Hai ngày sau, Băng Lam đang trên đường đến Mộc quốc với tư cách là thánh chủ của Tu La Giáo. Dùng yêu thú Mã Giác có tốc độ nhanh và sức kéo rất bền có ích trong việc kéo xe. Nàng ngồi bên trong điềm đạm thưởng trà cũng bốn người Bội Châu. Ở ngoài là mười nam nhân bạch y che mặt tinh anh nhất hộ tống.
Bọn nàng đã đi được nửa ngày với vận tốc kinh người, dự tính đi ngày đêm không dừng lại để nghỉ ngơi. Đồ ăn thức uống đều chuẩn bị chu đáo, đối với mười nam nhân bạch y kia thì đây cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Ông trời như đã sắp đặt hết, Ma Giáo cũng xuất phát cùng thời gian với Tu La Giáo. Cùng chung một vận tốc, chung một mục tiêu. Tuy nhiên lại đi khác hướng, Tử Bạch cũng lấy Mã Giác làm vật kéo xe nhưng là giống lông đen. Mã Giác của Băng Lam là loài lông trắng, hắn chỉ mang theo năm người hắc y che mặt hộ tống. Sợ rằng hai người sẽ đến chung một thời điểm, chắc chắn sẽ có một tình huống dở khóc dở cười.
Năm ngày sau, Mộc quốc.
Ở dưới chân núi Bình Sơn thuộc địa phận của Thẩm gia.
Người ra kẻ vào hai bên đường, lúc lâu lại có những binh đoàn của những giáo phái khác phô trương đi qua. Hướng đến nơi tổ chức Đại Hội Võ Lâm.
"Thái Tử, Đại Hội Võ Lâm năm nay đặc biệt đình đám hơn nhỉ".
Lưu Sở cưỡi ngựa thân mang y phục màu lục nhạt thêu chỉ vàng. Nhìn Tinh Trì hỏi lại hào hứng nhìn xung quanh.
"Tất nhiên rồi, ta nghe nói Ma Giáo và Tu La Giáo sẽ tham gia."
Tinh Trì mỉm cười nhìn phía trước trả lời.
Ngọc Thanh mỉm cười thích thú vỗ tay.
"Hiếm lắm mới được phụ hoàng cho phép đi, muội nhất định phải chơi cho đã."
Tinh Trì liếc Ngọc Thanh hù doạ nói mang theo vẻ khắc khe.
"Muội đừng quên là đã hứa với phụ hoàng, sau khi đi về sẽ ngoan ngoãn ở trong cung không quậy phá nữa."
Ngọc Thanh lè lưỡi phớt lờ lời lải nhải của ca ca, nhìn sang chỗ khác. Tinh Trì thở dài lắc đầu thầm than phải quản muội muội của hắn như thế nào. Lưu Sở đột nhiên nhớ đến Băng Lam, nếu đi chung với tỷ ấy có lẽ sẽ rất vui.
Ở phía sau không xa là đoàn người của hoàng cung Mộc quốc khiến ai cũng phải nhường đường cung kính. Triệu Lương đi cùng đại tiểu thư Tô Hiểu Hiểu của Tô phủ, Kỳ và binh lính hộ tống phía sau. Hiểu Hiểu mỉm cười đoan trang nhẹ nhàng mở lời.
"Tiểu nữ mong được đi xem Đại Hội Võ Lâm từ lâu thật trùng hợp Thái Tử điện hạ lại mở lời mời."
Triệu Lương mỉm cười cho qua, hắn đúng ra chỉ muốn đi một mình nhưng mẫu hậu lại nói nếu có Hiểu Hiểu đi cùng mới được phép đi.
Ở phía võ đài, Tiêu Lục đích thân tiếp khách quý nhưng không quên nhìn sang phía chính đài xem muội muội của hắn Thẩm Minh Châu.
"Thái Tử, Công Chúa, Lưu thiếu gia!! mời..."
Tiêu Lục gật đầu chào bọn họ, dẫn đến bên phải chính đài sắp xếp chỗ ngồi.
Những vị khách thuộc tầng lớp cao quý được sắp xếp chỗ ngồi ở lầu hai. Một toà nhà hình chữ U, dãy giữa là chính đài. Ở bên dưới là võ đài rộng lớn, xung quanh là khán đài lớn dành cho những vị khách thường.
"Thái Tử ngài đến rồi!!"
Tiêu Lục mỉm cười cúi đầu với Triệu Lương, dẫn đến chỗ Tinh Trì.
"Phiền Thẩm thiếu gia rồi."
Hiểu Hiểu hành lễ cảm tạ, ngồi bên cạnh Ngọc Thanh. Tiêu Lục mỉm cười thản nhiên nói.
"Không sao, Tô tiểu thư đến là được rồi."
Triệu Lương gặp Tinh Trì cũng không xa lạ gì, hắn gật đầu chào.
"Thái tử, không ngờ lại gặp ngài tại đây."
"Thái tử, thật không ngờ..."
Tinh Trì mỉm cười chào lời nói mang vẻ gì đó. Hiểu Hiểu liền đứng dậy hành lễ.
"Thái Tử, công chúa tiểu nữ xin ra mắt."
Tinh Trì mỉm cười ôn nhu miễn lễ.
"Tô tiểu thư đành khách sáo, ta đã nghe về nàng rất nhiều nay mới có thể gặp mặt."
Ngọc Thanh mỉm cười ra dáng một công chúa.
"Tô tiểu thư không cần phải đa lễ như vậy."
Tiêu Lục để Minh Châu ngồi ở chính đài chờ lâu không yên lòng nên đã cáo từ đi gặp nàng ấy.
Ở bên ngoài, đoàn người của Tử Bạch có vẻ đã đến trước Băng Lam. Đoàn ngoài hắc y bí ẩn đang tiến vào, Tử Bạch mang mặt nạ đen che nữa mặt, mang hắc y thêu viền bằng chỉ đỏ. Phía sau là La Phùng và La Phan mang hắc y bình thường che mặt cùng năm người hắc y khác.
Tất cả mọi người đều nhường đường, chỉ ngẩng đầu say đắm lại ngưỡng mộ nhìn.
"Ma Giáo đến rồi!!"
"Người kia phải chăng là Ma Chủ??" "A!! kia là...???"
Tu La Giáo cũng đã đến, Băng Lam mang bạch y thêu bỉ ngạn đỏ dùng vải trắng che hết khuôn mặt. Ở phía sau là bốn người Bội Hà và mười người kia mang bạch y che mặt không hề có biểu cảm gì cưỡi ngựa đi theo sau.
Chấn động nặng, cả Tu La Giáo và Ma Giáo cùng nhau đi đến võ đài!! Đoàn người bạch y đi ngang bằng không hơn không kém đoàn người hắc y. Ở phía khác là những vị khách còn lại, chen lấn nhau đi sau hai đoàn người.
Không ai nhìn ai, chỉ hướng thẳng đến phía trước không quan tâm xung quanh. Đến cửa toà nhà, Băng Lam và Tử Bạch xuống ngựa cùng nhau đi vào nhưng hai bên xem nhau như chưa tồn tại. Cả toà nhà chìm vào im lặng, Băng Lam thân bạch y và Tử Bạch thân hắc y sóng bước cùng nhau đến chính đài. Người khác nhìn vào lại tưởng hai người rất thân thiết với nhau, Tiêu Lục đi xuống thận trọng nói chuyện với hai người lại dẫn đường lên chính đài.
"Hai vị đến cùng lúc, khiến tại hạ không biết đón tiếp thế nào."
Tiêu Lục mỉm cười nói.
"Cứ đón tiếp như bình thường."
Âm thanh của nữ nhân trong trẻo không ấm áp mà lời nói nguội lạnh vang lên.
"Không cần đa lễ đón tiếp."
Tử Bạch không quan tâm đến nàng lạnh lùng nói đúng sáu chữ như nàng.
Tiêu Lục cười khổ im lặng sắp xếp chỗ cho hai người, ở dãy chính đài có bốn cái ghế lớn. Băng Lam ngồi đầu, đến Tử Bạch rồi Tiêu Lục và Minh Châu. Mỗi người đều cách nhau một cái bàn nhỏ để trà và bánh.
"Muội không ngờ đến thánh chủ của Tu La Giáo lại là nữ nhân."
Ngọc Thanh nhìn Băng Lam từ xa tò mò nói. Tinh Trì mỉm cười.
"Khí chất không tồi nha."
"Ma Chủ cũng không kém."
Triệu Lương nhếch miệng nhìn Tử Bạch. Tinh Trì nhìn sang hắn gật đầu.
"Ta đang nghĩ họ có quen biết nhau sao??"
Triệu Lương nhíu mi đáp.
"Có lẽ là vậy."
"Bắt đầu rồi!!"
Lưu Sở vui mừng nói. Ở bên kia, Tiêu Lục đứng dậy mỉm cười lớn giọng nói.
"Chào mừng mọi người đến tham dự Đại Hội Võ Lâm năm năm một lần của Thẩm gia. Ta, Thẩm Tiêu Lục người đại diện Thẩm gia tổ chức Đại Hội Võ Lâm tuyên bố KHAI MẠC ĐẠI HỘI VÕ LÂM!!"
"Zeeeee, hú hú,..."
Khán giả trên khán đài kịch liệt reo hò rất náo nhiệt, Tiêu Lục nói tiếp.
"Trận đầu tiên giữa Huyết giáo và Nhật giáo."
Mọi người nhìn xuống dưới khán đài, hai nam nhân bước ra giao đấu. Băng Lam lười nhác tựa vào ghế ngủ, không nghĩ nó sẽ nhàm chán như vậy.
Tử Bạch vẻ ngoài như chăm chú xem trận đấu nhưng thực ra trong lòng đang chờ đến trận của hắn. Trận đầu tiên Huyết giáo thắng, tiếp tục đến trận thứ hai...
Băng Lam đã ngủ một giấc mà vẫn chưa đến lượt, lười nhác nhìn xuống dưới. Là một nữ nhân dùng sắc làm vũ khí. Giở trò mỹ nhân kế câu dẫn nam nhân kia rồi xuống tay âm độc giết chết đối thủ.
"Chơi xấu!!"
Lưu Sở phồng má không thừa nhận nữ nhân kia đã thắng.
"Ta xem xem nữ nhân đó dùng mỹ nhân kế đến đâu."
Ngọc Thanh kiêu ngạo nói lại nhìn nữ nhân kia với ánh mắt khinh bỉ.
"Tiếp theo là Ma Giáo và Minh giáo!!!"
Lời nói của Tiêu Lục như sấm đổ bên tai, tất cả mọi người ngồi thẳng dậy lấy tinh thần. Băng Lam mỉm cười đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài rồi nhẹ vương vai một cái.
Tử Bạch biết nàng ngủ từ đầu đến giờ, hắn mỉm cười thú vị đứng dậy di thân xuống dưới. Không hề mang theo một vũ khí nào hắn rất bình thản đứng đối diện với đối thủ. Nam nhân bên kia cũng có vài phần sợ hãi khi đứng đối diện với hắn nhưng vì thể diện của Minh giáo.
Không thấy hắn có biểu hiện muốn tấn công, nam nhân đó liền rút đao lao đến.
"Ngu ngốc."
Băng Lam nhả hai chữ đó khiến Tiêu Lục phải kinh ngạc, nàng đã nhìn thấu ý đồ của Tử Bạch rồi.
"Aaaa..."
Nhìn xuống phía dưới chỉ còn Tử Bạch đang quay lưng đi vào, nam nhân kia như đã biến mất. Không ai không giật mình vì đã chứng kiến cách hắn biến mất, hắn đã giẫm phải ấn chú của Tử Bạch. Bị nhốt vào một khối lập phương trong suốt dần thu nhỏ lại mà nghiền nát nam nhân đó thành bụi rồi biến mất.
Bọn nàng đã đi được nửa ngày với vận tốc kinh người, dự tính đi ngày đêm không dừng lại để nghỉ ngơi. Đồ ăn thức uống đều chuẩn bị chu đáo, đối với mười nam nhân bạch y kia thì đây cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Ông trời như đã sắp đặt hết, Ma Giáo cũng xuất phát cùng thời gian với Tu La Giáo. Cùng chung một vận tốc, chung một mục tiêu. Tuy nhiên lại đi khác hướng, Tử Bạch cũng lấy Mã Giác làm vật kéo xe nhưng là giống lông đen. Mã Giác của Băng Lam là loài lông trắng, hắn chỉ mang theo năm người hắc y che mặt hộ tống. Sợ rằng hai người sẽ đến chung một thời điểm, chắc chắn sẽ có một tình huống dở khóc dở cười.
Năm ngày sau, Mộc quốc.
Ở dưới chân núi Bình Sơn thuộc địa phận của Thẩm gia.
Người ra kẻ vào hai bên đường, lúc lâu lại có những binh đoàn của những giáo phái khác phô trương đi qua. Hướng đến nơi tổ chức Đại Hội Võ Lâm.
"Thái Tử, Đại Hội Võ Lâm năm nay đặc biệt đình đám hơn nhỉ".
Lưu Sở cưỡi ngựa thân mang y phục màu lục nhạt thêu chỉ vàng. Nhìn Tinh Trì hỏi lại hào hứng nhìn xung quanh.
"Tất nhiên rồi, ta nghe nói Ma Giáo và Tu La Giáo sẽ tham gia."
Tinh Trì mỉm cười nhìn phía trước trả lời.
Ngọc Thanh mỉm cười thích thú vỗ tay.
"Hiếm lắm mới được phụ hoàng cho phép đi, muội nhất định phải chơi cho đã."
Tinh Trì liếc Ngọc Thanh hù doạ nói mang theo vẻ khắc khe.
"Muội đừng quên là đã hứa với phụ hoàng, sau khi đi về sẽ ngoan ngoãn ở trong cung không quậy phá nữa."
Ngọc Thanh lè lưỡi phớt lờ lời lải nhải của ca ca, nhìn sang chỗ khác. Tinh Trì thở dài lắc đầu thầm than phải quản muội muội của hắn như thế nào. Lưu Sở đột nhiên nhớ đến Băng Lam, nếu đi chung với tỷ ấy có lẽ sẽ rất vui.
Ở phía sau không xa là đoàn người của hoàng cung Mộc quốc khiến ai cũng phải nhường đường cung kính. Triệu Lương đi cùng đại tiểu thư Tô Hiểu Hiểu của Tô phủ, Kỳ và binh lính hộ tống phía sau. Hiểu Hiểu mỉm cười đoan trang nhẹ nhàng mở lời.
"Tiểu nữ mong được đi xem Đại Hội Võ Lâm từ lâu thật trùng hợp Thái Tử điện hạ lại mở lời mời."
Triệu Lương mỉm cười cho qua, hắn đúng ra chỉ muốn đi một mình nhưng mẫu hậu lại nói nếu có Hiểu Hiểu đi cùng mới được phép đi.
Ở phía võ đài, Tiêu Lục đích thân tiếp khách quý nhưng không quên nhìn sang phía chính đài xem muội muội của hắn Thẩm Minh Châu.
"Thái Tử, Công Chúa, Lưu thiếu gia!! mời..."
Tiêu Lục gật đầu chào bọn họ, dẫn đến bên phải chính đài sắp xếp chỗ ngồi.
Những vị khách thuộc tầng lớp cao quý được sắp xếp chỗ ngồi ở lầu hai. Một toà nhà hình chữ U, dãy giữa là chính đài. Ở bên dưới là võ đài rộng lớn, xung quanh là khán đài lớn dành cho những vị khách thường.
"Thái Tử ngài đến rồi!!"
Tiêu Lục mỉm cười cúi đầu với Triệu Lương, dẫn đến chỗ Tinh Trì.
"Phiền Thẩm thiếu gia rồi."
Hiểu Hiểu hành lễ cảm tạ, ngồi bên cạnh Ngọc Thanh. Tiêu Lục mỉm cười thản nhiên nói.
"Không sao, Tô tiểu thư đến là được rồi."
Triệu Lương gặp Tinh Trì cũng không xa lạ gì, hắn gật đầu chào.
"Thái tử, không ngờ lại gặp ngài tại đây."
"Thái tử, thật không ngờ..."
Tinh Trì mỉm cười chào lời nói mang vẻ gì đó. Hiểu Hiểu liền đứng dậy hành lễ.
"Thái Tử, công chúa tiểu nữ xin ra mắt."
Tinh Trì mỉm cười ôn nhu miễn lễ.
"Tô tiểu thư đành khách sáo, ta đã nghe về nàng rất nhiều nay mới có thể gặp mặt."
Ngọc Thanh mỉm cười ra dáng một công chúa.
"Tô tiểu thư không cần phải đa lễ như vậy."
Tiêu Lục để Minh Châu ngồi ở chính đài chờ lâu không yên lòng nên đã cáo từ đi gặp nàng ấy.
Ở bên ngoài, đoàn người của Tử Bạch có vẻ đã đến trước Băng Lam. Đoàn ngoài hắc y bí ẩn đang tiến vào, Tử Bạch mang mặt nạ đen che nữa mặt, mang hắc y thêu viền bằng chỉ đỏ. Phía sau là La Phùng và La Phan mang hắc y bình thường che mặt cùng năm người hắc y khác.
Tất cả mọi người đều nhường đường, chỉ ngẩng đầu say đắm lại ngưỡng mộ nhìn.
"Ma Giáo đến rồi!!"
"Người kia phải chăng là Ma Chủ??" "A!! kia là...???"
Tu La Giáo cũng đã đến, Băng Lam mang bạch y thêu bỉ ngạn đỏ dùng vải trắng che hết khuôn mặt. Ở phía sau là bốn người Bội Hà và mười người kia mang bạch y che mặt không hề có biểu cảm gì cưỡi ngựa đi theo sau.
Chấn động nặng, cả Tu La Giáo và Ma Giáo cùng nhau đi đến võ đài!! Đoàn người bạch y đi ngang bằng không hơn không kém đoàn người hắc y. Ở phía khác là những vị khách còn lại, chen lấn nhau đi sau hai đoàn người.
Không ai nhìn ai, chỉ hướng thẳng đến phía trước không quan tâm xung quanh. Đến cửa toà nhà, Băng Lam và Tử Bạch xuống ngựa cùng nhau đi vào nhưng hai bên xem nhau như chưa tồn tại. Cả toà nhà chìm vào im lặng, Băng Lam thân bạch y và Tử Bạch thân hắc y sóng bước cùng nhau đến chính đài. Người khác nhìn vào lại tưởng hai người rất thân thiết với nhau, Tiêu Lục đi xuống thận trọng nói chuyện với hai người lại dẫn đường lên chính đài.
"Hai vị đến cùng lúc, khiến tại hạ không biết đón tiếp thế nào."
Tiêu Lục mỉm cười nói.
"Cứ đón tiếp như bình thường."
Âm thanh của nữ nhân trong trẻo không ấm áp mà lời nói nguội lạnh vang lên.
"Không cần đa lễ đón tiếp."
Tử Bạch không quan tâm đến nàng lạnh lùng nói đúng sáu chữ như nàng.
Tiêu Lục cười khổ im lặng sắp xếp chỗ cho hai người, ở dãy chính đài có bốn cái ghế lớn. Băng Lam ngồi đầu, đến Tử Bạch rồi Tiêu Lục và Minh Châu. Mỗi người đều cách nhau một cái bàn nhỏ để trà và bánh.
"Muội không ngờ đến thánh chủ của Tu La Giáo lại là nữ nhân."
Ngọc Thanh nhìn Băng Lam từ xa tò mò nói. Tinh Trì mỉm cười.
"Khí chất không tồi nha."
"Ma Chủ cũng không kém."
Triệu Lương nhếch miệng nhìn Tử Bạch. Tinh Trì nhìn sang hắn gật đầu.
"Ta đang nghĩ họ có quen biết nhau sao??"
Triệu Lương nhíu mi đáp.
"Có lẽ là vậy."
"Bắt đầu rồi!!"
Lưu Sở vui mừng nói. Ở bên kia, Tiêu Lục đứng dậy mỉm cười lớn giọng nói.
"Chào mừng mọi người đến tham dự Đại Hội Võ Lâm năm năm một lần của Thẩm gia. Ta, Thẩm Tiêu Lục người đại diện Thẩm gia tổ chức Đại Hội Võ Lâm tuyên bố KHAI MẠC ĐẠI HỘI VÕ LÂM!!"
"Zeeeee, hú hú,..."
Khán giả trên khán đài kịch liệt reo hò rất náo nhiệt, Tiêu Lục nói tiếp.
"Trận đầu tiên giữa Huyết giáo và Nhật giáo."
Mọi người nhìn xuống dưới khán đài, hai nam nhân bước ra giao đấu. Băng Lam lười nhác tựa vào ghế ngủ, không nghĩ nó sẽ nhàm chán như vậy.
Tử Bạch vẻ ngoài như chăm chú xem trận đấu nhưng thực ra trong lòng đang chờ đến trận của hắn. Trận đầu tiên Huyết giáo thắng, tiếp tục đến trận thứ hai...
Băng Lam đã ngủ một giấc mà vẫn chưa đến lượt, lười nhác nhìn xuống dưới. Là một nữ nhân dùng sắc làm vũ khí. Giở trò mỹ nhân kế câu dẫn nam nhân kia rồi xuống tay âm độc giết chết đối thủ.
"Chơi xấu!!"
Lưu Sở phồng má không thừa nhận nữ nhân kia đã thắng.
"Ta xem xem nữ nhân đó dùng mỹ nhân kế đến đâu."
Ngọc Thanh kiêu ngạo nói lại nhìn nữ nhân kia với ánh mắt khinh bỉ.
"Tiếp theo là Ma Giáo và Minh giáo!!!"
Lời nói của Tiêu Lục như sấm đổ bên tai, tất cả mọi người ngồi thẳng dậy lấy tinh thần. Băng Lam mỉm cười đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài rồi nhẹ vương vai một cái.
Tử Bạch biết nàng ngủ từ đầu đến giờ, hắn mỉm cười thú vị đứng dậy di thân xuống dưới. Không hề mang theo một vũ khí nào hắn rất bình thản đứng đối diện với đối thủ. Nam nhân bên kia cũng có vài phần sợ hãi khi đứng đối diện với hắn nhưng vì thể diện của Minh giáo.
Không thấy hắn có biểu hiện muốn tấn công, nam nhân đó liền rút đao lao đến.
"Ngu ngốc."
Băng Lam nhả hai chữ đó khiến Tiêu Lục phải kinh ngạc, nàng đã nhìn thấu ý đồ của Tử Bạch rồi.
"Aaaa..."
Nhìn xuống phía dưới chỉ còn Tử Bạch đang quay lưng đi vào, nam nhân kia như đã biến mất. Không ai không giật mình vì đã chứng kiến cách hắn biến mất, hắn đã giẫm phải ấn chú của Tử Bạch. Bị nhốt vào một khối lập phương trong suốt dần thu nhỏ lại mà nghiền nát nam nhân đó thành bụi rồi biến mất.