăng Ba ở trong phạm vi khu vực thành phố, được bao quanh bởi các hồ lớn nhỏ, giao thông thuận tiện, cũng không đông đúc, nhưng tiền thuê nhà cao. Tô Mạt cũng không được xem là người có tiền, nhưng mà tiền để dành trong những năm làm việc cũng đủ cho cô không lo áo cơm, cho nên đối với nơi ở sau này của mình, cô không tiếc.
Gần cuối mùa thu, có lá tàn rơi xuống trong hồ nước, dâng lên rất nhiều cơn sóng lăn tăn, vài ngôi biệt thự độc thân độc lập có đầy phong cách Giang Nam, đây chính là nơi sau này Tô Mạt ở.
Hàng xóm xung quanh là ai cô cũng không có hứng thú biết, dù sao công việc của cô cũng sáng chín giờ chiều năm giờ, nên khẳng định sẽ không gặp phải hàng xóm thân thiện hay là không thân thiện.
Thanh toán một lần tiền thuê nhà nửa năm, Tô Mạt ký hợp đồng rồi cầm lấy một cái chìa khoá của một trong những ngôi biệt thự màu tím nhạt, buổi chiều bắt đầu quét dọn căn nhà, sau đó lái chiếc xe tài sản cố định duy nhất của mình đi rửa xe, toàn bộ hoa trước nhà sau nhà đều loại bỏ hết, không phải là cô ghét hoa, mà là cô dị ứng với phấn hoa. . . . . .
Bận bịu cả ngày, đã bảy giờ tối rồi, đói bụng đến khó chịu.
Thở dài bất lực, Tô Mạt cầm chìa khóa xe lên chuẩn bị đi ra ngoài lấp đầy dạ dày của mình.
Vừa mở cửa, người ngoài cửa chào hỏi lại khiến cho cô tạm ngừng hít thở trong ba giây.
“Hi, Tô Tô, thật khéo, chúng ta lại gặp mặt”
Nếu không phải cảm thấy bộ dạng ngơ ngác rất ngốc, Tô Mạt thật sự muốn cho một đấm, đánh rơi khuôn mặt cố ý làm ra vẻ như bất ngờ.
Chữ “lại” đó, từ đầu đến cuối không vượt quá một ngày, hơn nữa còn là gặp ngay ở cửa nhà cô, “thật khéo” thật sự là rất khéo!
Sự có mặt của anh vốn đã khiến cho trái tim của cô không ổn định, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, hiếm khi cô tức giận, nhưng lúc này thật sự muốn cho một cái tát vào khuôn mặt vô cùng tuấn tú của anh, để cho khuôn mặt tươi cười của anh bị méo đi.
“Anh rất nhiều tiền sao!” Cô quyết định xem xét lại lần nữa người đàn ông lúc thì cao quý, lúc thì lưu manh này.
“Cũng được á…, chỗ ở xa hoa, máy bay, du thuyền, hòn đảo nhỏ tư nhân anh đều không thiếu, chỉ thiếu nữ chủ nhân xài tiền như nước” Quý Thần Hi “rất” khiêm tốn nói.
“Ừ, anh thật sự là người có tiền” Khó trách 50 vạn nói xé liền xé, không chút đau lòng.
Cô lướt qua anh rồi đóng cửa lại, mang theo chìa khóa xe đi đến nhà để xe.
“Sau đó thì sao?” Anh hứng thú nhìn bên má của cô, một bước không rời mà đi theo cô về phía nhà để xe.
Tô Mạt cảm thấy không biết làm sao quay đầu lại liếc anh một cái, mặt không chút thay đổi: “Cho nên anh rãnh rỗi đi tìm người quấy rầy, xem ai thích hợp làm mục tiêu của trò chơi, tôi cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, lại trêu chọc tới anh.”
“Thì ra anh là người nhàm chán như vậy.” Quý Thần Hi giả giả mình phản ứng, ba giây sau vẫn cười mờ ám như cũ: “Bảo bối, em làm anh đau lòng quá.”
“Dừng xưng hô ghê tởm kia của anh lại” Tô Mạt chưa bao giờ gặp qua đàn ông nào vô lại hơn anh.
“À, thế kêu là gì? Tô Tô bảo bối, Tô Bối Bối, Tô Tô yêu dấu, Tô bé cưng, em chọn một đi.” Dù sao từng cái tên đều là dành riêng cho anh.
“. . . . . . . . . . . .” Tô Mạt không muốn để ý đến anh, mở cửa xe rồi khởi động xe.
Quý Thần Hi rất thức thời, trước tiên từ bên cửa xe kia chui vào, hoàn toàn không hỏi qua ý của chủ nhân.
“Anh lên làm gì?”
“Em đi đâu anh đi theo đó” Quý Thần Hi da mặt dày, quay đầu cười: “Anh theo quyết định của em”
“Theo quyết định của tôi?”
“Ừ Hưm”
“Tốt lắm, tôi đi lò sát sinh”
“Ồ?”
“Đưa anh về trời!”
Tô Mạt tức giận rồi đạp chân ga, quyết định không bao giờ nói đạo lý cùng lưu manh nữa.
Ở tại khách sạn kiểu nhà trọ gần mười ngày, Tô Mạt không muốn ở trong nhà nữa nên đi xuống, thừa dịp Chủ nhật cô quyết định ra ngoài đi dạo, tìm một căn nhà thích hợp.
Không khí ở thành phố H luôn luôn rất tốt, khu Lăng Ba ở trong phạm vi khu vực thành phố, được bao quanh bởi các hồ lớn nhỏ, giao thông thuận tiện, cũng không đông đúc, nhưng tiền thuê nhà cao. Tô Mạt cũng không được xem là người có tiền, nhưng mà tiền để dành trong những năm làm việc cũng đủ cho cô không lo áo cơm, cho nên đối với nơi ở sau này của mình, cô không tiếc.
Gần cuối mùa thu, có lá tàn rơi xuống trong hồ nước, dâng lên rất nhiều cơn sóng lăn tăn, vài ngôi biệt thự độc thân độc lập có đầy phong cách Giang Nam, đây chính là nơi sau này Tô Mạt ở.
Hàng xóm xung quanh là ai cô cũng không có hứng thú biết, dù sao công việc của cô cũng sáng chín giờ chiều năm giờ, nên khẳng định sẽ không gặp phải hàng xóm thân thiện hay là không thân thiện.
Thanh toán một lần tiền thuê nhà nửa năm, Tô Mạt ký hợp đồng rồi cầm lấy một cái chìa khoá của một trong những ngôi biệt thự màu tím nhạt, buổi chiều bắt đầu quét dọn căn nhà, sau đó lái chiếc xe tài sản cố định duy nhất của mình đi rửa xe, toàn bộ hoa trước nhà sau nhà đều loại bỏ hết, không phải là cô ghét hoa, mà là cô dị ứng với phấn hoa. . . . . .
Bận bịu cả ngày, đã bảy giờ tối rồi, đói bụng đến khó chịu.
Thở dài bất lực, Tô Mạt cầm chìa khóa xe lên chuẩn bị đi ra ngoài lấp đầy dạ dày của mình.
Vừa mở cửa, người ngoài cửa chào hỏi lại khiến cho cô tạm ngừng hít thở trong ba giây.
“Hi, Tô Tô, thật khéo, chúng ta lại gặp mặt”
Nếu không phải cảm thấy bộ dạng ngơ ngác rất ngốc, Tô Mạt thật sự muốn cho một đấm, đánh rơi khuôn mặt cố ý làm ra vẻ như bất ngờ.
Chữ “lại” đó, từ đầu đến cuối không vượt quá một ngày, hơn nữa còn là gặp ngay ở cửa nhà cô, “thật khéo” thật sự là rất khéo!
Sự có mặt của anh vốn đã khiến cho trái tim của cô không ổn định, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, hiếm khi cô tức giận, nhưng lúc này thật sự muốn cho một cái tát vào khuôn mặt vô cùng tuấn tú của anh, để cho khuôn mặt tươi cười của anh bị méo đi.
“Anh rất nhiều tiền sao!” Cô quyết định xem xét lại lần nữa người đàn ông lúc thì cao quý, lúc thì lưu manh này.
“Cũng được á…, chỗ ở xa hoa, máy bay, du thuyền, hòn đảo nhỏ tư nhân anh đều không thiếu, chỉ thiếu nữ chủ nhân xài tiền như nước” Quý Thần Hi “rất” khiêm tốn nói.
“Ừ, anh thật sự là người có tiền” Khó trách vạn nói xé liền xé, không chút đau lòng.
Cô lướt qua anh rồi đóng cửa lại, mang theo chìa khóa xe đi đến nhà để xe.
“Sau đó thì sao?” Anh hứng thú nhìn bên má của cô, một bước không rời mà đi theo cô về phía nhà để xe.
Tô Mạt cảm thấy không biết làm sao quay đầu lại liếc anh một cái, mặt không chút thay đổi: “Cho nên anh rãnh rỗi đi tìm người quấy rầy, xem ai thích hợp làm mục tiêu của trò chơi, tôi cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, lại trêu chọc tới anh.”
“Thì ra anh là người nhàm chán như vậy.” Quý Thần Hi giả giả mình phản ứng, ba giây sau vẫn cười mờ ám như cũ: “Bảo bối, em làm anh đau lòng quá.”
“Dừng xưng hô ghê tởm kia của anh lại” Tô Mạt chưa bao giờ gặp qua đàn ông nào vô lại hơn anh.
“À, thế kêu là gì? Tô Tô bảo bối, Tô Bối Bối, Tô Tô yêu dấu, Tô bé cưng, em chọn một đi.” Dù sao từng cái tên đều là dành riêng cho anh.
“. . . . . . . . . . . .” Tô Mạt không muốn để ý đến anh, mở cửa xe rồi khởi động xe.
Quý Thần Hi rất thức thời, trước tiên từ bên cửa xe kia chui vào, hoàn toàn không hỏi qua ý của chủ nhân.
“Anh lên làm gì?”
“Em đi đâu anh đi theo đó” Quý Thần Hi da mặt dày, quay đầu cười: “Anh theo quyết định của em”
“Theo quyết định của tôi?”
“Ừ Hưm”
“Tốt lắm, tôi đi lò sát sinh”
“Ồ?”
“Đưa anh về trời!”
Tô Mạt tức giận rồi đạp chân ga, quyết định không bao giờ nói đạo lý cùng lưu manh nữa.