Bầu trời trong xanh cùng với những đám mây trôi bồng bềnh, khung cảnh thật yên bình.
"Vù vù..."
Cơn gió mạnh lướt qua cửa sổ của nàng. Băng Lam mỉm cười chống cằm nhìn ngắm những bông hoa mẫu đơn đủ sắc ở bên dưới.
A Thanh từ trong nhẫn không gian biến ra, lại mang theo miếng gỗ mục nát do nàng mua. Băng Lam nhìn thấy liền đưa tay cầm lấy, lật qua lật lại xem xét.
"Ta thật sự đã quên nó rồi đấy."
Sờ trên vết khắc một con nhện nàng lại thở dài.
"Ta không biết nó dùng để làm gì nữa."
Chỉ là miếng gỗ mục nhưng phát ra linh khí màu đỏ thảm khốc. Nó cũng không có mùi hương gì đặc biệt, Băng Lam chán nản cầm miếng gỗ rồi bỏ xuống bàn. Nhưng lại nhìn thấy vết máu ở đầu ngón tay, có lẽ là do miếng gỗ ấy.
Nàng nhíu mi nhìn vết xước ở đầu ngón tay, chỉ là một vết xước nhỏ nhưng sao máu lại chảy rất nhiều. Nàng cũng cảm nhận được sự đau rát, không lẽ cũng dùng máu nữa sao?? Băng Lam đưa tay về phía miếng gỗ, để máu chảy xuống.
Một giọt, hai giọt, ba giọt,... tất cảm đều được miếng gỗ ấy hấp thụ nhưng vẫn chưa có biểu hiện gì.
"Không đủ sao??"
Nàng đưa tay đến chỗ A Thanh.
"Cắn!!"
Nó hiểu ý nàng liền điều chỉnh tuyến độc, dùng nanh sắt cắn vào đầu ngón tay của nàng.
Băng Lam sắc không đổi vẫn hờ hững nhìn máu tươi tuôn ra.
"Tách... tách..."
Nàng tiếp tục nhỏ máu lên miếng gỗ. Con nhện ấy như đang hấp thụ máu của nàng, dần chuyển sang màu đỏ.
"Rắc rắc..."
Miếng gỗ ấy vỡ vụn, chỉ còn con nhện đỏ ấy nằm bất động.
Băng Lam mỉm cười tiếp tục nhỏ máu lên con nhện.
"Xem ra ngươi đã bị nhốt rất lâu rồi nhỉ."
Bây giờ nàng mới nhận ra đâu là Sát Chi Mộng. Được xem như đã tuyệt chủng từ hàng vạn năm trước, nó sẽ làm cho người khác rơi vào trạng thái ngủ say và cho người đó rơi vào mộng cảnh sâu trong tâm hồn. Một mộng cảnh mà người đó khao khát hay sợ hãi, trốn tránh. Một khi chìm vào mộng cảnh thì khó mà thoát ra.
Con này có vẻ vẫn chưa trưởng thành, nó như đã hấp thụ đủ máu liền cử động các khớp chân. Băng Lam rút tay về mỉm cười thú vị nhìn nó,
"Chiii..."
Nó kêu lên một tiếng rồi dùng đôi mắt đỏ hiếu chiến nhìn nàng.
Nàng nhíu mi như chợt nhận ra gì đó
"Chết tiệt, Sát Chi Mông... bản chất rất điên cuồng."
Băng Lam cố gắng kêu lớn.
"Mau đến..."
Nàng đã bị rơi vào mộng cảnh. Sát Chi Mộng cười man rợ phát ra sát khí đỏ.
"Chi chi chi..."
Tử Bạch đang ngồi trong thư phòng liền cảm nhận được một nguồn sát khí lớn, nhanh chóng đứng dậy.
"Ầm!!"
Hắn xô cửa bước ra ngoài,
"Chủ nhân, có chuyện..."
"Hướng Hạ Cung Trai, mau lên."
Tử Bạch lạnh lùng nói lớn rồi vận khinh công bỏ đi.
La Phùng và La Phan một phen sợ hãi rồi giật mình đuổi theo, hắn không yên lòng nhanh đến Hạ Cung Trai. Càng đến gần Tử Bạch càng cảm nhận được nguồn sát khí lớn ấy
"Sát Chi Mộng!!"
Hắn một mạch đi thẳng vào trong, tiến đến phòng Băng Lam.
"Nhiếp Chính Vương, ngài không nên..."
Bốn người Bội Châu hối hả chạy theo ngăn cản. Tử Bạch không quan tâm, đẩy mạnh cửa phòng ra liền tiến vào tìm nàng.
"Aaa chủ nhân,..."
Bội Châu sợ hãi nhìn Băng Lam nằm ở đất.
A Thanh nhe nanh nổi sát khí nhìn Sát Chi Mộng, nó chỉ muốn hoá lớn đánh cho nó một trận.
"Các ngươi mau ra ngoài, nếu không sẽ chìm vào mộng cảnh."
Tử Bạch lãnh khốc nói lớn như tảng đá đè lên người bọn họ.
"Nhưng chủ nhân của ta..."
Bội Châu khóc lớn nhìn Băng Lam,
"Được rồi mau ra thôi, không chừng ngài ấy có thể cứu được chủ nhân."
Bội Hà nói lớn nhưng hai khoé mắt đỏ lên như sắp khóc.
Sáu người bọn họ ra ngoài, Tử Bạch liền ôm Băng Lam đặt lên giường. Dùng anh mắt giận dữ nhìn Sát Chi Mộng rồi nổi sát khí tiến gần lại nó. Sát khí của hắn ngang bằng à không còn mạnh hơn cả nó.
Sát Chi Mộng liền kêu lên "Chiii..." cho Tử Bạch rơi vào mộng cảnh.
"Rắc... rắc... đoan ~~"
Tiếng mộng cảnh tan vỡ. Hắn lại nổi sát khí mạnh hơn áp đặt lên Sát Chi Mộng, do nó chưa trưởng thành nên vẫn chưa đủ mạnh để khống chế hắn liền sợ hãi bò lui.
"Ngươi mau giải mộng cho nàng ấy."
Tử Bạch từng bước tiến lại gần bắt lấy Sát Chi Mộng.
"Chi chi chi..."
Nó sợ hãi kêu lớn thảm khốc.
"Cứu nàng ấy."
Tử Bạch nói lại một lần nữa bóp chặt nó.
"Chiiii..."
Sát Chi Mộng khóc lóc van xin, lại lắc đầu không biết cứu Băng Lam.
Tử Bạch không nói gì chỉ vứt Sát Chi Mộng đồng thời yểm chú thuật. Hắn đi đến bên cạnh nàng lộ vẻ lo lắng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng. Hắn chưa bao giờ như thế này, chưa bao giờ lo lắng hay lo chuyện bao đồng như thế này.
Nhưng bây giờ thì có rồi, hắn đã lo lắng và sợ mất nàng. Băng Lam lúc này không che mặt, chỉ che đi đôi mắt. Nàng run rẩy nằm trên giường như rất đau đớn, miếng vải che mắt ướt đẫm nước mắt.
Tử Bạch nhẹ nhàng tháo vải che mắt ra, nhìn thấy nàng như vậy hắn cũng rất đau xót. Hắn cúi đầu nắm tay nàng hi vọng.
"Ta biết nàng có thể vượt qua, ta tin nàng..."
Băng Lam rơi vào một không gian đen tối, không hề có chút ánh sáng. Nhưng nàng vẫn nhìn thấy tay của nàng tựa như cơ thể nàng đang phát sáng. Hành lang quen thuộc ấy lại hiện ra, Băng Lam nhìn thấy đứa trẻ quen thuộc ấy.
Chứng kiến người phụ nữ bị người đàn ông giết chết, lại chạy theo đứa trẻ về phòng.
"Băng Lam, đừng sợ... là ông đây."
Một ông già tóc đã bạc mở cửa hiền từ bước vào. Đứa trẻ nghe được giọng nói quen thuộc liền vui mừng xuống giường ôm lấy ông ta.
"Ông ơi, mẹ con làm sao vậy."
Đứa trẻ ngây ngô hỏi, ông ấy mỉm cười xoa đầu nó
"Đến một lúc nào đó, con sẽ hiểu."...
"Tại sao con lại giết vợ con."
Ở căn phòng cuối hàng lang quen thuộc, đứa trẻ nấp sau cửa nghe lén toàn bộ cuộc nói chuyện.
"Là ả ta ngoại tình, ả ta tấn công con trước."
"Băng Lam nó mất mẹ lại chứng kiến cảnh đó. Đến lúc lớn lên nói sẽ như thế nào..."
"Haha con sợ rằng Băng Lam không phải là con của con."
"Con nói cái gì, con... con..."
Người ông lớn tuổi lên cơn đau tim tức giận.
"Con phải xét nghiệm ADN, nếu con bé không phải con của con thì con sẽ đuổi nó ra khỏi nhà."
Người đàn ông lạnh lùng nói. Đứa trẻ lấy tay che miệng, mở to mắt oán hận nhìn ông ta. Từng giọt nước mắt tuôn rơi như khóc một lần rồi thôi.
Nó quay đầu trở về phòng, tinh thần hết sức rối loạn. Ngồi trong một góc tối, nó không rơi một giọt nước mắt nhớ mà mở to mắt vô hồn...
"Anh..."
Vẫn một căn phòng quen thuộc, người phụ nữ khác mặc đồ không chỉnh tề quyến rũ người đàn ông đó. Hai người đó quấn quýt với nhau nhưng nào ngờ rằng đứa trẻ ấy vẫn đứng sau cửa quan sát.
Nó cầm tai con thỏ hồng tiến vào ngáp ngắn ngáp dài.
"Papa con không ngủ được."
"Nào nào lại đây."
Người đàn ông ôm lấy đứa trẻ ngồi lên ghế.
"Đây sẽ là mẹ kế của con."
Ông tay chỉ tay về phía người phụ nữ đó.
"Oa, chào con, con thật dễ thương."
Ả ta đi lại gần ngồi xuống mỉm cười nhìn nó.
"Con cảm ơn cô."
Đứa trẻ mỉm cười ngây thơ, nó ngồi trên đùi người đàn ông rất vui vẻ nói chuyện với người phụ nữ đó...
Đứa trẻ nằm ngủ trên ghế sofa, người đàn ông và phụ nữ đó ngồi quay lưng nói chuyện.
"Em không thích con bé đó, anh mau đuổi nó đi đi."
"Được rồi, ta sẽ đưa nó vào viện mồ côi."
Nó nhẹ nhàng ngồi dậy, xé đầu con thỏ ra cầm lấy một con dao sắc nhọn ở bên trong ra. Đứa trẻ mỉm cười man rợn tiến lại gần hai người đó.
"Phập..."
Nó đưa con dao lên cao đâm từ trên đầu xuống. Người đàn ông đó chết tươi mà vẫn chưa nhắm mắt từ từ ngã xuống
"Aaaaa...."
Người phụ nữ hét lên.
Đứa trẻ người dính đầy máu, nhe răng cười vui vẻ cầm dao đến gần.
"Đừng đừng..."
Người phụ nữ chạy đi đến cửa nhưng cánh cửa đã bị khoá từ bao giờ. Nó ép ả ta đến một góc tường không hề sợ hãi nó liền đâm vào bụng ả.
"Phập... phập..."
Nó đâm một nhát, hai nhát, ba nhát... đâm đến khi tay nó không còn sức.
"Aaaa..."
Đứa trẻ hét lên sợ hãi lại cười lớn ngắm nhìn hai xác chết, có vẻ đứa trẻ đã điên.
"Cạch cạch..."
Có người ở bên ngoài mở cửa nhưng không mở được.
"Rầm rầm..."
Cánh cửa bị phá, rất nhiều người tiến vào... Đứa trẻ đã bị mất trí nhớ và bị thêm bệnh trầm cảm. Nó được người ông bảo vệ và nói dối tất cả... và vở kịch một người diễn chính thức kết thúc.
Băng Lam toàn thân bất lực khi xem đoạn ký ức của nàng, nước mắt cũng đã tuôn rơi như lần đầu tiên được khóc. Vậy ra nàng là kẻ giết người, vậy ra nàng không phải là cháu ruột của ông, vậy ra... nàng tuyệt vọng lại đau khổ ôm đầu nhớ lại hết tất cả.
"Haha kẻ giết người."
"Giết cha mẹ của ngươi."
"Đồ bệnh hoạn."
"Đồ điên."
"..."
Có tiếng nói từ đâu như đâm vào tim nàng. Một giọng nói như ác quỷ kêu gào như muốn giết ai đó.
"Trả mạng cho ta."
"Tại sao lại giết ta."
"Băng Lam... ta giết ngươi."
"..."
Những viễn cảnh lại được dựng lên.
Cha... mẹ... ông và người phụ nữ đó toàn thân đầy máu tiến lại gần Băng Lam. Các người đó đầy oán hận cầm dao đâm nàng liên tục.
"Aaaaa đừng mà... đừng mà."
Ở bên ngoài, Băng Lam không ngừng la hét.
"Đừng mà, đừng mà,..."
Tử Bạch đau xót lo lắng cho nàng.
"Yên tâm, đã có ta hãy cố gắng vượt qua, ta chờ nàng."
Ở bên ngoài, bọn người Bội Châu nghe tiếng la hét đó như muốn chết đi. Bọn họ khóc đến khô nước mắt, cầu mong nàng sẽ vượt qua.
Nàng bị dày vò như cái xác không hồn lại tiếp tục chịu đựng đau khổ thêm nữa. Tiếp tục chịu mộng cảnh của Băng Lam thứ hai...
"Vù vù..."
Cơn gió mạnh lướt qua cửa sổ của nàng. Băng Lam mỉm cười chống cằm nhìn ngắm những bông hoa mẫu đơn đủ sắc ở bên dưới.
A Thanh từ trong nhẫn không gian biến ra, lại mang theo miếng gỗ mục nát do nàng mua. Băng Lam nhìn thấy liền đưa tay cầm lấy, lật qua lật lại xem xét.
"Ta thật sự đã quên nó rồi đấy."
Sờ trên vết khắc một con nhện nàng lại thở dài.
"Ta không biết nó dùng để làm gì nữa."
Chỉ là miếng gỗ mục nhưng phát ra linh khí màu đỏ thảm khốc. Nó cũng không có mùi hương gì đặc biệt, Băng Lam chán nản cầm miếng gỗ rồi bỏ xuống bàn. Nhưng lại nhìn thấy vết máu ở đầu ngón tay, có lẽ là do miếng gỗ ấy.
Nàng nhíu mi nhìn vết xước ở đầu ngón tay, chỉ là một vết xước nhỏ nhưng sao máu lại chảy rất nhiều. Nàng cũng cảm nhận được sự đau rát, không lẽ cũng dùng máu nữa sao?? Băng Lam đưa tay về phía miếng gỗ, để máu chảy xuống.
Một giọt, hai giọt, ba giọt,... tất cảm đều được miếng gỗ ấy hấp thụ nhưng vẫn chưa có biểu hiện gì.
"Không đủ sao??"
Nàng đưa tay đến chỗ A Thanh.
"Cắn!!"
Nó hiểu ý nàng liền điều chỉnh tuyến độc, dùng nanh sắt cắn vào đầu ngón tay của nàng.
Băng Lam sắc không đổi vẫn hờ hững nhìn máu tươi tuôn ra.
"Tách... tách..."
Nàng tiếp tục nhỏ máu lên miếng gỗ. Con nhện ấy như đang hấp thụ máu của nàng, dần chuyển sang màu đỏ.
"Rắc rắc..."
Miếng gỗ ấy vỡ vụn, chỉ còn con nhện đỏ ấy nằm bất động.
Băng Lam mỉm cười tiếp tục nhỏ máu lên con nhện.
"Xem ra ngươi đã bị nhốt rất lâu rồi nhỉ."
Bây giờ nàng mới nhận ra đâu là Sát Chi Mộng. Được xem như đã tuyệt chủng từ hàng vạn năm trước, nó sẽ làm cho người khác rơi vào trạng thái ngủ say và cho người đó rơi vào mộng cảnh sâu trong tâm hồn. Một mộng cảnh mà người đó khao khát hay sợ hãi, trốn tránh. Một khi chìm vào mộng cảnh thì khó mà thoát ra.
Con này có vẻ vẫn chưa trưởng thành, nó như đã hấp thụ đủ máu liền cử động các khớp chân. Băng Lam rút tay về mỉm cười thú vị nhìn nó,
"Chiii..."
Nó kêu lên một tiếng rồi dùng đôi mắt đỏ hiếu chiến nhìn nàng.
Nàng nhíu mi như chợt nhận ra gì đó
"Chết tiệt, Sát Chi Mông... bản chất rất điên cuồng."
Băng Lam cố gắng kêu lớn.
"Mau đến..."
Nàng đã bị rơi vào mộng cảnh. Sát Chi Mộng cười man rợ phát ra sát khí đỏ.
"Chi chi chi..."
Tử Bạch đang ngồi trong thư phòng liền cảm nhận được một nguồn sát khí lớn, nhanh chóng đứng dậy.
"Ầm!!"
Hắn xô cửa bước ra ngoài,
"Chủ nhân, có chuyện..."
"Hướng Hạ Cung Trai, mau lên."
Tử Bạch lạnh lùng nói lớn rồi vận khinh công bỏ đi.
La Phùng và La Phan một phen sợ hãi rồi giật mình đuổi theo, hắn không yên lòng nhanh đến Hạ Cung Trai. Càng đến gần Tử Bạch càng cảm nhận được nguồn sát khí lớn ấy
"Sát Chi Mộng!!"
Hắn một mạch đi thẳng vào trong, tiến đến phòng Băng Lam.
"Nhiếp Chính Vương, ngài không nên..."
Bốn người Bội Châu hối hả chạy theo ngăn cản. Tử Bạch không quan tâm, đẩy mạnh cửa phòng ra liền tiến vào tìm nàng.
"Aaa chủ nhân,..."
Bội Châu sợ hãi nhìn Băng Lam nằm ở đất.
A Thanh nhe nanh nổi sát khí nhìn Sát Chi Mộng, nó chỉ muốn hoá lớn đánh cho nó một trận.
"Các ngươi mau ra ngoài, nếu không sẽ chìm vào mộng cảnh."
Tử Bạch lãnh khốc nói lớn như tảng đá đè lên người bọn họ.
"Nhưng chủ nhân của ta..."
Bội Châu khóc lớn nhìn Băng Lam,
"Được rồi mau ra thôi, không chừng ngài ấy có thể cứu được chủ nhân."
Bội Hà nói lớn nhưng hai khoé mắt đỏ lên như sắp khóc.
Sáu người bọn họ ra ngoài, Tử Bạch liền ôm Băng Lam đặt lên giường. Dùng anh mắt giận dữ nhìn Sát Chi Mộng rồi nổi sát khí tiến gần lại nó. Sát khí của hắn ngang bằng à không còn mạnh hơn cả nó.
Sát Chi Mộng liền kêu lên "Chiii..." cho Tử Bạch rơi vào mộng cảnh.
"Rắc... rắc... đoan ~~"
Tiếng mộng cảnh tan vỡ. Hắn lại nổi sát khí mạnh hơn áp đặt lên Sát Chi Mộng, do nó chưa trưởng thành nên vẫn chưa đủ mạnh để khống chế hắn liền sợ hãi bò lui.
"Ngươi mau giải mộng cho nàng ấy."
Tử Bạch từng bước tiến lại gần bắt lấy Sát Chi Mộng.
"Chi chi chi..."
Nó sợ hãi kêu lớn thảm khốc.
"Cứu nàng ấy."
Tử Bạch nói lại một lần nữa bóp chặt nó.
"Chiiii..."
Sát Chi Mộng khóc lóc van xin, lại lắc đầu không biết cứu Băng Lam.
Tử Bạch không nói gì chỉ vứt Sát Chi Mộng đồng thời yểm chú thuật. Hắn đi đến bên cạnh nàng lộ vẻ lo lắng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng. Hắn chưa bao giờ như thế này, chưa bao giờ lo lắng hay lo chuyện bao đồng như thế này.
Nhưng bây giờ thì có rồi, hắn đã lo lắng và sợ mất nàng. Băng Lam lúc này không che mặt, chỉ che đi đôi mắt. Nàng run rẩy nằm trên giường như rất đau đớn, miếng vải che mắt ướt đẫm nước mắt.
Tử Bạch nhẹ nhàng tháo vải che mắt ra, nhìn thấy nàng như vậy hắn cũng rất đau xót. Hắn cúi đầu nắm tay nàng hi vọng.
"Ta biết nàng có thể vượt qua, ta tin nàng..."
Băng Lam rơi vào một không gian đen tối, không hề có chút ánh sáng. Nhưng nàng vẫn nhìn thấy tay của nàng tựa như cơ thể nàng đang phát sáng. Hành lang quen thuộc ấy lại hiện ra, Băng Lam nhìn thấy đứa trẻ quen thuộc ấy.
Chứng kiến người phụ nữ bị người đàn ông giết chết, lại chạy theo đứa trẻ về phòng.
"Băng Lam, đừng sợ... là ông đây."
Một ông già tóc đã bạc mở cửa hiền từ bước vào. Đứa trẻ nghe được giọng nói quen thuộc liền vui mừng xuống giường ôm lấy ông ta.
"Ông ơi, mẹ con làm sao vậy."
Đứa trẻ ngây ngô hỏi, ông ấy mỉm cười xoa đầu nó
"Đến một lúc nào đó, con sẽ hiểu."...
"Tại sao con lại giết vợ con."
Ở căn phòng cuối hàng lang quen thuộc, đứa trẻ nấp sau cửa nghe lén toàn bộ cuộc nói chuyện.
"Là ả ta ngoại tình, ả ta tấn công con trước."
"Băng Lam nó mất mẹ lại chứng kiến cảnh đó. Đến lúc lớn lên nói sẽ như thế nào..."
"Haha con sợ rằng Băng Lam không phải là con của con."
"Con nói cái gì, con... con..."
Người ông lớn tuổi lên cơn đau tim tức giận.
"Con phải xét nghiệm ADN, nếu con bé không phải con của con thì con sẽ đuổi nó ra khỏi nhà."
Người đàn ông lạnh lùng nói. Đứa trẻ lấy tay che miệng, mở to mắt oán hận nhìn ông ta. Từng giọt nước mắt tuôn rơi như khóc một lần rồi thôi.
Nó quay đầu trở về phòng, tinh thần hết sức rối loạn. Ngồi trong một góc tối, nó không rơi một giọt nước mắt nhớ mà mở to mắt vô hồn...
"Anh..."
Vẫn một căn phòng quen thuộc, người phụ nữ khác mặc đồ không chỉnh tề quyến rũ người đàn ông đó. Hai người đó quấn quýt với nhau nhưng nào ngờ rằng đứa trẻ ấy vẫn đứng sau cửa quan sát.
Nó cầm tai con thỏ hồng tiến vào ngáp ngắn ngáp dài.
"Papa con không ngủ được."
"Nào nào lại đây."
Người đàn ông ôm lấy đứa trẻ ngồi lên ghế.
"Đây sẽ là mẹ kế của con."
Ông tay chỉ tay về phía người phụ nữ đó.
"Oa, chào con, con thật dễ thương."
Ả ta đi lại gần ngồi xuống mỉm cười nhìn nó.
"Con cảm ơn cô."
Đứa trẻ mỉm cười ngây thơ, nó ngồi trên đùi người đàn ông rất vui vẻ nói chuyện với người phụ nữ đó...
Đứa trẻ nằm ngủ trên ghế sofa, người đàn ông và phụ nữ đó ngồi quay lưng nói chuyện.
"Em không thích con bé đó, anh mau đuổi nó đi đi."
"Được rồi, ta sẽ đưa nó vào viện mồ côi."
Nó nhẹ nhàng ngồi dậy, xé đầu con thỏ ra cầm lấy một con dao sắc nhọn ở bên trong ra. Đứa trẻ mỉm cười man rợn tiến lại gần hai người đó.
"Phập..."
Nó đưa con dao lên cao đâm từ trên đầu xuống. Người đàn ông đó chết tươi mà vẫn chưa nhắm mắt từ từ ngã xuống
"Aaaaa...."
Người phụ nữ hét lên.
Đứa trẻ người dính đầy máu, nhe răng cười vui vẻ cầm dao đến gần.
"Đừng đừng..."
Người phụ nữ chạy đi đến cửa nhưng cánh cửa đã bị khoá từ bao giờ. Nó ép ả ta đến một góc tường không hề sợ hãi nó liền đâm vào bụng ả.
"Phập... phập..."
Nó đâm một nhát, hai nhát, ba nhát... đâm đến khi tay nó không còn sức.
"Aaaa..."
Đứa trẻ hét lên sợ hãi lại cười lớn ngắm nhìn hai xác chết, có vẻ đứa trẻ đã điên.
"Cạch cạch..."
Có người ở bên ngoài mở cửa nhưng không mở được.
"Rầm rầm..."
Cánh cửa bị phá, rất nhiều người tiến vào... Đứa trẻ đã bị mất trí nhớ và bị thêm bệnh trầm cảm. Nó được người ông bảo vệ và nói dối tất cả... và vở kịch một người diễn chính thức kết thúc.
Băng Lam toàn thân bất lực khi xem đoạn ký ức của nàng, nước mắt cũng đã tuôn rơi như lần đầu tiên được khóc. Vậy ra nàng là kẻ giết người, vậy ra nàng không phải là cháu ruột của ông, vậy ra... nàng tuyệt vọng lại đau khổ ôm đầu nhớ lại hết tất cả.
"Haha kẻ giết người."
"Giết cha mẹ của ngươi."
"Đồ bệnh hoạn."
"Đồ điên."
"..."
Có tiếng nói từ đâu như đâm vào tim nàng. Một giọng nói như ác quỷ kêu gào như muốn giết ai đó.
"Trả mạng cho ta."
"Tại sao lại giết ta."
"Băng Lam... ta giết ngươi."
"..."
Những viễn cảnh lại được dựng lên.
Cha... mẹ... ông và người phụ nữ đó toàn thân đầy máu tiến lại gần Băng Lam. Các người đó đầy oán hận cầm dao đâm nàng liên tục.
"Aaaaa đừng mà... đừng mà."
Ở bên ngoài, Băng Lam không ngừng la hét.
"Đừng mà, đừng mà,..."
Tử Bạch đau xót lo lắng cho nàng.
"Yên tâm, đã có ta hãy cố gắng vượt qua, ta chờ nàng."
Ở bên ngoài, bọn người Bội Châu nghe tiếng la hét đó như muốn chết đi. Bọn họ khóc đến khô nước mắt, cầu mong nàng sẽ vượt qua.
Nàng bị dày vò như cái xác không hồn lại tiếp tục chịu đựng đau khổ thêm nữa. Tiếp tục chịu mộng cảnh của Băng Lam thứ hai...