Băng Lam cùng Tử Bạch ngồi bên bàn im lặng nhìn vài bóng người vừa bước ra khỏi cửa. Ly trà vẫn còn nóng bốc hơi lên mùi thơm ngát vừa mới rót. Nàng mỉm cười giảo hoạt nhìn Tử Bạch, nhấc tay cầm ly trà đưa lên miệng nhấp một ngụm "Mới sáng sớm đã được Hoàng Hậu mời vào cung hàn huyên tâm sự, xem ra hôm nay không yên ổn được mấy." Hắn trầm lặng nhìn ly trà vẫn còn ấm khẽ hé môi "Nàng có thể không đi mà, là nàng muốn đương đầu với nó nên đừng ngồi đây than phiền." Hắn đưa mắt sang nhìn nàng mỉm cười nói tiếp "Ta ở đây chờ xem có chuyện gì hay xảy ra, nàng nên nhớ chuyện công chúa Quỳnh Dao có liên quan đến Hoàng Hậu."
Băng Lam nhếch miệng cười thích thú đặt ly trà xuống nghiêng đầu tà mị đáp trả hắn "Liên quan đến Hoàng Hậu chứ không phải ta!! ngươi cũng đừng lo lắng thái quá làm gì, ta đâu có đi một mình." Nàng vẫn chưa bao giờ đoán được hắn muốn làm gì, nghĩ gì?? hắn quá bí ẩn. Tử Bạch nhẹ nhàng đáp trả bằng nụ cười hào hứng "Đừng mang Minh Châu ra đỡ đòn, ta biết rõ con người nàng." Băng Lam đứng dậy vỗ tay vài cái "Chúc mừng ngươi đoán đúng rồi đó, không những đỡ đòn mà ta còn giúp nàng ấy tránh mặt được một người, là ta quá tốt bụng." Nàng nói xong liền nhấc chân rời khỏi phòng.
Trên xe ngựa hướng đến hoàng cung, Băng Lam mang y phục màu lục đậm thêu linh điệp màu vàng. Minh Châu ngồi bên cạnh mang y phục màu hồng nhạt thêu hoa đào ở vạt áo, cả hai người đều vận y phục rất đơn giản mà thanh lịch. Nàng lười nhát tựa lưng vào gối gấm nhắm mắt một lúc lại hé mi nhìn sang Minh Châu "Muội có cần phải lo lắng như vậy không, chúng ta là đi đến hoàng cung chứ không phải đi tranh đấu." Minh Châu đan hai tay lại với nhau lo lắng từ lúc đầu đến gì "Muội biết nhưng muội vẫn rất sợ, vì biết trong hoàng cung nhất cử nhất động đều có thể ảnh hưởng đến tương lai mình sau này." nàng ở bên ngoài nghe được rất nhiều chuyện thị phi từ hoàng cung.
Băng Lam nhướng mi môi nở ra nụ cười hứng thú, biết như vậy cũng không vừa đâu "Biết vậy là tốt nhưng muội cứ yên tâm. Có tỷ ở đây ai dám làm gì muội, hơn nữa ta không ép muội đi là muội muốn..." nàng nói đến đây đủ cũng cho Minh Châu hiểu hết ý nàng muốn nói. "Vâng, muội tin tỷ mà." Minh Châu gượng cười tươi tắn rũ bỏ vẻ lo lắng, có lẽ huynh ấy sẽ tìm nàng. À không huynh ấy đang bận rộn cho hôn lễ, làm gì có thời gian mà nhớ đến nàng. Băng Lam ngẩng đầu nhìn biểu cảm của nàng ấy lại âm thầm nở nụ cười quay sang chỗ khác.
Chiếc xe ngựa lớn vừa vào cổng hoàng cung đã có rất nhiều cung nữ, thái giám đi đến hành lễ. Bội Hà, Bội Thanh đỡ Băng Lam và Minh Châu "Cung nghênh Minh Chủ!!" bọn người đó vừa thấy nàng liền đồng thanh nói. Nàng lạnh nhạt lướt mắt qua bọn họ điềm đạm nói "Mau dẫn đường." Tiếp đón nồng nhiệt thế này, nên đề phòng vẫn hơn.
Diễm Phúc cung.
Hoàng Hậu ngồi trên ghế phượng khí phách uy nghi nhìn ra ngoài cửa cung, bà không biết vì sao lại gọi Băng Lam vào cung nhưng thật sự nhìn thấy Băng Lam bà lại nhớ đến Quỳnh Dao. Hài nhi đáng yêu của bà, ngày ngày đều chạy nhảy khắp hoàng cung, trên mặt luôn nở nụ cười tươi như ánh mặt trời rực rỡ. Nhớ lại những kí ức đó thật đau đầu, bà nhắm mắt đưa tay xoa thái dương mệt mỏi.
"Minh chủ đến ~~" Giọng thông báo của thái giám lớn tuổi ở bên ngoài vang lên bên trong cung. Hoàng Hậu bỏ tay xuống chỉnh đốn lại biểu cảm cho ra dáng mẫu nghi thiên hạ, bốn bóng người dần hiện rõ trước mắt bà. "Hoàng Hậu nương nương cát tường." Minh Châu cúi đầu hành lễ nói vừa đến tai bà ấy. Băng Lam mỉm cười cúi đầu coi như hành lễ với bà ấy chờ câu nói miễn lễ quen thuộc. "Đừng trọng lễ nghi, miễn lễ miễn lễ mau mau vào chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút đi." Hoàng Hậu mỉm cười phất tay nói vẻ rất gần gũi "Mau chuẩn bị trà bánh." bà nhìn thái giám đứng ngoài cửa ban lệnh.
Băng Lam gật đầu cùng Minh Châu vào chỗ ngồi, Bội Hà và Bội Thanh đứng ở sau. Biểu hiện của bà ta lúc nãy khác hẵn với dự liệu của nàng. "Kia là tam tiểu thư của Thẩm gia sao, thật hiếm khi có dịp gặp được ngươi." Hoàng Hậu vẫn giữ nụ cười ấm áp trìu mến mà bà đã luyện tập suốt mấy chục năm ở trong hậu cung này. Minh Châu cười tươi đáp "Thứ lỗi cho tiểu nữ không thể diện kiến người từ trước." nàng không nghĩ Hoàng Hậu là người tốt như thế này.
Từ bên ngoài, bốn cung nữ mang trà bánh thượng hạng đặt lên bàn của hai người. Băng Lam chẳng hứng thú nhìn chúng mà ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu "Nếu người đã lòng mời đến đây hàn huyên tâm sự. Chi bằng người kể lại những gì người đã trải qua cho ta và Minh Châu mở mang kiến thức." Minh Châu kinh ngạc nhìn sang Băng Lam thán phục, ai lại muốn nghe kể chuyện từ Hoàng Hậu chứ. Khoé miệng run run gượng cười nhìn nàng bà ta đưa mắt phượng áp đặt lên người nàng thăm dò "Ta thì có gì mà kể, không biết Minh Chủ muốn nghe điều gì?" Băng Lam cũng biết bà ta là đang dò xét nhưng như vậy thì đã sao "Ta nghe nói có một công chúa có dung mạo rất giống ta!!" nàng cầm ly trà bình thản nhấp môi lại liếc mắt xem biểu cảm của Hoàng Hậu.
Minh Châu run run cười theo rồi vội vàng cầm lấy ly trà vờ như nàng chưa nghe thấy gì cả. Xem ra cuộc nói chuyện này không liên quan đến nàng. Thứ bây giờ cần nghĩ chính là ca ca, huynh ấy đang làm gì?? nhị tiểu thư của Tô phủ là người như thế nào?? "Chuyện đó... nhắc lại ta lại cảm thấy rất buồn. Hài nhi của ta Quỳnh Dao đã qua đời, từ khi ta nhìn thấy Minh Chủ thì nổi nhớ Dao Dao lại nhiều hơn." Hoàng Hậu cúi đầu tay cầm khăn gấm thượng hạng lau khoé mi. Băng Lam nhìn bà trong lòng thầm cười, ở đâu mà chuẩn bị hết thế này. "Xin người thứ lỗi cho ta đã nhắc lại chuyện buồn, Quỳnh Dao công chúa dù đã qua đời những vẫn mãi ở BÊN CẠNH người mà. Nàng ấy chắc hẳn sẽ đau lòng khi biết người khổ tâm như thế này." hai chữ " bên cạnh " là nàng cố ý nhấn mạnh để dò xét bà ta.
Hoàng Hậu nghe thấy câu nói này bất chợt khựng lại vài giây nhưng nhanh chóng trở lại bộ dạng bình thường "Không sao, không sao đừng nói đến chuyện này nữa." bà nắm chặt khăn gấm mỉm cười. Băng Lam gật đầu, nhướng mi như chợt nhớ một chuyện gì đó "À phải rồi, còn bốn ngày nữa sẽ là ngày đại hôn của đại thiếu gia Tiêu Lục và tam tiểu thư của Tô phủ, người đã biết chuyện này chưa." Hoàng Hậu có vài phần ngạc nhiên nhìn Minh Châu đang ngồi thất thần vui mừng nói "Thật là tốt quá, Thẩm gia có hỷ sự rồi." Nàng ấy vẫn trầm lặng cúi đầu không để ý lắm. "Minh Châu, Minh Châu." Băng Lam mở lời gọi vài tiếng nàng mới khôi phục tinh thần nhìn Hoàng Hậu "Thứ lỗi cho tiểu nữ không tập trung ạ."
Bà ta lắc đầu nhìn Minh Châu so sánh, nàng vẫn còn thơ dại lắm so với người bên cạnh quả là một trời một vực "Không sao, ta đang nói đến hơn sự của ca ca ngươi nhưng ngươi có vẻ đang suy nghĩ chuyện gì khá quan trọng mà không để ý đến." "Tiểu nữ là lo cho ca ca vì bận rộn chuyện hôn sự mà ảnh hưởng đến sức khoẻ. Thân là muội muội, tiểu nữ trách mình vô dụng không giúp gì được cho ca ca." Nàng mím môi bức rức nói, đúng!! sự thật nàng là muội muội của huynh ấy.
"Thẩm gia thật có phúc khi có ngươi biết lo cho đại sự của gia tộc, như vậy là rất tốt. Không biết đến ngày hỷ ta có thể đến hay không." Bà biết trước câu trả lời nhưng vẫn hỏi vì đó là lẽ tự nhiên, thứ không hợp chính là nữ nhân khó đoán cúi đầu kia. Băng Lam trong lòng cười thầm, nghe câu nói của Minh Châu càng buồn cười hơn. Rõ ràng là trốn tránh mà... "Sao lại không ạ, Hoàng Hậu nương nương đến là phúc mấy đời của Thẩm gia. Tiểu nữ tin chắc mẫu thân và phụ thân sẽ rất vui khi biết tin ạ."
( T/g: Mụ đi sửa chính tả từng chương đây ~~ bê bối quá rồi:3 <3)
______________________________________
>
Băng Lam nhếch miệng cười thích thú đặt ly trà xuống nghiêng đầu tà mị đáp trả hắn "Liên quan đến Hoàng Hậu chứ không phải ta!! ngươi cũng đừng lo lắng thái quá làm gì, ta đâu có đi một mình." Nàng vẫn chưa bao giờ đoán được hắn muốn làm gì, nghĩ gì?? hắn quá bí ẩn. Tử Bạch nhẹ nhàng đáp trả bằng nụ cười hào hứng "Đừng mang Minh Châu ra đỡ đòn, ta biết rõ con người nàng." Băng Lam đứng dậy vỗ tay vài cái "Chúc mừng ngươi đoán đúng rồi đó, không những đỡ đòn mà ta còn giúp nàng ấy tránh mặt được một người, là ta quá tốt bụng." Nàng nói xong liền nhấc chân rời khỏi phòng.
Trên xe ngựa hướng đến hoàng cung, Băng Lam mang y phục màu lục đậm thêu linh điệp màu vàng. Minh Châu ngồi bên cạnh mang y phục màu hồng nhạt thêu hoa đào ở vạt áo, cả hai người đều vận y phục rất đơn giản mà thanh lịch. Nàng lười nhát tựa lưng vào gối gấm nhắm mắt một lúc lại hé mi nhìn sang Minh Châu "Muội có cần phải lo lắng như vậy không, chúng ta là đi đến hoàng cung chứ không phải đi tranh đấu." Minh Châu đan hai tay lại với nhau lo lắng từ lúc đầu đến gì "Muội biết nhưng muội vẫn rất sợ, vì biết trong hoàng cung nhất cử nhất động đều có thể ảnh hưởng đến tương lai mình sau này." nàng ở bên ngoài nghe được rất nhiều chuyện thị phi từ hoàng cung.
Băng Lam nhướng mi môi nở ra nụ cười hứng thú, biết như vậy cũng không vừa đâu "Biết vậy là tốt nhưng muội cứ yên tâm. Có tỷ ở đây ai dám làm gì muội, hơn nữa ta không ép muội đi là muội muốn..." nàng nói đến đây đủ cũng cho Minh Châu hiểu hết ý nàng muốn nói. "Vâng, muội tin tỷ mà." Minh Châu gượng cười tươi tắn rũ bỏ vẻ lo lắng, có lẽ huynh ấy sẽ tìm nàng. À không huynh ấy đang bận rộn cho hôn lễ, làm gì có thời gian mà nhớ đến nàng. Băng Lam ngẩng đầu nhìn biểu cảm của nàng ấy lại âm thầm nở nụ cười quay sang chỗ khác.
Chiếc xe ngựa lớn vừa vào cổng hoàng cung đã có rất nhiều cung nữ, thái giám đi đến hành lễ. Bội Hà, Bội Thanh đỡ Băng Lam và Minh Châu "Cung nghênh Minh Chủ!!" bọn người đó vừa thấy nàng liền đồng thanh nói. Nàng lạnh nhạt lướt mắt qua bọn họ điềm đạm nói "Mau dẫn đường." Tiếp đón nồng nhiệt thế này, nên đề phòng vẫn hơn.
Diễm Phúc cung.
Hoàng Hậu ngồi trên ghế phượng khí phách uy nghi nhìn ra ngoài cửa cung, bà không biết vì sao lại gọi Băng Lam vào cung nhưng thật sự nhìn thấy Băng Lam bà lại nhớ đến Quỳnh Dao. Hài nhi đáng yêu của bà, ngày ngày đều chạy nhảy khắp hoàng cung, trên mặt luôn nở nụ cười tươi như ánh mặt trời rực rỡ. Nhớ lại những kí ức đó thật đau đầu, bà nhắm mắt đưa tay xoa thái dương mệt mỏi.
"Minh chủ đến ~~" Giọng thông báo của thái giám lớn tuổi ở bên ngoài vang lên bên trong cung. Hoàng Hậu bỏ tay xuống chỉnh đốn lại biểu cảm cho ra dáng mẫu nghi thiên hạ, bốn bóng người dần hiện rõ trước mắt bà. "Hoàng Hậu nương nương cát tường." Minh Châu cúi đầu hành lễ nói vừa đến tai bà ấy. Băng Lam mỉm cười cúi đầu coi như hành lễ với bà ấy chờ câu nói miễn lễ quen thuộc. "Đừng trọng lễ nghi, miễn lễ miễn lễ mau mau vào chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút đi." Hoàng Hậu mỉm cười phất tay nói vẻ rất gần gũi "Mau chuẩn bị trà bánh." bà nhìn thái giám đứng ngoài cửa ban lệnh.
Băng Lam gật đầu cùng Minh Châu vào chỗ ngồi, Bội Hà và Bội Thanh đứng ở sau. Biểu hiện của bà ta lúc nãy khác hẵn với dự liệu của nàng. "Kia là tam tiểu thư của Thẩm gia sao, thật hiếm khi có dịp gặp được ngươi." Hoàng Hậu vẫn giữ nụ cười ấm áp trìu mến mà bà đã luyện tập suốt mấy chục năm ở trong hậu cung này. Minh Châu cười tươi đáp "Thứ lỗi cho tiểu nữ không thể diện kiến người từ trước." nàng không nghĩ Hoàng Hậu là người tốt như thế này.
Từ bên ngoài, bốn cung nữ mang trà bánh thượng hạng đặt lên bàn của hai người. Băng Lam chẳng hứng thú nhìn chúng mà ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu "Nếu người đã lòng mời đến đây hàn huyên tâm sự. Chi bằng người kể lại những gì người đã trải qua cho ta và Minh Châu mở mang kiến thức." Minh Châu kinh ngạc nhìn sang Băng Lam thán phục, ai lại muốn nghe kể chuyện từ Hoàng Hậu chứ. Khoé miệng run run gượng cười nhìn nàng bà ta đưa mắt phượng áp đặt lên người nàng thăm dò "Ta thì có gì mà kể, không biết Minh Chủ muốn nghe điều gì?" Băng Lam cũng biết bà ta là đang dò xét nhưng như vậy thì đã sao "Ta nghe nói có một công chúa có dung mạo rất giống ta!!" nàng cầm ly trà bình thản nhấp môi lại liếc mắt xem biểu cảm của Hoàng Hậu.
Minh Châu run run cười theo rồi vội vàng cầm lấy ly trà vờ như nàng chưa nghe thấy gì cả. Xem ra cuộc nói chuyện này không liên quan đến nàng. Thứ bây giờ cần nghĩ chính là ca ca, huynh ấy đang làm gì?? nhị tiểu thư của Tô phủ là người như thế nào?? "Chuyện đó... nhắc lại ta lại cảm thấy rất buồn. Hài nhi của ta Quỳnh Dao đã qua đời, từ khi ta nhìn thấy Minh Chủ thì nổi nhớ Dao Dao lại nhiều hơn." Hoàng Hậu cúi đầu tay cầm khăn gấm thượng hạng lau khoé mi. Băng Lam nhìn bà trong lòng thầm cười, ở đâu mà chuẩn bị hết thế này. "Xin người thứ lỗi cho ta đã nhắc lại chuyện buồn, Quỳnh Dao công chúa dù đã qua đời những vẫn mãi ở BÊN CẠNH người mà. Nàng ấy chắc hẳn sẽ đau lòng khi biết người khổ tâm như thế này." hai chữ " bên cạnh " là nàng cố ý nhấn mạnh để dò xét bà ta.
Hoàng Hậu nghe thấy câu nói này bất chợt khựng lại vài giây nhưng nhanh chóng trở lại bộ dạng bình thường "Không sao, không sao đừng nói đến chuyện này nữa." bà nắm chặt khăn gấm mỉm cười. Băng Lam gật đầu, nhướng mi như chợt nhớ một chuyện gì đó "À phải rồi, còn bốn ngày nữa sẽ là ngày đại hôn của đại thiếu gia Tiêu Lục và tam tiểu thư của Tô phủ, người đã biết chuyện này chưa." Hoàng Hậu có vài phần ngạc nhiên nhìn Minh Châu đang ngồi thất thần vui mừng nói "Thật là tốt quá, Thẩm gia có hỷ sự rồi." Nàng ấy vẫn trầm lặng cúi đầu không để ý lắm. "Minh Châu, Minh Châu." Băng Lam mở lời gọi vài tiếng nàng mới khôi phục tinh thần nhìn Hoàng Hậu "Thứ lỗi cho tiểu nữ không tập trung ạ."
Bà ta lắc đầu nhìn Minh Châu so sánh, nàng vẫn còn thơ dại lắm so với người bên cạnh quả là một trời một vực "Không sao, ta đang nói đến hơn sự của ca ca ngươi nhưng ngươi có vẻ đang suy nghĩ chuyện gì khá quan trọng mà không để ý đến." "Tiểu nữ là lo cho ca ca vì bận rộn chuyện hôn sự mà ảnh hưởng đến sức khoẻ. Thân là muội muội, tiểu nữ trách mình vô dụng không giúp gì được cho ca ca." Nàng mím môi bức rức nói, đúng!! sự thật nàng là muội muội của huynh ấy.
"Thẩm gia thật có phúc khi có ngươi biết lo cho đại sự của gia tộc, như vậy là rất tốt. Không biết đến ngày hỷ ta có thể đến hay không." Bà biết trước câu trả lời nhưng vẫn hỏi vì đó là lẽ tự nhiên, thứ không hợp chính là nữ nhân khó đoán cúi đầu kia. Băng Lam trong lòng cười thầm, nghe câu nói của Minh Châu càng buồn cười hơn. Rõ ràng là trốn tránh mà... "Sao lại không ạ, Hoàng Hậu nương nương đến là phúc mấy đời của Thẩm gia. Tiểu nữ tin chắc mẫu thân và phụ thân sẽ rất vui khi biết tin ạ."
( T/g: Mụ đi sửa chính tả từng chương đây ~~ bê bối quá rồi:3 <3)
______________________________________
>