Một lời nói ra khiến ai nấy mặt cũng lộ rõ vẻ bàng hoàng, trừ hai đấng giáo chủ anh minh là Bạch Thừa Húc và Cố Đồ Ức chỉ buông tiếng thở dài. Bạch Dĩ Hiên thì mặt vẫn không đổi sắc, anh nhìn liếc qua Lương Kỷ Khiên ngồi đối diện, người anh em chí cốt của anh, người đã từng nói sẽ tận tâm với Bạch gia cho đến cuối đời.
Lương Kỷ Khiên mặt vẫn chẳng biểu hiện gì, có chăng là một chút mãn nguyện như thể anh đã chờ đợi việc này lâu lắm rồi. Thanh tẩy Hắc đạo, nếu thành công thì danh tiếng sẽ oanh dội khắp Thế giới ngầm, rồi sẽ chẳng ai dám khinh khi gia tộc dù chỉ mới có mặt trong Hắc đạo qua năm đời nhưng đã hai lần thanh tẩy toàn thắng này. Lương Kỷ Khiên rất mong chờ điều này, nhưng chưa vui mừng được bao lâu, đã nghe Bạch Dĩ Hiên lãnh đạm nói tiếp:
-- Sau khi thanh tẩy Hắc đạo xong, tôi sẽ thoái vị.
Câu nói này càng khiến mọi người sửng sốt hơn, nhất là Lương Kỷ Khiên, anh ta không giấu nổi vẻ sững sờ. Giáo chủ Cố Đồ Ức cau mày nói:
-- Chuyện này hệ trọng. Không chỉ là của riêng Bạch gia mà còn liên lụy tới các gia tộc khác. Xin Lão đại ăn nói cẩn trọng.
-- Cậu cũng đã trưởng thành rồi, Bạch Dĩ Hiên. -- Nhiếp giáo chủ, người đã cất công dạy anh chuyện chính trị, nhíu mày cất giọng. -- Đừng có vì một phút bốc đồng mà làm lỡ vận.
-- Phải! Cậu may mắn được kế ngôi Lão đại, nhẽ ra nên thấy mình được tín nhiệm mà làm hết sức! Cớ sao lại muốn từ ngôi? Như vậy quá phụ công của Bạch tiên sinh cha cậu rồi!
-- Còn nữa, "thanh tẩy Hắc đạo"? Cậu quả là không biết suy nghĩ! Một lần thanh tẩy phải huy động tất cả lực lượng của các gia tộc. Tốn kém rất nhiều!
-- Ý này tôi không tán thành. Lần cha cậu thanh tẩy mất bảy năm, chúng tôi cũng bỏ máu xương ra không ít. Giờ lại phải tiếp tục thanh tẩy, sức nào chịu cho cam?
Từng lời phủ quyết cứ lần lượt đưa ra làm đại sảnh Bạch gia ồn ào tột độ. Giáo chủ nào cũng nhăn mặt nhăn mày tỏ rõ thái độ không đồng tình. Cố giáo chủ cũng rất bất đồng nhìn anh, đứa trẻ này, cục diện còn chưa đủ rối loạn hay sao mà lại khiến nội bộ thêm lục đục? Lương Kỷ Khiên vô cùng tức giận nhìn anh, hai từ "thoái vị" vào tai nghe sao mà thật hèn hạ và yếu đuối! Không đáng mang họ Bạch!
Nhưng Bạch Dĩ Hiên vẫn không mảy may tác động bởi lời xì xào nặng nề của họ. Anh ngước lên nhìn ông, Bạch Thừa Húc là người duy nhất điềm đạm nhìn mọi việc diễn ra mà không nói tiếng nào, nhưng kết quả thì ông luôn nắm chắc trong tay, cái đầu chiến lược thâm sâu hơn hẳn mọi người. Cho nên Bạch lão gia rất được kính trọng, ông phải cực kì có tài thao lược mới có thể hai đời liên tiếp dạy dỗ nên hai vị Lão đại uy thế như vậy. Chỉ tiếc, chẳng hiểu sao, ông sau một biến cố nào đó mà chỉ có mình ông biết, đã quyết không bao giờ tham gia bất kì cuộc chiến giao tranh nào trong giới Hắc đạo.Bạch Thừa Húc giương đôi mắt lõi đời nhìn cháu trai, đôi mắt xanh kia thật giống như con trai ông năm đó, toát lên sự kiên định cùng thông suốt không thể đổi dời. Ông từ tốn mở miệng:
-- Ừm. Ta đồng ý.
-- Lão giáo chủ!!! -- Ai ai cũng kinh ngạc thốt lên.
-- Lão gia chủ. -- Giáo chủ Cố Đồ Ức khó hiểu lên tiếng. -- Ta biết ngài là người công tư phân minh, chuyện gì cũng thấu suốt. Nhưng quyết định này của ngài khiến ta e ngại. Ngài chắc chắn chứ?
-- Hoàn toàn như "lấy trứng chọi đá"! -- Nhiếp giáo chủ bất mãn cất lời. -- Ngài nên biết qui mô của cuộc Thanh tẩy Hắc đạo là lớn đến thế nào! Chưa kể những gia tộc khác có khi căm phẫn sự hiếu chiến của chúng ta mà đầu quân về phe Chương gia cũng nên! Lúc đó đừng nói chúng ta thất bại thảm hại mà sẽ có nguy cơ diệt vong!
-- Nhiếp giáo chủ nói phải! Xin ngài suy nghĩ lại. Huống hồ chúng ta giờ có chuẩn bị cũng không kịp! Chắc chắn sẽ thua dưới tay Chương gia!
-- Cậu đừng quá tham lam! -- Một giáo chủ khác hậm hự quát. -- Cậu nên nhớ cậu chỉ là con rơi của dòng họ Bạch, cậu nên biết thân phận và trách nhiệm của mình! Nghe đâu dạo đây cậu đang lo ôm ấp nhân tình, có phải bị ả đàn bà kia làm ngu muội luôn rồi không?
Vị giáo chủ đó vừa dứt lời, tức thì cả đại sảnh lâm vào trầm mặc. Cả đại sảnh dường như bị luồng khí lạnh thấu xương bao vây, ai cũng có phần lúng túng khi nghe ông ta nói. Chính ông ta cũng cảm thấy mình quá khích mà lỡ lời, nhưng ông ta không sợ vì nghĩ mình nói chẳng sai, các giáo chủ khác cũng hướng ánh nắt đồng tình về phía ông kia mà! Họ đồng loạt liếc xem phản ứng của vị Bạch Lão đại trẻ người, chỉ thấy anh nét mặt chẳng chút gợn sóng, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo tột độ.
Ai nấy cũng một dạ bồn chồn, kể cả Cố Đồ Ức cũng nơm nớp lo sợ Bạch Dĩ Hiên sẽ bị kích động mà gây xung đột. Thế mà Bạch Thừa Húc thật khác người, ông bật cười:
-- Ta lại thấy hay đấy chứ! Con trai ta có một đứa con rơi... À... Rơi trên ghế Lão đại.
Lời ông nói ra, hàm ý đầy phần khiến các vị giáo chủ khác vô cùng bối rối. Mấy lão ta con riêng cũng có lắm, nhưng toàn là "phá gia chi tử" hay "há miệng chờ sung" mà thôi, cũng chẳng làm nổi chuyện lớn gì. Mấy lão ta ganh ghét cứ bép xép thế thôi, chứ nếu dựa theo sự thật thì Bạch Dĩ Hiên là con dòng chính, là đích tôn, kế thừa ngôi vị này hoàn toàn xứng đáng. Nhìn lại công lao của anh lại chẳng thể chê bai vào đâu được. Nhưng do sự việc năm ấy, Bạch Thừa Húc buộc phải gán anh hai từ "con riêng", nếu không mấy lão già đó đã chẳng dám làm khó anh hay tỏ thái độ coi thường anh đến vậy. Tuy nhiên, ông đời nào để cháu trai ông nhẫn nhịn chịu thiệt thòi:
-- "Thanh tẩy Hắc đạo"? Còn tùy vào quan niệm của từng người. -- Ông đưa đôi mắt già nua mà lõi đời nhìn quanh đại sảnh một lượt, rồi chậm rãi cất lời. -- Có người cho rằng, "Thanh tẩy Hắc đạo" tức là tập trung lực lượng đi tấn công các gia tộc khác trái ý nhằm bắt tất cả phải phục tùng; người khác lại cho rằng "Thanh tẩy Hắc đạo" tức là tiêu diệt những thành phần ô uế của thế giới ngầm, khiến thế giới này "sạch sẽ" hơn; cũng có người cho rằng "Thanh tẩy Hắc đạo" là một cách nói hào hùng hơn cho việc tiếm ngôi tranh quyền, lật đổ vị vua hiện tại để mình lên làm vua.Bạch Thừa Húc cười điềm đạm, ai ai cũng im lặng lắng nghe không dám cắt lời vị giáo chủ tinh thông này. Ông khẽ ra hiệu cho người bưng lên tách trà ướp mùi hoa Oải hương mà ông thích, từ tốn tiếp lời:
-- "Thanh tẩy Hắc đạo", suy cho cùng chỉ có bốn từ, nhưng bốn từ này tùy người mà mang tầm cỡ cùng ý nghĩa khác nhau. Vì vậy nên... -- Nhấp một ngụm trà thơm, ánh mắt ông đặt lên người Bạch Dĩ Hiên, các vị giáo chủ khác đều nín thở chờ câu nói sau của ông, đồng loạt hướng tầm mắt về phía anh. --...Dĩ Hiên, nói ta nghe, "Thanh tẩy Hắc đạo", là nhắm tới thứ gì?
Cả đại sảnh chợt trở nên căng thẳng, bầu không khí im ắng tột độ đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở hồi hộp của mọi người. Bạch Dĩ Hiên tay chậm rãi gõ bàn, các vị giáo chủ khác trông chờ câu trả lời của anh đến sốt ruột, anh chỉ nhếch môi cười, ánh mắt lạnh lùng liếc qua các giáo chủ đã coi thường anh, miệng lãnh đạm phát ra ba từ:
-- Chương Du Thần.
Câu trả lời của anh khiến ông cười nhẹ, lại nhâm nhi tách trà ngon mặc cho mấy vị giáo chủ kia lại quay sang bàn tán với nhau lời ra lời vào. "Thanh tẩy Hắc đạo" mà họ tưởng là sẽ qui mô, to tát đến rúng động thế giới ngầm là dồn lực triệt tiêu một gia tộc? Nhưng thế cũng có khác gì đâu, Chương gia cũng được xem như "Vị vua thứ hai" của Hắc đạo, đâu phải muốn nói diệt là diệt. Họ còn đang xì xào to nhỏ,đã nghe anh thản nhiên cất tiếng:
-- Sẽ không liên lụy đến các vị. Đối đầu với Chương gia lần này, chỉ có Ám đoàn của tôi cùng Băng đảng Mafia La Nostre. Hoàn toàn không cần sự can dự của các ngài, cho nên các ngài có thể yên tâm đứng ngoài cuộc chiến.
-- Cậu nói cái gì? Chỉ dựa vào sức của Bạch gia? Cuồng ngạo! -- Nhiếp giáo chủ tức giận thở phì phò quát. Học trò mà ông tâm đắc, đây là học trò mà ông tâm đắc sao? Thằng bé đang nghĩ gì vậy? Đơn độc đối đầu với gia tộc ngàn đời bằng sức của gia tộc mới chen chân trong Hắc đạo có mấy đời, nó là đang tự đào mồ chôn mình!
-- Tôi đã gửi "Độc triệt chiến thư" cho Chương Du Thần. Ít hôm nữa, cục Luật Thế giới ngầm sẽ gửi thư mời tất cả các gia tộc trong Hắc đạo tới làm chứng cho lễ khai chiến. Chương Du Thần đã chấp thuận, cũng sẽ ở đó. -- Ánh mắt anh có chút âm trầm.
Các vị giáo chủ nghe đến bốn chữ "Độc triệt chiến thư" thì bất giác rùng mình. "Độc triệt chiến thư" là thư tuyên chiến của độc nhất một gia tộc với một gia tộc, là sự khiêu chiến một mất một còn của hai gia tộc mà không có sự trợ giúp của gia tộc khác. Hai gia tộc này sẽ vận dụng hết tất cả quyền lực cùng lực lượng giao tranh với nhau trên tất cả mọi phương diện, không bị luật lệ nào trói buộc. Phe chiến thắng là phe có kẻ đứng đầu của gia tộc này giết được kẻ đứng đầu của gia tộc khác hoặc hoàn toàn bắt gia tộc đó quỳ gối xin hàng. Phe thua cuộc sẽ chịu một cái kết rất thảm khốc. Bị tru di cả dòng tộc hay nếu đối với gia tộc "nhân từ", thì chỉ là giết tất cả con trai thừa kế của gia tộc đó, chẳng khác mấy so với việc hủy diệt gia tộc đó. Đồng thời toàn bộ tài sản của gia tộc đó sẽ thuộc về gia tộc này, cả lực lượng quân đội, cùng vợ con của kẻ đứng đầu gia tộc thua cuộc, đều trở thành vật sở hữu của phe thắng cuộc.Thư tuyên chiến trọng đại như thế này ắt sẽ được đông đủ các gia tộc tụ họp lại "chứng nhận". Chỉ có những gia tộc tự tin vào thế lực của mình mới có thể đưa ra lời khiêu chiến nguy hiểm như vậy. Và trước giờ bất bại toàn thắng "Độc triệt chiến thư" chính là Chương gia, từ ngàn đời xưa Chương gia đã xóa sổ rất nhiều gia tộc bằng " Độc triệt chiến thư", những gia tộc ngạo mạn nghĩ mình đủ mạnh để đánh bại Chương gia đều không còn sống để lưu lại dấu tích trong sổ sách. Tài sản mà Chương gia giành được là nhiều không kể xiết, chính vì vậy mà Chương gia không bao giờ bị vơi kiệt kinh tế, điều đó là lí giải vì sao Chương gia được mệnh danh là "Mãnh hổ đại đế" của Hắc đạo. Ấy vậy mà ngày hôm nay, Bạch Dĩ Hiên lại gửi chiến thư này đến Chương Du Thần.
-- Bạch Dĩ Hiên... cậu... cậu vừa nói cái gì? -- Nhiếp giáo chủ ánh mắt bàng hoàng cực độ khó khăn mở miệng. -- Cậu điên rồi sao!? Cậu coi trời bằng vung hay sao!?
-- Dĩ Hiên! Cháu nên nhớ chiến thư mà cháu gởi vô cùng mạo hiểm. Chúng ta không được phép can dự, chỉ có thể đứng ở ngoài trơ mắt nhìn gia tộc của cháu đơn thân độc mã giao chiến với Chương gia! Sao cháu có thể liều lĩnh như vậy!? -- Cố giáo chủ Cố Đồ Ức gào lên từng tiếng xé ruột, ông không có con trai, đã hằng xem Bạch Dĩ Hiên là con đẻ của mình. Vậy mà... -- Bạch Thừa Húc! Lão già này! Ông già rồi nên lú lẫn phải không!? Không có sự đồng ý của ông, đời nào nó làm chuyện này!
Giáo chủ Cố Đồ Ức ném ánh nhìn phẫn nộ về phía Bạch Thừa Húc, chỉ thấy ông lâm vào trầm tư, ánh mặt sâu thẳm không thể đoán ra ông đang nghĩ gì. Bạch Dĩ Hiên, anh nở một nụ cười nhẹ, chan hòa hơn bao giờ hết, anh điềm đạm nói:
-- Đây không phải chuyện của Bạch gia hay Chương gia. Mà là của Bạch Dĩ Hiên với Chương Du Thần. " Độc triệt chiến thư" cũng đã gửi, trốn chạy đồng nghĩa với kẻ thua cuộc. Kết thúc cuộc họp.
Nói rồi, anh không chần chừ quay người rời Đại sảnh, để lại ai nấy vẻ mặt cũng thất thần cùng hoảng hốt. Có nhiều gia tộc khá vui mừng vì chí ít không bị liên lụy, mặc dù nếu Bạch gia thua sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới họ nhưng mạng sống họ không bị đe dọa, họ nên lấy làm vui.
Bạch Dĩ Hiên ra khỏi Đại sảnh, anh bước qua hoa viên định rời Bạch gia để đến một nơi. Chợt có người từ đằng sau túm lấy anh, Bạch Dĩ Hiên nhanh như cắt nghiêng người chộp lấy cánh tay của kẻ đó quật thật mạnh xuống nền cỏ.
-- Lương Kỷ Khiên.
-- Chết tiệt! Bạch Dĩ Hiên! Tên gàn dở! Cậu có suy nghĩ không vậy? Sự liều lĩnh bốc đồng của cậu dẫn Bạch gia vào nguy hiểm. Cơ ngơi của Bạch gia, sự suy tồn của Bạch gia có thể bị phá hủy chỉ trong nháy mắt! Chương Du Thần nhất định sẽ giết cậu! Bạch gia nhất định sẽ suy vong!
-- Vậy tôi sẽ cố hết sức chết cũng phải khiến hắn chết theo. -- Bạch Dĩ Hiên thả tay khỏi Lương Kỷ Khiên, anh ném cho Lương Kỷ Khiên ánh nhìn lạnh lẽo.
"Độc triệt chiến thư" có trường hợp gọi là hòa trận nếu người đứng đầu của hai bên cùng tử trận. Tất nhiên người trong gia tộc có thể thừa kế và chọn đánh tiếp hoặc cả hai cùng rút lui. Đó là lí do vì sao gia tộc nào cũng muốn có thật nhiều con trai cường hãn, chính là để "phòng bị" cho trường hợp này.-- Thật ngông cuồng! -- Lương Kỷ Khiên gầm gừ đứng dậy. -- Kết hôn với Cố Tinh Uyển, con gái của Cố giáo chủ đi.
-- Anh nói gì. -- Bạch Dĩ Hiên lạnh nhạt hỏi.
-- Gia tộc của ả đàn bà kia chẳng thể giúp gì cho cậu. Mặc dù là cuộc chiến độc nhất của hai gia tộc nhưng gia tộc họ vợ, họ chồng vẫn có thể tiếp tay một nửa. Đó là "luật". Ít ra thì có thêm sự trợ giúp của Cố Đồ Ức vẫn hơn.
Lương Kỷ Khiêm vô cùng thực tâm nói vậy, ấy cũng là nguyên nhân mà các cuộc hôn nhân chính trị trở nên cần thiết. Một sự liên minh cực kì quan trọng để có thể tồn tại lâu trong thế giới này. Huống chi Cố Đồ Ức không có con trai, lại rất quí Bạch Dĩ Hiên, anh muốn kết hôn với con gái dù là mục đích quân sự ông ta cũng sẽ không ngần ngại gả cho.
Tuy nhiên, Bạch Dĩ Hiên chỉ thinh lặng một lúc, cuối cùng vẫn xoay bước rời đi. Ngoài cổng Tiêu Khiết đã túc trực đem xe đón anh, anh bước vào xe rồi chiếc Rolls Royce lướt đi mất.
-- Tôn chủ, ngài muốn đi đâu.
-- Đến mộ cha tôi.
-- Tôn chủ? Tôi có nghe nhầm không? -- Tiêu Khiết ngạc nhiên hỏi, đây là lần đầu tiên anh nghe Bạch Dĩ Hiên muốn tới mộ Bạch Kỳ Sơ sau ngần ấy năm.
-- Không.
Thế là Tiêu Khiết đành giấu thắc mắc trong lòng, liền bẻ hướng ra khu mộ riêng của Bạch gia. Bãi đất ấy mặc dù luôn được cắt tỉa cây lá, quét dọn sạch sẽ nhưng cũng chẳng làm bớt đi cái sự âm u vốn có của nó. Tiêu Khiết không dám đi vào "diện kiến" phần mộ tổ tiên của Bạch gia nên thức thời lui xe ra ngoài đợi.
Bạch Dĩ Hiên chậm rãi bước vào, phần mộ lạnh lẽo đến rợn người. Nơi chôn cất những con người đã một thời huy hoàng lại mang nét ảm đạm, những cha ông một đời lừng lẫy tiếng vang này chắc chẳng dễ chịu gì ở nơi im ắng thế này nhỉ? Anh cười thầm. Đôi chân anh rảo qua đám cỏ dại chưa được dọn dẹp, rồi dừng lại trước một nấm mồ.
Bạch Kỳ Sơ chi mộ
Và cứ như vậy, anh cứ đứng chôn chân trước bia mộ bạc bẽo đó, cả buổi chiều. Để nghĩ về nhiều thứ mà trước đây anh chưa từng cho nó xuất hiện trong tâm trí mình. Rất nhiều thứ.
Cũng là buổi chiều đó, trái với không gian vắng lặng nơi Bạch Dĩ Hiên, nơi của Chu Tử Đằng lại có phần rộn rã.
-- Andrew! Audrey! Đủ rồi! Đừng nghịch nước nữa! -- Bạch Sở Viên hét lên, vội vã chạy xuống phía hai cậu nhọc quậy phá đang lấy lọ nước cất đổ vào bong bóng rồi ném vào nhau làm nước văng tung tóe. -- Chết tiệt! Lũ tiểu quỷ!!!
Mặc cho Bạch Sở Viên khổ sở đối phó với tụi nhọc tinh nghịch ở ngoài kia, Từ Lục Giai, Ngũ Tần, Chu Tử Đằng thì lại nhàn nhã uống thử rượu nho mới ủ của nhà họ Ngũ mà Ngũ Tần đem tới. Nâng li rượu nho sóng sánh trên tay, Ngũ Tần cười nói:-- Qua cuộc họp bàn vừa rồi, mới biết Tử Đằng tiểu thư thật mưu trí. Phen này Chu Quân Dạ tưởng mình hơn người, ai ngờ lại bị người chơi lại. Xem ra tôi chẳng cần mất công sức mấy đâu. Không cần tôi cô vẫn dư sức thắng kiện một cách oanh liệt.
-- Nhưng có thêm Tần Ngũ đại luật sư vẫn hay. Ai ai cũng biết anh đại diện cho "chính nghĩa", anh mới bước ra bào chữa cho phe nào thì mọi người đều hiểu phe đó vô tội dù có là bị cáo. Uy danh của anh, làm lung lay tinh thần của Chu Quân Dạ và tạo hiệu ứng dư luận vẫn tuyệt hơn! -- Chu Tử Đằng thưởng thức vị đậm đà của rượu nho, vui vẻ tiếp lời.
Còn Từ Lục Giai mọi ngày năng nổ thì từ đầu đến cuối lại khá kiệm lời. Anh vẫn đang suy nghĩ mãi về một chuyện. Anh bắt đầu lần mò nhớ lại về các chi tiết trong cuốn truyện mà Mễ Lợi Lợi đã hào hứng nhận góp ý từ anh. Bởi vì anh là Cảnh sát cho nên có phần cứng nhắc, thế giới ngầm mà anh tạo ra đã áp đặt rất nhiều luật như thế giới thường, và cư dân trong Hắc đạo buộc phải tuân theo những luật lệ quái quỷ mà anh cao hứng viết nên một cách khôi hài. Không hiểu sao khi nghe Ngũ Tần cùng Chu Tử Đằng nói về Luật pháp trong cuộc thảo luận, anh lại nghĩ đến điều này.
Bất chợt Bạch Sở Viên thét lên làm anh giật mình, cũng khiến Chu Tử Đằng cùng Ngũ Tần dừng cuộc nói chuyện.
-- Chết tiệt! Mụ Giả! Cô tới đây làm gì! Còn cô Mạc nữa! Này, hai người đừng nói là nghi ngờ tôi với cái tên họ Lãnh rồi kéo nhau đến đánh ghen đấy! Tôi không đánh phụ nữ!
-- Đừng lo, tôi cũng vậy. -- Giả Tư Lộ khinh khỉnh hất hàm. -- Quý hóa quá! Được Bạch nhị thiếu gia chào đón cơ đấy. Thật không hiểu sao ngày đó anh cũng được Cung giáo chủ nhận dạy.
-- Tất nhiên là ông ta không bị đui hết hoàn toàn hai mắt rồi, mụ Giả.
Nghe có tiếng cãi nhau ồn ào, Chu Tử Đằng bước xuống xem, đột nhiên có người lao tới ôm chầm lấy cô làm cô hết cả hồn.
-- Chị!!!!
-- Lưu Ly? -- Chu Tử Đằng nhận ra cô bé trước mắt thì vô cùng bất ngờ. -- Sao em lại ở đây?
Mạc Lưu Ly, con bé gầy hơn trước, gương mặt cũng mất dần nét tươi tắn ngày nào mà thay vào đó là vẻ mệt mỏi do gắng gượng. Nhưng nụ cười trên môi con bé thì vẫn luôn rạng rỡ như thể nó là thứ duy nhất chứng tỏ con bé là Mạc Lưu Ly, cô bé luôn nở một nụ cười trên môi.
-- Được biết em bị cấm túc ở biệt thự cũ của Lãnh gia, chị có thử liên lạc với em nhưng bất thành. Hỏi người quen ai cũng lắc đầu không biết. Chị đã cố lén vài lần đến đó nhưng thật chẳng thể tìm thấy biệt thự cũ của Lãnh gia. Cho nên...
-- Cho nên chị đã gọi Giả tiểu thư, phải không? -- Mạc Lưu Ly cảm động nói. -- Em cứ tưởng không ai quan tâm tới em, nhưng không ngờ còn có chị. Em rất cảm ơn chị, chân thành đấy! Cảm ơn chị.
-- Người em nên cảm ơn là Giả tiểu thư. -- Chu Tử Đằng nhìn qua Giả Tư Lộ. -- Chị nghĩ cô ấy...ừm... với thân phận là vợ chưa cưới... sẽ có quyền hành đi lại. Nên đã gọi nhờ cô ấy dùng quyền hành qua mắt tên gác cổng biệt thự vào đón em ra. Bởi chị rất lo lắmg cho em... Giả tiểu thư...-- Không cần cảm ơn. -- Giả Tư Lộ ngoảnh mặt đi "Hừ" một tiếng. -- Tôi nể mặt Bạch lão đại thôi.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì phì cười, cô nhận ra Giả Tư Lộ ngoài tính kiêu kì của tiểu thư ra thì là một người tốt, hiếm có vợ chính thất nào lại biết phân biệt hoàn cảnh cư xử như vậy với tình nhân là Mạc Lưu Ly. Mạc Lưu Ly cũng rất biết ơm Giả Tư Lộ nhưng vì ngại thân phận mà không dám biểu hiện quá, sợ làm cô ấy thêm kinh ghét mình.
-- A! Em quên mất! Em đã thử mọi cách trốn khỏi biệt thự ấy, ngặt nỗi bảo vệ quá nghiêm. Cũng may Giả tiểu thư đến kịp lúc, trước phiên tòa ngày mai, em nghĩ thứ này có ích.
Nói rồi Mạc Lưu Ly dúi vào tay Chu Tử Đằng một cái USB. Ngũ Tần cùng Từ Lục Giai khá tò mò, đồng thanh hỏi:
-- Đây là cái gì?
-- Trong đây là tệp tin ghi âm. Chẳng phải của chị gửi cho em sao, mặc dù em không hiểu tại sao nó lại đến tay em. Tệp tin này ghi rõ đoạn đối thoại giữa Chu Khuynh Cơ và Chu Quân Dạ về kế hoạch của họ. Như vậy sẽ rất thuận lợi trong việc vạch trần tội ác của hai anh em họ Chu này.
Mọi người nghe xong đều không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, Bạch Sở Viên nhanh tay liền cắm nó vào laptop rồi cho phát. Quả nhiên là đối thoại giữa Chu Khuynh Cơ và Chu Quân Dạ, đích thị Chu Cảnh Điềm đã dùng điện thoại mà cô lén đưa ghi âm lại. Khi tệp kết thúc, ngoài Mạc Lưu Ly có vẻ hứng khởi ra thì ai nấy cũng lâm vào trầm tư.
-- Mọi người nghĩ thế nào về đoạn ghi âm này? -- Chu Tử Đằng cau mày hỏi.
-- Trò nhảm nhí. -- Giả Tư Lộ cười khinh. -- Tưởng ai cũng ngu như họ.
-- Ồ, Giả tiểu thư có cùng suy nghĩ với tôi sao? -- Ngũ Tần nhìn Giả Tư Lộ với đôi mắt tán thưởng.
-- Tất nhiên rồi. Tôi mặc dù ít đi ra ngoài nhưng sự việc xảy ra xung quanh thì nắm rất rành. Nghe nói Chu Cảnh Điềm bị điên dại nên chị em Chu Khuynh Cơ bỏ lơ, thực chất chỉ là lừa người thôi. Họ chính là đang cho Chu Cảnh Điềm cơ hội được vùng vẫy, tìm người cứu thoát mà sập bẫy thôi!
-- Phải. -- Từ Lục Giai nói tiếp. -- Tôi không tin Chu Quân Dạ không cho người theo dõi Chu Cảnh Điềm, chuyện ông ta được tiếp tế chiếc điện thoại chắc hắn đã biết mới tương kế tựu kế. Ông ta giả điên cũng là do Chu Quân Dạ thích thú chơi vờn để ông ta sống, nếu không vì mưu mô gì đó của hắn thì hắn đã chẳng để Chu Cảnh Điềm sống làm gì.
-- Chưa kể... -- Bạch Sở Viên cười đắc ý nói. -- Muốn nói chuyện có nhiều chỗ an toàn để nói, anh em họ lại nói ngay ở phòng bệnh của Chu Cảnh Điềm, mà lại nói chuyện cơ mật. Tôi không nghĩ ra lí do gì khác khiến hai kẻ đó ngu ngốc làm vậy ngoài có ý đồ gian xảo.
-- Một vấn đề nữa. -- Chu Tử Đằng mở miệng. -- Biệt thự Lãnh gia vốn không liên lạc được thời phút ấy lại gửi được một tệp tin. Chứng tỏ đã có gì đó thuộc về công nghệ xảy ra. Chắc chắn có sự nhúng tay của cao thủ hacker là Chu Quân Dạ, mặc dù không thể hoàn toàn thao túng hết đường truyền công nghệ nhưng trong thời gian ngắn thì có thể. Ý chính là, hắn muốn chúng ta mừng rỡ sử dụng tệp tin này trong phiên tòa ngày mai. Rồi sẽ mắc bẫy một kế hoạch mưu mô nào đó của hắn.
-- Ra là vậy. -- Mạc Lưu Ly thông suốt cất lời. -- Cũng thật may...
-- Ừm. Chúng ta, cứ trông chờ vào ngày mai đi. -- Ngũ Tần nói. -- Mọi câu hỏi luôn đi kèm theo đáp án. Trời cũng đã ngả chiều rồi, tôi phải về chuẩn bị cho phiên toà ngày mai đây. Tạm biệt mọi người.
-- Không cần phí thời giờ nữa. Vất vả nhiều rồi, nghỉ ngơi đi thôi. Chúc mọi người buổi tối an lành. -- Từ Lục Giai cũng theo chân Ngũ Tần ra lấy xe đi về. Anh cần phải thư giãn cho tỉnh táo để nhớ ra các luật, biết đâu nó có thể giúp ích trong việc tìm ra mối quan trọng nào đó.
-- Hừ! Tôi đã lén cha đi một tiếng rồi. Cũng nên trở lại Dinh thự họ Giả. Cáo từ. Về chuyện của Mạc Lưu Ly, cô nhờ Bạch lão đại tiện lời nói chuyện với Lãnh Dịch Khiêm đi. -- Giả Tư Lộ búi lại mái tóc, chỉ bỏ lại một câu rồi cũng ngoe nguẩy rời đi.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì thở dài, cái tên Lãnh Dịch Khiêm đó chịu nghe ai nói sao. Bình sinh hắn ghét nhất bị can hệ vào chuyện riêng tư, mà Bạch Dĩ Hiên cũng không thích xen vào việc riêng của bạn bè. Cô quay sang Mạc Lưu Ly, dịu dàng nói:
-- Lưu Ly, chị sẽ cố hết sức giúp em. Chuyện đã lâu, chắc Lãnh thiếu cũng nguôi ngoai rồi. Em tạm thời ở lại biệt thự này, còn có Andrew và Audrey ở đây! Em không cô đơn đâu, chị sẽ thường xuyên ghé qua đây, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cho em.
-- Làm phiền chị quá... -- Mạc Lưu Ly có chút buồn rầu nói. Lãnh Dịch Khiêm "nguôi giận", thật nực cười, biểu hiện của anh ta chính là không quan tâm cô, ngày lại ngày, có lẽ đã quên mất cô luôn rồi.
-- Haizz... Được rồi... Mạc tiểu tì, nào, tôi dẫn cô vào diện kiến bệ hạ. Mong cô có lời thì khuyên giúp hai ngài thương tôi, đừng hành hạ tôi nữa.
Bạch Sở Viên vo đầu xoay người dắt Lưu Ly vào trong, lời nói hài hước của anh làm Lưu Ly nhẹ lòng cười khúc khích. Chu Tử Đằng cũng thấy yên tâm mà đi khỏi, cô nhanh chân ra lấy xe, cô cứ cảm thấy bứy rứt trong người thế nào ấy. Định nhấn nút gọi cho Bạch Dĩ Hiên thì bất chợt lại nhận cuộc gọi từ anh:
-- Hiên?
-- Anh đây. Em đang ở đâu vậy.
-- Ừm... Chiều giờ em bàn chuyện ở biệt thự của Bạch Sở Viên. A! Dĩ Hiên!
-- Ừ. Gì vậy?
-- Anh đến vườn cây tử đằng ở ngoại ô thành phố đi. Em có chuyện muốn nói với anh!
-- Nơi đó? Được rồi, anh sẽ đến.
-- Vậy đi! Em đến sau.
Tắt điện thoại, trong lòng Chu Tử Đằng đan xen những phấn khích cùng hồi hộp. Đêm nay, cô đã quyết định sẽ nói ra thân phận thật sự của mình, dù nghe nó có hoang đường đến mức nào đi nữa. Anh cần phải biết điều này, nếu cô đã muốn cùng anh đi hết cuộc đời. Thật không biết phản ứng của anh sẽ ra sao.
Đêm nay... Ngày mai... Và cả ngày hôm sau nữa.
Không biết... nó sẽ như thế nào.