*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*** Sau một buổi hàn huyên với Từ Lục Giai, Chu Tử Đằng cảm thấy có nhiều thứ đã thay đổi. Ít nhất cô với anh là người đồng hương duy nhất nới xứ lạ quê người này, ít ra cô có thể tin tưởng Từ Lục Giai, cùng anh ta hợp tác tìm đường sống an lành. Từ Lục Giai nói đúng, cô đã gây quá nhiều chú ý, ắt sẽ bị hãm hại. Vụ bắt cóc vừa rồi cũng vậy, nhất định có chủ kế, không giết cô, mà lại đưa cô tới chỗ Bạch Dĩ Hiên như vậy là để làm gì? Có quá nhiều nghi vấn, cô trước kia buông thả giờ phải thận trọng hơn, bây giờ máu của cô cũng là máu của Từ Lục Giai, mạng sống của cô với anh ta có sự liên kết, không thể lại cùng vuột mất cơ hội sống này. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, cô nhất định tối nay phải dự tiệc ra mắt công ty của Chu gia, có thể biết được điều gì đó. Day day huyệt thái dương, Chu Tử Đằng mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt hồi phục tinh thần, ván cược này, cô nhất định phải thắng!
*** Màn đêm cứ bí hiểm mang nét cười quái dị nuốt trọn bầu trời, đêm không sao khiến cho buổi tối thêm một màu u ám. Tại đại sảnh Chu gia đông nghịt người, âm nhạc vang lên rầm rộ, cả sảnh náo nhiệt, đầy ắp tiếng nói rộn rã, khung cảnh hoành tráng, xa hoa vô cùng. Chu Tử Đằng một thân y phục tím kiêu sa, rắc lên người thứ vẻ đẹp huyền ảo như mê hoặc mọi người. Váy áo cắt xẻ để lộ bờ lưng trắng muốt, mái tóc nâu đỏ xõa dài như những ngọn sóng, tư chất quí phái, cao sang ẩn sau khuôn mặt tươi thắm của gái đôi mươi. Chu Tử Đằng đi tới đâu đều có kẻ ngoái nhìn đầy ngưỡng mộ và ghen tị tới đó.
***Chu gia lần này đãi rất lớn, có nhiều khách khứa có bề thế đến dự. Thật cô không có thiện cảm với bữa tiệc này lắm, sặc mùi giao dịch, lại quá phô trương, nhìn người cười nói như thế nhưng thực chất là thăm dò lẫn nhau. Chu Tử Đằng bước vào sảnh chính đang rộn ràng người người nhập tiệc, ít ai để ý đến cô. Cô thoáng thấy Chu Khuynh Cơ vẫn là nét đẹp nhu mì, dịu dàng như nước, vẫn là cách ăn nói e lệ, nhẹ nhàng như rót mật, Chu Khuynh Cơ vẫn như thế, nhưng lại có cái gì đó giảo hoạt, bí hiểm khó nhận ra dưới đáy mắt. Cô ta hôm nay diện một chiếc đầm màu cam sáng thanh lịch, tao nhã, nhìn thập phần đoan trang, hiền thục đang nói cười nhu thuận với những lão già ranh ma trong kinh doanh.
Tay kia là đang chân tình, ôm ấp thân thiết với một người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng kiêu ngạo, khí chất cao quý tiềm tàng toát ra, nhất là ánh mắt sắc như chim ưng kia, khiến Chu Tử Đằng có chút bất ổn.
-- Quả xứng danh Chu Khuynh Cơ! Đi đâu cũng có đàn ông, đã vậy là những tên vô cùng cường đại.
Nghe có tiếng nói, Chu Tử Đằng giật mình quay người lại thì thấy Trình Lạc Nghiêm đang nhâm nhi thưởng thức ly rượu Whiskey sánh đậm.
-- Trình Lạc Nghiêm! -- thấy Trình Lạc Nghiêm, Chu Tử Đằng có hơi bất ngờ. Nhưng nghĩ lại, cỡ thân phận như anh ta, tham gia bữa tiệc này, cũng chỉ bình thường. Tuy nhiên, cô không muốn thể hiện cho anh ta thấy mình quá hiểu anh ta, vì vậy, Chu Tử Đằng cũng lấy một ly rượu, cạn ly với anh ta-- Trình tổng của anh đâu? Lại để phó tổng như anh đi thay như thế này?
-- Trình Phong Lữ đang phải họp với các cổ đông của công ty-- Nói đoạn, Trình Lạc Nghiêm khẽ cúi người, nói với âm lượng chỉ đủ cho một mình cô nghe-- Chu tiểu thư có biết gì không? Trình Phong Lữ thế mà lại bỏ một cuộc giao dịch trị giá hàng trăm triệu, dành suốt một đêm để chạy lòng vòng thành phố. Hiện giờ phải ngồi họp trấn an các cổ đông công ty. Chu tiểu thư, nghĩ thế nào?
*** Chu Tử Đằng nghe Trình Lạc Nghiêm nói thế thì khônh khỏi khựng người lại. Trình Phong Lữ, vì cả đêm đó chạy đi tìm cô, mới bỏ lỡ một hợp đồng trị giá trăm triệu sao? Sao anh ta lại làm thế? Điều đó quyết định sự đột phá của công ty, vậy mà Trình Phong Lữ lại xem nhẹ như thế. Chu Tử Đằng lòng có chút ray rứt, cũng tại tìm cô mà anh ta bỏ lỡ một bản hợp đồng như thế. Nhưng có lẽ Chu Tử Đằng không hề biết, không phải Trình Phong Lữ xem nhẹ bản hợp đồng kia, mà với anh ta, cô quan trọng hơn nó nhiều. Thoáng thấy bối rối, Chu Tử Đằng vội chuyển chủ đề:
-- Người đàn ông bên cạnh Chu Khuynh Cơ, anh biết anh ta sao?
-- Tôi cứ tưởng cô hẳn đã biết. Là tiểu Du Thần của Chương gia đấy.
*** Chu Tử Đằng nghe đến tên Chương Du Thần thì nghe "oành" một tiếng. Chương Du Thần! Là kẻ đứng đầu Chương gia, vua của thế giới ngầm, và cũng là, kẻ đã tiếp tay với Chu gia làm suy đồi gia tộc Esmeé, gián tiếp giựt dây cho Quách Mộng Thu giết Veronica phu nhân. Nghe đến cái tên này, Chu Tử Đằng không cảm thấy sợ, mà lại thấy vô cùng căm hận không hiểu vì sao. Chương Du Thần, tạo nghiệt quá nhiều! Chu Khuynh Cơ chính là bởi có anh ta làm hậu thuẫn nên mới cao ngạo, nhưng không nghĩ một kẻ tàn khốc như Chương Du Thần, lại giữ Khuynh Cơ giảo hoạt kia ở bên mình, lại không nghĩ một người cường thế như anh ta, lại chịu đi tham dự bữa tiệc cỏn con này. Như vậy, chỉ có thể kết luận, Chu Khuynh Cơ, rất có giá trị với anh ta. Chu Tử Đằng nhíu mày nhìn hai con người là hiện thân của Thần chết ở kia, Trình Lạc Nghiêm thì chỉ bình thản chờ phản ứng của cô. Là e sợ tránh đi, hay sẽ tới lân la "thấy người sang bắt quàng làm họ" với Chu Khuynh Cơ. Nào ngờ, trái với suy nghĩ của anh, Chu Tử Đằng chỉ điềm nhiên nhìn hai người họ, trong mắt lóe lên một tia tính toán:-- Không đơn giản.
-- Cô đang nói đến thân phận của tiểu Du Thần sao? -- Chờ nửa ngày cũng chỉ nghe cô phán vỏn vẹn ba từ "không đơn giản", Trình Lạc Nghiêm có chút ngạc nhiên, cùng tán thưởng.
-- Không chỉ có thân phận anh ta. Tất cả mọi thứ ở đây, đều không đơn giản. Chỉ là một bữa tiệc ra mắt, mà ngay cả Chương Du Thần khét tiếng trong Hắc đạo cũng tới dự. Chỉ là bữa tiệc ra mắt, mà lại mời đông đảo các gia tộc ngay cả những gia tộc không liên quan đến doanh thương, lại có cả gia tộc lâu năm tung hoành hai giới Hắc- Bạch. Chu gia chỉ là một gia tộc nhỏ, lại được chú ý như thế. Có rất nhiều nhân vật lớn nguy hiểm ở đây, nhưng Chu Khuynh Cơ lại bắt chuyện với họ vô cùng tự nhiên, không hề e dè hay có ý ve vãn như những cô nàng khác. Chứng tỏ cô ta đã gặp qua họ, mà họ cũng tự nhiên tiếp chuyện, chứng tỏ, cô ta không đơn giản. Và cả bữa tiệc này, đều không đơn giản.
*** Nghe Chu Tử Đằng giải thích một hồi, Trình Lạc Nghiêm không khỏi thầm khen trong lòng. Rất sắc bén, những gì cô đang nghĩ, cũng bằng hai phần ba những gì anh suy xét nãy giờ rồi. Còn định khen cô một câu, đã nghe Chu Tử Đằng mở miệng:
-- Còn anh cũng không đơn giản. Anh chỉ là một phó tổng, vậy mà còn ngang nhiên gọi Chương Du Thần là "tiểu Du Thần". Ngay cả những quý ngài lớn tuổi có tiếng kia cũng phải luồng cúi hắn vài phần, anh lại thản nhiên đùa cợt gọi hắn như thế, rất thân mật, lại không có chút e ngại tai mắt anh ta, anh, cũng không đơn giản.
*** Cực phẩm! Quả là cực phẩm! Trình Lạc Nghiêm thật sự tán thưởng nhìn Chu Tử Đằng, không có như mấy cô nàng khác, thấy anh gọi vậy liền lấy lòng hùa gọi theo, trên đường về nhà bị cắt cổ chết bất đắc kỳ tử. Chu Tử Đằng suy nghĩ được như thế này, chứng tỏ sự cẩn trọng vô cùng cao, lại rất biết nhìn người mà đối nhân xử thế. 20 tuổi, sao lại có sự sắc sảo đến thế. Trình Lạc Nghiêm nhìn cô, tao nhã uống hết ly rượu, nhếch môi cất tiếng:
-- Thật tiếc! Giá như tôi về nước sớm hơn đã có dịp làm quen với viên ngọc này rồi. Thảo nào, ngay cả lão đại vang danh nhất nhì mà lần đầu tiên lại thu hồi kế hoạch ám sát một người, nhỉ, tiểu Dĩ Hiên?!
*** Nghe Trình Lạc Nghiêm nhắc đến tên Bạch Dĩ Hiên, Chu Tử Đằng giật mình quay lại thì thấy Bạch Dĩ Hiên đứng sau cách mình mấy bước. Không hề cảm nhận được anh ta, anh ta đã đứng đây tự lúc nào. Bên cạnh Bạch Dĩ Hiên là một người đàn ông nhìn khí chất cũng cường đại không kém - Lãnh Dịch Khiêm. Chết tiệt, tứ đại gia chủ đều có mặt ở đây ngày hôm nay, quả nhiên bữa tiệc này là không đơn giản mà! Bạch Dĩ Hiên thấy Chu Tử Đằng nhận ra mình nhưng cố quay mặt đi thì cực kì không vui. Hàn khí như tỏa ra tứ phía, nhất là rất không thích cô cùng tên Nghiêm kia trò chuyện tự nhiên như vậy. Liền mặt lạnh bước tới gần Chu Tử Đằng, thấy cô có chút né tránh thì lòng càng khó chịu, những kẻ có thể hại em đằng kia, em không sợ, chỉ sợ mỗi tôi, thế là thế nào. Không để Chu Tử Đằng kịp phản ứng, Bạch Dĩ Hiên đã vươn tay kéo Chu Tử Đằng về đứng bên mình, giờ thì cách xa Trình Lạc Nghiêm mấy bước. Chu Tử Đằng bị Bạch Dĩ Hiên ôm lấy có chút lúng túng muốn thoát ra, Bạch Dĩ Hiên lại ghì chặt cô thêm khiến cô áp sát vào mình, anh gằn giọng ném cho Trình Lạc Nghiêm ánh mắt sắc lạnh:-- Cậu dám?
*** Trình Lạc Nghiêm biết đã chọc cái tên tiểu Dĩ Hiên này giận, liền biết thức thời tránh đi, lân la tới gần cái tên Lãnh Dịch Khiêm mặt "không cảm xúc" đứng gần kia. Chết tiệt, MC dự báo thời tiết bão giật còn đứng cười toe toét, mấy cái tên này băng không tan nổi một ngày. Trình Lạc Nghiêm vô cùng tự nhiên tới nâng cằm Lãnh Dịch Khiêm lên, hơi hơi cúi người như hoa hoa công tử, hất hàm:
-- Tiểu Dĩ Hiên có sắc quên bạn, hay tiểu Dịch Khiêm này, chúng ta cũng thành đôi đi.
*** Vừa dứt lời, mặt Chu Tử Đằng bỗng đen lại, Trình Lạc Nghiêm anh quả nhiên không sợ trời cũng chẳng sợ đất, ai cũng trêu được. Mới đầu gặp anh ta nho nhã còn tưởng anh ta thư sinh, cô nhận định siêu hình quá rồi. Ngước lên nhìn Bạch Dĩ Hiên, biểu cảm hết sức bình thường như chuyện này xảy ra suốt, chỉ có Lãnh Dịch Khiêm xám mặt lại, Chu Tử Đằng không kịp nhìn đã thấy trong tay Lãnh Dịch Khiêm có một khẩu súng từ lúc này, chĩa vào gáy Trình Lạc Nghiêm:
-- Một tiếng "tiểu Dịch Khiêm" nữa xem.
-- Thôi được rồi! Mấy người nghiêm túc chán chết đi được. Tôi xuống chơi với tiểu Du Thần.
*** Cả tứ đại gia chủ đều tụ hội ở đây, Chu Tử Đằng có chút bất an, cố gắng nhớ lại tình tiết truyện, không nhận ra người đã nép sát vào Bạch Dĩ Hiên nãy giờ. Cô giật mình nhận ra, muốn đẩy anh ra thì bắt gặp ánh mắt Bạch Dĩ Hiên đang nhìn mình:
-- Dù có chuyện gì xảy ra, cứ bình tĩnh nép vào người tôi.
*** Nói rồi anh vòng tay qua eo cô, cùng Trình Lạc Nghiêm và Lãnh Dichh Khiêm đã cất súng bước tới phía Chương Du Thần và Chu Khuynh Cơ. Không hiểu sao, khi nghe Bạch Dĩ Hiên nói thế, tâm tình cô thả lỏng một chút, vơi bớt cảm giác đề phòng. Là do Chu Tử Đằng không hề nhận ra, cảm giác đó được gọi là "an toàn", là bởi được che chở mà nên. Chu Khuynh Cơ đang ở bên rót cho Chương Du Thần một li rượu đỏ, thấy Chu Tử Đằng thì có chút âm độc nhìn cô, đôi mắt còn hằn lên nhiều sự hiểm ác khi thấy Bạch Dĩ Hiên cực kỳ nhu tình ôm cô đi tới. Cô rất căm ghét, cực kì căm ghét, Bạch Dĩ Hiên giày vò cô bao nhiêu đêm, ngay cả cô là người ở bên anh ta lâu nhất, anh ta cũng chẳng buồn hỏi han, ngay cả hoan ái cũng rất mạnh bạo, chưa một lần ôm cô, càng không hôn bất kì ai, người như anh ta, chưa có một nụ hôn đầu, chưa hề để ý ai, đơn giản là giao dịch thể xác. Vậy mà Bạch Dĩ Hiên lại ôn nhu đến vậy ôm Chu Tử Đằng sóng đôi bước tới, mặc dù anh ta che giấu rất kĩ, nhìn thì lãnh đạm, nhưng chính là đầy nhu tình. Chu Khuynh Cơ vô cùng phẫn hận, là tại con điếm kia, khiến Bạch Dĩ Hiên không những không giải quyết cô ta như đã thỏa thuận với cô mà còn tuyệt tình đuổi cô đi. Ánh mắt hiện rõ vẻ tư thù song biến mất rất nhanh, Chu Khuynh Cơ lại trở về bộ dáng nhu thuận, hiền dịu. Chương Du Thần đứng bên không khỏi nhếch môi, nữ nhân quả vừa ý hắn:
-- Chớ có làm hỏng việc, Cơ nhi.
-- Thần, em biết rồi...-- nghe Chương Du Thần tà mị nói nhỏ, Chu Khuynh Cơ mới giật mình đáp khẽ, cô thoáng quên mất Chương Du Thần đang kè kè ở bên. Xong cô lại niềm nở nói với Chu Tử Đằng:-- A em gái! Thật vui vì hôm nay em đã đến dự tiệc. Em vốn xa cách với gia đình, chị đã gọi em rất nhiều lần mà em không chịu bắt máy, cha mẹ nhớ em rất nhiều, ông bà cũng vì thế mà đổ bệnh, sao em không chịu vì tình nghĩa mà về thăm một lần?
*** Chu Khuynh Cơ vẫn là Chu Khuynh Cơ, lời nói lúc nào cũng như con dao hai lưỡi, ngoài mặt thì tỏ ra quan tâm nhưng lại kích động khiến kẻ khác hiểu lầm. Thế nào cô qua miệng cô ta thành đứa con bất hiếu bỏ bê gia đình, quay lưng lại với người thân, còn cô ta như người chị tốt suốt ngày đi lo lắng, năn nỉ em gái. Đồ ngu ngốc! Cô ta không biết như vậy là bứt dây động rừng sao, quên mất Chương Du Thần vốn không thích chuyện náo nhiệt ở bên sao? Hiểu được suy nghĩ của Chu Tử Đằng, Bạch Dĩ Hiên bên cạnh cô không khỏi khen ngợi, viên ngọc quý, rất hiểu lòng người. Người xung quanh nghe Chu Khuynh Cơ nói thì liền chúm tụm lại xì xào, Chương Du Thần mặt liền đanh lại, nữ nhân ngu ngốc, Trình Lạc Nghiêm cùng Lãnh Dịch Khiêm thì nhàn nhã cầm ly rượu xoay xoay như đang thưởng thức kịch vui. Chu Tử Đằng cũng rất cảm thấy mệt mỏi khi cứ phải nói chuyện với cái kẻ không não này, cứ thích rước nhục là sao? Chu Tử Đằng còn chẳng thèm đối đáp với cô ta như mọi khi nữa, cô gỡ cánh tay Bạch Dĩ Hiên ở eo mình ra, rồi vòng tay mình vào tay anh vô cùng thân thiết. Chu Tử Đằng ôm cánh tay Bạch Dĩ Hiên khiến Chu Khuynh Cơ tức điên lên chỉ muốn chặt đứt tay cô. Không còn đấu đá xỉa xói thể hiện như trước, Chu Tử Đằng làm vố này là đánh mạnh vào lòng ghen muốn chiếm hữu của Chu Khuynh Cơ:
-- Vậy sao? Vậy chị hãy chăm sóc gia đình giúp em đi. Em cũng muốn về lắm, nhưng hồi trước đã bị cha đoạn tuyệt rồi, còn mặt mũi đâu mà quay về. Vả lại, dạo này, em rất "bận rộn" với Dĩ Hiên, tất cả là tại Dĩ Hiên cả, có gì chị hãy nói với anh ta đi!
*** Chu Tử Đằng vừa dứt lời cả đại sảnh như ồ lên. Chu Khuynh Cơ thấy vậy thì càng thêm uất hận, vị trí đó đáng lẽ phải là của cô. Mọi người xung quanh lúc nãy xì xào bàn tán thì im bặt, đụng tới nữ nhân của Bạch lão đại, họ còn chưa có cái lá gan đó. Chu Tử Đằng vốn chỉ lợi dụng danh Bạch Dĩ Hiên để đáp lại Chu Khuynh Cơ chứ cô đã phát ngán chuyện nữ nhân đanh đá tranh đấu nhau rồi. Đành mượn anh bịt miệng người đời vậy, ai bảo anh có quyền có thế làm gì, chẳng phải cũng đã ôm cô đi tới rồi sao, cũng gây không ít hiểu nhầm rồi. Bạch Dĩ Hiên lúc đầu thấy cô chủ động ôm mình như thế thì lòng chợt thấy vui vẻ hẳn lên, nhưng nghĩ lại mới nhận ra rằng cô vốn chỉ đang mượn anh để che mắt người đời, anh không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
-- Phải. Có chuyện gì sao Chu đại tiểu thư?
-- Dĩ Hiên... Bạch tổng, không có gì. - Chu Khuynh Cơ đối với Bạch Dĩ Hiên còn chút lưu luyến, nhưng còn ngại có Chương Du Thần ở bên nên không dám lộ liễu.
-- Đã tới đông đủ. Mời. -- Chương Du Thần lạnh lùng nói.
*** Tức thì mọi người đều quay đi không dám rộn chuyện. Chu Khuynh Cơ thầm thì với Chương Du Thần gì đó, thoáng thấy môi anh ta nhếch lên một tia cười nguy hiểm. Lãnh Dịch Khiêm sắc mặt cũng nghiêm túc thăm dò xung quanh. Chỉ có Trình Lạc Nghiêm là vô cùng thư thả bước tới bắt chuyện với Chương Du Thần, cứ liên tiếp gọi "tiểu Du Thần" khiến mặt anh ta đen lại. Quả nhiên chỉ có Chủ thượng tổ chức ám sát Geranium là đủ tầm cỡ trêu đùa với vua của thế giới ngầm như thế. Tay cô hơi siết lại, lúc này cô mới bừng tỉnh, a, cô ôm tay Bạch Dĩ Hiên nãy giờ, liền rút ra thật nhanh. Bạch Dĩ Hiên cau mày:-- Lợi dụng tôi xong rồi bỏ?
-- À lúc nãy... Là để cứu vãn tình thế thôi.... Sau chuyện này anh có thể giải thích với cô ta tôi chỉ là người anh chọn dự tiệc cùng....
-- Tại sao tôi phải giải thích với cô ta? - Bạch Dĩ Hiên trong lòng liền thấy bực bội- Giờ em có chối bỏ cũng không được.
-- Gì cơ.
-- Người đi với tôi công khai ở các bữa tiệc, chính là nữ nhân của tôi, đó là tác phong của tôi lâu nay. Em hành động như vậy, chẳng khác nào càng thêm khẳng định mối quan hệ của em và tôi.
*** Chu Tử Đằng nghe vậy thì máu ngưng lưu thông mất mấy giây! Thảm rồiiiiiii!!! Tác phong của Bạch Dĩ Hiên, sao cô lại quên béng mất chứ! Giờ thì hay rồi, Chu Tử Đằng đang trong mối quan hệ mở với Bạch lão đại, ai ai cũng biết rồi. Nhưng chưa sầu đời được bao lâu, đã nghe vị MC lạnh giọng nói:
-- Mời tất cả các quý khách có tấm thẻ vàng trong thư mời vào sảnh trong.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì thầm linh cảm có chuyện chẳng lành, sao chỉ mời những người có thẻ vàng, cô đây chẳng phải cũng có thẻ vàng sao. Liếc nhìn những người có thẻ vàng xung quanh đều là những nhân vật có tầm cỡ, Trình Lạc Nghiêm cũng đã đi vào sảnh trong, Lãnh Dịch Khiêm cũng đã quay lại gật đầu ra hiệu một cái với Bạch Dĩ Hiên rồi bước vào. Sau đó là những nhân vật lớn trong Hắc đạo, ai đấy đều một nét mặc đề phòng. Chu Tử Đằng thoáng thấy sợ, có chút bất an:
-- Sau cánh cửa kia, là một thứ gì đó rất đáng sợ đang chờ phải không?
-- Dù có chuyện gì xảy ra, cứ bình tĩnh nép vào người tôi.
-- Hay anh vào đi, tôi ở lại đây cũng được.
-- Chỉ là đổi địa điểm hành thích thôi. Ít ra có tôi ở bên em sẽ được chết nguyên vẹn. Em thích thì cứ ở lại đây.
Chu Tử Đằng nghe xong thì không khỏi rùng mình, anh an ủi kiểu thế sao? Mặc dù nói "Em thích thì cứ ở lại đây", nhưng tay Bạch Dĩ Hiên vẫn không rời tay Chu Tử Đằng, liền kéo cô đang chần chừ đi với mình, nắm thật chặt. Đi thôi, đi qua cánh cửa ấy.
Chỉ số ít người có tấm thẻ vàng đi vào sảnh trong. Ngoại trừ Trình Lạc Nghiêm, Lãnh Dịch Khiêm và Bạch Dĩ Hiên thì cô thấy ai ai cũng đang cố trấn an bản thân nhưng vẫn không giấu được vẻ hoang mang. Chu Tử Đằng mặc dù không hiểu, nhưng dự cảm có điều chẳng lành, liền khẽ hỏi Bạch Dĩ Hiên:
-- Có chuyện gì sao?
-- Chương Du Thần chưa tới một nơi nào mà không có kẻ chết ở nơi đó.
-- Chương gia như vậy cũng quá cuồng ngạo rồi. Muốn thanh tẩy Hắc đạo cũng không cần lộ liễu như thế. - Trình Lạc Nghiêm nhàn nhã dựa vào tường. Cái gì cơ? Là một cuộc thanh tẩy lần hai sau lần đại khai sát giới của Bạch Kỳ Sơ năm đó sao?
-- Tại sao không liên lạc được với ám đoàn của Bạch gia? - Trình Lạc Nghiêm lạnh giọng hỏi.
-- Biệt thự Bạch gia bị xâm nhập, mới được báo. Toàn bộ phương tiện liên lạc với ám đoàn đều bị nhiễu. -- Bạch Dĩ Hiên mặt không biểu cảm trả lời.
-- Biệt thự bảo mật bậc nhất cơ đấy. Lại để chuyện này xảy ra? Chẳng phải chẳng ai vào được sao? - Trình Lạc Nghiêm thôi điệu bộ thong thả, nhăn mày hỏi.
-- Chỉ cần có người lạ được sự cho phép của tôi bước vào mà không bị kiểm tra hay lục soát, khả năng có con chip theo dõi cấu trúc biệt thự Bạch gia trên người đó là rất cao.
-- Đã ai vào biệt thự của cậu mà không được lục soát hay kiểm tra? - Lãnh Dịch Khiêm liếc Chu Tử Đằng làm cô giật mình.
-- Là tôi....-- chết tiệt! Giờ mới thấy có lí, bọn bắt cóc không giết cô mà lại để cô tới chỗ Bạch Dĩ Hiên là muốn mượn cô vào Bạch gia. Chắc chắn lúc cô ngất đã cài con chip, chính vì biết Bạch Dĩ Hiên không đề phòng cô nên mới để cô tới đó, lợi dụng cô xâm nhập Bạch gia trót lọt. Quả nhiên lúc cô xỉu đi là do bọn chúng chuốc thuốc trước, Bạch Dĩ Hiên mới bế cô về biệt thự. Không, không phải! -- Bạch Dĩ Hiên, lăn lộn Hắc đạo nhiều năm như anh chắc đã đoám chừng ra mục đích của chúng rồi phải không? Sao anh vẫn để tôi vào, anh có thể đưa tôi đi nơi khác!
Bạch Dĩ Hiên trầm ngâm một hồi lâu, mới mở miệng:
-- Sau cổ em có gắn một con chip. Là của Chương gia phát minh, có thể tự phát nổ làm đứt đầu em bất cứ lúc nào. Tôi không biết cách lấy ra, nó là con chip thu thập thông tin, vậy chỉ cần cho nó thông tin nó muốn, khi xong việc nó sẽ tự động rời khỏi em về trụ sở giao thông tin cho chủ nhân.
Chu Tử Đằng nghe Bạch Dĩ Hiên nói vậy thì lòng chợt nhói lên một cái. Vì cứu cô mà anh dù biết mục đích của Chương gia vẫn không do dự đưa cô vào Bạch gia thỏa mãn điều kiện trao đổi sống còn của chúng sao? Bỗng nhiên mặt sàn bỗng rung lên rất mạnh, mọi người xung quanh hốt hoảng thét lên, cô còn nghe tiếng nã súng dữ dội bên ngoài và tiếng la hét thất thanh tán loạn ngoài đó. Đổi địa điểm hành thích là thế sao, không kịp suy nghĩ nhiều, cô chỉ thấy Bạch Dĩ Hiên vòng người qua ôm cô lại trong vòng tay của mình rất chặt.
-- Đến rồi.
Sau đó, mặt sàn đột ngột thu các tấm ván lại. Là một cái hố sâu ở dưới, mặt sàn chính là cánh cửa mở khiến mọi người không kịp trở tay rớt xuống hố sâu đen ngòm. Chỉ kịp nghe ai nấy la lên một tiếng, mọi việc diễn ra rất nhanh, rơi xuống trong chớp mắt. Đầu óc Chu Tử Đằng như bị dốc ngược, tai ù đi, nhưng không hiểu sao cô chỉ thấy giật mình chứ không thấy sợ, bởi vì cô thứ cuối cùng đã nghe được:
-- Dù có chuyện gì xảy ra, cứ bình tĩnh nép vào người tôi.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau một buổi hàn huyên với Từ Lục Giai, Chu Tử Đằng cảm thấy có nhiều thứ đã thay đổi. Ít nhất cô với anh là người đồng hương duy nhất nới xứ lạ quê người này, ít ra cô có thể tin tưởng Từ Lục Giai, cùng anh ta hợp tác tìm đường sống an lành. Từ Lục Giai nói đúng, cô đã gây quá nhiều chú ý, ắt sẽ bị hãm hại. Vụ bắt cóc vừa rồi cũng vậy, nhất định có chủ kế, không giết cô, mà lại đưa cô tới chỗ Bạch Dĩ Hiên như vậy là để làm gì? Có quá nhiều nghi vấn, cô trước kia buông thả giờ phải thận trọng hơn, bây giờ máu của cô cũng là máu của Từ Lục Giai, mạng sống của cô với anh ta có sự liên kết, không thể lại cùng vuột mất cơ hội sống này. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, cô nhất định tối nay phải dự tiệc ra mắt công ty của Chu gia, có thể biết được điều gì đó. Day day huyệt thái dương, Chu Tử Đằng mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt hồi phục tinh thần, ván cược này, cô nhất định phải thắng!
Màn đêm cứ bí hiểm mang nét cười quái dị nuốt trọn bầu trời, đêm không sao khiến cho buổi tối thêm một màu u ám. Tại đại sảnh Chu gia đông nghịt người, âm nhạc vang lên rầm rộ, cả sảnh náo nhiệt, đầy ắp tiếng nói rộn rã, khung cảnh hoành tráng, xa hoa vô cùng. Chu Tử Đằng một thân y phục tím kiêu sa, rắc lên người thứ vẻ đẹp huyền ảo như mê hoặc mọi người. Váy áo cắt xẻ để lộ bờ lưng trắng muốt, mái tóc nâu đỏ xõa dài như những ngọn sóng, tư chất quí phái, cao sang ẩn sau khuôn mặt tươi thắm của gái đôi mươi. Chu Tử Đằng đi tới đâu đều có kẻ ngoái nhìn đầy ngưỡng mộ và ghen tị tới đó.
Chu gia lần này đãi rất lớn, có nhiều khách khứa có bề thế đến dự. Thật cô không có thiện cảm với bữa tiệc này lắm, sặc mùi giao dịch, lại quá phô trương, nhìn người cười nói như thế nhưng thực chất là thăm dò lẫn nhau. Chu Tử Đằng bước vào sảnh chính đang rộn ràng người người nhập tiệc, ít ai để ý đến cô. Cô thoáng thấy Chu Khuynh Cơ vẫn là nét đẹp nhu mì, dịu dàng như nước, vẫn là cách ăn nói e lệ, nhẹ nhàng như rót mật, Chu Khuynh Cơ vẫn như thế, nhưng lại có cái gì đó giảo hoạt, bí hiểm khó nhận ra dưới đáy mắt. Cô ta hôm nay diện một chiếc đầm màu cam sáng thanh lịch, tao nhã, nhìn thập phần đoan trang, hiền thục đang nói cười nhu thuận với những lão già ranh ma trong kinh doanh.
Tay kia là đang chân tình, ôm ấp thân thiết với một người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng kiêu ngạo, khí chất cao quý tiềm tàng toát ra, nhất là ánh mắt sắc như chim ưng kia, khiến Chu Tử Đằng có chút bất ổn.
-- Quả xứng danh Chu Khuynh Cơ! Đi đâu cũng có đàn ông, đã vậy là những tên vô cùng cường đại.
Nghe có tiếng nói, Chu Tử Đằng giật mình quay người lại thì thấy Trình Lạc Nghiêm đang nhâm nhi thưởng thức ly rượu Whiskey sánh đậm.
-- Trình Lạc Nghiêm! -- thấy Trình Lạc Nghiêm, Chu Tử Đằng có hơi bất ngờ. Nhưng nghĩ lại, cỡ thân phận như anh ta, tham gia bữa tiệc này, cũng chỉ bình thường. Tuy nhiên, cô không muốn thể hiện cho anh ta thấy mình quá hiểu anh ta, vì vậy, Chu Tử Đằng cũng lấy một ly rượu, cạn ly với anh ta-- Trình tổng của anh đâu? Lại để phó tổng như anh đi thay như thế này?
-- Trình Phong Lữ đang phải họp với các cổ đông của công ty-- Nói đoạn, Trình Lạc Nghiêm khẽ cúi người, nói với âm lượng chỉ đủ cho một mình cô nghe-- Chu tiểu thư có biết gì không? Trình Phong Lữ thế mà lại bỏ một cuộc giao dịch trị giá hàng trăm triệu, dành suốt một đêm để chạy lòng vòng thành phố. Hiện giờ phải ngồi họp trấn an các cổ đông công ty. Chu tiểu thư, nghĩ thế nào?
Chu Tử Đằng nghe Trình Lạc Nghiêm nói thế thì khônh khỏi khựng người lại. Trình Phong Lữ, vì cả đêm đó chạy đi tìm cô, mới bỏ lỡ một hợp đồng trị giá trăm triệu sao? Sao anh ta lại làm thế? Điều đó quyết định sự đột phá của công ty, vậy mà Trình Phong Lữ lại xem nhẹ như thế. Chu Tử Đằng lòng có chút ray rứt, cũng tại tìm cô mà anh ta bỏ lỡ một bản hợp đồng như thế. Nhưng có lẽ Chu Tử Đằng không hề biết, không phải Trình Phong Lữ xem nhẹ bản hợp đồng kia, mà với anh ta, cô quan trọng hơn nó nhiều. Thoáng thấy bối rối, Chu Tử Đằng vội chuyển chủ đề:
-- Người đàn ông bên cạnh Chu Khuynh Cơ, anh biết anh ta sao?
-- Tôi cứ tưởng cô hẳn đã biết. Là tiểu Du Thần của Chương gia đấy.
Chu Tử Đằng nghe đến tên Chương Du Thần thì nghe "oành" một tiếng. Chương Du Thần! Là kẻ đứng đầu Chương gia, vua của thế giới ngầm, và cũng là, kẻ đã tiếp tay với Chu gia làm suy đồi gia tộc Esmeé, gián tiếp giựt dây cho Quách Mộng Thu giết Veronica phu nhân. Nghe đến cái tên này, Chu Tử Đằng không cảm thấy sợ, mà lại thấy vô cùng căm hận không hiểu vì sao. Chương Du Thần, tạo nghiệt quá nhiều! Chu Khuynh Cơ chính là bởi có anh ta làm hậu thuẫn nên mới cao ngạo, nhưng không nghĩ một kẻ tàn khốc như Chương Du Thần, lại giữ Khuynh Cơ giảo hoạt kia ở bên mình, lại không nghĩ một người cường thế như anh ta, lại chịu đi tham dự bữa tiệc cỏn con này. Như vậy, chỉ có thể kết luận, Chu Khuynh Cơ, rất có giá trị với anh ta. Chu Tử Đằng nhíu mày nhìn hai con người là hiện thân của Thần chết ở kia, Trình Lạc Nghiêm thì chỉ bình thản chờ phản ứng của cô. Là e sợ tránh đi, hay sẽ tới lân la "thấy người sang bắt quàng làm họ" với Chu Khuynh Cơ. Nào ngờ, trái với suy nghĩ của anh, Chu Tử Đằng chỉ điềm nhiên nhìn hai người họ, trong mắt lóe lên một tia tính toán:-- Không đơn giản.
-- Cô đang nói đến thân phận của tiểu Du Thần sao? -- Chờ nửa ngày cũng chỉ nghe cô phán vỏn vẹn ba từ "không đơn giản", Trình Lạc Nghiêm có chút ngạc nhiên, cùng tán thưởng.
-- Không chỉ có thân phận anh ta. Tất cả mọi thứ ở đây, đều không đơn giản. Chỉ là một bữa tiệc ra mắt, mà ngay cả Chương Du Thần khét tiếng trong Hắc đạo cũng tới dự. Chỉ là bữa tiệc ra mắt, mà lại mời đông đảo các gia tộc ngay cả những gia tộc không liên quan đến doanh thương, lại có cả gia tộc lâu năm tung hoành hai giới Hắc- Bạch. Chu gia chỉ là một gia tộc nhỏ, lại được chú ý như thế. Có rất nhiều nhân vật lớn nguy hiểm ở đây, nhưng Chu Khuynh Cơ lại bắt chuyện với họ vô cùng tự nhiên, không hề e dè hay có ý ve vãn như những cô nàng khác. Chứng tỏ cô ta đã gặp qua họ, mà họ cũng tự nhiên tiếp chuyện, chứng tỏ, cô ta không đơn giản. Và cả bữa tiệc này, đều không đơn giản.
Nghe Chu Tử Đằng giải thích một hồi, Trình Lạc Nghiêm không khỏi thầm khen trong lòng. Rất sắc bén, những gì cô đang nghĩ, cũng bằng hai phần ba những gì anh suy xét nãy giờ rồi. Còn định khen cô một câu, đã nghe Chu Tử Đằng mở miệng:
-- Còn anh cũng không đơn giản. Anh chỉ là một phó tổng, vậy mà còn ngang nhiên gọi Chương Du Thần là "tiểu Du Thần". Ngay cả những quý ngài lớn tuổi có tiếng kia cũng phải luồng cúi hắn vài phần, anh lại thản nhiên đùa cợt gọi hắn như thế, rất thân mật, lại không có chút e ngại tai mắt anh ta, anh, cũng không đơn giản.
Cực phẩm! Quả là cực phẩm! Trình Lạc Nghiêm thật sự tán thưởng nhìn Chu Tử Đằng, không có như mấy cô nàng khác, thấy anh gọi vậy liền lấy lòng hùa gọi theo, trên đường về nhà bị cắt cổ chết bất đắc kỳ tử. Chu Tử Đằng suy nghĩ được như thế này, chứng tỏ sự cẩn trọng vô cùng cao, lại rất biết nhìn người mà đối nhân xử thế. tuổi, sao lại có sự sắc sảo đến thế. Trình Lạc Nghiêm nhìn cô, tao nhã uống hết ly rượu, nhếch môi cất tiếng:
-- Thật tiếc! Giá như tôi về nước sớm hơn đã có dịp làm quen với viên ngọc này rồi. Thảo nào, ngay cả lão đại vang danh nhất nhì mà lần đầu tiên lại thu hồi kế hoạch ám sát một người, nhỉ, tiểu Dĩ Hiên?!
Nghe Trình Lạc Nghiêm nhắc đến tên Bạch Dĩ Hiên, Chu Tử Đằng giật mình quay lại thì thấy Bạch Dĩ Hiên đứng sau cách mình mấy bước. Không hề cảm nhận được anh ta, anh ta đã đứng đây tự lúc nào. Bên cạnh Bạch Dĩ Hiên là một người đàn ông nhìn khí chất cũng cường đại không kém - Lãnh Dịch Khiêm. Chết tiệt, tứ đại gia chủ đều có mặt ở đây ngày hôm nay, quả nhiên bữa tiệc này là không đơn giản mà! Bạch Dĩ Hiên thấy Chu Tử Đằng nhận ra mình nhưng cố quay mặt đi thì cực kì không vui. Hàn khí như tỏa ra tứ phía, nhất là rất không thích cô cùng tên Nghiêm kia trò chuyện tự nhiên như vậy. Liền mặt lạnh bước tới gần Chu Tử Đằng, thấy cô có chút né tránh thì lòng càng khó chịu, những kẻ có thể hại em đằng kia, em không sợ, chỉ sợ mỗi tôi, thế là thế nào. Không để Chu Tử Đằng kịp phản ứng, Bạch Dĩ Hiên đã vươn tay kéo Chu Tử Đằng về đứng bên mình, giờ thì cách xa Trình Lạc Nghiêm mấy bước. Chu Tử Đằng bị Bạch Dĩ Hiên ôm lấy có chút lúng túng muốn thoát ra, Bạch Dĩ Hiên lại ghì chặt cô thêm khiến cô áp sát vào mình, anh gằn giọng ném cho Trình Lạc Nghiêm ánh mắt sắc lạnh:-- Cậu dám?
Trình Lạc Nghiêm biết đã chọc cái tên tiểu Dĩ Hiên này giận, liền biết thức thời tránh đi, lân la tới gần cái tên Lãnh Dịch Khiêm mặt "không cảm xúc" đứng gần kia. Chết tiệt, MC dự báo thời tiết bão giật còn đứng cười toe toét, mấy cái tên này băng không tan nổi một ngày. Trình Lạc Nghiêm vô cùng tự nhiên tới nâng cằm Lãnh Dịch Khiêm lên, hơi hơi cúi người như hoa hoa công tử, hất hàm:
-- Tiểu Dĩ Hiên có sắc quên bạn, hay tiểu Dịch Khiêm này, chúng ta cũng thành đôi đi.
Vừa dứt lời, mặt Chu Tử Đằng bỗng đen lại, Trình Lạc Nghiêm anh quả nhiên không sợ trời cũng chẳng sợ đất, ai cũng trêu được. Mới đầu gặp anh ta nho nhã còn tưởng anh ta thư sinh, cô nhận định siêu hình quá rồi. Ngước lên nhìn Bạch Dĩ Hiên, biểu cảm hết sức bình thường như chuyện này xảy ra suốt, chỉ có Lãnh Dịch Khiêm xám mặt lại, Chu Tử Đằng không kịp nhìn đã thấy trong tay Lãnh Dịch Khiêm có một khẩu súng từ lúc này, chĩa vào gáy Trình Lạc Nghiêm:
-- Một tiếng "tiểu Dịch Khiêm" nữa xem.
-- Thôi được rồi! Mấy người nghiêm túc chán chết đi được. Tôi xuống chơi với tiểu Du Thần.
Cả tứ đại gia chủ đều tụ hội ở đây, Chu Tử Đằng có chút bất an, cố gắng nhớ lại tình tiết truyện, không nhận ra người đã nép sát vào Bạch Dĩ Hiên nãy giờ. Cô giật mình nhận ra, muốn đẩy anh ra thì bắt gặp ánh mắt Bạch Dĩ Hiên đang nhìn mình:
-- Dù có chuyện gì xảy ra, cứ bình tĩnh nép vào người tôi.
Nói rồi anh vòng tay qua eo cô, cùng Trình Lạc Nghiêm và Lãnh Dichh Khiêm đã cất súng bước tới phía Chương Du Thần và Chu Khuynh Cơ. Không hiểu sao, khi nghe Bạch Dĩ Hiên nói thế, tâm tình cô thả lỏng một chút, vơi bớt cảm giác đề phòng. Là do Chu Tử Đằng không hề nhận ra, cảm giác đó được gọi là "an toàn", là bởi được che chở mà nên. Chu Khuynh Cơ đang ở bên rót cho Chương Du Thần một li rượu đỏ, thấy Chu Tử Đằng thì có chút âm độc nhìn cô, đôi mắt còn hằn lên nhiều sự hiểm ác khi thấy Bạch Dĩ Hiên cực kỳ nhu tình ôm cô đi tới. Cô rất căm ghét, cực kì căm ghét, Bạch Dĩ Hiên giày vò cô bao nhiêu đêm, ngay cả cô là người ở bên anh ta lâu nhất, anh ta cũng chẳng buồn hỏi han, ngay cả hoan ái cũng rất mạnh bạo, chưa một lần ôm cô, càng không hôn bất kì ai, người như anh ta, chưa có một nụ hôn đầu, chưa hề để ý ai, đơn giản là giao dịch thể xác. Vậy mà Bạch Dĩ Hiên lại ôn nhu đến vậy ôm Chu Tử Đằng sóng đôi bước tới, mặc dù anh ta che giấu rất kĩ, nhìn thì lãnh đạm, nhưng chính là đầy nhu tình. Chu Khuynh Cơ vô cùng phẫn hận, là tại con điếm kia, khiến Bạch Dĩ Hiên không những không giải quyết cô ta như đã thỏa thuận với cô mà còn tuyệt tình đuổi cô đi. Ánh mắt hiện rõ vẻ tư thù song biến mất rất nhanh, Chu Khuynh Cơ lại trở về bộ dáng nhu thuận, hiền dịu. Chương Du Thần đứng bên không khỏi nhếch môi, nữ nhân quả vừa ý hắn:
-- Chớ có làm hỏng việc, Cơ nhi.
-- Thần, em biết rồi...-- nghe Chương Du Thần tà mị nói nhỏ, Chu Khuynh Cơ mới giật mình đáp khẽ, cô thoáng quên mất Chương Du Thần đang kè kè ở bên. Xong cô lại niềm nở nói với Chu Tử Đằng:-- A em gái! Thật vui vì hôm nay em đã đến dự tiệc. Em vốn xa cách với gia đình, chị đã gọi em rất nhiều lần mà em không chịu bắt máy, cha mẹ nhớ em rất nhiều, ông bà cũng vì thế mà đổ bệnh, sao em không chịu vì tình nghĩa mà về thăm một lần?
Chu Khuynh Cơ vẫn là Chu Khuynh Cơ, lời nói lúc nào cũng như con dao hai lưỡi, ngoài mặt thì tỏ ra quan tâm nhưng lại kích động khiến kẻ khác hiểu lầm. Thế nào cô qua miệng cô ta thành đứa con bất hiếu bỏ bê gia đình, quay lưng lại với người thân, còn cô ta như người chị tốt suốt ngày đi lo lắng, năn nỉ em gái. Đồ ngu ngốc! Cô ta không biết như vậy là bứt dây động rừng sao, quên mất Chương Du Thần vốn không thích chuyện náo nhiệt ở bên sao? Hiểu được suy nghĩ của Chu Tử Đằng, Bạch Dĩ Hiên bên cạnh cô không khỏi khen ngợi, viên ngọc quý, rất hiểu lòng người. Người xung quanh nghe Chu Khuynh Cơ nói thì liền chúm tụm lại xì xào, Chương Du Thần mặt liền đanh lại, nữ nhân ngu ngốc, Trình Lạc Nghiêm cùng Lãnh Dịch Khiêm thì nhàn nhã cầm ly rượu xoay xoay như đang thưởng thức kịch vui. Chu Tử Đằng cũng rất cảm thấy mệt mỏi khi cứ phải nói chuyện với cái kẻ không não này, cứ thích rước nhục là sao? Chu Tử Đằng còn chẳng thèm đối đáp với cô ta như mọi khi nữa, cô gỡ cánh tay Bạch Dĩ Hiên ở eo mình ra, rồi vòng tay mình vào tay anh vô cùng thân thiết. Chu Tử Đằng ôm cánh tay Bạch Dĩ Hiên khiến Chu Khuynh Cơ tức điên lên chỉ muốn chặt đứt tay cô. Không còn đấu đá xỉa xói thể hiện như trước, Chu Tử Đằng làm vố này là đánh mạnh vào lòng ghen muốn chiếm hữu của Chu Khuynh Cơ:
-- Vậy sao? Vậy chị hãy chăm sóc gia đình giúp em đi. Em cũng muốn về lắm, nhưng hồi trước đã bị cha đoạn tuyệt rồi, còn mặt mũi đâu mà quay về. Vả lại, dạo này, em rất "bận rộn" với Dĩ Hiên, tất cả là tại Dĩ Hiên cả, có gì chị hãy nói với anh ta đi!
Chu Tử Đằng vừa dứt lời cả đại sảnh như ồ lên. Chu Khuynh Cơ thấy vậy thì càng thêm uất hận, vị trí đó đáng lẽ phải là của cô. Mọi người xung quanh lúc nãy xì xào bàn tán thì im bặt, đụng tới nữ nhân của Bạch lão đại, họ còn chưa có cái lá gan đó. Chu Tử Đằng vốn chỉ lợi dụng danh Bạch Dĩ Hiên để đáp lại Chu Khuynh Cơ chứ cô đã phát ngán chuyện nữ nhân đanh đá tranh đấu nhau rồi. Đành mượn anh bịt miệng người đời vậy, ai bảo anh có quyền có thế làm gì, chẳng phải cũng đã ôm cô đi tới rồi sao, cũng gây không ít hiểu nhầm rồi. Bạch Dĩ Hiên lúc đầu thấy cô chủ động ôm mình như thế thì lòng chợt thấy vui vẻ hẳn lên, nhưng nghĩ lại mới nhận ra rằng cô vốn chỉ đang mượn anh để che mắt người đời, anh không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
-- Phải. Có chuyện gì sao Chu đại tiểu thư?
-- Dĩ Hiên... Bạch tổng, không có gì. - Chu Khuynh Cơ đối với Bạch Dĩ Hiên còn chút lưu luyến, nhưng còn ngại có Chương Du Thần ở bên nên không dám lộ liễu.
-- Đã tới đông đủ. Mời. -- Chương Du Thần lạnh lùng nói.
Tức thì mọi người đều quay đi không dám rộn chuyện. Chu Khuynh Cơ thầm thì với Chương Du Thần gì đó, thoáng thấy môi anh ta nhếch lên một tia cười nguy hiểm. Lãnh Dịch Khiêm sắc mặt cũng nghiêm túc thăm dò xung quanh. Chỉ có Trình Lạc Nghiêm là vô cùng thư thả bước tới bắt chuyện với Chương Du Thần, cứ liên tiếp gọi "tiểu Du Thần" khiến mặt anh ta đen lại. Quả nhiên chỉ có Chủ thượng tổ chức ám sát Geranium là đủ tầm cỡ trêu đùa với vua của thế giới ngầm như thế. Tay cô hơi siết lại, lúc này cô mới bừng tỉnh, a, cô ôm tay Bạch Dĩ Hiên nãy giờ, liền rút ra thật nhanh. Bạch Dĩ Hiên cau mày:-- Lợi dụng tôi xong rồi bỏ?
-- À lúc nãy... Là để cứu vãn tình thế thôi.... Sau chuyện này anh có thể giải thích với cô ta tôi chỉ là người anh chọn dự tiệc cùng....
-- Tại sao tôi phải giải thích với cô ta? - Bạch Dĩ Hiên trong lòng liền thấy bực bội- Giờ em có chối bỏ cũng không được.
-- Gì cơ.
-- Người đi với tôi công khai ở các bữa tiệc, chính là nữ nhân của tôi, đó là tác phong của tôi lâu nay. Em hành động như vậy, chẳng khác nào càng thêm khẳng định mối quan hệ của em và tôi.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì máu ngưng lưu thông mất mấy giây! Thảm rồiiiiiii!!! Tác phong của Bạch Dĩ Hiên, sao cô lại quên béng mất chứ! Giờ thì hay rồi, Chu Tử Đằng đang trong mối quan hệ mở với Bạch lão đại, ai ai cũng biết rồi. Nhưng chưa sầu đời được bao lâu, đã nghe vị MC lạnh giọng nói:
-- Mời tất cả các quý khách có tấm thẻ vàng trong thư mời vào sảnh trong.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì thầm linh cảm có chuyện chẳng lành, sao chỉ mời những người có thẻ vàng, cô đây chẳng phải cũng có thẻ vàng sao. Liếc nhìn những người có thẻ vàng xung quanh đều là những nhân vật có tầm cỡ, Trình Lạc Nghiêm cũng đã đi vào sảnh trong, Lãnh Dịch Khiêm cũng đã quay lại gật đầu ra hiệu một cái với Bạch Dĩ Hiên rồi bước vào. Sau đó là những nhân vật lớn trong Hắc đạo, ai đấy đều một nét mặc đề phòng. Chu Tử Đằng thoáng thấy sợ, có chút bất an:
-- Sau cánh cửa kia, là một thứ gì đó rất đáng sợ đang chờ phải không?
-- Dù có chuyện gì xảy ra, cứ bình tĩnh nép vào người tôi.
-- Hay anh vào đi, tôi ở lại đây cũng được.
-- Chỉ là đổi địa điểm hành thích thôi. Ít ra có tôi ở bên em sẽ được chết nguyên vẹn. Em thích thì cứ ở lại đây.
Chu Tử Đằng nghe xong thì không khỏi rùng mình, anh an ủi kiểu thế sao? Mặc dù nói "Em thích thì cứ ở lại đây", nhưng tay Bạch Dĩ Hiên vẫn không rời tay Chu Tử Đằng, liền kéo cô đang chần chừ đi với mình, nắm thật chặt. Đi thôi, đi qua cánh cửa ấy.
Chỉ số ít người có tấm thẻ vàng đi vào sảnh trong. Ngoại trừ Trình Lạc Nghiêm, Lãnh Dịch Khiêm và Bạch Dĩ Hiên thì cô thấy ai ai cũng đang cố trấn an bản thân nhưng vẫn không giấu được vẻ hoang mang. Chu Tử Đằng mặc dù không hiểu, nhưng dự cảm có điều chẳng lành, liền khẽ hỏi Bạch Dĩ Hiên:
-- Có chuyện gì sao?
-- Chương Du Thần chưa tới một nơi nào mà không có kẻ chết ở nơi đó.
-- Chương gia như vậy cũng quá cuồng ngạo rồi. Muốn thanh tẩy Hắc đạo cũng không cần lộ liễu như thế. - Trình Lạc Nghiêm nhàn nhã dựa vào tường. Cái gì cơ? Là một cuộc thanh tẩy lần hai sau lần đại khai sát giới của Bạch Kỳ Sơ năm đó sao?
-- Tại sao không liên lạc được với ám đoàn của Bạch gia? - Trình Lạc Nghiêm lạnh giọng hỏi.
-- Biệt thự Bạch gia bị xâm nhập, mới được báo. Toàn bộ phương tiện liên lạc với ám đoàn đều bị nhiễu. -- Bạch Dĩ Hiên mặt không biểu cảm trả lời.
-- Biệt thự bảo mật bậc nhất cơ đấy. Lại để chuyện này xảy ra? Chẳng phải chẳng ai vào được sao? - Trình Lạc Nghiêm thôi điệu bộ thong thả, nhăn mày hỏi.
-- Chỉ cần có người lạ được sự cho phép của tôi bước vào mà không bị kiểm tra hay lục soát, khả năng có con chip theo dõi cấu trúc biệt thự Bạch gia trên người đó là rất cao.
-- Đã ai vào biệt thự của cậu mà không được lục soát hay kiểm tra? - Lãnh Dịch Khiêm liếc Chu Tử Đằng làm cô giật mình.
-- Là tôi....-- chết tiệt! Giờ mới thấy có lí, bọn bắt cóc không giết cô mà lại để cô tới chỗ Bạch Dĩ Hiên là muốn mượn cô vào Bạch gia. Chắc chắn lúc cô ngất đã cài con chip, chính vì biết Bạch Dĩ Hiên không đề phòng cô nên mới để cô tới đó, lợi dụng cô xâm nhập Bạch gia trót lọt. Quả nhiên lúc cô xỉu đi là do bọn chúng chuốc thuốc trước, Bạch Dĩ Hiên mới bế cô về biệt thự. Không, không phải! -- Bạch Dĩ Hiên, lăn lộn Hắc đạo nhiều năm như anh chắc đã đoám chừng ra mục đích của chúng rồi phải không? Sao anh vẫn để tôi vào, anh có thể đưa tôi đi nơi khác!
Bạch Dĩ Hiên trầm ngâm một hồi lâu, mới mở miệng:
-- Sau cổ em có gắn một con chip. Là của Chương gia phát minh, có thể tự phát nổ làm đứt đầu em bất cứ lúc nào. Tôi không biết cách lấy ra, nó là con chip thu thập thông tin, vậy chỉ cần cho nó thông tin nó muốn, khi xong việc nó sẽ tự động rời khỏi em về trụ sở giao thông tin cho chủ nhân.
Chu Tử Đằng nghe Bạch Dĩ Hiên nói vậy thì lòng chợt nhói lên một cái. Vì cứu cô mà anh dù biết mục đích của Chương gia vẫn không do dự đưa cô vào Bạch gia thỏa mãn điều kiện trao đổi sống còn của chúng sao? Bỗng nhiên mặt sàn bỗng rung lên rất mạnh, mọi người xung quanh hốt hoảng thét lên, cô còn nghe tiếng nã súng dữ dội bên ngoài và tiếng la hét thất thanh tán loạn ngoài đó. Đổi địa điểm hành thích là thế sao, không kịp suy nghĩ nhiều, cô chỉ thấy Bạch Dĩ Hiên vòng người qua ôm cô lại trong vòng tay của mình rất chặt.
-- Đến rồi.
Sau đó, mặt sàn đột ngột thu các tấm ván lại. Là một cái hố sâu ở dưới, mặt sàn chính là cánh cửa mở khiến mọi người không kịp trở tay rớt xuống hố sâu đen ngòm. Chỉ kịp nghe ai nấy la lên một tiếng, mọi việc diễn ra rất nhanh, rơi xuống trong chớp mắt. Đầu óc Chu Tử Đằng như bị dốc ngược, tai ù đi, nhưng không hiểu sao cô chỉ thấy giật mình chứ không thấy sợ, bởi vì cô thứ cuối cùng đã nghe được:
-- Dù có chuyện gì xảy ra, cứ bình tĩnh nép vào người tôi.
Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Chapter 34
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*** Sau một buổi hàn huyên với Từ Lục Giai, Chu Tử Đằng cảm thấy có nhiều thứ đã thay đổi. Ít nhất cô với anh là người đồng hương duy nhất nới xứ lạ quê người này, ít ra cô có thể tin tưởng Từ Lục Giai, cùng anh ta hợp tác tìm đường sống an lành. Từ Lục Giai nói đúng, cô đã gây quá nhiều chú ý, ắt sẽ bị hãm hại. Vụ bắt cóc vừa rồi cũng vậy, nhất định có chủ kế, không giết cô, mà lại đưa cô tới chỗ Bạch Dĩ Hiên như vậy là để làm gì? Có quá nhiều nghi vấn, cô trước kia buông thả giờ phải thận trọng hơn, bây giờ máu của cô cũng là máu của Từ Lục Giai, mạng sống của cô với anh ta có sự liên kết, không thể lại cùng vuột mất cơ hội sống này. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, cô nhất định tối nay phải dự tiệc ra mắt công ty của Chu gia, có thể biết được điều gì đó. Day day huyệt thái dương, Chu Tử Đằng mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt hồi phục tinh thần, ván cược này, cô nhất định phải thắng!
*** Màn đêm cứ bí hiểm mang nét cười quái dị nuốt trọn bầu trời, đêm không sao khiến cho buổi tối thêm một màu u ám. Tại đại sảnh Chu gia đông nghịt người, âm nhạc vang lên rầm rộ, cả sảnh náo nhiệt, đầy ắp tiếng nói rộn rã, khung cảnh hoành tráng, xa hoa vô cùng. Chu Tử Đằng một thân y phục tím kiêu sa, rắc lên người thứ vẻ đẹp huyền ảo như mê hoặc mọi người. Váy áo cắt xẻ để lộ bờ lưng trắng muốt, mái tóc nâu đỏ xõa dài như những ngọn sóng, tư chất quí phái, cao sang ẩn sau khuôn mặt tươi thắm của gái đôi mươi. Chu Tử Đằng đi tới đâu đều có kẻ ngoái nhìn đầy ngưỡng mộ và ghen tị tới đó.
***Chu gia lần này đãi rất lớn, có nhiều khách khứa có bề thế đến dự. Thật cô không có thiện cảm với bữa tiệc này lắm, sặc mùi giao dịch, lại quá phô trương, nhìn người cười nói như thế nhưng thực chất là thăm dò lẫn nhau. Chu Tử Đằng bước vào sảnh chính đang rộn ràng người người nhập tiệc, ít ai để ý đến cô. Cô thoáng thấy Chu Khuynh Cơ vẫn là nét đẹp nhu mì, dịu dàng như nước, vẫn là cách ăn nói e lệ, nhẹ nhàng như rót mật, Chu Khuynh Cơ vẫn như thế, nhưng lại có cái gì đó giảo hoạt, bí hiểm khó nhận ra dưới đáy mắt. Cô ta hôm nay diện một chiếc đầm màu cam sáng thanh lịch, tao nhã, nhìn thập phần đoan trang, hiền thục đang nói cười nhu thuận với những lão già ranh ma trong kinh doanh.
Tay kia là đang chân tình, ôm ấp thân thiết với một người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng kiêu ngạo, khí chất cao quý tiềm tàng toát ra, nhất là ánh mắt sắc như chim ưng kia, khiến Chu Tử Đằng có chút bất ổn.
-- Quả xứng danh Chu Khuynh Cơ! Đi đâu cũng có đàn ông, đã vậy là những tên vô cùng cường đại.
Nghe có tiếng nói, Chu Tử Đằng giật mình quay người lại thì thấy Trình Lạc Nghiêm đang nhâm nhi thưởng thức ly rượu Whiskey sánh đậm.
-- Trình Lạc Nghiêm! -- thấy Trình Lạc Nghiêm, Chu Tử Đằng có hơi bất ngờ. Nhưng nghĩ lại, cỡ thân phận như anh ta, tham gia bữa tiệc này, cũng chỉ bình thường. Tuy nhiên, cô không muốn thể hiện cho anh ta thấy mình quá hiểu anh ta, vì vậy, Chu Tử Đằng cũng lấy một ly rượu, cạn ly với anh ta-- Trình tổng của anh đâu? Lại để phó tổng như anh đi thay như thế này?
-- Trình Phong Lữ đang phải họp với các cổ đông của công ty-- Nói đoạn, Trình Lạc Nghiêm khẽ cúi người, nói với âm lượng chỉ đủ cho một mình cô nghe-- Chu tiểu thư có biết gì không? Trình Phong Lữ thế mà lại bỏ một cuộc giao dịch trị giá hàng trăm triệu, dành suốt một đêm để chạy lòng vòng thành phố. Hiện giờ phải ngồi họp trấn an các cổ đông công ty. Chu tiểu thư, nghĩ thế nào?
*** Chu Tử Đằng nghe Trình Lạc Nghiêm nói thế thì khônh khỏi khựng người lại. Trình Phong Lữ, vì cả đêm đó chạy đi tìm cô, mới bỏ lỡ một hợp đồng trị giá trăm triệu sao? Sao anh ta lại làm thế? Điều đó quyết định sự đột phá của công ty, vậy mà Trình Phong Lữ lại xem nhẹ như thế. Chu Tử Đằng lòng có chút ray rứt, cũng tại tìm cô mà anh ta bỏ lỡ một bản hợp đồng như thế. Nhưng có lẽ Chu Tử Đằng không hề biết, không phải Trình Phong Lữ xem nhẹ bản hợp đồng kia, mà với anh ta, cô quan trọng hơn nó nhiều. Thoáng thấy bối rối, Chu Tử Đằng vội chuyển chủ đề:
-- Người đàn ông bên cạnh Chu Khuynh Cơ, anh biết anh ta sao?
-- Tôi cứ tưởng cô hẳn đã biết. Là tiểu Du Thần của Chương gia đấy.
*** Chu Tử Đằng nghe đến tên Chương Du Thần thì nghe "oành" một tiếng. Chương Du Thần! Là kẻ đứng đầu Chương gia, vua của thế giới ngầm, và cũng là, kẻ đã tiếp tay với Chu gia làm suy đồi gia tộc Esmeé, gián tiếp giựt dây cho Quách Mộng Thu giết Veronica phu nhân. Nghe đến cái tên này, Chu Tử Đằng không cảm thấy sợ, mà lại thấy vô cùng căm hận không hiểu vì sao. Chương Du Thần, tạo nghiệt quá nhiều! Chu Khuynh Cơ chính là bởi có anh ta làm hậu thuẫn nên mới cao ngạo, nhưng không nghĩ một kẻ tàn khốc như Chương Du Thần, lại giữ Khuynh Cơ giảo hoạt kia ở bên mình, lại không nghĩ một người cường thế như anh ta, lại chịu đi tham dự bữa tiệc cỏn con này. Như vậy, chỉ có thể kết luận, Chu Khuynh Cơ, rất có giá trị với anh ta. Chu Tử Đằng nhíu mày nhìn hai con người là hiện thân của Thần chết ở kia, Trình Lạc Nghiêm thì chỉ bình thản chờ phản ứng của cô. Là e sợ tránh đi, hay sẽ tới lân la "thấy người sang bắt quàng làm họ" với Chu Khuynh Cơ. Nào ngờ, trái với suy nghĩ của anh, Chu Tử Đằng chỉ điềm nhiên nhìn hai người họ, trong mắt lóe lên một tia tính toán:-- Không đơn giản.
-- Cô đang nói đến thân phận của tiểu Du Thần sao? -- Chờ nửa ngày cũng chỉ nghe cô phán vỏn vẹn ba từ "không đơn giản", Trình Lạc Nghiêm có chút ngạc nhiên, cùng tán thưởng.
-- Không chỉ có thân phận anh ta. Tất cả mọi thứ ở đây, đều không đơn giản. Chỉ là một bữa tiệc ra mắt, mà ngay cả Chương Du Thần khét tiếng trong Hắc đạo cũng tới dự. Chỉ là bữa tiệc ra mắt, mà lại mời đông đảo các gia tộc ngay cả những gia tộc không liên quan đến doanh thương, lại có cả gia tộc lâu năm tung hoành hai giới Hắc- Bạch. Chu gia chỉ là một gia tộc nhỏ, lại được chú ý như thế. Có rất nhiều nhân vật lớn nguy hiểm ở đây, nhưng Chu Khuynh Cơ lại bắt chuyện với họ vô cùng tự nhiên, không hề e dè hay có ý ve vãn như những cô nàng khác. Chứng tỏ cô ta đã gặp qua họ, mà họ cũng tự nhiên tiếp chuyện, chứng tỏ, cô ta không đơn giản. Và cả bữa tiệc này, đều không đơn giản.
*** Nghe Chu Tử Đằng giải thích một hồi, Trình Lạc Nghiêm không khỏi thầm khen trong lòng. Rất sắc bén, những gì cô đang nghĩ, cũng bằng hai phần ba những gì anh suy xét nãy giờ rồi. Còn định khen cô một câu, đã nghe Chu Tử Đằng mở miệng:
-- Còn anh cũng không đơn giản. Anh chỉ là một phó tổng, vậy mà còn ngang nhiên gọi Chương Du Thần là "tiểu Du Thần". Ngay cả những quý ngài lớn tuổi có tiếng kia cũng phải luồng cúi hắn vài phần, anh lại thản nhiên đùa cợt gọi hắn như thế, rất thân mật, lại không có chút e ngại tai mắt anh ta, anh, cũng không đơn giản.
*** Cực phẩm! Quả là cực phẩm! Trình Lạc Nghiêm thật sự tán thưởng nhìn Chu Tử Đằng, không có như mấy cô nàng khác, thấy anh gọi vậy liền lấy lòng hùa gọi theo, trên đường về nhà bị cắt cổ chết bất đắc kỳ tử. Chu Tử Đằng suy nghĩ được như thế này, chứng tỏ sự cẩn trọng vô cùng cao, lại rất biết nhìn người mà đối nhân xử thế. 20 tuổi, sao lại có sự sắc sảo đến thế. Trình Lạc Nghiêm nhìn cô, tao nhã uống hết ly rượu, nhếch môi cất tiếng:
-- Thật tiếc! Giá như tôi về nước sớm hơn đã có dịp làm quen với viên ngọc này rồi. Thảo nào, ngay cả lão đại vang danh nhất nhì mà lần đầu tiên lại thu hồi kế hoạch ám sát một người, nhỉ, tiểu Dĩ Hiên?!
*** Nghe Trình Lạc Nghiêm nhắc đến tên Bạch Dĩ Hiên, Chu Tử Đằng giật mình quay lại thì thấy Bạch Dĩ Hiên đứng sau cách mình mấy bước. Không hề cảm nhận được anh ta, anh ta đã đứng đây tự lúc nào. Bên cạnh Bạch Dĩ Hiên là một người đàn ông nhìn khí chất cũng cường đại không kém - Lãnh Dịch Khiêm. Chết tiệt, tứ đại gia chủ đều có mặt ở đây ngày hôm nay, quả nhiên bữa tiệc này là không đơn giản mà! Bạch Dĩ Hiên thấy Chu Tử Đằng nhận ra mình nhưng cố quay mặt đi thì cực kì không vui. Hàn khí như tỏa ra tứ phía, nhất là rất không thích cô cùng tên Nghiêm kia trò chuyện tự nhiên như vậy. Liền mặt lạnh bước tới gần Chu Tử Đằng, thấy cô có chút né tránh thì lòng càng khó chịu, những kẻ có thể hại em đằng kia, em không sợ, chỉ sợ mỗi tôi, thế là thế nào. Không để Chu Tử Đằng kịp phản ứng, Bạch Dĩ Hiên đã vươn tay kéo Chu Tử Đằng về đứng bên mình, giờ thì cách xa Trình Lạc Nghiêm mấy bước. Chu Tử Đằng bị Bạch Dĩ Hiên ôm lấy có chút lúng túng muốn thoát ra, Bạch Dĩ Hiên lại ghì chặt cô thêm khiến cô áp sát vào mình, anh gằn giọng ném cho Trình Lạc Nghiêm ánh mắt sắc lạnh:-- Cậu dám?
*** Trình Lạc Nghiêm biết đã chọc cái tên tiểu Dĩ Hiên này giận, liền biết thức thời tránh đi, lân la tới gần cái tên Lãnh Dịch Khiêm mặt "không cảm xúc" đứng gần kia. Chết tiệt, MC dự báo thời tiết bão giật còn đứng cười toe toét, mấy cái tên này băng không tan nổi một ngày. Trình Lạc Nghiêm vô cùng tự nhiên tới nâng cằm Lãnh Dịch Khiêm lên, hơi hơi cúi người như hoa hoa công tử, hất hàm:
-- Tiểu Dĩ Hiên có sắc quên bạn, hay tiểu Dịch Khiêm này, chúng ta cũng thành đôi đi.
*** Vừa dứt lời, mặt Chu Tử Đằng bỗng đen lại, Trình Lạc Nghiêm anh quả nhiên không sợ trời cũng chẳng sợ đất, ai cũng trêu được. Mới đầu gặp anh ta nho nhã còn tưởng anh ta thư sinh, cô nhận định siêu hình quá rồi. Ngước lên nhìn Bạch Dĩ Hiên, biểu cảm hết sức bình thường như chuyện này xảy ra suốt, chỉ có Lãnh Dịch Khiêm xám mặt lại, Chu Tử Đằng không kịp nhìn đã thấy trong tay Lãnh Dịch Khiêm có một khẩu súng từ lúc này, chĩa vào gáy Trình Lạc Nghiêm:
-- Một tiếng "tiểu Dịch Khiêm" nữa xem.
-- Thôi được rồi! Mấy người nghiêm túc chán chết đi được. Tôi xuống chơi với tiểu Du Thần.
*** Cả tứ đại gia chủ đều tụ hội ở đây, Chu Tử Đằng có chút bất an, cố gắng nhớ lại tình tiết truyện, không nhận ra người đã nép sát vào Bạch Dĩ Hiên nãy giờ. Cô giật mình nhận ra, muốn đẩy anh ra thì bắt gặp ánh mắt Bạch Dĩ Hiên đang nhìn mình:
-- Dù có chuyện gì xảy ra, cứ bình tĩnh nép vào người tôi.
*** Nói rồi anh vòng tay qua eo cô, cùng Trình Lạc Nghiêm và Lãnh Dichh Khiêm đã cất súng bước tới phía Chương Du Thần và Chu Khuynh Cơ. Không hiểu sao, khi nghe Bạch Dĩ Hiên nói thế, tâm tình cô thả lỏng một chút, vơi bớt cảm giác đề phòng. Là do Chu Tử Đằng không hề nhận ra, cảm giác đó được gọi là "an toàn", là bởi được che chở mà nên. Chu Khuynh Cơ đang ở bên rót cho Chương Du Thần một li rượu đỏ, thấy Chu Tử Đằng thì có chút âm độc nhìn cô, đôi mắt còn hằn lên nhiều sự hiểm ác khi thấy Bạch Dĩ Hiên cực kỳ nhu tình ôm cô đi tới. Cô rất căm ghét, cực kì căm ghét, Bạch Dĩ Hiên giày vò cô bao nhiêu đêm, ngay cả cô là người ở bên anh ta lâu nhất, anh ta cũng chẳng buồn hỏi han, ngay cả hoan ái cũng rất mạnh bạo, chưa một lần ôm cô, càng không hôn bất kì ai, người như anh ta, chưa có một nụ hôn đầu, chưa hề để ý ai, đơn giản là giao dịch thể xác. Vậy mà Bạch Dĩ Hiên lại ôn nhu đến vậy ôm Chu Tử Đằng sóng đôi bước tới, mặc dù anh ta che giấu rất kĩ, nhìn thì lãnh đạm, nhưng chính là đầy nhu tình. Chu Khuynh Cơ vô cùng phẫn hận, là tại con điếm kia, khiến Bạch Dĩ Hiên không những không giải quyết cô ta như đã thỏa thuận với cô mà còn tuyệt tình đuổi cô đi. Ánh mắt hiện rõ vẻ tư thù song biến mất rất nhanh, Chu Khuynh Cơ lại trở về bộ dáng nhu thuận, hiền dịu. Chương Du Thần đứng bên không khỏi nhếch môi, nữ nhân quả vừa ý hắn:
-- Chớ có làm hỏng việc, Cơ nhi.
-- Thần, em biết rồi...-- nghe Chương Du Thần tà mị nói nhỏ, Chu Khuynh Cơ mới giật mình đáp khẽ, cô thoáng quên mất Chương Du Thần đang kè kè ở bên. Xong cô lại niềm nở nói với Chu Tử Đằng:-- A em gái! Thật vui vì hôm nay em đã đến dự tiệc. Em vốn xa cách với gia đình, chị đã gọi em rất nhiều lần mà em không chịu bắt máy, cha mẹ nhớ em rất nhiều, ông bà cũng vì thế mà đổ bệnh, sao em không chịu vì tình nghĩa mà về thăm một lần?
*** Chu Khuynh Cơ vẫn là Chu Khuynh Cơ, lời nói lúc nào cũng như con dao hai lưỡi, ngoài mặt thì tỏ ra quan tâm nhưng lại kích động khiến kẻ khác hiểu lầm. Thế nào cô qua miệng cô ta thành đứa con bất hiếu bỏ bê gia đình, quay lưng lại với người thân, còn cô ta như người chị tốt suốt ngày đi lo lắng, năn nỉ em gái. Đồ ngu ngốc! Cô ta không biết như vậy là bứt dây động rừng sao, quên mất Chương Du Thần vốn không thích chuyện náo nhiệt ở bên sao? Hiểu được suy nghĩ của Chu Tử Đằng, Bạch Dĩ Hiên bên cạnh cô không khỏi khen ngợi, viên ngọc quý, rất hiểu lòng người. Người xung quanh nghe Chu Khuynh Cơ nói thì liền chúm tụm lại xì xào, Chương Du Thần mặt liền đanh lại, nữ nhân ngu ngốc, Trình Lạc Nghiêm cùng Lãnh Dịch Khiêm thì nhàn nhã cầm ly rượu xoay xoay như đang thưởng thức kịch vui. Chu Tử Đằng cũng rất cảm thấy mệt mỏi khi cứ phải nói chuyện với cái kẻ không não này, cứ thích rước nhục là sao? Chu Tử Đằng còn chẳng thèm đối đáp với cô ta như mọi khi nữa, cô gỡ cánh tay Bạch Dĩ Hiên ở eo mình ra, rồi vòng tay mình vào tay anh vô cùng thân thiết. Chu Tử Đằng ôm cánh tay Bạch Dĩ Hiên khiến Chu Khuynh Cơ tức điên lên chỉ muốn chặt đứt tay cô. Không còn đấu đá xỉa xói thể hiện như trước, Chu Tử Đằng làm vố này là đánh mạnh vào lòng ghen muốn chiếm hữu của Chu Khuynh Cơ:
-- Vậy sao? Vậy chị hãy chăm sóc gia đình giúp em đi. Em cũng muốn về lắm, nhưng hồi trước đã bị cha đoạn tuyệt rồi, còn mặt mũi đâu mà quay về. Vả lại, dạo này, em rất "bận rộn" với Dĩ Hiên, tất cả là tại Dĩ Hiên cả, có gì chị hãy nói với anh ta đi!
*** Chu Tử Đằng vừa dứt lời cả đại sảnh như ồ lên. Chu Khuynh Cơ thấy vậy thì càng thêm uất hận, vị trí đó đáng lẽ phải là của cô. Mọi người xung quanh lúc nãy xì xào bàn tán thì im bặt, đụng tới nữ nhân của Bạch lão đại, họ còn chưa có cái lá gan đó. Chu Tử Đằng vốn chỉ lợi dụng danh Bạch Dĩ Hiên để đáp lại Chu Khuynh Cơ chứ cô đã phát ngán chuyện nữ nhân đanh đá tranh đấu nhau rồi. Đành mượn anh bịt miệng người đời vậy, ai bảo anh có quyền có thế làm gì, chẳng phải cũng đã ôm cô đi tới rồi sao, cũng gây không ít hiểu nhầm rồi. Bạch Dĩ Hiên lúc đầu thấy cô chủ động ôm mình như thế thì lòng chợt thấy vui vẻ hẳn lên, nhưng nghĩ lại mới nhận ra rằng cô vốn chỉ đang mượn anh để che mắt người đời, anh không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
-- Phải. Có chuyện gì sao Chu đại tiểu thư?
-- Dĩ Hiên... Bạch tổng, không có gì. - Chu Khuynh Cơ đối với Bạch Dĩ Hiên còn chút lưu luyến, nhưng còn ngại có Chương Du Thần ở bên nên không dám lộ liễu.
-- Đã tới đông đủ. Mời. -- Chương Du Thần lạnh lùng nói.
*** Tức thì mọi người đều quay đi không dám rộn chuyện. Chu Khuynh Cơ thầm thì với Chương Du Thần gì đó, thoáng thấy môi anh ta nhếch lên một tia cười nguy hiểm. Lãnh Dịch Khiêm sắc mặt cũng nghiêm túc thăm dò xung quanh. Chỉ có Trình Lạc Nghiêm là vô cùng thư thả bước tới bắt chuyện với Chương Du Thần, cứ liên tiếp gọi "tiểu Du Thần" khiến mặt anh ta đen lại. Quả nhiên chỉ có Chủ thượng tổ chức ám sát Geranium là đủ tầm cỡ trêu đùa với vua của thế giới ngầm như thế. Tay cô hơi siết lại, lúc này cô mới bừng tỉnh, a, cô ôm tay Bạch Dĩ Hiên nãy giờ, liền rút ra thật nhanh. Bạch Dĩ Hiên cau mày:-- Lợi dụng tôi xong rồi bỏ?
-- À lúc nãy... Là để cứu vãn tình thế thôi.... Sau chuyện này anh có thể giải thích với cô ta tôi chỉ là người anh chọn dự tiệc cùng....
-- Tại sao tôi phải giải thích với cô ta? - Bạch Dĩ Hiên trong lòng liền thấy bực bội- Giờ em có chối bỏ cũng không được.
-- Gì cơ.
-- Người đi với tôi công khai ở các bữa tiệc, chính là nữ nhân của tôi, đó là tác phong của tôi lâu nay. Em hành động như vậy, chẳng khác nào càng thêm khẳng định mối quan hệ của em và tôi.
*** Chu Tử Đằng nghe vậy thì máu ngưng lưu thông mất mấy giây! Thảm rồiiiiiii!!! Tác phong của Bạch Dĩ Hiên, sao cô lại quên béng mất chứ! Giờ thì hay rồi, Chu Tử Đằng đang trong mối quan hệ mở với Bạch lão đại, ai ai cũng biết rồi. Nhưng chưa sầu đời được bao lâu, đã nghe vị MC lạnh giọng nói:
-- Mời tất cả các quý khách có tấm thẻ vàng trong thư mời vào sảnh trong.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì thầm linh cảm có chuyện chẳng lành, sao chỉ mời những người có thẻ vàng, cô đây chẳng phải cũng có thẻ vàng sao. Liếc nhìn những người có thẻ vàng xung quanh đều là những nhân vật có tầm cỡ, Trình Lạc Nghiêm cũng đã đi vào sảnh trong, Lãnh Dịch Khiêm cũng đã quay lại gật đầu ra hiệu một cái với Bạch Dĩ Hiên rồi bước vào. Sau đó là những nhân vật lớn trong Hắc đạo, ai đấy đều một nét mặc đề phòng. Chu Tử Đằng thoáng thấy sợ, có chút bất an:
-- Sau cánh cửa kia, là một thứ gì đó rất đáng sợ đang chờ phải không?
-- Dù có chuyện gì xảy ra, cứ bình tĩnh nép vào người tôi.
-- Hay anh vào đi, tôi ở lại đây cũng được.
-- Chỉ là đổi địa điểm hành thích thôi. Ít ra có tôi ở bên em sẽ được chết nguyên vẹn. Em thích thì cứ ở lại đây.
Chu Tử Đằng nghe xong thì không khỏi rùng mình, anh an ủi kiểu thế sao? Mặc dù nói "Em thích thì cứ ở lại đây", nhưng tay Bạch Dĩ Hiên vẫn không rời tay Chu Tử Đằng, liền kéo cô đang chần chừ đi với mình, nắm thật chặt. Đi thôi, đi qua cánh cửa ấy.
Chỉ số ít người có tấm thẻ vàng đi vào sảnh trong. Ngoại trừ Trình Lạc Nghiêm, Lãnh Dịch Khiêm và Bạch Dĩ Hiên thì cô thấy ai ai cũng đang cố trấn an bản thân nhưng vẫn không giấu được vẻ hoang mang. Chu Tử Đằng mặc dù không hiểu, nhưng dự cảm có điều chẳng lành, liền khẽ hỏi Bạch Dĩ Hiên:
-- Có chuyện gì sao?
-- Chương Du Thần chưa tới một nơi nào mà không có kẻ chết ở nơi đó.
-- Chương gia như vậy cũng quá cuồng ngạo rồi. Muốn thanh tẩy Hắc đạo cũng không cần lộ liễu như thế. - Trình Lạc Nghiêm nhàn nhã dựa vào tường. Cái gì cơ? Là một cuộc thanh tẩy lần hai sau lần đại khai sát giới của Bạch Kỳ Sơ năm đó sao?
-- Tại sao không liên lạc được với ám đoàn của Bạch gia? - Trình Lạc Nghiêm lạnh giọng hỏi.
-- Biệt thự Bạch gia bị xâm nhập, mới được báo. Toàn bộ phương tiện liên lạc với ám đoàn đều bị nhiễu. -- Bạch Dĩ Hiên mặt không biểu cảm trả lời.
-- Biệt thự bảo mật bậc nhất cơ đấy. Lại để chuyện này xảy ra? Chẳng phải chẳng ai vào được sao? - Trình Lạc Nghiêm thôi điệu bộ thong thả, nhăn mày hỏi.
-- Chỉ cần có người lạ được sự cho phép của tôi bước vào mà không bị kiểm tra hay lục soát, khả năng có con chip theo dõi cấu trúc biệt thự Bạch gia trên người đó là rất cao.
-- Đã ai vào biệt thự của cậu mà không được lục soát hay kiểm tra? - Lãnh Dịch Khiêm liếc Chu Tử Đằng làm cô giật mình.
-- Là tôi....-- chết tiệt! Giờ mới thấy có lí, bọn bắt cóc không giết cô mà lại để cô tới chỗ Bạch Dĩ Hiên là muốn mượn cô vào Bạch gia. Chắc chắn lúc cô ngất đã cài con chip, chính vì biết Bạch Dĩ Hiên không đề phòng cô nên mới để cô tới đó, lợi dụng cô xâm nhập Bạch gia trót lọt. Quả nhiên lúc cô xỉu đi là do bọn chúng chuốc thuốc trước, Bạch Dĩ Hiên mới bế cô về biệt thự. Không, không phải! -- Bạch Dĩ Hiên, lăn lộn Hắc đạo nhiều năm như anh chắc đã đoám chừng ra mục đích của chúng rồi phải không? Sao anh vẫn để tôi vào, anh có thể đưa tôi đi nơi khác!
Bạch Dĩ Hiên trầm ngâm một hồi lâu, mới mở miệng:
-- Sau cổ em có gắn một con chip. Là của Chương gia phát minh, có thể tự phát nổ làm đứt đầu em bất cứ lúc nào. Tôi không biết cách lấy ra, nó là con chip thu thập thông tin, vậy chỉ cần cho nó thông tin nó muốn, khi xong việc nó sẽ tự động rời khỏi em về trụ sở giao thông tin cho chủ nhân.
Chu Tử Đằng nghe Bạch Dĩ Hiên nói vậy thì lòng chợt nhói lên một cái. Vì cứu cô mà anh dù biết mục đích của Chương gia vẫn không do dự đưa cô vào Bạch gia thỏa mãn điều kiện trao đổi sống còn của chúng sao? Bỗng nhiên mặt sàn bỗng rung lên rất mạnh, mọi người xung quanh hốt hoảng thét lên, cô còn nghe tiếng nã súng dữ dội bên ngoài và tiếng la hét thất thanh tán loạn ngoài đó. Đổi địa điểm hành thích là thế sao, không kịp suy nghĩ nhiều, cô chỉ thấy Bạch Dĩ Hiên vòng người qua ôm cô lại trong vòng tay của mình rất chặt.
-- Đến rồi.
Sau đó, mặt sàn đột ngột thu các tấm ván lại. Là một cái hố sâu ở dưới, mặt sàn chính là cánh cửa mở khiến mọi người không kịp trở tay rớt xuống hố sâu đen ngòm. Chỉ kịp nghe ai nấy la lên một tiếng, mọi việc diễn ra rất nhanh, rơi xuống trong chớp mắt. Đầu óc Chu Tử Đằng như bị dốc ngược, tai ù đi, nhưng không hiểu sao cô chỉ thấy giật mình chứ không thấy sợ, bởi vì cô thứ cuối cùng đã nghe được:
-- Dù có chuyện gì xảy ra, cứ bình tĩnh nép vào người tôi.