Dường như trời đêm đang nằm lặng lẽ đếm sao ở đâu đó. Cảnh khuya đầy sao thế kia, nếu trời đêm vẫn cứ mải mê nhìn ngắm chúng như vậy... thì trăng này sáng cho ai?
Hoa này nở vì ai?
Chu Tử Đằng nâng mi mắt, cô lại ngó nhìn xung quanh, là căn phòng của cô nơi Trình gia quen thuộc. Không gian vô cùng yên tĩnh, đâu phải cái khoảnh khoắc nguy hiểm hỗn loạn nơi King"s Spear, mà sao cô lại vô cùng khao khát cảm giác an bình nơi đó!? Chu Tử Đằng hạ mí mắt, cô đã quên mất để lại cách thức liên lạc với Bạch Dĩ Hiên rồi. Thế giới 7 tỉ người chật ních như vậy, tựa muôn vàn vì sao trên bầu trời, vậy có chăng tìm được vì tinh tú đặc biệt đó?
Khẽ động đậy, cô mới để ý đến bàn tay mình đang bị Trình Phong Lữ gắt gao nắm chặt. Trình Phong Lữ quần áo công sở còn chưa thay ra, quầng thâm nơi đáy mắt hiện rõ, anh đang ngủ nhưng tay anh vẫn không buông tay cô, nắm chặt vô cùng. Điều này làm trái tim Chu Tử Đằng nhói một cái. Phải chi khi xưa... Dường như cảm nhận được động tĩnh của cô, Trình Phong Lữ liền giật mình ngẩng đầu dậy, khi thấy cô đã tỉnh ngủ mà tươi cười nhìn mình, anh mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười mở lời:
-- Hình như em đi đến nơi nào, nơi đó đều có chuyện. Đã dọa sợ em rồi.
-- Có lẽ tôi có lực hấp dẫn đặc thù. -- Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh, làm bộ tự nhiên vén tóc. -- Thể trạng tôi có bị sao không? Thai nhi có bị ảnh hưởng gì không?
-- Không. Em bị sốc nên ngất đi, đã được nửa ngày, nhưng mức độ không nguy hiểm nên thai nhi vẫn an toàn... -- Trình Phong Lữ chậm rãi nói từng tiếng. -- Tôi xin lỗi...
-- Kìa... Sao anh lại xin lỗi!? Người nên xin lỗi là tôi, lại làm phiền hà đến anh rồi. Bác Phỉ không bị gì chứ? Ai mà ngờ con phố King"s Spear lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu!
-- Bác ấy không bị sao, không có người chết, chỉ có một phần sáu du khách bị thương, còn lại đều an toàn thoát ra. -- Trình Phong Lữ cúi gằm xuống nhìn đôi tay trống trải của mình, cười gượng. -- Nhưng mà tôi đã không lo cho em chu toàn... Nếu như... Nếu như em không may mắn tai qua nạn khỏi, vậy tôi cả đời cũng không sống thanh thản được.
Trình Phong Lữ vừa nói hết câu, thì cánh cửa đã mở ra, nhìn người bước vào, Chu Tử Đằng bất ngờ reo lên:
-- Từ Lục Giai!? Anh về rồi đấy à!
-- Dạ, thưa nương nương. Nô tài về rồi! -- Từ Lục Giai ánh mắt cũng không giấu khỏi vui vẻ nhìn về phía cô. Sau mấy ngày đi phiêu bạt, làn da của anh trở nên đen sạm, rắn chắc, nhưng vậy càng khiến anh trở nên cuốn hút hơn rất nhiều. Anh đánh mắt qua bóng dáng Trình Phong Lữ đang ngồi cạnh giường cô, có phần mất tự nhiên. -- Tham kiến Trình thiếu, vẫn khỏe chứ?
-- Chào cậu, tôi vẫn khỏe. Hôm nay Từ thiếu ghé qua Trình gia, có đem theo tin mừng chứ!?
Trình Phong Lữ đứng dậy, cười nhạt. Chu Tử Đằng nhìn hai người họ, cũng đoán biết được "tin mừng" ấy là gì, chỉ mong cho bọn họ khẳng định lại đúng điều cô đang nghĩ tới.
-- Ừm. Tin mừng. -- Từ Lục Giai từ tốn nói, giọng điệu cũng không mang theo mấy cung bậc cảm xúc. -- Thứ nhất, đã tìm được Ixora Dietes. Thứ hai, đã tìm được... Bạch Dĩ Hiên.
Anh vừa nói xong, liền liếc xem biểu hiện của Chu Tử Đằng. Cô ngoài vui mừng vì đã tìm được bà nội của Bạch Dĩ Hiên ra, cũng không biểu lộ mấy sự kinh ngạc. Nhìn cô như vậy, Trình Phong Lữ ngược lại tỏ vẻ ngạc nhiên:
-- Chu Tử Đằng, anh trai tôi chắc chắn 100%, Bạch thiếu chủ vẫn còn sống. Đã xác định được tung tích rồi. -- Anh còn nghĩ cô vì nghe được tin này mà bán tin bán nghi đến thất thần, mới lặp lại kỹ càng một lần nữa. -- Tôi biết là em rất nghi ngờ, nhưng mà...
-- Không cần giải thích đâu, Trình Phong Lữ. Tôi tin. -- Chu Tử Đằng nhìn ha người trước mắt, tựa lưng vào thành giường buông một tiếng thở dài. -- Tôi đã gặp anh ấy rồi.
-- Gì cơ!? -- Cả hai người đều đồng thanh kêu lên. Cứ nghĩ họ là người sớm nhất biết hành tung hiện nay của Bạch Dĩ Hiên, nào ngờ cô đã biết. Còn hơn thế, cô đã giáp mặt Bạch Dĩ Hiên!? Sao có thể?
Nhận ra mối nghi hoặc trong mắt mọi người, Chu Tử Đằng đem đôi mắt nhìn ra vùng trời xa xăm, dịu giọng nói:
-- Cơ duyên kỳ ngộ. Tôi đã gặp anh ấy trên con phố King"s Spear sáng nay. Cũng chính anh ấy đã cứu tôi. Nhưng đáng tiếc quá... anh ấy không nhớ tôi...
Màn đêm đính ngoài kia hàng vạn vì sao lấp lánh tỏa sáng lung linh khắp trời. Nhưng ánh sáng huyền dịu ngoài kia không thuộc về những vì sao, chúng thuộc về vầng trăng cô độc ngoài kia. Khi người nhìn lên bầu trời, người sẽ thấy cả dải trời đính bạt ngàn ánh sao, hay người sẽ thấy áng trăng kia treo đơn lẻ một mình?
-- Cô đã gặp Bạch Dĩ Hiên? -- Từ Lục Giai chậm rãi mở miệng. -- Anh ta thế nào?
-- Vẫn ổn. Vẫn còn có sức để chọc tôi giận. -- Chu Tử Đằng khẽ vuốt ve bụng mình, lỡ như anh vì mất trí nhớ mà không nhận con bé thì sao đây? Vậy thì... anh chết chắc rồi! Lơ đễnh buông một tiếng thở dài, Chu Tử Đằng cười nhẹ, nói. -- Đã tìm ra bà nội của anh ấy rồi ư, Từ Lục Giai?
-- Ừ, đã tìm ra, khá khó khăn. Thật ra thì, Ixora Dietes cũng không có gọi là "bặt vô âm tín" như đồn đãi. Mà là bà yêu cầu Bạch gia giữ kín tung tích của bà, Bạch gia không được can hệ cũng như phải đảm bảo tuyệt đối không tìm kiếm bà. Một chuyện gì đó xảy ra trong quá khứ đã khiến Ixora tuyệt tình đến thế với Bạch Thừa Húc. Tôi phải lần tìm manh mối từ tài liệu viết tay của ngài Achraf Dietes, có nói về thị trấn hẻo lánh Charmé, nơi Ixora được sinh ra. Thế là tôi lần tìm tới nơi đó, hỏi han người dân xung quanh, và đã tìm được bà dưới cái tên "Ixia Daphne". Bà hiện giờ quản lý một tiệm bánh nhỏ, thị trấn không đông người nên cũng ít ai biết tới.
Thật ra Từ Lục Giai vốn sẽ không tìm được phu nhân Ixora nếu không có Bạch lão gia. Đương lúc anh đang rối rắm quay cuồng tìm vị trí của Bạch lão phu nhân, thì nhận được thư nhắn chỉ gỏn gọn ba từ: "Thị trấn Charmé" của Bạch Thừa Húc. Ông đang giúp anh, và dù nói là Ixora yêu cầu Bạch gia không can thiệp tới phần đời còn lại của mình, thì Bạch Thừa Húc vẫn giữ chút tình nghĩa mà âm thầm dõi theo người vợ cũ của mình. Đàn ông của Bạch gia... thật rắc rối!
Chu Tử Đằng nghe vậy thì gật gật đầu, lòng tràn ắp những hi vọng. Cầu mong bà Ixora biết được điều gì đó có thể giúp được Bạch Dĩ Hiên, chứ nếu như Lương Kỷ Khiên vẫn đang toàn quyền kiểm soát trí não của anh, thì dù anh có thực sự nhớ lại đi chăng nữa, hắn cũng sẽ bắt anh phải quên. Tình hình Bạch gia căng thẳng lắm rồi, cô cũng không muốn phiền hà đến Bạch lão gia nữa.
-- Vậy Từ Lục Giai, nếu đã tìm được Bạch lão phu nhân, vậy hãy mau mau mời bà ấy về đi. -- Chu Tử Đằng sốt ruột nói.
-- E là không dễ. -- Trình Phong Lữ lắc đầu. -- Lão phu nhân Ixora là tiền bối, hậu bối chúng ta không được thất lễ. Bà đã thẳng thừng tuyệt giao với Bạch gia như vậy, cũng không thể bắt ép bà trở về.
-- Phải. -- Từ Lục Giai gật đầu. -- Ixora Dietes phu nhân đã có một quãng thời gian phải vô cùng đau khổ mới dứt áo ra đi những mấy mươi năm không quay lại như thế. Vả lại xung quanh bà vẫn còn vài bà thủ hạ thân tín của ngài Achraf khi xưa để lại cho con gái, nếu ta nóng nảy họ sẽ động thủ ầm ĩ như chơi. Và tôi chắc đó không phải điều Bạch Thừa Húc mong đợi.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì cau mày, quả đúng thật. Cô chưa bao giờ gặp mặt Bạch lão phu nhân một thời nổi danh "khó tính", sẽ chẳng tránh nổi chuyện không khéo ăn khéo nói gây ác cảm với bà, như vậy thì hỏng việc. Cho dù đã tìm được Ixora phu nhân, ấy vậy mà cũng không thể giải quyết được gì lớn. Vị lão phu nhân này, nói cắt đứt quan hệ là cắt đứt quan hệ, để mặc cho Bạch gia tự sinh tự diệt, anh em họ Bạch suốt mấy mươi năm qua cũng không quan tâm lấy một cái, như Bạch Sở Viên còn phải thắng thắn nói không nhớ mặt bà, nói là hồi cha anh tham gia "Thanh tẩy Hắc đạo", đến mẹ cũng chưa biết mặt bà.
Đang lâm vào trạng thái rối bời, bỗng phòng vang lên từng tiếng gõ cửa đều đều. Trình Phong Lữ là người nhanh nhẹn nhất bước đến mở cửa phòng, Mạc Lưu Ly đang dìu Trình lão phu nhân đi tới. Cô bé cúi đầu lễ phép chào từng người trong phòng, nhỏ giọng:
-- Anh Trình, dì Trình (Trình phu nhân) cùng anh hai anh có gọi anh ở dưới sảnh, anh mau xuống đi thôi.
-- Mẹ cùng anh hai gọi anh? -- Trình Phong Lữ thoáng nhíu mày, rồi chợt nhớ ra gì đó, anh vội chạy xuống dưới nhà. -- Anh biết rồi. Cảm ơn em.
Trình lão phu nhân nhâm nhi ly trà Mạc Lưu Ly đang ân cần rót cho bà, nhẹ giọng:
-- Hai cháu đang nói về Ixora Dietes?
-- A! -- Chu Tử Đằng là người có phản ứng đầu tiên. Cô chợt nhớ lại chuyện tình hoa Oải hương mà Lâm Ái Hoa năm đó là ngọn ngành nỗi ghen tuông của Ixora, đắn đo một chút, cô thấp giọng. -- Vâng... là bà nội của Bạch Dĩ Hiên đấy ạ.
-- Bà biết bà ấy đúng không? -- Từ Lục Giai vào thẳng vấn đề. -- Bà ấy đang ở thị trấn Charmé xa xôi.
-- À... -- Trình lão phu nhân ngân dài, bà mỉm cười, đặt tác trà xuống, dịu giọng. -- Đưa ta đi gặp bà ấy, ta có thể mời bà ấy trở về.
-- Dạ!? Bà à... sao có thể!
Chu Tử Đằng cực kì ngạc nhiên, ai chẳng biết thời trẻ Ixora phu nhân luôn coi Lâm Ái Hoa phu nhân là kẻ thứ ba chiếm khứ trái tim chồng mình. Cũng chính vì bà mà Bạch Thừa Húc mới ban tặng cho Ixora sự cô đơn dài đằng đẵng, bà ấy hẳn vô cùng căm ghét bà, sao sẽ chịu gặp mặt bà, còn theo bà trở về nữa!?
-- Tử Đằng. Rồi một ngày nào đó cháu sẽ nhận ra thôi. Rằng khi ta còn trẻ, cảm xúc sẽ chiếm trọn thời gian ta, khiến ta trở nên sốc nổi và phạm nhiều sai trái. Nhưng khi ta đã già rồi, thời gian sẽ lấp kín cảm xúc, có những chuyện mà ta nghĩ sẽ không đời nào bỏ qua, ta đã chợt không thiết nghĩ đến nó nữa. -- Bà nhìn cô, cười hiền dịu. -- Tin ta đi. Đưa ta đến thị trấn Charmé, và ta sẽ không trở về một mình. Ta hứa đấy!
Bạch lão phu nhân không nói đùa, bà nhìn cô bằng một ánh mắt, khẩn thiết nhiều hơn là tha thiết. Như thể đây là chuyến đi của những năm tháng cuối đời mà bà không thể bỏ lỡ. Từ Lục Giai im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười phấn khởi:
-- Được rồi bà! Cháu sẽ đi chuẩn bị phương tiện ngay đây. Mỗi phút giây đáng quí như vàng, không thể chậm trễ nữa rồi. Từ đây tới Charmé mất một ngày đi đường, cháu sẽ sắp xếp ổn thỏa cho bà.
-- Vậy cảm ơn cháu nhiều.
Từ Lục Giai nhanh chóng khuất bóng sau cánh cửa, lúc này chỉ còn ba bà cháu ở trong phòng. Trình lão phu nhân tiến tới, khẽ đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô, nở một nụ cười ấm áp:
-- Cháu tôi, lúc nào cũng thích dấn thân vào nguy hiểm thế này! Xem nào, thai nhi đã lớn chừng này rồi, khi nào thì hạ sinh con gái đây!?
-- Chưa tới hai tháng nữa thôi, bà ạ. -- Cô âu yếm cười cười, cực kì trông chờ ngày bé con được ra đời. Đánh ánh mắt về phía Mạc Lưu Ly đang vui vẻ nhìn cô, cô liếc thấy cổ tay cô bé có vết bầm. Những ngày gần đây Lãnh Dịch Khiêm hay ghé qua Trình gia bàn chuyện, khó tránh cảnh hai người chạm mặt nhau, và tối nào về cô bé cũng rúc trong chăn khóc thút thít. Đã có chuyện gì xảy ra, cô phải hỏi Camellia mới được.
Hai tháng, chỉ hai tháng nữa thôi. Nhưng cũng trong sáu mươi ngày không có lấy một giây xuôi tay này, ai ai cũng quay cuồng làm đủ thứ việc. Trình Lạc Nghiêm có nói, rốt cuộc anh đã gặp mặt qua Bạch Dĩ Hiên trong một hội nghị đàm phán kín. Đáng cười là, anh ấy vẫn tới chào hỏi thân thiết anh như thường, nhưng khi anh cố tình gợi nhắc anh ấy một số chuyện xảy ra trước đây, Bạch Dĩ Hiên lại chẳng có thái độ gì cả, có chăng là cái nhìn khó hiểu ném về phía anh. Anh thấy chuyện này cực kì, cực kì bất bình thường. Quả nhiên bị kiểm soát thật, anh ấy giờ được Chương Du Thần "sủng ái" cho "canh gác" chặt chẽ lắm, không thể tiếp cận được nhiều. Phải sau này khi các gia tộc bắt đầu phân tranh quyền lực, cục diện hỗn loạn thì may ra cơ hội tiếp xúc Bạch Dĩ Hiên mới nhiều lên được. Chu Tử Đằng cũng sẽ phải mạo hiểm để được gặp anh nhiều hơn.
Còn về Bạch Sở Viên, anh ta sau mấy ngày liền sống như một người máy nghiên cứu liên tục, cuối cùng cũng thả lỏng tâm trí rời khỏi phòng thí nghiệm, bắt tay lục lọi những tài liệu đời trước để truy lần danh tính "Úc Tịch Sa", cùng móc nối thử xem thế hệ trước đã gây nên những hệ quả gì.
Còn về phần phu nhân Ixora Dietes, Chu Tử Đằng sốt ruột tột cùng. Trình lão phu nhân từ ngày đi sang thị trấn Charmé, có gặp được Ixora phu nhân, nhưng rốt cuộc cũng bị bà ấy đuổi về một mình. Thế nhưng Trình lão phu nhân không bỏ cuộc, bà kiên trì cứ cách ba ngày lặn lội đường xa đến thăm Ixora phu nhân, dù bị từ chối vẫn không ngừng nghỉ đến nay đã được hai tháng. Có tiến triển tốt.
Camellia cùng Andrew, Audrey vẫn sinh hoạt bình thường. Đặc biệt là Camellia, con bé từ khi nào trở nên vô cùng "nữ công gia chánh", kỳ diệu hơn nữa là mọi món ăn thượng hạng đòi hỏi cầu kỳ của Trình Lạc Nghiêm, con bé đều nấu thành thạo, còn phấn khích nữa với tay nghề chuyên nghiệp của mình, niềm yêu thích ẩm thực của con bé cũng từ đó mà trở thành đam mê. Mạc Lưu Ly thì trở nên ít nói hẳn đi, cũng không gần gũi với ai nhiều, chỉ thích ở một mình. Cô thường xuyên tâm sự thân mật với cô bé, mà đáp lại cô chỉ là những lời nói sáo rỗng, dần dần cô nhận ra cái con bé cần là thời gian yên tĩnh.
Còn Dahlia và Tiêu Khiết? Công ty Glycine vẫn hoạt động bình thường nhưng chưa đến thời điểm đột phá vì phải bận một giám đốc thì lo bầu bì, còn một thư kí thì lo bầu bạn. Suốt ngày quấn lấy Tiêu Khiết, đang đợi thể trạng anh ổn định rồi sẽ tiến hành phẫu thuật mổ thử. Nói chung là khá phiền phức. Mà hai người đó còn có thể thấy nhau mỗi ngày khiến Chu Tử Đằng thêm chạnh lòng, cô từ dạo đó không có gặp lại anh. Cơ bản là Từ Lục Giai lo cho an nguy nên hạn chế cô ra ngoài, mà Bạch Dĩ Hiên giờ là "con tướng đắc thắng" của Chương Du Thần như vậy, hắn sẽ không dễ dàng để anh lộ diện.
Mà cô cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ nhiều. Bởi vì sao? Vì hôm nay Trình Phong Lữ nổi hứng mời cô đi ăn nhân ngày Valentine, cũng là ngày nhà hàng 5 sao "Camile" của Trình gia mới mở. Nhà hàng này là của Trình Lạc Nghiêm, được xây cấp tốc trong ba tháng trở lại đây, chiêu mộ những đầu bếp có thực lực chuyên nghiệp nhất, tuy nhiên mục đích Trình Lạc Nghiêm nổi hứng xây một cái nhà hàng thế này thì đến cả Trình Phong Lữ cũng không rõ, cứ cho đó là thu nhập thêm. Nhưng đó không phải vấn đề quan trọng được nói đến. Mấu chốt là cô không tiện từ chối, trên đường nhẽ ra phải đi tới nhà hàng "Camile", Trình Phong Lữ lại phải mau chóng lái tới bệnh viện. Bởi vì mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ, cô đau đẻ!
Trình Phong Lữ cuống quýt chở cô tới bệnh viện, rồi lại cuống cuồng bấm số loạn xạ gọi hết Trình phu nhân rồi tới Trình lão phu nhân đến. Mặt mày anh càng thêm tái mét khi thấy y tá vội vã đưa cô đang nghiến răng đau đớn vào phòng sinh. Chu Tử Đằng sau một lần bị sẩy thai, lần này sinh khó, phải mất rất nhiều sức, thời gian như đã đi qua hàng thập kỉ. Cô mồ hôi nhễ nhại bấu víu vào bất cứ thứ gì, răng cắn chặt, gương mặt co giật tột độ, máu nhớp nháp dưới chân, con bé quá cứng đầu, không chịu ra là không chịu ra. Cô đau đến chết đi sống lại, tai ù đi, chỉ nghe thấy tiếng bác sĩ và y tá thốc gọi ở bên, nén cảm giác thống khổ phải trải qua cơn "thập tử nhất sinh", trong đầu cô dâng lên một ý niệm mãnh liệt phải nghe bằng được âm thanh con gái cất tiếng khóc chào đời.
Trình Phong Lữ ở ngoài sốt ruột đi lại đến mòn hành lang, gân xanh vì siêt chặt mà nổi lên đầy tay, trán anh nhíu lại tựa hình chữ V, chỉ thiếu điều muốn xông vào phòng sinh bắt cô đừng sanh nữa. Ai ai ở ngoài thấy bộ dáng của anh cũng ngưỡng mộ anh yêu thương, lo lắng cho "vợ" của mình thế kia. Vừa hay khi mẹ và bà nội anh vội vàng đi tới thì cuối cùng cũng nghe tiếng trẻ con khóc oa oa từ phòng sinh. Anh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe tiếng bác sĩ cùng y tá nhao lên: "Truyền máu cho người mẹ gấp!!!"
Lúc cô tỉnh lại, mọi vật xung quang vẫn là những mảng mờ ảo. Cô chợt mở bừng đôi mắt, tim đập thật nhanh, con! Con gái cô đâu!? Nó sao rồi!? Nó đâu rồi!? Lúc cô đang lo lắng loay hoay toan chồm người dậy tìm con gái mình, thì đã nghe tiếng bước chân.
-- Ôi mẹ con tỉnh rồi này! -- Trình phu nhân Tô Khả Đồng thích thú reo lên, bước tới cẩn thận đặt cô bé con xuống cạnh giường Chu Tử Đằng. -- Mẹ tròn con vuông, là một bé gái cực kì xinh xắn!!! Con bé chắc nhớ mẹ lắm rồi này.
Chu Tử Đằng khó nhọc mới hạ sinh con gái mình, lòng tràn ngập những hạnh phúc thiết tha không nói thành lời. Con bé đã được an toàn đến với thế giới này, cô đã được làm mẹ rồi! Cô vui sướng nắm lấy bàn tay nhỏ tí tẹo của con mình mà không hay rằng mình đã rơi nước mắt. Ngày hôm qua sinh con xong cô liền mất máu mà ngất lịm đi, còn sợ chưa được nhìn thấy mặt con gái mình, nay thấy nó yên bình được Trình phu nhân bế trên tay, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Trình Phong Lữ mới từ ngoài bước vào, anh vốn đã luôn kề cận thức trắng đêm chăm sóc cô. Hãy cô còn đang ngủ nên không làm phiền, thấy cô vượt cạn thành công mới gỡ xuống tảng đá lo lắng nặng trĩu trong lòng, anh nhẹ nhàng bước đến, khẽ vuốt ve cái mặt non mềm của cô công chúa nhỏ này, cười dịu:
-- Chúc mừng em. Con bé rất đẹp.
-- Nó hãy còn đỏ hỏn, sao anh biết là đẹp được chứ! -- Chu Tử Đằng nằm bên ánh mắt trìu mến nhìn con gái mình mà đầy yêu thương cất lời. Sao cái mặt nho nhỏ này ngũ quan lại giống cha nó đến vậy.
-- Con bé rất đẹp. -- Một cỗ cảm xúc trân quí không biết đến từ đâu đánh mạnh vào tim Trình Phong Lữ. Con bé quọ quậy mấy ngón tay bé tí của mình, cái miệng nhỏ chúm chím khẽ vểnh lên, đáng yêu vô cùng. -- Tôi có thể... bế nó không?
-- Được. -- Chu Tử Đằng nở một nụ cười ấm áp xoa xoa đầu con, trao nó cho Trình Phong Lữ. Trình Phong Lữ nâng như nâng trứng, hết sức cẩn thận bế trên tay đến Chu Tử Đằng cũng phải phì cười.
-- Em đặt tên nó là gì chưa? -- Hưởng thụ cảm giác là người đàn ông đầu tiên bồng nàng tiên nhỏ này trên tay, Trình Phong Lữ có một cảm giác không sao tả xiết. Con bé ngọ nguậy cái tay, Trình Phong Lữ mỉm cười cho ngón tay út của mình vào, tức thì bàn tay bé xíu của con bé vụng về quơ quơ chạm lại, thật khiến người ta muốn ghét cũng không nỡ.
-- Tên? -- Chu Tử Đằng bỗng dâng một chút xót xa. Cô đã muốn Bạch Dĩ Hiên sẽ là người đặt tên cho con gái mình. -- Tôi không biết...
-- "Ngân Đằng". -- Trình Phong Lữ vẫn vui sướng nựng nịu con bé, ánh mắt ôn nhu nói. -- "Tử Đằng"... tượng trưng cho "tình yêu bất diệt", "Ngân Đằng" lại mang ý nghĩa của "tình bạn vĩnh cửu". Có được hay không?
Nói đoạn, Trình Phong Lữ hướng ánh mắt rất đỗi vui sướng nhìn cô, cô khẽ nhìn đứa con đang được anh yêu thương ôm trên tay, rạng rỡ nói:
-- Ngân Đằng!? Vậy cũng được, có ý nghĩa lắm!!! Lại trùng chữ "Đằng" với em sao? -- Chu Tử Đằng đã quên bẵng đi cảm giác sinh nở xé ruột xé gan ngày hôm qua, cô cũng quên béng đi mất, từ khi nào cô với Trình Phong Lữ chung đụng nhau, quan hệ cả hai đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều. Anh những tháng ngày qua luôn một lòng săn sóc cô, cô thực tâm cảm kích.
-- Một "Đằng" lớn và một "Đằng" nhỏ đấy mà! -- Trình Phong Lữ cười khì. -- Công chúa nhỏ, chào mừng con đến với vương quốc này!!!
Bạch Ngân Đằng.
Dường như trời đêm đang nằm lặng lẽ đếm sao ở đâu đó. Cảnh khuya đầy sao thế kia, nếu trời đêm vẫn cứ mải mê nhìn ngắm chúng như vậy... thì trăng này sáng cho ai?
Hoa này nở vì ai?
Chu Tử Đằng nâng mi mắt, cô lại ngó nhìn xung quanh, là căn phòng của cô nơi Trình gia quen thuộc. Không gian vô cùng yên tĩnh, đâu phải cái khoảnh khoắc nguy hiểm hỗn loạn nơi King"s Spear, mà sao cô lại vô cùng khao khát cảm giác an bình nơi đó!? Chu Tử Đằng hạ mí mắt, cô đã quên mất để lại cách thức liên lạc với Bạch Dĩ Hiên rồi. Thế giới tỉ người chật ních như vậy, tựa muôn vàn vì sao trên bầu trời, vậy có chăng tìm được vì tinh tú đặc biệt đó?
Khẽ động đậy, cô mới để ý đến bàn tay mình đang bị Trình Phong Lữ gắt gao nắm chặt. Trình Phong Lữ quần áo công sở còn chưa thay ra, quầng thâm nơi đáy mắt hiện rõ, anh đang ngủ nhưng tay anh vẫn không buông tay cô, nắm chặt vô cùng. Điều này làm trái tim Chu Tử Đằng nhói một cái. Phải chi khi xưa... Dường như cảm nhận được động tĩnh của cô, Trình Phong Lữ liền giật mình ngẩng đầu dậy, khi thấy cô đã tỉnh ngủ mà tươi cười nhìn mình, anh mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười mở lời:
-- Hình như em đi đến nơi nào, nơi đó đều có chuyện. Đã dọa sợ em rồi.
-- Có lẽ tôi có lực hấp dẫn đặc thù. -- Cô nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh, làm bộ tự nhiên vén tóc. -- Thể trạng tôi có bị sao không? Thai nhi có bị ảnh hưởng gì không?
-- Không. Em bị sốc nên ngất đi, đã được nửa ngày, nhưng mức độ không nguy hiểm nên thai nhi vẫn an toàn... -- Trình Phong Lữ chậm rãi nói từng tiếng. -- Tôi xin lỗi...
-- Kìa... Sao anh lại xin lỗi!? Người nên xin lỗi là tôi, lại làm phiền hà đến anh rồi. Bác Phỉ không bị gì chứ? Ai mà ngờ con phố King"s Spear lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu!
-- Bác ấy không bị sao, không có người chết, chỉ có một phần sáu du khách bị thương, còn lại đều an toàn thoát ra. -- Trình Phong Lữ cúi gằm xuống nhìn đôi tay trống trải của mình, cười gượng. -- Nhưng mà tôi đã không lo cho em chu toàn... Nếu như... Nếu như em không may mắn tai qua nạn khỏi, vậy tôi cả đời cũng không sống thanh thản được.
Trình Phong Lữ vừa nói hết câu, thì cánh cửa đã mở ra, nhìn người bước vào, Chu Tử Đằng bất ngờ reo lên:
-- Từ Lục Giai!? Anh về rồi đấy à!
-- Dạ, thưa nương nương. Nô tài về rồi! -- Từ Lục Giai ánh mắt cũng không giấu khỏi vui vẻ nhìn về phía cô. Sau mấy ngày đi phiêu bạt, làn da của anh trở nên đen sạm, rắn chắc, nhưng vậy càng khiến anh trở nên cuốn hút hơn rất nhiều. Anh đánh mắt qua bóng dáng Trình Phong Lữ đang ngồi cạnh giường cô, có phần mất tự nhiên. -- Tham kiến Trình thiếu, vẫn khỏe chứ?
-- Chào cậu, tôi vẫn khỏe. Hôm nay Từ thiếu ghé qua Trình gia, có đem theo tin mừng chứ!?
Trình Phong Lữ đứng dậy, cười nhạt. Chu Tử Đằng nhìn hai người họ, cũng đoán biết được "tin mừng" ấy là gì, chỉ mong cho bọn họ khẳng định lại đúng điều cô đang nghĩ tới.
-- Ừm. Tin mừng. -- Từ Lục Giai từ tốn nói, giọng điệu cũng không mang theo mấy cung bậc cảm xúc. -- Thứ nhất, đã tìm được Ixora Dietes. Thứ hai, đã tìm được... Bạch Dĩ Hiên.
Anh vừa nói xong, liền liếc xem biểu hiện của Chu Tử Đằng. Cô ngoài vui mừng vì đã tìm được bà nội của Bạch Dĩ Hiên ra, cũng không biểu lộ mấy sự kinh ngạc. Nhìn cô như vậy, Trình Phong Lữ ngược lại tỏ vẻ ngạc nhiên:
-- Chu Tử Đằng, anh trai tôi chắc chắn %, Bạch thiếu chủ vẫn còn sống. Đã xác định được tung tích rồi. -- Anh còn nghĩ cô vì nghe được tin này mà bán tin bán nghi đến thất thần, mới lặp lại kỹ càng một lần nữa. -- Tôi biết là em rất nghi ngờ, nhưng mà...
-- Không cần giải thích đâu, Trình Phong Lữ. Tôi tin. -- Chu Tử Đằng nhìn ha người trước mắt, tựa lưng vào thành giường buông một tiếng thở dài. -- Tôi đã gặp anh ấy rồi.
-- Gì cơ!? -- Cả hai người đều đồng thanh kêu lên. Cứ nghĩ họ là người sớm nhất biết hành tung hiện nay của Bạch Dĩ Hiên, nào ngờ cô đã biết. Còn hơn thế, cô đã giáp mặt Bạch Dĩ Hiên!? Sao có thể?
Nhận ra mối nghi hoặc trong mắt mọi người, Chu Tử Đằng đem đôi mắt nhìn ra vùng trời xa xăm, dịu giọng nói:
-- Cơ duyên kỳ ngộ. Tôi đã gặp anh ấy trên con phố King"s Spear sáng nay. Cũng chính anh ấy đã cứu tôi. Nhưng đáng tiếc quá... anh ấy không nhớ tôi...
Màn đêm đính ngoài kia hàng vạn vì sao lấp lánh tỏa sáng lung linh khắp trời. Nhưng ánh sáng huyền dịu ngoài kia không thuộc về những vì sao, chúng thuộc về vầng trăng cô độc ngoài kia. Khi người nhìn lên bầu trời, người sẽ thấy cả dải trời đính bạt ngàn ánh sao, hay người sẽ thấy áng trăng kia treo đơn lẻ một mình?
-- Cô đã gặp Bạch Dĩ Hiên? -- Từ Lục Giai chậm rãi mở miệng. -- Anh ta thế nào?
-- Vẫn ổn. Vẫn còn có sức để chọc tôi giận. -- Chu Tử Đằng khẽ vuốt ve bụng mình, lỡ như anh vì mất trí nhớ mà không nhận con bé thì sao đây? Vậy thì... anh chết chắc rồi! Lơ đễnh buông một tiếng thở dài, Chu Tử Đằng cười nhẹ, nói. -- Đã tìm ra bà nội của anh ấy rồi ư, Từ Lục Giai?
-- Ừ, đã tìm ra, khá khó khăn. Thật ra thì, Ixora Dietes cũng không có gọi là "bặt vô âm tín" như đồn đãi. Mà là bà yêu cầu Bạch gia giữ kín tung tích của bà, Bạch gia không được can hệ cũng như phải đảm bảo tuyệt đối không tìm kiếm bà. Một chuyện gì đó xảy ra trong quá khứ đã khiến Ixora tuyệt tình đến thế với Bạch Thừa Húc. Tôi phải lần tìm manh mối từ tài liệu viết tay của ngài Achraf Dietes, có nói về thị trấn hẻo lánh Charmé, nơi Ixora được sinh ra. Thế là tôi lần tìm tới nơi đó, hỏi han người dân xung quanh, và đã tìm được bà dưới cái tên "Ixia Daphne". Bà hiện giờ quản lý một tiệm bánh nhỏ, thị trấn không đông người nên cũng ít ai biết tới.
Thật ra Từ Lục Giai vốn sẽ không tìm được phu nhân Ixora nếu không có Bạch lão gia. Đương lúc anh đang rối rắm quay cuồng tìm vị trí của Bạch lão phu nhân, thì nhận được thư nhắn chỉ gỏn gọn ba từ: "Thị trấn Charmé" của Bạch Thừa Húc. Ông đang giúp anh, và dù nói là Ixora yêu cầu Bạch gia không can thiệp tới phần đời còn lại của mình, thì Bạch Thừa Húc vẫn giữ chút tình nghĩa mà âm thầm dõi theo người vợ cũ của mình. Đàn ông của Bạch gia... thật rắc rối!
Chu Tử Đằng nghe vậy thì gật gật đầu, lòng tràn ắp những hi vọng. Cầu mong bà Ixora biết được điều gì đó có thể giúp được Bạch Dĩ Hiên, chứ nếu như Lương Kỷ Khiên vẫn đang toàn quyền kiểm soát trí não của anh, thì dù anh có thực sự nhớ lại đi chăng nữa, hắn cũng sẽ bắt anh phải quên. Tình hình Bạch gia căng thẳng lắm rồi, cô cũng không muốn phiền hà đến Bạch lão gia nữa.
-- Vậy Từ Lục Giai, nếu đã tìm được Bạch lão phu nhân, vậy hãy mau mau mời bà ấy về đi. -- Chu Tử Đằng sốt ruột nói.
-- E là không dễ. -- Trình Phong Lữ lắc đầu. -- Lão phu nhân Ixora là tiền bối, hậu bối chúng ta không được thất lễ. Bà đã thẳng thừng tuyệt giao với Bạch gia như vậy, cũng không thể bắt ép bà trở về.
-- Phải. -- Từ Lục Giai gật đầu. -- Ixora Dietes phu nhân đã có một quãng thời gian phải vô cùng đau khổ mới dứt áo ra đi những mấy mươi năm không quay lại như thế. Vả lại xung quanh bà vẫn còn vài bà thủ hạ thân tín của ngài Achraf khi xưa để lại cho con gái, nếu ta nóng nảy họ sẽ động thủ ầm ĩ như chơi. Và tôi chắc đó không phải điều Bạch Thừa Húc mong đợi.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì cau mày, quả đúng thật. Cô chưa bao giờ gặp mặt Bạch lão phu nhân một thời nổi danh "khó tính", sẽ chẳng tránh nổi chuyện không khéo ăn khéo nói gây ác cảm với bà, như vậy thì hỏng việc. Cho dù đã tìm được Ixora phu nhân, ấy vậy mà cũng không thể giải quyết được gì lớn. Vị lão phu nhân này, nói cắt đứt quan hệ là cắt đứt quan hệ, để mặc cho Bạch gia tự sinh tự diệt, anh em họ Bạch suốt mấy mươi năm qua cũng không quan tâm lấy một cái, như Bạch Sở Viên còn phải thắng thắn nói không nhớ mặt bà, nói là hồi cha anh tham gia "Thanh tẩy Hắc đạo", đến mẹ cũng chưa biết mặt bà.
Đang lâm vào trạng thái rối bời, bỗng phòng vang lên từng tiếng gõ cửa đều đều. Trình Phong Lữ là người nhanh nhẹn nhất bước đến mở cửa phòng, Mạc Lưu Ly đang dìu Trình lão phu nhân đi tới. Cô bé cúi đầu lễ phép chào từng người trong phòng, nhỏ giọng:
-- Anh Trình, dì Trình (Trình phu nhân) cùng anh hai anh có gọi anh ở dưới sảnh, anh mau xuống đi thôi.
-- Mẹ cùng anh hai gọi anh? -- Trình Phong Lữ thoáng nhíu mày, rồi chợt nhớ ra gì đó, anh vội chạy xuống dưới nhà. -- Anh biết rồi. Cảm ơn em.
Trình lão phu nhân nhâm nhi ly trà Mạc Lưu Ly đang ân cần rót cho bà, nhẹ giọng:
-- Hai cháu đang nói về Ixora Dietes?
-- A! -- Chu Tử Đằng là người có phản ứng đầu tiên. Cô chợt nhớ lại chuyện tình hoa Oải hương mà Lâm Ái Hoa năm đó là ngọn ngành nỗi ghen tuông của Ixora, đắn đo một chút, cô thấp giọng. -- Vâng... là bà nội của Bạch Dĩ Hiên đấy ạ.
-- Bà biết bà ấy đúng không? -- Từ Lục Giai vào thẳng vấn đề. -- Bà ấy đang ở thị trấn Charmé xa xôi.
-- À... -- Trình lão phu nhân ngân dài, bà mỉm cười, đặt tác trà xuống, dịu giọng. -- Đưa ta đi gặp bà ấy, ta có thể mời bà ấy trở về.
-- Dạ!? Bà à... sao có thể!
Chu Tử Đằng cực kì ngạc nhiên, ai chẳng biết thời trẻ Ixora phu nhân luôn coi Lâm Ái Hoa phu nhân là kẻ thứ ba chiếm khứ trái tim chồng mình. Cũng chính vì bà mà Bạch Thừa Húc mới ban tặng cho Ixora sự cô đơn dài đằng đẵng, bà ấy hẳn vô cùng căm ghét bà, sao sẽ chịu gặp mặt bà, còn theo bà trở về nữa!?
-- Tử Đằng. Rồi một ngày nào đó cháu sẽ nhận ra thôi. Rằng khi ta còn trẻ, cảm xúc sẽ chiếm trọn thời gian ta, khiến ta trở nên sốc nổi và phạm nhiều sai trái. Nhưng khi ta đã già rồi, thời gian sẽ lấp kín cảm xúc, có những chuyện mà ta nghĩ sẽ không đời nào bỏ qua, ta đã chợt không thiết nghĩ đến nó nữa. -- Bà nhìn cô, cười hiền dịu. -- Tin ta đi. Đưa ta đến thị trấn Charmé, và ta sẽ không trở về một mình. Ta hứa đấy!
Bạch lão phu nhân không nói đùa, bà nhìn cô bằng một ánh mắt, khẩn thiết nhiều hơn là tha thiết. Như thể đây là chuyến đi của những năm tháng cuối đời mà bà không thể bỏ lỡ. Từ Lục Giai im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười phấn khởi:
-- Được rồi bà! Cháu sẽ đi chuẩn bị phương tiện ngay đây. Mỗi phút giây đáng quí như vàng, không thể chậm trễ nữa rồi. Từ đây tới Charmé mất một ngày đi đường, cháu sẽ sắp xếp ổn thỏa cho bà.
-- Vậy cảm ơn cháu nhiều.
Từ Lục Giai nhanh chóng khuất bóng sau cánh cửa, lúc này chỉ còn ba bà cháu ở trong phòng. Trình lão phu nhân tiến tới, khẽ đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng cô, nở một nụ cười ấm áp:
-- Cháu tôi, lúc nào cũng thích dấn thân vào nguy hiểm thế này! Xem nào, thai nhi đã lớn chừng này rồi, khi nào thì hạ sinh con gái đây!?
-- Chưa tới hai tháng nữa thôi, bà ạ. -- Cô âu yếm cười cười, cực kì trông chờ ngày bé con được ra đời. Đánh ánh mắt về phía Mạc Lưu Ly đang vui vẻ nhìn cô, cô liếc thấy cổ tay cô bé có vết bầm. Những ngày gần đây Lãnh Dịch Khiêm hay ghé qua Trình gia bàn chuyện, khó tránh cảnh hai người chạm mặt nhau, và tối nào về cô bé cũng rúc trong chăn khóc thút thít. Đã có chuyện gì xảy ra, cô phải hỏi Camellia mới được.
Hai tháng, chỉ hai tháng nữa thôi. Nhưng cũng trong sáu mươi ngày không có lấy một giây xuôi tay này, ai ai cũng quay cuồng làm đủ thứ việc. Trình Lạc Nghiêm có nói, rốt cuộc anh đã gặp mặt qua Bạch Dĩ Hiên trong một hội nghị đàm phán kín. Đáng cười là, anh ấy vẫn tới chào hỏi thân thiết anh như thường, nhưng khi anh cố tình gợi nhắc anh ấy một số chuyện xảy ra trước đây, Bạch Dĩ Hiên lại chẳng có thái độ gì cả, có chăng là cái nhìn khó hiểu ném về phía anh. Anh thấy chuyện này cực kì, cực kì bất bình thường. Quả nhiên bị kiểm soát thật, anh ấy giờ được Chương Du Thần "sủng ái" cho "canh gác" chặt chẽ lắm, không thể tiếp cận được nhiều. Phải sau này khi các gia tộc bắt đầu phân tranh quyền lực, cục diện hỗn loạn thì may ra cơ hội tiếp xúc Bạch Dĩ Hiên mới nhiều lên được. Chu Tử Đằng cũng sẽ phải mạo hiểm để được gặp anh nhiều hơn.
Còn về Bạch Sở Viên, anh ta sau mấy ngày liền sống như một người máy nghiên cứu liên tục, cuối cùng cũng thả lỏng tâm trí rời khỏi phòng thí nghiệm, bắt tay lục lọi những tài liệu đời trước để truy lần danh tính "Úc Tịch Sa", cùng móc nối thử xem thế hệ trước đã gây nên những hệ quả gì.
Còn về phần phu nhân Ixora Dietes, Chu Tử Đằng sốt ruột tột cùng. Trình lão phu nhân từ ngày đi sang thị trấn Charmé, có gặp được Ixora phu nhân, nhưng rốt cuộc cũng bị bà ấy đuổi về một mình. Thế nhưng Trình lão phu nhân không bỏ cuộc, bà kiên trì cứ cách ba ngày lặn lội đường xa đến thăm Ixora phu nhân, dù bị từ chối vẫn không ngừng nghỉ đến nay đã được hai tháng. Có tiến triển tốt.
Camellia cùng Andrew, Audrey vẫn sinh hoạt bình thường. Đặc biệt là Camellia, con bé từ khi nào trở nên vô cùng "nữ công gia chánh", kỳ diệu hơn nữa là mọi món ăn thượng hạng đòi hỏi cầu kỳ của Trình Lạc Nghiêm, con bé đều nấu thành thạo, còn phấn khích nữa với tay nghề chuyên nghiệp của mình, niềm yêu thích ẩm thực của con bé cũng từ đó mà trở thành đam mê. Mạc Lưu Ly thì trở nên ít nói hẳn đi, cũng không gần gũi với ai nhiều, chỉ thích ở một mình. Cô thường xuyên tâm sự thân mật với cô bé, mà đáp lại cô chỉ là những lời nói sáo rỗng, dần dần cô nhận ra cái con bé cần là thời gian yên tĩnh.
Còn Dahlia và Tiêu Khiết? Công ty Glycine vẫn hoạt động bình thường nhưng chưa đến thời điểm đột phá vì phải bận một giám đốc thì lo bầu bì, còn một thư kí thì lo bầu bạn. Suốt ngày quấn lấy Tiêu Khiết, đang đợi thể trạng anh ổn định rồi sẽ tiến hành phẫu thuật mổ thử. Nói chung là khá phiền phức. Mà hai người đó còn có thể thấy nhau mỗi ngày khiến Chu Tử Đằng thêm chạnh lòng, cô từ dạo đó không có gặp lại anh. Cơ bản là Từ Lục Giai lo cho an nguy nên hạn chế cô ra ngoài, mà Bạch Dĩ Hiên giờ là "con tướng đắc thắng" của Chương Du Thần như vậy, hắn sẽ không dễ dàng để anh lộ diện.
Mà cô cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ nhiều. Bởi vì sao? Vì hôm nay Trình Phong Lữ nổi hứng mời cô đi ăn nhân ngày Valentine, cũng là ngày nhà hàng sao "Camile" của Trình gia mới mở. Nhà hàng này là của Trình Lạc Nghiêm, được xây cấp tốc trong ba tháng trở lại đây, chiêu mộ những đầu bếp có thực lực chuyên nghiệp nhất, tuy nhiên mục đích Trình Lạc Nghiêm nổi hứng xây một cái nhà hàng thế này thì đến cả Trình Phong Lữ cũng không rõ, cứ cho đó là thu nhập thêm. Nhưng đó không phải vấn đề quan trọng được nói đến. Mấu chốt là cô không tiện từ chối, trên đường nhẽ ra phải đi tới nhà hàng "Camile", Trình Phong Lữ lại phải mau chóng lái tới bệnh viện. Bởi vì mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ, cô đau đẻ!
Trình Phong Lữ cuống quýt chở cô tới bệnh viện, rồi lại cuống cuồng bấm số loạn xạ gọi hết Trình phu nhân rồi tới Trình lão phu nhân đến. Mặt mày anh càng thêm tái mét khi thấy y tá vội vã đưa cô đang nghiến răng đau đớn vào phòng sinh. Chu Tử Đằng sau một lần bị sẩy thai, lần này sinh khó, phải mất rất nhiều sức, thời gian như đã đi qua hàng thập kỉ. Cô mồ hôi nhễ nhại bấu víu vào bất cứ thứ gì, răng cắn chặt, gương mặt co giật tột độ, máu nhớp nháp dưới chân, con bé quá cứng đầu, không chịu ra là không chịu ra. Cô đau đến chết đi sống lại, tai ù đi, chỉ nghe thấy tiếng bác sĩ và y tá thốc gọi ở bên, nén cảm giác thống khổ phải trải qua cơn "thập tử nhất sinh", trong đầu cô dâng lên một ý niệm mãnh liệt phải nghe bằng được âm thanh con gái cất tiếng khóc chào đời.
Trình Phong Lữ ở ngoài sốt ruột đi lại đến mòn hành lang, gân xanh vì siêt chặt mà nổi lên đầy tay, trán anh nhíu lại tựa hình chữ V, chỉ thiếu điều muốn xông vào phòng sinh bắt cô đừng sanh nữa. Ai ai ở ngoài thấy bộ dáng của anh cũng ngưỡng mộ anh yêu thương, lo lắng cho "vợ" của mình thế kia. Vừa hay khi mẹ và bà nội anh vội vàng đi tới thì cuối cùng cũng nghe tiếng trẻ con khóc oa oa từ phòng sinh. Anh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe tiếng bác sĩ cùng y tá nhao lên: "Truyền máu cho người mẹ gấp!!!"
Lúc cô tỉnh lại, mọi vật xung quang vẫn là những mảng mờ ảo. Cô chợt mở bừng đôi mắt, tim đập thật nhanh, con! Con gái cô đâu!? Nó sao rồi!? Nó đâu rồi!? Lúc cô đang lo lắng loay hoay toan chồm người dậy tìm con gái mình, thì đã nghe tiếng bước chân.
-- Ôi mẹ con tỉnh rồi này! -- Trình phu nhân Tô Khả Đồng thích thú reo lên, bước tới cẩn thận đặt cô bé con xuống cạnh giường Chu Tử Đằng. -- Mẹ tròn con vuông, là một bé gái cực kì xinh xắn!!! Con bé chắc nhớ mẹ lắm rồi này.
Chu Tử Đằng khó nhọc mới hạ sinh con gái mình, lòng tràn ngập những hạnh phúc thiết tha không nói thành lời. Con bé đã được an toàn đến với thế giới này, cô đã được làm mẹ rồi! Cô vui sướng nắm lấy bàn tay nhỏ tí tẹo của con mình mà không hay rằng mình đã rơi nước mắt. Ngày hôm qua sinh con xong cô liền mất máu mà ngất lịm đi, còn sợ chưa được nhìn thấy mặt con gái mình, nay thấy nó yên bình được Trình phu nhân bế trên tay, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Trình Phong Lữ mới từ ngoài bước vào, anh vốn đã luôn kề cận thức trắng đêm chăm sóc cô. Hãy cô còn đang ngủ nên không làm phiền, thấy cô vượt cạn thành công mới gỡ xuống tảng đá lo lắng nặng trĩu trong lòng, anh nhẹ nhàng bước đến, khẽ vuốt ve cái mặt non mềm của cô công chúa nhỏ này, cười dịu:
-- Chúc mừng em. Con bé rất đẹp.
-- Nó hãy còn đỏ hỏn, sao anh biết là đẹp được chứ! -- Chu Tử Đằng nằm bên ánh mắt trìu mến nhìn con gái mình mà đầy yêu thương cất lời. Sao cái mặt nho nhỏ này ngũ quan lại giống cha nó đến vậy.
-- Con bé rất đẹp. -- Một cỗ cảm xúc trân quí không biết đến từ đâu đánh mạnh vào tim Trình Phong Lữ. Con bé quọ quậy mấy ngón tay bé tí của mình, cái miệng nhỏ chúm chím khẽ vểnh lên, đáng yêu vô cùng. -- Tôi có thể... bế nó không?
-- Được. -- Chu Tử Đằng nở một nụ cười ấm áp xoa xoa đầu con, trao nó cho Trình Phong Lữ. Trình Phong Lữ nâng như nâng trứng, hết sức cẩn thận bế trên tay đến Chu Tử Đằng cũng phải phì cười.
-- Em đặt tên nó là gì chưa? -- Hưởng thụ cảm giác là người đàn ông đầu tiên bồng nàng tiên nhỏ này trên tay, Trình Phong Lữ có một cảm giác không sao tả xiết. Con bé ngọ nguậy cái tay, Trình Phong Lữ mỉm cười cho ngón tay út của mình vào, tức thì bàn tay bé xíu của con bé vụng về quơ quơ chạm lại, thật khiến người ta muốn ghét cũng không nỡ.
-- Tên? -- Chu Tử Đằng bỗng dâng một chút xót xa. Cô đã muốn Bạch Dĩ Hiên sẽ là người đặt tên cho con gái mình. -- Tôi không biết...
-- "Ngân Đằng". -- Trình Phong Lữ vẫn vui sướng nựng nịu con bé, ánh mắt ôn nhu nói. -- "Tử Đằng"... tượng trưng cho "tình yêu bất diệt", "Ngân Đằng" lại mang ý nghĩa của "tình bạn vĩnh cửu". Có được hay không?
Nói đoạn, Trình Phong Lữ hướng ánh mắt rất đỗi vui sướng nhìn cô, cô khẽ nhìn đứa con đang được anh yêu thương ôm trên tay, rạng rỡ nói:
-- Ngân Đằng!? Vậy cũng được, có ý nghĩa lắm!!! Lại trùng chữ "Đằng" với em sao? -- Chu Tử Đằng đã quên bẵng đi cảm giác sinh nở xé ruột xé gan ngày hôm qua, cô cũng quên béng đi mất, từ khi nào cô với Trình Phong Lữ chung đụng nhau, quan hệ cả hai đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều. Anh những tháng ngày qua luôn một lòng săn sóc cô, cô thực tâm cảm kích.
-- Một "Đằng" lớn và một "Đằng" nhỏ đấy mà! -- Trình Phong Lữ cười khì. -- Công chúa nhỏ, chào mừng con đến với vương quốc này!!!
Bạch Ngân Đằng.