Dù cho chúng ta có ra làm sao đi nữa, thời gian vĩnh viễn sẽ không dừng lại để thăm hỏi ta, chính vì vậy, ta chỉ có thể tiếp tục sống, chạy đua cùng thời gian.
Chu Tử Đằng đôi mắt thâm quầng lên sau một đêm không ngủ, cô cảm thấy tay chân như rụng rời vì mệt mỏi, đêm hôm trước, cô đã ngồi tự trấn tĩnh lại bản thân suốt đêm trong phòng tắm rồi thiếp đi lúc nào không hay. Vậy mà sáng nay khi thức giấc, cô đã nằm ngủ say trên giường êm, vẫn còn thoang thoảng hơi ấm của ai đó. Chu Tử Đằng nhìn chính mình mà không phải là mình trong gương, đây là vấn đề của cô, cô nhất định phải tìm cách giải quyết lấy, còn nhiều thứ chờ đợi cô phía trước, cô không thể mãi đắm mình trong những giọt nước mắt.
Sửa soạn tươm tất, bộ dáng tươi mới như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đã là nỗi niềm riêng tư, thì đừng phô ra cho thiên hạ thấy, họ không rảnh rỗi để mà thương hại bạn đâu. Chu Tử Đằng mở cửa phòng bước xuống, cô sực nhớ ra, cô chưa nói Bạch Dĩ Hiên về chuyện này, liệu có thể ra ngoài được không? Nhắc tới anh, cô có chút buồn, cảm giác này, mâu thuẫn đến dằn vặt con người ta, anh lo nghĩ cho cô đến thế, vậy mà cô, lại chẳng biết gì về anh cả. Trước kia, đối với cô, anh chỉ là một nhân vật trên trang sách, cô nắm rõ tất cả mọi điều về anh, vậy mà bây giờ khi đứng trước anh, cô dường như không hiểu anh, thật kì lạ, thật khác.
Chu Tử Đằng thững thờ vài giây, liền lắc đầu tỉnh táo lại, hôm nay là ngày cô đi thăm Chu Cảnh Điềm,giáp mặt Chu Khuynh Cơ, cần phải giữ trí óc cho thật tinh nhuệ. Sải từng bước xuống, bỗng vú Trương chạy đến kêu cô lại:
-- Bạch phu... À Tử Đằng tiểu thư. Bạch gia chủ có cái này muốn gửi cho cô. - Bà có chút luống cuống, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung đỏ.
-- Cho tôi sao? - Chu Tử Đằng nhận lấy cái hộp nhỏ, mở ra thì thấy một cặp khuyên tai pha lê lấp lánh chạm khắc tuyệt đẹp. Tại sao anh lại cho cô cái này?
-- Dưới miếng vải lót có thư nhắn đấy ạ.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì giở miếng đệm lót lên, quả nhiên thấy một mẩu giấy nhắn. Cô mở mẩu giấy ra thì thấy dòng chữ thẳng tắp của anh:
" Đi thăm Chu Cảnh Điềm, nhớ cẩn thận, một bước cũng không được rời Từ Lục Giai. Đôi hoa tai này, khuyên trái là micro ghi âm, khuyên phải có thiết bị phát tín hiệu nhỏ. Nếu nguy hiểm, hãy nhấn nó, anh sẽ tới. "
Chu Tử Đằng đọc những dòng chữ này, tâm tư lại thật không dễ chịu, thì ra anh đã biết rồi, lại lo chu toàn cho cô đến như vậy. Đeo đôi khuyên tai lên, Chu Tử Đằng cúi chào vú rồi đi ra khỏi Dinh thự, có xe dành cho cô đã đỗ trước cửa. Cô lái xe đi, tiến đến bệnh viện phía trung tâm.
Gần tới nơi, cô thấy Từ Lục Giai đã đứng đợi gần cạnh Dinh Tòa án, ngoại hình của anh rất bắt mắt, mọi cô gái ghé qua đều phải thẹn thùng liếc nhìn đôi chút. Cô cũng chẳng vội, cứ cho anh ta " Tinh anh phát tiết ra ngoài ", mình thì tìm chỗ đỗ xe. Xong xuôi, cô sải chân bước tới, Từ Lục Giai cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, cười nói:-- Khái niệm "năm phút nữa thôi" của phụ nữ thật trừu tượng nhỉ!?
-- Anh đến sớm không có nghĩa là tôi đến muộn. Với lại chờ "bạn gái" cũng là một trong những "nghĩa vụ" của "bạn trai" đấy thôi!
-- Aizzz được rồi, được rồi. Phụ nữ không có đàn ông, sẽ khủng hoảng. Tôi nhịn.
-- Anh đặt dấu câu sai rồi! Phải là phụ nữ không có, đàn ông sẽ khủng hoảng. Vào thôi!
Thôi, anh ổn mà! Không thể cãi lí với bà cô già này được, Từ Lục Giai rất tiêu soái giương tay ra, động tác lịch thiệp của anh làm các cô gái xung quanh tim như điêu đứng:
-- "Bạn gái", đi chứ?
Chu Tử Đằng khẽ thở dài một tiếng, cô cũng phối hợp vòng tay vào, hai người như đôi tình nhân thân mật khoác tay nhau, đi vào Bệnh viện trung tâm. Bệnh viện nồng nặc mùi thuốc, đâu đâu cũng thấy nhân viên y tế hối hả chạy qua lại, bác sĩ thì bộ mặt lúc nào cũng nghiêm trọng đi đi lại lại, người nhà bệnh nhân mệt mỏi chờ xung quanh. Mới đây có một vụ sập mỏ vàng, công nhân bị thương khá nhiều, chắc bệnh viện này nhận chữa trị cho họ. Người như Chu Cảnh Điềm luôn cho mình cao ngạo, lại bị đưa vào đây nằm cùng những người ông ta cho là thấp kém hơn, chắc càng thêm não nề.
-- Cho tôi hỏi, ông "Chu Cảnh Điềm", 46 tuổi, hiện đang nằm ở đâu? - Từ Lục Giai không phí quá nhiều thời gian, liền tới hỏi tiếp viên.
-- Phòng 706, tầng 7, khu điều dưỡng. - Cô tiếp viên bận bịu lật sổ sách, ngắn gọn trả lời.
Nghe vậy, Từ Lục Giai liền dắt tay Chu Tử Đằng rẽ qua hướng bên kia đi tới khu điều dưỡng, lúc cô đi ngang qua, có một bà già vô tình liếc nhìn cô, rồi đột nhiên khuôn mặt bà biểu thị sự kinh ngạc tột độ. Cô rất tò mò về cụ bà ấy, nhưng Từ Lục Giai đã kéo cô lướt nhanh qua mất rồi. Khu điều dưỡng là khu mới tân trang lại của bệnh viện, có chín tầng và Chu Cảnh Điềm nằm ở tầng thứ bảy. Bắt thang máy đi lên, khu điều dưỡng mặc dù bớt tất bật hơn các khu khác, nhưng người người đi dạo qua lại vẫn rất nhiều.
-- Thật xảo quyệt. - Từ Lục Giai cười khinh.
-- Đúng vậy, điều này càng làm tôi thêm nghi ngờ, chuyện này có sự nhúng tay của mẹ con CHu Khuynh Cơ.
Từ Lục Giai nghe cô nói vậy thì mỉm cười:
-- Cô hiểu tôi đang nói đến vấn đề gì sao?
-- Anh nghĩ tôi ngu vậy sao? Chu gia lẽ nào lại thiếu tiền đến mức ngay cả phòng bệnh V.I.P cũng không thể đưa Chu Cảnh Điềm vào dưỡng thương? Lại chọn phòng bệnh bình thường, lại ở tầng 7, người ta từ tầng trên hay lên xuống, các bệnh nhân khác cùng tầng cũng hay qua lại. Như vậy là gây chú ý, là như đang nói "Chu Cảnh Điềm đang 'gần gũi' nằm ở phòng bình dân này!" Nếu không mưu cơ, vậy là gì?
-- Tinh ý đấy, tôi tưởng cô não cô theo hai dòng nước mắt chảy trôi xuống luôn rồi.
-- Cái tên...Chu Tử Đằng nghe Từ Lục Giai nói mà thật tức nghẹn họng, hắn ta không thể trưởng thành hơn một chút được sao, mà sao hắn biết cô khóc, cô nhớ đã đánh phấn khá dày che hai quầng thâm rồi mà! Không để ý nữa, Chu Tử Đằng dịu cơn tức bước ra khỏi thang máy, đến tầng 7 rồi. Nhưng có vẻ mọi người ở đây không hoan nghênh cô lắm, những người xung quanh nhận ra cô, đều tặng cho ánh nhìn không mấy thiện cảm, cô còn nghe họ xì xầm:
-- Phải con gái út ông Chu đấy không?
-- Ừ nó đấy! Con bất hiếu quá! Cha mình bị tai nạn như thế này mà giờ mới chịu tới. Nghe đâu con chị nó gọi điện năn nỉ dữ lắm nó mới chịu tới thăm cha!
-- Giời ơi khổ ông Chu. Chị gái nhu mì như vậy, hết lòng cặm cụi chăm sóc cha từ bữa giờ, chả bù với con bé này, đẹp người thế mà nết không đẹp. Cũng thật tội bà Chu, mang tiếng mẹ ghẻ với con chồng, với đứa con riêng của ông Chu chắc cũng khó xử lắm, tôi thấy bà ấy tiều tụy đi trông thấy!
-- Con với cái! Tôi nghe đâu con bé cả nhà tôi hâm mộ nhà thiết kế này và dè bỉu con bé diễn viên Chu Khuynh Cơ hết thời gì đó lắm! Mà ôi thôi, giới truyền thông quả không tin được, giờ tiếp xúc rồi mới thấy, cô chị cả mới hiền thuận thế kia.
Từng lời bàn tán của những bà bác to nhỏ vang lên, cô thấy thật ứa gan, họ lớn tuổi như vậy mà để mẹ con mưu mô ấy tẩy não à? Cô ta ở đây mấy ngày này thực cũng không vô ích!
-- Phụ nữ lúc nào cũng sân si như vậy sao? - Từ Lục Giai làm như không nghe thấy tiếng xì xào của mấy người phụ nữ trung niên kia, cười nhẹ.
-- "Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen." - Chu Tử Đằng không mảy may bị đá động, thờ ở trả lời. Mấy người quên nghề của Chu Khuynh Cơ là "diễn viên" rồi sao?
Phòng 706 của Chu Cảnh Điềm thật "rộn ràng", mấy người nhà bệnh nhân xung quanh cứ tụ lại ngoài cửa "chia buồn", "hỏi han" ông Chu, ai nấy lúc quay về cũng có một món đồ trên tay. Cô nhìn thấy Quách Mộng Thu đang tươi cười "hiền hậu" trao đồ cho những người xung quanh:
-- Chị à, đây là chút lòng thành của chúng tôi, mong anh nhà mau khỏi bệnh. Cảm ơn chị đã hay qua đây trò chuyện với chúng tôi, vơi bớt nỗi buồn.
-- Ôi quý hóa quá! Tôi cũng rất thích chị nên mới hay qua trò chuyện, mong ông Chu cũng sớm khỏe lại, chớ đề người vợ hiền như bà Chu phải ngày đêm lo lắng. Ông Chu kể ra cũng may mắn, có vợ đẹp, lại con ngoan nữa chứ. - Bà bác đó niềm nở nhận hộp yến đắt tiền từ tay Quách Mộng Thu. Ra đây là lí do tại sao mọi người xung quanh lại yêu mến mẹ con Chu Khuynh Cơ thế rồi, có đầu tư chi tiền đến vậy mà.
-- Ừ chị Chu thật tốt bụng. Nhà giàu mà đối đãi với những thường dân chúng tôi thật gần gũi, con gái chị cũng thật lễ phép, con trai chị cũng thật tuấn tú đấy nha, con gái tôi mayá bữa nay cứ thường xuyên lên thăm tôi là lén ngắm con trai chị đấy! - Những người xung quanh cũng vui vẻ nói, quả nhiên Quách Mộng Thu mua chuộc họ hết rồi. Mà bà ta làm vậy để làm gì? Để giữ hình ảnh đẹp sao?Chu Tử Đằng nhìn cảnh tượng này mà khinh khỉnh lắc đầu, quả nhiên mẹ con giống nhau, đi đâu cũng đánh bóng tên tuổi cho mình. Chợt Quách Mộng Thu đảo mắt qua, nhìn thấy cô, bỗng trở nên "mừng rỡ" thốt lên:
-- Ôi Chu Tử Đằng, cuối cùng con đã đến rồi sao? Vậy là lời cầu nguyện của ta ông trời đã nghe thấu, cuối cùng con đã chịu đến thăm cha rồi.
Quách Mộng Thu vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, giờ thì cô đã hiều sự gian xảo của Chu Khuynh Cơ đến từ đâu. Từng lời bà ta nói ra, như thể bà ta mấy ngày qua đã phải hết lòng van cầu, đứa con vô tâm như cô mới chịu vác mặt tới vậy. Người xung quanh liền bắt đầu thì thầm chỉ trích, cầm quà của người ta, tất nhiên là về phía người ta rồi, tại sao cô cứ phải gặp mấy cái cảnh này chứ? Bà ta sụt sùi nhìn cô, mọi người nhìn "người phụ nữ hết lòng vì chồng con" này càng thêm thương cảm:
-- Mấy ngày nay con đã đi đâu vậy, sao không tới thăm cha, dù con có ghét chúng ta đến thế nào, cũng nên vì máu mủ tình thâm mà gạt bỏ thù hằn đến một lần chứ?
-- Chu phu nhân, người nói nghe nặng quá! - Từ Lục Giai cười sáng lạn cất lời, lúc này Quách Mộng Thu mới liếc mắt để ý đến Từ Lục Giai im lặng đứng sau cô từ nãy tới giờ, tên nhóc này là ai?
-- Ta nói có gì sai sao? Ta thật sự chỉ muốn...
-- Người không biết thôi, mấy ngày qua, nói 'Tiểu Đằng' không lo lắng cho cha mình, thật oan ức lắm! - Từ Lục Giai vẫn niềm nở nói, Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai, lúc hai từ 'Tiểu Đằng' thắm thiết vang lên, lông tơ tự khắc dựng đứng lên. "Chết tiệt, ghê quá!!!! Nhịn, nhịn, nhịn!!!" - Cả hai người đồng loạt trấn an bản thân. Từ Lục Giai áp chế cơn sởn gai ốc vừa nãy, vui vẻ tiếp lời:
-- Vừa khi nghe tin, 'Tiểu Đằng' đã rất suy sụp. Người thấy không, hai mắt cô ấy thâm quầng thế này là vì lo cho cha đấy. - Nói rồi Từ Lục Giai từ túi lấy ra một gói nhỏ, đó là củ Sâm Tam thất, một loại nhân sâm cực kì quý hiếm. Mọi người xung quanh xem mà "ồ" lên, Chu Tử Đằng cũng thực ngạc nhiên. - 'Tiểu Đằng' mấy ngày qua đã phải lặn lội ngược xuôi, là để tìm tặng cha củ Sâm Tam thất này, tự nhủ lòng mình không tìm được thì quyết không dám đến thăm cha. Mới tìm được tối hôm qua, sáng hôm nay liền tức tốc chạy đến. Người thân là mẹ, ngay cả cách xưng hô cũng thật xa lạ, gọi thẳng họ tên con gái mình, ít nhiều sẽ làm cô ấy buồn đấy!
Từ Lục Giai nụ cười chung quy luôn nở trên môi, lòng anh thì đang nổi sóng ầm ầm đây, Chu Tử Đằng cũng chẳng khấm khá hơn, chỉ biết gật đầu cười theo, nói dối không chớp mắt! Thật kinh người! Quách Mộng Thu nghe vậy thì thoáng sững người, củ Sâm Tam thất quí báu trị bách bệnh này rất khó tìm, mà mấy ngày nay bà giám sát nhất cử nhất động của Chu Tử Đằng, biết cô ta chính xác là cư ngụ ở Dinh thự Bạch gia, hoàn toàn không có chuyện "lặn lội ngược xuôi tìm củ Sâm" như cậu ta nói. Chết tiệt! Nhất định là thằng nhãi ranh này chuẩn bị trước phá đám!
Mọi người xung quanh nhìn thấy củ Sâm Tam thất thì sáng mắt, họ chưa bao giờ tận mắt nhìn vật quí giá đến vậy, nên họ nửa tin nửa ngờ, mấy ngày qua luôn thấy mẹ con Quách Mộng Thu tận tụy chăm nom Chu Cảnh Điềm mà vắng mặt con gái út nên họ mới trách cứ. Giờ lại đâu ra cô con gái vất vả tìm thuốc quí cho cha thế này, nhắc mới để ý Quách Mộng Thu luôn miệng gọi thẳng tên họ Chu Tử Đằng, người nhà ai lại gọi xa lại như vậy, đến cậu trai kia thân mật mở miệng một tiếng là 'Tiểu Đằng' thân thiết đến thế nữa là. Rốt cuộc, họ phải tin vào đâu đây?Từ Lục Giai quả thật rất tính trước tính sau, chặn hết đường nói lí của Quách Mộng Thu, bà cứ tưởng cái thằng nhãi hào hoa mới lớn kia chỉ là đi theo làm màu với con ranh vốn trước giờ dễ kích động này mà thôi nên không chuẩn bị nhiều "lí lẽ". Bà vốn không tin Chu Tử Đằng thực sự thay đổi trở nên điềm tĩnh như thế, Chu Khuynh Cơ đã nói qua, nhưng bà cứ nghĩ là cô chỉ đang ra vẻ, chỉ là ăn may mới được Bạch gia chủ cùng Trình thiếu để ý, bà ta vốn không coi Chu Tử Đằng ra gì nên luôn lớn tiếng. Giờ thì sao đây?
-- Tử Đằng? Có phải là em không? Em rốt cuộc đã đến rồi sao? - Bỗng nhiên, một giọng nói thánh thót vang lên. Chu Khuynh Cơ, giải vây đúng lúc lắm!
Chu Khuynh Cơ một bộ dáng vui sướng đến sắp khóc lao đến phía cô, nhưng ánh mắt của ta ẩn chứa bão táp dữ dội, nhuốm một màu u ám của thù hận đang nhìn chòng chọc vào cô. Ánh mắt đó làm cô kinh tởm, lại nhớ tới truyện trước đây cô ta đã làm, với "Chu Tử Đằng", với Mạc Lưu Ly vô tội và cả với cô, một cỗ chán ghét lại dâng lên. Lúc Chu Khuynh Cơ nhào đến toan ôm chầm lấy cô, cô đã định giơ tay ra đẩy, chợt Từ Lục Giai bình thản ôm cô quay người sang một bên, rốt cuộc Chu Khuynh Cơ hụt đà vồ ếch, váy xốc xếch cả lên, nhìn rất mất hình tượng.
-- Aizzz! Suýt hồn thì làm rơi gói nhân sâm! Chu đại tiểu thư lần sau có muốn ôm nhớ báo trước, chó thấy người lạ còn phải sủa nữa cơ mà!
Từ Lục Giai cực kì "hồn nhiên" trả lời, động tác vừa nãy của anh như chớp nhoáng, ôm cô xoay đi cực nhanh, khiến Chu Khuynh Cơ dừng lại không kịp mà té nhào. Chu Tử Đằng nhìn Chu Khuynh Cơ lăn lóc dưới đất như vậy, cộng thêm lời nói đá đểu của Từ Lục Giai, buộc phải che miệng cười khúc khích. Mọi người xung quanh thấy một màn này cũng phải bấm bụng cười, Quách Mộng Thu mặt tái đi trông thấy. Người khác không nhìn ra, nhưng bà nhìn ra, Chu Khuynh Cơ dùng tốc độ vừa phải để chạy đến "ôm" Chu Tử Đằng, dù con ranh đó có né đột ngột cũng dừng lại được. Tất cả chuyện xấu hổ này chính là Từ Lục Giai đã ôm cô xoay người rất nhanh, còn liếng thoắng gạt chân khiến Chu Khuynh Cơ ngã nhào vô cùng thảm hại, lại bị anh "ý vị thâm lường" nói đểu như vậy! Thật quá mất mặt!
Chu Tử Đằng nhìn cảnh tượng này cũng xấu hổ thay, nhưng thật hả dạ. Ả ta biết nhất định cô sẽ đẩy ả ra, rồi nhân cơ hội đó cố ngã xuống, chắc chắn sẽ nhìn cô bằng đôi mắt đau đớn: "Tại sao em lại đối xử như vậy với chị?" nữa đây mà! Cho nên, đáng đời, cô gái ngây thơ, trong sáng ạ! Chu Khuynh Cơ đôi mắt lườm nhìn Từ Lục Giai, lại chất chứa nồng đậm sự căm ghét ném về phía Chu Tử Đằng, Quách Mộng Thu ở đó cũng vội chạy đến đỡ con gái, cố nén giận dữ, "dịu dàng" nói:
-- Thôi được rồi. Chị em thân thương hỏi han nhau sau vậy. Bây giờ, mau vào thăm cha đi.
Lúc nói lời này, mặt Chu Khuynh Cơ cùng Quách Mộng Thu có chút nham hiểm giấu kĩ, Từ Lục Giai cũng nhận thấy điều đó. Rồi chẳng nói chẳng rằng, hai người đó lảng đi đến bắt chuyện với mọi người xung quanh rồi đi khá xa phòng của Chu Cảnh Điềm, như kiểu "để lại không gian cho cha con họ" . Giờ chẳng ai thèm chú ý mọi hành động của Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai, tất nhiên đứng từ xa vẫn có thể quan sát, nhưng không rõ.
-- Lạ thật. Rủ nhau đi hết làm gì? - Từ Lục Giai nhíu mày hỏi.
-- Không biết. - Chu Tử Đằng thấy thật khó hiểu, nhìn vào phòng thấy Chu Cảnh Điềm người đầy dây nhợ, cô cau mày bước vào. Biểu hiện của Chu Cảnh Điềm, cô nhớ có lần trong tập hồ sơ bệnh án của Ngụy Ngạo Quân chụp lại, đã thấy qua.
Ông ta mặt mày xanh xao, nước vẫn được truyền đều đặn nhưng môi ông ta khô khốc, mặt mày không chút huyết sắc, tay thỉnh thoảng co giật rất khẽ, ông ta bất động nằm đó, nhưng cô biết ý thức ông ta đang hoạt động, ông ta đang cố làm gì đó.
-- Chu Cảnh... Cha. - Chu Tử Đằng cúi người xuống, tay vịn vào thành giường khẽ gọi, - Ai đã hại ông?
Chu Cảnh Điềm từ đầu đến cuối vẫn không có cử động gì, xem ra ông ta đang dần sống đời sống thực vật. Từ Lục Giai đặt gói nhân sâm lên bàn, nhìn xung quanh. Thật thú vị, phòng bệnh của Chu Cảnh Điềm rất ngột ngạt, dù không có biểu hiện gì bất thường. Nhưng ở đây có một chậu cây, lá xanh mơn mởn, chỉ có điều, nhìn sắc lá giả màu như vậy, e là được tiêm chút hóa chất gì đó, lại có thể từ từ thải khí độc giết chết Chu Cảnh Điềm. Đó là lí do tại sao trước khi đi ngủ, mẹ con Chu Khuynh Cơ sẽ đóng kín cửa phòng bệnh, rồi giả vờ sang lân la bắt chuyện với mọi người xung quanh mấy tiếng đồng hồ, đủ để cho cây xanh quang hợp, làm Chu Cảnh Điềm bị nhốt ở bên trong hít khí độc, chết dần chết mòn. Quá thâm hiểm, cũng may anh trước kia có điều tra một vụ án, người vợ chính là giết chồng mình bằng cách này để chiếm đoạt tài sản.
Khoan đã, "chiếm đoạt tài sản"? Cơ ngơi của Chu Cảnh Điềm không hề nhỏ, chiếm đoạt tài sản? Nhưng ai sẽ đứng tên?
-- Chu Tử Đằng, ngoài mẹ con Quách Mộng Thu ra, ai là người mà cô tình nghi nhất, có thể giết Chu Cảnh Điềm hòng chiếm đoạt tài sản của ông ta?
-- Chiếm đoạt tài sản của ông ta? - Từ Lục Giai bất ngờ hỏi như vậy làm cô thấy rối rắm, ai lại cần cơ ngơi của Chu Cảnh Điềm, trừ khi là không có cái gì trong tay, mới cần cái gia sản của ông ta. Mà gia sản của Chu gia đâu phải người ngoài muốn lấy là lấy mà đòi giết ông ta, mẹ con Chu Khuynh Cơ đời nào để gia sản ấy lọt tay người ngoài. Trừ phi...
Nghĩ đến đây, Chu Tử Đằng bỗng sửng sốt, chết tiệt, sao cô lại quên được chứ! Hằn giọng thấp nhất có thể, Chu Tử Đằng chính là quên mất một kẻ đầy dã tâm nguy hiểm này:
-- CHU QUÂN DẠ.
Dù cho chúng ta có ra làm sao đi nữa, thời gian vĩnh viễn sẽ không dừng lại để thăm hỏi ta, chính vì vậy, ta chỉ có thể tiếp tục sống, chạy đua cùng thời gian.
Chu Tử Đằng đôi mắt thâm quầng lên sau một đêm không ngủ, cô cảm thấy tay chân như rụng rời vì mệt mỏi, đêm hôm trước, cô đã ngồi tự trấn tĩnh lại bản thân suốt đêm trong phòng tắm rồi thiếp đi lúc nào không hay. Vậy mà sáng nay khi thức giấc, cô đã nằm ngủ say trên giường êm, vẫn còn thoang thoảng hơi ấm của ai đó. Chu Tử Đằng nhìn chính mình mà không phải là mình trong gương, đây là vấn đề của cô, cô nhất định phải tìm cách giải quyết lấy, còn nhiều thứ chờ đợi cô phía trước, cô không thể mãi đắm mình trong những giọt nước mắt.
Sửa soạn tươm tất, bộ dáng tươi mới như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đã là nỗi niềm riêng tư, thì đừng phô ra cho thiên hạ thấy, họ không rảnh rỗi để mà thương hại bạn đâu. Chu Tử Đằng mở cửa phòng bước xuống, cô sực nhớ ra, cô chưa nói Bạch Dĩ Hiên về chuyện này, liệu có thể ra ngoài được không? Nhắc tới anh, cô có chút buồn, cảm giác này, mâu thuẫn đến dằn vặt con người ta, anh lo nghĩ cho cô đến thế, vậy mà cô, lại chẳng biết gì về anh cả. Trước kia, đối với cô, anh chỉ là một nhân vật trên trang sách, cô nắm rõ tất cả mọi điều về anh, vậy mà bây giờ khi đứng trước anh, cô dường như không hiểu anh, thật kì lạ, thật khác.
Chu Tử Đằng thững thờ vài giây, liền lắc đầu tỉnh táo lại, hôm nay là ngày cô đi thăm Chu Cảnh Điềm,giáp mặt Chu Khuynh Cơ, cần phải giữ trí óc cho thật tinh nhuệ. Sải từng bước xuống, bỗng vú Trương chạy đến kêu cô lại:
-- Bạch phu... À Tử Đằng tiểu thư. Bạch gia chủ có cái này muốn gửi cho cô. - Bà có chút luống cuống, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung đỏ.
-- Cho tôi sao? - Chu Tử Đằng nhận lấy cái hộp nhỏ, mở ra thì thấy một cặp khuyên tai pha lê lấp lánh chạm khắc tuyệt đẹp. Tại sao anh lại cho cô cái này?
-- Dưới miếng vải lót có thư nhắn đấy ạ.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì giở miếng đệm lót lên, quả nhiên thấy một mẩu giấy nhắn. Cô mở mẩu giấy ra thì thấy dòng chữ thẳng tắp của anh:
" Đi thăm Chu Cảnh Điềm, nhớ cẩn thận, một bước cũng không được rời Từ Lục Giai. Đôi hoa tai này, khuyên trái là micro ghi âm, khuyên phải có thiết bị phát tín hiệu nhỏ. Nếu nguy hiểm, hãy nhấn nó, anh sẽ tới. "
Chu Tử Đằng đọc những dòng chữ này, tâm tư lại thật không dễ chịu, thì ra anh đã biết rồi, lại lo chu toàn cho cô đến như vậy. Đeo đôi khuyên tai lên, Chu Tử Đằng cúi chào vú rồi đi ra khỏi Dinh thự, có xe dành cho cô đã đỗ trước cửa. Cô lái xe đi, tiến đến bệnh viện phía trung tâm.
Gần tới nơi, cô thấy Từ Lục Giai đã đứng đợi gần cạnh Dinh Tòa án, ngoại hình của anh rất bắt mắt, mọi cô gái ghé qua đều phải thẹn thùng liếc nhìn đôi chút. Cô cũng chẳng vội, cứ cho anh ta " Tinh anh phát tiết ra ngoài ", mình thì tìm chỗ đỗ xe. Xong xuôi, cô sải chân bước tới, Từ Lục Giai cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, cười nói:-- Khái niệm "năm phút nữa thôi" của phụ nữ thật trừu tượng nhỉ!?
-- Anh đến sớm không có nghĩa là tôi đến muộn. Với lại chờ "bạn gái" cũng là một trong những "nghĩa vụ" của "bạn trai" đấy thôi!
-- Aizzz được rồi, được rồi. Phụ nữ không có đàn ông, sẽ khủng hoảng. Tôi nhịn.
-- Anh đặt dấu câu sai rồi! Phải là phụ nữ không có, đàn ông sẽ khủng hoảng. Vào thôi!
Thôi, anh ổn mà! Không thể cãi lí với bà cô già này được, Từ Lục Giai rất tiêu soái giương tay ra, động tác lịch thiệp của anh làm các cô gái xung quanh tim như điêu đứng:
-- "Bạn gái", đi chứ?
Chu Tử Đằng khẽ thở dài một tiếng, cô cũng phối hợp vòng tay vào, hai người như đôi tình nhân thân mật khoác tay nhau, đi vào Bệnh viện trung tâm. Bệnh viện nồng nặc mùi thuốc, đâu đâu cũng thấy nhân viên y tế hối hả chạy qua lại, bác sĩ thì bộ mặt lúc nào cũng nghiêm trọng đi đi lại lại, người nhà bệnh nhân mệt mỏi chờ xung quanh. Mới đây có một vụ sập mỏ vàng, công nhân bị thương khá nhiều, chắc bệnh viện này nhận chữa trị cho họ. Người như Chu Cảnh Điềm luôn cho mình cao ngạo, lại bị đưa vào đây nằm cùng những người ông ta cho là thấp kém hơn, chắc càng thêm não nề.
-- Cho tôi hỏi, ông "Chu Cảnh Điềm", tuổi, hiện đang nằm ở đâu? - Từ Lục Giai không phí quá nhiều thời gian, liền tới hỏi tiếp viên.
-- Phòng , tầng , khu điều dưỡng. - Cô tiếp viên bận bịu lật sổ sách, ngắn gọn trả lời.
Nghe vậy, Từ Lục Giai liền dắt tay Chu Tử Đằng rẽ qua hướng bên kia đi tới khu điều dưỡng, lúc cô đi ngang qua, có một bà già vô tình liếc nhìn cô, rồi đột nhiên khuôn mặt bà biểu thị sự kinh ngạc tột độ. Cô rất tò mò về cụ bà ấy, nhưng Từ Lục Giai đã kéo cô lướt nhanh qua mất rồi. Khu điều dưỡng là khu mới tân trang lại của bệnh viện, có chín tầng và Chu Cảnh Điềm nằm ở tầng thứ bảy. Bắt thang máy đi lên, khu điều dưỡng mặc dù bớt tất bật hơn các khu khác, nhưng người người đi dạo qua lại vẫn rất nhiều.
-- Thật xảo quyệt. - Từ Lục Giai cười khinh.
-- Đúng vậy, điều này càng làm tôi thêm nghi ngờ, chuyện này có sự nhúng tay của mẹ con CHu Khuynh Cơ.
Từ Lục Giai nghe cô nói vậy thì mỉm cười:
-- Cô hiểu tôi đang nói đến vấn đề gì sao?
-- Anh nghĩ tôi ngu vậy sao? Chu gia lẽ nào lại thiếu tiền đến mức ngay cả phòng bệnh V.I.P cũng không thể đưa Chu Cảnh Điềm vào dưỡng thương? Lại chọn phòng bệnh bình thường, lại ở tầng , người ta từ tầng trên hay lên xuống, các bệnh nhân khác cùng tầng cũng hay qua lại. Như vậy là gây chú ý, là như đang nói "Chu Cảnh Điềm đang 'gần gũi' nằm ở phòng bình dân này!" Nếu không mưu cơ, vậy là gì?
-- Tinh ý đấy, tôi tưởng cô não cô theo hai dòng nước mắt chảy trôi xuống luôn rồi.
-- Cái tên...Chu Tử Đằng nghe Từ Lục Giai nói mà thật tức nghẹn họng, hắn ta không thể trưởng thành hơn một chút được sao, mà sao hắn biết cô khóc, cô nhớ đã đánh phấn khá dày che hai quầng thâm rồi mà! Không để ý nữa, Chu Tử Đằng dịu cơn tức bước ra khỏi thang máy, đến tầng rồi. Nhưng có vẻ mọi người ở đây không hoan nghênh cô lắm, những người xung quanh nhận ra cô, đều tặng cho ánh nhìn không mấy thiện cảm, cô còn nghe họ xì xầm:
-- Phải con gái út ông Chu đấy không?
-- Ừ nó đấy! Con bất hiếu quá! Cha mình bị tai nạn như thế này mà giờ mới chịu tới. Nghe đâu con chị nó gọi điện năn nỉ dữ lắm nó mới chịu tới thăm cha!
-- Giời ơi khổ ông Chu. Chị gái nhu mì như vậy, hết lòng cặm cụi chăm sóc cha từ bữa giờ, chả bù với con bé này, đẹp người thế mà nết không đẹp. Cũng thật tội bà Chu, mang tiếng mẹ ghẻ với con chồng, với đứa con riêng của ông Chu chắc cũng khó xử lắm, tôi thấy bà ấy tiều tụy đi trông thấy!
-- Con với cái! Tôi nghe đâu con bé cả nhà tôi hâm mộ nhà thiết kế này và dè bỉu con bé diễn viên Chu Khuynh Cơ hết thời gì đó lắm! Mà ôi thôi, giới truyền thông quả không tin được, giờ tiếp xúc rồi mới thấy, cô chị cả mới hiền thuận thế kia.
Từng lời bàn tán của những bà bác to nhỏ vang lên, cô thấy thật ứa gan, họ lớn tuổi như vậy mà để mẹ con mưu mô ấy tẩy não à? Cô ta ở đây mấy ngày này thực cũng không vô ích!
-- Phụ nữ lúc nào cũng sân si như vậy sao? - Từ Lục Giai làm như không nghe thấy tiếng xì xào của mấy người phụ nữ trung niên kia, cười nhẹ.
-- "Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen." - Chu Tử Đằng không mảy may bị đá động, thờ ở trả lời. Mấy người quên nghề của Chu Khuynh Cơ là "diễn viên" rồi sao?
Phòng của Chu Cảnh Điềm thật "rộn ràng", mấy người nhà bệnh nhân xung quanh cứ tụ lại ngoài cửa "chia buồn", "hỏi han" ông Chu, ai nấy lúc quay về cũng có một món đồ trên tay. Cô nhìn thấy Quách Mộng Thu đang tươi cười "hiền hậu" trao đồ cho những người xung quanh:
-- Chị à, đây là chút lòng thành của chúng tôi, mong anh nhà mau khỏi bệnh. Cảm ơn chị đã hay qua đây trò chuyện với chúng tôi, vơi bớt nỗi buồn.
-- Ôi quý hóa quá! Tôi cũng rất thích chị nên mới hay qua trò chuyện, mong ông Chu cũng sớm khỏe lại, chớ đề người vợ hiền như bà Chu phải ngày đêm lo lắng. Ông Chu kể ra cũng may mắn, có vợ đẹp, lại con ngoan nữa chứ. - Bà bác đó niềm nở nhận hộp yến đắt tiền từ tay Quách Mộng Thu. Ra đây là lí do tại sao mọi người xung quanh lại yêu mến mẹ con Chu Khuynh Cơ thế rồi, có đầu tư chi tiền đến vậy mà.
-- Ừ chị Chu thật tốt bụng. Nhà giàu mà đối đãi với những thường dân chúng tôi thật gần gũi, con gái chị cũng thật lễ phép, con trai chị cũng thật tuấn tú đấy nha, con gái tôi mayá bữa nay cứ thường xuyên lên thăm tôi là lén ngắm con trai chị đấy! - Những người xung quanh cũng vui vẻ nói, quả nhiên Quách Mộng Thu mua chuộc họ hết rồi. Mà bà ta làm vậy để làm gì? Để giữ hình ảnh đẹp sao?Chu Tử Đằng nhìn cảnh tượng này mà khinh khỉnh lắc đầu, quả nhiên mẹ con giống nhau, đi đâu cũng đánh bóng tên tuổi cho mình. Chợt Quách Mộng Thu đảo mắt qua, nhìn thấy cô, bỗng trở nên "mừng rỡ" thốt lên:
-- Ôi Chu Tử Đằng, cuối cùng con đã đến rồi sao? Vậy là lời cầu nguyện của ta ông trời đã nghe thấu, cuối cùng con đã chịu đến thăm cha rồi.
Quách Mộng Thu vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, giờ thì cô đã hiều sự gian xảo của Chu Khuynh Cơ đến từ đâu. Từng lời bà ta nói ra, như thể bà ta mấy ngày qua đã phải hết lòng van cầu, đứa con vô tâm như cô mới chịu vác mặt tới vậy. Người xung quanh liền bắt đầu thì thầm chỉ trích, cầm quà của người ta, tất nhiên là về phía người ta rồi, tại sao cô cứ phải gặp mấy cái cảnh này chứ? Bà ta sụt sùi nhìn cô, mọi người nhìn "người phụ nữ hết lòng vì chồng con" này càng thêm thương cảm:
-- Mấy ngày nay con đã đi đâu vậy, sao không tới thăm cha, dù con có ghét chúng ta đến thế nào, cũng nên vì máu mủ tình thâm mà gạt bỏ thù hằn đến một lần chứ?
-- Chu phu nhân, người nói nghe nặng quá! - Từ Lục Giai cười sáng lạn cất lời, lúc này Quách Mộng Thu mới liếc mắt để ý đến Từ Lục Giai im lặng đứng sau cô từ nãy tới giờ, tên nhóc này là ai?
-- Ta nói có gì sai sao? Ta thật sự chỉ muốn...
-- Người không biết thôi, mấy ngày qua, nói 'Tiểu Đằng' không lo lắng cho cha mình, thật oan ức lắm! - Từ Lục Giai vẫn niềm nở nói, Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai, lúc hai từ 'Tiểu Đằng' thắm thiết vang lên, lông tơ tự khắc dựng đứng lên. "Chết tiệt, ghê quá!!!! Nhịn, nhịn, nhịn!!!" - Cả hai người đồng loạt trấn an bản thân. Từ Lục Giai áp chế cơn sởn gai ốc vừa nãy, vui vẻ tiếp lời:
-- Vừa khi nghe tin, 'Tiểu Đằng' đã rất suy sụp. Người thấy không, hai mắt cô ấy thâm quầng thế này là vì lo cho cha đấy. - Nói rồi Từ Lục Giai từ túi lấy ra một gói nhỏ, đó là củ Sâm Tam thất, một loại nhân sâm cực kì quý hiếm. Mọi người xung quanh xem mà "ồ" lên, Chu Tử Đằng cũng thực ngạc nhiên. - 'Tiểu Đằng' mấy ngày qua đã phải lặn lội ngược xuôi, là để tìm tặng cha củ Sâm Tam thất này, tự nhủ lòng mình không tìm được thì quyết không dám đến thăm cha. Mới tìm được tối hôm qua, sáng hôm nay liền tức tốc chạy đến. Người thân là mẹ, ngay cả cách xưng hô cũng thật xa lạ, gọi thẳng họ tên con gái mình, ít nhiều sẽ làm cô ấy buồn đấy!
Từ Lục Giai nụ cười chung quy luôn nở trên môi, lòng anh thì đang nổi sóng ầm ầm đây, Chu Tử Đằng cũng chẳng khấm khá hơn, chỉ biết gật đầu cười theo, nói dối không chớp mắt! Thật kinh người! Quách Mộng Thu nghe vậy thì thoáng sững người, củ Sâm Tam thất quí báu trị bách bệnh này rất khó tìm, mà mấy ngày nay bà giám sát nhất cử nhất động của Chu Tử Đằng, biết cô ta chính xác là cư ngụ ở Dinh thự Bạch gia, hoàn toàn không có chuyện "lặn lội ngược xuôi tìm củ Sâm" như cậu ta nói. Chết tiệt! Nhất định là thằng nhãi ranh này chuẩn bị trước phá đám!
Mọi người xung quanh nhìn thấy củ Sâm Tam thất thì sáng mắt, họ chưa bao giờ tận mắt nhìn vật quí giá đến vậy, nên họ nửa tin nửa ngờ, mấy ngày qua luôn thấy mẹ con Quách Mộng Thu tận tụy chăm nom Chu Cảnh Điềm mà vắng mặt con gái út nên họ mới trách cứ. Giờ lại đâu ra cô con gái vất vả tìm thuốc quí cho cha thế này, nhắc mới để ý Quách Mộng Thu luôn miệng gọi thẳng tên họ Chu Tử Đằng, người nhà ai lại gọi xa lại như vậy, đến cậu trai kia thân mật mở miệng một tiếng là 'Tiểu Đằng' thân thiết đến thế nữa là. Rốt cuộc, họ phải tin vào đâu đây?Từ Lục Giai quả thật rất tính trước tính sau, chặn hết đường nói lí của Quách Mộng Thu, bà cứ tưởng cái thằng nhãi hào hoa mới lớn kia chỉ là đi theo làm màu với con ranh vốn trước giờ dễ kích động này mà thôi nên không chuẩn bị nhiều "lí lẽ". Bà vốn không tin Chu Tử Đằng thực sự thay đổi trở nên điềm tĩnh như thế, Chu Khuynh Cơ đã nói qua, nhưng bà cứ nghĩ là cô chỉ đang ra vẻ, chỉ là ăn may mới được Bạch gia chủ cùng Trình thiếu để ý, bà ta vốn không coi Chu Tử Đằng ra gì nên luôn lớn tiếng. Giờ thì sao đây?
-- Tử Đằng? Có phải là em không? Em rốt cuộc đã đến rồi sao? - Bỗng nhiên, một giọng nói thánh thót vang lên. Chu Khuynh Cơ, giải vây đúng lúc lắm!
Chu Khuynh Cơ một bộ dáng vui sướng đến sắp khóc lao đến phía cô, nhưng ánh mắt của ta ẩn chứa bão táp dữ dội, nhuốm một màu u ám của thù hận đang nhìn chòng chọc vào cô. Ánh mắt đó làm cô kinh tởm, lại nhớ tới truyện trước đây cô ta đã làm, với "Chu Tử Đằng", với Mạc Lưu Ly vô tội và cả với cô, một cỗ chán ghét lại dâng lên. Lúc Chu Khuynh Cơ nhào đến toan ôm chầm lấy cô, cô đã định giơ tay ra đẩy, chợt Từ Lục Giai bình thản ôm cô quay người sang một bên, rốt cuộc Chu Khuynh Cơ hụt đà vồ ếch, váy xốc xếch cả lên, nhìn rất mất hình tượng.
-- Aizzz! Suýt hồn thì làm rơi gói nhân sâm! Chu đại tiểu thư lần sau có muốn ôm nhớ báo trước, chó thấy người lạ còn phải sủa nữa cơ mà!
Từ Lục Giai cực kì "hồn nhiên" trả lời, động tác vừa nãy của anh như chớp nhoáng, ôm cô xoay đi cực nhanh, khiến Chu Khuynh Cơ dừng lại không kịp mà té nhào. Chu Tử Đằng nhìn Chu Khuynh Cơ lăn lóc dưới đất như vậy, cộng thêm lời nói đá đểu của Từ Lục Giai, buộc phải che miệng cười khúc khích. Mọi người xung quanh thấy một màn này cũng phải bấm bụng cười, Quách Mộng Thu mặt tái đi trông thấy. Người khác không nhìn ra, nhưng bà nhìn ra, Chu Khuynh Cơ dùng tốc độ vừa phải để chạy đến "ôm" Chu Tử Đằng, dù con ranh đó có né đột ngột cũng dừng lại được. Tất cả chuyện xấu hổ này chính là Từ Lục Giai đã ôm cô xoay người rất nhanh, còn liếng thoắng gạt chân khiến Chu Khuynh Cơ ngã nhào vô cùng thảm hại, lại bị anh "ý vị thâm lường" nói đểu như vậy! Thật quá mất mặt!
Chu Tử Đằng nhìn cảnh tượng này cũng xấu hổ thay, nhưng thật hả dạ. Ả ta biết nhất định cô sẽ đẩy ả ra, rồi nhân cơ hội đó cố ngã xuống, chắc chắn sẽ nhìn cô bằng đôi mắt đau đớn: "Tại sao em lại đối xử như vậy với chị?" nữa đây mà! Cho nên, đáng đời, cô gái ngây thơ, trong sáng ạ! Chu Khuynh Cơ đôi mắt lườm nhìn Từ Lục Giai, lại chất chứa nồng đậm sự căm ghét ném về phía Chu Tử Đằng, Quách Mộng Thu ở đó cũng vội chạy đến đỡ con gái, cố nén giận dữ, "dịu dàng" nói:
-- Thôi được rồi. Chị em thân thương hỏi han nhau sau vậy. Bây giờ, mau vào thăm cha đi.
Lúc nói lời này, mặt Chu Khuynh Cơ cùng Quách Mộng Thu có chút nham hiểm giấu kĩ, Từ Lục Giai cũng nhận thấy điều đó. Rồi chẳng nói chẳng rằng, hai người đó lảng đi đến bắt chuyện với mọi người xung quanh rồi đi khá xa phòng của Chu Cảnh Điềm, như kiểu "để lại không gian cho cha con họ" . Giờ chẳng ai thèm chú ý mọi hành động của Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai, tất nhiên đứng từ xa vẫn có thể quan sát, nhưng không rõ.
-- Lạ thật. Rủ nhau đi hết làm gì? - Từ Lục Giai nhíu mày hỏi.
-- Không biết. - Chu Tử Đằng thấy thật khó hiểu, nhìn vào phòng thấy Chu Cảnh Điềm người đầy dây nhợ, cô cau mày bước vào. Biểu hiện của Chu Cảnh Điềm, cô nhớ có lần trong tập hồ sơ bệnh án của Ngụy Ngạo Quân chụp lại, đã thấy qua.
Ông ta mặt mày xanh xao, nước vẫn được truyền đều đặn nhưng môi ông ta khô khốc, mặt mày không chút huyết sắc, tay thỉnh thoảng co giật rất khẽ, ông ta bất động nằm đó, nhưng cô biết ý thức ông ta đang hoạt động, ông ta đang cố làm gì đó.
-- Chu Cảnh... Cha. - Chu Tử Đằng cúi người xuống, tay vịn vào thành giường khẽ gọi, - Ai đã hại ông?
Chu Cảnh Điềm từ đầu đến cuối vẫn không có cử động gì, xem ra ông ta đang dần sống đời sống thực vật. Từ Lục Giai đặt gói nhân sâm lên bàn, nhìn xung quanh. Thật thú vị, phòng bệnh của Chu Cảnh Điềm rất ngột ngạt, dù không có biểu hiện gì bất thường. Nhưng ở đây có một chậu cây, lá xanh mơn mởn, chỉ có điều, nhìn sắc lá giả màu như vậy, e là được tiêm chút hóa chất gì đó, lại có thể từ từ thải khí độc giết chết Chu Cảnh Điềm. Đó là lí do tại sao trước khi đi ngủ, mẹ con Chu Khuynh Cơ sẽ đóng kín cửa phòng bệnh, rồi giả vờ sang lân la bắt chuyện với mọi người xung quanh mấy tiếng đồng hồ, đủ để cho cây xanh quang hợp, làm Chu Cảnh Điềm bị nhốt ở bên trong hít khí độc, chết dần chết mòn. Quá thâm hiểm, cũng may anh trước kia có điều tra một vụ án, người vợ chính là giết chồng mình bằng cách này để chiếm đoạt tài sản.
Khoan đã, "chiếm đoạt tài sản"? Cơ ngơi của Chu Cảnh Điềm không hề nhỏ, chiếm đoạt tài sản? Nhưng ai sẽ đứng tên?
-- Chu Tử Đằng, ngoài mẹ con Quách Mộng Thu ra, ai là người mà cô tình nghi nhất, có thể giết Chu Cảnh Điềm hòng chiếm đoạt tài sản của ông ta?
-- Chiếm đoạt tài sản của ông ta? - Từ Lục Giai bất ngờ hỏi như vậy làm cô thấy rối rắm, ai lại cần cơ ngơi của Chu Cảnh Điềm, trừ khi là không có cái gì trong tay, mới cần cái gia sản của ông ta. Mà gia sản của Chu gia đâu phải người ngoài muốn lấy là lấy mà đòi giết ông ta, mẹ con Chu Khuynh Cơ đời nào để gia sản ấy lọt tay người ngoài. Trừ phi...
Nghĩ đến đây, Chu Tử Đằng bỗng sửng sốt, chết tiệt, sao cô lại quên được chứ! Hằn giọng thấp nhất có thể, Chu Tử Đằng chính là quên mất một kẻ đầy dã tâm nguy hiểm này:
-- CHU QUÂN DẠ.
Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Chapter 56
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Dù cho chúng ta có ra làm sao đi nữa, thời gian vĩnh viễn sẽ không dừng lại để thăm hỏi ta, chính vì vậy, ta chỉ có thể tiếp tục sống, chạy đua cùng thời gian.
Chu Tử Đằng đôi mắt thâm quầng lên sau một đêm không ngủ, cô cảm thấy tay chân như rụng rời vì mệt mỏi, đêm hôm trước, cô đã ngồi tự trấn tĩnh lại bản thân suốt đêm trong phòng tắm rồi thiếp đi lúc nào không hay. Vậy mà sáng nay khi thức giấc, cô đã nằm ngủ say trên giường êm, vẫn còn thoang thoảng hơi ấm của ai đó. Chu Tử Đằng nhìn chính mình mà không phải là mình trong gương, đây là vấn đề của cô, cô nhất định phải tìm cách giải quyết lấy, còn nhiều thứ chờ đợi cô phía trước, cô không thể mãi đắm mình trong những giọt nước mắt.
Sửa soạn tươm tất, bộ dáng tươi mới như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đã là nỗi niềm riêng tư, thì đừng phô ra cho thiên hạ thấy, họ không rảnh rỗi để mà thương hại bạn đâu. Chu Tử Đằng mở cửa phòng bước xuống, cô sực nhớ ra, cô chưa nói Bạch Dĩ Hiên về chuyện này, liệu có thể ra ngoài được không? Nhắc tới anh, cô có chút buồn, cảm giác này, mâu thuẫn đến dằn vặt con người ta, anh lo nghĩ cho cô đến thế, vậy mà cô, lại chẳng biết gì về anh cả. Trước kia, đối với cô, anh chỉ là một nhân vật trên trang sách, cô nắm rõ tất cả mọi điều về anh, vậy mà bây giờ khi đứng trước anh, cô dường như không hiểu anh, thật kì lạ, thật khác.
Chu Tử Đằng thững thờ vài giây, liền lắc đầu tỉnh táo lại, hôm nay là ngày cô đi thăm Chu Cảnh Điềm,giáp mặt Chu Khuynh Cơ, cần phải giữ trí óc cho thật tinh nhuệ. Sải từng bước xuống, bỗng vú Trương chạy đến kêu cô lại:
-- Bạch phu... À Tử Đằng tiểu thư. Bạch gia chủ có cái này muốn gửi cho cô. - Bà có chút luống cuống, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung đỏ.
-- Cho tôi sao? - Chu Tử Đằng nhận lấy cái hộp nhỏ, mở ra thì thấy một cặp khuyên tai pha lê lấp lánh chạm khắc tuyệt đẹp. Tại sao anh lại cho cô cái này?
-- Dưới miếng vải lót có thư nhắn đấy ạ.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì giở miếng đệm lót lên, quả nhiên thấy một mẩu giấy nhắn. Cô mở mẩu giấy ra thì thấy dòng chữ thẳng tắp của anh:
" Đi thăm Chu Cảnh Điềm, nhớ cẩn thận, một bước cũng không được rời Từ Lục Giai. Đôi hoa tai này, khuyên trái là micro ghi âm, khuyên phải có thiết bị phát tín hiệu nhỏ. Nếu nguy hiểm, hãy nhấn nó, anh sẽ tới. "
Chu Tử Đằng đọc những dòng chữ này, tâm tư lại thật không dễ chịu, thì ra anh đã biết rồi, lại lo chu toàn cho cô đến như vậy. Đeo đôi khuyên tai lên, Chu Tử Đằng cúi chào vú rồi đi ra khỏi Dinh thự, có xe dành cho cô đã đỗ trước cửa. Cô lái xe đi, tiến đến bệnh viện phía trung tâm.
Gần tới nơi, cô thấy Từ Lục Giai đã đứng đợi gần cạnh Dinh Tòa án, ngoại hình của anh rất bắt mắt, mọi cô gái ghé qua đều phải thẹn thùng liếc nhìn đôi chút. Cô cũng chẳng vội, cứ cho anh ta " Tinh anh phát tiết ra ngoài ", mình thì tìm chỗ đỗ xe. Xong xuôi, cô sải chân bước tới, Từ Lục Giai cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, cười nói:-- Khái niệm "năm phút nữa thôi" của phụ nữ thật trừu tượng nhỉ!?
-- Anh đến sớm không có nghĩa là tôi đến muộn. Với lại chờ "bạn gái" cũng là một trong những "nghĩa vụ" của "bạn trai" đấy thôi!
-- Aizzz được rồi, được rồi. Phụ nữ không có đàn ông, sẽ khủng hoảng. Tôi nhịn.
-- Anh đặt dấu câu sai rồi! Phải là phụ nữ không có, đàn ông sẽ khủng hoảng. Vào thôi!
Thôi, anh ổn mà! Không thể cãi lí với bà cô già này được, Từ Lục Giai rất tiêu soái giương tay ra, động tác lịch thiệp của anh làm các cô gái xung quanh tim như điêu đứng:
-- "Bạn gái", đi chứ?
Chu Tử Đằng khẽ thở dài một tiếng, cô cũng phối hợp vòng tay vào, hai người như đôi tình nhân thân mật khoác tay nhau, đi vào Bệnh viện trung tâm. Bệnh viện nồng nặc mùi thuốc, đâu đâu cũng thấy nhân viên y tế hối hả chạy qua lại, bác sĩ thì bộ mặt lúc nào cũng nghiêm trọng đi đi lại lại, người nhà bệnh nhân mệt mỏi chờ xung quanh. Mới đây có một vụ sập mỏ vàng, công nhân bị thương khá nhiều, chắc bệnh viện này nhận chữa trị cho họ. Người như Chu Cảnh Điềm luôn cho mình cao ngạo, lại bị đưa vào đây nằm cùng những người ông ta cho là thấp kém hơn, chắc càng thêm não nề.
-- Cho tôi hỏi, ông "Chu Cảnh Điềm", 46 tuổi, hiện đang nằm ở đâu? - Từ Lục Giai không phí quá nhiều thời gian, liền tới hỏi tiếp viên.
-- Phòng 706, tầng 7, khu điều dưỡng. - Cô tiếp viên bận bịu lật sổ sách, ngắn gọn trả lời.
Nghe vậy, Từ Lục Giai liền dắt tay Chu Tử Đằng rẽ qua hướng bên kia đi tới khu điều dưỡng, lúc cô đi ngang qua, có một bà già vô tình liếc nhìn cô, rồi đột nhiên khuôn mặt bà biểu thị sự kinh ngạc tột độ. Cô rất tò mò về cụ bà ấy, nhưng Từ Lục Giai đã kéo cô lướt nhanh qua mất rồi. Khu điều dưỡng là khu mới tân trang lại của bệnh viện, có chín tầng và Chu Cảnh Điềm nằm ở tầng thứ bảy. Bắt thang máy đi lên, khu điều dưỡng mặc dù bớt tất bật hơn các khu khác, nhưng người người đi dạo qua lại vẫn rất nhiều.
-- Thật xảo quyệt. - Từ Lục Giai cười khinh.
-- Đúng vậy, điều này càng làm tôi thêm nghi ngờ, chuyện này có sự nhúng tay của mẹ con CHu Khuynh Cơ.
Từ Lục Giai nghe cô nói vậy thì mỉm cười:
-- Cô hiểu tôi đang nói đến vấn đề gì sao?
-- Anh nghĩ tôi ngu vậy sao? Chu gia lẽ nào lại thiếu tiền đến mức ngay cả phòng bệnh V.I.P cũng không thể đưa Chu Cảnh Điềm vào dưỡng thương? Lại chọn phòng bệnh bình thường, lại ở tầng 7, người ta từ tầng trên hay lên xuống, các bệnh nhân khác cùng tầng cũng hay qua lại. Như vậy là gây chú ý, là như đang nói "Chu Cảnh Điềm đang 'gần gũi' nằm ở phòng bình dân này!" Nếu không mưu cơ, vậy là gì?
-- Tinh ý đấy, tôi tưởng cô não cô theo hai dòng nước mắt chảy trôi xuống luôn rồi.
-- Cái tên...Chu Tử Đằng nghe Từ Lục Giai nói mà thật tức nghẹn họng, hắn ta không thể trưởng thành hơn một chút được sao, mà sao hắn biết cô khóc, cô nhớ đã đánh phấn khá dày che hai quầng thâm rồi mà! Không để ý nữa, Chu Tử Đằng dịu cơn tức bước ra khỏi thang máy, đến tầng 7 rồi. Nhưng có vẻ mọi người ở đây không hoan nghênh cô lắm, những người xung quanh nhận ra cô, đều tặng cho ánh nhìn không mấy thiện cảm, cô còn nghe họ xì xầm:
-- Phải con gái út ông Chu đấy không?
-- Ừ nó đấy! Con bất hiếu quá! Cha mình bị tai nạn như thế này mà giờ mới chịu tới. Nghe đâu con chị nó gọi điện năn nỉ dữ lắm nó mới chịu tới thăm cha!
-- Giời ơi khổ ông Chu. Chị gái nhu mì như vậy, hết lòng cặm cụi chăm sóc cha từ bữa giờ, chả bù với con bé này, đẹp người thế mà nết không đẹp. Cũng thật tội bà Chu, mang tiếng mẹ ghẻ với con chồng, với đứa con riêng của ông Chu chắc cũng khó xử lắm, tôi thấy bà ấy tiều tụy đi trông thấy!
-- Con với cái! Tôi nghe đâu con bé cả nhà tôi hâm mộ nhà thiết kế này và dè bỉu con bé diễn viên Chu Khuynh Cơ hết thời gì đó lắm! Mà ôi thôi, giới truyền thông quả không tin được, giờ tiếp xúc rồi mới thấy, cô chị cả mới hiền thuận thế kia.
Từng lời bàn tán của những bà bác to nhỏ vang lên, cô thấy thật ứa gan, họ lớn tuổi như vậy mà để mẹ con mưu mô ấy tẩy não à? Cô ta ở đây mấy ngày này thực cũng không vô ích!
-- Phụ nữ lúc nào cũng sân si như vậy sao? - Từ Lục Giai làm như không nghe thấy tiếng xì xào của mấy người phụ nữ trung niên kia, cười nhẹ.
-- "Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen." - Chu Tử Đằng không mảy may bị đá động, thờ ở trả lời. Mấy người quên nghề của Chu Khuynh Cơ là "diễn viên" rồi sao?
Phòng 706 của Chu Cảnh Điềm thật "rộn ràng", mấy người nhà bệnh nhân xung quanh cứ tụ lại ngoài cửa "chia buồn", "hỏi han" ông Chu, ai nấy lúc quay về cũng có một món đồ trên tay. Cô nhìn thấy Quách Mộng Thu đang tươi cười "hiền hậu" trao đồ cho những người xung quanh:
-- Chị à, đây là chút lòng thành của chúng tôi, mong anh nhà mau khỏi bệnh. Cảm ơn chị đã hay qua đây trò chuyện với chúng tôi, vơi bớt nỗi buồn.
-- Ôi quý hóa quá! Tôi cũng rất thích chị nên mới hay qua trò chuyện, mong ông Chu cũng sớm khỏe lại, chớ đề người vợ hiền như bà Chu phải ngày đêm lo lắng. Ông Chu kể ra cũng may mắn, có vợ đẹp, lại con ngoan nữa chứ. - Bà bác đó niềm nở nhận hộp yến đắt tiền từ tay Quách Mộng Thu. Ra đây là lí do tại sao mọi người xung quanh lại yêu mến mẹ con Chu Khuynh Cơ thế rồi, có đầu tư chi tiền đến vậy mà.
-- Ừ chị Chu thật tốt bụng. Nhà giàu mà đối đãi với những thường dân chúng tôi thật gần gũi, con gái chị cũng thật lễ phép, con trai chị cũng thật tuấn tú đấy nha, con gái tôi mayá bữa nay cứ thường xuyên lên thăm tôi là lén ngắm con trai chị đấy! - Những người xung quanh cũng vui vẻ nói, quả nhiên Quách Mộng Thu mua chuộc họ hết rồi. Mà bà ta làm vậy để làm gì? Để giữ hình ảnh đẹp sao?Chu Tử Đằng nhìn cảnh tượng này mà khinh khỉnh lắc đầu, quả nhiên mẹ con giống nhau, đi đâu cũng đánh bóng tên tuổi cho mình. Chợt Quách Mộng Thu đảo mắt qua, nhìn thấy cô, bỗng trở nên "mừng rỡ" thốt lên:
-- Ôi Chu Tử Đằng, cuối cùng con đã đến rồi sao? Vậy là lời cầu nguyện của ta ông trời đã nghe thấu, cuối cùng con đã chịu đến thăm cha rồi.
Quách Mộng Thu vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, giờ thì cô đã hiều sự gian xảo của Chu Khuynh Cơ đến từ đâu. Từng lời bà ta nói ra, như thể bà ta mấy ngày qua đã phải hết lòng van cầu, đứa con vô tâm như cô mới chịu vác mặt tới vậy. Người xung quanh liền bắt đầu thì thầm chỉ trích, cầm quà của người ta, tất nhiên là về phía người ta rồi, tại sao cô cứ phải gặp mấy cái cảnh này chứ? Bà ta sụt sùi nhìn cô, mọi người nhìn "người phụ nữ hết lòng vì chồng con" này càng thêm thương cảm:
-- Mấy ngày nay con đã đi đâu vậy, sao không tới thăm cha, dù con có ghét chúng ta đến thế nào, cũng nên vì máu mủ tình thâm mà gạt bỏ thù hằn đến một lần chứ?
-- Chu phu nhân, người nói nghe nặng quá! - Từ Lục Giai cười sáng lạn cất lời, lúc này Quách Mộng Thu mới liếc mắt để ý đến Từ Lục Giai im lặng đứng sau cô từ nãy tới giờ, tên nhóc này là ai?
-- Ta nói có gì sai sao? Ta thật sự chỉ muốn...
-- Người không biết thôi, mấy ngày qua, nói 'Tiểu Đằng' không lo lắng cho cha mình, thật oan ức lắm! - Từ Lục Giai vẫn niềm nở nói, Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai, lúc hai từ 'Tiểu Đằng' thắm thiết vang lên, lông tơ tự khắc dựng đứng lên. "Chết tiệt, ghê quá!!!! Nhịn, nhịn, nhịn!!!" - Cả hai người đồng loạt trấn an bản thân. Từ Lục Giai áp chế cơn sởn gai ốc vừa nãy, vui vẻ tiếp lời:
-- Vừa khi nghe tin, 'Tiểu Đằng' đã rất suy sụp. Người thấy không, hai mắt cô ấy thâm quầng thế này là vì lo cho cha đấy. - Nói rồi Từ Lục Giai từ túi lấy ra một gói nhỏ, đó là củ Sâm Tam thất, một loại nhân sâm cực kì quý hiếm. Mọi người xung quanh xem mà "ồ" lên, Chu Tử Đằng cũng thực ngạc nhiên. - 'Tiểu Đằng' mấy ngày qua đã phải lặn lội ngược xuôi, là để tìm tặng cha củ Sâm Tam thất này, tự nhủ lòng mình không tìm được thì quyết không dám đến thăm cha. Mới tìm được tối hôm qua, sáng hôm nay liền tức tốc chạy đến. Người thân là mẹ, ngay cả cách xưng hô cũng thật xa lạ, gọi thẳng họ tên con gái mình, ít nhiều sẽ làm cô ấy buồn đấy!
Từ Lục Giai nụ cười chung quy luôn nở trên môi, lòng anh thì đang nổi sóng ầm ầm đây, Chu Tử Đằng cũng chẳng khấm khá hơn, chỉ biết gật đầu cười theo, nói dối không chớp mắt! Thật kinh người! Quách Mộng Thu nghe vậy thì thoáng sững người, củ Sâm Tam thất quí báu trị bách bệnh này rất khó tìm, mà mấy ngày nay bà giám sát nhất cử nhất động của Chu Tử Đằng, biết cô ta chính xác là cư ngụ ở Dinh thự Bạch gia, hoàn toàn không có chuyện "lặn lội ngược xuôi tìm củ Sâm" như cậu ta nói. Chết tiệt! Nhất định là thằng nhãi ranh này chuẩn bị trước phá đám!
Mọi người xung quanh nhìn thấy củ Sâm Tam thất thì sáng mắt, họ chưa bao giờ tận mắt nhìn vật quí giá đến vậy, nên họ nửa tin nửa ngờ, mấy ngày qua luôn thấy mẹ con Quách Mộng Thu tận tụy chăm nom Chu Cảnh Điềm mà vắng mặt con gái út nên họ mới trách cứ. Giờ lại đâu ra cô con gái vất vả tìm thuốc quí cho cha thế này, nhắc mới để ý Quách Mộng Thu luôn miệng gọi thẳng tên họ Chu Tử Đằng, người nhà ai lại gọi xa lại như vậy, đến cậu trai kia thân mật mở miệng một tiếng là 'Tiểu Đằng' thân thiết đến thế nữa là. Rốt cuộc, họ phải tin vào đâu đây?Từ Lục Giai quả thật rất tính trước tính sau, chặn hết đường nói lí của Quách Mộng Thu, bà cứ tưởng cái thằng nhãi hào hoa mới lớn kia chỉ là đi theo làm màu với con ranh vốn trước giờ dễ kích động này mà thôi nên không chuẩn bị nhiều "lí lẽ". Bà vốn không tin Chu Tử Đằng thực sự thay đổi trở nên điềm tĩnh như thế, Chu Khuynh Cơ đã nói qua, nhưng bà cứ nghĩ là cô chỉ đang ra vẻ, chỉ là ăn may mới được Bạch gia chủ cùng Trình thiếu để ý, bà ta vốn không coi Chu Tử Đằng ra gì nên luôn lớn tiếng. Giờ thì sao đây?
-- Tử Đằng? Có phải là em không? Em rốt cuộc đã đến rồi sao? - Bỗng nhiên, một giọng nói thánh thót vang lên. Chu Khuynh Cơ, giải vây đúng lúc lắm!
Chu Khuynh Cơ một bộ dáng vui sướng đến sắp khóc lao đến phía cô, nhưng ánh mắt của ta ẩn chứa bão táp dữ dội, nhuốm một màu u ám của thù hận đang nhìn chòng chọc vào cô. Ánh mắt đó làm cô kinh tởm, lại nhớ tới truyện trước đây cô ta đã làm, với "Chu Tử Đằng", với Mạc Lưu Ly vô tội và cả với cô, một cỗ chán ghét lại dâng lên. Lúc Chu Khuynh Cơ nhào đến toan ôm chầm lấy cô, cô đã định giơ tay ra đẩy, chợt Từ Lục Giai bình thản ôm cô quay người sang một bên, rốt cuộc Chu Khuynh Cơ hụt đà vồ ếch, váy xốc xếch cả lên, nhìn rất mất hình tượng.
-- Aizzz! Suýt hồn thì làm rơi gói nhân sâm! Chu đại tiểu thư lần sau có muốn ôm nhớ báo trước, chó thấy người lạ còn phải sủa nữa cơ mà!
Từ Lục Giai cực kì "hồn nhiên" trả lời, động tác vừa nãy của anh như chớp nhoáng, ôm cô xoay đi cực nhanh, khiến Chu Khuynh Cơ dừng lại không kịp mà té nhào. Chu Tử Đằng nhìn Chu Khuynh Cơ lăn lóc dưới đất như vậy, cộng thêm lời nói đá đểu của Từ Lục Giai, buộc phải che miệng cười khúc khích. Mọi người xung quanh thấy một màn này cũng phải bấm bụng cười, Quách Mộng Thu mặt tái đi trông thấy. Người khác không nhìn ra, nhưng bà nhìn ra, Chu Khuynh Cơ dùng tốc độ vừa phải để chạy đến "ôm" Chu Tử Đằng, dù con ranh đó có né đột ngột cũng dừng lại được. Tất cả chuyện xấu hổ này chính là Từ Lục Giai đã ôm cô xoay người rất nhanh, còn liếng thoắng gạt chân khiến Chu Khuynh Cơ ngã nhào vô cùng thảm hại, lại bị anh "ý vị thâm lường" nói đểu như vậy! Thật quá mất mặt!
Chu Tử Đằng nhìn cảnh tượng này cũng xấu hổ thay, nhưng thật hả dạ. Ả ta biết nhất định cô sẽ đẩy ả ra, rồi nhân cơ hội đó cố ngã xuống, chắc chắn sẽ nhìn cô bằng đôi mắt đau đớn: "Tại sao em lại đối xử như vậy với chị?" nữa đây mà! Cho nên, đáng đời, cô gái ngây thơ, trong sáng ạ! Chu Khuynh Cơ đôi mắt lườm nhìn Từ Lục Giai, lại chất chứa nồng đậm sự căm ghét ném về phía Chu Tử Đằng, Quách Mộng Thu ở đó cũng vội chạy đến đỡ con gái, cố nén giận dữ, "dịu dàng" nói:
-- Thôi được rồi. Chị em thân thương hỏi han nhau sau vậy. Bây giờ, mau vào thăm cha đi.
Lúc nói lời này, mặt Chu Khuynh Cơ cùng Quách Mộng Thu có chút nham hiểm giấu kĩ, Từ Lục Giai cũng nhận thấy điều đó. Rồi chẳng nói chẳng rằng, hai người đó lảng đi đến bắt chuyện với mọi người xung quanh rồi đi khá xa phòng của Chu Cảnh Điềm, như kiểu "để lại không gian cho cha con họ" . Giờ chẳng ai thèm chú ý mọi hành động của Chu Tử Đằng cùng Từ Lục Giai, tất nhiên đứng từ xa vẫn có thể quan sát, nhưng không rõ.
-- Lạ thật. Rủ nhau đi hết làm gì? - Từ Lục Giai nhíu mày hỏi.
-- Không biết. - Chu Tử Đằng thấy thật khó hiểu, nhìn vào phòng thấy Chu Cảnh Điềm người đầy dây nhợ, cô cau mày bước vào. Biểu hiện của Chu Cảnh Điềm, cô nhớ có lần trong tập hồ sơ bệnh án của Ngụy Ngạo Quân chụp lại, đã thấy qua.
Ông ta mặt mày xanh xao, nước vẫn được truyền đều đặn nhưng môi ông ta khô khốc, mặt mày không chút huyết sắc, tay thỉnh thoảng co giật rất khẽ, ông ta bất động nằm đó, nhưng cô biết ý thức ông ta đang hoạt động, ông ta đang cố làm gì đó.
-- Chu Cảnh... Cha. - Chu Tử Đằng cúi người xuống, tay vịn vào thành giường khẽ gọi, - Ai đã hại ông?
Chu Cảnh Điềm từ đầu đến cuối vẫn không có cử động gì, xem ra ông ta đang dần sống đời sống thực vật. Từ Lục Giai đặt gói nhân sâm lên bàn, nhìn xung quanh. Thật thú vị, phòng bệnh của Chu Cảnh Điềm rất ngột ngạt, dù không có biểu hiện gì bất thường. Nhưng ở đây có một chậu cây, lá xanh mơn mởn, chỉ có điều, nhìn sắc lá giả màu như vậy, e là được tiêm chút hóa chất gì đó, lại có thể từ từ thải khí độc giết chết Chu Cảnh Điềm. Đó là lí do tại sao trước khi đi ngủ, mẹ con Chu Khuynh Cơ sẽ đóng kín cửa phòng bệnh, rồi giả vờ sang lân la bắt chuyện với mọi người xung quanh mấy tiếng đồng hồ, đủ để cho cây xanh quang hợp, làm Chu Cảnh Điềm bị nhốt ở bên trong hít khí độc, chết dần chết mòn. Quá thâm hiểm, cũng may anh trước kia có điều tra một vụ án, người vợ chính là giết chồng mình bằng cách này để chiếm đoạt tài sản.
Khoan đã, "chiếm đoạt tài sản"? Cơ ngơi của Chu Cảnh Điềm không hề nhỏ, chiếm đoạt tài sản? Nhưng ai sẽ đứng tên?
-- Chu Tử Đằng, ngoài mẹ con Quách Mộng Thu ra, ai là người mà cô tình nghi nhất, có thể giết Chu Cảnh Điềm hòng chiếm đoạt tài sản của ông ta?
-- Chiếm đoạt tài sản của ông ta? - Từ Lục Giai bất ngờ hỏi như vậy làm cô thấy rối rắm, ai lại cần cơ ngơi của Chu Cảnh Điềm, trừ khi là không có cái gì trong tay, mới cần cái gia sản của ông ta. Mà gia sản của Chu gia đâu phải người ngoài muốn lấy là lấy mà đòi giết ông ta, mẹ con Chu Khuynh Cơ đời nào để gia sản ấy lọt tay người ngoài. Trừ phi...
Nghĩ đến đây, Chu Tử Đằng bỗng sửng sốt, chết tiệt, sao cô lại quên được chứ! Hằn giọng thấp nhất có thể, Chu Tử Đằng chính là quên mất một kẻ đầy dã tâm nguy hiểm này: