Khác với ánh mắt ghen tỵ của ba cô gái, Nors nhàn nhạt liếc mắt hai người một cái, thần sắc bất động ngồi ở ghế dựa đối diện giường.
Nhìn Quý Thần Hi từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu một cái: “Khôi phục được không tệ.”
Quý Thần Hi này là thuộc về người thời điểm coi như là chật vật nhất thì nhất định cũng phải chật vật ra anh tuấn, cho nên, mặc dù hiện tại anh bị trọng thương trong người vẫn như cũ chống nửa cánh tay, không đứng đắn mà nhạo báng: “Người chỉ còn dư một hơi thở, sao khôi phục đều là đức hạnh này rồi.”
“Một chút hơi thở hả, có lẽ con là người mạnh nhất trong tất cả những người chỉ còn lại chút sức lực mà cậu đã gặp, không hổ là cháu ngoại của cậu.”
Đối mặt Nors tựa như giả tựa như thật châm chọc, Quý Thần Hi bất đắc dĩ mà nhún nhún vai: “Cho dù thực sự chỉ còn dư lại một hơi thở, cũng sẽ giữ lại người mình thích nhất. Cho dù, con cũng không có thời gian đi Mĩ quốc xem một chút tôm tép nhãi nhép.”
Ba cô gái thuộc về “Tôm tép nhãi nhép” đều là thông minh tuyệt đỉnh, thâm ý trong giọng nói của Quý Thần Hi họ nghe rất rõ ràng, cho nên cũng đang âm thầm cắn răng, nhưng ai cũng không dám nói ra một câu phản bác lời nói của Quý Thần Hi.
“Người thích nhất?” Nors chợt nhíu đuôi chân mày, ánh mắt quét qua góc, chiếu tướng vào trên người Tô Mạt đang ở bên cạnh cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại: “Chẳng lẽ, người con nói thích nhất chính là đang nói vị tiểu thư này.”
Quý Thần Hi hơi nhếch khóe môi: “Không phải trước đó cậu đã biết ư, cần gì hỏi nữa.”
“Cậu đã biết từ rất sớm, nhưng, đối với suy nghĩ của con, chuyện cậu kiên quyết phản đối chắc con cũng đã sớm biết rồi.”
“Dĩ nhiên” Quý Thần Hi không nhanh không chậm, cười lạnh một tiếng: “Cậu không nên quên, con là cháu ngoại của cậu, cũng chính là con trai ruột của em gái cậu, cái này đương nhiên là di truyền ý chí của bà, cũng rất có khả năng sẽ đi theo con đường ban đầu của bà.”
“Con đang uy hiếp cậu?”
“Không, con chỉ là đang trần thuật một sự thật mà thôi.”
“Con cho rằng cậu sẽ để cho chuyện năm đó tái diễn?”
“Chuyện năm đó có thể tái diễn hay không, hoàn toàn do cậu nhỏ lựa chọn như thế nào.”
Không khí vốn là coi như hài hòa lại bởi vì đối thoại của Quý Thần Hi và Nors mà chợt trở nên nặng nề. Mặc kệ là một bên căn cứ “Việc không liên quan đến mình treo lên thật cao “, Tô Mạt hay là ba cô gái kia đều nghĩ tới “Càng náo càng lớn” đều rõ ràng cảm giác đang giương cung bạt kiếm ở giữa hai người.
Chuyện nhà, việc nước, chuyện thiên hạ. . . . . . Cổ nhân không lừa được mình, ai. . . . . .
Tô Mạt ở đáy lòng khẽ thở dài, không thể không thò chân vào ở thời điểm như vậy.
“Bệ hạ Nors, mời uống nước.”
Tô Mạt đem nước ấm cầm trong tay đặt ở trên khay trà trước ghế dựa của Nors, lễ phép gật đầu.
Nors không nói gì, một đôi mắt màu xanh biếc lạnh lùng quay một vòng ở trên người Tô Mạt, Tô Mạt đáp lại cái nhìn chăm chú của ông, cũng nhìn mắt của ông, lại không làm gì, trong mắt thông suốt giống như là tuyết mỏng tháng mười hai, không lạnh, cũng rất nhẹ.
Con ngươi cao quý lạnh lùng, hai mắt lãnh đạm xa cách, giữa hai người chỉ là nhìn thẳng vào mắt nhau mấy giây, trong mắt hai bên lộ ra mục đích không nói mà hiểu.
Cô gái này, lại còn dám nhìn thẳng ông như vậy, hơn nữa trong mắt còn một mảnh trong sáng, không có một chút xíu sợ hãi, lại cũng không sợ vô lễ mạo phạm ông, rõ là. . . . . . thật là một cô gái to gan.
Nors thấy cô nhìn mình nhưng không có vẻ kính sợ, không thể làm gì khác hơn là thu hồi tầm mắt, lạnh lùng khẽ hừ.
Quý Thần Hi vẫn nhìn ánh mắt trao đổi ở giữa hai người, biến hóa rất nhỏ cũng chạy không khỏi mắt của anh, tự nhiên rõ ràng Tô Mạt thắng Nors một chiêu, len lén cười: “Tô Tô, anh cũng khát mà.”
Tô Mạt nghe thanh âm của Quý Thần Hi ăn vạ làm nũng, xoay người lại cũng rót một ly nước, vừa đi đến bên giường Quý Thần Hi vừa trừng anh: “Có bản lãnh tự mình rót nước, không có bản lãnh thì đừng khát .”
Mắt màu lam của Quý Thần Hi chớp chớp ra vẻ tội nghiệp, trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là uất ức: “Nhưng mà, hiện tại anh bán thân bất toại, sinh hoạt không thể tự lo liệu, nếu em vứt bỏ anh nữa, anh làm thế nào mà sống tiếp tục. . . . . .”
“È hèm.”
Tô Mạt bưng một ly nước ngồi ở bên cạnh anh, trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn anh, nhưng cũng không cho anh uống nước.
Cái này là hình thức chung đụng vừa nóng vừa lạnh của hai người, cố tình ở trước mắt ba cô gái chính là không thoải mái như vậy.
Cô gái Trung quốc không biết xấu hổ này, lại dám ở trước mặt các cô trình diễn hình ảnh “Ân ái” không hợp thời như thế, nhất là vương tử điện hạ hoàn mỹ vô khuyết trong suy nghĩ của họ lại có thể cưng chìu Tô Mạt như vậy, càng làm cho các cô giận dữ.
Ba cô gái có ý định giống nhau liếc mắt nhìn nhau, có ăn ý mà đem chiến trường giao cho Thanh Thủy Hòa Nhã hiểu được bí quyết dịu dàng nhất.
Thanh Thủy Hòa Nhã tiếp nhận ánh mắt ra hiệu của hai người kia, cử chỉ chân thành rót một ly nước, cũng cẩn thận đặt ở trước người Quý Thần Hi, dịu dàng cười nói: “Điện hạ, mời uống nước.”
Tô Mạt có lẽ là lạnh lùng giễu cợt Quý Thần Hi đủ rồi, cũng đem lý nước không có thiện ý đẩy ở trước mặt Quý Thần Hi: “Uống nước.”
Mục đích của hai cô gái nhất trí, một trái một phải, một lạnh lẽo một mềm mại đồng thời đưa chén nước tới bên môi của Quý Thần Hi.
Nors nhìn thấy một màn này, khó có được một chút hăng hái, ánh mắt đùa cợt muốn biết Quý Thần Hi sẽ làm như thế nào.
Juli và Sa Sở Văn cũng hơi có chút hồi hộp, mới xem Quý Thần Hi lựa chọn như thế nào.
Theo lý thuyết đủ loại biểu hiện của Quý Thần Hi đã có thể xác định trong lòng anh tất nhiên là Tô Mạt, nhưng Tô Mạt dù cẩn thận thế nào cũng chỉ là một cô gái Trung quốc bình thường ở trên đường, không hề xuất sắc, tại sao có thể bắt trái tim của Quý Thần Hi làm tù binh?
Lại nói, ba người họ có tài có mạo, thân phận địa vị đều là không tầm thường, lại là người có “Hôn ước” với Quý Thần Hi. Có câu nói: người so với người, tức chết người. Thì ra Tô Mạt ở trong suy nghĩ của Quý Thần Hi có 90 phần, cùng so sánh với ba người bọn họ, chỉ sợ ngay cả 60 phần cũng không giữ được.
Quý Thần Hi nhẹ nhàng, tư thế tao nhã nằm sấp ở trên gối, con mắt trái liếc cái ly của Thanh Thủy Hòa Nhã một cái, cười nhạt nói: “Thanh Thủy tiểu thư, anh trai cô Thanh Thủy Nhã Tuyển hiện tại như thế nào?”
Đây là lần đầu tiên Quý Thần Hi hỏi chuyện trong nhà mình, Thanh Thủy Hòa Nhã mừng rỡ trong lòng, nụ cười tao nhã trên mặt trả lời: “Điện hạ gọi em Hòa Nhã là được rồi. Anh trai em trước mắt vẫn còn ở Nhật Bản, trong gia tộc rất nhiều chuyện anh ấy không thể rời bỏ, cho nên anh ấy cũng rất bận rộn, điện hạ còn có thể nhớ tới anh trai em, Hòa Nhã rất vinh hạnh.”
Nói xong, giống như thắng lợi mà cười một tiếng với Tô Mạt.
Tô Mạt thật sự giống như không nhìn thấy, vẫn như cũ duy trì lãnh đạm cười nhẹ, ngay cả tay bưng cái ly cũng không có bởi vì thăm hỏi của Quý Thần Hi hoặc là khiêu khích của Thanh Thủy Hòa Nhã mà lay động.
Thiên Sơn sụp ở trước mà sắc mặt bất động, hoặc là không quan tâm, hoặc là tuyệt đối có lòng tin.
Nors đem mọi cử động của Tô Mạt ghi ở trong lòng, giống như người ngoài cuộc, nhìn trò cười mình chế tạo ra.
“Anh trai cô là nhân vật nổi tiếng ở Nhật Bản, tôi chú ý cũng là rất bình thường.” Ngón tay của Quý Thần Hi di chuyển dọc theo sườn ly của Thanh Thủy Hòa Nhã, cũng không đón nhận ly nước ấm đựng “tình yêu”, nhẹ nhàng nói: “Huống chi, sắp tới tôi sẽ tìm anh ta xử lý một ít chuyện, đương nhiên sẽ muốn biết tình trạng anh ta gần đây rồi. Nhưng nếu cô nói anh ta bề bộn nhiều việc, tôi cũng không vội, dù sao cũng đã chờ mười năm rồi, cũng không kém mấy ngày. Không sao, chờ lúc nào anh ta rảnh, tôi lại tới cửa bái phỏng, đem chuyện chính thức quyết định, cũng giải quyết xong tâm nguyện nhiều năm của mọi người chúng ta."
Khác với ánh mắt ghen tỵ của ba cô gái, Nors nhàn nhạt liếc mắt hai người một cái, thần sắc bất động ngồi ở ghế dựa đối diện giường.
Nhìn Quý Thần Hi từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu một cái: “Khôi phục được không tệ.”
Quý Thần Hi này là thuộc về người thời điểm coi như là chật vật nhất thì nhất định cũng phải chật vật ra anh tuấn, cho nên, mặc dù hiện tại anh bị trọng thương trong người vẫn như cũ chống nửa cánh tay, không đứng đắn mà nhạo báng: “Người chỉ còn dư một hơi thở, sao khôi phục đều là đức hạnh này rồi.”
“Một chút hơi thở hả, có lẽ con là người mạnh nhất trong tất cả những người chỉ còn lại chút sức lực mà cậu đã gặp, không hổ là cháu ngoại của cậu.”
Đối mặt Nors tựa như giả tựa như thật châm chọc, Quý Thần Hi bất đắc dĩ mà nhún nhún vai: “Cho dù thực sự chỉ còn dư lại một hơi thở, cũng sẽ giữ lại người mình thích nhất. Cho dù, con cũng không có thời gian đi Mĩ quốc xem một chút tôm tép nhãi nhép.”
Ba cô gái thuộc về “Tôm tép nhãi nhép” đều là thông minh tuyệt đỉnh, thâm ý trong giọng nói của Quý Thần Hi họ nghe rất rõ ràng, cho nên cũng đang âm thầm cắn răng, nhưng ai cũng không dám nói ra một câu phản bác lời nói của Quý Thần Hi.
“Người thích nhất?” Nors chợt nhíu đuôi chân mày, ánh mắt quét qua góc, chiếu tướng vào trên người Tô Mạt đang ở bên cạnh cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại: “Chẳng lẽ, người con nói thích nhất chính là đang nói vị tiểu thư này.”
Quý Thần Hi hơi nhếch khóe môi: “Không phải trước đó cậu đã biết ư, cần gì hỏi nữa.”
“Cậu đã biết từ rất sớm, nhưng, đối với suy nghĩ của con, chuyện cậu kiên quyết phản đối chắc con cũng đã sớm biết rồi.”
“Dĩ nhiên” Quý Thần Hi không nhanh không chậm, cười lạnh một tiếng: “Cậu không nên quên, con là cháu ngoại của cậu, cũng chính là con trai ruột của em gái cậu, cái này đương nhiên là di truyền ý chí của bà, cũng rất có khả năng sẽ đi theo con đường ban đầu của bà.”
“Con đang uy hiếp cậu?”
“Không, con chỉ là đang trần thuật một sự thật mà thôi.”
“Con cho rằng cậu sẽ để cho chuyện năm đó tái diễn?”
“Chuyện năm đó có thể tái diễn hay không, hoàn toàn do cậu nhỏ lựa chọn như thế nào.”
Không khí vốn là coi như hài hòa lại bởi vì đối thoại của Quý Thần Hi và Nors mà chợt trở nên nặng nề. Mặc kệ là một bên căn cứ “Việc không liên quan đến mình treo lên thật cao “, Tô Mạt hay là ba cô gái kia đều nghĩ tới “Càng náo càng lớn” đều rõ ràng cảm giác đang giương cung bạt kiếm ở giữa hai người.
Chuyện nhà, việc nước, chuyện thiên hạ. . . . . . Cổ nhân không lừa được mình, ai. . . . . .
Tô Mạt ở đáy lòng khẽ thở dài, không thể không thò chân vào ở thời điểm như vậy.
“Bệ hạ Nors, mời uống nước.”
Tô Mạt đem nước ấm cầm trong tay đặt ở trên khay trà trước ghế dựa của Nors, lễ phép gật đầu.
Nors không nói gì, một đôi mắt màu xanh biếc lạnh lùng quay một vòng ở trên người Tô Mạt, Tô Mạt đáp lại cái nhìn chăm chú của ông, cũng nhìn mắt của ông, lại không làm gì, trong mắt thông suốt giống như là tuyết mỏng tháng mười hai, không lạnh, cũng rất nhẹ.
Con ngươi cao quý lạnh lùng, hai mắt lãnh đạm xa cách, giữa hai người chỉ là nhìn thẳng vào mắt nhau mấy giây, trong mắt hai bên lộ ra mục đích không nói mà hiểu.
Cô gái này, lại còn dám nhìn thẳng ông như vậy, hơn nữa trong mắt còn một mảnh trong sáng, không có một chút xíu sợ hãi, lại cũng không sợ vô lễ mạo phạm ông, rõ là. . . . . . thật là một cô gái to gan.
Nors thấy cô nhìn mình nhưng không có vẻ kính sợ, không thể làm gì khác hơn là thu hồi tầm mắt, lạnh lùng khẽ hừ.
Quý Thần Hi vẫn nhìn ánh mắt trao đổi ở giữa hai người, biến hóa rất nhỏ cũng chạy không khỏi mắt của anh, tự nhiên rõ ràng Tô Mạt thắng Nors một chiêu, len lén cười: “Tô Tô, anh cũng khát mà.”
Tô Mạt nghe thanh âm của Quý Thần Hi ăn vạ làm nũng, xoay người lại cũng rót một ly nước, vừa đi đến bên giường Quý Thần Hi vừa trừng anh: “Có bản lãnh tự mình rót nước, không có bản lãnh thì đừng khát .”
Mắt màu lam của Quý Thần Hi chớp chớp ra vẻ tội nghiệp, trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là uất ức: “Nhưng mà, hiện tại anh bán thân bất toại, sinh hoạt không thể tự lo liệu, nếu em vứt bỏ anh nữa, anh làm thế nào mà sống tiếp tục. . . . . .”
“È hèm.”
Tô Mạt bưng một ly nước ngồi ở bên cạnh anh, trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn anh, nhưng cũng không cho anh uống nước.
Cái này là hình thức chung đụng vừa nóng vừa lạnh của hai người, cố tình ở trước mắt ba cô gái chính là không thoải mái như vậy.
Cô gái Trung quốc không biết xấu hổ này, lại dám ở trước mặt các cô trình diễn hình ảnh “Ân ái” không hợp thời như thế, nhất là vương tử điện hạ hoàn mỹ vô khuyết trong suy nghĩ của họ lại có thể cưng chìu Tô Mạt như vậy, càng làm cho các cô giận dữ.
Ba cô gái có ý định giống nhau liếc mắt nhìn nhau, có ăn ý mà đem chiến trường giao cho Thanh Thủy Hòa Nhã hiểu được bí quyết dịu dàng nhất.
Thanh Thủy Hòa Nhã tiếp nhận ánh mắt ra hiệu của hai người kia, cử chỉ chân thành rót một ly nước, cũng cẩn thận đặt ở trước người Quý Thần Hi, dịu dàng cười nói: “Điện hạ, mời uống nước.”
Tô Mạt có lẽ là lạnh lùng giễu cợt Quý Thần Hi đủ rồi, cũng đem lý nước không có thiện ý đẩy ở trước mặt Quý Thần Hi: “Uống nước.”
Mục đích của hai cô gái nhất trí, một trái một phải, một lạnh lẽo một mềm mại đồng thời đưa chén nước tới bên môi của Quý Thần Hi.
Nors nhìn thấy một màn này, khó có được một chút hăng hái, ánh mắt đùa cợt muốn biết Quý Thần Hi sẽ làm như thế nào.
Juli và Sa Sở Văn cũng hơi có chút hồi hộp, mới xem Quý Thần Hi lựa chọn như thế nào.
Theo lý thuyết đủ loại biểu hiện của Quý Thần Hi đã có thể xác định trong lòng anh tất nhiên là Tô Mạt, nhưng Tô Mạt dù cẩn thận thế nào cũng chỉ là một cô gái Trung quốc bình thường ở trên đường, không hề xuất sắc, tại sao có thể bắt trái tim của Quý Thần Hi làm tù binh?
Lại nói, ba người họ có tài có mạo, thân phận địa vị đều là không tầm thường, lại là người có “Hôn ước” với Quý Thần Hi. Có câu nói: người so với người, tức chết người. Thì ra Tô Mạt ở trong suy nghĩ của Quý Thần Hi có phần, cùng so sánh với ba người bọn họ, chỉ sợ ngay cả phần cũng không giữ được.
Quý Thần Hi nhẹ nhàng, tư thế tao nhã nằm sấp ở trên gối, con mắt trái liếc cái ly của Thanh Thủy Hòa Nhã một cái, cười nhạt nói: “Thanh Thủy tiểu thư, anh trai cô Thanh Thủy Nhã Tuyển hiện tại như thế nào?”
Đây là lần đầu tiên Quý Thần Hi hỏi chuyện trong nhà mình, Thanh Thủy Hòa Nhã mừng rỡ trong lòng, nụ cười tao nhã trên mặt trả lời: “Điện hạ gọi em Hòa Nhã là được rồi. Anh trai em trước mắt vẫn còn ở Nhật Bản, trong gia tộc rất nhiều chuyện anh ấy không thể rời bỏ, cho nên anh ấy cũng rất bận rộn, điện hạ còn có thể nhớ tới anh trai em, Hòa Nhã rất vinh hạnh.”
Nói xong, giống như thắng lợi mà cười một tiếng với Tô Mạt.
Tô Mạt thật sự giống như không nhìn thấy, vẫn như cũ duy trì lãnh đạm cười nhẹ, ngay cả tay bưng cái ly cũng không có bởi vì thăm hỏi của Quý Thần Hi hoặc là khiêu khích của Thanh Thủy Hòa Nhã mà lay động.
Thiên Sơn sụp ở trước mà sắc mặt bất động, hoặc là không quan tâm, hoặc là tuyệt đối có lòng tin.
Nors đem mọi cử động của Tô Mạt ghi ở trong lòng, giống như người ngoài cuộc, nhìn trò cười mình chế tạo ra.
“Anh trai cô là nhân vật nổi tiếng ở Nhật Bản, tôi chú ý cũng là rất bình thường.” Ngón tay của Quý Thần Hi di chuyển dọc theo sườn ly của Thanh Thủy Hòa Nhã, cũng không đón nhận ly nước ấm đựng “tình yêu”, nhẹ nhàng nói: “Huống chi, sắp tới tôi sẽ tìm anh ta xử lý một ít chuyện, đương nhiên sẽ muốn biết tình trạng anh ta gần đây rồi. Nhưng nếu cô nói anh ta bề bộn nhiều việc, tôi cũng không vội, dù sao cũng đã chờ mười năm rồi, cũng không kém mấy ngày. Không sao, chờ lúc nào anh ta rảnh, tôi lại tới cửa bái phỏng, đem chuyện chính thức quyết định, cũng giải quyết xong tâm nguyện nhiều năm của mọi người chúng ta."