CHAP 17
***Như bao ngày, nắng sớm lại khẽ gõ cửa kêu ai đó thức dậy, gió lại lí lặc luồn vào vờn nhẹ mái tóc người con gái đang say ngủ. Những cánh hoa Tử đằng nhẹ nhàng phất phơ theo lời hát của mây. Chu Tử Đằng mở đôi mắt nâu sáng lung linh, cảm thấy thật sảng khoái ngồi dậy. Cả đêm qua cô với Mạc Lưu Ly tán chuyện gần giữa khuya mới thôi. Con bé cứ khóc bù lu bù loa, rối rít xin lỗi cô, lại lớn gan đem cả dòng họ tổ tông ai đó ra trách móc vì không cho mình đi dự tiệc. Lúc cô bé vẫn đang say sưa kể lể thì cô bỗng nghe từ điện thoại tiếng mở cửa thật mạnh, chướng khí lạnh như truyền qua, rồi sau đó,... không có sau đó nữa! Ai cũng biết người đó là ai và ai cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nam mô a di đà phật, cầu cho Lily thoát khỏi kiếp nạn này...
*** Tối hôm qua cô cũng đã liên lạc với cậu Roussel của cô, sau khi cô gửi vài dự án và bản thảo thiết kế của cô, cậu mừng khen cô rất kịch liệt làm cô thấy thật vui sướng. Ít ra thì cô còn có họ nhà ngoại là chỗ dựa vững chắc. Cậu đã đặt vé đi Pháp cho cô cấp tốc tối nay, ông ngoại qua điện thoại cũng mong nhớ cô hỏi han rối rít làm cô thấy thật ấm lòng. Thuyền đã được đóng, chỉ chờ nhổ neo. Cô phải đến côn ty Zonal làm hồ sơ xin nghỉ việc mới được! Cô cá 100% hôm nay Trình Phong Lữ sẽ không đến công ty, đêm qua anh ta hẳn phải một phen không ngủ được, cho đáng! Một công đôi việc!
*** Chu Tử Đằng sửa soạn xong liền lái xe đến công ty Zonal. Hôm nay cô diện một chiếc đầm hai dây cổ tim suông dài màu đỏ đô. Chiếc đầm thiết kế đơn giản nhưng lại tạo hiệu ứng không hề nhỏ. Khuôn ngực đầy đặn của gái đôi mươi được tinh tế che giấu sau lớp vải, chỉ đệ lộ khe rãnh căng tròn mê người. Chiếc đầm hai dây khéo léo khoe tấm lưng trắng của cô, thiết kế bó ôm lấy những đường cong quyến rũ. Nhìn cô gợi cảm và nổi bật hơn bao giờ hết. Chu Tử Đằng xuống xe liền thu hút mọi ánh nhìn. Có ánh mắt trầm trồ khen ngợi không dời, có ánh mắt xỉa xói, đàm tiếu xưa nay, có ánh mắt lại ngưỡng mộ và đồng cảm sau bữa tiệc hôm qua. Chu Tử Đằng vẫn mặc kệ điềm nhiên mà thanh lịch bước vào làm mọi người bỗng bật lên trong đầu một từ: "Ngầu"! Tổng giám đốc không có ở đây, Phó giám đốc được toàn quyền thay Giám đốc quản lí. Cô hẹn gặp Phó giám đốc, chưa lâu thì được gọi vào. Phó giám đốc Trình Lạc Nghiêm nghe đâu là con riêng của Trình gia. Ba của Trình Phong Lữ trước kia phong lưu đã quan hệ với một cô gái tên Ngũ Tương Phù và cô ấy đã mang thai. Đó là mẹ của Trình Lạc Nghiêm, tuy nhiên mẹ của Trình Lạc Nghiêm lại chấp nhận đơn thân nuôi con và yêu thương, dạy dỗ con trai mình dưới sự soi mói của bao người. Bà đã không như bao người phụ nữ khác lợi dụng con cái bước vào cửa Trình gia mà âm thầm nuôi nấng. Trình lão phu nhân biết việc này không tức giận mà còn vô cùng cảm thông. Bà đã cho người đón mẹ con họ về nhưng bà Ngũ đã từ chối, chỉ chấp nhận để bà cháu gặp nhau một lần cho biết. Trên đường đi không may gặp tai nạn xe, bà Ngũ vì bảo vệ con mà mất mạng. Trình Lạc Nghiêm được Trình gia nhận trách nhiệm nuôi nấng . Trình Phong Lữ rất thích người anh hơn mình 4 tuổi này, Trình phu nhân cũng không muốn so đo chuyện cũ với người đã khuất nên cũng mở lòng chấp nhận Trình Lạc Nghiêm. Anh là người có học thức rất sâu, có tài năng nhưng lại chỉ thích về nhì không màng đứng nhất. Cô ngắm nghía nghiên cứu anh hồi lâu một cách rất tự nhiên nhưng lại không có nửa điểm say đắm. Trình Lạc Nghiêm thấy cô nhìn chằm chằm mình còn tưởng cô giở thói mê trai, lúc lâu sau lại phát hiện cô thật dễ thương với ánh mắt từ suy ngẫm chuyển sang thông cảm, từ thông cảm chuyển sang tán thưởng rồi từ tán thưởng lại quay về suy ngẫm. Ai bảo cô là kẻ chua ngoa, khó ưa thế. Ba năm nay đi công tác nước ngoài nghe nhiều tiếng xấu về cô với em trai, anh cũng có chút ác cảm. Tuy nhiên cô lại làm anh rất bất ngờ về phong thái và trí tuệ của mình khi đối đáp với Chu Khuynh Cơ tại tiệc mừng thọ bà đêm qua. Anh đã theo dõi cô suốt, cô bĩnh tĩnh, tài hoa đã làm anh thêm có thiện cảm với cô. Em trai anh thật tiếc, đã để mất viên ngọc này.-- Chu tiểu thư tối qua làm thơ thật hay!
***Trình Lạc Nghiêm cất giọng nói mềm mại, ôn dịu làm Chu Tử Đằng vội thoát khỏi những suy nghĩ. Trình Lạc Nghiêm có vẻ ngoài nhã nhặn, ngũ quan hài hòa, không tạo điểm nhấn như Trình Phong Lữ nhưng sự dịu dàng nơi đáy mắt của anh cũng đủ khiến phụ nữ say ngất.
Nhìn cũng điển trai đấy chứ, tiếc rằng chị đây cũng già rồi, dây thần kinh rung động cũng giảm độ đàn hồi rồi.
-- Cảm ơn Trình tiên sinh đã khen. Tối qua không thấy Trình tiên sinh tại bữa tiệc, nếu không tôi đã qua chào hỏi một phen rồi. Còn sợ anh sẽ vì em trai mà trách lây tôi đấy chứ!
***Trình Lạc Nghiêm thấy cô ăn nói mềm mại, tư chất điềm nhiên như thế thì thầm chán chê kẻ đời đã đặt điều nói bậy bạ cô là kẻ điêu ngoa, hám sắc. Anh càng thêm có ấn tượng với cô.
-- Đêm qua tôi mới về nước, vừa vặn lúc về tới Trình gia đứng trên ban công quan sát cô suốt đấy thôi, thật tiếc một điệu nhảy với người đẹp. Phiền Chu tiểu thư tới đây chào hỏi rồi.
*** Trình Lạc Nghiêm hài hước và dễ gần thật khiến cô thấy thoải mái. Ít ra cũng là người thứ hai sau Lưu Ly gặp cô mà không có thành kiến. Tuy nhiên lại không thể kết thân, đều tại cái tên âm hồn bất tán Trình Phong Lữ kia.
-- Tiếc quá, mới chào hỏi Trình tiên sinh không lâu mà phải nói lời tạm biệt rồi. Tôi tới đây để xin nghỉ việc.
***Trình Lạc Nghiêm mặc dù có chút buồn xẹt qua rất nhanh nhưng cũng không lấy làm ngạc nhiên. Anh chỉ cười nhẹ, nói:
-- Xem ra em trai tôi lại một phen khốn đốn rồi. Tôi sẽ phê duyệt cho cô. Đừng có ghét lây tôi nhé! Tôi trong sáng, vô tội lắm đấy! Có việc gì cứ hẹn gặp tôi, tôi nợ cô một lời chào, bù vào bữa tối tuần sau nhé.
*** Chu Tử Đằng nghe Trình Lạc Nghiêm nói mà cũng không khỏi sặc. Không nghĩ lời nói tiếu ấy thốt ra từ người có vẻ ngoài nho nhã là đây. Không ngờ lại giải quyết nhang thế này, Trình Lạc Nghiêm không có nói lại với Trình Phong Lữ sao?
-- Tôi không phải đứa trẻ lẻo mép như cô nghĩ đâu. Với lại tôi rất muốn làm bạn với cô, gọi tôi là Lạc Nghiêm nhé!
-- Được! Gọi tôi là Tử Đằng, cảm ơn anh. Tạm biệt, Lạc Nghiêm.
--Tạm biệt, Tử Đằng.
*** Không rắc rối, không rườm rà, tác phong của Lạc Nghiêm thật khiến Chu Tử Đằng thấy thích. Cứ tưởng sẽ bị gây khó dễ tiền vi phạm hợp đồng, nào ngờ Lạc Nghiêm lại thay cô giải quyết ổn thỏa đến vậy. Paris, ta đến đây! Tâm trạng đang rất tốt, Chu Tử Đằng đột ngột chạm mặt Chu Khuynh Cơ. Thật xui xẻo, cô quên mất ả này cũng làm việc tại đậy. Chu Khuynh Cơ nhìn thấy Chu Tử Đằng thì tức giận bỗng trào dâng. Đêm hôm qua cô ta cư nhiên là tiêu điểm, Trình lão phu nhân la cô làm cô bẽ mặt không thôi. Đã thế Trình Phong Lữ lại không ra mặt giúp, suốt buổi tiệc lặn đâu mất tăm. Gì mà Chu nhị tiểu thư có tài năng tiềm ẩn, cô khinh! Còn chưa tốt nghiệp Đại học, mới hãy chập chững ra đời, muốn đấu với cô, còn non lắm! Chu Tử Đằng thấy Chu Khuynh Cơ vênh mặt hất hàm thì cảm thấy thật chướng mắt, nếu là cô lúc trước thì đã tới giáng cho con nhỏ này mấy bạt tai rồi. Chỉ là hồi đó tiếng tăm cô có trọng lượng, còn bây giờ cô mới khởi điểm làm ăn, không thể lại gây loạn đánh bóng tên tuổi cho cô ta. Chu Khuynh Cơ thấy Chu Tử Đằng cầm xấp giấy tờ trên tay, thầm nghĩ cô ta lại giở chiêu trò năn nỉ Phó giám đốc đầu tư cho mình, liền mừng thầm trong lòng. Liền cất giọng trong trẻo lên:-- Ôi, Chu Tử Đằng! Em cũng tới đây sao? A! Chị quên mất em cũng là nhân viên công ty giải trí Zonal, tại em không biểu hiện xuất chúng nên ít được đầu tư quá! Em cũng giỏi thật đấy, biết nắm bắt cơ hội lấy bữa tiệc mừng thọ đêm qua quảng cáo cho mình! Chị cũng không hề nghĩ sẽ được nổi tiếng bằng cách ấy đâu! Chu Tử Đằng thật tài giỏi, thuyết phục được Phó giám đốc đầu tư cho mình rồi sao?
*** Chu Tử Đằng nghe cô ta nói thì không khỏi nhíu mày. 24 tuổi mà ăn nói cũng ranh mãnh quá đi, hay cho câu hổ phụ sanh hổ tử. Nói một lời là hỏi han, hai lời là khen ngợi, ba là lời là chúc mừng, ấy vậy mà lại một câu lại một câu khiến người khác tưởng cô đang lợi dụng chiêu trò để nổi tiếng, thật là một người chị tốt! Quả nhiên, đám nhân viên xung quanh bắt đầu bán tán xôn xao, có người còn tranh thủ quay video clip chờ chuyện hay:
-- Ôi giời hóa ra! Ngày hôm qua nghe chị tôi kể còn tưởng cô ta tài năng lắm! Hóa ra là cái loại không biết nhục tạo scandal nổi tiếng.
-- Lại còn dám lấy tiệc mừng thọ của Trình lão phu nhân ra làm chiêu trò để được chú ý! Cái thể loại cũng quá thối nát đi!
-- Sao Chu Khuynh Cơ hiền thục như vậy mà lại có con em lẳng lơ không có mặt mũi như thế nhỉ? Hết dan díu với anh rể lại còn quay sang gây gổ với chị mình! Đồ lăng loàn!
-- Có cái mặt đẹp thì kiêu à! Chỉ đáng làm gái cho lũ đàn ông chúng cưỡi chứ đẹp đẽ gì! Bị người đời chửi cũng đáng lắm! Cho chừa cái thứ đã làm điếm còn muốn lập đền thờ!
--...
*** Những lời nói độc địa được thốt ra từ mọi người xung quanh ngày càng sôi nổi. Họ đa phần theo đám đông hùa nhau dùng những lời lẽ khó nghe chỉ trích thậm tệ Chu Tử Đằng, còn tỏ vẻ thương cảm, che chở cho Chu Khuynh Cơ làm cô ta đắc ý không thôi. Chu Tử Đằng nhìn cô ta giả tạo vậy thì không khỏi chán ghét, cô ta nghĩ gì cô chừng tuổi này còn không biết sao! Cô muốn hơn tôi, tôi sẽ cho cô hơn! Cái đáng sợ không phải là kẻ ngu mà tỏ ra nguy hiểm, cái đáng sợ mới là kẻ nguy hiểm mà tỏ ra ngu. Đúng như Chu Tử Đằng nghĩ, Chu Khuynh Cơ thấy Chu Tử Đằng không phản ứng còn nghĩ cô mất mặt quá không biết làm gì, vội tốt bụng niềm nở:
-- Ô kìa! Mọi người đừng nói như vậy chứ! Làm trong giới Showbiz ai chẳng như vậy. Chỉ là tôi may mắn hơn có mẹ dạy dỗ mà thôi, Tử Đằng đã mất mẹ từ bé, các người cũng nên...
-- Nên nên cái gì! Loại trèo lên giường kim chủ để được nổi tiếng đây tôi khinh! Chị còn nói giúp cho ả đàn bà không có lòng tự trọng đấy làm gì!
-- Đúng đấy! Nghe đâu còn ăn nằm với biết bao người. Chỉ là trời có mắt không cho cô ta nổi tiếng nên cô ta ganh ghét với chị đấy!
-- Chu Khuynh Cơ em đừng phiền lòng vì nó nữa! Ả đàn bà chân dài óc ngắn chỉ biết dùng lỗ để kiếm lãi này nên cho cô ta thân tàn ma dại mới đáng kiếp...
*** Những lời đàm tiếu càng ngày càng oan nghiệt thốt lên, người cầm quay clip cũng đang chờ xem phản ứng của Tử Đằng, cánh paparazzi cũng đã nhanh chân tới tập trung đầy ở sảnh chính. Chu Tử Đằng nghe nói vậy mà vẫn an nhiên, bĩnh tĩnh không có náo loạn như mọi người nghĩ làm ai nấy bỗng thấy có gì đó áp bức. Chu Khuynh Cơ cũng bất mãn, bị chửi rủa vậy, cô ta sao còn không nháo nhào lên?-- Mọi người đang mắng nhiếc em đấy! Sao em không có phản ứng gì cả?
*** Chu Tử Đằng nhếch môi vẽ một đường cong tuyệt đẹp vô cùng mê người lại khiến những kẻ to nhỏ khi nãy lạnh sống lưng. Cô khoan thai bước tới gần Chu Khuynh Cơ, mọi người chụp ảnh rối rít, háo hức mong chờ có vụ đánh nhau của chị em nhà họ Chu. Trái với sự mong đợi của mọi người, cô chỉ thản nhiên lên tiếng, toát ra khí thế quí phái bức người:
-- Quà chị cho tôi, mà tôi không nhận. Cuối cùng, sẽ về lại tay ai? Chị nói thử đi, Chu Khuynh Cơ! Tất cả những thứ đó, tột cùng sẽ về lại tay ai?
*** Một câu nói thôi mà thâm thúy vô cùng, hoàn toàn đưa đám người đang hoang mang tột độ kia về thế bị động. Quà mình cho người ta mà người ta không nhận, tất sẽ về lại tay mình rồi. Vậy ra những lời bẩn thỉu đó sẽ tát lại mặt họ sao? Chu Khuynh Cơ cũng chết điếng không biết xoay xở ra sao, không nghĩ Chu Tử Đằng lại điềm nhiên như là kẻ ngoài cuộc như thế, không nghĩ cô lại lợi hại chỉ một câu nói đã đảo lộn tình thế như thế! Chu Tử Đằng thấy vậy mỉm cười nhìn về phía ống kính đang chực chờ nãy giờ, lấy ra tập hồ sơ xin nghỉ việc của mình:
-- Nhân tiện đây tôi thay mặt mọi người xin lỗi về sự nhầm lẫn của chị tôi. Chị ta giao du với nhiều thể loại không tốt quá nên cũng lầm tưởng tôi trèo lên giường Phó tổng để nổi tiếng. Thật trách người chưa tìm hiểu kĩ ngọn ngành đã ồn ào cả lên, tôi đến xin nghỉ việc. Mọi người cũng luyến tiếc nên tạm biệt chửi tôi vài lời cho thỏa ấy mà! Sau này cũng có gặp lại đâu chứ!
*** Mọi người xung quanh biết tin cô đệ đơn xin nghỉ việc thì ồ lên. Cánh phóng viên lại thầm cảm ơn cô mấy ngày nay đã giật tít ngành giải trí không ngớt khiến lương họ cao lên nhiều, những đám người điêu ngoa khi nãy lại một phen bẽ mặt, cũng tại Chu Khuynh Cơ nói năng không rõ làm họ tới chửi rủa cô, giờ thì hay rồi! Có cả clip rồi, lần này quả là họ tạo scandal nổi tiếng rồi. Đám người sôi sục hướng ánh mắt như giết người làm cô ta cúi đầu mãi không dám ngẩng lên. Chu Tử Đằng phong thái bình thản cất bước, lại không tiếc ném thêm một câu làm hình ảnh của Chu Khuynh Cơ dần dần bị hạ xuống và trở thành thời kì của Chu Tử Đằng:
-- Người ta nói muốn biết bạn là ai, hãy xem bạn của bạn. Chị cũng bớt giao du với cái đám người ăn nằm để nổi tiếng đi, đừng có gặp ai trong giới showbiz cũng gắn cho họ cái mác đĩ điếm. Tôi vốn không cần phải lợi dụng chiêu trò scandal để hơn chị. Chị biết sao không? Bởi đố kị là tự chấp nhận sự thua kém của chính bản thân mình. Mà chị vốn thua tôi rồi, thua từ cái lúc mới sinh ra!
*** Lời cô nói làm Chu Khuynh Cơ chết trân, đám người kia cũng cứng họng. Sau chuyện này, cánh nhà báo đua nhau làm việc hết công sức theo lời ẩn ý mập mờ của Chu Tử Đằng liền phát hiện ra Chu Khuynh Cơ chỉ là con của nhân tình bên ngoài, không là con dòng chính như Chu Tử Đằng. Đời tư Chu Khuyng Cơ thoát khỏi bàn tay vàng của Trình Phong Lữ liền bị soi mói, phát hiện ra Chu Khuynh Cơ thường hay đi bar lúc khuya và có quan hệ mật thiết với những ca sĩ, diễn viên dính scandal lên giường để được nổi tiếng. Cô ta cũng làm đồng nghiệp mất lòng vì khi đó họ đã bất chấp đúng sai bênh vực cô ta để rồi ngày mai có mặt trong tựa báo "Nhân viên công ty Zonal lời lẽ khó nghe hiếp đáp Chu Tử Đằng". Họ còn bị nghi ngờ là nguyên nhân ép Chu Tử Đằng phải nghỉ việc. Đám đông thay đổi như chong chóng, liền quay sang bảo vệ Chu Tử Đằng, còn tìm ra bằng chứng Chu Khuynh Cơ cũng nhờ quan hệ với Trình thiếu mới có đất diễn dù chỉ mới vào nghề. Chị em trong nghề bất mãn với việc này lâu nay liền thừa cơ thêm thắt kịch tính, còn công khai cảm ơn Chu Tử Đằng đã "dõng dạc tuyên bố" :" Đừng có gặp ai trong giới showbiz cũng gắn cho họ cái mác đĩ điếm." Chu Khuynh Cơ trở thành tâm điểm bị chê bai.
-- Hiên, anh nhất định phải giúp em. Chu Tử Đằng muốn hại em, muốn làm sự nghiệp em điêu tàn, anh nhất định phải ra mặt giúp em đấy!
*** Trong căn phòng còn đượm không khí ái muội, người phụ nữ lõa thể vuốt ve khuôn ngực săn chắc của người đàn ông cũng đang trần trụi. Cuộc hoan ái đi qua, Bạch Dĩ Hiên nhìn Chu Khuynh Cơ đang nức nở, nũng nịu trong ngực mình, nhếch môi cười yêu nghiệt, ngón tay lạnh băng vân vê tấm lưng trần của cô ta:
-- Được!