Khoảng cách giữa người với người xa như vậy, cho dù đang ôm lấy nhau, trong lúc ấy vẫn tạo nên một cái khe không cách nào vượt qua được. Một chiếc lưới bắt buộc họ dừng lại chỗ đó, khiến cho bọn họ vĩnh viễn không thể chạm vào nhau.
Khoảng cách giữa người với người cũng gần như vậy, chỉ cần một câu nói đầu tiên ngắn ngủi cũng có thể đánh vỡ hết thảy khoảng cách.
Hạ tiên sinh ôm lấy tôi, giống như muốn ghìm chết tôi.
Anh gầy, râu có hơi nhiều, khuôn mặt vì thức đêm mà khó chịu nên có những nốt lấm chấm nho nhỏ, cùng với cả người mệt mỏi. Rất giống một ông già.
Tôi không biết nên làm cái gì, nên nói cái gì. Chỉ là bản năng vùi vào người anh, liều mạng khóc, liều mạng liều mạng mà khóc.
Cái gì cũng không cần quản, không cần áp lực, không cần che giấu, phóng túng mà khóc.
Dựa vào bản năng, dù sao tôi cũng đã quen thuộc anh như thế.
Chúng tôi thật lâu không hề làm tình, anh như muốn bù lại tất cả, không ngừng, gần như mất mạng.
Anh ôm tôi thở dốc, mang theo nghẹn ngào.
Bảo bối…
Dạ.
Tóc em dài hơn nhiều rồi.
Ừ.
Do chúng ta đã lâu không gặp rồi.
Tôi không nói chuyện.
Thật xinh đẹp.
Anh cúi người hôn tôi một cái. Khuôn mặt chôn ở cổ tôi. Thanh âm lẩm bẩm truyền đến.
Theo anh đi.
Tôi trầm mặc một lát.
Em có muốn đi theo anh hay không!
Được.
Thật sư?!
Chờ em khi thực sự chỉ còn một mình, em sẽ đến tìm anh.
Nói rồi đó.
58.
Lại một lần ly biệt.
Mấy thân thích lục tục tới bệnh viện thăm. Chảy vài giọt nước mắt, cho tôi một ít tiền.
Mẹ chỉ có thể dùng loại ánh mắt giống như một con thú nhỏ nhìn chúng tôi, nhìn mọi người tới rồi lại đi, giống như một đứa trẻ mới sinh.
Chỉ có ba.
Đã lâu không gặp, ông tựa hồ thấp hơn trước đây không ít, có lẽ là do tôi lớn lên, ông kỳ thực không hề cao lớn như trong trí nhớ. Năm tháng không thể tránh được lưu lại trên mặt ông vết tích, hốc mắt hãm sâu, mang theo loại nhẫn nhục chịu đựng của người trung niên, không thể tránh được, lại có thêm một chút tâm tình hà khắc.
Mẹ tựa hồ không muốn nhìn thấy ông, nghiêng đầu giả bộ ngủ.
Tôi nhẹ giọng nói bên tai mẹ. An ủi bà, mong bà đồng ý.
Đem phòng bệnh lưu lại cho hai người họ. Tôi đi phòng hút thuốc hút điếu thuốc.
Bất luận sinh hoạt dày vò thế nào, đã từng thảm thương đến cắt da cắt thịt thế nào, không muốn đối mặt ra sao, đời người vẫn như thế này, một bước cũng không thể thiếu. Cho dù là hạnh phúc hay khổ đau, đều là do chính mình chọn.
Một người không thể che giấu được quá khứ của chính mình, cho dù che giấu mình được dưới ánh mặt trời, cũng không che giấu được bóng đêm hoang vu. Đơn giản liền không phải che giấu.
Ánh mắt ba hồng hồng, rời đi. Tôi không rõ mẹ làm sao chỉ cần một ánh mắt thôi cũng khiến ông rơi lệ.
Tôi xoa xoa mái tóc khô ráp của bà, giống như che chở một đứa trẻ mà bảo vệ bà, để bà an tâm.
59.
Ngày mà mẹ đi, thành phố này đón một trận mưa to lâu rồi chưa có. Tôi biết trận mưa này không phải là vì tiễn biệt mẹ của tôi, mà chỉ là muốn cọ rửa đi dơ bẩn của thành phố này, càng làm nặng nề thêm khí tức tử vong.
Tôi không thể nói rõ được mình có tâm tình gì. Dự liệu từ lâu giờ đã được thực hiện mà thôi. Trái lại có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ cuối cùng đi. Không cần thống khổ. Không cần chịu đựng nữa.
Một mình tôi gánh vác tất cả mọi chuyện. Chi phí nhiều vô kể của bệnh viện, chỉnh lý tạp vật, hóa táng thi thể của mẹ, nhận mấy cuộc điện thoại của bạn bè và mấy vị họ hàng xa.
Lần đâu tiên vội vàng như thế trong cuộc đời.
Hạ tiên sinh gửi cho tôi một tin nhắn:
Anh yêu em. Anh chờ em.
Giống như người bị nhốt trong ngục giam một lần nữa tìm được cuộc sống mới, thoát khỏi tất cả mù mịt. Tôi hít một hơi không khí bên ngoài, về nhà.
Tôi dọn dẹp tủ phòng ngủ, đem hũ tro cốt trịnh trọng bỏ vào trong.
Sinh mệnh mẹ đã theo màn khói lửa kia tiêu tán, lưu lại, chỉ còn phó thác cho người còn sống.
60.
Đến tận lúc mẹ rời đi, tôi vẫn không thẳng thắn với bà. Từ đầu đến cuối cũng không có ý định nói thật.
Chỉ là theo mẹ rời đi, tôi rõ ràng cảm nhận được trong thân thể mình hình như có năng lực nào đó đã biến mất. Tôi không biết là cái gì, tôi nghĩ sớm muộn gì mình cũng phát hiện ra. Chỉ là hết thảy dù sao cũng không giống nhau.
Tóc từ lâu đã dài qua mắt, mềm mềm mại mại, che đường nhìn giữa tôi và những người khác. Cư nhiên lại có một cảm giác an toàn khó hiểu.
Lúc Viên tử, Lý tử đến thăm tôi, tôi đang quét tước phòng ngủ, lục ra một đống vật cũ, do chính Hạ tiên sinh lưu lại.
Bọn họ dùng thái độ gần như thương tiếc tiễn tôi đi.
Bên ngoài đã lại qua một mùa xuân nữa. Hơn nửa năm này tôi hoang mang mà trôi qua. Duy trì sinh hoạt hai người một khi rời đi, liền tương đương với chặt đứt liên hệ của tôi với bên ngoài.
Ngẫm lại cũng cảm thấy kỳ quái, người như tôi vậy, thế nào lại có thể yêu được người khác.
Mùa xuân năm 2004, đại dịch Sars trùng trùng điệp điệp đến, lại trùng điệp mà đi, tôi đương nhiên tránh khỏi nó, chỉ nghe thấy những tin tức truyền lại sau sự kiện này.
Viên tử kéo tôi đi cắt tóc. Tôi không muốn. Bọn họ không thể làm gì khác ngoài mang tôi đi siêu thị. Mua thêm vài món quần áo, một ít đồ ăn vặt và rau dưa mới mẻ.
Tôi cuối cùng độc thân.
61.
Chợt rảnh rỗi, lại có cảm giác chán muốn chết. Tôi lật xem rất nhiều phim nhựa, một nửa tiền lương dùng để giao tiền thuê nhà, còn lại một nửa dùng để duy trì sinh hoạt và mua sách.
Thấy rất hỗn tạp, tôi mất ba giờ xem xong ‘Đỏ và đen’, khép quyển sách lại thì cái gì cũng không nhớ nổi, hình như mất mất ba tiếng ngẩn ngơ. Thậm chí trong lòng còn cảm thấy chán ghét, muốn nôn.
Nhìn ánh sáng của đèn bàn xen vào giấy trắng mực đen, đột nhiên sinh ra xung động muốn viết thơ.
Tôi chưa ba giờ thực sự viết qua thư, lúc chính thức đề bút, chỉ viết được tên và dòng thăm hỏi, chính văn một chữ cũng không viết ra được.
Do dư thật lâu, tôi quyết định dùng phương pháp đơn giản nhất mở đầu.
Hôm nay thời tiết có chút lạnh, xuân phong se lạnh, có điều hoa dưới lầu đã nở hoa đón xuân, màu vàng nhạt rất đẹp, khiến em muốn trồng một cây hoa cải dầu. Mùa xuân vẫn không tránh được mà đến.
Viết hai đoạn lớn vô ích, tôi xem lại, cuối cùng thấy có một chút ý thô tục.
Đến chỗ viết về cảnh đẹp phía sau, càng viết càng thuận. Nghĩ đến việc tôi viết là để cho Hạ tiên sinh đọc, lúc hạ bút liền không khống chế được mà trở nên mềm nhẹ hơn. Viết như thơ.
Lẻ tẻ mà viết mấy đoạn sinh hoạt hàng ngày của mình, đang xem sách nào phim nào, dưới lầu mới mở quán vằn thắn mới, nhãn hiệu trà lài nhà nào uống ngon, mới nuôi một chậu hoa cúc vạn thọ các loại. Giống như một đứa trẻ khoe khoang món đồ chơi của chính mình, nói như thế nào cũng không nói hết, khó mà nói.
Viết bốn trang, lúc viết không cảm thấy gì, nhìn lại, tuy là mấy chuyện vụn vặt loạn thất bát tao, giữa những hàng chữ lại tràn đầy ôn nhu.
Hỏi địa chỉ của Hạ tiên sinh, anh một lòng cho rằng tôi muốn đi gặp anh.
Không phải.
Vậy em muốn làm gì.
Gửi thư.
Nghe anh khó khăn thoải mái, tôi cười khẽ.
62.
Một tuần sau thu được hồi âm. Mở thư là một cảm giác vô cùng kỳ diệu. Không biết bên trong có cái gì, viết cái gì. Vui sướng bí ẩn và chờ mong, giống như mở từng chiếc rương trong bảo tàng.
Phong thư có màu trắng noãn, tem là phong cảnh chỗ của Hạ tiên sinh, có dấu đỏ sẫm của bưu điện.
Tròn năm trang, so với tôi còn viết nhiều hơn một tờ. Tôi rút ra, rơi xuống một tấm ảnh chụp.
Anh nằm úp sấp ngủ trên bàn, ánh đèn bàn chiếu vào một nửa khuôn mặt, một nửa còn lại chìm trong bóng tối. Lông mi rất dài, cằm có râu lún phún, nhưng ngoài ý muốn thoạt nhìn rất sạch sẽ, giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt. Ngủ đến không hề phòng bị như vậy.
Trong lòng có một cảm giác kỳ lạ. Người chụp ảnh cho anh là ai? Người nào sẽ có tâm tình cẩn cẩn thận thận đó tiếp cận Hạ tiên sinh?
Chữ của Hạ tiên sinh không coi là đẹp, nghĩ cũng đoán được chữ viết của anh.
Anh viết về công tác của anh, nỗi nhớ của anh, giống như một phong thư tình.
Anh viết rất ít mấy chuyện linh tinh, câu chữ có chút hỗn loạn, thỉnh thoảng trước sau dính vào nhau đến kỳ quái. Tôi vui rạo rực đọc từng câu từng chữ đến vài lần.
Lúc này nằm ở trên bàn hồi âm.
Tôi đề bút liền viết: thư tình không nhất định là thơ, thơ nhất định là thư tình.
Có thể tưởng tượng được anh đọc xong bức thư này, biểu tình vò đầu bứt tai, hung dữ trừng mắt, lại không biết làm thế nào.
===
Vừa gõ vừa ngủ gật… Cố ngồi gõ cho xong chương, chời ơi sao mà thấy nó dài… Chắc có nhiều lỗi lắm nhưng mà lười sửa… Thôi lúc khác coi lại…