Sau khi tiễn Phó Hoa Thăng, Phó Quan đứng tại chỗ một hồi lâu mới vào cửa.
Văn Lãng Tây đang ngồi trên ghế salon ở phòng khách, trên khay trà có hai ly nước trái cây, thấy Phó Quan tiến vào, cầm lấy ly trong đó, ra hiệu cho anh uống.
Phó Quan thu lại vẻ lo lắng vừa nãy, khẽ cười với Văn Lãng Tây, ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy ly nước trong tay đối phương, nhẹ nhấp một ngụm.
"Không thích sao?".
Phó Quan đặt cái ly lên khay trà, hơi quay người, đưa mắt về phía Văn Lãng Tây:"Đợi chút nữa lại uống".
Dừng một chút nói tiếp:"Buổi tối muốn ăn cái gì?".
Văn Lãng Tây nghiêm túc nhìn Phó Quan, khuôn mặt mỹ lệ giống như thần tiên, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng, đầu hướng về phía cổ Phó Quan, thấp giọng nói:"Chỉ cần là anh làm, em đều thích".
Phó Quan không có né tránh người đột nhiên tới gần này, cảm nhận được bên cổ dâng lên một luồng nhiệt khí, tuy rằng trên mặt thập phần trấn định tự nhiên, kỳ thực trái tim trong lồng ngực từ lâu đã rầm rầm nhảy loạn.
"Vậy chúng ta cùng nhau làm, được không?" Phó Quan hỏi.
Sở dĩ đề nghĩ cùng nấu cơm chủ yếu là vì muốn xem cánh tay người này một chút.
Rửa rau, thái rau đều cần phải vén tay áo lên, vậy có thể nhìn thấy trên cánh tay hắn có thương tổn gì hay không, còn những vị trí khác sau này lại tìm cơ hội xem sau.
Lời này vừa nói ra Văn Lãng Tây đầu tiên là nhanh chóng ngồi ngay ngắn người lại, con ngươi nóng rực mà nhìn chằm chằm Phó Quan, không thể tin tưởng bên trong xen lẫn một tia hưng phấn khó có thể che giấu:
"Phó ca ca..."
Phó Quan sửng sốt, sao hắn lại phản ứng lớn như vậy...!
"Ừm, không muốn sao?"
Văn Lãng Tây lập tức lắc lắc đầu, hô hấp càng ngày càng nặng, trong đôi mắt nhìn Phó Quan mang theo ngọn lửa, yết hầu chuyển động lên xuống.
Âm thanh khàn khàn thì thầm:"Có phải hay không....có chút sớm?".
Nhìn hành động khác thường của Văn Lãng Tây, Phó Quan có chút khó hiểu nhưng trước tiên vẫn là trả lời vấn đề của hắn.
"Đâu có, có hơi trễ rồi"
Văn Lãng Tây chậm rãi nắm chặt bàn tay trắng nõn, khớp xương cân xứng của Phó Quan, cần cổ đỏ hồng:"Em chỉ là không nghĩ tới anh lại nôn nóng như vậy, bất quá anh yên tâm, em nhất định sẽ....sẽ ôn nhu".
Phó Quan không có rút tay ra, cùng người này nắm tay ôm ấp một ngày có thể lên tới hàng chục lần, anh đã sớm hình thành thói quen.
Chỉ có điều, trước đây anh không có phát hiện ra nguyên lai Lãng Tây lại mong đợi cùng mình làm cơm tới như vậy.
Đôi mắt sau khung kính màu bạc cong cong:"Cậu làm sao thấy thoải mái thì làm, ôn nhu hay không ôn nhu đều được, động tác nhanh một chút càng tốt!".
Văn Lãng Tây đã không thể nào có thể kiếm chế nhịp tim đang không ngừng cuồng loạn trong lồng ngực, hắn trước đây dù thế nào cũng không nghĩ tới Phó ca ca cư nhiên cũng muốn cùng mình....!Cái kia!
Nhìn thấy Phó Quan chủ động như vậy, Văn Lãng Tây hiếm khi thấy có chút ngượng ngùng! Cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo dịu dàng của người trước mặt.
"Phó ca ca, động tác của em.....!rất nhanh! Tin tưởng em! Hơn nữa thời gian kia....!Cũng rất dài!".
Phó Quan nghi hoặc:"Động tác nhanh hơn thời gian không phải sẽ càng ngắn sao???".
Văn Lãng Tây trợn to hai mắt.
trong miệng không nói ra được một lời nào, có chút oan ức, cảm thấy Phó Quan đang xem thường hắn.
Còn chưa có phát biểu ý kiến gì lại nghe được âm thanh thanh lãnh bên trong xen lẫn ôn hòa của người kia truyền tới:"Không dây dưa nữa, để trước tiên đi nhà bếp tìm một cái tạp dề cho cậu, cậu uống thêm chút nước trái cây đi rồi vào, cùng làm cơm như vậy khẳng định rất nhanh".
Nói xong nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay rộng lớn của Văn Lãng Tây rồi đứng dậy rời đi.
Để lại Văn Lãng Tây một mình sững sờ ngồi trên ghế salon.
Làm cơm??
Cùng nhau làm cơm???
Văn Lãng Tây nhìn bóng lưng rời đi của Phó Quan đột nhiên tỉnh ngộ.
Đệt!!!
Mình đúng là súc sinh, đều nghĩ tới cái gì vậy a!!!
Tàn nhẫn mà xoa xoa mặt mình, quay đầu nhìn hai ly nước trái cây trên khay trà, một ly đã uống qua, một ly chưa uống, uống qua chính là của Phó Quan.
Văn Lãng Tây nhìn chằm chằm dấu môi trên mép ly, nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu sắc bén du tẩu lên xuống, ma xui quỷ khiến cầm lên cái ly bị uống qua kia, nhìn dấu môi không chút do dự mà đem miệng mình dán vào, một hơi uống sạch nước trong ly.
Đặt ly xuống định đi vào nhà bếp hỗ trợ, nhưng trong một khắc đứng dậy chợt cảm thấy cái nơi tinh thần phấn chấn kia của mình, vừa nãy bởi vì quá mức kích động không chú ý tới, hiện tại con mẹ nó đã dựng thẳng đứng!!!
Văn Lãng Tây thở dài thườn thượt, hai khuỷu tay đặt lên trên đầu gối, cúi đầu, chuẩn bị chờ lửa tắt rồi mới đi nhà bếp.
.....!
Lúc vào tới nhà bếp đã là chuyện của hai mươi phút sau.
Phó Quan đang rửa rau nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu lại:"Xong rồi à, đồ ăn vừa rửa sạch đặt ở đó, cậu trước tiên đem chỗ đó thái đi, chờ tôi....".
Lời còn chưa nói hết đã bị một cái ôm đột ngột xuất hiện đánh gãy.
Văn Lãng Tây từ phía sau ôm chặt cái eo gầy gò cứng cáp của Phó Quan, chôn cằm vào hõm cổ của người trong lòng, như có như không mà hít thở.
Trên cổ truyền đến khí tức làm cả người Phó Quan run rẩy, anh không phản kháng, cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng cảm thụ động tác ỷ lại của người phía sau.
Anh biết người này luôn muốn thông qua phương thức này để cảm nhận sự tồn tại của chính mình, lĩnh hội một chút cảm giác có người ở bên, cho nên anh chưa bao giờ cự tuyệt.
Thời gian lặng lẽ trôi qua s, Văn Lãng Tây buông cánh tay ra, dời bước đến bên người Phó Quan, nhìn thấy vài sợi tóc ngổn ngang của anh, không kiềm được đưa tay sửa sang lại, đem những sợi tóc đen mềm rải rác đó đều vén ra sau tai.
Phó Quan quay đầu nhìn Văn Lãng Tây, vừa chạm phải ánh mắt đối phương, đôi mắt trong trẻo kia thoáng lóe lên một cái, anh là bị lửa nóng trong đôi mắt kia làm bỏng.
Văn Lãng Tây thấy ánh mắt anh lãng tránh, khẽ cười, trầm thấp nói:" Em tới giúp anh nấu cơm, Phó ca ca!".
"Ừm, cậu thái mớ rau kia là được" Phó Quan kiềm chế lại trái tim đang đập bình bịch, nhàn nhạt nói.
Văn Lãng Tây sâu sắc liếc nhìn Phó Quan một cái mới ngoan ngoãn xoay người cầm lấy dao phay, bắt đầu thuần thục thái rau.
Phó Quan lặng lẽ thở ra một hơi, đợi đáy lòng từ từ yên tĩnh lại, hơi nghiêng đầu, muốn nhìn thử cánh tay Văn Lãng Tây một chút.
Không có kéo ống tay áo.
Ổn định lại tâm tình, Phó Quan nhẹ giọng nói:"Lãng Tây, cậu đi rửa rau đi, để đó tôi thái cho, tôi làm cái đó tương đối nhanh!".
Văn Lãng Tây đặt dao phay xuống, trong mắt mang theo ý cười:" Vậy anh dạy em được không?".
"Ngày mai đi, giờ hơi trễ rồi!".
"Ừm, được, vậy em đến rửa rau"
Sau một phút, Phó Quan quay đầu liếc mắt nhìn, vẫn không có kéo lên!
"Cậu vén tay áo lên một chút đi, nước đều xối ướt hết rồi".
Nghe lời này Văn Lãng Tây trước tiên sửng sốt một giây rồi bình tĩnh nói:" Không sao, không cần".
.....!
Bữa tối đầy dinh dưỡng rất nhanh đã làm xong, hai người vẫn như cũ yên lặng dùng bữa, Phó Quan có thể thấy được đối phương không hăng hái lắm.
Sau khi ăn xong, Văn Lãng Tây như thường lệ ôm ôm Phó Quan nói một tiếng ngủ ngon rồi lên lầu.
Phó Quan vốn định đêm nay lại đi xem thử, nhưng ngẫm lại thấy hơi lộ liễu quá nên lại thôi, đợi sau này có cơ hội lại nhìn.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong đang định ngủ thì nhận được một tin nhắn, là Tu Quý.
Mở ra xem, nguyên lai là Tu Quý hẹn anh ngày mai cùng ăn cơm.
Bởi vì Văn Lãng Tây, Phó Quan không thể nào đi được, vừa định từ chối lại nhận thêm được tin nữa: Quan a, mẹ anh gần đây hơi nhớ cậu, mới vừa rồi còn nhắc đến cậu với anh, nếu như cậu có thời gian thì ngày mai hẹn cậu ở nhà hàng mình thường ăn, thế nào?
Lúc học đại học Phó Quan thường hay ghé nhà Tu Quý, nên rất thân thiết với mẹ của Tu Quý – Sầm Bình.
Sầm Bình là người rất dịu dàng, nấu cơm cũng rất ngon, nhưng năm ngoái bà được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm, cho nên Phó Quan không dám ghé nữa, sợ quấy rầy đến bà.
Phó Quan vùi mình trên ghế sopha, trằn trọc suy nghĩ.
Bây giờ hai bên không bỏ được bên nào, bên này phải bồi Văn Lãng Tây, bên kia là dì Sầm.
Có thể dạo này tâm tình của dì tốt hơn nhiều nên mới chủ động muốn gặp anh.
Nhưng còn Lãng Tây làm sao bây giờ?
Anh thật sự không thể chịu được người này lại tiếp tục khó chịu.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là ngày mai cùng Văn Lãng Tây thương lượng một chút.
....!
Hôm sau, sau khi rời giường, Phó Quan kéo rèm cửa sổ ra, bầu trời hơi âm u.
Mặc dù hiện tại đã là đầu mùa xuân, nhưng khí trời vẫn còn rất lạnh.
Phó Quan nhanh chóng rửa mặt, xuống lầu chuẩn bị làm điểm tâm, trên bàn đã bày xong phần ăn cho hai người.
Là Văn Lãng Tây làm.
"Lãng Tây, sớm a"
Ngồi bên cạnh bàn ăn Văn Lãng Tây lúc này mới quay đầu lại, đưa mắt từ đồ ăn chuyển đến trên người Phó Quan.
Gương mặt rất có tính xâm lược kia nhanh chóng hiện lên nét nhu hòa:"Sớm a, Lại đây ăn đi!".
Ăn xong, Văn Lãng Tây thu dọn nhà bếp, Phó Quan suy nghĩ một chút đi theo vào, cân nhắc rồi nói:"Lãng Tây, tôi muốn thương lượng với cậu chuyện này".
Văn Lãng Tây quay đầu nhìn Phó Quan, cười cười:"Được, anh nói đi!".
Khóe miệng Phó Quan cũng cong cong, dựa ở một bên tường, chậm rãi nói:"Tôi có một người bạn, lúc học đại học thường ghé nhà anh ấy ăn chực, hiện tại rất lâu rồi không có gặp, mẹ của anh ấy nhớ tôi, cho nên...."
"Đi a, này có gì phải thương lượng, việc phải làm mà"
"Cậu có thể ở nhà một mình không? Hay cậu đi cùng tôi đi!"
"Sao lại không? Đương nhiên em có thể ở nhà một mình rồi, huống hồ em cũng lớn như vậy rồi, không lẽ không tự lo được cho mình? Anh thật sự coi em là một thằng nhóc à?".
Phó Quan cười cười, giọng điệu không khỏi thả lỏng:"Còn không phải vì quan tâm cậu sao? tôi cùng mẹ của anh ấy ăn cơm trưa xong sẽ quay trở lại, ở nhà hàng ME cách đây không xa lắm".
"Được, anh đi đi!"
Phó Quan vẫn không yên lòng:"Cậu thật sự không muốn cùng đi sao? Bọn họ rất dễ gần".
"Không cần, Em không muốn đi lắm"
Phó Quan cũng không nói nhiều nữa, yên lặng nhìn bóng lưng Văn Lãng Tây, chậm rãi tiến lại gần, ôm lấy chiếc eo kiên cố kia, nhẹ giọng nói:"Chờ tôi trở về!".
Văn Lãng Tây không quay đầu lại, nắn nắn cánh tay đang ôm eo hắn của Phó Quan:"Làm sao? Không nỡ tách khỏi em sao? Vậy nếu không mình tới hôn một cái".
Phó Quan biết người nọ chỉ đang nói đùa, cũng không buông tay ra, chỉ nói một câu:"Đừng quậy!".
Sau khi cùng Văn Lãng Tây nói chuyên xong, Phó Quan mới trả lời Tu Quý, hẹn thời gian, thu dọn một chút liền ra khỏi nhà.
Trước khi đi hai người lại đứng trước cửa ôm một lúc, Phó Quan lúc này mới ra gara lấy xe.
Không bao lâu trong nhà xe chạy ra một chiếc Bentley GT, chậm rãi lái ra khỏi cổng căn biệt thự.
Mà Phó Quan lúc này không hề biết, anh đi rồi Văn Lãng Tây vẫn đứng trước cửa, đôi mắt thâm trầm nhìn anh chạy khỏi, khoảng chừng hai phút mới quay người đóng cửa.
Mười phút sau, Văn Lãng Tây ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng đi ra, mang khẩu trang cùng mũ bóng chày cũng đi ra khỏi cánh cửa sắt màu đen..