Trăng bị chẻ làm hai mảnh, tiêu điều treo trên làn tóc mây áng đêm đen. Gió thu vẫn cứ nhè nhẹ thoảng qua như vậy, cứ như đang đùa bỡn con người về cái sự yên bình mỏng manh, trước khi đổ về giông bão.
Bạch Dĩ Hiên ôm người con gái đang thư thả đọc sách trong ngực, lòng không khỏi suy tư. Anh sờ sờ chiếc nhẫn ngọc thạch chạm khắc uy hùng với những đường nét tinh xảo ở trên tay, chiếc nhẫn là biểu trưng ngàn đời cho quyền lực của Lão đại, một chiếc nhẫn đáng giá bảy năm cuối đời của Bạch Kỳ Sơ.
Vậy có đáng không? Anh nghĩ. Có lẽ cha anh, ông ta cũng hiểu điều này. Đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người ông yêu là không thể, nhưng đứng trên đỉnh quyền lực tối cao thì có thể. Cái thế giới này bảo rằng, nếu muốn có được quyền lực, thì phải chịu hy sinh tình yêu, nếu muốn có được tình yêu, thì phải chịu buông lơi quyền lực. Bởi vì chỉ cần lơ là một chút thôi, thì ngay cả quyền lực và tình yêu, ta đều mất tất.
Đôi mắt anh cứ vô thức nhìn chiếc nhẫn có đính hòn ngọc Ruby cổ xưa huyền bí, đến bây giờ anh mới nhận ra, Chu Tử Đằng, thế giới mà anh nhìn thấy, khác với thế giới mà em nhìn thấy. Anh cứ tưởng rằng chỉ cần đạt quyền lực tối thượng thì sẽ không còn mối đe dọa nào nữa, và từ đó anh có thể sống hạnh phúc cùng cô. Chẳng phải đó là mục đích mà Bạch Kỳ Sơ tranh giành ngôi vị Lão đại này sao - sự yên bình đếm bằng từng giây từng phút?
Và nó thật hài hước biết bao! Ngôi vị Lão đại không phải là thứ Bạch Kỳ Sơ muốn có mà là thứ ông ấy buộc phải có. Cũng giống như muốn giữ thăng bằng trên chiếc xe đạp, ta chỉ có thể tiếp tục đạp về phía trước. Ngôi vị Lão đại, là sự cân bằng giữa quyền lực và tình yêu mà Bạch Kỳ Sơ dành cho Hạ Nhược Tuyết. Bạch Kỳ Sơ thừa hiểu sự sống chết một sớm một chiều trong giới Hắc đạo này, cho nên ông đã nghĩ đến tình huống bất trắc nhất,ông không thể bảo vệ cho Hạ Nhược Tuyết đến cuối đời trong yên bình, vì còn rất nhiều thế lực khác lớn hơn lăm le muốn hạ gục ông. Nếu như Bạch Kỳ Sơ chết đi, rồi Hạ Nhược Tuyết sẽ ra sao, rồi Bạch gia sẽ đi về đâu, phải hi vọng sự rủ lòng thương từ những kẻ khát máu ngoài kia ư?
Cái người ta quan tâm sau cùng mỗi cuộc thi, là người nào đứng nhất - nổi trội hơn hẳn, đẳng cấp hơn hẳn, là kẻ đứng đầu. Khiến người ta nghe danh thôi cũng phải e dè, cũng phải ngưỡng mộ, ai quan tâm đến người thứ hai, thứ ba chứ, suy cho cùng cũng sau người khác mà thôi. Chính vì thế, nên Bạch Kỳ Sơ mới khao khát đến vậy với vị trí Lão đại, thống lĩnh Hắc đạo, thống trị thế giới ngầm, quyền lực lớn lao như vậy, còn kẻ nào dám khinh khi hãm hại?
Bạch Kỳ Sơ đã nghĩ như thế, ông đánh đổi bảy năm để đạt tới điều này, nếu không nhờ ngôi vị Lão đại này của Bạch Kỳ Sơ, không biết Bạch gia sẽ xoay sở thế nào sau cái chết của ông. Cục diện bây giờ đang rất hỗn loạn, anh đã dấn quá sâu vào thế giới tăm tối này, chỉ còn cách chiến đấu tới cùng với nó. Nếu hỏi anh giữa quyền lực và tình yêu anh sẵn sàng đánh đổi cái nào, thì anh sẽ không chút do dự chọn đánh đổi tình yêu.Bởi vì, anh đã thao thức suy nghĩ về nó rất nhiều lần. Bởi vì thế giới mà anh thấy khác với thế giới mà cô thấy. Anh cần quyền lực để chu toàn tình yêu của cả hai, ngay cả khi làm cho cô đau khổ mà chết tâm với mình, anh vẫn sẽ chọn quyền lực. Cứ như thế đi, chí ít ra thì khi có quyền lực, anh vẫn có thể bảo vệ cô, đưa cô thoát ra khỏi địa ngục trần gian này và cho cô một cuộc sống mới... Thế giới ngoài kia có thể có tình yêu mà không cần phải sở hữu quyền năng gì to tát, nhưng thế giới này, tình yêu sẽ chết trong tay một người không có quyền hành.
Từng đợt suy nghĩ cứ ùa về khiến anh không thể toàn tâm toàn ý hưởng thụ đêm dài với cô. Lại nhìn xuống Chu Tử Đằng, người con gái trong vòng tay anh có chút lờ đờ buồn ngủ nhưng vẫn cứ bướng bỉnh khư khư cầm quyển sách dưỡng thai chăm chú đọc. Anh biết cô đang rất háo hức mong chờ đứa con đầu lòng của hai người, anh cũng vậy, hơn ai hết. Bạch Dĩ Hiên nhẹ nhàng lấy quyển sách khỏi tay Chu Tử Đằng, anh hôn lên trán cô rồi tắt đèn.
-- Ngủ đi. -- Anh nói khẽ -- Em không cần phải thức đêm thức hôm đọc những quyển sách này. Anh không thích đọc sách, cho nên con cũng không thích đâu.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì bật cười, cô yêu thương hôn lên má anh rồi gối đâu lên cánh tay rắn chắc của anh, dịu dàng cất lời:
-- Hiên, anh thích con trai hay con gái? -- Dù đã hỏi anh vấn đề này một lần, anh cũng đã cho cô câu trả lời, nhưng cô vẫn rất hồi hộp.
Bởi vì cô biết tính chất quan trọng của đứa trẻ này, cô hi vọng đứa bé sẽ là con trai. Thật ra, trước kia cô có phần ghen tuông khi biết Chu Khuynh Cơ mang thai, dù biết đó không phải là con anh, nhưng nhìn phản ứng của các giáo chủ mà xem. Họ chăm bẵm cho cô ta, kỳ vọng rất nhiều vào hài nhi trong bụng cô ta, chỉ cần là đứa bé trai thì đã có thể đóng vai trò to lớn trong việc vớt vát cơ ngơi của Bạch gia. Mặc dù biết phân biệt giới tính thai nhi là không nên, nói thế nào trong thâm tâm cô cũng có chút kỳ vọng về cốt nhục nối dõi này của anh.
Bạch Dĩ Hiên nhìn thấu được những suy tư của cô, anh im lặng một hồi khiến cô càng thêm bồn chồn. Lát sau, anh mới cất giọng xoa dịu cô:
-- Trước sau vẫn vậy, con gái hay con trai, đều được. Cho nên, em không cần phải lo lắng, về tất cả.
Chu Tử Đằng sau có thể không hiểu lời anh nói. Cô khao khát muốn sinh con trai đầu lòng cho anh, anh lại càng không muốn, nói đúng hơn là anh không quan trọng lắm chuyện giới tính thai nhi. Vì anh không muốn đứa trẻ sinh ra phải cuốn vào cuộc chiến quyền lực của người lớn, là con trai thì được kế nghiệp đáp ứng sự hi vọng của gia tộc, vậy là con gái thì sẽ làm mọi người thất vọng, lắc đầu tiếc nuối ư? Đều là con anh, sao anh có thể để nó bị những kẻ tép riu kia đánh giá khi vừa mới lọt lòng? Anh không cần đến đứa con trai ngay lúc này chỉ để làm vững chắc cơ nghiệp của anh, người cha của nó phải yếu đuối đến mức nào mới phải đặt gánh nặng cứu rỗi gia tộc lên vai nó khi nó mới vừa chào đời kia chứ!?
Chu Tử Đằng cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi hỏi anh điều này, chính anh cũng đã biểu hiện rất rõ ràng rồi. Anh chưa hề đề cập đến chuyện đứa bé trong bụng là con trai hay con gái, anh cũng chưa từng nói với cô muốn có con nối nghiệp, còn không hề thông báo cho toàn thể gia tộc chuyện cô đang mang thai con anh. Cốt là để cô không bị soi mói, không bị các giáo chủ điều nặng tiếng nhẹ làm áp lực, không cần tuyên bố người thừa kế tương lai để đảm bảo ngôi vị mà chỉ yên tâm chăm sóc cô chờ ngày đứa trẻ ra đời, tránh để hai mẹ con gặp nguy hiểm hết sức có thể. Anh hoàn toàn là một người chồng tinh tế, càng là một người cha hoàn hảo.Lại thấy lòng trào dâng chút hổ thẹn, cô liền dúi đầu vào ngực anh, Bạch Dĩ Hiên chỉ bật cười nhẹ, anh dỗ cô:
-- Thật ra anh vẫn thích con gái hơn. Bởi vì Bạch gia sáu đời liên tiếp này chỉ toàn sinh con trai. -- Anh ôn nhu vuốt ve bụng cô - nơi sinh linh nhỏ bé đang an giấc thành hình. -- Khi nghe nói em có thai, cái tên đầu tiên anh nghĩ ra cũng là tên con gái.
-- Ồ, vậy anh định đặt tên con là gì thế? -- Chu Tử Đằng mỉm cười hỏi.
-- Anh muốn em an toàn hạ sinh con xong, mới đặt tên. -- Nói rồi, anh nhu tình đưa tay lên vuốt ve tóc cô. -- Xin lỗi, những ngày sau này, phải cực cho em rồi.
Sắp tới, khối công việc khổng lồ rồi sẽ ập đến khiến anh không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô được. Anh cần cô mạnh mẽ để có thể chịu đựng những đêm cô liêu anh không thể trở về, anh cần cô cứng rắn để có thể cùng anh vượt qua những tháng ngày giông bão phía trước. Anh không thể lơ là việc của Ám đoàn cùng Bạch gia, hoàn toàn không được phép trong thời điểm này, cho nên thời gian dành cho cô có lẽ sẽ chẳng an nhàn như bây giờ. Vì vậy, anh muốn cô có thể kiên cường đi qua.
-- Em hiểu. -- Chu Tử Đằng nhoẻn miệng cười, cô có chút buồn xẹt qua đáy mắt, nhưng sau đó lại lấp đầy bằng những tự hào và dấu yêu, cô hiền từ đáp:
-- Em hiểu mà. Anh biết rõ điều này, hơn cả em.
Chỉ ngắn gọn thế thôi, nhưng cũng đủ chứng minh thấy tình yêu của họ hòa quyện và đồng điệu đến mức nào. Chu Tử Đằng hiểu rõ trách nhiệm mà Bạch Dĩ Hiên phải đối mặt, cô cũng không thể ích kỷ khăng khăng bắt anh chỉ biết lo cho mình, cô không yếu đuối cùng xấu xa đến vậy. Hơn cả một người phụ nữ anh yêu, cô là một người phụ nữ anh cần. Bạch Dĩ Hiên nghe vậy thì không khỏi rung động, người con gái trước mắt luôn làm cho anh cứ ngày một thêm trân quý.
Cuối cùng, cô hàn huyên thêm một lúc với anh rồi thiếp ngủ đi khi nào không biết. Sáng hôm sau dậy, đã không còn thấy anh nằm cạnh. Chu Tử Đằng nhoài người dậy, cảm thấy trống vắng khi thiếu anh, cô biết áp lực mà anh phải chống đỡ trên vai chẳng nhẹ nhõm gì cho cam, do vậy, cô không những không được làm phiền anh, mà còn phải trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc của anh nữa. Điều này không cho phép cô buông thả, luôn bắt cô phải tiếp tục đấu tranh. Cho tới cùng!
Trong đôi mắt nâu của Chu Tử Đằng giờ đây hừng hực ánh lửa, cô trầm tĩnh mấy phút, sau đó đứng phắt dậy, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười trù tính những việc hôm nay.
Chu Tử Đằng lái xe đến bệnh viện, nơi mà Chu Khuynh Cơ đang an dưỡng, cô cá chắc rằng cô ta mặt ngoài thì nói là đang nằm điều trị vết thương cả thể chất lẫn tâm lý; nhưng chắc chắn cô ta đang hưởng thụ. Cô ta lợi dụng "bệnh tình" không tiếp báo chí để làm tăng mức độ nghiêm trọng của thương thế, cũng tránh phỏng vấn nói ra sơ hở, hoặc âm thầm liên lạc bí mật với Chu Quân Dạ chứ không đường đường chính chính tiếp tay, tự bảo vệ bản thân khỏi liên lụy cùng lộ liễu, khó có thể làm người đời nghi ngờ Chu Khuynh Cơ có âm mưu gì sâu hiểu.Nhưng Chu Tử Đằng chắc chắn, cô ta cũng chẳng yên tâm gì bên trong, mà nỗi thấp thỏm càng dâng lên ngùn ngụt. Bạch Dĩ Hiên đã trở về, Chu Khuynh Cơ thừa biết tình thế cô ta bị anh ám giết dễ như trở bàn tay, Hắc đạo vị chiến cũng sắp xảy ra, nào đâu quan tâm cái luật lệ "động người của ai" kia chứ! Chỉ là Bạch Dĩ Hiên cứ thích để cô ta nhởn nhơ như vậy, khiến cô ta cứ bồn chồn không yên, cứ sợ sẽ bị ám sát mà tâm tư chẳng thơi thảnh, như vậy càng tra tấn cô ta gấp bội.
Chu Tử Đằng nhếch môi cười, tay cầm gói linh chi dưỡng bệnh cực hiếm tới phòng cô ta. Tất nhiên cô bị người xung quanh đàm tiếu không ít, nhưng họ chỉ dám thì thào sau lưng, bởi cái khí chất quí phái ngẩng cao đầu như bà hoàng cùng phong thái uy nghi lạ thường của cô khiến họ e ngại. Họ cứ cảm thấy như đang diện kiến một người có quyền lực ghê gớm, mà vẻ đẹp ngày một trở nên đằm thắm mê người của cô, lại phải khiến họ kinh ngạc mà đố kị.
Cô nâng gót tới phòng bệnh của Chu Khuynh Cơ, cô biết hiện bây giờ ngoài Quách Mộng Thu ra, chẳng còn ai ở bên cô ta. Chu Quân Dạ dĩ nhiên là háo hức tất bật cho buổi kiện ngày mai của cô, toàn lực của Chu gia dồn hết cho việc thúc đẩy đầu tư công ty, cùng chuẩn bị thu mua cổ phần Glycine - công ty hắn thèm muốn có được triệt để của gia tộc Esmeé (bởi hắn đắc thắng cho rằng cô sẽ thua kiện và cổ phiếu của Glycine sẽ xuống dốc).
Chu Khuynh Cơ nằm nghe nhạc trên giường bệnh, vẻ mặt xinh đẹp chết người, từng đường nét mềm mại mà gợi tình có thể khiến cánh đàn ông say mê như điếu đổ. Nhìn cô ta như một tiểu thư khuê các thực thụ, nhu mì mà quyến rũ, một gương mặt yêu kiều che đậy cho một tâm hồn mục rữa.
Chu Tử Đằng đứng dựa vào thành cửa, thoải mái gõ "cốc cốc" hai tiếng khiến Chu Khuynh Cơ cảnh giác mở to mắt bật dậy. Vẻ mặt cô ta ngạc nhiên tột độ khi thấy cô ở đây, gào lớn lên như muốn mọi người nghe thấy:
-- Chu Tử Đằng! Sao em lại đến đây? Em hại chị còn chưa đủ hay sao? Em còn muốn gì ở chị nữa chứ?
Nhưng chẳng có đám đông nào xúm tụm lại, cũng chẳng thấy mẹ cô ta vồn vã chạy tới, cả căn phòng bệnh lặng thinh chỉ có Chu Tử Đằng cùng Chu Khuynh Cơ đối diện nhau. Cô ả có chút hoang mang, thấy thế Chu Tử Đằng chỉ cười nhẹ, điềm tĩnh lấy điện thoại ra mở cho cô xem. Là màn hình chiếu của máy quay lén thu về điện thoại.
Chu Khuynh Cơ đôi mắt đầy hoảng loạn nhìn đám đông ngoài bệnh viện đang nhốn nháo trước cảnh hai người phụ nữ lạ mặt xảy ra xây xát mà lao vào cào cấu nhau dưới sảnh. Còn một chỗ khác người người cũng tụ tập lại đông không kém, là cảnh một ông lão đang chỉ trỏ mắng một thanh niên, mà thanh niên này cũng hất cằm quát lại. Còn một cảnh nữa... không có nhiều người vây quanh như hai cảnh trong máy quay nãy, mà chỉ có hai người trong cầu thang đi tắt đã gỉ sét vắng tanh, chỉ người có phận sự mới vào được.
Một người phụ nữ trung niên có sắc đẹp kiều diễm, cùng một gã đàn ông trẻ tuổi hơn nhiều khoác áo blouse... đang kịch liệt... làm tình. Mà người phụ nữ đó, rõ mồn một... là mẹ cô.Chu Khuynh Cơ như chết điếng người nhìn cảnh tượng này, nhìn Chu Tử Đằng vẫn điềm nhiên như thường trước mắt mà không khỏi phẫn uất trong lòng. Ả ta càng rít to hơn, mong mỏi sẽ có kẻ nghe thấy:
-- Mày là đồ ti tiện! Con điếm vô nhân tính!!! Sao mày dám làm chuyện này!?
-- Cảnh đánh ghen của hai người phụ nữ ở lầu trên thu hút người ở sảnh trái chạy lên coi, cảnh cha con xung đột ở lầu dưới kích thích tính hiếu kỳ của người ở sảnh phải, khiến họ nhào xuống xem. Giờ tôi mới hiểu ra, thuật khơi gợi lòng người, thảo nào, Chu Khuynh Cơ, cô liền có thể lợi dụng thành công miệng lưỡi dư luận!
-- Mày làm vậy là có ý gì? Mày tưởng tao sợ mày sao? Nói cho mày biết, mày sắp chết đến nơi rồi! -- Chu Khuynh Cơ hai mắt long sòng sọc gắt lên. Hóa ra những kẻ trong hai cảnh trên là người của Chu Tử Đằng giả đóng kịch dụ người xung quanh bu lại, để "không gian" cho cô cùng ả "tâm sự".
-- Sao cô lại tức tối đến vậy cơ chứ!? Phút cuối đời, nên tĩnh tâm tu tính một chút, để cầu rằng kiếp sau cô không bị nghiệp chướng quá nặng nề! -- Chu Tử Đằng miệng vẫn bình thản cất lời, nhưng ánh mắt trở nên lạnh đi nhìn cô ta. -- Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân mình, tôi đã nhân nhượng với cô rất nhiều lần, nhưng cô không biết điều mà càng ngày ra tay càng thâm độc. Nhất định, Chu Khuynh Cơ, tôi sẽ không để cho ai giết cô, mà chính tay tôi sẽ tống cổ cô vào tù.
Lời nói sắc bén cùng đanh thép vang lên khiến Chu Khuynh Cơ chợt rùng mình, cái khí thái lạnh lùng uy lực này, cô đã từng thấy qua ở một người, ngưỡng mộ đến mức tôn sùng... Bạch Dĩ Hiên... Vậy mà giờ đây, đứng trước mặt cô với cùng tư chất ngạo nghễ oai nghi đó lại là ả tiện nhân cô căm ghét thấu xương.
-- Sao nào! Mày sẽ giết tao sao? Vậy làm đi, tới đây, tao cũng không ngại tiễn mày một đoạn. Như cái cách mà mẹ tao đã tiễn mẹ mày, 26 bậc cầu thang, còn mày, chỉ cần một bước thôi!
Nói đoạn, cánh tay giấu dưới gối của Chu Khuynh Cơ khẽ siết chặt con dao găm giấu dưới giường, khoảng cách đứng xa, cùng với đống dây nhợ truyền nước găm trên tay không thể khiến cô ả giết chết Chu Tử Đằng. Ả chỉ hận muốn chọc tức con nhỏ đó, cho nó điên lên lao tới, ả sẽ không ngần ngại chém chết nó, kẻ mà ả oán ghét đến tận xương tủy.
Nhưng Chu Tử Đằng thản nhiên lại chẳng hề mảy may bị tác động, cô cười khẽ, tiến tới. Chu Khuynh Cơ ánh mắt tóe lửa, còn hai bước nữa thôi, lại đây, ả sẽ ban cho kẻ thù không đội trời chung này một cái chết tích tắc nhân từ nhất. Tuy nhiên, Chu Tử Đằng chỉ mới đến cuối giường bệnh của Chu Khuynh Cơ đã ngừng bước, cô vẽ một nụ cười điên đảo lòng người, nhẹ nói:
-- Hình như, con đường nhanh nhất để tới cứu nguy cho người bệnh, là đi bằng đường tắt phải không?
Chu Khuynh Cơ mơ hồ nghe lời nói nhẹ như gió thoảng bên tai của Chu Tử Đằng, có chút ngờ ngợ khó hiểu. Nhưng ả chưa kịp định thần, Chu Tử Đằng vẫn nở một nụ cười thương hại trên môi, với tay ấn vảo nút báo động trên vách tường cuối giường bệnh làm nó kêu lên inh ỏi cả bệnh viện.Nút báo động này là do lực lượng "fan" hùng hậu của giới truyền thông yêu cầu làm cho Chu Khuynh Cơ để bảo vệ thần tượng đáng thương của họ. Mỗi khi có gì nguy hiểm, chỉ cần nhấn vào nút này, nó sẽ lập tức phát tiếng kêu, đánh động bảo vệ cùng y tá cho biết cô cần sự giúp đỡ, sẽ tức tốc chạy tới... bằng cầu thang tắt.
Giờ phút này Chu Khuynh Cơ mới hiểu ra, ả ta hốt hoảng gào lên, phút chốc nỗi căm hận của ả lên tới đỉnh điểm:
-- Tiện nhân! Sao mày dám!?
Chu Tử Đằng thì ngược lại, đôi mắt không một chút gợn sóng, cô vẫn như có như không mặc chuông báo động rền vang, mở điện thoại cho Chu Khuynh Cơ xem.
Quách Mộng Thu cùng cậu trai trẻ khoác áo bác sĩ đang điên cuồng ra vào, Quách Mộng Thu ngửa cổ ưỡn ngực rên lên dâm đãng, chắc là vì đang trong trạng thái cao trào tột độ mà không để ý đến mọi chuyện xung quanh. Bỗng đâu có một toáng người, bảo vệ cùng y tá hối hả chạy lên thật nhanh, liền thảng thốt bắt gặp cảnh đáng xấu hổ này. Quách Mộng Thu như không ngờ tới chết sững người, bà ta lõa lồ, dưới chân còn nhơm nhớp dịch trắng. Cậu trai trẻ vẻ mặt vô cùng đắc ý cùng mãn nguyện bình tĩnh kéo khóa quần lên, trái với một Quách Mộng Thu cuống cuồng mặc lại quần áo. Đám y tá thì đỏ mặt ném cho bà ta ánh nhìn khinh bỉ, còn cánh bảo vệ thì tự dưng được thấy thân thể nuột nà của bà ta, còn cảnh tượng ái ân lén lút không thể tin được này nữa.
Mặc cho chuông báo reo lên, nhỏ dần rồi tắt hẳn, bên phía cầu thang tắt, ai nấy cũng đều cứng đờ người không biết xử sự thế nào, Quách Mộng Thu y phục nhếch nhác, lôi thôi liền chạy đi. Bỗng nhiên từ sảnh phải dưới lầu, cả đám người ùn ùn chạy lên. Hóa ra là "ông bố già" lúc nãy đang "điên máu đuổi đánh" "cậu con trai bất hiếu" đã chạy lên lầu, thế là người người cũng hùa theo lên xem. Rồi tất nhiên, "ông bố già" "vô tình" va trúng Quách Mộng Thu khiến bà ngã vật ra, người ở dưới chạy lên liền thấy cảnh tượng Quách Mộng Thu áo quần xốc xếch, gương mặt phiếm hồng gợi cảm, dưới hai chân còn dính dịch nhớp nháp. Khỏi phải nói, những chuyện tiếp theo, ai cũng biết.
Chu Khuynh Cơ nhìn cảnh tượng này, tay siết lại bấu vào da thịt đến túa máu, cô ả nghiến răng kèn kẹt, khóe mắt ứa lệ khi thấy mẹ mình lẳng lơ bị phát giác. Trời ơi, tương lai của ả sẽ ra sao? Chuyện này chắc chắn bị phanh phui, "Chu phu nhân lén lút ngoại tình trong bệnh viện", cộng đồng dư luận chính là sự đả kích nặng nề nhất, thổi phồng chuyện này như chơi, cùng cánh bảo chí hóng chuyện, nhất định sẽ moi ra những lần lăng loàn bán thân của mẹ ả không chỉ lần này, rồi thân phận tiểu tam của mẹ con ả cũng sẽ bị sáng tỏ. Trời ơi! Rồi ả sẽ phải xoay sở ra sao? Khốn kiếp! Quách Mộng Thu, bà đúng là chỉ tổ hại đời tôi!
-- Mày... mày... con điếm độc ác!!! Sao mày có thể sắp đặt ra chuyện này? -- Chu Khuynh Cơ thống khổ hét lên.
-- Cậu trai hoan ái với mẹ cô, không nhớ sao? Là cái người mà cô đã nhẫn tâm quẳng cho những lão già biến thái chơi vờn một đêm, chỉ vì cậu ta hiếu kì theo đuôi quay được clip cô quan hệ một gã đàn ông có bề thế. Những tên biến thái đó đã hủy hoại cậu ta, khiến cậu ta cả đời không sinh con được, không lâu sau thì phát hiện ra cậu ấy đã nhiễm HIV. Tâm lí sốc nặng đến bị câm, cậu ta mang mối hận đến giờ. Tôi chỉ là giúp cậu ta trả mối thù trong năm tháng cuối đời mà thôi.
Chu Khuynh Cơ nghe vậy thì run lên, cô ta nghe như sét đánh bên tai. Cô ả không hề nhớ, mạng sống của người khác ả chỉ cần ném một câu buộc miệng là xong, nào có bận tâm điều gì khác. Nhưng chưa hết, Chu Tử Đằng đã đay nghiến cất lời:
-- Hai người phụ nữ đánh ghen ở trên, không nhận ra sao, họ từng là hai nữ minh tinh nổi tiếng, có lần đã đứng ra thẳng thắn vạch trần cô không tiếc lời. Liền bị cô âm hiểm không thương tiếc vùi dập, dùng mọi thủ đoạn quyền thế hãm hại, bị bức bách đến nỗi giờ phải nhục nhã làm gái sống qua ngày.
Chu Khuynh Cơ khuôn mặt tái nhợt trông thấy, ả điên loạn ôm đầu hét lên bảo cô dừng nói. Tuy vậy, Chu Tử Đằng vẫn tiếp lời.
-- Còn hai bố con vừa nãy, là cậu cháu. Bố của cậu trai đó là thương nhân, vô tình cuốn theo vòng xoáy một kế hoạch "tuyệt hảo" của cô, bị cô mưu mẹo đổ tội tham nhũng giết người, bị phán án tử hình. Mẹ cậu trai đó bị sốc nặng mà chết. Những người này hôm nay đều là quả báo mà cô từng chút một tích tụ lại, tôi chính là có lòng tốt đem tặng lại cô quả báo này.
Nói rồi, Chu Tử Đằng cất điện thoại vào túi, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh nhìn Chu Khuynh Cơ khuôn mặt tái mét, đầu tóc rũ rượi đang điên cuồng cào cấu, bất chấp xông tới cô, kết quả bị vấp cây truyền nước mà té nhào, ả ta gào lên:
-- Chu Tử Đằng! Tao quyết giết mày! Giết cho được mày! Có làm ma tao cũng sẽ ám mày cho tới lúc mày tắt thở! Tiện nhân! Đĩ điếm! Mày hại đời tao!
-- Được, tôi tiếp cô, Chu Khuynh Cơ. Một mạng của Veronique phu nhân, một đời con gái của 'Chu Tử Đằng' bị cô rắp tâm bôi nhọ đến quẫn cùng, cộng với những phận người khốn khổ bị cô tàn độc ra tay, đến đây, Chu Khuynh Cơ. Nhân quả thường đến muộn làm cho người đời tưởng thế gian không có báo ứng. Ngay lúc này đây, đến lúc cô thu hoạch rồi!
Nói xong, Chu Tử Đằng dứt khoát rời đi, bỏ lại tiếng gào thét thê lương của Chu Khuynh Cơ trong căn phòng tĩnh mịch, bỏ ngoài tai những tiếng chế giễu rầm rộ của đám người quây quanh một Quách Mộng Thu đang khúm núm bê bết dưới kia. Như nó vốn phải thế, tất cả chỉ mới bắt đầu.
Trăng bị chẻ làm hai mảnh, tiêu điều treo trên làn tóc mây áng đêm đen. Gió thu vẫn cứ nhè nhẹ thoảng qua như vậy, cứ như đang đùa bỡn con người về cái sự yên bình mỏng manh, trước khi đổ về giông bão.
Bạch Dĩ Hiên ôm người con gái đang thư thả đọc sách trong ngực, lòng không khỏi suy tư. Anh sờ sờ chiếc nhẫn ngọc thạch chạm khắc uy hùng với những đường nét tinh xảo ở trên tay, chiếc nhẫn là biểu trưng ngàn đời cho quyền lực của Lão đại, một chiếc nhẫn đáng giá bảy năm cuối đời của Bạch Kỳ Sơ.
Vậy có đáng không? Anh nghĩ. Có lẽ cha anh, ông ta cũng hiểu điều này. Đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người ông yêu là không thể, nhưng đứng trên đỉnh quyền lực tối cao thì có thể. Cái thế giới này bảo rằng, nếu muốn có được quyền lực, thì phải chịu hy sinh tình yêu, nếu muốn có được tình yêu, thì phải chịu buông lơi quyền lực. Bởi vì chỉ cần lơ là một chút thôi, thì ngay cả quyền lực và tình yêu, ta đều mất tất.
Đôi mắt anh cứ vô thức nhìn chiếc nhẫn có đính hòn ngọc Ruby cổ xưa huyền bí, đến bây giờ anh mới nhận ra, Chu Tử Đằng, thế giới mà anh nhìn thấy, khác với thế giới mà em nhìn thấy. Anh cứ tưởng rằng chỉ cần đạt quyền lực tối thượng thì sẽ không còn mối đe dọa nào nữa, và từ đó anh có thể sống hạnh phúc cùng cô. Chẳng phải đó là mục đích mà Bạch Kỳ Sơ tranh giành ngôi vị Lão đại này sao - sự yên bình đếm bằng từng giây từng phút?
Và nó thật hài hước biết bao! Ngôi vị Lão đại không phải là thứ Bạch Kỳ Sơ muốn có mà là thứ ông ấy buộc phải có. Cũng giống như muốn giữ thăng bằng trên chiếc xe đạp, ta chỉ có thể tiếp tục đạp về phía trước. Ngôi vị Lão đại, là sự cân bằng giữa quyền lực và tình yêu mà Bạch Kỳ Sơ dành cho Hạ Nhược Tuyết. Bạch Kỳ Sơ thừa hiểu sự sống chết một sớm một chiều trong giới Hắc đạo này, cho nên ông đã nghĩ đến tình huống bất trắc nhất,ông không thể bảo vệ cho Hạ Nhược Tuyết đến cuối đời trong yên bình, vì còn rất nhiều thế lực khác lớn hơn lăm le muốn hạ gục ông. Nếu như Bạch Kỳ Sơ chết đi, rồi Hạ Nhược Tuyết sẽ ra sao, rồi Bạch gia sẽ đi về đâu, phải hi vọng sự rủ lòng thương từ những kẻ khát máu ngoài kia ư?
Cái người ta quan tâm sau cùng mỗi cuộc thi, là người nào đứng nhất - nổi trội hơn hẳn, đẳng cấp hơn hẳn, là kẻ đứng đầu. Khiến người ta nghe danh thôi cũng phải e dè, cũng phải ngưỡng mộ, ai quan tâm đến người thứ hai, thứ ba chứ, suy cho cùng cũng sau người khác mà thôi. Chính vì thế, nên Bạch Kỳ Sơ mới khao khát đến vậy với vị trí Lão đại, thống lĩnh Hắc đạo, thống trị thế giới ngầm, quyền lực lớn lao như vậy, còn kẻ nào dám khinh khi hãm hại?
Bạch Kỳ Sơ đã nghĩ như thế, ông đánh đổi bảy năm để đạt tới điều này, nếu không nhờ ngôi vị Lão đại này của Bạch Kỳ Sơ, không biết Bạch gia sẽ xoay sở thế nào sau cái chết của ông. Cục diện bây giờ đang rất hỗn loạn, anh đã dấn quá sâu vào thế giới tăm tối này, chỉ còn cách chiến đấu tới cùng với nó. Nếu hỏi anh giữa quyền lực và tình yêu anh sẵn sàng đánh đổi cái nào, thì anh sẽ không chút do dự chọn đánh đổi tình yêu.Bởi vì, anh đã thao thức suy nghĩ về nó rất nhiều lần. Bởi vì thế giới mà anh thấy khác với thế giới mà cô thấy. Anh cần quyền lực để chu toàn tình yêu của cả hai, ngay cả khi làm cho cô đau khổ mà chết tâm với mình, anh vẫn sẽ chọn quyền lực. Cứ như thế đi, chí ít ra thì khi có quyền lực, anh vẫn có thể bảo vệ cô, đưa cô thoát ra khỏi địa ngục trần gian này và cho cô một cuộc sống mới... Thế giới ngoài kia có thể có tình yêu mà không cần phải sở hữu quyền năng gì to tát, nhưng thế giới này, tình yêu sẽ chết trong tay một người không có quyền hành.
Từng đợt suy nghĩ cứ ùa về khiến anh không thể toàn tâm toàn ý hưởng thụ đêm dài với cô. Lại nhìn xuống Chu Tử Đằng, người con gái trong vòng tay anh có chút lờ đờ buồn ngủ nhưng vẫn cứ bướng bỉnh khư khư cầm quyển sách dưỡng thai chăm chú đọc. Anh biết cô đang rất háo hức mong chờ đứa con đầu lòng của hai người, anh cũng vậy, hơn ai hết. Bạch Dĩ Hiên nhẹ nhàng lấy quyển sách khỏi tay Chu Tử Đằng, anh hôn lên trán cô rồi tắt đèn.
-- Ngủ đi. -- Anh nói khẽ -- Em không cần phải thức đêm thức hôm đọc những quyển sách này. Anh không thích đọc sách, cho nên con cũng không thích đâu.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì bật cười, cô yêu thương hôn lên má anh rồi gối đâu lên cánh tay rắn chắc của anh, dịu dàng cất lời:
-- Hiên, anh thích con trai hay con gái? -- Dù đã hỏi anh vấn đề này một lần, anh cũng đã cho cô câu trả lời, nhưng cô vẫn rất hồi hộp.
Bởi vì cô biết tính chất quan trọng của đứa trẻ này, cô hi vọng đứa bé sẽ là con trai. Thật ra, trước kia cô có phần ghen tuông khi biết Chu Khuynh Cơ mang thai, dù biết đó không phải là con anh, nhưng nhìn phản ứng của các giáo chủ mà xem. Họ chăm bẵm cho cô ta, kỳ vọng rất nhiều vào hài nhi trong bụng cô ta, chỉ cần là đứa bé trai thì đã có thể đóng vai trò to lớn trong việc vớt vát cơ ngơi của Bạch gia. Mặc dù biết phân biệt giới tính thai nhi là không nên, nói thế nào trong thâm tâm cô cũng có chút kỳ vọng về cốt nhục nối dõi này của anh.
Bạch Dĩ Hiên nhìn thấu được những suy tư của cô, anh im lặng một hồi khiến cô càng thêm bồn chồn. Lát sau, anh mới cất giọng xoa dịu cô:
-- Trước sau vẫn vậy, con gái hay con trai, đều được. Cho nên, em không cần phải lo lắng, về tất cả.
Chu Tử Đằng sau có thể không hiểu lời anh nói. Cô khao khát muốn sinh con trai đầu lòng cho anh, anh lại càng không muốn, nói đúng hơn là anh không quan trọng lắm chuyện giới tính thai nhi. Vì anh không muốn đứa trẻ sinh ra phải cuốn vào cuộc chiến quyền lực của người lớn, là con trai thì được kế nghiệp đáp ứng sự hi vọng của gia tộc, vậy là con gái thì sẽ làm mọi người thất vọng, lắc đầu tiếc nuối ư? Đều là con anh, sao anh có thể để nó bị những kẻ tép riu kia đánh giá khi vừa mới lọt lòng? Anh không cần đến đứa con trai ngay lúc này chỉ để làm vững chắc cơ nghiệp của anh, người cha của nó phải yếu đuối đến mức nào mới phải đặt gánh nặng cứu rỗi gia tộc lên vai nó khi nó mới vừa chào đời kia chứ!?
Chu Tử Đằng cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi hỏi anh điều này, chính anh cũng đã biểu hiện rất rõ ràng rồi. Anh chưa hề đề cập đến chuyện đứa bé trong bụng là con trai hay con gái, anh cũng chưa từng nói với cô muốn có con nối nghiệp, còn không hề thông báo cho toàn thể gia tộc chuyện cô đang mang thai con anh. Cốt là để cô không bị soi mói, không bị các giáo chủ điều nặng tiếng nhẹ làm áp lực, không cần tuyên bố người thừa kế tương lai để đảm bảo ngôi vị mà chỉ yên tâm chăm sóc cô chờ ngày đứa trẻ ra đời, tránh để hai mẹ con gặp nguy hiểm hết sức có thể. Anh hoàn toàn là một người chồng tinh tế, càng là một người cha hoàn hảo.Lại thấy lòng trào dâng chút hổ thẹn, cô liền dúi đầu vào ngực anh, Bạch Dĩ Hiên chỉ bật cười nhẹ, anh dỗ cô:
-- Thật ra anh vẫn thích con gái hơn. Bởi vì Bạch gia sáu đời liên tiếp này chỉ toàn sinh con trai. -- Anh ôn nhu vuốt ve bụng cô - nơi sinh linh nhỏ bé đang an giấc thành hình. -- Khi nghe nói em có thai, cái tên đầu tiên anh nghĩ ra cũng là tên con gái.
-- Ồ, vậy anh định đặt tên con là gì thế? -- Chu Tử Đằng mỉm cười hỏi.
-- Anh muốn em an toàn hạ sinh con xong, mới đặt tên. -- Nói rồi, anh nhu tình đưa tay lên vuốt ve tóc cô. -- Xin lỗi, những ngày sau này, phải cực cho em rồi.
Sắp tới, khối công việc khổng lồ rồi sẽ ập đến khiến anh không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô được. Anh cần cô mạnh mẽ để có thể chịu đựng những đêm cô liêu anh không thể trở về, anh cần cô cứng rắn để có thể cùng anh vượt qua những tháng ngày giông bão phía trước. Anh không thể lơ là việc của Ám đoàn cùng Bạch gia, hoàn toàn không được phép trong thời điểm này, cho nên thời gian dành cho cô có lẽ sẽ chẳng an nhàn như bây giờ. Vì vậy, anh muốn cô có thể kiên cường đi qua.
-- Em hiểu. -- Chu Tử Đằng nhoẻn miệng cười, cô có chút buồn xẹt qua đáy mắt, nhưng sau đó lại lấp đầy bằng những tự hào và dấu yêu, cô hiền từ đáp:
-- Em hiểu mà. Anh biết rõ điều này, hơn cả em.
Chỉ ngắn gọn thế thôi, nhưng cũng đủ chứng minh thấy tình yêu của họ hòa quyện và đồng điệu đến mức nào. Chu Tử Đằng hiểu rõ trách nhiệm mà Bạch Dĩ Hiên phải đối mặt, cô cũng không thể ích kỷ khăng khăng bắt anh chỉ biết lo cho mình, cô không yếu đuối cùng xấu xa đến vậy. Hơn cả một người phụ nữ anh yêu, cô là một người phụ nữ anh cần. Bạch Dĩ Hiên nghe vậy thì không khỏi rung động, người con gái trước mắt luôn làm cho anh cứ ngày một thêm trân quý.
Cuối cùng, cô hàn huyên thêm một lúc với anh rồi thiếp ngủ đi khi nào không biết. Sáng hôm sau dậy, đã không còn thấy anh nằm cạnh. Chu Tử Đằng nhoài người dậy, cảm thấy trống vắng khi thiếu anh, cô biết áp lực mà anh phải chống đỡ trên vai chẳng nhẹ nhõm gì cho cam, do vậy, cô không những không được làm phiền anh, mà còn phải trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc của anh nữa. Điều này không cho phép cô buông thả, luôn bắt cô phải tiếp tục đấu tranh. Cho tới cùng!
Trong đôi mắt nâu của Chu Tử Đằng giờ đây hừng hực ánh lửa, cô trầm tĩnh mấy phút, sau đó đứng phắt dậy, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười trù tính những việc hôm nay.
Chu Tử Đằng lái xe đến bệnh viện, nơi mà Chu Khuynh Cơ đang an dưỡng, cô cá chắc rằng cô ta mặt ngoài thì nói là đang nằm điều trị vết thương cả thể chất lẫn tâm lý; nhưng chắc chắn cô ta đang hưởng thụ. Cô ta lợi dụng "bệnh tình" không tiếp báo chí để làm tăng mức độ nghiêm trọng của thương thế, cũng tránh phỏng vấn nói ra sơ hở, hoặc âm thầm liên lạc bí mật với Chu Quân Dạ chứ không đường đường chính chính tiếp tay, tự bảo vệ bản thân khỏi liên lụy cùng lộ liễu, khó có thể làm người đời nghi ngờ Chu Khuynh Cơ có âm mưu gì sâu hiểu.Nhưng Chu Tử Đằng chắc chắn, cô ta cũng chẳng yên tâm gì bên trong, mà nỗi thấp thỏm càng dâng lên ngùn ngụt. Bạch Dĩ Hiên đã trở về, Chu Khuynh Cơ thừa biết tình thế cô ta bị anh ám giết dễ như trở bàn tay, Hắc đạo vị chiến cũng sắp xảy ra, nào đâu quan tâm cái luật lệ "động người của ai" kia chứ! Chỉ là Bạch Dĩ Hiên cứ thích để cô ta nhởn nhơ như vậy, khiến cô ta cứ bồn chồn không yên, cứ sợ sẽ bị ám sát mà tâm tư chẳng thơi thảnh, như vậy càng tra tấn cô ta gấp bội.
Chu Tử Đằng nhếch môi cười, tay cầm gói linh chi dưỡng bệnh cực hiếm tới phòng cô ta. Tất nhiên cô bị người xung quanh đàm tiếu không ít, nhưng họ chỉ dám thì thào sau lưng, bởi cái khí chất quí phái ngẩng cao đầu như bà hoàng cùng phong thái uy nghi lạ thường của cô khiến họ e ngại. Họ cứ cảm thấy như đang diện kiến một người có quyền lực ghê gớm, mà vẻ đẹp ngày một trở nên đằm thắm mê người của cô, lại phải khiến họ kinh ngạc mà đố kị.
Cô nâng gót tới phòng bệnh của Chu Khuynh Cơ, cô biết hiện bây giờ ngoài Quách Mộng Thu ra, chẳng còn ai ở bên cô ta. Chu Quân Dạ dĩ nhiên là háo hức tất bật cho buổi kiện ngày mai của cô, toàn lực của Chu gia dồn hết cho việc thúc đẩy đầu tư công ty, cùng chuẩn bị thu mua cổ phần Glycine - công ty hắn thèm muốn có được triệt để của gia tộc Esmeé (bởi hắn đắc thắng cho rằng cô sẽ thua kiện và cổ phiếu của Glycine sẽ xuống dốc).
Chu Khuynh Cơ nằm nghe nhạc trên giường bệnh, vẻ mặt xinh đẹp chết người, từng đường nét mềm mại mà gợi tình có thể khiến cánh đàn ông say mê như điếu đổ. Nhìn cô ta như một tiểu thư khuê các thực thụ, nhu mì mà quyến rũ, một gương mặt yêu kiều che đậy cho một tâm hồn mục rữa.
Chu Tử Đằng đứng dựa vào thành cửa, thoải mái gõ "cốc cốc" hai tiếng khiến Chu Khuynh Cơ cảnh giác mở to mắt bật dậy. Vẻ mặt cô ta ngạc nhiên tột độ khi thấy cô ở đây, gào lớn lên như muốn mọi người nghe thấy:
-- Chu Tử Đằng! Sao em lại đến đây? Em hại chị còn chưa đủ hay sao? Em còn muốn gì ở chị nữa chứ?
Nhưng chẳng có đám đông nào xúm tụm lại, cũng chẳng thấy mẹ cô ta vồn vã chạy tới, cả căn phòng bệnh lặng thinh chỉ có Chu Tử Đằng cùng Chu Khuynh Cơ đối diện nhau. Cô ả có chút hoang mang, thấy thế Chu Tử Đằng chỉ cười nhẹ, điềm tĩnh lấy điện thoại ra mở cho cô xem. Là màn hình chiếu của máy quay lén thu về điện thoại.
Chu Khuynh Cơ đôi mắt đầy hoảng loạn nhìn đám đông ngoài bệnh viện đang nhốn nháo trước cảnh hai người phụ nữ lạ mặt xảy ra xây xát mà lao vào cào cấu nhau dưới sảnh. Còn một chỗ khác người người cũng tụ tập lại đông không kém, là cảnh một ông lão đang chỉ trỏ mắng một thanh niên, mà thanh niên này cũng hất cằm quát lại. Còn một cảnh nữa... không có nhiều người vây quanh như hai cảnh trong máy quay nãy, mà chỉ có hai người trong cầu thang đi tắt đã gỉ sét vắng tanh, chỉ người có phận sự mới vào được.
Một người phụ nữ trung niên có sắc đẹp kiều diễm, cùng một gã đàn ông trẻ tuổi hơn nhiều khoác áo blouse... đang kịch liệt... làm tình. Mà người phụ nữ đó, rõ mồn một... là mẹ cô.Chu Khuynh Cơ như chết điếng người nhìn cảnh tượng này, nhìn Chu Tử Đằng vẫn điềm nhiên như thường trước mắt mà không khỏi phẫn uất trong lòng. Ả ta càng rít to hơn, mong mỏi sẽ có kẻ nghe thấy:
-- Mày là đồ ti tiện! Con điếm vô nhân tính!!! Sao mày dám làm chuyện này!?
-- Cảnh đánh ghen của hai người phụ nữ ở lầu trên thu hút người ở sảnh trái chạy lên coi, cảnh cha con xung đột ở lầu dưới kích thích tính hiếu kỳ của người ở sảnh phải, khiến họ nhào xuống xem. Giờ tôi mới hiểu ra, thuật khơi gợi lòng người, thảo nào, Chu Khuynh Cơ, cô liền có thể lợi dụng thành công miệng lưỡi dư luận!
-- Mày làm vậy là có ý gì? Mày tưởng tao sợ mày sao? Nói cho mày biết, mày sắp chết đến nơi rồi! -- Chu Khuynh Cơ hai mắt long sòng sọc gắt lên. Hóa ra những kẻ trong hai cảnh trên là người của Chu Tử Đằng giả đóng kịch dụ người xung quanh bu lại, để "không gian" cho cô cùng ả "tâm sự".
-- Sao cô lại tức tối đến vậy cơ chứ!? Phút cuối đời, nên tĩnh tâm tu tính một chút, để cầu rằng kiếp sau cô không bị nghiệp chướng quá nặng nề! -- Chu Tử Đằng miệng vẫn bình thản cất lời, nhưng ánh mắt trở nên lạnh đi nhìn cô ta. -- Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân mình, tôi đã nhân nhượng với cô rất nhiều lần, nhưng cô không biết điều mà càng ngày ra tay càng thâm độc. Nhất định, Chu Khuynh Cơ, tôi sẽ không để cho ai giết cô, mà chính tay tôi sẽ tống cổ cô vào tù.
Lời nói sắc bén cùng đanh thép vang lên khiến Chu Khuynh Cơ chợt rùng mình, cái khí thái lạnh lùng uy lực này, cô đã từng thấy qua ở một người, ngưỡng mộ đến mức tôn sùng... Bạch Dĩ Hiên... Vậy mà giờ đây, đứng trước mặt cô với cùng tư chất ngạo nghễ oai nghi đó lại là ả tiện nhân cô căm ghét thấu xương.
-- Sao nào! Mày sẽ giết tao sao? Vậy làm đi, tới đây, tao cũng không ngại tiễn mày một đoạn. Như cái cách mà mẹ tao đã tiễn mẹ mày, bậc cầu thang, còn mày, chỉ cần một bước thôi!
Nói đoạn, cánh tay giấu dưới gối của Chu Khuynh Cơ khẽ siết chặt con dao găm giấu dưới giường, khoảng cách đứng xa, cùng với đống dây nhợ truyền nước găm trên tay không thể khiến cô ả giết chết Chu Tử Đằng. Ả chỉ hận muốn chọc tức con nhỏ đó, cho nó điên lên lao tới, ả sẽ không ngần ngại chém chết nó, kẻ mà ả oán ghét đến tận xương tủy.
Nhưng Chu Tử Đằng thản nhiên lại chẳng hề mảy may bị tác động, cô cười khẽ, tiến tới. Chu Khuynh Cơ ánh mắt tóe lửa, còn hai bước nữa thôi, lại đây, ả sẽ ban cho kẻ thù không đội trời chung này một cái chết tích tắc nhân từ nhất. Tuy nhiên, Chu Tử Đằng chỉ mới đến cuối giường bệnh của Chu Khuynh Cơ đã ngừng bước, cô vẽ một nụ cười điên đảo lòng người, nhẹ nói:
-- Hình như, con đường nhanh nhất để tới cứu nguy cho người bệnh, là đi bằng đường tắt phải không?
Chu Khuynh Cơ mơ hồ nghe lời nói nhẹ như gió thoảng bên tai của Chu Tử Đằng, có chút ngờ ngợ khó hiểu. Nhưng ả chưa kịp định thần, Chu Tử Đằng vẫn nở một nụ cười thương hại trên môi, với tay ấn vảo nút báo động trên vách tường cuối giường bệnh làm nó kêu lên inh ỏi cả bệnh viện.Nút báo động này là do lực lượng "fan" hùng hậu của giới truyền thông yêu cầu làm cho Chu Khuynh Cơ để bảo vệ thần tượng đáng thương của họ. Mỗi khi có gì nguy hiểm, chỉ cần nhấn vào nút này, nó sẽ lập tức phát tiếng kêu, đánh động bảo vệ cùng y tá cho biết cô cần sự giúp đỡ, sẽ tức tốc chạy tới... bằng cầu thang tắt.
Giờ phút này Chu Khuynh Cơ mới hiểu ra, ả ta hốt hoảng gào lên, phút chốc nỗi căm hận của ả lên tới đỉnh điểm:
-- Tiện nhân! Sao mày dám!?
Chu Tử Đằng thì ngược lại, đôi mắt không một chút gợn sóng, cô vẫn như có như không mặc chuông báo động rền vang, mở điện thoại cho Chu Khuynh Cơ xem.
Quách Mộng Thu cùng cậu trai trẻ khoác áo bác sĩ đang điên cuồng ra vào, Quách Mộng Thu ngửa cổ ưỡn ngực rên lên dâm đãng, chắc là vì đang trong trạng thái cao trào tột độ mà không để ý đến mọi chuyện xung quanh. Bỗng đâu có một toáng người, bảo vệ cùng y tá hối hả chạy lên thật nhanh, liền thảng thốt bắt gặp cảnh đáng xấu hổ này. Quách Mộng Thu như không ngờ tới chết sững người, bà ta lõa lồ, dưới chân còn nhơm nhớp dịch trắng. Cậu trai trẻ vẻ mặt vô cùng đắc ý cùng mãn nguyện bình tĩnh kéo khóa quần lên, trái với một Quách Mộng Thu cuống cuồng mặc lại quần áo. Đám y tá thì đỏ mặt ném cho bà ta ánh nhìn khinh bỉ, còn cánh bảo vệ thì tự dưng được thấy thân thể nuột nà của bà ta, còn cảnh tượng ái ân lén lút không thể tin được này nữa.
Mặc cho chuông báo reo lên, nhỏ dần rồi tắt hẳn, bên phía cầu thang tắt, ai nấy cũng đều cứng đờ người không biết xử sự thế nào, Quách Mộng Thu y phục nhếch nhác, lôi thôi liền chạy đi. Bỗng nhiên từ sảnh phải dưới lầu, cả đám người ùn ùn chạy lên. Hóa ra là "ông bố già" lúc nãy đang "điên máu đuổi đánh" "cậu con trai bất hiếu" đã chạy lên lầu, thế là người người cũng hùa theo lên xem. Rồi tất nhiên, "ông bố già" "vô tình" va trúng Quách Mộng Thu khiến bà ngã vật ra, người ở dưới chạy lên liền thấy cảnh tượng Quách Mộng Thu áo quần xốc xếch, gương mặt phiếm hồng gợi cảm, dưới hai chân còn dính dịch nhớp nháp. Khỏi phải nói, những chuyện tiếp theo, ai cũng biết.
Chu Khuynh Cơ nhìn cảnh tượng này, tay siết lại bấu vào da thịt đến túa máu, cô ả nghiến răng kèn kẹt, khóe mắt ứa lệ khi thấy mẹ mình lẳng lơ bị phát giác. Trời ơi, tương lai của ả sẽ ra sao? Chuyện này chắc chắn bị phanh phui, "Chu phu nhân lén lút ngoại tình trong bệnh viện", cộng đồng dư luận chính là sự đả kích nặng nề nhất, thổi phồng chuyện này như chơi, cùng cánh bảo chí hóng chuyện, nhất định sẽ moi ra những lần lăng loàn bán thân của mẹ ả không chỉ lần này, rồi thân phận tiểu tam của mẹ con ả cũng sẽ bị sáng tỏ. Trời ơi! Rồi ả sẽ phải xoay sở ra sao? Khốn kiếp! Quách Mộng Thu, bà đúng là chỉ tổ hại đời tôi!
-- Mày... mày... con điếm độc ác!!! Sao mày có thể sắp đặt ra chuyện này? -- Chu Khuynh Cơ thống khổ hét lên.
-- Cậu trai hoan ái với mẹ cô, không nhớ sao? Là cái người mà cô đã nhẫn tâm quẳng cho những lão già biến thái chơi vờn một đêm, chỉ vì cậu ta hiếu kì theo đuôi quay được clip cô quan hệ một gã đàn ông có bề thế. Những tên biến thái đó đã hủy hoại cậu ta, khiến cậu ta cả đời không sinh con được, không lâu sau thì phát hiện ra cậu ấy đã nhiễm HIV. Tâm lí sốc nặng đến bị câm, cậu ta mang mối hận đến giờ. Tôi chỉ là giúp cậu ta trả mối thù trong năm tháng cuối đời mà thôi.
Chu Khuynh Cơ nghe vậy thì run lên, cô ta nghe như sét đánh bên tai. Cô ả không hề nhớ, mạng sống của người khác ả chỉ cần ném một câu buộc miệng là xong, nào có bận tâm điều gì khác. Nhưng chưa hết, Chu Tử Đằng đã đay nghiến cất lời:
-- Hai người phụ nữ đánh ghen ở trên, không nhận ra sao, họ từng là hai nữ minh tinh nổi tiếng, có lần đã đứng ra thẳng thắn vạch trần cô không tiếc lời. Liền bị cô âm hiểm không thương tiếc vùi dập, dùng mọi thủ đoạn quyền thế hãm hại, bị bức bách đến nỗi giờ phải nhục nhã làm gái sống qua ngày.
Chu Khuynh Cơ khuôn mặt tái nhợt trông thấy, ả điên loạn ôm đầu hét lên bảo cô dừng nói. Tuy vậy, Chu Tử Đằng vẫn tiếp lời.
-- Còn hai bố con vừa nãy, là cậu cháu. Bố của cậu trai đó là thương nhân, vô tình cuốn theo vòng xoáy một kế hoạch "tuyệt hảo" của cô, bị cô mưu mẹo đổ tội tham nhũng giết người, bị phán án tử hình. Mẹ cậu trai đó bị sốc nặng mà chết. Những người này hôm nay đều là quả báo mà cô từng chút một tích tụ lại, tôi chính là có lòng tốt đem tặng lại cô quả báo này.
Nói rồi, Chu Tử Đằng cất điện thoại vào túi, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh nhìn Chu Khuynh Cơ khuôn mặt tái mét, đầu tóc rũ rượi đang điên cuồng cào cấu, bất chấp xông tới cô, kết quả bị vấp cây truyền nước mà té nhào, ả ta gào lên:
-- Chu Tử Đằng! Tao quyết giết mày! Giết cho được mày! Có làm ma tao cũng sẽ ám mày cho tới lúc mày tắt thở! Tiện nhân! Đĩ điếm! Mày hại đời tao!
-- Được, tôi tiếp cô, Chu Khuynh Cơ. Một mạng của Veronique phu nhân, một đời con gái của 'Chu Tử Đằng' bị cô rắp tâm bôi nhọ đến quẫn cùng, cộng với những phận người khốn khổ bị cô tàn độc ra tay, đến đây, Chu Khuynh Cơ. Nhân quả thường đến muộn làm cho người đời tưởng thế gian không có báo ứng. Ngay lúc này đây, đến lúc cô thu hoạch rồi!
Nói xong, Chu Tử Đằng dứt khoát rời đi, bỏ lại tiếng gào thét thê lương của Chu Khuynh Cơ trong căn phòng tĩnh mịch, bỏ ngoài tai những tiếng chế giễu rầm rộ của đám người quây quanh một Quách Mộng Thu đang khúm núm bê bết dưới kia. Như nó vốn phải thế, tất cả chỉ mới bắt đầu.
Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Chapter 69
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trăng bị chẻ làm hai mảnh, tiêu điều treo trên làn tóc mây áng đêm đen. Gió thu vẫn cứ nhè nhẹ thoảng qua như vậy, cứ như đang đùa bỡn con người về cái sự yên bình mỏng manh, trước khi đổ về giông bão.
Bạch Dĩ Hiên ôm người con gái đang thư thả đọc sách trong ngực, lòng không khỏi suy tư. Anh sờ sờ chiếc nhẫn ngọc thạch chạm khắc uy hùng với những đường nét tinh xảo ở trên tay, chiếc nhẫn là biểu trưng ngàn đời cho quyền lực của Lão đại, một chiếc nhẫn đáng giá bảy năm cuối đời của Bạch Kỳ Sơ.
Vậy có đáng không? Anh nghĩ. Có lẽ cha anh, ông ta cũng hiểu điều này. Đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người ông yêu là không thể, nhưng đứng trên đỉnh quyền lực tối cao thì có thể. Cái thế giới này bảo rằng, nếu muốn có được quyền lực, thì phải chịu hy sinh tình yêu, nếu muốn có được tình yêu, thì phải chịu buông lơi quyền lực. Bởi vì chỉ cần lơ là một chút thôi, thì ngay cả quyền lực và tình yêu, ta đều mất tất.
Đôi mắt anh cứ vô thức nhìn chiếc nhẫn có đính hòn ngọc Ruby cổ xưa huyền bí, đến bây giờ anh mới nhận ra, Chu Tử Đằng, thế giới mà anh nhìn thấy, khác với thế giới mà em nhìn thấy. Anh cứ tưởng rằng chỉ cần đạt quyền lực tối thượng thì sẽ không còn mối đe dọa nào nữa, và từ đó anh có thể sống hạnh phúc cùng cô. Chẳng phải đó là mục đích mà Bạch Kỳ Sơ tranh giành ngôi vị Lão đại này sao - sự yên bình đếm bằng từng giây từng phút?
Và nó thật hài hước biết bao! Ngôi vị Lão đại không phải là thứ Bạch Kỳ Sơ muốn có mà là thứ ông ấy buộc phải có. Cũng giống như muốn giữ thăng bằng trên chiếc xe đạp, ta chỉ có thể tiếp tục đạp về phía trước. Ngôi vị Lão đại, là sự cân bằng giữa quyền lực và tình yêu mà Bạch Kỳ Sơ dành cho Hạ Nhược Tuyết. Bạch Kỳ Sơ thừa hiểu sự sống chết một sớm một chiều trong giới Hắc đạo này, cho nên ông đã nghĩ đến tình huống bất trắc nhất,ông không thể bảo vệ cho Hạ Nhược Tuyết đến cuối đời trong yên bình, vì còn rất nhiều thế lực khác lớn hơn lăm le muốn hạ gục ông. Nếu như Bạch Kỳ Sơ chết đi, rồi Hạ Nhược Tuyết sẽ ra sao, rồi Bạch gia sẽ đi về đâu, phải hi vọng sự rủ lòng thương từ những kẻ khát máu ngoài kia ư?
Cái người ta quan tâm sau cùng mỗi cuộc thi, là người nào đứng nhất - nổi trội hơn hẳn, đẳng cấp hơn hẳn, là kẻ đứng đầu. Khiến người ta nghe danh thôi cũng phải e dè, cũng phải ngưỡng mộ, ai quan tâm đến người thứ hai, thứ ba chứ, suy cho cùng cũng sau người khác mà thôi. Chính vì thế, nên Bạch Kỳ Sơ mới khao khát đến vậy với vị trí Lão đại, thống lĩnh Hắc đạo, thống trị thế giới ngầm, quyền lực lớn lao như vậy, còn kẻ nào dám khinh khi hãm hại?
Bạch Kỳ Sơ đã nghĩ như thế, ông đánh đổi bảy năm để đạt tới điều này, nếu không nhờ ngôi vị Lão đại này của Bạch Kỳ Sơ, không biết Bạch gia sẽ xoay sở thế nào sau cái chết của ông. Cục diện bây giờ đang rất hỗn loạn, anh đã dấn quá sâu vào thế giới tăm tối này, chỉ còn cách chiến đấu tới cùng với nó. Nếu hỏi anh giữa quyền lực và tình yêu anh sẵn sàng đánh đổi cái nào, thì anh sẽ không chút do dự chọn đánh đổi tình yêu.Bởi vì, anh đã thao thức suy nghĩ về nó rất nhiều lần. Bởi vì thế giới mà anh thấy khác với thế giới mà cô thấy. Anh cần quyền lực để chu toàn tình yêu của cả hai, ngay cả khi làm cho cô đau khổ mà chết tâm với mình, anh vẫn sẽ chọn quyền lực. Cứ như thế đi, chí ít ra thì khi có quyền lực, anh vẫn có thể bảo vệ cô, đưa cô thoát ra khỏi địa ngục trần gian này và cho cô một cuộc sống mới... Thế giới ngoài kia có thể có tình yêu mà không cần phải sở hữu quyền năng gì to tát, nhưng thế giới này, tình yêu sẽ chết trong tay một người không có quyền hành.
Từng đợt suy nghĩ cứ ùa về khiến anh không thể toàn tâm toàn ý hưởng thụ đêm dài với cô. Lại nhìn xuống Chu Tử Đằng, người con gái trong vòng tay anh có chút lờ đờ buồn ngủ nhưng vẫn cứ bướng bỉnh khư khư cầm quyển sách dưỡng thai chăm chú đọc. Anh biết cô đang rất háo hức mong chờ đứa con đầu lòng của hai người, anh cũng vậy, hơn ai hết. Bạch Dĩ Hiên nhẹ nhàng lấy quyển sách khỏi tay Chu Tử Đằng, anh hôn lên trán cô rồi tắt đèn.
-- Ngủ đi. -- Anh nói khẽ -- Em không cần phải thức đêm thức hôm đọc những quyển sách này. Anh không thích đọc sách, cho nên con cũng không thích đâu.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì bật cười, cô yêu thương hôn lên má anh rồi gối đâu lên cánh tay rắn chắc của anh, dịu dàng cất lời:
-- Hiên, anh thích con trai hay con gái? -- Dù đã hỏi anh vấn đề này một lần, anh cũng đã cho cô câu trả lời, nhưng cô vẫn rất hồi hộp.
Bởi vì cô biết tính chất quan trọng của đứa trẻ này, cô hi vọng đứa bé sẽ là con trai. Thật ra, trước kia cô có phần ghen tuông khi biết Chu Khuynh Cơ mang thai, dù biết đó không phải là con anh, nhưng nhìn phản ứng của các giáo chủ mà xem. Họ chăm bẵm cho cô ta, kỳ vọng rất nhiều vào hài nhi trong bụng cô ta, chỉ cần là đứa bé trai thì đã có thể đóng vai trò to lớn trong việc vớt vát cơ ngơi của Bạch gia. Mặc dù biết phân biệt giới tính thai nhi là không nên, nói thế nào trong thâm tâm cô cũng có chút kỳ vọng về cốt nhục nối dõi này của anh.
Bạch Dĩ Hiên nhìn thấu được những suy tư của cô, anh im lặng một hồi khiến cô càng thêm bồn chồn. Lát sau, anh mới cất giọng xoa dịu cô:
-- Trước sau vẫn vậy, con gái hay con trai, đều được. Cho nên, em không cần phải lo lắng, về tất cả.
Chu Tử Đằng sau có thể không hiểu lời anh nói. Cô khao khát muốn sinh con trai đầu lòng cho anh, anh lại càng không muốn, nói đúng hơn là anh không quan trọng lắm chuyện giới tính thai nhi. Vì anh không muốn đứa trẻ sinh ra phải cuốn vào cuộc chiến quyền lực của người lớn, là con trai thì được kế nghiệp đáp ứng sự hi vọng của gia tộc, vậy là con gái thì sẽ làm mọi người thất vọng, lắc đầu tiếc nuối ư? Đều là con anh, sao anh có thể để nó bị những kẻ tép riu kia đánh giá khi vừa mới lọt lòng? Anh không cần đến đứa con trai ngay lúc này chỉ để làm vững chắc cơ nghiệp của anh, người cha của nó phải yếu đuối đến mức nào mới phải đặt gánh nặng cứu rỗi gia tộc lên vai nó khi nó mới vừa chào đời kia chứ!?
Chu Tử Đằng cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi hỏi anh điều này, chính anh cũng đã biểu hiện rất rõ ràng rồi. Anh chưa hề đề cập đến chuyện đứa bé trong bụng là con trai hay con gái, anh cũng chưa từng nói với cô muốn có con nối nghiệp, còn không hề thông báo cho toàn thể gia tộc chuyện cô đang mang thai con anh. Cốt là để cô không bị soi mói, không bị các giáo chủ điều nặng tiếng nhẹ làm áp lực, không cần tuyên bố người thừa kế tương lai để đảm bảo ngôi vị mà chỉ yên tâm chăm sóc cô chờ ngày đứa trẻ ra đời, tránh để hai mẹ con gặp nguy hiểm hết sức có thể. Anh hoàn toàn là một người chồng tinh tế, càng là một người cha hoàn hảo.Lại thấy lòng trào dâng chút hổ thẹn, cô liền dúi đầu vào ngực anh, Bạch Dĩ Hiên chỉ bật cười nhẹ, anh dỗ cô:
-- Thật ra anh vẫn thích con gái hơn. Bởi vì Bạch gia sáu đời liên tiếp này chỉ toàn sinh con trai. -- Anh ôn nhu vuốt ve bụng cô - nơi sinh linh nhỏ bé đang an giấc thành hình. -- Khi nghe nói em có thai, cái tên đầu tiên anh nghĩ ra cũng là tên con gái.
-- Ồ, vậy anh định đặt tên con là gì thế? -- Chu Tử Đằng mỉm cười hỏi.
-- Anh muốn em an toàn hạ sinh con xong, mới đặt tên. -- Nói rồi, anh nhu tình đưa tay lên vuốt ve tóc cô. -- Xin lỗi, những ngày sau này, phải cực cho em rồi.
Sắp tới, khối công việc khổng lồ rồi sẽ ập đến khiến anh không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô được. Anh cần cô mạnh mẽ để có thể chịu đựng những đêm cô liêu anh không thể trở về, anh cần cô cứng rắn để có thể cùng anh vượt qua những tháng ngày giông bão phía trước. Anh không thể lơ là việc của Ám đoàn cùng Bạch gia, hoàn toàn không được phép trong thời điểm này, cho nên thời gian dành cho cô có lẽ sẽ chẳng an nhàn như bây giờ. Vì vậy, anh muốn cô có thể kiên cường đi qua.
-- Em hiểu. -- Chu Tử Đằng nhoẻn miệng cười, cô có chút buồn xẹt qua đáy mắt, nhưng sau đó lại lấp đầy bằng những tự hào và dấu yêu, cô hiền từ đáp:
-- Em hiểu mà. Anh biết rõ điều này, hơn cả em.
Chỉ ngắn gọn thế thôi, nhưng cũng đủ chứng minh thấy tình yêu của họ hòa quyện và đồng điệu đến mức nào. Chu Tử Đằng hiểu rõ trách nhiệm mà Bạch Dĩ Hiên phải đối mặt, cô cũng không thể ích kỷ khăng khăng bắt anh chỉ biết lo cho mình, cô không yếu đuối cùng xấu xa đến vậy. Hơn cả một người phụ nữ anh yêu, cô là một người phụ nữ anh cần. Bạch Dĩ Hiên nghe vậy thì không khỏi rung động, người con gái trước mắt luôn làm cho anh cứ ngày một thêm trân quý.
Cuối cùng, cô hàn huyên thêm một lúc với anh rồi thiếp ngủ đi khi nào không biết. Sáng hôm sau dậy, đã không còn thấy anh nằm cạnh. Chu Tử Đằng nhoài người dậy, cảm thấy trống vắng khi thiếu anh, cô biết áp lực mà anh phải chống đỡ trên vai chẳng nhẹ nhõm gì cho cam, do vậy, cô không những không được làm phiền anh, mà còn phải trở thành chỗ dựa tinh thần vững chắc của anh nữa. Điều này không cho phép cô buông thả, luôn bắt cô phải tiếp tục đấu tranh. Cho tới cùng!
Trong đôi mắt nâu của Chu Tử Đằng giờ đây hừng hực ánh lửa, cô trầm tĩnh mấy phút, sau đó đứng phắt dậy, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười trù tính những việc hôm nay.
Chu Tử Đằng lái xe đến bệnh viện, nơi mà Chu Khuynh Cơ đang an dưỡng, cô cá chắc rằng cô ta mặt ngoài thì nói là đang nằm điều trị vết thương cả thể chất lẫn tâm lý; nhưng chắc chắn cô ta đang hưởng thụ. Cô ta lợi dụng "bệnh tình" không tiếp báo chí để làm tăng mức độ nghiêm trọng của thương thế, cũng tránh phỏng vấn nói ra sơ hở, hoặc âm thầm liên lạc bí mật với Chu Quân Dạ chứ không đường đường chính chính tiếp tay, tự bảo vệ bản thân khỏi liên lụy cùng lộ liễu, khó có thể làm người đời nghi ngờ Chu Khuynh Cơ có âm mưu gì sâu hiểu.Nhưng Chu Tử Đằng chắc chắn, cô ta cũng chẳng yên tâm gì bên trong, mà nỗi thấp thỏm càng dâng lên ngùn ngụt. Bạch Dĩ Hiên đã trở về, Chu Khuynh Cơ thừa biết tình thế cô ta bị anh ám giết dễ như trở bàn tay, Hắc đạo vị chiến cũng sắp xảy ra, nào đâu quan tâm cái luật lệ "động người của ai" kia chứ! Chỉ là Bạch Dĩ Hiên cứ thích để cô ta nhởn nhơ như vậy, khiến cô ta cứ bồn chồn không yên, cứ sợ sẽ bị ám sát mà tâm tư chẳng thơi thảnh, như vậy càng tra tấn cô ta gấp bội.
Chu Tử Đằng nhếch môi cười, tay cầm gói linh chi dưỡng bệnh cực hiếm tới phòng cô ta. Tất nhiên cô bị người xung quanh đàm tiếu không ít, nhưng họ chỉ dám thì thào sau lưng, bởi cái khí chất quí phái ngẩng cao đầu như bà hoàng cùng phong thái uy nghi lạ thường của cô khiến họ e ngại. Họ cứ cảm thấy như đang diện kiến một người có quyền lực ghê gớm, mà vẻ đẹp ngày một trở nên đằm thắm mê người của cô, lại phải khiến họ kinh ngạc mà đố kị.
Cô nâng gót tới phòng bệnh của Chu Khuynh Cơ, cô biết hiện bây giờ ngoài Quách Mộng Thu ra, chẳng còn ai ở bên cô ta. Chu Quân Dạ dĩ nhiên là háo hức tất bật cho buổi kiện ngày mai của cô, toàn lực của Chu gia dồn hết cho việc thúc đẩy đầu tư công ty, cùng chuẩn bị thu mua cổ phần Glycine - công ty hắn thèm muốn có được triệt để của gia tộc Esmeé (bởi hắn đắc thắng cho rằng cô sẽ thua kiện và cổ phiếu của Glycine sẽ xuống dốc).
Chu Khuynh Cơ nằm nghe nhạc trên giường bệnh, vẻ mặt xinh đẹp chết người, từng đường nét mềm mại mà gợi tình có thể khiến cánh đàn ông say mê như điếu đổ. Nhìn cô ta như một tiểu thư khuê các thực thụ, nhu mì mà quyến rũ, một gương mặt yêu kiều che đậy cho một tâm hồn mục rữa.
Chu Tử Đằng đứng dựa vào thành cửa, thoải mái gõ "cốc cốc" hai tiếng khiến Chu Khuynh Cơ cảnh giác mở to mắt bật dậy. Vẻ mặt cô ta ngạc nhiên tột độ khi thấy cô ở đây, gào lớn lên như muốn mọi người nghe thấy:
-- Chu Tử Đằng! Sao em lại đến đây? Em hại chị còn chưa đủ hay sao? Em còn muốn gì ở chị nữa chứ?
Nhưng chẳng có đám đông nào xúm tụm lại, cũng chẳng thấy mẹ cô ta vồn vã chạy tới, cả căn phòng bệnh lặng thinh chỉ có Chu Tử Đằng cùng Chu Khuynh Cơ đối diện nhau. Cô ả có chút hoang mang, thấy thế Chu Tử Đằng chỉ cười nhẹ, điềm tĩnh lấy điện thoại ra mở cho cô xem. Là màn hình chiếu của máy quay lén thu về điện thoại.
Chu Khuynh Cơ đôi mắt đầy hoảng loạn nhìn đám đông ngoài bệnh viện đang nhốn nháo trước cảnh hai người phụ nữ lạ mặt xảy ra xây xát mà lao vào cào cấu nhau dưới sảnh. Còn một chỗ khác người người cũng tụ tập lại đông không kém, là cảnh một ông lão đang chỉ trỏ mắng một thanh niên, mà thanh niên này cũng hất cằm quát lại. Còn một cảnh nữa... không có nhiều người vây quanh như hai cảnh trong máy quay nãy, mà chỉ có hai người trong cầu thang đi tắt đã gỉ sét vắng tanh, chỉ người có phận sự mới vào được.
Một người phụ nữ trung niên có sắc đẹp kiều diễm, cùng một gã đàn ông trẻ tuổi hơn nhiều khoác áo blouse... đang kịch liệt... làm tình. Mà người phụ nữ đó, rõ mồn một... là mẹ cô.Chu Khuynh Cơ như chết điếng người nhìn cảnh tượng này, nhìn Chu Tử Đằng vẫn điềm nhiên như thường trước mắt mà không khỏi phẫn uất trong lòng. Ả ta càng rít to hơn, mong mỏi sẽ có kẻ nghe thấy:
-- Mày là đồ ti tiện! Con điếm vô nhân tính!!! Sao mày dám làm chuyện này!?
-- Cảnh đánh ghen của hai người phụ nữ ở lầu trên thu hút người ở sảnh trái chạy lên coi, cảnh cha con xung đột ở lầu dưới kích thích tính hiếu kỳ của người ở sảnh phải, khiến họ nhào xuống xem. Giờ tôi mới hiểu ra, thuật khơi gợi lòng người, thảo nào, Chu Khuynh Cơ, cô liền có thể lợi dụng thành công miệng lưỡi dư luận!
-- Mày làm vậy là có ý gì? Mày tưởng tao sợ mày sao? Nói cho mày biết, mày sắp chết đến nơi rồi! -- Chu Khuynh Cơ hai mắt long sòng sọc gắt lên. Hóa ra những kẻ trong hai cảnh trên là người của Chu Tử Đằng giả đóng kịch dụ người xung quanh bu lại, để "không gian" cho cô cùng ả "tâm sự".
-- Sao cô lại tức tối đến vậy cơ chứ!? Phút cuối đời, nên tĩnh tâm tu tính một chút, để cầu rằng kiếp sau cô không bị nghiệp chướng quá nặng nề! -- Chu Tử Đằng miệng vẫn bình thản cất lời, nhưng ánh mắt trở nên lạnh đi nhìn cô ta. -- Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân mình, tôi đã nhân nhượng với cô rất nhiều lần, nhưng cô không biết điều mà càng ngày ra tay càng thâm độc. Nhất định, Chu Khuynh Cơ, tôi sẽ không để cho ai giết cô, mà chính tay tôi sẽ tống cổ cô vào tù.
Lời nói sắc bén cùng đanh thép vang lên khiến Chu Khuynh Cơ chợt rùng mình, cái khí thái lạnh lùng uy lực này, cô đã từng thấy qua ở một người, ngưỡng mộ đến mức tôn sùng... Bạch Dĩ Hiên... Vậy mà giờ đây, đứng trước mặt cô với cùng tư chất ngạo nghễ oai nghi đó lại là ả tiện nhân cô căm ghét thấu xương.
-- Sao nào! Mày sẽ giết tao sao? Vậy làm đi, tới đây, tao cũng không ngại tiễn mày một đoạn. Như cái cách mà mẹ tao đã tiễn mẹ mày, 26 bậc cầu thang, còn mày, chỉ cần một bước thôi!
Nói đoạn, cánh tay giấu dưới gối của Chu Khuynh Cơ khẽ siết chặt con dao găm giấu dưới giường, khoảng cách đứng xa, cùng với đống dây nhợ truyền nước găm trên tay không thể khiến cô ả giết chết Chu Tử Đằng. Ả chỉ hận muốn chọc tức con nhỏ đó, cho nó điên lên lao tới, ả sẽ không ngần ngại chém chết nó, kẻ mà ả oán ghét đến tận xương tủy.
Nhưng Chu Tử Đằng thản nhiên lại chẳng hề mảy may bị tác động, cô cười khẽ, tiến tới. Chu Khuynh Cơ ánh mắt tóe lửa, còn hai bước nữa thôi, lại đây, ả sẽ ban cho kẻ thù không đội trời chung này một cái chết tích tắc nhân từ nhất. Tuy nhiên, Chu Tử Đằng chỉ mới đến cuối giường bệnh của Chu Khuynh Cơ đã ngừng bước, cô vẽ một nụ cười điên đảo lòng người, nhẹ nói:
-- Hình như, con đường nhanh nhất để tới cứu nguy cho người bệnh, là đi bằng đường tắt phải không?
Chu Khuynh Cơ mơ hồ nghe lời nói nhẹ như gió thoảng bên tai của Chu Tử Đằng, có chút ngờ ngợ khó hiểu. Nhưng ả chưa kịp định thần, Chu Tử Đằng vẫn nở một nụ cười thương hại trên môi, với tay ấn vảo nút báo động trên vách tường cuối giường bệnh làm nó kêu lên inh ỏi cả bệnh viện.Nút báo động này là do lực lượng "fan" hùng hậu của giới truyền thông yêu cầu làm cho Chu Khuynh Cơ để bảo vệ thần tượng đáng thương của họ. Mỗi khi có gì nguy hiểm, chỉ cần nhấn vào nút này, nó sẽ lập tức phát tiếng kêu, đánh động bảo vệ cùng y tá cho biết cô cần sự giúp đỡ, sẽ tức tốc chạy tới... bằng cầu thang tắt.
Giờ phút này Chu Khuynh Cơ mới hiểu ra, ả ta hốt hoảng gào lên, phút chốc nỗi căm hận của ả lên tới đỉnh điểm:
-- Tiện nhân! Sao mày dám!?
Chu Tử Đằng thì ngược lại, đôi mắt không một chút gợn sóng, cô vẫn như có như không mặc chuông báo động rền vang, mở điện thoại cho Chu Khuynh Cơ xem.
Quách Mộng Thu cùng cậu trai trẻ khoác áo bác sĩ đang điên cuồng ra vào, Quách Mộng Thu ngửa cổ ưỡn ngực rên lên dâm đãng, chắc là vì đang trong trạng thái cao trào tột độ mà không để ý đến mọi chuyện xung quanh. Bỗng đâu có một toáng người, bảo vệ cùng y tá hối hả chạy lên thật nhanh, liền thảng thốt bắt gặp cảnh đáng xấu hổ này. Quách Mộng Thu như không ngờ tới chết sững người, bà ta lõa lồ, dưới chân còn nhơm nhớp dịch trắng. Cậu trai trẻ vẻ mặt vô cùng đắc ý cùng mãn nguyện bình tĩnh kéo khóa quần lên, trái với một Quách Mộng Thu cuống cuồng mặc lại quần áo. Đám y tá thì đỏ mặt ném cho bà ta ánh nhìn khinh bỉ, còn cánh bảo vệ thì tự dưng được thấy thân thể nuột nà của bà ta, còn cảnh tượng ái ân lén lút không thể tin được này nữa.
Mặc cho chuông báo reo lên, nhỏ dần rồi tắt hẳn, bên phía cầu thang tắt, ai nấy cũng đều cứng đờ người không biết xử sự thế nào, Quách Mộng Thu y phục nhếch nhác, lôi thôi liền chạy đi. Bỗng nhiên từ sảnh phải dưới lầu, cả đám người ùn ùn chạy lên. Hóa ra là "ông bố già" lúc nãy đang "điên máu đuổi đánh" "cậu con trai bất hiếu" đã chạy lên lầu, thế là người người cũng hùa theo lên xem. Rồi tất nhiên, "ông bố già" "vô tình" va trúng Quách Mộng Thu khiến bà ngã vật ra, người ở dưới chạy lên liền thấy cảnh tượng Quách Mộng Thu áo quần xốc xếch, gương mặt phiếm hồng gợi cảm, dưới hai chân còn dính dịch nhớp nháp. Khỏi phải nói, những chuyện tiếp theo, ai cũng biết.
Chu Khuynh Cơ nhìn cảnh tượng này, tay siết lại bấu vào da thịt đến túa máu, cô ả nghiến răng kèn kẹt, khóe mắt ứa lệ khi thấy mẹ mình lẳng lơ bị phát giác. Trời ơi, tương lai của ả sẽ ra sao? Chuyện này chắc chắn bị phanh phui, "Chu phu nhân lén lút ngoại tình trong bệnh viện", cộng đồng dư luận chính là sự đả kích nặng nề nhất, thổi phồng chuyện này như chơi, cùng cánh bảo chí hóng chuyện, nhất định sẽ moi ra những lần lăng loàn bán thân của mẹ ả không chỉ lần này, rồi thân phận tiểu tam của mẹ con ả cũng sẽ bị sáng tỏ. Trời ơi! Rồi ả sẽ phải xoay sở ra sao? Khốn kiếp! Quách Mộng Thu, bà đúng là chỉ tổ hại đời tôi!
-- Mày... mày... con điếm độc ác!!! Sao mày có thể sắp đặt ra chuyện này? -- Chu Khuynh Cơ thống khổ hét lên.
-- Cậu trai hoan ái với mẹ cô, không nhớ sao? Là cái người mà cô đã nhẫn tâm quẳng cho những lão già biến thái chơi vờn một đêm, chỉ vì cậu ta hiếu kì theo đuôi quay được clip cô quan hệ một gã đàn ông có bề thế. Những tên biến thái đó đã hủy hoại cậu ta, khiến cậu ta cả đời không sinh con được, không lâu sau thì phát hiện ra cậu ấy đã nhiễm HIV. Tâm lí sốc nặng đến bị câm, cậu ta mang mối hận đến giờ. Tôi chỉ là giúp cậu ta trả mối thù trong năm tháng cuối đời mà thôi.
Chu Khuynh Cơ nghe vậy thì run lên, cô ta nghe như sét đánh bên tai. Cô ả không hề nhớ, mạng sống của người khác ả chỉ cần ném một câu buộc miệng là xong, nào có bận tâm điều gì khác. Nhưng chưa hết, Chu Tử Đằng đã đay nghiến cất lời:
-- Hai người phụ nữ đánh ghen ở trên, không nhận ra sao, họ từng là hai nữ minh tinh nổi tiếng, có lần đã đứng ra thẳng thắn vạch trần cô không tiếc lời. Liền bị cô âm hiểm không thương tiếc vùi dập, dùng mọi thủ đoạn quyền thế hãm hại, bị bức bách đến nỗi giờ phải nhục nhã làm gái sống qua ngày.
Chu Khuynh Cơ khuôn mặt tái nhợt trông thấy, ả điên loạn ôm đầu hét lên bảo cô dừng nói. Tuy vậy, Chu Tử Đằng vẫn tiếp lời.
-- Còn hai bố con vừa nãy, là cậu cháu. Bố của cậu trai đó là thương nhân, vô tình cuốn theo vòng xoáy một kế hoạch "tuyệt hảo" của cô, bị cô mưu mẹo đổ tội tham nhũng giết người, bị phán án tử hình. Mẹ cậu trai đó bị sốc nặng mà chết. Những người này hôm nay đều là quả báo mà cô từng chút một tích tụ lại, tôi chính là có lòng tốt đem tặng lại cô quả báo này.
Nói rồi, Chu Tử Đằng cất điện thoại vào túi, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh nhìn Chu Khuynh Cơ khuôn mặt tái mét, đầu tóc rũ rượi đang điên cuồng cào cấu, bất chấp xông tới cô, kết quả bị vấp cây truyền nước mà té nhào, ả ta gào lên:
-- Chu Tử Đằng! Tao quyết giết mày! Giết cho được mày! Có làm ma tao cũng sẽ ám mày cho tới lúc mày tắt thở! Tiện nhân! Đĩ điếm! Mày hại đời tao!
-- Được, tôi tiếp cô, Chu Khuynh Cơ. Một mạng của Veronique phu nhân, một đời con gái của 'Chu Tử Đằng' bị cô rắp tâm bôi nhọ đến quẫn cùng, cộng với những phận người khốn khổ bị cô tàn độc ra tay, đến đây, Chu Khuynh Cơ. Nhân quả thường đến muộn làm cho người đời tưởng thế gian không có báo ứng. Ngay lúc này đây, đến lúc cô thu hoạch rồi!
Nói xong, Chu Tử Đằng dứt khoát rời đi, bỏ lại tiếng gào thét thê lương của Chu Khuynh Cơ trong căn phòng tĩnh mịch, bỏ ngoài tai những tiếng chế giễu rầm rộ của đám người quây quanh một Quách Mộng Thu đang khúm núm bê bết dưới kia. Như nó vốn phải thế, tất cả chỉ mới bắt đầu.