Chu Tử Đằng trằn trọc trở người, căn phòng lạnh lẽo chỉ có độc nhất một mình cô, thật lạc lõng. Bây giờ cô mới nhận ra, cô đã quen với vòng tay anh ôm cô mỗi tối, quen với hơi thở trầm ấm in hơi anh mỗi đêm. Cô phòng lạnh lẽo, Chu Tử Đằng cứ thấp thỏm không yên. Lương Kỷ Khiên chỉ gọi bảo cô anh có việc khẩn không thể về bên cô tối nay, nhưng cô cứ lo lắng, thao thức mãi không ngủ được. Gọi anh bao cuộc đều là "không liên lạc được", số máy của Lương Kỷ Khiên vừa gọi lúc nãy thì là số máy bận, khổ nỗi cô lại không biết số của Bạch Sở Viên.
Chán nản nằm co người lại trên chiếc nệm lớn, đêm nay có lẽ sẽ là một đêm dài... Chu Tử Đằng cầm chiếc điện thoại lên, ấn vào số anh, gửi lại đoạn tin nhắn mà từ nãy đến giờ, tin nhắn không chuyển đến được. Đôi mắt có chút man mác buồn, cô chẳng lẽ lại chịu cảnh "phòng không bóng chiếc" một lần nữa ư?
"Tu me manques" , dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn có vài chữ như vậy nhưng chẳng thể gửi tới anh ngay lúc này. Trên đài radio, phát thanh viên vẫn đang nhắc nhở người dân chuẩn bị tránh cơn bão sắp tới. Chu Tử Đằng lặng lẽ buông tiếng thở dài, trời bắt đầu lộng gió rồi.
Trải qua một đêm mất ngủ, Chu Tử Đằng sáng hôm sau như thường lệ ăn vận chỉn chu đến công ty. Thời gian sẽ không vì cô buồn mà dừng lại một chút, cho nên cô phải biết tận dụng thì giờ. Mới khi trời hãy còn ửng sáng, cậu Roussel đã nhắn tin cho cô, nói Pháp đang có những biến động tiêu cực về kinh tế, giá cả tăng đột biến, mọi thứ trở nên đắt đỏ và Pháp đang lâm vào tình trạng khủng hoảng. Tình hình gia đình hiện giờ đang rất căng thẳng cho nên đừng cho Andrew và Audrey trở về thời điểm này. Gia tộc Esmeé hiện đang phải trụ vững để không bị ảnh hưởng khủng hoảng kinh tế, bởi vậy nên cô cần phải tăng cường độ làm việc của công ty Glycine, giúp được cậu khoản nào thì giúp.
Sải bước tới công ty, Chu Tử Đằng lên thẳng phòng làm việc. Cô hỏi Dahlia:
-- Dahlia, bộ sưu tập thời trang đã công bố mẫu chưa?
-- Thưa, đã công bố cách đây 1 tiếng theo đúng thời gian dự kiến trước.
-- Ừm. Vậy được rồi.
-- À... Giám đốc, cô nên đọc bảng tin ngày hôm nay đi ạ.
Thấy sắc mặt của Dahlia có chút miễn cưỡng, Chu Tử Đằng chỉ gật đầu một cái rồi cho Dahlia trở về phòng làm việc. Cô day day huyệt thái dương, mở laptop lên và bắt đầu tìm đọc tin tức mới cập nhật của ngày hôm nay. Đập vào mắt cô là dòng tin tức được đưa lên đầu bảng: 'Chu Cảnh Điềm - tổng giám đốc Chu thị đã tỉnh lại. Tuy nhiên ông hiện lâm vào trạng thái không tỉnh táo, thần trí không bình thường như đứa trẻ 7 tuổi. Gia đình đang suy xét đưa ông vào bệnh viện tâm thần.'
Tin tức này đã làm cho Chu Tử Đằng một phen kinh ngạc, Chu Cảnh Điềm sao có thể tỉnh lại vào lúc này? Một bụng lo lắng, cô liền click vào xem thử. Trang tin nói về tình trạng hiện giờ của Chu Cảnh Điềm, điên loạn, lúc cau có, lúc lại hét lên, lúc lại cười khì khì như đứa trẻ. Con gái thì buồn lòng, hiện đang ở bên cạnh Bạch thiếu chủ nên không thể thường xuyên về thăm cha được, Chu phu nhân thì phải ngày đêm tảo tần chăm lo cho gia cảnh nên không thể đến săn sóc , Chu thiếu gia vì biến cố này mà đã thay cha tiếp quản công ty, cũng không thể tới thăm. Như vậy, chỉ còn mỗi Chu Cảnh Điềm ở bệnh viện. Mà cô thiết nghĩ, mẹ con Quách Mộng Thu thấy ông ta điên dại như giờ chính là bỏ mặc ông ta. May cho Chu Cảnh Điềm, con gái ông ta vừa vặn có thai nên được báo chí săn đón, ông ta thân là cha cũng bị chú ý theo. Nhờ đó mà mẹ con Quách Mộng Thu chưa thể thủ tiêu ông ta ngay được, nếu xảy ra chuyện truy ra sẽ điêu đứng.Nghĩ tới Bạch gia, Chu Tử Đằng lại nhớ tới Bạch Dĩ Hiên. Lần này anh đi lâu lắm sao? Sao anh vẫn chưa về...?
Haiz, thật là, chỉ mới xa anh có 12 tiếng thôi là đã bắt đầu đứng ngồi không yên rồi sao?
Ở một nơi xa xôi khác...
Dưới chân núi một khu rừng dốc, tại đây Ám đoàn Bạch gia đang mô phỏng tập kích nhằm mục đích huấn luyện kĩ năng. Trời đang đổ mưa tầm tã, các Ám vệ phải dùng những gì mình đã tập luyện vượt qua những rào bẫy đã dựng trước, giải ra mật mã khắc trên các thân cây gỗ rồi vào sâu trong hang núi lấy đồ vật hoàn thành nhiệm vụ. Đáng nhẽ người sẽ tập huấn đợt này cho Ám đoàn là Lương Kỷ Khiên, chứ không phải là Bạch Dĩ Hiên.
Trời mưa như trút, đất thầm nước trở nên nhão nhẹt, hình thành những đụn lún lầy lội. Cơn mưa trút xối xả tám tiếng rồi và chưa có dấu hiệu dừng lại. Bạch Dĩ Hiên nhìn trời mây đen giăng đục ngầu, anh cau mày. Cứ thế này sẽ làm chậm tiến độ mất, đi lại cũng trở nên khó khăn hơn nhiều. Liếc nhìn anh em Ám vệ vì trời mưa bão nên phải dùng khá nhiều sức mà đã thấm mệt, đôi mày rậm của anh nhíu lại.
-- Hang núi còn bao xa? -- Bạch Dĩ Hiên lạnh giọng hỏi.
-- Phải đi hai dặm nữa. Khúc rừng này rất dốc, lại gặp trời mưa nên đất không tốt, nếu không cẩn thận đất sẽ sụp. -- Tiêu Khiết người dầm mưa đã ướt như chuột lột, hướng ống nhòm ra xa, ước tính nói.
-- Dặn lại với Ám đoàn đi. Cứ đi được nửa dặm sẽ nghỉ 15 phút. -- Mất mạng trong đợt tập huấn là điều nực cười nhất đối với anh.
-- Vâng.
Nghe hai dặm thì thấy thật gần, với sức lực cùng kỹ năng khổ luyện bấy lâu thì việc đi bộ này cũng không khó khăn mấy. Tuy nhiên giữa rừng rậm hoang vu này lại khác, nhất là khi thời tiết nguy hiểm thế này. Đồi núi lại dốc, mưa cứ thế mà trút xuống, muốn tới hang núi thì phải đi ngược hướng gió, thực sự mà nói, hai dặm này chẳng khác so với vạn dặm là mấy. Bạch Dĩ Hiên lại muốn gấp rút thời gian một chút, trong lòng anh cứ thấy một chút gì đó không an tâm. Nơi đây ngoài vùng phủ sóng, Tiêu Khiết đợt này lại có nhầm lẫn mà theo chân anh, vậy còn cô ở ngoài đó thì sao? Có hay không lười nấu ăn mà đem bụng đói đi ngủ? Thực sự rất lo.
Anh thật muốn leo lên phi cơ bay thẳng về thoát khỏi nơi này. Nhưng Lương Kỷ Khiên mở đợt tập huấn này cũng lắm chiêu. Cho người lái phi cơ chở Ám đoàn tới, đáp xuống cánh rừng rồi quẳng chìa khóa khởi động ra xa. Nhiệm vụ tập huấn lần này chính là lấy chiếc chìa khóa thứ hai trong hang núi mới có thể lái phi cơ trở về. Gì mà tăng độ chân thật cùng tính đoàn kết, thời tiết mưa bão một chút giúp mọi người quyết tâm trở về mà hoàn thành nhiệm vụ hơn? Chết tiệt! Lương Kỷ Khiên, hắn chưa nói với anh về vụ này. Lần này trở về không khiến hắn quằn quại anh không phải là Lão đại.
Trong lòng anh thì cứ bứt rứt không yên, mau muốn kết thúc nhanh chóng để trở về. Nhưng phải sau 24h mới có trực thăng đến kiểm tra ứng cứu, anh đã cho một nửa Ám đoàn ở lại canh giữ cùng rà soát gần đó, thử xem có gì lạ hay không. Một nửa còn lại đi theo anh là những Ám vệ mạnh nhất, ấy vậy mà tiến độ vẫn còn chậm, có thể thấy thời tiết khắc nghiệt đã cản trở họ như thế nào.-- Tiếp tục đi. Đi càng nhanh càng đỡ mất sức. -- Bạch Dĩ Hiên lãnh đạm mở miệng, ai nấy đều đã thấm ướt hết cả, cứ thế này sẽ bị nhiễm lạnh mất.
Không biết có thể hoàn thành sớm được hay không, nhưng anh cứ lo... một mối lo anh không biết. Chết tiệt!
Ở nơi thị thành gió yên biển lặng, Chu Tử Đằng cũng chẳng khấm khá hơn là bao. Cô như muốn đổ gục bởi trăm bề ngổn ngang này. Đầu tiên là chuyện của Chu Khuynh Cơ, rồi đến chuyện của gia tộc Esmeé, rồi lại đến chuyện của Chu Cảnh Điềm nữa. Mọi rắc rối như cứ dồn dập ập đến làm cô kiệt sức, thân thể dạo này cũng thấy mệt mỏi hẳn đi dù cô đã điều chỉnh lại chế độ ăn uống theo dinh dưỡng như mọi ngày cùng ngủ nghỉ đúng độ.
Chu Tử Đằng thở dài xoa xoa mi tâm, cô suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng cầm túi xách lên đến bệnh viện mà Chu Cảnh Điềm đang nằm. Chẳng bao lâu nữa ông sẽ bị mẹ con Quách Mộng Thu đưa đến bệnh viện tâm thần, thể nào cũng gặp "tai nạn bất ngờ". Chính vì vậy, chí ít, cô nên đến thăm ông ta thử xem có cứu vãn được gì không.
Lái xe đến bệnh viện trung tâm, Chu Tử Đằng lần này đi chỉ có một mình, cô không muốn lại phiền hà đến Từ Lục Giai nếu đã đưa ra lời đề nghị chấm dứt lúc đó. Sau ngày hôm ấy, Từ Lục Giai cũng đã tự khắc truyền tin với giới truyền thông rằng anh và cô không còn là người yêu nữa theo đúng ý nguyện của cô, hôm nay, lên mặt báo trang hai chính là "Chuyện tình đẹp bỗng chốc trở nên dang dở của Từ thiếu và nhà thiết kế Wisteria". Dẫu sao thì Bạch Sở Viên cũng sắp chế xong thuốc, một khi anh uống nó rồi thì cả cô và anh sẽ không còn liên hệ gì nữa.
Sải bước đến phòng Chu Cảnh Điềm, hành lang có vẻ khá ồn ào người tán gẫu:
-- Biết tin gì chưa? Con bé Chu Khuynh Cơ ấy, được rước về Bạch gia rồi!
-- Ô, có phải cái gia tộc đứng nhất nhì ấy không?
-- Chứ đâu vào đây! Vậy mới nói, đẹp người đẹp nết, đứng cạnh Bạch đại thiếu gia mới xứng đôi vừa lứa ấy chứ!
-- Ồ vậy là tốt quá rồi! Mà nghe đâu cái cậu Bạch thiếu chủ gì đấy cũng đâu có chung tình. Nghe mấy người ở ngoại ô bàn tán cái biệt thự riêng đồ sộ tách biệt một khoảng xa ấy của Bạch thiếu chủ, mới hôm trước thấy có dẫn một cô gái về.
-- Ối giời chuyện này bóng gió tôi cũng biết rồi! Mấy dạo này thấy con bé Chu Khuynh Cơ thi thoảng có tới thăm cha, sắc mặt cũng cô đơn lắm chứ chẳng hạnh phúc gì cho cam! Nhất định là bị lạnh nhạt!
-- Ôi dào đàn ông! Vợ hiền con ngoan không muốn, cứ thích qua lại với nhân tình bên ngoài. Có phải vì thế mà con bé Chu Khuynh Cơ mới chỉ được cho nương náu tại Bạch gia chứ không được cho cái danh phận gì không?
-- Thì đó! Thai nghén khổ cực mà có cho cái danh phận gì đâu. Thật chứ nếu Bạch thiếu chủ mà đã có người yêu trước, tôi còn sẽ tưởng con bé Chu Khuynh Cơ làm tiểu tam. Giờ thì rõ rành rành mang thai gần hai tháng rồi, cái người kia chắc chắn là đã chia rẽ hạnh phúc của Bạch thiếu chủ cùng con bé Chu Khuynh Cơ!--....
Đi dọc ban công bệnh viện, từng lời từng lời cay nghiệt cứ rót vào tai cô như đang tra tấn. Mặc dù biết những người này là đoán mò phán bừa, thực chẳng biết sự thật đằng sau mới khảng khái nói vậy, nhưng khi nghe những lời đàm tiếu như vậy, cô vẫn thấy xót. Giờ cô phải làm sao? Đứng ra vạch trần Chu Khuynh Cơ cho họ thấy hay khẳng định mình hiện giờ mới là người anh yêu? Thật nực cười! Người đời mà, cái gì "đúng" thì họ nói thôi, đã có thành kiến rồi thì chẳng bao giờ chịu nhìn ra mặt tốt đẹp của người đó mà cứ thích đặt điều vùi dập, soi mói từng li từng tí. Cái sai thì vạch ra khoe rồi chỉ trích không ngớt, cái không sai thì phải cố tìm "lí lẽ", "dẫn chứng" làm sao cho nó trở thành sai rồi mới làm ầm lên. Thật đáng ngán!
Bỏ mặc ngoài tai mọi lời bàn tán xôn xao, vì mải mê tám chuyện mà họ không để ý sự hiện diện của cô, thế cũng tốt, kẻo họ lại rộn chuyện chuyển đề tài sang nói về cô. Vừa tới cửa phòng đã nghe tiếng Chu Cảnh Điềm cười sỗ sàng. Ông ta đã được con gái hiếu thảo chuyển lên phòng VIP, chính hành động này đã được cư dân mạng khen rầm rộ, bảo con gái đã "chuẩn bị an bề gia thất" mà vẫn lo cho cha. Cô thì thấy nực cười thay, nhà có điều kiện, làm điều này là lẽ hiển nhiên, mà mãi đến tận bây giờ khi cô ta về Bạch gia mới làm cho thiên hạ thấy để tô bóng đức hạnh của mình, thật không biết cái xã hội này ngu muội đến mức nào!
Căn phòng bệnh VIP thoáng đãng hơn rất nhiều, y tá chăm sóc cũng nhiệt tình hơn, cộng thêm ảnh hưởng của "đứa con gái ngoan" kia, Chu Cảnh Điềm được theo dõi sát sao hơn bao giờ hết. Cứ chốc chốc sẽ có vài người hiếu kì ghé qua xem cha ruột của Chu Khuynh Cơ là "người có phúc" như thế nào mới "sung sướng" cỡ này.
Chu Tử Đằng bước vào, thấy Chu Cảnh Điềm trang phục áo bệnh nhân, dường như không nhận ra cô mà mải mê nhìn chằm chằm bát cháo trước bàn, rồi thỉnh thoảng lại cười phá lên. Xem ra thần trí ông ta quả là không ổn định. Chu Tử Đằng nhẹ nhàng bước tới, ánh mắt có chút thương hại nhìn người đàn ông đã bị biến ra thành bộ dạng thê lương này:
-- Chu... Cha... Ông có nhận ra tôi không? -- Chu Tử Đằng khẽ hỏi.
Nghe có tiếng nói, Chu Cảnh Điềm lắc cái đầu qua nhìn Chu Tử Đằng. Nếu như cô không nhìn nhầm, hình như đôi mắt ông ta chan chứa những mãn nguyện, như thể ông ta đã chờ cô tới từ rất lâu rồi. Khóe mắt ông ta có chút ươn ướt đầy hối hận, nhưng ngay sau đó ông ta liền cười phá lên làm cô giật cả mình. Chu Cảnh Điềm gầy đi trông thấy, ông ta phải hay chăng đến cách ăn cũng quên. Chu Tử Đằng nhìn ông ta, buông tiếng thở dài rồi bước đến bưng bát cháo nóng hổi lên. Cô múc một muỗng thổi nguội nguội, lúc đó cô cúi đầu nên không thấy khuôn mặt ông ta dằn vặt cỡ nào, như thể ông ta đang rất ray rứt về những điều ông ta đã ngu ngốc đánh mất.
Chu Tử Đằng cầm muỗng cháo, toan đưa lên miệng nếm thử xem đã bớt nóng hay chưa, bỗng Chu Cảnh Điềm giật mình lấy tay hất đi. Bát cháo nóng đổ xuống sàn nhà, còn tay cô thì bị dính bỏng một chút. Ngay sau đó, Chu Cảnh Điềm liền điên loạn cười phá lên, Chu Tử Đằng cũng rất kinh ngạc không biết phản ứng gì. Nghe có tiếng động, đám y tá liền chạy vào, thấy cô đứng ở đó còn bát cháo bị đổ lăn lóc, một cô y tá trẻ liền giận dữ hét toáng lên:-- Trời ạ! Mời cô đi ra cho! Cô dù có căm ghét chị mình đến mấy cũng không thể tới trút giận lên cha của mình chứ!
Mấy cô y tá khác cũng thấy vậy mà khinh khỉnh làm lơ, chạy vào dọn dẹp. Chu Tử Đằng mắt ánh vẻ hoài nghi nhìn Chu Cảnh Điềm đang cười ha hả, cô bước tới vờ như chào tạm biệt ông:
-- Cha, hãy mau chóng khỏe lại.
Nói đoạn, cô lén dúi vào tay Chu Cảnh Điềm chiếc điện thoại rồi sau đó quay người đi mất. Mấy cô y tá thì chỉ liếc mắt cười khinh nói:
-- Làm bộ làm tịch! Giả bộ ngoan hiền, tưởng người ta tin chắc!
Vừa dứt lời, một cái gối liền giáng thẳng vào sau gáy cô ta làm cô ta hét toáng lên. Cô y tá tức giận quay người lại nhìn Chu Cảnh Điềm vẫn đang cười sang sảng:
-- Bác à! Sao lại ném tôi cơ chứ! Người điên này!
Ra khỏi phòng bệnh, Chu Tử Đằng rải bước rất nhanh. Lúc nãy cô lén đưa Chu Cảnh Điềm chiếc điện thoại, ông ta liền nhận giấu đi ngay. Điều đó chứng tỏ ông ta không có bị điên, ông ta là đang che mắt người đời hay là đang tự bảo vệ mình trước mẹ con Quách Mộng Thu. Cũng có thể, bát cháo vừa nãy có độc nên ông ta mới hất nó đi, thảo nào ông ta gầy đến thế! Nói như vậy, cô nhất định phải tìm cách cứu Chu Cảnh Điềm ra khỏi nơi đó mới được, cứ đà này, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ bị hại chết. Sống sót được tới giờ quả là một kì tích.
Chu Tử Đằng đi xuống sảnh dưới, người người dưới đó có vẻ ồn ào. Vì lúc nãy đã đưa điện thoại của mình cho Chu Cảnh Điềm, cô liền lục túi xách lấy giấy bút ra ghi lại số điện thoại liên lạc của mình, của Bạch Dĩ Hiên và của Từ Lục Giai. Không hiểu sao dạo gần đây cô rất hay quên, để khắc phục chuyện này bên người cô lúc nào cũng mang theo bút và giấy ghi chú. Nhớ được cái gì liền nhanh tay ghi lại cái đó, cô không biết sao dạo này cô lại bị như vậy nữa. Lần suy nhược cơ thể này chắc cũng quá nghiêm trọng rồi đi!?
Vừa xuống tầng trệt, tiếng ồn càng lúc càng lớn. Chu Tử Đằng không để ý mà bị va phải làm tập giấy ghi chú tuột khỏi tay rồi rơi xuống trước chân một người. Cả đám đông bỗng im bặt, lúc này Chu Tử Đằng mới ngước nhìn lên. Là Chu Khuynh Cơ!
Hôm nay cô ta diện đầm bầu thanh lịch dù cái bụng cô ta chỉ là vừa mới nhô lên, nếu mặc đầm thường còn sẽ không biết cô ta mang thai. Xung quanh Chu Khuynh Cơ là đám phóng viên tới săn tin, có cả những bảo vệ bệnh viện vây quanh bảo hộ cho cô ta nữa. Chu Khuynh Cơ nhẹ nhàng cúi xuống nhặt tập giấy ghi chú của cô lên, khuôn mặt rất ngạc nhiên thốt lên:
-- Ô Chu Tử Đằng! Sao em lại có số điện thoại của Hiên? Số này, chẳng phải là số riêng nhất của anh ấy sao?
Lời Chu Khuynh Cơ vừa mập mờ nói ra làm mọi người xung quanh "đón già đón non", xì xào ầm cả lên, đám phóng viên bị bảo vệ ngăn lại mà cố lách người chụp ảnh, khung cảnh náo loạn hơn bao giờ hết. Chu Khuynh Cơ vẻ mặt vô cùng "khổ sở", cô ta ủy khuất nghẹn lời:-- Em... là người đó sao? Thì ra rốt cuộc... đến cuối cùng... em vẫn không tha thứ cho chị...
Chu Khuynh Cơ vừa dứt lời mọi người càng rỉ tai nhau rôm rả hơn nữa. Chu Tử Đằng nhìn cô ta mà thật rất tức giận còn rắn độc lươn lẹo này. Cô đang rất cố khắc chế mình không nổi nóng vì dạo gần đây cô rất dễ mất khống chế mà gắt lên, mọi chuyện đã đủ mệt mỏi, cô không muốn thêm phiền phức với cô ta. Chu Tử Đằng tay cầm cây bút vì kìm nén mà siết chặt lại, cô quay người rời khỏi đây, cô ta muốn diễn cứ để cô ta diễn. Chờ khi mọi chuyện lắng xuống, lúc đó cô sẽ không kiêng nệ gì cô ta nữa.
Nhưng Chu Khuynh Cơ nào có chịu để yên. Ả cất công lắm mới đến được đây thực hiện ý đồ, ả đã chuẩn bị hết rồi, nào có thể để Chu Tử Đằng đi nhanh vậy được. Nghĩ vậy, Chu Khuynh Cơ liền lao tới nắm lấy cánh tay Chu Tử Đằng, nước mắt chực trào ra, khóc lóc nói:
-- Chu Tử Đằng, em nói đi, em nói đi! Tại sao đến giờ phút này em vẫn không để yên cho chị! Có phải hay không? Có phải hay không em là tình nhân của anh ấy!
-- Đau quá! Tránh ra!
Móng tay cô ta nắm chặt đâm vào da thịt cô làm cô điếng người. Đám bảo vệ bận giữ chân đám phóng viên nên không tới cản được Chu Khuynh Cơ đang khóc lóc nắm tay cô giật qua giật lại. Đám người xung quanh thì hô hào lên:
-- A ra là vậy! Nó chia tay Từ thiếu là bởi lẽ này rồi!
-- Trời vậy còn tha gì nữa!? Hỏi nó cho ra lẽ đi! Vạch cái bộ mặt hay đi phá hoại người khác của nó ra! Cho nó biết mặt!
-- Trời ơi tội chưa! Sao lại có em gái trời đánh như vậy! Lần trước là Trình thiếu gia, lần này là Bạch thiếu chủ! Không có tự trọng cả sao?
Từng lời, từng lời chỉ trích của mọi người cứ giáng vào Chu Tử Đằng làm cô cảm thấy chóng mặt tột độ. Đầu óc cô quay cuồng, tiếng khóc oai oái của Chu Khuynh Cơ, tiếng xầm xì to nhỏ của mọi người, tiếng la ó hò hét của đám phóng viên, tất cả làm cô bị áp lực.
-- Buông ra! Chị mau buông ra! -- Chu Tử Đằng cố giãy cô ta ra nhưng cô ta dai như đỉa cứ nháo nhào lên cấu vào tay cô giãy giãy.
-- Chị không buông! Em nói rõ ràng đi! Em sẽ tránh khỏi anh ấy, em không qua lại với anh ấy nữa! Nếu em nói thế chị sẽ tha thứ cho em!!!
Chu Khuynh Cơ cứ ở bên rít gào, cô thấy bụng trào lên một trận đau nhói, cô không thể chịu được nữa liền giãy cô ta ra:
-- Chị mau tránh ra đi!!!
Ngay sau đó là một tiếng hét thất thanh...
Không gian bỗng chốc im ắng đi. Khuôn mặt ai nấy cũng sững sờ rồi hoảng hốt vô cùng, Chu Khuynh Cơ mặt tái mét không nói nên lời...
Chu Tử Đằng... cô như chết trân nhìn Chu Khuynh Cơ ôm bụng nằm sóng soài trên sàn nhà. Cây bút mà cô cầm ban nãy cắm thẳng vào bụng cô ta... Máu từ nơi đó chảy xuống...
-- Trời ơi!!! Con tôi! Ai cứu với....
Mọi người xung quanh kinh hoàng thét lên. Bệnh viện bỗng chốc trở nên hỗn loạn...
Cô nhớ... mình không có dùng lực quá nhiều... Cô nhớ... Chu Khuynh Cơ chính là trước khi té ngã có níu lấy cây bút trong tay cô rồi ập xuống...
Điện thoại Bạch Dĩ Hiên chợt rung lên, nó đã nhận được dòng tin nhắn mà cô đã cố gửi đi sáng nay. Lương Kỷ Khiên đang nhàn nhã ngồi trong phòng, vân vê chiếc điện thoại của Bạch Dĩ Hiên trong tay,cười lạnh lẽo rồi nhấn nút xóa nó đi.
Dòng tin nhắn ấy... đã không đến được anh...
"Tu me manques"... "Em nhớ anh"...