Liễu Thi Nguyệt chạy vào, không kịp lễ phép mà gõ cửa, vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng của Tô Mạt ra.
Tô Mạt luôn luôn ngủ không, lúc Liễu Thi Nguyệt nhấn chuông cửa thì cũng đã tỉnh rồi, chẳng qua là thần trí vô ý minh mẫn, nên nhận thấy được gian phòng có nhiều người xâm nhập, Tô Mạt mới chậm rãi thức dậy mở mắt ra.
Áo ngủ bảo thủ vẫn còn mặc ở trên người, cũng không có bất kỳ vết hôn … ô mai nào, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, không có quyến rũ.
Quý Thần Hi thật sự vẫn còn là một chính nhân quân tử nhỉ. Liễu Thi Nguyệt Mãn hài lòng vì Tô Mạt “Lông tóc không bị thương”.
Tô Mạt quan sát cô bé trước mắt, thấy vẻ mặt cô ấy thân thiện mỉm cười với mình, hiếm khi nhớ được tên một người xa lạ chỉ thấy mặt qua một lần.
“Liễu, Thi Nguyệt”
“Chị Tô Mạt, buổi sáng tốt lành” Liễu Thi Nguyệt mỉm cười chào hỏi, lại cảm thấy hành vi của mình quá mức vô lễ, nên xấu hổ nói: “Không có được chị cho phép mà đã xông vào, thật xin lỗi.”
“Không sao”
Tô Mạt ngồi dậy đẩy chăn ra, tùy ý cầm lấy sợi dây ở đầu giường cột mái tóc rời rạc lại, chỉ chỉ ghế sa lon của phòng ngủ nhỏ: “Cô trước tiên ngồi một lúc đi, tôi đi rửa mặt.”
“Ừ được”
Trên môi Tô Mạt treo một nụ cười, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái váy bông màu xanh lam rồi đi vào phòng tắm.
Liễu Thi Nguyệt ngồi trên ghế sa lon, lòng hiếu kỳ bắt đầu quấy phá, và bắt đầu quan sát thế giới riêng của Tô Mạt.
Bản thân Tô Mạt là người phụ nữ lãnh đạm, vốn nghĩ rằng cô ấy sẽ thích màu đen hay trắng, nhưng không ngờ cả phòng ngủ đều là quét vôi màu xanh lam ấm áp. Không có gì ngoài vách tường, giường ngủ, chăn dầy còn có một số đồ nội thất, thậm chí vỏ ngoài của máy vi tính cũng là màu xanh lam ấm áp.
Bình thường màu xanh lam đều là u buồn, nhưng màu sắc mà Tô Mạt chọn đều là màu xanh lam da trời nhạt, thuần khiết, ấm áp.
Liễu Thi Nguyệt nở nụ cười vui vẻ, thưởng thức như vậy, yêu thích như vậy có thể thấy được bản thân của Tô Mạt cũng là một cô gái trong nóng ngoài lạnh, có lẽ chính cô ấy cũng không có được ý thức này đâu.
Thấy màu xanh lam này, thì nghĩ đến áng mây và bầu trời bao la ở Vân Nam, đẹp như thế, tinh khiết như vậy.
Lúc đầu, cô đã mê mang mà chạy trốn, cho rằng cả đời sẽ bỏ qua, làm sao biết, thì ra đều đã định trước.
Bầu trời, hoa tươi, cỏ biếc, tất cả nước mưa, đều chứng kiến tình yêu kéo dài đầy gió bão của cô
Một chiếc ô trắng, một đoạn đường dài, dắt tay một người đàn ông, nụ cười của anh nhẹ nhàng, tao nhã mê người của anh.
“Cô cười cái gì?”
Tô Mạt từ phòng tắm đi ra ngoài thì nhìn thấy Liễu Thi Nguyệt hướng về phía vách tường mỉm cười ngọt ngào, đáng lẽ là cô không hiếu kỳ , nhưng mà trong mắt Liễu Thi Nguyệt hình như thấy được nơi xa không biết tên.
Cái loại tình cảm đó ở trong mắt, thì cô không xa lạ gì.
Tên lưu manh quấn của cả ngày lúc nhìn cô cũng là loại ánh mắt kỳ quái này, vì vậy cô mới hỏi.
“Không có không có gì” Liễu Thi Nguyệt lúng túng cười cười, thu hồi ý thức phiêu đãng đến ngoài ngàn dặm của mình.
“Tôi nhìn ánh mắt của cô, hình như nhìn thấy gì đó”
“Thật ra thì cũng không có gì, em nhìn màu sắc quét vôi phòng chị rất đẹp, nên nghĩ đến bạn trai em”
Tô Mạt ngồi trên sô pha nhỏ đối diện với Liễu Thi Nguyệt, không hiểu lắm vì sao màu sắc và bạn trai của cô ấy có liên quan.
Lần trước cô ấy đã từng nói, Thần Hi là cấp dưới của bạn trai cô ấy.
“Chị Tô Mạt rất thích màu xanh lam?”
Tô Mạt gật đầu một cái: “Tôi không rõ có phải thích màu xanh lam hay không, chẳng qua là lúc quét vôi thì mới tìm theo bản năng.”
Không rõ có phải là thích không?
Liễu Thi Nguyệt nhạy cảm phát hiện trong câu nói này của Tô Mạt có hàm chứa ý tứ, hơi cau mày: “Chị Tô Mạt, chị có thích anh Quý không?”
Thần Hi
Thích Thần Hi
Hiển nhiên, Tô Mạt không nghĩ tới Liễu Thi Nguyệt lại đột nhiên hỏi ra vấn đề khó như vậy, lông mi dày rũ xuống, không biết trả lời làm sao.
Cái gì là thích
“Tô Tô, em yêu thích anh không?”
Trước đây không lâu, thì Thần Hi cũng đã hỏi vấn đề giống vậy.
Tô Mạt cũng lẩm bẩm đáp án giống lúc đó: “Thích thì chưa nói tới, nhưng không ghét thôi.”
Liễu Thi Nguyệt chạy vào, không kịp lễ phép mà gõ cửa, vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng của Tô Mạt ra.
Tô Mạt luôn luôn ngủ không, lúc Liễu Thi Nguyệt nhấn chuông cửa thì cũng đã tỉnh rồi, chẳng qua là thần trí vô ý minh mẫn, nên nhận thấy được gian phòng có nhiều người xâm nhập, Tô Mạt mới chậm rãi thức dậy mở mắt ra.
Áo ngủ bảo thủ vẫn còn mặc ở trên người, cũng không có bất kỳ vết hôn … ô mai nào, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, không có quyến rũ.
Quý Thần Hi thật sự vẫn còn là một chính nhân quân tử nhỉ. Liễu Thi Nguyệt Mãn hài lòng vì Tô Mạt “Lông tóc không bị thương”.
Tô Mạt quan sát cô bé trước mắt, thấy vẻ mặt cô ấy thân thiện mỉm cười với mình, hiếm khi nhớ được tên một người xa lạ chỉ thấy mặt qua một lần.
“Liễu, Thi Nguyệt”
“Chị Tô Mạt, buổi sáng tốt lành” Liễu Thi Nguyệt mỉm cười chào hỏi, lại cảm thấy hành vi của mình quá mức vô lễ, nên xấu hổ nói: “Không có được chị cho phép mà đã xông vào, thật xin lỗi.”
“Không sao”
Tô Mạt ngồi dậy đẩy chăn ra, tùy ý cầm lấy sợi dây ở đầu giường cột mái tóc rời rạc lại, chỉ chỉ ghế sa lon của phòng ngủ nhỏ: “Cô trước tiên ngồi một lúc đi, tôi đi rửa mặt.”
“Ừ được”
Trên môi Tô Mạt treo một nụ cười, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái váy bông màu xanh lam rồi đi vào phòng tắm.
Liễu Thi Nguyệt ngồi trên ghế sa lon, lòng hiếu kỳ bắt đầu quấy phá, và bắt đầu quan sát thế giới riêng của Tô Mạt.
Bản thân Tô Mạt là người phụ nữ lãnh đạm, vốn nghĩ rằng cô ấy sẽ thích màu đen hay trắng, nhưng không ngờ cả phòng ngủ đều là quét vôi màu xanh lam ấm áp. Không có gì ngoài vách tường, giường ngủ, chăn dầy còn có một số đồ nội thất, thậm chí vỏ ngoài của máy vi tính cũng là màu xanh lam ấm áp.
Bình thường màu xanh lam đều là u buồn, nhưng màu sắc mà Tô Mạt chọn đều là màu xanh lam da trời nhạt, thuần khiết, ấm áp.
Liễu Thi Nguyệt nở nụ cười vui vẻ, thưởng thức như vậy, yêu thích như vậy có thể thấy được bản thân của Tô Mạt cũng là một cô gái trong nóng ngoài lạnh, có lẽ chính cô ấy cũng không có được ý thức này đâu.
Thấy màu xanh lam này, thì nghĩ đến áng mây và bầu trời bao la ở Vân Nam, đẹp như thế, tinh khiết như vậy.
Lúc đầu, cô đã mê mang mà chạy trốn, cho rằng cả đời sẽ bỏ qua, làm sao biết, thì ra đều đã định trước.
Bầu trời, hoa tươi, cỏ biếc, tất cả nước mưa, đều chứng kiến tình yêu kéo dài đầy gió bão của cô
Một chiếc ô trắng, một đoạn đường dài, dắt tay một người đàn ông, nụ cười của anh nhẹ nhàng, tao nhã mê người của anh.
“Cô cười cái gì?”
Tô Mạt từ phòng tắm đi ra ngoài thì nhìn thấy Liễu Thi Nguyệt hướng về phía vách tường mỉm cười ngọt ngào, đáng lẽ là cô không hiếu kỳ , nhưng mà trong mắt Liễu Thi Nguyệt hình như thấy được nơi xa không biết tên.
Cái loại tình cảm đó ở trong mắt, thì cô không xa lạ gì.
Tên lưu manh quấn của cả ngày lúc nhìn cô cũng là loại ánh mắt kỳ quái này, vì vậy cô mới hỏi.
“Không có không có gì” Liễu Thi Nguyệt lúng túng cười cười, thu hồi ý thức phiêu đãng đến ngoài ngàn dặm của mình.
“Tôi nhìn ánh mắt của cô, hình như nhìn thấy gì đó”
“Thật ra thì cũng không có gì, em nhìn màu sắc quét vôi phòng chị rất đẹp, nên nghĩ đến bạn trai em”
Tô Mạt ngồi trên sô pha nhỏ đối diện với Liễu Thi Nguyệt, không hiểu lắm vì sao màu sắc và bạn trai của cô ấy có liên quan.
Lần trước cô ấy đã từng nói, Thần Hi là cấp dưới của bạn trai cô ấy.
“Chị Tô Mạt rất thích màu xanh lam?”
Tô Mạt gật đầu một cái: “Tôi không rõ có phải thích màu xanh lam hay không, chẳng qua là lúc quét vôi thì mới tìm theo bản năng.”
Không rõ có phải là thích không?
Liễu Thi Nguyệt nhạy cảm phát hiện trong câu nói này của Tô Mạt có hàm chứa ý tứ, hơi cau mày: “Chị Tô Mạt, chị có thích anh Quý không?”
Thần Hi
Thích Thần Hi
Hiển nhiên, Tô Mạt không nghĩ tới Liễu Thi Nguyệt lại đột nhiên hỏi ra vấn đề khó như vậy, lông mi dày rũ xuống, không biết trả lời làm sao.
Cái gì là thích
“Tô Tô, em yêu thích anh không?”
Trước đây không lâu, thì Thần Hi cũng đã hỏi vấn đề giống vậy.
Tô Mạt cũng lẩm bẩm đáp án giống lúc đó: “Thích thì chưa nói tới, nhưng không ghét thôi.”