14.
Hạ tiên sinh thế nào cũng phải kết hôn, chúng tôi đã sớm biết, chỉ là trong lòng vẫn còn bảo lưu một tia may mắn.
Chờ anh chân chính bước vào cung điện hôn nhân, tất cả nguyện vọng và sự lừa mình dối người ấy đều vỡ nát.
Người mà tôi yêu nhất đã kết hôn rồi, anh thuộc về mọi người, có điều lại không thuộc về tôi.
Tôi có thể rời đi từ sớm, thời gian hơn ba tháng này đủ để tôi rời đi, thế nhưng tôi không làm vậy.
Biết rõ chính mình không chịu nổi, có điều chưa gặp Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, phải tự tay đem chính mình đi lăng trì, cảm nhận được đau đớn đến máu chảy đầm đìa mới thôi.
Tất cả tâm nguyện đều giống như chén ượu, rót vào trong lòng, ấm lạnh tự biết.
Gian nhà buổi tối vẫn trống không, tôi nằm trên giường mặc cho nước mắt chảy xuống.
Hạ tiên sinh, nước mắt đời này của em đều chảy vì anh, anh phải thiếu em bao nhiêu nợ tình đây.
Đáng tiếc hôm nay đều kết thúc, tất cả yêu thích đều đã qua, tôi như ngọn nến, không nơi chốn.
Không hối hận, chỉ là tiếc nuối.
15.
Uống rượu rồi mới biết rượu nồng,
Có yêu rồi mới biết tình nặng,
Ngươi không thể làm thơ của ta,
Cũng như ta không thể làm giấc mộng của ngươi.
——Hồ Thích.
Hạ tiên sinh gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi quên anh đi. Người có thể gửi như vậy nhất định hiểu rõ đã đâm nhói trái tim người kia thế nào.
Tôi cùng muốn quên anh, giống như phần lớn các đồng nghiệp nam, cả đời vùi lấp thân phận của chính mình, tại nhà vệ sinh công cộng, bãi tắm hoặc quán bar, tìm một người thuận mắt mình tính giao. Ai cũng không quen biết ai, ngày hôm sau lại khôi phục thành người bình thường, rất ít người qua loa như vậy cả đời.
Hoặc là có thể tìm một bạn đời không tồi, cũng có thể cứu giúp lẫn nhau trong cơn hoạn nạn mà vượt qua một đời.
Dù cho người đó không gọi tôi là tiểu công chúa, không thích tôi để tóc dài, chán ghét những nỗi buồn bất chợt của tôi, không thích tôi làm món ăn. Nhưng người đó có thể cùng tôi qua mỗi một năm mới, cùng tôi mở một quán mì vằn thắn.
Thế nhưng…
Tôi muốn được yêu.
Tôi sợ rằng đêm khuya gọi tên anh, nhưng không nhận được câu trả lời,
Tôi sợ sẽ không có ai yêu tôi như vậy nữa, khiến tôi yêu như vậy nữa.
Tôi đã dùng tất cả những gì tốt nhất của mình rồi.
16.
Tôi trả lời anh: Chúc anh hạnh phúc.
Chỉ là hạnh phúc của anh không có quan hệ gì với tôi. Tôi là khách qua đường thời thanh xuân của anh, có thể anh sẽ nhớ đến tôi vào một đêm khuya nào đó, giống như nốt chu sa chí đau âm ỷ.
Nhưng anh sẽ không tới tìm tôi nữa.
Mà tôi, không biết sẽ du đãng tới khi nào. Thời gian sẽ chữa lành mọi thứ, tôi vẫn luôn tin tưởng như vậy.
Cho dù có thể cần thật lâu thật lâu.
17.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên tặng quà tân hôn gì cho Hạ tiên sinh.
Hai cây ngô đồng kia đã hoàn toàn chết héo, lá cây héo rũ giống như cánh tay khô gầy của mẹ lúc trước khi ra đi, rũ xuống cùng một chỗ.
Tôi nhổ cả rễ của nó lên, rồi chôn cùng một nơi. Giống nhau đều là hiến dâng cho đất, làm như vậy có nghĩa gì chứ.
Suy nghĩ thật lâu, tôi quyết định để lại bình rượu hoa quế năm ngoái ủ lại cho anh. Muốn tôi một mình đi đào nó, thực sự vô cùng tàn nhẫn.
18
Đọc được một tấm thiệp, viết: Ngươi nhìn đoàn người đi tới đi lui trên đường, ai ai cũng đều mang sắc mặt vội vã, lạnh nhạt liếc nhìn nhau một cái, ai cũng không nhìn thấu được cố sự phía sau lưng người khác, ai cũng không biết liệu trong lòng người khác cũng có một người như thế hay không.
Kiệt đi Mexico.
Tôi xác thực không có bằng hữu nào nữa ở thành phố này.
Gốc cây vạn thọ bị tôi nhét vào đầy mẩu thuốc lá, tôi vẫn không mua gạt tàn, hiện tại ngẫm lại, quả thực cần một cái.
Không nhịn được rùng mình.
Thật sự sợ, tịch mịch vượt quá mức độ của tôi.
19.
Thu dọn gian nhà, chuẩn bị rời đi.
Cho dù hàng năm đều như một ngày, tôi cũng không thể mãi cứ sống trong hồi ức.
Tôi gọi điện cho vị bạn học đã rất lâu chưa từng gọi tới, nói: Tôi muốn đi Tây Tạng, cậu có cần tôi mang cho cái gì không?
Hắn trầm mặc một lát, chỉ nói: Lên đường bình an.
20.
Con người tôi cả đời chẳng có cống hiến nào, nhỏ bé sống trong xã hội được ngày nào qua ngày ấy mà sinh tồn.
Sau này tôi cũng không mong ước gì nữa, có thể ngay cả sinh hoạt bình thường thôi cũng không làm được.
Không tính là hối hận, chỉ là tiếc nuốn, thời gian tới của anh, không hề có tôi tham dự trong đó, đối với tôi mà nói, cũng thật sự không tìm được ý nghĩa nào.
Có điều ngẫm lại, cũng là không cưỡng cầu được. Đời trước tôi thiếu nợ anh bao nhiêu, kiếp này đã dùng toàn bộ đến trả cho anh rồi. Kiếp sau, chúng tôi liệu có thể không thiếu nợ nhau mà ở cùng một chỗ hay không.
21.
Đến Lhasa. Chúng tôi lập kế hoạch nhiều như vậy, chung quy cũng phải có một chuyện được hoàn thành đi.
Anh ở lại Trường An phú quý của anh, tôi lại không thể ở lại nơi tràn ngập ánh sáng đó.
22.
Đây là lần đầu tiên tôi ngồi chuyến xe lửa dài đến vậy, từ phong cảnh của Giang Nam, đến vách đá Lăng Tuân, núi tuyết đồng hoang.
Toa khách vào ban đêm rất yên lặng, dưới ngọn đèn mờ tối, truyền đến từng tiếng hô hấp và tiếng người thấp giọng nói chuyện với nhau. Khiến người có thể an tâm mà ngủ.
Mọi người xem, vạn ngọn đèn nhà, luôn luôn có người cùng người đi vào giấc ngủ, cùng người mất ngủ.
23.
Người đi như nước chảy, khuôn mặt vừa vội vàng lại xa lạ.
Phong cảnh không dứt giống như có thể khiến tôi quên mất ưu phiền.
Tôi nhìn theo những người đến lễ bái sớm trên chùa Đại Chiêu, trên mặt mỗi người đều có một đôi mắt đen như mực. Tôi nhìn bọn họ di chuyển từng đoạn nhỏ giữa dòng người dài, tôi nhớ bọn họ, sau đó họ tiếp tục vội vàng tiến lên.
Tôi uống trà trên lầu Maggy Ami, ánh mặt trời miễn phí chiếu lên người tôi.
Cung điện Potala cao chót vót, vào một buổi tối trăm năm trước có người trùng trùng điệp điệp trốn ra khỏi cửa, ở chỗ này hẹn hò người yêu. Xung quanh vang vọng tiếng tình ca.
Đương lư đích nữ tử bất tử,
Tử thị hát bất tẫn đích,
Ngã thanh niên đích tễ thân chi sở,
Xác thực khả dĩ tại giá lý. ()
() đoạn này không hiểu lắm, nghĩa đại khái theo từng chữ:
Lúc nữ tử đất đen(???) không chết,
Rượu được uống vô tận,
Tuổi xuân ta bước lên nơi đó,
Quả thực có thể ở nơi này.
24.
Bầu trời xanh vô tận, mây trắng thoạt nhìn trông rất thấp, lấy tay với tới, mới phát hiện rất xa.
Ở tại tầng ba của khách sạn, trèo lên mấy bước cũng có thể khiến tôi choáng váng đầu óc.
Ăn sủi cảo dính vào nồi áp suất và mì sợi, thanh khoa diện (1), bơ trà, giống như mùi bột mì khô.
Ông lão ven đường nếp nhăn như vót, hai mắt thanh minh chuyển dọc khắp ống. (???)
(1)thanh khoa diện:
25.
Hồ Nam (2).
Qua sông qua núi qua tháp Phật, chỉ vì cùng người gặp lại.
Ngồi ba bốn tiếng đến thánh hồ, sáng sớm bốn giờ ngày thứ hai rời giường, một mình đến sườn núi bên cạnh Hồ Nam nhìn mặt trời mọc. Giữa mùa hè, nhiệt độ nơi cao hơn mặt nước biển ba nghìn mét này dưới âm ba độ.
Trời rất tối, là mặt trăng khiến cho đen, mà không phải ngọn đèn.
Không khí loãng. Ngồi ở sườn núi nhìn không sót thứ gì, không có bất kỳ một cây nào có thể sống sót ở nơi này. Đất đai và cỏ xanh ướt át, tôi đi hai bước, dừng lại thở ba bước.
Ánh đèn pin của vài người lác đác xung quanh lúc ẩn lúc hiện, cũng chiếu sáng con đường phía trước của tôi.
Cờ Phong Mã quấn từng đôi vào với nhau, hình thành một hình tam giác lớn. Đủ mọi màu sắc, bay phấp phới.
Có một anh chàng người Tây Tạng hỏi tôi có muốn tốn năm đồng mua một cái móc khóa cờ Phong Mã cầu bình an hay không. Kỳ thực sớm muộn gì nó cũng bị vứt đi.
Nhưng tôi vẫn mua.
(2) thông tin chi tiết xin mời vào đây tìm hiểu thêm
26.
Sườn núi không ngắn, có người đi được một nửa, cảm thấy thích hợp rồi thì dừng lại. Mà tôi vẫn kiên trì đi tới nơi cao nhất, ngồi xuống.
Nơi phương xa vô ý lộ ra một góc núi tuyết, nhuộm bởi ánh sáng buổi sớm thành màu vàng rực rỡ, làm mất đi màu sắc vốn có của tuyết.
Dưới chân là một mảnh sườn núi dốc đứng, vẫn kéo dài tới bên hồ. Hồ Nam giống như bất ngờ hạ xuống cảnh sắc mỹ lệ như vậy, tôi sợ màu nước trong đêm tối, nhưng ở đây nước trong đêm đen vẫn có màu trong suốt.
Bên hồ ngầm có lều bạt mà người dân đóng lại, cùng mấy chú ngựa, nhàn nhã giống như ngoài nhân gian. Bọn họ là người quanh thánh hồ.
27.
Thời gian mặt trời mọc chỉ có mười phút, nhưng ánh tà dương lại từ từ thẩm thấu xuống, giống như cẩn thận ủ, muốn cho chúng tôi chiêm ngưỡng cảnh sắc mỹ lệ giống như đang mơ này.
Nó chẳng qua chỉ là một ngôi sao bị đốt cháy, thế nhưng lại mang theo sinh cơ mạnh mẽ. Thoáng cái chiếu khắp mặt đất, sáng rực cả đất trời. Hồ Nam rộng bát ngát, sóng gợn lăn tăn, bầu trời đầy mây, không che được ánh bình minh, bao gồm cả tầng tầng núi tuyết phía xa xa. Những cảnh sắc này không chỗ để trốn, giống như bức tranh lâu năm cuộn tròn trước mắt tôi đang từ từ được trải ra, va vào mắt, không dám nhìn thẳng.
Bức họa đã tồn tại hơn vạn năm, mang theo màu sắc bụi bặm của năm tháng. Tôi chết rồi, mà nó vẫn còn.
Đây tuyệt đối, là hoàn toàn tự nhiên.
Lòng tôi xúc động, một cảm giác tràn đầy sinh lực như muốn phá tan ***g ngực ra.
Trên thế giới này có thứ gì có thể tràn đầy sinh lực và tráng lệ hơn thế này không!
Khó có thể nói được rung động trong lòng. Trên đời có phong cảnh như vậy, là cảnh sắc không có quan hệ gì với nhân loại.
Lòng không tạp niệm. Quỳ bái.
Đây là thần thánh mà dân tộc Tạng đã thủ hộ hơn trăm nghìn năm nay.
28.
Vì thế chợt bình tỉnh, đối với nó mà nói, chúng tôi không là cái gì cả. Nền văn minh trăm nghìn năm qua của nhân loại, lưu lại là cái gì.
Trương Kế sau khi thi rớt, phẫn nộ dừng lại bên thuyền, viết xuống “Phong kiều dạ bạc”, truyền lưu ngàn năm, mà ở bảng cao trung một người cũng không lưu lại tên(?). Nói đến thời Đường, tôi chỉ nhớ rõ Lý Bạch, Đỗ Phủ. Nói đến Lhasa, tôi cũng chỉ nhớ rõ Thương Ương Gia Thố.
Sợ rằng chỉ có tình cảm và tài năm như vậy mới có thể cùng cảnh sắc này sánh ngang đất trời.
Thiên thu vạn tuế danh, tịch mịch thân hậu sự
(trích từ bài thơ Mộng Lý Bạch của Đỗ Phủ, đại ý: danh dù lưu mãi ngàn năm, xuôi tay nhắm mắt rồi thì còn danh cái chi nữa.)
Thân thể của nhân loại không thể chịu nổi tình cảm quá mức mạnh mẽ. Như Khuất Nguyên. Giống như những người như Khuất Nguyên vậy.
Người đã chết lưu lại chỉ có hoài niệm, mà còn sống, thì có muôn ngàn phương pháp lăng trì, cũng như cũ không thể có được đồng tình.
Tôi sợ không chiếm được chiếm được đồng cảm và động tâm của anh, sợ anh chúc tôi hạnh phúc.
Sợ quá khứ như cánh bướm thưa dần, anh không quay đầu lại nhìn tôi, cũng không biết tôi còn đứng nguyên tại nơi ấy.
29.
Một cô gái xa lạ vỗ vai tôi. Hỏi tôi có phải có chuyện gì hay không.
Tôi sững sờ, cô chỉ về phía gương mặt tôi, sờ sờ một chút, lại phát hiện không biết dưới tình huống gì mà khóc.
Cô có một cái tên rất đẹp, Khiếu Vi Sinh. Sinh mệnh yếu ớt nhỏ bé, giống như một loại kính nể.
Mười tám tuổi. Một thân một mình từ Thành Đô đi bộ tới Lhasa. Một mình trèo lên đây xem mặt trời mọc.
Tôi hỏi cô vì sao.
Cô nói Tây Tạng là ước mơ từ nhỏ của mình, giống như trong lòng mỗi người đều có một nơi như vậy. Cô không để ý ngăn cản của cha mẹ, tới nơi này hoàn thành lễ trưởng thành của mình.
Khuôn mặt cô dưới ánh sáng phát ra màu sắc rực rỡ. Rất bội phục cô ấy.
Vi Sinh hỏi tôi có phải bị thất tình hay không.
Tôi cười khổ, nói: Có thể giúp tôi làm một chuyện được không?