Bọn Viên tử muốn đến phòng thuê của chúng tôi uống rượu, dù sao cũng sắp đền mùa tốt nghiệp rồi.
Tôi rất ít uống rượu, lớn như vậy rồi vẫn chưa từng uống say. Không phải nói tửu lượng của tôi cao, mà là căn bản chưa từng uống qua nhiều rượu như vậy.
Mà Hạ tiên sinh cùng bọn Viên tử đều là uống rượu từ hồi sơ trung. Một người một tá bia và đủ thứ là chuyện không đáng kể.
Đánh bài, chơi đố số, nói loạn xì ngầu. Mấy đại nam nhân lăn qua lăn lại mấy chuyện trên trời dưới đất.
Tôi cũng vui vẻ. Cùng đùa.
Xấp xỉ hai giờ sáng cả đám mới mệt mỏi, ngất nga ngất ngây không dậy được.
Ký túc xá trường học cũng đã đóng cửa. Một mình tôi đem cả năm người bọn họ thu xếp ổn thỏa.
Trải chiếu và thảm lông, để cho bọn họ nằm song song với nhau. Hạ tiên sinh cũng không ngoại lệ.
Một mình tôi một giường.
Hắc hắc.
38.
Đây là đoạn thời gian dài nhất tôi và Hạ tiên sinh xa nhau.
Cầm bằng tốt nghiệp, anh bị cha mẹ bắt về thành phố của mình. Tôi bắt đầu một mình du đãng ở nơi này.
Nhà, công ty, thư viện, ba điểm một đường mà bắt đầu sinh hoạt.
Ngoại trừ vài ngày đầu, ngược lại cũng không khổ sở đến mức nào. Không giống như một ngày không gặp cách ba thu. Tôi làm chuyện nào cũng theo một quy luật, có anh hay không cũng không khác biệt.
Dù sao chúng tôi cũng trưởng thành cả rồi.
Thỉnh thoảng sẽ cảm thấy mất mát, nghe được âm thanh của anh trong lòng sẽ dính lại với nhau. Thật giống như hơi nước dính vào cửa sổ lúc trời mưa. Nửa ướt nửa khô, mơ mơ hồ hồ.
Hồi tưởng lại lúc đầu chúng tôi gặp gỡ.
Tại ký túc xá đại học. Là nhất kiến chung tình.
Con người của tôi thích những chuyện hay vật xưa cũ, thích đầu tiên là nhìn người(?).
Anh lúc đó đã dọn xong giường chiếu, nằm ở trên giường lật sách. Nhìn thấy tôi đi vào, bỗng chốc xoay người. Cười đến đặc biệt trong sáng.
Một người cao to. Khuôn mặt được coi là đẹp trai. Qua thời kỳ mọc mụn, trên mặt có mấy nốt rỗ không bằng nhau, có đặc trưng của thanh xuân đặc biệt sạch sẽ. Không cần che giấu.
Cùng với kẻ lọc lõi bây giờ khác hoàn toàn. Anh khi đó có ánh mặt trời làm bối cảnh, cũng không cần dùng cái gì đặc biệt để hóa trang.
Tôi thích, chính là con người này.
Lúc đó anh có bạn gái, là nữ sinh cùng anh thi vào trường.
Nhìn hai người bọn họ có đôi có cặp, không chút che giấu nắm tay nhau, ra vào phòng học, thư viện, công viên. Hiện tại ngẫm lại, anh lúc đó thật rất vui vẻ đi.
Tuổi trẻ phấn chấn, quang minh chính đại, không kiêng nể gì cả, tiếp thu chúc phúc của mọi người.
Mà tôi mỗi ngày tâm tình dính quện, giằng co bất kham. Rất ít nói chuyện cùng anh, ngay cả ánh mắt cũng theo quán tính mà tránh đi, ngoại trừ phòng ngủ chung thì không xuất hiện cùng một chỗ. Tôi lên lớp của tôi, anh qua sinh hoạt của anh.
Tất cả khát vọng của tôi, lại đau đớn không thôi. Cẩn cẩn dực dực trốn tránh anh, lại tự ti giấu kín mọi chuyện, không dám để bất cứ kẻ nào biết. Tâm tư của tôi quá nặng, quả thực không chịu nổi gánh nặng.
Buổi tối nghe bọn anh nói chuyện thô tục. Đủ thể loại, cả người tôi run lên. Hình như trên thế giới này chỉ có mình tôi là không giống như vậy.
Thẳng đến khi bọn họ chia tay.
39.
Tôi hỏi qua rất nhiều lần, Hạ tiên sinh, vì sao lúc đó anh nguyện ý cùng em một chỗ.
Lúc tôi hôn trộm anh, anh coi như lưu lại cho tôi mặt mũi. Mà tôi dường như bị rơi vào kho lạnh.
Không đợi anh phản ứng, tôi liền chủ động yêu cầu đổi ký túc xá. Không xuất hiện tại bất kỳ chỗ nào có anh. Càng thêm lặng lẽ. Mặc dù là buổi tối trong ký túc xá, cũng sớm kéo chăn lên che đỉnh đầu, thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình.
Viên tử là trưởng phòng, không biết tôi làm sao vậy, kéo tôi ra hỏi vài lần mới tính thôi.
Sau khi đèn tắt rất lâu, tôi không ngủ được, nghe trong bóng tối có tiếng hít thở nhẹ nhàng, nhận thấy có một cái là anh. Mới dám cẩn cẩn dực dực xoay người, thả lỏng một chút thân thể cứng ngắc, sợ làm kinh động đến bọn họ.
Đoạn thời gian đó, tôi không biết thái độ của Hạ tiên sinh. Tôi cố ý làm đà điểu, cũng không dám hy vọng xa vời cái gì.
Có một ngày ký túc xa lại vì chuyện gì đó mà uống rượu ăn mừng tập thể. Mua một đống bia, đồ nướng, đồ ăn vặt.
Tôi chờ bọn họ gần kết thúc mới trở lại.
Cả đám nếu không phải là say chuếnh choáng thì là say hoàn toàn.
Tôi đem bia, vỏ hoa quả gì đó đều thu thập thật tốt, tắm rửa xong mới đến trên giường ngủ.
Lúc ban đêm đang mơ mơ màng màng, một người bò lên giường tôi.
Là Hạ tiên sinh.
Bàn tay ấm áp của anh khoát lên người tôi, kiên quyết chui vào trong người tôi, nằm bên người tôi.
Tôi không biết anh có say hay không, không biết làm sao mà nhìn anh.
Có một loại hạnh phúc đến khó có thể mở miệng và cả khoái cảm.
Trái tim gần như phá tan ***g ngực.
Một đêm không ngủ.
Sáng sớm đứng lên, anh tựa hồ có chút xấu hổ, mọi người thấy chúng tôi nằm cùng một giường cũng không tỏ thái độ gì, đều tưởng là do uống say.
Sau đó, anh bình thường hay làm một số chuyện khiến tôi không kịp trở tay.
Chúng tôi rất tự nhiên ở cùng một chỗ. Ai cũng không nói cái gì..
40.
Lúc Hạ tiên sinh gọi điện là rạng sáng, tôi mơ hồ nhận điện thoại.
Bảo bối, em ngủ rồi à?
Nói nhảm, anh cũng không nhìn xem mấy giờ rồi.
Tôi ngáp một cái.
Anh nhớ em.
Tôi không nói lời nào, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng truyền đến từ phía anh.
Bảo bối?
Ừm?
Sao lại không nói lời nào?
Không biết nói cái gì.
Anh khe khẽ thở dài.
Gần đây em bận không?
Bình thường. Còn anh?
Bận muốn chết.
Anh không phải là bây giờ mới tan tầm đi?
Đúng vậy.
Lòng tôi như có thứ gì nghẹn vào.
Một thực tập sinh như anh sao lại bận như thế, ông chủ của các anh có nhân tính hay không a.
Không có biện pháp, chỉ đi làm công cho người ta a.
Em còn tưởng rằng ba mẹ anh tìm được cho anh công việc nào tốt chứ.
Cho dù là công việc tốt cũng phải làm công cho người ta a. Anh có chút dở khóc dở cười.
Lười biếng như anh cũng phải chăm chỉ công tác. Gần đây chú ý uống nhiều canh cá bổ bổ não một chút nha.
Em nấu cho anh?
Em nấu tốt rồi thì uống thay anh luôn.
Sau đó anh ăn em?
Miệng nợ!
Bảo bối, lúc nào em có thời gian rảnh đến gặp anh thế.
Anh hôm nay xảy ra chuyện gì, yếu đuối như vậy.
Nào có?
Giống như giọng điệu của oán phụ ý.
Đúng vậy, bị ông chủ dạy dỗ.
Trái tim của tôi lập tức bị nắm chặt.
Ông xã…
Bảo bối em gọi anh là gì?
Tuần này đến nhìn anh.
Em goi lại lần nữa đi, đã lâu chưa nghe được.
Ông xã. Được rồi chứ.
Ai Trước kia không quý trọng, Rời đi rồi mới biết được lúc đó tốt bao nhiêu. Tiểu Tô, anh thực sự nhớ em muốn chết.
Tôi bỗng chốc nghẹn ngào.
Được rồi, tuần này nhất định đi gặp anh.
Tôi bình thường tuyệt không nhớ anh.
Chỉ là có đôi khi nỗi nhớ cứ như mở van, thoáng cái mãnh liệt phun ra, dội tôi cả người ướt đẫm.
Tôi vừa bụm vừa nắm lấy trái tim, cũng không ngủ được nữa.
41.
Nhớ lại năm ngoái tụ hợp nhìn thấy người bạn nam sinh kia.
Hắn nói, ước ao được như những người còn đang đến trường như các cậu. Là thuần thục châm thuốc, nói. Biểu tình như vậy đến nay tôi vẫn còn nhớ kỹ.
Khắp khuôn mặt là thiếu niên tang thương.
Hạ tiên sinh nhìn qua mệt muốn chết.
Tuy rằng râu mép được cạo rất sạch sẽ, quần áo khéo léo lại ngăn nắp sạch sẽ. Nhưng khó nén được tiều tụy.
Anh ôm tôi, sờ sờ tóc tôi.
Mọc dài như vậy rồi.
Ừ.
Tóc đàn ông vốn mọc rất nhanh, lại sắp dài qua mắt rồi.
Lần này đừng cắt nữa.
Được rồi.
Làm thật lâu, sầu triền miên, vành tai tóc mai chạm vào nhau. Giống như một cặp vợ chồng bình thường.
Chỉ có điều, giới tính tương đồng.
Ngày thứ hai, tôi tiễn anh.
Nếu như, anh quen bạn gái thì làm sao bây giờ?
Đầu ngón tay tôi run lên. Hạ tiên sinh khác với tôi, anh luôn luôn thẳng thắn thành khẩn, có chuyện nói thẳng.
Không… sao cả.
Vậy nếu như anh kết hôn?
Cả người tôi cứng ngắc, máu như ngừng chảy, ngay cả khí lực đẩy anh ra cũng không có.
Trầm mặc hồi lâu.
Anh muốn kết hôn?
Anh không biết.
Anh sớm muộn cũng phải kết hôn.
Anh không đáp.
Đầu óc tôi xoay chuyển rất nhanh. Tôi đang suy nghĩ, nếu như anh thực sự kết hôn thì làm sao bây giờ. Vấn đề này không phải là lần đầu tiên tôi tự hỏi, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Tôi cho rằng còn thời gian rất lâu, chúng tôi còn có rất nhiều năm tháng để suy nghĩ.
Lại có thể nhanh như thế.
Vậy anh cứ kết hôn đi.
Tim như dao cắt. Những lời này đối với hai chúng tôi đều rất tàn nhẫn. Nhưng tôi không có đáp án tốt hơn. Ai có đây?
Làm tình nhân bí mật của anh?
Hạ tiên sinh cuối cùng không phải đồng tính luyến, anh có thể thích con gái. Có thể nói, nếu không phải tôi, anh khẳng định giống như một người đàn ông bình thường, tìm một người người con gái xinh đẹp lại hiền lành kết hôn, sinh hai người con, hiếu kính cha mẹ.
Bình thường nhưng yên bình.
Là tôi kéo anh xuống, tôi còn có thể xa cầu điều gì.
Hạ tiên sinh ôm chặt lấy tôi.
Không được.
Tôi vỗ vỗ anh,
Em đã sớm biết có ngày này. Cho nên, không sao cả.
Không sao cả cái con mẹ em!
Anh hét lớn một tiếng, buông ra tôi, kéo tôi muốn đi,
Đi đâu?
Đi gặp ba mẹ anh.
Anh điên rồi?
Tôi sống chết dãy dụa.
Buông ra!
Tôi tốt xấu gì cũng là một người đàn ông, cuối cùng cũng giãy ra.
Anh bỗng chốc chảy xuống nước mắt.
Tôi sững sờ cả người, không biết làm sao.
Trên đường phố, người đến người đi.
Hai chúng tôi giống hai thằng hề.