***Tử Đằng mồ hôi nhễ nhại, áo quần xộc xệch, tóc tai rối bời đẩy mạnh cửa vào. Cô đã lén đi cửa sau vào tham dự buổi lễ ra mắt của anh, đã hai ngày rồi cô chưa được gặp anh. Khi đến, cô thấy anh vẫn thế, vẫn tuấn tú, tiêu soái như trước, lẳng lặng núp sau bức màn, cô giương đôi mắt về phía anh để, ngây ngốc đứng nhìn anh hai tiếng liền như thế. Rồi cô thấy khuôn mặt anh bỗng trở nên đỏ hồng, anh chật vật đi vào phòng nghỉ. Lát sau anh lại vất vả bước nhanh ra, dặn dò với trợ lý Hứa vài câu rồi biến mất hút sau cánh cửa. Cô hớt hải chạy theo anh, càng thêm lo lắng khi thấy anh khởi động chiếc xe phóng đi mất để lại bao nhiêu người. Thấy anh có biểu hiện không ổn, cô vội gọi điện năn nỉ trợ lý Hứa biết địa điểm tới của anh. Không ngờ trợ lý Hứa vốn luôn kín miệng lại nói cho cô biết. Là biệt thự riêng của anh. Không muốn bị đám phóng viên bắt gặp. Cô lại lách người qua hàng rào cây sau hoa viên của công ty, rồi từ đó, cô cởi bỏ đôi guốc rồi một mạch chạy về hướng biệt thự của anh. Đối với một thiên kim tiểu thư, thì việc chân trần chạy bộ 2 km đến biệt thự của anh thực không dễ với cô. Đôi chân cô chạy đến rách bươm, máu nhuộm đôi chân một màu đỏ thẫm. Nhưng mặc kệ đau đớn, đôi chân nhỏ ấy vẫn gắng sức chạy, chạy đến bên anh. Đến nơi, cô thấy cổng bị xe đâm mà méo mó mở ra, lòng lại càng thêm sốt ruột. Cô xông vào biệt thự, vội theo dấu áo ghi lê, cà vạt, giày,... bị cởi ra mà lần đến phòng ngủ của anh. Cô tông mạnh cánh cửa, đập vào mắt cô là hình ảnh anh ướt sũng mồ hôi, thở hổn hển, khuôn mặt vặn vẹo như đang áp chế thứ gì đó. Bàn tay anh nắm chặt vạt áo ở trước ngực, khó chịu hừ hừ vài tiếng. Cô lật đật kéo anh vào nhà tắm. Anh cao tới 1m83, đối với một cô gái nhỏ chỉ cao có 1m66 như cô mà nói đó là một thử thách khó khăn khi có thể lôi anh vào nhà tắm. Cô nào hay biết, chính hành động này, đã rẽ hướng cuộc đời cô sang một con đường mới, một con đường luôn có mưa và không bao giờ có nắng.
***Trong mông lung, Trình Phong Lữ vẫn cảm nhận được có một bàn tay đang xiết chặt lấy anh. Thì ra anh không có ở một mình. Là Khuynh Cơ sao? Phải rồi, chắc là cô ấy rồi, người cuối cùng anh gọi là cô ấy mà! Rồi anh cảm thấy người bị nâng lên, dựa vào thân hình nhỏ bé đang vất vả khoác anh đi. Mùi tử đinh hương nhè nhẹ mà ngát dịu của người con gái phảng phất trong không gian, mùi hương thật quen thuộc mà cũng thật hiu quạnh. Thân thể người con gái dính sát vào anh, mềm mại, thơm tho làm lưỡi anh khô khốc. Anh bỗng ôm chặt lấy cô, cả hai loạng choạng ngả vào bồn tắm. Hơi nước mờ ảo khiến anh không thấy rõ khuôn mặt cô, anh đưa tay lên vân vê đôi môi kia. Làn da cô truyền đến tay anh hơi nóng làm anh khao khát sự ấm áp kia. Người con gái trong nước uyển chuyển, váy áo bị ướt ôm sát cơ thể hoàn mĩ làm miệng lưỡi anh khô khốc, cộng thêm tác dụng của dược, anh đã không kềm chế nỗi nữa rồi. Dù sao đây cũng là Khuynh Cơ, anh chẳng cần phải dè dặt, anh chỉ biết, anh muốn cô, cháy bỏng, ngay tại lúc này.
***Trình Phong Lữ nâng cằm Chu Tử Đằng lên, in lên đôi môi khêu gợi kia một nụ hôn thật sâu. Cô gái chợt cứng người lại, anh khó chịu cắn môi cô làm cô khẽ đau một tiếng. Thừa dịp, anh nuốt lấy lưỡi cô. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, nhận thấy cô vụng về đáp lại. Anh càng thêm càn quấy trong khoang miệng cô gái mới có nụ hôn đầu. Anh điên cuồng mút hai cánh môi đã sưng lên, tham lam hút lấy hết mùi vị ngọt ngào khó cưỡng kia. Tay anh cũng không rãnh rỗi mà cởi áo mình ra. Từ đôi môi mời gọi của cô kéo ra một sợi chỉ bạc. Anh như say đắm lại liếm mút vành tai cô làm hơi thở của người con gái ngày càng dồn dập. Một tay anh hư hỏng từ dưới xốc váy cô lên, men theo chiếc đùi trắng mịn khẽ vuốt ve làm cô run rẩy. Tay kia của anh cũng không an phận mà dời đến trước ngực xoa nắn. Ngực cô căng tròn càng khiến anh thích thú ra sức bóp mạng làm cô "a" một tiếng. Một khắc sau, anh mất khống chế xe toang đồ cô ra, lộ ra một cơ thể trần trụi tuyệt đẹp làm hạ thân anh thêm bành trướng. Hơi thở nóng bỏng của cô phả vào ngực anh khiến anh run rẩy. Anh cúi xuống ra sức bú mút hai bên nhũ hoa, hài lòng khi thấy chúng từ từ dựng đứng lên như mời gọi. Cô gái trước mắt mang lại cho anh một xúc cảm thật khác, không chỉ đơn thuần là giao hoan xác thịt, mà giữa hai người có thứ gì đó đã lặng lẽ kết nối với nhau.
***Anh không thể nhìn rõ cô gái trước mặt, chỉ biết cô rất quen thuộc với anh, mặc dù dược đã hoàn toàn phát tán, trong anh lại có cái gì đó ngăn cản anh lại, khiến anh muốn dịu dàng mà kết hợp với cô. Năm căn anh đã cương cứng. Anh ôm lấy cô bằng tất cả sự nhẹ nhàng của mình, hai thân thể áp sát vào nhau, cảm thụ hơi ấm trên từng tấc da thịt. Anh khẽ động eo, đưa phân thân vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp của cô. Cô hét lên một tiếng đau đớn, nhưng anh không nghe thấy. Sử khít khao của cô như làm anh điên đảo, anh không kiềm được mà đẩy mạnh người, đưa người anh em tiến sâu vào hoa huy*t. Nhờ có nước mà anh đi vào rất dễ dàng, lại không cảm nhận được lớp màng mỏng trong cô. Anh thúc mạnh eo tiến hết vào trong cô, cô đã cố cắn chặt môi nén đau đớn nhưng vẫn không khỏi la lên. Anh như điên cuồng mà ra vào, nam căn to lớn ma sát cửa động, mỗi lần vào đều tới nơi sâu nhất, anh còn ác ý đẩy phân thân chọt vào thành tử cung làm cô run rẩy vài đợt. Đau đớn dần được khoái cảm xoa dịu. Anh vẫn ra sức luận động trên thân thể cô. Còn cô thì lại ngắm nhìn thật kĩ khuôn mặt anh, chưa bao giờ cô được ở gần anh như thế này. Một giọt nước mắt âm thầm đọng lại nơi khóe mắt, chỉ khi anh không tỉnh táo, anh mới cuồng nhiệt với em như vậy. Anh ôm em, nhưng chung quy vẫn không muốn nhìn thẳng vào mắt em. Phong Lữ, em là ai trong biết bao người đã đi qua cuộc đời anh, liệu anh có lưu lại dấu chân em trên đó. Một cái liếc mắt thôi khó đến vậy sao? Đêm thật dài, trong phòng tắm, một mảng xuân tình hiện ra, người con gái mảnh mai, người con trai mạnh mẽ, ôm chặt lấy nhau. Không gian nhiễm một mùi hương ái muội, vang lên âm thanh giao hợp dâm mĩ, có hơi thở trầm đục của người đàn ông, có tiếng rên rỉ gợi tình của người phụ nữ.
***Trình Phong Lữ, anh...có biết em là ai không? Là một cô gái trong vô số các cô gái của anh, hay là một ai đó, trong bất cứ ai trên thế giới...?
Tử Đằng mồ hôi nhễ nhại, áo quần xộc xệch, tóc tai rối bời đẩy mạnh cửa vào. Cô đã lén đi cửa sau vào tham dự buổi lễ ra mắt của anh, đã hai ngày rồi cô chưa được gặp anh. Khi đến, cô thấy anh vẫn thế, vẫn tuấn tú, tiêu soái như trước, lẳng lặng núp sau bức màn, cô giương đôi mắt về phía anh để, ngây ngốc đứng nhìn anh hai tiếng liền như thế. Rồi cô thấy khuôn mặt anh bỗng trở nên đỏ hồng, anh chật vật đi vào phòng nghỉ. Lát sau anh lại vất vả bước nhanh ra, dặn dò với trợ lý Hứa vài câu rồi biến mất hút sau cánh cửa. Cô hớt hải chạy theo anh, càng thêm lo lắng khi thấy anh khởi động chiếc xe phóng đi mất để lại bao nhiêu người. Thấy anh có biểu hiện không ổn, cô vội gọi điện năn nỉ trợ lý Hứa biết địa điểm tới của anh. Không ngờ trợ lý Hứa vốn luôn kín miệng lại nói cho cô biết. Là biệt thự riêng của anh. Không muốn bị đám phóng viên bắt gặp. Cô lại lách người qua hàng rào cây sau hoa viên của công ty, rồi từ đó, cô cởi bỏ đôi guốc rồi một mạch chạy về hướng biệt thự của anh. Đối với một thiên kim tiểu thư, thì việc chân trần chạy bộ km đến biệt thự của anh thực không dễ với cô. Đôi chân cô chạy đến rách bươm, máu nhuộm đôi chân một màu đỏ thẫm. Nhưng mặc kệ đau đớn, đôi chân nhỏ ấy vẫn gắng sức chạy, chạy đến bên anh. Đến nơi, cô thấy cổng bị xe đâm mà méo mó mở ra, lòng lại càng thêm sốt ruột. Cô xông vào biệt thự, vội theo dấu áo ghi lê, cà vạt, giày,... bị cởi ra mà lần đến phòng ngủ của anh. Cô tông mạnh cánh cửa, đập vào mắt cô là hình ảnh anh ướt sũng mồ hôi, thở hổn hển, khuôn mặt vặn vẹo như đang áp chế thứ gì đó. Bàn tay anh nắm chặt vạt áo ở trước ngực, khó chịu hừ hừ vài tiếng. Cô lật đật kéo anh vào nhà tắm. Anh cao tới m, đối với một cô gái nhỏ chỉ cao có m như cô mà nói đó là một thử thách khó khăn khi có thể lôi anh vào nhà tắm. Cô nào hay biết, chính hành động này, đã rẽ hướng cuộc đời cô sang một con đường mới, một con đường luôn có mưa và không bao giờ có nắng.
Trong mông lung, Trình Phong Lữ vẫn cảm nhận được có một bàn tay đang xiết chặt lấy anh. Thì ra anh không có ở một mình. Là Khuynh Cơ sao? Phải rồi, chắc là cô ấy rồi, người cuối cùng anh gọi là cô ấy mà! Rồi anh cảm thấy người bị nâng lên, dựa vào thân hình nhỏ bé đang vất vả khoác anh đi. Mùi tử đinh hương nhè nhẹ mà ngát dịu của người con gái phảng phất trong không gian, mùi hương thật quen thuộc mà cũng thật hiu quạnh. Thân thể người con gái dính sát vào anh, mềm mại, thơm tho làm lưỡi anh khô khốc. Anh bỗng ôm chặt lấy cô, cả hai loạng choạng ngả vào bồn tắm. Hơi nước mờ ảo khiến anh không thấy rõ khuôn mặt cô, anh đưa tay lên vân vê đôi môi kia. Làn da cô truyền đến tay anh hơi nóng làm anh khao khát sự ấm áp kia. Người con gái trong nước uyển chuyển, váy áo bị ướt ôm sát cơ thể hoàn mĩ làm miệng lưỡi anh khô khốc, cộng thêm tác dụng của dược, anh đã không kềm chế nỗi nữa rồi. Dù sao đây cũng là Khuynh Cơ, anh chẳng cần phải dè dặt, anh chỉ biết, anh muốn cô, cháy bỏng, ngay tại lúc này.
Trình Phong Lữ nâng cằm Chu Tử Đằng lên, in lên đôi môi khêu gợi kia một nụ hôn thật sâu. Cô gái chợt cứng người lại, anh khó chịu cắn môi cô làm cô khẽ đau một tiếng. Thừa dịp, anh nuốt lấy lưỡi cô. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, nhận thấy cô vụng về đáp lại. Anh càng thêm càn quấy trong khoang miệng cô gái mới có nụ hôn đầu. Anh điên cuồng mút hai cánh môi đã sưng lên, tham lam hút lấy hết mùi vị ngọt ngào khó cưỡng kia. Tay anh cũng không rãnh rỗi mà cởi áo mình ra. Từ đôi môi mời gọi của cô kéo ra một sợi chỉ bạc. Anh như say đắm lại liếm mút vành tai cô làm hơi thở của người con gái ngày càng dồn dập. Một tay anh hư hỏng từ dưới xốc váy cô lên, men theo chiếc đùi trắng mịn khẽ vuốt ve làm cô run rẩy. Tay kia của anh cũng không an phận mà dời đến trước ngực xoa nắn. Ngực cô căng tròn càng khiến anh thích thú ra sức bóp mạng làm cô "a" một tiếng. Một khắc sau, anh mất khống chế xe toang đồ cô ra, lộ ra một cơ thể trần trụi tuyệt đẹp làm hạ thân anh thêm bành trướng. Hơi thở nóng bỏng của cô phả vào ngực anh khiến anh run rẩy. Anh cúi xuống ra sức bú mút hai bên nhũ hoa, hài lòng khi thấy chúng từ từ dựng đứng lên như mời gọi. Cô gái trước mắt mang lại cho anh một xúc cảm thật khác, không chỉ đơn thuần là giao hoan xác thịt, mà giữa hai người có thứ gì đó đã lặng lẽ kết nối với nhau.
Anh không thể nhìn rõ cô gái trước mặt, chỉ biết cô rất quen thuộc với anh, mặc dù dược đã hoàn toàn phát tán, trong anh lại có cái gì đó ngăn cản anh lại, khiến anh muốn dịu dàng mà kết hợp với cô. Năm căn anh đã cương cứng. Anh ôm lấy cô bằng tất cả sự nhẹ nhàng của mình, hai thân thể áp sát vào nhau, cảm thụ hơi ấm trên từng tấc da thịt. Anh khẽ động eo, đưa phân thân vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp của cô. Cô hét lên một tiếng đau đớn, nhưng anh không nghe thấy. Sử khít khao của cô như làm anh điên đảo, anh không kiềm được mà đẩy mạnh người, đưa người anh em tiến sâu vào hoa huyt. Nhờ có nước mà anh đi vào rất dễ dàng, lại không cảm nhận được lớp màng mỏng trong cô. Anh thúc mạnh eo tiến hết vào trong cô, cô đã cố cắn chặt môi nén đau đớn nhưng vẫn không khỏi la lên. Anh như điên cuồng mà ra vào, nam căn to lớn ma sát cửa động, mỗi lần vào đều tới nơi sâu nhất, anh còn ác ý đẩy phân thân chọt vào thành tử cung làm cô run rẩy vài đợt. Đau đớn dần được khoái cảm xoa dịu. Anh vẫn ra sức luận động trên thân thể cô. Còn cô thì lại ngắm nhìn thật kĩ khuôn mặt anh, chưa bao giờ cô được ở gần anh như thế này. Một giọt nước mắt âm thầm đọng lại nơi khóe mắt, chỉ khi anh không tỉnh táo, anh mới cuồng nhiệt với em như vậy. Anh ôm em, nhưng chung quy vẫn không muốn nhìn thẳng vào mắt em. Phong Lữ, em là ai trong biết bao người đã đi qua cuộc đời anh, liệu anh có lưu lại dấu chân em trên đó. Một cái liếc mắt thôi khó đến vậy sao? Đêm thật dài, trong phòng tắm, một mảng xuân tình hiện ra, người con gái mảnh mai, người con trai mạnh mẽ, ôm chặt lấy nhau. Không gian nhiễm một mùi hương ái muội, vang lên âm thanh giao hợp dâm mĩ, có hơi thở trầm đục của người đàn ông, có tiếng rên rỉ gợi tình của người phụ nữ.
Trình Phong Lữ, anh...có biết em là ai không? Là một cô gái trong vô số các cô gái của anh, hay là một ai đó, trong bất cứ ai trên thế giới...?
Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Chapter 5
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
***Tử Đằng mồ hôi nhễ nhại, áo quần xộc xệch, tóc tai rối bời đẩy mạnh cửa vào. Cô đã lén đi cửa sau vào tham dự buổi lễ ra mắt của anh, đã hai ngày rồi cô chưa được gặp anh. Khi đến, cô thấy anh vẫn thế, vẫn tuấn tú, tiêu soái như trước, lẳng lặng núp sau bức màn, cô giương đôi mắt về phía anh để, ngây ngốc đứng nhìn anh hai tiếng liền như thế. Rồi cô thấy khuôn mặt anh bỗng trở nên đỏ hồng, anh chật vật đi vào phòng nghỉ. Lát sau anh lại vất vả bước nhanh ra, dặn dò với trợ lý Hứa vài câu rồi biến mất hút sau cánh cửa. Cô hớt hải chạy theo anh, càng thêm lo lắng khi thấy anh khởi động chiếc xe phóng đi mất để lại bao nhiêu người. Thấy anh có biểu hiện không ổn, cô vội gọi điện năn nỉ trợ lý Hứa biết địa điểm tới của anh. Không ngờ trợ lý Hứa vốn luôn kín miệng lại nói cho cô biết. Là biệt thự riêng của anh. Không muốn bị đám phóng viên bắt gặp. Cô lại lách người qua hàng rào cây sau hoa viên của công ty, rồi từ đó, cô cởi bỏ đôi guốc rồi một mạch chạy về hướng biệt thự của anh. Đối với một thiên kim tiểu thư, thì việc chân trần chạy bộ 2 km đến biệt thự của anh thực không dễ với cô. Đôi chân cô chạy đến rách bươm, máu nhuộm đôi chân một màu đỏ thẫm. Nhưng mặc kệ đau đớn, đôi chân nhỏ ấy vẫn gắng sức chạy, chạy đến bên anh. Đến nơi, cô thấy cổng bị xe đâm mà méo mó mở ra, lòng lại càng thêm sốt ruột. Cô xông vào biệt thự, vội theo dấu áo ghi lê, cà vạt, giày,... bị cởi ra mà lần đến phòng ngủ của anh. Cô tông mạnh cánh cửa, đập vào mắt cô là hình ảnh anh ướt sũng mồ hôi, thở hổn hển, khuôn mặt vặn vẹo như đang áp chế thứ gì đó. Bàn tay anh nắm chặt vạt áo ở trước ngực, khó chịu hừ hừ vài tiếng. Cô lật đật kéo anh vào nhà tắm. Anh cao tới 1m83, đối với một cô gái nhỏ chỉ cao có 1m66 như cô mà nói đó là một thử thách khó khăn khi có thể lôi anh vào nhà tắm. Cô nào hay biết, chính hành động này, đã rẽ hướng cuộc đời cô sang một con đường mới, một con đường luôn có mưa và không bao giờ có nắng.
***Trong mông lung, Trình Phong Lữ vẫn cảm nhận được có một bàn tay đang xiết chặt lấy anh. Thì ra anh không có ở một mình. Là Khuynh Cơ sao? Phải rồi, chắc là cô ấy rồi, người cuối cùng anh gọi là cô ấy mà! Rồi anh cảm thấy người bị nâng lên, dựa vào thân hình nhỏ bé đang vất vả khoác anh đi. Mùi tử đinh hương nhè nhẹ mà ngát dịu của người con gái phảng phất trong không gian, mùi hương thật quen thuộc mà cũng thật hiu quạnh. Thân thể người con gái dính sát vào anh, mềm mại, thơm tho làm lưỡi anh khô khốc. Anh bỗng ôm chặt lấy cô, cả hai loạng choạng ngả vào bồn tắm. Hơi nước mờ ảo khiến anh không thấy rõ khuôn mặt cô, anh đưa tay lên vân vê đôi môi kia. Làn da cô truyền đến tay anh hơi nóng làm anh khao khát sự ấm áp kia. Người con gái trong nước uyển chuyển, váy áo bị ướt ôm sát cơ thể hoàn mĩ làm miệng lưỡi anh khô khốc, cộng thêm tác dụng của dược, anh đã không kềm chế nỗi nữa rồi. Dù sao đây cũng là Khuynh Cơ, anh chẳng cần phải dè dặt, anh chỉ biết, anh muốn cô, cháy bỏng, ngay tại lúc này.
***Trình Phong Lữ nâng cằm Chu Tử Đằng lên, in lên đôi môi khêu gợi kia một nụ hôn thật sâu. Cô gái chợt cứng người lại, anh khó chịu cắn môi cô làm cô khẽ đau một tiếng. Thừa dịp, anh nuốt lấy lưỡi cô. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, nhận thấy cô vụng về đáp lại. Anh càng thêm càn quấy trong khoang miệng cô gái mới có nụ hôn đầu. Anh điên cuồng mút hai cánh môi đã sưng lên, tham lam hút lấy hết mùi vị ngọt ngào khó cưỡng kia. Tay anh cũng không rãnh rỗi mà cởi áo mình ra. Từ đôi môi mời gọi của cô kéo ra một sợi chỉ bạc. Anh như say đắm lại liếm mút vành tai cô làm hơi thở của người con gái ngày càng dồn dập. Một tay anh hư hỏng từ dưới xốc váy cô lên, men theo chiếc đùi trắng mịn khẽ vuốt ve làm cô run rẩy. Tay kia của anh cũng không an phận mà dời đến trước ngực xoa nắn. Ngực cô căng tròn càng khiến anh thích thú ra sức bóp mạng làm cô "a" một tiếng. Một khắc sau, anh mất khống chế xe toang đồ cô ra, lộ ra một cơ thể trần trụi tuyệt đẹp làm hạ thân anh thêm bành trướng. Hơi thở nóng bỏng của cô phả vào ngực anh khiến anh run rẩy. Anh cúi xuống ra sức bú mút hai bên nhũ hoa, hài lòng khi thấy chúng từ từ dựng đứng lên như mời gọi. Cô gái trước mắt mang lại cho anh một xúc cảm thật khác, không chỉ đơn thuần là giao hoan xác thịt, mà giữa hai người có thứ gì đó đã lặng lẽ kết nối với nhau.
***Anh không thể nhìn rõ cô gái trước mặt, chỉ biết cô rất quen thuộc với anh, mặc dù dược đã hoàn toàn phát tán, trong anh lại có cái gì đó ngăn cản anh lại, khiến anh muốn dịu dàng mà kết hợp với cô. Năm căn anh đã cương cứng. Anh ôm lấy cô bằng tất cả sự nhẹ nhàng của mình, hai thân thể áp sát vào nhau, cảm thụ hơi ấm trên từng tấc da thịt. Anh khẽ động eo, đưa phân thân vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp của cô. Cô hét lên một tiếng đau đớn, nhưng anh không nghe thấy. Sử khít khao của cô như làm anh điên đảo, anh không kiềm được mà đẩy mạnh người, đưa người anh em tiến sâu vào hoa huy*t. Nhờ có nước mà anh đi vào rất dễ dàng, lại không cảm nhận được lớp màng mỏng trong cô. Anh thúc mạnh eo tiến hết vào trong cô, cô đã cố cắn chặt môi nén đau đớn nhưng vẫn không khỏi la lên. Anh như điên cuồng mà ra vào, nam căn to lớn ma sát cửa động, mỗi lần vào đều tới nơi sâu nhất, anh còn ác ý đẩy phân thân chọt vào thành tử cung làm cô run rẩy vài đợt. Đau đớn dần được khoái cảm xoa dịu. Anh vẫn ra sức luận động trên thân thể cô. Còn cô thì lại ngắm nhìn thật kĩ khuôn mặt anh, chưa bao giờ cô được ở gần anh như thế này. Một giọt nước mắt âm thầm đọng lại nơi khóe mắt, chỉ khi anh không tỉnh táo, anh mới cuồng nhiệt với em như vậy. Anh ôm em, nhưng chung quy vẫn không muốn nhìn thẳng vào mắt em. Phong Lữ, em là ai trong biết bao người đã đi qua cuộc đời anh, liệu anh có lưu lại dấu chân em trên đó. Một cái liếc mắt thôi khó đến vậy sao? Đêm thật dài, trong phòng tắm, một mảng xuân tình hiện ra, người con gái mảnh mai, người con trai mạnh mẽ, ôm chặt lấy nhau. Không gian nhiễm một mùi hương ái muội, vang lên âm thanh giao hợp dâm mĩ, có hơi thở trầm đục của người đàn ông, có tiếng rên rỉ gợi tình của người phụ nữ.
***Trình Phong Lữ, anh...có biết em là ai không? Là một cô gái trong vô số các cô gái của anh, hay là một ai đó, trong bất cứ ai trên thế giới...?