Bệnh viện Hoàng gia xây dựng giống như kiểu dáng Sơn Trang, cả con đường đều là cây cối cao lớn xanh um tươi tốt, ngoại trừ chim hót cùng tiếng gió, yên tĩnh làm người ta cảm thấy phiền não.
Thậm chí ngay cả một bác sĩ và y tá cũng không có, hơn nữa nơi này là bệnh viện đẳng cấp cao nhất của Eros, lúc trước Liễu Thi Nguyệt đã nói cho cô biết, hiện tại cô là người không được hoan nghênh, làm sao lại dễ dàng để cho cô đi vào đây như thế?
Hơn nữa, Long Thừa Viêm lại không có cùng đi vào với cô, Long Thừa Viêm là bạn rất tốt của Thần Hi, đã đến đây rồi, mặc kệ như thế nào cũng nên cùng cô đi vào thăm Thần Hi mới đúng, tại sao chỉ để cho cô đi vào đây một mình? Là tạm thời nảy ý hay là cố ý?
Tô Mạt vừa đi vừa nghĩ, mặc dù nghi ngờ đủ loại, nhưng bước chân lại không có do dự.
Vì cổng chính đến cửa bệnh viện, thoạt nhìn là một con đường lớn, trên thực tế Tô Mạt đã đi năm phút đồng hồ mới đứng được trước cửa khắc hoa tinh xảo, sáng sủa sạch sẽ, có thể rõ ràng nhìn thấy tình huống bên trong.
Hơi ngẩn ra. . . . . .
Thì ra là như vậy. . . . . .
Tô Mạt hít một hơi thật sâu sau đó chậm rãi chớp chớp lông mi một chút, từ từ ngước mắt, bờ môi nâng lên nụ cười lễ độ rồi đẩy cửa vào.
Hiện trường lớn.
Đội cận về hoàng gia tự động sắp thành hai hàng khí thế phi phàm, ngay chính giữa đại sảnh ghế sa lon thủ công xa hoa, một người đàn ông trung niên mắt xanh lục mái tóc xù ngồi thẳng trên đó, cao quý mà lẻ loi, nhàn nhạt nhìn cô.
Sau lưng, có ba cô gái cực kỳ xinh đẹp đứng, đều là dùng một loại ánh mắt khinh miệt, cực kỳ không lễ phép mà nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô.
Tô Mạt đặt valy hành lý ở trước người, lễ phép hơi cúi người chào người đàn ông trung niên, dùng tiếng Trung nói: “Xin chào ngài, tôi là Tô Mạt.”
Người đàn ông trung niên thoáng nhíu mày, cũng dùng tiếng Trung lưu loát đáp lại: “Tô tiểu thư, chờ đã lâu.”
Mặc dù một mười phần là người Châu Âu, nhưng mà ở giữa tiếng Trung quen thuộc, gần như không nghe ra một chút dị thường, chỉ là giọng nói lãnh đạm, làm cho không ai có thể đoán được ý nghĩ của ông ta.
Không thể bị nhìn người thấu tâm tư, cho dù là một câu nói, một cái ánh mắt. Có lẽ, đây là một thói quen mà vương giả nên có, mặc dù trong ngày thường Quý Thần Hi cười đùa khôi hài, thật ra thì giống như người đàn ông trước mắt này, mỗi một câu đều làm cho người khó nắm bắt.
Thật không hỗ là người một nhà, cậu cháu ruột.
Tô Mạt bật cười lớn: “Có thể để cho ngài chờ tôi, thật là thụ sủng nhược kinh, Nors bệ hạ.”
“Nếu cô biết tôi là ai, thì nên biết mục đích hôm nay tôi ở chỗ này chờ cô.” Trong lời nói của Nors không phập phồng chút nào, vẫn cao cao tại thượng lạnh nhạt như cũ: “Thần Hi là người thân nhất ở trên đời này của tôi, cũng là kéo dài sinh mạng của tôi.”
“Vâng, tôi tin tưởng ngài yêu Thần Hi .”
“Thần Hi là người nối nghiệp mà tôi chọn trúng, người thừa kế đế quốc Eros tương lai, nó rất ưu tú, mặc kệ là dáng ngoài hay là năng lực hoặc là đầu óc cũng không thể bắt bẻ, thân là trưởng bối của nó, tôi không cho phép cuộc sống hoàn mỹ của nó có bất kỳ một tỳ vết nào. Hơn nữa liên quan đến bản thân của nó cùng tương lai của quốc gia.” Một cánh tay của Nors chỉ vào ba cô gái đứng sau lưng, và tiếp tục nói: “Họ ba người mà tôi tuyển chọn, là ứng cử viên làm vợ của Thần Hi, Tô tiểu thư có thể so với mình một chút, xem có thể từ trong đó có được gợi ý gì hay không.”
Ba cô gái đều nâng lên eo thon, cao ngạo ngẩng đầu, đối với Tô Mạt lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Cô gái không biết tự lượng sức mình, chỉ dựa vào cô mà cũng muốn tranh với chúng tôi, ra cửa cũng không soi gương, cô gái thấp kém tại sao có thể xứng với Elroy vương tử cao quý tao nhã!
Ánh mắt của Tô Mạt trong trẻo, chậm rãi nhìn từ người thứ nhất đến người cuối cùng, lại nhìn ngược lại, từ ngũ quan đến vóc người, nhìn cẩn thận qua một lần lại một lần.
Tâm tình không giống với ba người khinh bỉ, Tô Mạt dùng vẻ mặt gần như thương hại, mới nhìn, cười nhạo. Dường như trước mắt không phải là ba cô gái xinh đẹp động lòng người, mà là ba bình hoa vô cùng xấu xí, quan sát từ trên xuống dưới, lạnh lẽo dị thường.
“Cô. . . . . . Cô vô lễ!”
Thanh Thủy Hòa Nhã không chịu nổi ánh mắt lạnh lẽo của Tô Mạt, mềm mại a một tiếng: “Cô dân đen này, ai cho phép cô nhìn tôi như vậy!”
“Dân đen?” Tô Mạt cười lạnh hai tiếng: “Tôi là dân đen, vậy cô là cái gì?”
Thanh Thủy Hòa Nhã liếc mắt Tô Mạt một cái, ngông cuồng tự đại nói: “Cô cẩn thận nghe cho kỹ, tôi là Thanh Thủy Hòa Nhã, trưởng nữ của gia tộc Thanh Thủy đệ nhất thế gia Nhật Bản.”
“Thanh Thủy gia tộc à.” Tô Mạt cố làm ra vẻ hiểu rõ gật đầu một cái, thấy Thanh Thủy Hòa Nhã lộ ra vẻ tươi cười đắc ý thì cười nhạt nói: “Hẳn là một đại gia tộc thôi, đáng tiếc tôi mới nghe lần đầu”
“Cô!”
Một câu nói quét sạch mặt mũi của Thanh Thủy Hòa Nhã, làm cô ta xấu hổ giận dữ: “Cho nên tôi nói cô là dân đen thấp kém vô lễ!”
Tô Mạt không giận không sợ hãi, kéo lên một nụ cười lạnh như băng: “Tôi là thấp kém, không so được với cô xuất thân cao quý, nhưng mà cô tới nói cho tôi biết, thấp kém tôi đây chỉ là nhìn cô đã bị nói thành vô lễ, vậy cô cao quý trước mặt mọi người nhục mạ tôi vậy là cái gì?”
“Này. . . . . .”
“Thật là một gia tộc đệ nhất Nhật Bản, tôi quả thực chưa từng nghe qua, nhưng không sao, nhìn thấy Thanh Thủy tiểu thư thân là trưởng nữ mà được tu dưỡng ở mức độ này, tôi nghĩ cho dù tôi không biết cũng đoán được, người của gia tộc cao quý nhất định giống như Thanh Thủy tiểu thư, đều là loại hành vi này thôi.”
“Nói bậy. . . . . .”
“A, đúng rồi” Tô Mạt ngắt lời cô ta, không nhìn Thanh Thủy Hòa Nhã chỉ ngón tay vào mình, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng: “Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, vật hợp theo loài, người phân theo nhóm, tôi nghĩ học vấn tiếng Trung cao như vậy Thanh Thủy tiểu thư nhất định hiểu ý của những lời này. Tôi không ngại mượn hoa hiến Phật, đem những lời này tặng cho Thanh Thủy tiểu thư, thật sự rất thích hợp với cô.”
Thanh Thủy Hòa Nhã thấp giọng quát: “Tô Mạt!”
“Hừ!” Tô Mạt mặc kệ không để ý bại tướng dưới tay, đưa mắt nhìn sang hai cô gái khác, khiêu khích mười phần.
Juli thấy Thanh Thủy Hòa Nhã bị thua thiệt, trong lòng cũng có chút hả hê. Ngay cả một gái già mà cũng không ứng phó được, Thanh Thủy Hòa Nhã ở trong mắt của Nors nhất định bị giảm không ít điểm. Hiện tại cô muốn làm chính là để cho Nors thấy rõ, cô mới là người đứng đầu ở trong mấy người phụ nữ.
Quyết định chủ ý, Juli vẻ mặt cao quý: “Tô tiểu thư tài ăn nói thật là hạng nhất, không hổ là trà trộn ở trong xã hội vàng thau lẫn lộn nhiều năm, chúng tôi loại con gái ru rú ở trong nhà sao có thể sánh bằng cô. Nhưng Tô tiểu thư ở đâu ra dũng khí mà tự tin đứng ở chỗ này, muốn so cùng với chúng tôi đây?”
“Không dám nhận” Tô Mạt gặp chiêu phá chiêu, đáp lại nói: “Mặc dù gối thêu hoa nhìn rất đẹp, nhưng nhất định không chịu được gió táp mưa sa, gối bã cứng rắn có lẽ không đủ tinh tế, nhưng có thể dài lâu. Xin hỏi vị tiểu thư này, nếu như là cô, cô chọn cái nào đây?”
“Gối đầu cùng bạn đời là hai chuyện khác nhau”
“Tiểu thư nói tiếng Trung cũng rất tốt, nhất định nghe qua ngạn ngữ của Trung quốc chúng tôi, tu mười năm mới đi cùng thuyền, tu trăm năm mới cùng chung chăn gối, tôi chỉ là dùng gối đầu để làm một tỷ dụ. Hai người ở chung một chỗ quan trọng nhất chính là muốn cả đời, nếu như bằng mặt không bằng lòng, thì tôi nghĩ chuyện cổ tích xinh đẹp thế nào đi nữa cũng không thể giải thích tình yêu đơn giản mộc mạc.”
Mặc dù Tô Mạt nói rất nhiều, nhưng mỗi một câu đều là lãnh đạm, chậm rãi cười một tiếng: “Vị tiểu thư này, tôi nói đúng không?”
Bệnh viện Hoàng gia xây dựng giống như kiểu dáng Sơn Trang, cả con đường đều là cây cối cao lớn xanh um tươi tốt, ngoại trừ chim hót cùng tiếng gió, yên tĩnh làm người ta cảm thấy phiền não.
Thậm chí ngay cả một bác sĩ và y tá cũng không có, hơn nữa nơi này là bệnh viện đẳng cấp cao nhất của Eros, lúc trước Liễu Thi Nguyệt đã nói cho cô biết, hiện tại cô là người không được hoan nghênh, làm sao lại dễ dàng để cho cô đi vào đây như thế?
Hơn nữa, Long Thừa Viêm lại không có cùng đi vào với cô, Long Thừa Viêm là bạn rất tốt của Thần Hi, đã đến đây rồi, mặc kệ như thế nào cũng nên cùng cô đi vào thăm Thần Hi mới đúng, tại sao chỉ để cho cô đi vào đây một mình? Là tạm thời nảy ý hay là cố ý?
Tô Mạt vừa đi vừa nghĩ, mặc dù nghi ngờ đủ loại, nhưng bước chân lại không có do dự.
Vì cổng chính đến cửa bệnh viện, thoạt nhìn là một con đường lớn, trên thực tế Tô Mạt đã đi năm phút đồng hồ mới đứng được trước cửa khắc hoa tinh xảo, sáng sủa sạch sẽ, có thể rõ ràng nhìn thấy tình huống bên trong.
Hơi ngẩn ra. . . . . .
Thì ra là như vậy. . . . . .
Tô Mạt hít một hơi thật sâu sau đó chậm rãi chớp chớp lông mi một chút, từ từ ngước mắt, bờ môi nâng lên nụ cười lễ độ rồi đẩy cửa vào.
Hiện trường lớn.
Đội cận về hoàng gia tự động sắp thành hai hàng khí thế phi phàm, ngay chính giữa đại sảnh ghế sa lon thủ công xa hoa, một người đàn ông trung niên mắt xanh lục mái tóc xù ngồi thẳng trên đó, cao quý mà lẻ loi, nhàn nhạt nhìn cô.
Sau lưng, có ba cô gái cực kỳ xinh đẹp đứng, đều là dùng một loại ánh mắt khinh miệt, cực kỳ không lễ phép mà nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô.
Tô Mạt đặt valy hành lý ở trước người, lễ phép hơi cúi người chào người đàn ông trung niên, dùng tiếng Trung nói: “Xin chào ngài, tôi là Tô Mạt.”
Người đàn ông trung niên thoáng nhíu mày, cũng dùng tiếng Trung lưu loát đáp lại: “Tô tiểu thư, chờ đã lâu.”
Mặc dù một mười phần là người Châu Âu, nhưng mà ở giữa tiếng Trung quen thuộc, gần như không nghe ra một chút dị thường, chỉ là giọng nói lãnh đạm, làm cho không ai có thể đoán được ý nghĩ của ông ta.
Không thể bị nhìn người thấu tâm tư, cho dù là một câu nói, một cái ánh mắt. Có lẽ, đây là một thói quen mà vương giả nên có, mặc dù trong ngày thường Quý Thần Hi cười đùa khôi hài, thật ra thì giống như người đàn ông trước mắt này, mỗi một câu đều làm cho người khó nắm bắt.
Thật không hỗ là người một nhà, cậu cháu ruột.
Tô Mạt bật cười lớn: “Có thể để cho ngài chờ tôi, thật là thụ sủng nhược kinh, Nors bệ hạ.”
“Nếu cô biết tôi là ai, thì nên biết mục đích hôm nay tôi ở chỗ này chờ cô.” Trong lời nói của Nors không phập phồng chút nào, vẫn cao cao tại thượng lạnh nhạt như cũ: “Thần Hi là người thân nhất ở trên đời này của tôi, cũng là kéo dài sinh mạng của tôi.”
“Vâng, tôi tin tưởng ngài yêu Thần Hi .”
“Thần Hi là người nối nghiệp mà tôi chọn trúng, người thừa kế đế quốc Eros tương lai, nó rất ưu tú, mặc kệ là dáng ngoài hay là năng lực hoặc là đầu óc cũng không thể bắt bẻ, thân là trưởng bối của nó, tôi không cho phép cuộc sống hoàn mỹ của nó có bất kỳ một tỳ vết nào. Hơn nữa liên quan đến bản thân của nó cùng tương lai của quốc gia.” Một cánh tay của Nors chỉ vào ba cô gái đứng sau lưng, và tiếp tục nói: “Họ ba người mà tôi tuyển chọn, là ứng cử viên làm vợ của Thần Hi, Tô tiểu thư có thể so với mình một chút, xem có thể từ trong đó có được gợi ý gì hay không.”
Ba cô gái đều nâng lên eo thon, cao ngạo ngẩng đầu, đối với Tô Mạt lộ ra nụ cười khinh bỉ.
Cô gái không biết tự lượng sức mình, chỉ dựa vào cô mà cũng muốn tranh với chúng tôi, ra cửa cũng không soi gương, cô gái thấp kém tại sao có thể xứng với Elroy vương tử cao quý tao nhã!
Ánh mắt của Tô Mạt trong trẻo, chậm rãi nhìn từ người thứ nhất đến người cuối cùng, lại nhìn ngược lại, từ ngũ quan đến vóc người, nhìn cẩn thận qua một lần lại một lần.
Tâm tình không giống với ba người khinh bỉ, Tô Mạt dùng vẻ mặt gần như thương hại, mới nhìn, cười nhạo. Dường như trước mắt không phải là ba cô gái xinh đẹp động lòng người, mà là ba bình hoa vô cùng xấu xí, quan sát từ trên xuống dưới, lạnh lẽo dị thường.
“Cô. . . . . . Cô vô lễ!”
Thanh Thủy Hòa Nhã không chịu nổi ánh mắt lạnh lẽo của Tô Mạt, mềm mại a một tiếng: “Cô dân đen này, ai cho phép cô nhìn tôi như vậy!”
“Dân đen?” Tô Mạt cười lạnh hai tiếng: “Tôi là dân đen, vậy cô là cái gì?”
Thanh Thủy Hòa Nhã liếc mắt Tô Mạt một cái, ngông cuồng tự đại nói: “Cô cẩn thận nghe cho kỹ, tôi là Thanh Thủy Hòa Nhã, trưởng nữ của gia tộc Thanh Thủy đệ nhất thế gia Nhật Bản.”
“Thanh Thủy gia tộc à.” Tô Mạt cố làm ra vẻ hiểu rõ gật đầu một cái, thấy Thanh Thủy Hòa Nhã lộ ra vẻ tươi cười đắc ý thì cười nhạt nói: “Hẳn là một đại gia tộc thôi, đáng tiếc tôi mới nghe lần đầu”
“Cô!”
Một câu nói quét sạch mặt mũi của Thanh Thủy Hòa Nhã, làm cô ta xấu hổ giận dữ: “Cho nên tôi nói cô là dân đen thấp kém vô lễ!”
Tô Mạt không giận không sợ hãi, kéo lên một nụ cười lạnh như băng: “Tôi là thấp kém, không so được với cô xuất thân cao quý, nhưng mà cô tới nói cho tôi biết, thấp kém tôi đây chỉ là nhìn cô đã bị nói thành vô lễ, vậy cô cao quý trước mặt mọi người nhục mạ tôi vậy là cái gì?”
“Này. . . . . .”
“Thật là một gia tộc đệ nhất Nhật Bản, tôi quả thực chưa từng nghe qua, nhưng không sao, nhìn thấy Thanh Thủy tiểu thư thân là trưởng nữ mà được tu dưỡng ở mức độ này, tôi nghĩ cho dù tôi không biết cũng đoán được, người của gia tộc cao quý nhất định giống như Thanh Thủy tiểu thư, đều là loại hành vi này thôi.”
“Nói bậy. . . . . .”
“A, đúng rồi” Tô Mạt ngắt lời cô ta, không nhìn Thanh Thủy Hòa Nhã chỉ ngón tay vào mình, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng: “Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, vật hợp theo loài, người phân theo nhóm, tôi nghĩ học vấn tiếng Trung cao như vậy Thanh Thủy tiểu thư nhất định hiểu ý của những lời này. Tôi không ngại mượn hoa hiến Phật, đem những lời này tặng cho Thanh Thủy tiểu thư, thật sự rất thích hợp với cô.”
Thanh Thủy Hòa Nhã thấp giọng quát: “Tô Mạt!”
“Hừ!” Tô Mạt mặc kệ không để ý bại tướng dưới tay, đưa mắt nhìn sang hai cô gái khác, khiêu khích mười phần.
Juli thấy Thanh Thủy Hòa Nhã bị thua thiệt, trong lòng cũng có chút hả hê. Ngay cả một gái già mà cũng không ứng phó được, Thanh Thủy Hòa Nhã ở trong mắt của Nors nhất định bị giảm không ít điểm. Hiện tại cô muốn làm chính là để cho Nors thấy rõ, cô mới là người đứng đầu ở trong mấy người phụ nữ.
Quyết định chủ ý, Juli vẻ mặt cao quý: “Tô tiểu thư tài ăn nói thật là hạng nhất, không hổ là trà trộn ở trong xã hội vàng thau lẫn lộn nhiều năm, chúng tôi loại con gái ru rú ở trong nhà sao có thể sánh bằng cô. Nhưng Tô tiểu thư ở đâu ra dũng khí mà tự tin đứng ở chỗ này, muốn so cùng với chúng tôi đây?”
“Không dám nhận” Tô Mạt gặp chiêu phá chiêu, đáp lại nói: “Mặc dù gối thêu hoa nhìn rất đẹp, nhưng nhất định không chịu được gió táp mưa sa, gối bã cứng rắn có lẽ không đủ tinh tế, nhưng có thể dài lâu. Xin hỏi vị tiểu thư này, nếu như là cô, cô chọn cái nào đây?”
“Gối đầu cùng bạn đời là hai chuyện khác nhau”
“Tiểu thư nói tiếng Trung cũng rất tốt, nhất định nghe qua ngạn ngữ của Trung quốc chúng tôi, tu mười năm mới đi cùng thuyền, tu trăm năm mới cùng chung chăn gối, tôi chỉ là dùng gối đầu để làm một tỷ dụ. Hai người ở chung một chỗ quan trọng nhất chính là muốn cả đời, nếu như bằng mặt không bằng lòng, thì tôi nghĩ chuyện cổ tích xinh đẹp thế nào đi nữa cũng không thể giải thích tình yêu đơn giản mộc mạc.”
Mặc dù Tô Mạt nói rất nhiều, nhưng mỗi một câu đều là lãnh đạm, chậm rãi cười một tiếng: “Vị tiểu thư này, tôi nói đúng không?”