Thường An, người cũng như tên. Nhìn cô ấy là có thể tưởng tượng được cô ấy lớn lên trong hoàn cảnh đơn thuần thế nào, hai mắt trong veo, tóc dài nhu thuận, là cô gái cần được bảo vệ.
Cho dù là tôi, cũng khó có thể sinh lòng chán ghét.
Cô ấy xách hai túi, có chút ngượng ngùng đưa một cái cho tôi.
Chào… anh, đây là món quà em chọn cho anh, mong anh sẽ thích.
Dì làm ra bộ dáng vô cùng kinh ngạc.
Ai nha, An An thế nào tới. Ăn cơm chưa con.
Chưa… chưa.
Đến đến đến, ngồi xuống cùng nhau ăn, dì đi lấy cho con đôi đũa.
Nhìn dì bận trước bận sau vui mừng chiêu đãi cô ấy, tôi và Hạ tiên sinh đều rất xấu hổ. Tôi tận lực lảng tránh đường nhìn của Hạ tiên sinh, chuyên tâm thưởng thức món quà trên tay.
Một chiếc bút máy mạ vàng, nặng trịch, cảm giác rất tốt, nói vậy giá trị hẳn là xa xỉ.
Tô tiên sinh, em nghe Hạ Hạ nói anh thích viết văn chương, cho nên đưa anh một chiếc bút máy, anh…
Tôi rất thích, cảm ơn em. Gọi tiểu Tô là được rồi.
Cô ấy rất thẹn thùng nở nụ cười.
78.
Thường An bắt đầu thường xuyên đến, ngược lại cũng không vào cửa, dù sao một cô gái đi vào cũng không tiện lắm.
Đứng ở cửa, đưa cho tôi món canh và mấy mấy đồ chơi chính tay cô làm. Ngẫu nhiên hẹn chúng tôi ra ngoài chụp ảnh.
Cô gái vô cùng chu đáo, ôn nhã. Cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng xấu hổ, nhìn cô khiến cho lòng người ta ngọt ngào. Nhìn ra được cô ấy rất thích Hạ tiên sinh, ánh mắt nhìn về phía anh chứa nhu ý.
Công ty của Hạ tiên sinh cũng bắt đầu mở rộng, quả thực giống như anh đã dự đoán, tiền đồ vô hạn. Hạ tiên sinh hưng phấn nói với tôi kế hoạch sau này của anh.
Kiệt bắt đầu chuẩn bị khẩu ngữ và thị thực, hắn chuẩn trong hai năm sẽ bay đi Mexico.
Chỉ có tôi, mỗi ngày lau cốc cà phê men trắng, mặt trời lên rồi trăng lặn xuống, một ngày lại một ngày mài mòn thời gian của chính mình.
79.
Buổi tối, con người sẽ trở nên đa sầu đa cảm, có thể là vì ánh trăng lên xuống có thể ảnh hưởng tâm tình của con người.
Tôi mơ một giấc mộng, nửa đêm bị giật mình tỉnh giấc, rồi lại quên đến không còn một mảnh. Hẳn là một giấc mộng vô cùng bi thương, cái cảm giác tim đập nhanh vẫn còn lưu lại, vừa co rút vừa đau nhức.
Sờ sờ mặt, trên mặt ướt át,
Đứng lên len lén rút một điếu thuốc, cảm thấy buồn rầu trong lòng tiêu tán đi không ít, mới trở lại phòng ngủ.
Tôi chui vào trong lòng Hạ tiên sinh, anh vẫn ngủ mơ màng, chỉ là theo bản năng lấy tay ôm lấy tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt anh bốn năm, giống như đã khắc sâu vào sinh mệnh của mình, còn muốn nhìn càng lâu.
Chôn mặt mình vào gáy anh.
Ông xã, anh sẽ rời đi sao?
Ưm
Anh sẽ đi sao?
Ưm…
Anh thích em không?
Ừm.
Vậy anh vì sao phải đi?
Anh hình như bị tôi đánh thức, mơ hồ sờ sờ đầu tôi. Thanh âm khàn khàn.
Em làm gì vậy?
Tôi lắc đầu.
80.
Hạ tiên sinh, em phải về.
Trở lại?! Không được! Không cho em đi!!
Thanh minh tới rồi, em muốn đi thắp hương cho mẹ.
Vậy… chừng nào em trở về.
Rất nhanh, anh có thể đi cùng em không?
Anh có chút giật mình, lập tức hơi khó khăn suy nghĩ, rồi gật đầu.
Tôi không nhớ rõ mẹ thích cái gì, chỉ là lúc nhỏ nơi quê nhà chúng tôi từng sinh hoạt, nơi ấy vừa đến trời thu sẽ nhẹ nhàng bay bay mùi hoa quế.
Thích hương hoa quế thản nhiên nở khắp đất trời, khiến cho cả mùa thu trở nên ngọt ngào. Làm cho tôi nghĩ đến những năm tháng ấy, có an nhàn xa xôi và huyền bí một cách thuần túy.
Đem mẹ an táng dưới một gốc cây quế, tôi nghĩ hẳn là bà cũng sẽ thích.
Dùng tro cốt của mẹ nuôi dưỡng cây quế, hoa quế nở, sinh mệnh của bà có lẽ cũng được kéo dài.
Mẹ, con đem con dâu mẹ đến rồi.
Để Hạ tiên sinh nói mấy câu với mẹ tôi xong, tôi bảo anh đến nơi cách đó rất xa. Một mình nói với mẹ mấy câu.
Mẹ, đây là người con thích nhất. Xin lỗi, anh ấy là một người đàn ông. Khi còn sống không thể nói cho người, chỉ sợ người không nhắm được mắt, không thể tha thứ cho con, cũng sẽ không chúc phúc con, hối hận đã sinh ra đứa con này. Xin lỗi.
Chúng con ở cùng một chỗ đã bốn năm rồi, đoạn ái tình này không ai có thể tiếp nhận, cũng không nhận được chúc phúc của bất kỳ người nào, bao gồm cả chính chúng con. Nhưng chúng con vẫn đang liên trì, kiên trì đến thời khắc cuối cùng ấy. Chúng con gọi đó chính là ái tình, mẹ tin không?
Ba phụ người, người dạy con không nên phụ cô gái nào, nhưng con có thể không có cơ hội làm được chuyện như vậy.
Con… Con mệt lắm mẹ à.
Mẹ, con bất hiếu.
Tôi không logic mà nói một đống chuyện linh tinh, ngay cả bản thân cũng không nhớ được.
81.
Khí trời bắt đầu ấm lên, là mùa đẹp nhất trong năm. Thành phố này có môi trường rất tốt, lại là một tòa cổ thành có lịch sử lâu đời. Rẽ đến góc nào cũng sẽ đột nhiên thấy một di chỉ.
Hai bên trái phải con đường là cây ngô đồng Pháp to lớn, cành lá xum xuê, sớm mọc ra lá xanh, che đi ánh mặt trời. Ánh nắng tháng năm xuyên qua lá cây, những tia nắm xuyên qua chiếu lên mặt đất những ánh nắng vụn vặt, giống như những vũng nước được tạo nên từ ánh mặt trời.
Có người nói, thời dân quốc có một vị phu nhân rất yêu cây ngô đồng Pháp, cây ngô đồng khắp thành phố này chính là do chồng của nàng vì nàng mà trồng nên.
Mọi người xem, những chuyện này truyền lại đời sau, khắp tòa thành này đều đọc hiểu cố sự của bọn họ.
Khí tức như vậy khiến tôi động lòng. Tôi muốn viết một cố sự.
82.
Thường An ăn mặc ngày càng ôn nhu, quần dài chấm đất, cười rộ lên giống như có thể tan vào ánh mặt trời.
Tôi xem Hạ tiên sinh cứng ngắc theo sát cô ra ngoài hẹn hò. Mà tôi, mặt không biểu tình viết xoạt xoạt trên giấy.
Viết chính là cố sự thời dân quốc của vị thiếu gia và người hầu nhà mình. Bọn họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, thầm nảy sinh tình cảm, thật vất vả phá bỏ được cản trở được trong lòng đến với nhau. Thiếu gia lại bị yêu cầu kết hôn với một tiểu thư môn đăng hộ đối, tiểu thư tài hoa đẹp đẽ, đọc đủ thứ thi thư, cử chỉ trang nhã lại khí độ bất phàm.
Người hầu hèn mọn bất kham.
Thiếu gia không muốn lấy tiểu thư, cũng không dám đem quan hệ của người hầu và mình công bố với thế nhân.
Mỗi ngày mỗi đêm dày vò, hao tổn.
Người hầu tự cho rằng mình liên lụy thiếu gia, trong một buổi tối một ngày nào đó rời đi.
Thiếu gia tìm nàng hồi lâu không có kết quả, cuối cùng kết hôn với tiểu thư.
Mấy năm sau, biết được người hầu từ lâu chết ở dưới cây ngô đồng ở sân sau, thiếu gia bi thống bất kham, trồng cây ngô đồng khắp cả tòa thành, vì tưởng niệm người hầu đã chết.
Người đời sau cho rằng cây ngô đồng là thiếu gia trồng cho thê tử của mình, mà không biết rõ ý nghĩa thật sự.
Kỳ danh “Mộ cây ngô đồng ”
Tôi vốn muốn viết cho bọn họ một kết cục tốt. Muốn người hầu sống, bọn họ vĩnh viễn cùng một chỗ, dù cho vĩnh viễn không được thế nhân chấp nhận.
Hiện thực đã tàn nhẫn như vậy, vì sao lại không giải thoát được ở trong cố sự.
Nhưng những điều này không phải là thứ tôi có thể khống chế, cố sự của bọn họ chính là do ý nghĩ của chính họ. Chuyện tôi có thể làm, chỉ là viết tất cả xuống.
Hóa ra, mặc dù là trong cố sự, chúng tôi cũng không chiếm được giải thoát.
83.
Cậu là cong phải không? Kiệt hỏi.
Tôi lúc đó đang rửa chén, tay trượt một cái, vỡ nát.
Xin lỗi.
Không có chuyện gì.
Trầm mặc xử lý những mảnh vụn đã vỡ.
Tôi phải.
Quả nhiên.
Cậu làm sao thấy được?
Không biết, là cảm giác thôi.
Nếu cậu thấy chán ghét, tôi có thể từ chức.
Không cần, tôi không kỳ thị.
Thực sự?
Ừ.
Cảm ơn.
Kiệt cười khẽ. Cậu không cần nơm nớp lo sợ, vị Hạ tiên sinh kia hẳn là người yêu của cậu đi.
Phải.
Ai, mong muốn các cậu có thể tiếp tục cùng nhau.
Cậu thì sao, thế nào không kết giao bạn gái, đều lớn như vậy rồi.
Chính là nghĩ một người rất tốt.
Cha mẹ cậu không thúc giục sao?
Tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với họ rồi.
A?
Tôi còn một người anh trai và một em gái, có tôi hay không cũng không quan trọng.
Vì sao?
Bởi vì tôi cũng là cong.
84.
Tôi và Kiệt hàn huyên rất nhiều. Trò chuyện chuyện tôi và Hạ tiên sinh từ lúc quen biết đến yêu nhau, trò chuyện chuyện mẹ của tôi và gia đình của anh, còn có Thường An.
Có những chuyện muốn nói hết ra.
Bốn năm tình cảm, không ai lắng nghe. Tôi nói cho Kiệt nghe, cũng nói cho chính mình nghe.
Kiệt cũng hàn huyên với tôi người mà đã từng là người yêu của hắn, là thời gian Kiệt làm thuê mà quen biết, Kiệt vì hắn xuất quỹ, mà hắn lại lùi bước. Hôm nay cũng liên hệ không được, một đoạn tình cảm khắc cốt minh tâm như vậy tựa như một giấc mơ, tới rồi lại đi.
Chúng tôi uống rượu, cảm thấy được an ủi.
Hôm nay tôi đã khuya mới trở lại. Thậm chí không muốn trở lại. Tôi lượn lờ khắp thành phố này, hướng về những nơi bóng tối nơi có ánh đèn mà đi. Thành phố này rất đẹp, nơi nơi đều là người khác và cây ngô đồng.
Vậy thì thế nào.