Ở nhà không thì nhàm chán nhưng đi làm thì lại bắt đầu cảm thấy lười biếng, Cố Thanh Hàn hiện tại chính là như vậy.
Mặc dù thân xác đang ngồi trên máy bay để đến phim trường nhưng tâm hồn nàng vẫn còn lưu luyến ở trên giường ngủ.
Mấy ngày gần đây cuộc sống của nàng vẫn luôn quanh quẩn với lối sinh hoạt quen thuộc, buổi sáng thì đi làm ở tiệm, tối về chuẩn bị đồ vào đoàn phim, thỉnh thoảng dành chút thời gian để chơi đùa cùng em gái.
Từ hôm chủ nhật đi chơi ở công viên đến nay nàng và Triệu Lam chưa từng liên lạc lại, theo như lịch trình người hôm mộ đăng trên Weibo thì có vẻ công việc của cô dạo này khá bận rộn.
Nhưng nói trước Cố Thanh Hàn không phải cố tình theo dõi siêu thoại của Triệu ảnh hậu đâu, nàng chỉ là tiện tay vào lượn một vòng xem chút tình hình thôi.
Từ trong khoang máy bay nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Thanh Hàn vẫn còn băn khoăn với quyết định của mình.
Cũng đã tròn một năm tám tháng kể từ ngày nàng chọn dừng con đường diễn xuất, có thể bởi vì tự ti, cũng có thể bởi vì nản chí, nàng chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ lại tiếp tục bước đi trên con đường này.
Bản tính Cố Thanh Hàn xưa nay chính là nghĩ gì làm nấy, nàng gần như rất ít khi nhìn xa trông rộng, và đó chính là lí do khiến nàng thua kém nhiều người, trong đó có Triệu Lam.
Vậy nhưng Cố Thanh Hàn chưa từng thấy hối tiếc vì những lựa chọn của mình, nó có thể không là tốt nhất nhưng chắc chắn sẽ là cái phù hợp nhất, dù sao không ai có thể hiểu mình bằng chính bản thân mình cả.
Nói gì thì nói, bây giờ nàng đang ngồi ở đây chứng tỏ bản thân vẫn còn có thứ gọi là "cái duyên" với nghề này, cơ hội đã dâng tới tận miệng thì tội gì mà không đớp.
Máy bay vẫn chưa cất cánh, mọi người đang dần di chuyển về ghế ngồi của mình.
Ở đây Cố Thanh Hàn không quen ai cả, nàng cứ chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn mấy người đang đi tới hòng tìm kiếm gương mặt quen thuộc kia, nhưng lướt qua đều là những con người lạ lẫm.
Mãi cho đến khi có một người mà Cố Thanh Hàn nhận ra xuất hiện ngay trước mắt, chỉ có điều nàng không nghĩ tới người này cư nhiên sẽ có mặt ở đây.
"Đúng là trùng hợp nha Cố tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi"
Chu Ân Tầm dừng chân đúng ở hàng ghế của nàng, Cố Thanh Hàn cũng không thể cứ như vậy mà làm ngơ được, liền lịch sự chào một cái, "Đã lâu không gặp, Chu tiểu thư"
Nàng cứ đinh ninh rằng Chu Ân Tầm chỉ là tình cờ thấy người quen nên tiến đến chào hỏi, nào ngờ cô ta nhếch miệng cười với nàng một cái, sau đó để túi xách lên ngăn đựng hành lý, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế còn trống bên cạnh.
Cố Thanh Hàn:....
Nàng len lén nuốt nước bọt.
Tổ tông này sao lại ngồi cạnh mình vậy? Triệu Lam lại không có mặt ở đây, làm sao bây giờ?
Nhắc mới nhớ, từ nãy đến giờ không thấy cô đi vào khoang này, vậy chẳng lẽ là đang ngồi ở hạng thương gia? Nhưng nếu đã như vậy thì cái vị này chọn ngồi ở hạng phổ thông thì cũng quá lạ lùng rồi đi?
Người ta bắt đầu phát lệnh tắt điện thoại, có lẽ máy bay đã sắp cất cánh, Cố Thanh Hàn không thể gửi tin nhắn cho Triệu Lam, đành thở dài cam chịu.
Dù sao ghế ngồi đều là lúc mua vé được định sẵn, nàng có không muốn cũng không thay đổi được gì.
Bất quá người này là Chu Ân Tầm a, nàng sao có thể yên lòng ngồi đây được?
Chu Ân Tầm đang chăm chú đọc tạp chí lại bị sự lăn tăn của Cố Thanh Hàn quấy nhiễu, đưa mắt nhìn sang thì thấy nàng cứ nhúc nhích thân mình, còn hơi chút co người lại rúc vào trong góc, liền cho rằng nàng không quen đi máy bay, nhịn không được hỏi han, "Sắc mặt của cô hình như không tốt lắm nhỉ? Thấy khó chịu trong người sao?"
"Hả? À, ừm, không có", Cố Thanh Hàn vội xua tay, cười gượng, "Tôi ổn"
Trời mới biết nàng lúc này sợ Chu Ân Tầm đến mức nào.
Nếu không phải nhờ Triệu Lam cảnh báo trước rằng kẻ chủ mưu chuyện chiếc váy bị hỏng là cô ta thì có khi nàng bị xử đẹp lúc nào còn không kịp hó hé.
Chu Ân Tầm không nói gì, cứ như vậy mà nhìn Cố Thanh Hàn, ánh mắt nửa phần dò xét nửa phần ngờ vực, cuối cùng chỉ gật đầu, "Được rồi, nếu cô cần giúp đỡ điều gì thì cứ việc nói với tôi, không phải ngại"
Cố Thanh Hàn bất chấp gật đầu, "Ân ân, chắc chắn rồi"
Con lạy má, má đừng đếm xỉa tới con đã là phúc ba đời nhà con rồi, cảm tạ vô điều kiện.
Đúng như Cố Thanh Hàn mong đợi, Chu Ân Tầm thật sự không tiếp tục quan tâm tới nàng, cô ta gấp lại tạp chí, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng giống như không mấy thoải mái.
Người nổi tiếng khi không có ống kính cùng ánh đèn sân khấu đều sẽ như vậy sao? Những lần ở cạnh Triệu Lam cũng thế, không phải dáng vẻ mệt mỏi thì cũng là mang cảm giác không tươi tỉnh, có lẽ công việc này thật sự đã bòn rút hết tinh lực của diễn viên, chẳng trách nhiều người dần trở nên dễ gắt gỏng với mọi thứ xung quanh như vậy.
Áp lực chồng chất lại không có khoảng trống để nghỉ ngơi, không nổi điên thì đã là hay lắm rồi ấy chứ.
Hơn ba giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay Bảo An (Thâm Quyến), mọi người đều thi nhau chạy về phía xe đã được đoàn phim chuẩn bị để đưa về khách sạn, chỉ duy nhất Cố Thanh Hàn vẫn còn nán lại nhìn vào bên trong.
Chu Ân Tầm lại lần nữa bị dáng vẻ lóng nga lóng ngóng của Cố Thanh Hàn làm cho tò mò, kéo vali đến bên cạnh vỗ vai nàng, "Cố tiểu thư đang đợi ai à? Sao vẫn còn đứng ở đây?"
Cố Thanh Hàn giật mình, ấp a ấp úng, "Tôi...tôi đang đợi bạn"
Chu Ân Tầm hơi nghiêng người nhìn qua lớp cửa kính rồi lại bật cười, quay sang nói với nàng, "Cố tiểu thư có chắc là bạn của cô cũng đi chuyến bay này không? Mọi người đều ra ngoài hết rồi"
"Bên trong không còn ai nữa à?", Cố Thanh Hàn lơ ngơ chỉ chỉ vào ga sân bay, ậm ờ hỏi, "Cô xác định?"
Chu Ân Tầm gật đầu chắc nịch.
Cố Thanh Hàn lập tức xụi mặt xuống.
"Nga, vậy cảm ơn"
Sau đó liền lủi thủi lết ra ngoài bãi xe.
Chu Ân Tầm:???
Vừa ngồi vào ghế, Cố Thanh Hàn tức tốc lấy điện thoại ra nhắn tin chất vấn Triệu Lam.
[Chị đang ở đâu? Sao tôi không thấy chị?]
Triệu Lam ở bên kia đang ngồi trong phòng chờ cho nhân viên trang điểm, điện thoại bỗng "Ting" một tiếng, Nghiên Vy vội giúp cô cầm lấy.
"Mặc kệ đi", Triệu Lam ảm đạm phun ra ba chữ.
Nghiên Vy do dự, "Nhưng đây hình như là của Cố Thanh Hàn gửi đến"
Triệu Lam trầm mặc.
Cô vươn tay đến trước mặt quản lý của mình, "Đưa điện thoại cho tôi"
Triệu Lam hơi cúi đầu nhìn màn hình, nhân viên trang điểm cũng tinh tế dừng lại động tác để chờ cô.
Chỉ một dòng tin với vài ba chữ cũng đủ thấy được chủ nhân của nó đang bực bội đến mức nào.
Giọng văn cộc lốc như vậy ngoài cái người họ Cố kia ra thì Triệu Lam quả thật chưa gặp phải người thứ hai bao giờ.
Cô thậm chí có thể mường tượng ra được dáng vẻ như cá nóc mắc cạn của nàng ngay lúc này.
[Tôi còn vài buổi ghi hình chưa hoàn tất, vẫn dang ở Bắc Kinh, hai ngày nữa mới bay đến Thâm Quyến]
Ngón tay Triệu Lam lướt nhanh trên bàn phím, chúng vừa thon vừa dài, trắng nõn lại còn linh hoạt, tựa như là đang nhảy múa.
Ngay cả nhân viên trang điểm đứng bên cạnh chỉ nhìn thôi cũng không khỏi xuýt xoa cùng ngưỡng mộ.
Từng bộ phận trên cơ thể của người phụ nữ này không cái nào là không đạt chuẩn hoàn hảo cả.
Bất quá người có thể khiến Triệu ảnh hậu vừa nhắn tin vừa cười vui vẻ giống như vậy đúng thật là hiếm thấy, chẳng lẽ là đó là người chồng thương yêu cô hết mực trong truyền thuyết? Bằng không thì băng sơn mỹ nhân sao có thể dễ dàng lộ vẻ tươi cười như thế này được?
Nghiên Vy cũng cảm thấy khó hiểu khi nhìn tâm tình Triệu Lam chuyển biến nhanh đến như vậy.
Từ sáng đến giờ cô luôn trong trạng thái căng thẳng, phía đối tác cũng yêu cầu nên có sự cân bằng lại cảm xúc để sớm hoàn thành tốt công việc, không nghĩ tới chỉ một tin nhắn của Cố Thanh Hàn liền giải quyết xong mọi chuyện.
Dù biết rằng mối quan hệ của hai người thật sự vô cùng tốt, nhưng thế này thì không phải có hơi...kỳ quặc? Nếu không phải Triệu Lam đã có gia đình thì có lẽ Nghiên Vy đã đem suy nghĩ của mình theo chiều hướng khác rồi.
Lại còn lén lút ký hợp đồng chủ-tớ với nhau nữa, bảo cô không nghĩ bậy cũng uổng.
Nhưng dù sao Nghiên Vy cũng là một người khá lý trí, cứ cho rằng Triệu Lam vẫn chưa kết hôn thì xác suất chuyện này xảy ra vẫn cứ là ở mức âm đi.
Lại nói Triệu Lam giống như không quá quan tâm vấn đề đồng tính.
Mặc dù xung quanh cô cũng có không ít phú bà theo đuổi nhưng đáp lại đều là sự tuyệt tình của Triệu Lam, đơn giản vì bản thân cô vốn đã là bạch phú mỹ rồi, cần gì phải có người bao nuôi mình nữa.
Ngay cả gia thế hiển hách như nhà chồng hiện tại còn phải nể mặt một bậc, căn bản người như Triệu Lam thì không cần phải dựa vào sắc mặt của người khác mà sống.
Mà làm nghệ thuật có được điều này chẳng khác nào có được cả giang sơn, vậy mới không bị người ở trên đè đầu cưỡi cổ, không sợ bọn tư bản giở trò ngán chân, thao túng.
Cố Thanh Hàn sau khi nhận được hồi âm sắc mặt càng là đen như đít nồi, coi như trong hai ngày tới nàng chính là con ma vô hình vất vưởng ở đoàn phim rồi.
Triệu Lam nhân lúc ekip chuẩn bị ánh sáng đợi Cố Thanh Hàn trả lời, nhưng nàng tuyệt nhiên không thèm nhắn lại.
Tài xế ngồi phía trước lái xe bỗng để ý đến gương mặt phụng phịu của nàng, tốt bụng khuyên nhủ, "Cháu đừng có buồn nữa, tình yêu chính là như vậy, không tránh khỏi có những lúc cãi vã, buồn bực, có gì thì tìm cơ hội ngồi lại nói chuyện với nhau đã nhé"
Nói xong ông chú lại thở dài lắc dầu, "Ai, người trẻ các cháu thời nay yêu nhau đúng là lạ thật, ngay cả chuyện thẳng thắn tâm sự với nhau cũng không dám, cứ im ỉm giận dỗi chờ mong đối phương hiểu ra, như vậy thì tới già cũng không giải quyết được gì đâu đấy"
Cố Thanh Hàn:???
Không đúng, hình như có gì đó sai sai ở đây.
Nàng ngờ vực hỏi lại, "Ý chú là...cháu đang giận người yêu á?"
Người tài xế không ngần ngại gật đầu, "Ừ, nhìn thái độ của cháu liền biết, ha ha, cháu không qua mắt chú được đâu"
"Không, kh...không phải vậy đâu", Cố Thanh Hàn cật lực thanh minh, "Cháu...cháu chỉ nhắn tin với một người bạn mà thôi, còn, còn ế chổng mông ra không ai thèm rước đây ạ", nàng xấu hổ gãi mặt.
Gì mà nghĩ rằng nàng và Triệu Lam yêu nhau chứ? Cô không đem nàng ra băm làm trăm mảnh thì thôi làm gì có cái mùa xuân nho nhỏ đó được.
Tài xế nghe vậy chỉ cười, không tiếp tục vạch mặt Cố Thanh Hàn.
Ông nhìn thoáng nàng qua gương chiếu hậu, ánh mắt như thể nhìn thấu hồng trần.
Nhắn tin với bạn thôi thì ai lại trưng ra bộ mặt giận dỗi đó, người có kinh nghiệm nhìn một cái liền biết, cô bé này không nhận thức được bản thân là đang múa rìu qua mắt thợ.
Trong lúc Cố Thanh Hàn còn đang luýnh quýnh không biết nên giải thích thế nào để người tài xế không tiếp tục hiểu lầm thì điện thoại lại vang lên âm thanh thông báo.
[Làm sao rồi? Giận hả?]
Cố Thanh Hàn đọc xong càng là muốn chửi thề.
Con mẹ nó, chị có cần phải trong những lúc ngượng ngùng thế này lại gửi qua một câu dễ gây hiểu lầm như vậy không hả? Nếu mà để ai khác đọc được thì nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.
Hai mươi phút cứ thế trôi qua, tuy không dài nhưng với Cố Thanh Hàn mà nói là quá đủ, còn tiếp tục trong tình huống khó xử đó nữa chắc nàng điên lên mất.
Nàng bước vào sảnh lớn của khách sạn liền thấy một nhóm người trẻ cũng đang đứng ở gần thang máy, hầu hết đều gặp qua tại sân bay, có lẽ họ đều là diễn viên phụ trong phim này.
Cố Thanh Hàn nhanh chóng đi đến đó, nhân viên bắt đầu dẫn mọi người lên nhận phòng.
Suốt quá trình nàng không hé miệng lấy một câu, chỉ thỉnh thoảng gật đầu cười phụ họa.
Phòng của Cố Thanh Hàn ở lầu năm, không quá rộng nhưng vẫn khá thoải mái, từ cửa sổ chính có thể nhìn thấy quãng trường đông người qua lại, một vị trí tương đối tốt.
Nàng tùy tiện để vali cạnh tủ quần áo, ném đại túi xách lên giường, bản thân cũng theo đó ngả lưng xuống.
Ân, giường rất êm, thật thoải mái.
Ánh mắt Cố Thanh Hàn chợt dừng lại ở chiếc giường bên cạnh, nói như vậy thì đây là phòng hai người, chẳng lẽ nàng thật sự sắp phải ở chung với một người lạ? Không phải Cố Thanh Hàn kỹ tính hay thế nào, chỉ là nàng xưa nay không quen chung đụng quá nhiều với người khác chứ đừng nói tới là ở cùng một phòng, cùng nhau sinh hoạt.
Đó cũng là lí do mà khi lên đại học nàng thà rằng bốn giờ sáng dậy sớm đạp xe đi học chứ nhất quyết không chịu vào ký túc xá, vì còn phải chăm lo cho Cố Tiểu Mạc là một chuyện, quan trọng hơn hết là với tính cách dở dở ương ương của nàng thì đố ai mà chịu được, mà bản thân Cố Thanh Hàn cũng thừa biết mình không thể sống cùng người khác.
Bất quá hiện tại giường này còn trống, nãy giờ cũng không thấy có ai đi vào, xem ra người bạn cùng phòng này vẫn chưa đến.
Nói thế nào nàng cũng là tò mò, không biết mặt người đó tròn méo thế nào, tính cách xấu đẹp ra làm sao, cũng cố nghĩ cách làm thân với cô ấy.
Thôi kệ, việc bây giờ cần làm chính là gọi điện cho Cố Tiểu Mạc cái đã, nàng nhớ con bé chết đi được, còn chuyện này tới đâu thì tới, ít nhất là có thể sống tốt trong suốt quá trình quay phim là được.
Hai ngày nghe thì có vẻ lâu nhưng với lượng công việc dồn dập ở phim trường thì thời gian đúng thật là như chó chạy ngoài đồng.
Vì nhân vật của Cố Thanh Hàn ở phiên , coi như cũng là vai thứ chính, vậy nên cảnh quay của nàng ở hai buổi đầu tiên tương đối nhiều, căn bản là bận tối tăm mặt mày, cho tới giờ nàng vẫn chưa quen với tần suất công việc như vậy.
Trước đây đều là những phân đoạn nhỏ nhặt không đáng kể nên tính ra Cố Thanh Hàn khi đó cho rằng quay phim thật nhàn, nhưng giờ thì không như vậy nữa.
Bất quá nàng vẫn cảm thấy thích thú hơn là chán nản, nàng đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi.
Theo chỉ dẫn của nhân viên hậu cần ra khu vực chờ cho cảnh quay kế tiếp, Cố thanh Hàn tranh thủ lấy điện thoại ra nghịch thì lại bất ngờ nhận được một tin nhắn.
Là Triệu Lam gửi đến.
[Tôi vừa xuống máy bay]
Nàng lập tức gõ phím trả lời.
[Đợi một chút, tôi tới đón chị]
[Không cần, bây giờ tôi đang trên xe về khách sạn]
[Cô quay xong phân cảnh của mình chưa?]
Cố Thanh Hàn đọc xong liền đứng dậy đi đến chỗ đạo diễn.
"Khổng đạo, chất lượng cảnh vừa rồi thế nào?"
Khổng Vũ đang xem lại cảnh quay trong máy, chốc chốc lại gật gù, xem ra là vô cùng hài lòng, "Ân, rất tốt, cô cứ tiếp tục phát huy đi nhé"
"A, tất nhiên là vậy rồi", Cố Thanh Hàn tươi cười, "Cái kia...tôi có thể xin phép anh một việc được không?"
"Chuyện gì?"
"Tôi có việc gấp cần về khách sạn, có thể dời các cảnh sau lại được không? Tôi sẽ cố gắng quay lại sớm nhất có thể"
Khổng Vũ vuốt cằm suy nghĩ, lúc sau liền vui vẻ gật đầu, "Được, biểu hiện của cô hôm nay đặc biệt khá, tôi sẽ cho cô nghỉ sớm một chút, khi nào sẵn sàng rồi thì quay bù cũng được"
"Ân, cảm ơn Khổng đạo rất nhiều"
Cố Thanh Hàn chỉ cần nghe tới đây đã cảm thấy vô cùng vui sướng, vừa được đạo diễn khen thưởng lại còn được cho nghỉ phép, quá hời rồi còn gì.
Nàng chạy về chỗ ngồi của mình chụp lấy ly đá chanh ở trên bàn nốc một hơi cạn sạch, sau đó vứt ly giấy vào thùng rác, ba chân bốn cẳng phóng lên xe quay về khách sạn.
Ở đây vẫn không có gì thay đổi, chẳng lẽ là Triệu Lam vẫn chưa đến? Vậy càng tốt, nàng có thể về phòng tranh thủ tắm rửa một cái, sáng giờ quay phim khiến cả người toàn là mồ hôi, khó chịu vô cùng.
Nhưng tay Cố Thanh Hàn còn chưa kịp vặn nắm cửa, phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch.
Triệu Lam đẩy cửa bước ra ngoài, theo sau không ai khác chính là quản lý Nghiên Vy của cô.
Hai người như tượng tạc nhìn nhau không nhúc nhích.
Cố Thanh Hàn hiếm khi chủ động bắt chuyện.
"Chị ở phòng này hả?"
"Không", Triệu Lam lắc đầu, đây là phòng của Tiểu Nghiên, tôi đến giúp cô ấy sắp xếp đồ, phòng tôi ở cuối dãy"
Cô chỉ tay về phía xa xa của hành lang, Cố Thanh Hàn dõi mắt nhìn theo, thấy phòng tổng thống độc chiếm cả một khu vực rộng lớn.
Hơ hơ, quả không hổ danh là Triệu ảnh hậu.
"Cô vừa từ phim trường trở về đây hửm?", Triệu Lam đưa mắt nhìn khắp người Cố Thanh Hàn, có vẻ vừa rồi nàng khá gấp gáp.
"Ừ, đúng rồi", Cố Thanh Hàn gật đầu, "Tôi còn định ra sân bay đón chị nhưng chị lại không chịu"
"Ôi trời, sao hôm nay tự dưng lại tốt với tôi quá vậy?"
Triệu Lam bật cười trêu nàng.
Cố Thanh Hàn đương nhiên không vui, nàng hậm hực, "Chị có ý gì hả? Tôi có đối xử tệ bạc với chị bao giờ?"
Triệu Lam nhún vai.
"Có muốn cùng tôi đi ăn trưa không?"
Cô tùy tiện hỏi cho có lệ vậy thôi chứ sớm đã biết thừa câu trả lời rồi.
Cố Thanh Hàn một tia cũng không ngại, "Chị mời thì tôi đi, sáng giờ cũng chưa ăn gì"
Nàng dời ánh mắt sang Nghiên Vy, nhẹ cười một cái, "Nghiên tiểu thư cũng cùng đi luôn nhé?"
"Tôi...", Nghiên Vy hơi chút do dự, lén nhìn sang Triệu Lam cầu cứu.
Triệu Lam thấy vậy liền chủ động đề nghị, "Nếu cậu đói thì đi cùng đi, hiếm lắm mới có dịp ra ngoài ăn như thế này mà"
"Ừ, được rồi", Nghiên Vy rốt cuộc cũng đồng ý.
Cố Thanh Hàn cảm thấy hai con người khô khan này ở cùng nhau lâu như vậy được thì đúng là thú vị, thật sự hiếm thấy.
Nàng hiện tại không có ý kiến gì thêm nhưng vẫn nhớ ra còn một chuyện quan trọng, "Hai người có thể đợi tôi một lát được không? Tôi cần phải đi tắm"
Triệu Lam và Nghiên Vy lại đưa mắt nhìn nhau, vẫn là Triệu ảnh hậu ra mặt đàm đạo, "Vậy nhanh một chút, tôi đói sắp xỉu rồi"
"Hừ", Cố Thanh Hàn nhăn mặt.
Nửa tiếng sau, ba người mới đặt chân đến được nhà ăn trong khách sạn.
Cố Thanh Hàn cho một muỗng súp vào miệng, hương vị thơm ngon thế này cũng quá tuyệt rồi đi, đúng là khách sạn năm sao có khác.
Nàng vừa cắn một miếng sườn vừa hỏi cô, "Chị thấy đồ ăn ở đây thế nào?"
"Tốt"
Triệu Lam dù đang chăm chú cắt thịt bò trên đĩa cũng không quên cho Cố Thanh Hàn một phản hồi.
Có điều câu trả lời có hơi cụt ngủn.
Chỉ là cô cảm thấy tay nghề đầu bếp ở đây cũng tàm tạm, không khác là mấy so với những nơi khác cô từng ăn.
Có lẽ do bản thân quá quen với việc ăn các món ở những nơi thượng hạng thế này nên sớm đã không thấy có gì mới mẻ rồi, ngay cả món súp ở đây so với lần ăn ở nhà Cố Thanh Hàn do chính tay nàng nấu còn không bằng.
Nhắc tới lại thèm được ăn thêm lần nữa.
Cố Thanh Hàn mắt tròn mắt dẹt nhìn cô, "Nè, ngon chính là ngon, không ngon chính là không ngon, tốt là sao?"
Trả lời gì mà huề vốn vậy?
Triệu Lam ngẩng đầu lên nhìn nàng, cô vẫn xài chiêu cũ, trực tiếp ngó lơ câu hỏi vô tri vừa rồi.
"Mấy bữa nay quay phim thế nào rồi?"
"Tốt"
"..."
"Mà nè, sau này chị có nhắn tin thì nhớ chú ý câu từ và ngữ điệu giùm cái", Cố Thanh Hàn đột nhiên giở giọng trách móc.
"Hửm?", Triệu Lam nhướn mày, "Tôi làm sao?"
Cố Thanh Hàn uống hết một ngụm nước, sau đó đem toàn bộ chuyện bị người tài xế kia hiểu lầm kể cho cô nghe.
Triệu Lam nhịn không được bật cười, lập tức lộ ra vẻ mặt nhiều chuyện.
"Vậy là ông ấy thật sự nghĩ rằng cô vừa mới cãi nhau với người yêu à?"
Cố Thanh Hàn đen mặt, "Chứ còn gì nữa? Đều tại chị hết đó"
"Tại tôi?", Triệu Lam ngạc nhiên chỉ vào mặt mình.
"Tôi cũng không có ép cô phải tức giận nha"
Thế nhưng người kia vẫn nhất quyết không chịu thua, "Hừ, chị không trực tiếp làm điều đó nhưng lời nói của chị đã gián tiếp dẫn đến sự việc"
Ái chà, mồm mép dạo này bắt đầu đanh thép rồi đấy, học ai vậy không biết.
Triệu Lam vô ngữ lắc đầu, không dám tiếp tục trêu chọc con cá nóc đối diện nữa.
Nghiên Vy ngồi bên cạnh vừa cắn dưa hấu vừa nhìn hai con người kia tôi một câu chị một câu, cả quá trình cô không chen vào được câu nào, mà hình như cũng chưa từng được nhắc tới trong cuộc trò chuyện này lấy một chữ.
Tôi cũng đang ăn cơm ở đây mà.
Mọi người quên tôi luôn rồi T_T.