Ngày sanh thần của Hoàng Hậu Mộc quốc.
Hoàng cung.
Ở trước chính điện, hai bên được sắp bàn ghế bằng gỗ quý điêu khắc rất tỉ mỉ. Ở giữa là một vũ đài khá nhỏ, thấp được trải thảm. Từ chính điện ra, thứ lọt vào mắt đầu tiên là chiếc ghế lớn bằng vàng ròng nguyên chất khắc chín con rồng. Bên cạnh là ghế phượng có khí chất cao quý không kém.
Khách mời đều đã yên vị chờ các đại nhân vật đến, Lưu Sở mang lục y đi cùng Tinh Trì và Ngọc Thanh vui vẻ tiến vào.
"Đệ nghĩ chúng ta đã đến trễ chứ!!"
Lưu sở nhìn xung quanh tìm kiếm Băng Lam. Tinh Trì khoanh tay điềm đạm bước đi.
"Không ai đến trễ hết, chỉ là đến đúng giờ."
Ba người ngồi dãy bên phải, quan sát xung quanh các dãy ghế đã có người. Chỉ có dãy ghế bên trái đang trống vài chỗ.
"Hoàng Đế giá lâm, Hoàng Hậu giá lâm."
Tiếng thái giám khàn khàn lại mang theo vẻ trịnh trọng nói. Tất cả mọi người đều đứng lên hành lễ.
"Miễn lễ."
Chất giọng trầm ấm có chút đặc khàn vang lên đầy uy lực.
Hoàng Đế mang long bào màu vàng thêu nổi rồng bay lượn, nét mặt đã lớn tuổi những vẫn giữ được vẻ anh tuấn. Hoàng Hậu không kém tuổi nhưng dung mạo lại như hoa như nguyệt, mang phượng bào màu đỏ thêu nổi phượng hoàng tung cánh bằng chỉ vàng đấy vẻ cao quý.
"Nhiếp Chính Vương đến, Minh Chủ đến."
Giọng của thái giám đó lại một lần nữa vang lên, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn. Lưu Sở chống cằm nhìn ra.
"Đây là đến đúng giờ sao??"
Băng Lam mỉm cười mang y phục màu đỏ thêu hoa hải đường trắng có vài nét giống vũ phục. Nàng vấn tóc cao để lại một ít tóc ở sau lưng. Cài trâm vàng đính ngọc đỏ lấp lánh, có lúc lại nghe thấy tiếng chạm nhau rất vui tai. Tử Bạch lãnh đạm mang hắc y thêu rồng bạc, song bước cùng nàng.
Hai người hai vẻ, Băng Lam mím môi đỏ thắm tôn dung mạo nàng thêm một bậc. Làn da trắng không tỳ vết, chỉ tiếc rằng không thể nhìn dung mạo nàng một cách trọn vẹn. Vải che mắt màu đỏ đã che đi một phần khuynh thành của nàng nhưng vẫn khiến cho các nam nhân khác chết mê chết mệt.
Tử Bạch liếc mắt nhìn mấy nam nhân say đắm nhìn nàng khoé môi nhếch lên, hắn không mang mặt nạ nên dung mạo " Yêu nghiệt " không bàn cải, nhận được hàng chục ánh mắt đưa tình khiến hắn thật buồn nôn.
Chính hai cái uy thế của Băng Lam và Tử Bạch khiến cho Thẩm gia ở phía sau có vài phần lu mờ. Tiêu Lục cười cười đi cùng Minh Châu mang hồng y rất đơn giản lại thanh lịch. Mạc Dung sắc y lam đậm có nét trưởng thành đi cùng Viễn Trình. Song Miên vẫn bị cấm túc nên không thể đi vì thế Uyển Lan và nhị thiếu gia cũng không đi.
Sau khi đã vào chỗ ngồi lấp đầy các vị trí trống, Hoàng Đế mới lên tiếng.
"Đã đến đông đủ, yến tiệc cũng nên bắt đầu rồi."
Các cung nữ liền mang thức ăn, trà bánh đặt lên bàn từng người mà không hề mắc lỗi. Băng Lam nhìn Lưu Sở lại mỉm cười chào hỏi rồi chuyển mắt sang Tinh Trì và Ngọc Thanh. Tay nhẹ nhàng vuốt ve A Thanh nhưng có cả Sát Chi Mộng ở trên đầu nó, nàng thật không hiểu tại sao A Thanh luôn luôn ở bên cạnh Sát Chi Mộng.
Tử Bạch lười nhác khoanh tay vẻ chán nản.
"Sao vậy??"
Nàng nhìn sang nhíu mi hỏi. Hắn nhếch miệng cũng nhìn nàng nhẹ nhàng nhả một chữ.
"Chán!!"
Nàng phì cười ngưng vuốt ve A Thanh.
"Cũng phải ngồi ở đây khá lâu đấy."
Hắn gật đầu chán nản.
Từ khi nàng đến Hoàng Hậu luôn hướng mắt quan sát nàng, xem ra nàng rất thân thiết với Nhiếp Chính Vương.
Băng Lam nhận ra từ lâu nhưng không quan tâm mấy, tưởng rằng quan sát một chút thì thôi nhưng nàng cũng cảm thấy khó chịu. Băng Lam ngẩng đầu trực tiếp đối mắt với Hoàng Hậu rồi nở nụ cười như hoa nở, vừa diễm lệ lại vừa thanh lịch.
Bà ấy vẫn phải thừa nhận Băng Lam có dung mạo khuynh thành, cư nhiên có thể sánh với Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân nếu tháo vải che mắt ra. Hoàng Hậu nhìn sang Triệu Lương gật đầu, đúng là có nét giống Quỳnh Dao.
"Hoàng hậu nương nương, muội xin chúc tỷ bằng tài năng hèn mọn của mình."
Hiền Phi vẻ khiêm tốn nói rồi lấy một cây sáo ngọc thổi.
Hoàng Hậu mỉm cười phúc hậu đáp nhận, đây chính là mượn ta mà trổ tài trước mắt Hoàng Đế mà. Không thèm để ý tiếng sáo, sau khi Hiền Phi thổi xong nàng nhẹ vỗ tay hoà nhập với tràn vỗ tay kia.
"Cảm tạ muội muội, bây giờ ta mới biết muội lại thổi sáo hay như thế."
Ý bà là chế nhạo Hiền Phi lúc trước bất tài vô dụng.
Băng Lam hạ mi chẳng quan tâm mấy đến, hậu cung chính là như thế.
"Chúng ta có nên..."
Tử Bạch nhìn nàng hỏi liền bị nàng cắt lời.
"Cứ từ từ."
Nàng nhẹ nhàng nói.
Quay đầu nhìn phía sau, Bội Thanh tiến bước nghe lời dặn của nàng rồi cùng Bội Ngọc bỏ đi.
"Minh chủ là đang chuẩn bị lễ vật cho ta sao??"
Hoàng Hậu vẫn nở nụ cười đó nhưng có phần chân thật. Băng Lam mỉm cười tinh nghịch.
"Bí mật!!"
Hắn bất ngờ nhìn nàng, người trước mắt hắn là ai đây.
Hoàng Hậu cười cười sảng khoái, nhận ra Băng Lam là người thẳng tính.
"Ta thật mong chờ nha."
Hoàng Đế nhìn bà vui vẻ cũng có vài phần hài lòng.
"Nghe danh đã lâu, cuối cùng trẫm cũng có thể gặp Minh Chủ."
Nàng mím môi nhẹ gật đầu ra mắt.
"Hoàng hậu, ta đại diện cho Hoả quốc tặng người Giọt Lệ Mỹ Nhân!!"
Tinh Trì cao giọng nói rồi phất ta cho người mang chiếc hộp gấm đến chỗ để lễ vật.
Ai ai cũng nhìn nhau bàn tán, Hoả quốc thật phóng khoáng nha. Hoàng Hậu gật đầu.
"Đa tạ Thái Tử."
Ngọc Thanh mỉm cười gật đầu chào bà. Từng người khác cáo quà với Hoàng Hậu chỉ một lát sau chỗ để lễ vật đã chất đống.
Băng Lam trầm ngâm xoa đầu A Thanh, Giọt Lệ Mỹ Nhân là nước mắt của mỹ nhân ngư kết tinh thành. Có công dụng dưỡng nhan, chống lão hoá cực tốt, quà rất phù hợp với Hoàng Hậu. Bội Ngọc đi đến gật đầu đã chuẩn bị xong. Nàng đứng dậy chớp chớp mắt nhìn Hoàng Hậu.
"Nhiếp Chính Vương tấu một bài, ta múa phụ hoạ."
Hoàng Hậu gật đầu tâm đắc, mọi người ai nấy cũng rất mong chờ mà hướng mắt về vũ đài.
"Khoan đã."
Hoàng Hậu lên tiếng nhìn Băng Lam đứng trên vũ đài nói tiếp.
"Minh chủ dung mạo khuynh thành, nên tháo vải che mắt ra để mọi người cùng thưởng thức lễ vật đặc biệt này."
Các nam nhân khác gật đầu lia lịa cùng ý.
Tử Bạch đã lấy Ngọc Cầm để trên bàn, nhướng mi nhìn nàng vẻ mong chờ. Băng Lam mặt không biến sắc lại vẽ lên nụ cười gật đầu.
"Được thôi!!"
Nàng hành động dứt khoát tháo vải che mắt xuống.
Không khí lắng động một hồi lâu, mọi người nhìn nàng với ánh mắt không rõ ý. Hai mắt nàng chuyển động nhìn Hoàng Hậu.
"Vậy được rồi chứ."
Lưu Sở kinh ngạc nhìn đôi mắt nàng.
"Là hai màu đó!!"
Tỷ tỷ của hắn là nhất mà.
"Đẹp thật."
Ngọc Thanh thừa nhận dung mạo khuynh thành của nàng có chút ngưỡng mộ.
"Thật như mong đợi, có thể tiếp tục rồi."
Hoàng Hậu gật đầu nói.
Minh Châu nhìn nàng đầy vẻ ngưỡng mộ.
"Minh Chủ vừa tài năng lại xinh đẹp."
Có chút buồn tủi về bản thân. Tiêu Lục xoa đầu nàng.
"Muội nói như vậy có ý gì, đối với huynh muội là nhất."
Mạc Dung liếc mắt nhìn hai người lại thở dài, rồi hướng mắt nhìn Băng Lam.
Triệu Lương nắm chặt tay, mặt tối sầm nhớ đến Quỳnh Dao đầy vẻ bi thương. Hoàng Hậu nhìn qua cũng biết hắn đang kiềm chế không khỏi đau lòng. Nhớ đến cái chết của Quỳnh Dao, bà nhắm mắt đau đầu rồi tập trung nhìn Băng Lam chuẩn bị múa.
Băng Lam mỉm cười đưa tay lên cao nghiêng đầu chuẩn bị múa, hắn đặt tay lên đàn nhắm mắt gảy khúc nhạc quen thuộc. Cái âm thanh quen thuộc ấy nàng đã quen rồi, trong lòng rất bình yên múa theo. Cái âm thanh huyền diệu đầy mộng mị du dương khiến người khác phải say theo, vẻ đẹp của nàng được ánh trăng soi sáng.
Triệu Lương cắn môi đứng dậy âm thầm bỏ đi, Hoàng Hậu nhìn theo lại bi thương nhìn Băng Lam.
"Dao dao!!"
Bà vô thức thốt ra hai từ đó khiến Hoàng Đế cũng phải giật mình.
"Hoàng Hậu, chuyện qua rồi đừng nhớ đến chỉ thêm đau lòng."
Hoàng cung.
Ở trước chính điện, hai bên được sắp bàn ghế bằng gỗ quý điêu khắc rất tỉ mỉ. Ở giữa là một vũ đài khá nhỏ, thấp được trải thảm. Từ chính điện ra, thứ lọt vào mắt đầu tiên là chiếc ghế lớn bằng vàng ròng nguyên chất khắc chín con rồng. Bên cạnh là ghế phượng có khí chất cao quý không kém.
Khách mời đều đã yên vị chờ các đại nhân vật đến, Lưu Sở mang lục y đi cùng Tinh Trì và Ngọc Thanh vui vẻ tiến vào.
"Đệ nghĩ chúng ta đã đến trễ chứ!!"
Lưu sở nhìn xung quanh tìm kiếm Băng Lam. Tinh Trì khoanh tay điềm đạm bước đi.
"Không ai đến trễ hết, chỉ là đến đúng giờ."
Ba người ngồi dãy bên phải, quan sát xung quanh các dãy ghế đã có người. Chỉ có dãy ghế bên trái đang trống vài chỗ.
"Hoàng Đế giá lâm, Hoàng Hậu giá lâm."
Tiếng thái giám khàn khàn lại mang theo vẻ trịnh trọng nói. Tất cả mọi người đều đứng lên hành lễ.
"Miễn lễ."
Chất giọng trầm ấm có chút đặc khàn vang lên đầy uy lực.
Hoàng Đế mang long bào màu vàng thêu nổi rồng bay lượn, nét mặt đã lớn tuổi những vẫn giữ được vẻ anh tuấn. Hoàng Hậu không kém tuổi nhưng dung mạo lại như hoa như nguyệt, mang phượng bào màu đỏ thêu nổi phượng hoàng tung cánh bằng chỉ vàng đấy vẻ cao quý.
"Nhiếp Chính Vương đến, Minh Chủ đến."
Giọng của thái giám đó lại một lần nữa vang lên, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn. Lưu Sở chống cằm nhìn ra.
"Đây là đến đúng giờ sao??"
Băng Lam mỉm cười mang y phục màu đỏ thêu hoa hải đường trắng có vài nét giống vũ phục. Nàng vấn tóc cao để lại một ít tóc ở sau lưng. Cài trâm vàng đính ngọc đỏ lấp lánh, có lúc lại nghe thấy tiếng chạm nhau rất vui tai. Tử Bạch lãnh đạm mang hắc y thêu rồng bạc, song bước cùng nàng.
Hai người hai vẻ, Băng Lam mím môi đỏ thắm tôn dung mạo nàng thêm một bậc. Làn da trắng không tỳ vết, chỉ tiếc rằng không thể nhìn dung mạo nàng một cách trọn vẹn. Vải che mắt màu đỏ đã che đi một phần khuynh thành của nàng nhưng vẫn khiến cho các nam nhân khác chết mê chết mệt.
Tử Bạch liếc mắt nhìn mấy nam nhân say đắm nhìn nàng khoé môi nhếch lên, hắn không mang mặt nạ nên dung mạo " Yêu nghiệt " không bàn cải, nhận được hàng chục ánh mắt đưa tình khiến hắn thật buồn nôn.
Chính hai cái uy thế của Băng Lam và Tử Bạch khiến cho Thẩm gia ở phía sau có vài phần lu mờ. Tiêu Lục cười cười đi cùng Minh Châu mang hồng y rất đơn giản lại thanh lịch. Mạc Dung sắc y lam đậm có nét trưởng thành đi cùng Viễn Trình. Song Miên vẫn bị cấm túc nên không thể đi vì thế Uyển Lan và nhị thiếu gia cũng không đi.
Sau khi đã vào chỗ ngồi lấp đầy các vị trí trống, Hoàng Đế mới lên tiếng.
"Đã đến đông đủ, yến tiệc cũng nên bắt đầu rồi."
Các cung nữ liền mang thức ăn, trà bánh đặt lên bàn từng người mà không hề mắc lỗi. Băng Lam nhìn Lưu Sở lại mỉm cười chào hỏi rồi chuyển mắt sang Tinh Trì và Ngọc Thanh. Tay nhẹ nhàng vuốt ve A Thanh nhưng có cả Sát Chi Mộng ở trên đầu nó, nàng thật không hiểu tại sao A Thanh luôn luôn ở bên cạnh Sát Chi Mộng.
Tử Bạch lười nhác khoanh tay vẻ chán nản.
"Sao vậy??"
Nàng nhìn sang nhíu mi hỏi. Hắn nhếch miệng cũng nhìn nàng nhẹ nhàng nhả một chữ.
"Chán!!"
Nàng phì cười ngưng vuốt ve A Thanh.
"Cũng phải ngồi ở đây khá lâu đấy."
Hắn gật đầu chán nản.
Từ khi nàng đến Hoàng Hậu luôn hướng mắt quan sát nàng, xem ra nàng rất thân thiết với Nhiếp Chính Vương.
Băng Lam nhận ra từ lâu nhưng không quan tâm mấy, tưởng rằng quan sát một chút thì thôi nhưng nàng cũng cảm thấy khó chịu. Băng Lam ngẩng đầu trực tiếp đối mắt với Hoàng Hậu rồi nở nụ cười như hoa nở, vừa diễm lệ lại vừa thanh lịch.
Bà ấy vẫn phải thừa nhận Băng Lam có dung mạo khuynh thành, cư nhiên có thể sánh với Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân nếu tháo vải che mắt ra. Hoàng Hậu nhìn sang Triệu Lương gật đầu, đúng là có nét giống Quỳnh Dao.
"Hoàng hậu nương nương, muội xin chúc tỷ bằng tài năng hèn mọn của mình."
Hiền Phi vẻ khiêm tốn nói rồi lấy một cây sáo ngọc thổi.
Hoàng Hậu mỉm cười phúc hậu đáp nhận, đây chính là mượn ta mà trổ tài trước mắt Hoàng Đế mà. Không thèm để ý tiếng sáo, sau khi Hiền Phi thổi xong nàng nhẹ vỗ tay hoà nhập với tràn vỗ tay kia.
"Cảm tạ muội muội, bây giờ ta mới biết muội lại thổi sáo hay như thế."
Ý bà là chế nhạo Hiền Phi lúc trước bất tài vô dụng.
Băng Lam hạ mi chẳng quan tâm mấy đến, hậu cung chính là như thế.
"Chúng ta có nên..."
Tử Bạch nhìn nàng hỏi liền bị nàng cắt lời.
"Cứ từ từ."
Nàng nhẹ nhàng nói.
Quay đầu nhìn phía sau, Bội Thanh tiến bước nghe lời dặn của nàng rồi cùng Bội Ngọc bỏ đi.
"Minh chủ là đang chuẩn bị lễ vật cho ta sao??"
Hoàng Hậu vẫn nở nụ cười đó nhưng có phần chân thật. Băng Lam mỉm cười tinh nghịch.
"Bí mật!!"
Hắn bất ngờ nhìn nàng, người trước mắt hắn là ai đây.
Hoàng Hậu cười cười sảng khoái, nhận ra Băng Lam là người thẳng tính.
"Ta thật mong chờ nha."
Hoàng Đế nhìn bà vui vẻ cũng có vài phần hài lòng.
"Nghe danh đã lâu, cuối cùng trẫm cũng có thể gặp Minh Chủ."
Nàng mím môi nhẹ gật đầu ra mắt.
"Hoàng hậu, ta đại diện cho Hoả quốc tặng người Giọt Lệ Mỹ Nhân!!"
Tinh Trì cao giọng nói rồi phất ta cho người mang chiếc hộp gấm đến chỗ để lễ vật.
Ai ai cũng nhìn nhau bàn tán, Hoả quốc thật phóng khoáng nha. Hoàng Hậu gật đầu.
"Đa tạ Thái Tử."
Ngọc Thanh mỉm cười gật đầu chào bà. Từng người khác cáo quà với Hoàng Hậu chỉ một lát sau chỗ để lễ vật đã chất đống.
Băng Lam trầm ngâm xoa đầu A Thanh, Giọt Lệ Mỹ Nhân là nước mắt của mỹ nhân ngư kết tinh thành. Có công dụng dưỡng nhan, chống lão hoá cực tốt, quà rất phù hợp với Hoàng Hậu. Bội Ngọc đi đến gật đầu đã chuẩn bị xong. Nàng đứng dậy chớp chớp mắt nhìn Hoàng Hậu.
"Nhiếp Chính Vương tấu một bài, ta múa phụ hoạ."
Hoàng Hậu gật đầu tâm đắc, mọi người ai nấy cũng rất mong chờ mà hướng mắt về vũ đài.
"Khoan đã."
Hoàng Hậu lên tiếng nhìn Băng Lam đứng trên vũ đài nói tiếp.
"Minh chủ dung mạo khuynh thành, nên tháo vải che mắt ra để mọi người cùng thưởng thức lễ vật đặc biệt này."
Các nam nhân khác gật đầu lia lịa cùng ý.
Tử Bạch đã lấy Ngọc Cầm để trên bàn, nhướng mi nhìn nàng vẻ mong chờ. Băng Lam mặt không biến sắc lại vẽ lên nụ cười gật đầu.
"Được thôi!!"
Nàng hành động dứt khoát tháo vải che mắt xuống.
Không khí lắng động một hồi lâu, mọi người nhìn nàng với ánh mắt không rõ ý. Hai mắt nàng chuyển động nhìn Hoàng Hậu.
"Vậy được rồi chứ."
Lưu Sở kinh ngạc nhìn đôi mắt nàng.
"Là hai màu đó!!"
Tỷ tỷ của hắn là nhất mà.
"Đẹp thật."
Ngọc Thanh thừa nhận dung mạo khuynh thành của nàng có chút ngưỡng mộ.
"Thật như mong đợi, có thể tiếp tục rồi."
Hoàng Hậu gật đầu nói.
Minh Châu nhìn nàng đầy vẻ ngưỡng mộ.
"Minh Chủ vừa tài năng lại xinh đẹp."
Có chút buồn tủi về bản thân. Tiêu Lục xoa đầu nàng.
"Muội nói như vậy có ý gì, đối với huynh muội là nhất."
Mạc Dung liếc mắt nhìn hai người lại thở dài, rồi hướng mắt nhìn Băng Lam.
Triệu Lương nắm chặt tay, mặt tối sầm nhớ đến Quỳnh Dao đầy vẻ bi thương. Hoàng Hậu nhìn qua cũng biết hắn đang kiềm chế không khỏi đau lòng. Nhớ đến cái chết của Quỳnh Dao, bà nhắm mắt đau đầu rồi tập trung nhìn Băng Lam chuẩn bị múa.
Băng Lam mỉm cười đưa tay lên cao nghiêng đầu chuẩn bị múa, hắn đặt tay lên đàn nhắm mắt gảy khúc nhạc quen thuộc. Cái âm thanh quen thuộc ấy nàng đã quen rồi, trong lòng rất bình yên múa theo. Cái âm thanh huyền diệu đầy mộng mị du dương khiến người khác phải say theo, vẻ đẹp của nàng được ánh trăng soi sáng.
Triệu Lương cắn môi đứng dậy âm thầm bỏ đi, Hoàng Hậu nhìn theo lại bi thương nhìn Băng Lam.
"Dao dao!!"
Bà vô thức thốt ra hai từ đó khiến Hoàng Đế cũng phải giật mình.
"Hoàng Hậu, chuyện qua rồi đừng nhớ đến chỉ thêm đau lòng."