Văn Lãng Tây ngay khi cảm nhận được cái chạm của Phó Quan phút chốc sững sờ, lập tức nắm chặt bàn tay khớp xương cân đối của Phó Quan, rõ ràng muốn tóm chặt lấy nhưng rốt cuộc chỉ có thể nhẹ nhàng bao bọc, sợ lại làm đau đối phương.
Nếu như đặt ở quá khứ, Văn Lãng Tây mà được Phó Quan chủ động nắm tay như vậy chắc chắn sẽ được đà lấn tới nhân cơ hội chen vào trong chăn đùa giỡn lưu manh đối phương một hồi.
Nhưng bây giờ không được như vậy, hắn chỉ nhẹ nhàng xoa nắn, vuốt ve các khớp xương rõ ràng của Phó Quan, không làm bất kỳ điều gì khác.
"Ngủ ngon!...." Văn Lãng Tây nhìn sau gáy Phó Quan, nhẹ nhàng thì thầm.
Phó Quan không đáp lại chỉ nhẹ giật giật ngón tay.
Ánh bình minh dần lên, Phó Quan mơ hồ mở mắt ra, bị ánh sáng trong phòng đâm tới, cau mày nhắm mắt lại, cùng lúc đó cảm nhận được trên trán mình đang dán vào một mảnh băng gì đó lành lạnh.
Văn Lãng Tây từ ngoài cửa tiến vào, bước nhanh đến bên cạnh Phó Quan ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt Phó Quan đỏ bừng vì phát sốt, đau lòng nói:"Anh khó chịu không?".
Phó Quan dần lấy lại ý thức, đầu óc choáng váng, cả người không có một chút sức lực nào, không tự chủ được nhíu chặt mày, khàn giọng hỏi:"Mấy giờ rồi...."
"Vừa qua giờ, nói nhanh đi, anh còn đau chỗ nào...." Văn Lãng Tây cầm bàn tay nóng bỏng của Phó Quan, lo lắng hỏi.
Lúc này ý thức của Phó Quan không phải quá rõ ràng, nghe người ta hỏi như vậy, âm thành khàn khàn thành thật trả lời:"Đều đau...."
Trên mặt Văn Lãng Tây thoáng vẻ khó chịu, càng nhiều hơn vẫn là tự trách cùng đau lòng.
"...Được, vậy anh ngủ thêm một lát đi, em đi mua thuốc, đừng chạy loạn, đừng lộn xộn, bé ngoan nằm yên trên giường đợi em trở về, có được hay không?"
Nghe ngữ khí như đang dỗ dành trẻ con Phó Quan đột nhiên có chút xấu hổ, nhưng đầu óc đang choáng váng trầm trọng nên cũng không có biểu cảm khác thường gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Văn Lãng Tây ngồi xổm bên giường chờ Phó Quan nhắm mắt lại, đứng dậy hôn khẽ lên thái dương nóng ấm của người kia, vội xoay người ra khỏi phòng ngủ, thay đồ ra cửa.
Trong phòng ngủ Phó Quan chỉ cảm thấy cả người ủ rũ,, mệt mỏi, không có sức lực, đến mở mắt cũng khó khăn, chính là ở loại tình cảnh khó chịu này, việc chờ đợi cũng trở nên càng gian nan hơn.
Phó Quan chỉ cảm thấy anh đã chờ được mấy tiếng đồng hồ Văn Lãng Tây mới quay lại, mà trên thực tế Văn Lãng Tây đi còn chưa tới phút.
Buối sáng này đã được xác định không an ổn, Phó Quan nằm trên giường phát sốt, Văn Lãng Tây ở một bên gấp đến độ hoảng loạn, nhiều lần muốn ôm người đi bệnh viện, nhưng Phó Quan nói gì cũng không chịu.
Cũng may uống thuốc đúng lúc, chưa tới giờ sáng Phó Quan rốt cuộc cũng hạ sốt, thấy người kia tinh thần tốt hơn một chút, Văn Lãng Tây mới lấy ra một tuýp thuốc mỡ, đi tới bên cạnh Phó Quan, mang theo chút dè dặt.
"Anh...Cái kia...phải bôi thuốc"
"Cái gì...." Phó Quan khàn tiếng hỏi.
Văn Lãng Tây càng chật vật, cầm tuýp mỡ trên tay bồn chồn không biết làm sao:"Là....nơi đó, anh không phải vừa nói đau sao, em....anh chịu khó nhịn một chút, em thoa thuốc cho anh"
Cẩn thận nghiền ngẫm lời nói mơ hồ này Phó Quan rốt cuộc cũng hiểu được những gì Văn Lãng Tây muốn nói.
Lỗ tai Phó Quan lập tức phiếm hồng, hai má cũng nhanh chóng đỏ bừng:"Không cần...."
Phó Quan không dám tưởng tượng đến cảnh tượng Văn Lãng Tây giúp mình bôi thuốc kia.
Thấy người này cự tuyệt, giọng điệu Văn Lãng Tây không khỏi có chút gấp gáp, nhanh chóng nói:"Em hỏi qua người bán thuốc rồi, ông ấy nói nhất định phải bôi thuốc, nếu không....sẽ nhiễm trùng"
Nghe vậy Phó Quan cũng không dám đem thân thể mình ra đùa giỡn, hơn nữa nơi kia thật sự đang rất đau, cho nên liền duỗi tay ra khỏi ổ chăn, nhỏ giọng nói:"Tôi tự làm...."
Văn Lãng Tây có chút không yên lòng:"Anh có thể không? Nếu không để em...."
"Có thể!"
"...Vậy được" Văn Lãng Tây cầm tuýp thuốc mỡ nhẹ nhàng đặt lên tay Phó Quan, miệng lưỡi đắng chát, trong lòng rõ ràng người này không còn tin mình.
"Tôi muốn bôi...."
"Ân, anh làm đi" Văn Lãng Tây thân thiết nhìn Phó Quan.
"Cậu....đi ra ngoài" Phó Quan đỏ mặt, cứng rắn nói.
Nghe mệnh lệnh này, Văn Lãng Tây mới phản ứng được, nhẹ nhàng nói:"Ừm, anh....bôi thuốc xong thì nghỉ ngơi một chút, em đi làm bữa sáng cho anh"
Văn Lãng Tây làm rất nhanh, mới qua một lúc đã bê bữa sáng đến phòng ngủ, đặt trên tủ đầu giường trước mặt Phó Quan.
Phó Quan lúc này đã rửa mặt xong, nhưng do thân thể vẫn rất mệt mỏi nên lại lên giường nằm xuống.
Thấy Văn Lãng Tây bê cơm tiến vào, Phó Quan cũng không hé răng, tiếp tục ngủ.
Văn Lãng Tây biết hiện tại dạ dày Phó Quan không tốt, nên chỉ lấy chút cháo cùng bánh bột cho Phó Quan bồi bổ dạ dày.
"Dậy ăn đi...." Văn Lãng Tây ngồi bên giường vừa nói chuyện vừa vuốt nhẹ thái dương Phó Quan.
Hoàn hảo, không nóng nữa.
"Không ăn" Phó Quan đơn giản đáp
Anh thật sự không muốn ăn, trước khi uống thuốc đã ăn qua một chút nên hiện tại không quá đói.
Nhưng giọng điệu cùng thần sắc hiện tại trong mắt Văn Lãng Tây chính là đang tức giận với hắn, Văn Lãng Tây không khỏi càng thêm cẩn thận từng li từng tí, thẳng thắn trực tiếp quỳ bên giường, bưng cháo lên, nhẹ nhàng nói:"Không sao, không cần ngồi dậy, em đút anh ăn"
Vừa nói xong múc lên một muỗng cháo tỉ mỉ mà thổi nguội, lấy môi mình chạm nhẹ, cảm thấy nhiệt độ thích hợp rồi mới đưa đến bên miệng Phó Quan.
"Nào, mở miệng...."
Phó Quan chỉ nhàn nhạt mở mắt nhìn Văn Lãng Tây trước mặt mình, không mở miệng, cũng không nói gì.
Văn Lãng Tây đặt cái muỗng bên miệng Phó Quan một lúc lâu cũng không thấy đối phương mở miệng, nhưng hắn vẫn không từ bỏ, lại múc một muỗng khác, thổi nguội, tiếp tục đưa đến bên miệng Phó Quan, nhỏ giọng nói:"Muỗng vừa nãy lạnh rồi, lần này nhiệt độ vừa vặn, há miệng nếm thử...."
Thời gian lại trong yên lặng trôi qua, Phó Quan vẫn không mở miệng.
Văn Lãng Tây thấy người này như vậy cũng không tiếp tục nói chuyện, chỉ là cứ một lần lại thêm một lần đem cháo trong chén múc lên thổi nguội đưa đến bên miệng Phó Quan, chờ đến lúc lạnh đi lại bỏ trở về múc lên muỗng khác tiếp tục thổi nguội, tiếp tục đưa đến bên miệng Phó Quan, chờ nguội lạnh lại bỏ trở lại.....!
Một loạt động tác này không biết lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, mãi đến khi không cần thổi cũng có thể ăn Phó Quan vẫn không mở miệng.
Phó Quan lần này không tiếp tục mềm lòng nữa, nguyên nhân cũng là vì anh muốn nhân dịp này dạy cho Văn Lãng Tây một vài điều.
Thật ra lúc đối phương múc tới muỗng cháo thứ ba anh đã không nhịn được muốn mở miệng, nhưng nghĩ đến việc giúp Văn Lãng Tây học được cách khống chế tâm tình liền ngoan tâm không để ý đến đối phương.
Văn Lãng Tây vẫn như cũ không thấy phiền mà lặp đi lặp lại một loạt động tác, không biết trôi qua bao lâu, mãi đến khi cháo trong chén cùng bánh bột cũng trở nên nguội lạnh Văn Lãng Tây mới dừng lại, đặt lại chén lên tủ đầu giường, sau đó vẫn quỳ như vậy nhìn Phó Quan.
Hai người đối mắt một chốc, Phó Quan bị Văn Lãng Tây nhìn đến có chút không thoải mái, vừa định mở miệng giảng đạo lí đối phương đã lên tiếng trước.
"Muốn em dập đầu với anh không? Em dập bể đầu thì anh sẽ chịu ăn chứ?" Văn Lãng Tây bình tĩnh nói.
Phó Quan bị những lời này làm cho ngỡ ngàng, còn chưa đợi anh mở miệng tỏ thái độ, Văn Lãng Tây lại nói tiếp:"Hoặc là không dập đầu lạy, em ra ngoài, anh có thể ăn hết những thứ này không? Em biết mình đã làm ra loại chuyện rất khốn nạn, nhưng anh không cần tức giận một tên khốn nạn mà thương tổn chính mình, không đáng!".
Lời này được Văn Lãng Tây nói ra vô cùng bình tĩnh, Phó Quan nhất thời có chút nổi giận, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói:"Hiện tại em vẫn không hiểu mình sai ở đâu?".
"Hiểu, sai vì bạo lực với anh" Văn Lãng Tây mặt không biểu tình nói.
Thấy người này như vậy Phó Quan không khỏi thấy mệt mỏi, chậm rãi ngồi dậy, lúc này so với Văn Lãng Tây đang quỳ trên mặt đất cao hơn nửa người.
"Lên đây ngồi đi" Phó Quan chỉ vị trí bên cạnh mình.
"Không cần, quỳ dễ chịu hơn"
Phó Quan không nhịn được muốn tiếp tục khuyên bảo, nhưng miệng vừa mở được một nửa lại dừng lại nghĩ, nói không chừng trạng thái nói chuyện như vậy sẽ có hiệu quả hơn nên không nói thêm nữa.
Hai người lúc này, một người khoác chăn ngồi trên giường, người còn lại thì đoan đoan chính chính quỳ trên mặt đất, cảnh này nếu như bị cha mẹ Văn Lãng Tây nhìn thấy khẳng định sẽ cho là Phó Quan đang bắt nạt đứa con trai duy nhất của bọn họ.
Cũng may, trong phòng chỉ có hai người, bởi vậy Phó Quan cũng không muốn nói nhiều nữa, nhìn về phía Văn Lãng Tây, khàn khàn giọng:"Cái này không phải là nguồn cơn gây nên sai lầm của em, nguồn cơn chân chính xuất phát từ tâm tình của em, biết không?".
Văn Lãng Tây nhìn Phó Quan chăm chú không lên tiếng.
"Nếu như em biết điều tiết tâm trạng, tối hôm qua sẽ không đi tới bước đi đó, hơn nữa, bắt đầu từ trưa hôm qua, có phải em đã bắt đầu khó chịu?"
"Mà cho dù anh có dụng tâm giải thích em cũng lựa chọn bỏ ngoài tai, hoặc là không tin, vẫn đắm chìm bên trong nghi kỵ của chính mình...."
Nói đến đây, ánh mắt Phó Quan chợt hiện lên mất mát, sau khi nhìn chằm chằm Văn Lãng Tây, ngữ khí trở nên thương tâm.
"Lãng Tây! Em thực sự....không hoàn toàn tiếp nhận anh.....Căn bản là....chưa từng tin anh....".