Trong hòm thư chỉ có trơ trọi một bức thư, mở ra là một phần bản thảo tin tức mới viết xong. Hàm súc mà lại không mất phiến tình nói ra vụ bê bối tuyệt mật của một thương nhân lớn có tiếng trong mắt mọi người, của một kim cương Vương Lão Ngũ (tục ngữ dân gian, chỉ đàn ông độc thân có nhiều tiền).
Kim cương Vương Lão Ngũ này lại ép buộc người cùng giới phát sinh quan hệ với mình, thật sự là một bữa tiệc bà tám sắc vị hương đủ cả. Bài báo không chỉ có chữ, chỉ cần là người trong giới thương nhân Phụng Thiên, đều biết đương sự hai bên trong đó là ai.
Khương Vệ nhìn bài báo mang tính chất phản ánh rất mạnh này, cảm giác hoảng sợ run run truyền thẳng tới đầu ngón tay. Trong đầu tự động hiện lên những điều xảy ra sau khi bài báo này được đăng lên. Chỉ nghĩ thôi, cũng bị sự tưởng tượng của bản thân làm cho kinh sợ đến khó thở rồi.
Vì sao Hàn Dục phải gửi bài báo như thế này chứ? Chẳng lẽ y muốn công bố ra ngoài?
Không hề nghĩ ngợi, Khương Vệ liền gọi điện qua, bên kia vừa tiếp máy, Khương Vệ không thể đợi được nữa gào lên: “Hàn Dục, phong thư này là chuyện gì? Không phải anh lại thích đùa đấy chứ!” Khương Vệ nỗ lực khiến giọng nói trở nên vui vẻ, nhưng vẫn thoáng mang theo run rẩy.
“Đây không phải vui đùa, chỉ cần em đồng ý, nó liền xuất hiện trên đầu đề các tờ báo lớn của Phụng Thiên.”
“Anh điên rồi! Cái… cái này, cha em sẽ giết em! Hàn Dục… anh đến tột cùng muốn làm gì?”
“Tôi không điên, nghe này, Khương Vệ, đây có thể là cơ hội cuối cùng của tôi và em. Tôi khổ cực sắp xếp lâu như vậy, cuối cùng đã đem con chó điên Lộ Mã Lực dồn tới đường cùng.
Hai năm nay, Lộ Mã Lực chơi quá lớn, để kiếm thêm vốn, cổ phiếu tập đoàn của gã lưu thông với lượng cực cao. Các cổ đông hợp tác với gã ta đều sầu lo, chỉ cần có xì căng đan về gã lộ ra ngoài, cổ phiếu công ty gã nhất định sẽ bị ảnh hưởng xấu. Đến lúc đó tôi có thể mua cổ phiếu của gã với số lượng lớn. Hai ngày nay, tôi đã tiến hành hiệp đàm bí mật với hai đại cổ đông của tập đoàn gã tại châu Âu. Bọn họ đều bày tỏ án binh bất động, một khi tôi nắm lượng lớn cổ phiếu, đến lúc đó Lộ Mã Lực chỉ có bị nốc ao.”
Sắp đặt thật sự là đâu ra đấy, Khương Vệ nghe không quá hiểu, nhưng có một điểm cậu rất rõ ràng, sủng vật khổng lồ mình dày công chăn nuôi, đã dần trút bỏ lớp nguỵ trang thấp kém, trải qua thời gian dài ẩn giấu tài năng, cuối cùng có thể lộ ra hàm răng sắc nhọn, một ngụm cắn chết con mồi mình ngấp nghé đã lâu.
Hàn Dục cuối cùng từ một người tư vấn chứng khoán không có tiếng tăm, thông qua thôn tính kiểu lấy nhỏ vồ lớn, biến thân trở thành ông chủ một công ty châu Âu, lại lấy thân phận tổng giám đốc tập đoàn xuyên quốc gia, đi quyết chiến với quan lớn đầy quyền thế trong nước – Lộ Mã Lực.
Mà mình cũng chỉ là một miếng mồi nhử không thể thiếu trên con đường thành công của Hàn Dục… Nghĩ vậy, trong họng, trong mắt lại toát ra ý khổ không nói nên lời. Hoá ra thật sự tủi thân, chính là khóc cũng không khóc được, là mủ huyết lắng đọng trong lòng, nặn không được, chỉ có thể mặc nó tiếp tục sưng lên, mãi đến khi nứt toác mới thôi.
“Hàn Dục… anh thật sự thích em sao?”
Lần này tiếng nói từ đầu dây bên kia không chút do dự: “Thích, chính bởi vì thích, cho nên em nhất định phải làm như vậy. Khương Vệ, em có biết hai người đàn ông muốn cùng một chỗ phải trả cái giá gì không? Tôi là một cô nhi không cha không mẹ, nhưng em thì khác, em là đứa con trong một gia đình sung túc đầy đủ, tương lai nhất định phải có áp lực thành gia lập nghiệp, chỉ cần cha em ra lệnh một tiếng, quan hệ của chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ. Tôi không muốn mình trở thành vật hy sinh cho lòng hiếu thuận, tôi muốn chính là một người yêu làm bạn với tôi suốt đời…”
“Em sẽ không kết hôn với người khác, em chỉ muốn cùng anh thôi, em sẽ từ từ nói cho cha mẹ biết, cũng không cần… không cần thủ đoạn quyết liệt như thế này đâu, cha em trông thấy bài báo sẽ phát điên!”
“Em nghĩ vì sao Lộ Mã Lực đến Phụng Thiên? Gã ta có nhắc tới kế hoạch liên kết kinh doanh với công ty em đúng không? Em thật sự nghĩ gã ta coi trọng em, mà tự nguyện tặng đi miếng thịt béo đến miệng ư?
Lộ Mã Lực và đại cổ đông trong công ty không hoà hợp, sớm đã có ý từ từ chuyển dời dòng vốn của tập đoàn, chợ kia chính là sân sau gã dùng để chuyển dời dòng vốn, mà cha con Khương gia các em sẽ trở thành người chịu tội thay.
Em biết thủ đoạn chuyển dời vốn của họ Lộ không? Chỉ cần ý đồ hợp tác chợ đạt thành, Lộ Mã Lực liền có cách khiến công ty các em không ngừng rót vốn vào, các em sẽ phát hiện chợ này biến thành một cái động hút tiền không đáy, mà lượng vốn gã ta hứa hẹn sẽ không cánh mà bay, đến lúc đó cha em chỉ có một con đường duy nhất, đó là phá sản, mà em cũng thành cá nằm trên thớt của gã, nói vậy đến lúc đó em có quỳ cầu xin gã, cũng phải xem gã có tâm tình thượng em hay không!”
“Câm miệng!” Khương Vệ tức đến toàn thân run lên.
Hàn Dục cũng chợt phát hình giọng điệu của mình có phần ác liệt, dừng lại chút rồi nói: “Quyền lựa chọn là của em, chỉ cần em không đồng ý, thì cho dù tôi đã bố trí ổn thoả toàn bộ, cũng tuyệt đối sẽ không phát bài báo này đi. Có điều… quan hệ của chúng ta liền dừng ở đây thôi…”
Khương Vệ qua quýt lấy tay lau mắt nói: “Mi mịa nó lại uy hiếp ta!”
“Không phải uy hiếp, chỉ là giúp em nhận rõ sự thật. Em hiện tại có nhiều lắm, sợ mất đi cũng nhiều lắm, nhưng tôi hy vọng mình là chỗ dựa duy nhất của em. Còn nhớ năm đó em chạy đến trước mặt tôi đề xuất điều kiện bao dưỡng không? Tâm tình thằng nhóc nghèo khổ chán nản bị ép dựa vào một bờ vai không chút rắn chắc năm đó, em hiện tại ít nhiều có thể hiểu chút đi? Khương Vệ, tôi bây giờ đã có đủ thực lực, em có thể dứt bỏ tất cả, giống như tôi năm đó hai bàn tay trắng, tin tưởng tôi, dựa vào tôi, để tôi nuôi em hay không, không cần sợ hãi, cho dù có mưa gió lớn hơn đi chăng nữa, tôi cũng sẽ thay em chống đỡ.”
Đêm đó, Khương Vệ cũng không nói gì nữa, chỉ cúp điện thoại, xuống lầu mua một bao thuốc lá, ngồi trên bệ cửa hút thuốc, đến mức sặc ho khan suốt một đêm.
Ngày hôm sau, mẹ bảo cậu về nhà ăn cơm.
Thân thể mẹ Khương khoẻ mạnh, con trai về nhà, liền tự tay làm một bàn đồ ăn, lại không ngừng dông dài ông già sáng sớm dùng hơn hai tệ cũng không mua được cà chua tươi ngon.
Lão Khương trừng mắt với vợ: “Bà thì biết cái gì! Cà chua lúc này thuần màu xanh, mới không bị nhiễm độc!”
Sau đó xoay người nói với con trai: “Mẹ con hai ngày nay đang thời kỳ mãn kinh, lời nói nhảm đặc biệt nhiều, đi đứng cũng không quá nhanh nhẹn, cha muốn mướn người giúp việc cho bả, nhưng bả không chịu. Con cũng nên lập gia đình đi, nhà gái không cần phải đại phú đại quý nhưng nhất định phải hiếu kính cha mẹ, tối thiểu phải biết nấu cơm, xoong muôi của mẹ con cũng nên bàn giao rồi.”
Khương Vệ đang nhai cà chua xanh chợt ngừng miệng lại, đột nhiên cảm thấy cà chua tự nhiên tinh khiết này thật khó ăn.
Mẹ Khương cẩn thận, phát hiện con trai hình như không nói nhiều lắm, bộ dạng tâm sự chồng chất, liền nói tiếp: “Con đừng nghe cha nói con bậy, chúng ta cũng không phải xã hội cũ, không thích bức hại con dâu đâu, cô gái ấy chỉ cần gia thế trong sạch, con thích là được rồi!”
Lão Khương cười ha hả: “Ai nha, bà này chuyện người kế tục còn thu xếp được, tôi thì khó rồi, con trai cũng không hăng hái tranh giành, còn phải tôi luyện thêm, gần đây công ty đang bận chuyện kết hợp kinh doanh chợ, à không, tôi vừa ký kết hợp đồng với tổng giám đốc Lộ xong, sau này lại bận nữa, tôi nhất thời cũng chưa thể về hưu được!”
Khương Vệ lập tức buông bát xuống thật nhanh: “Cha, người ký kết với gã ta?”
“Ừ, thằng nhóc họ Lộ này, đủ xảo trá, không gặp thỏ con thì không xoè vuốt ưng, nếu không phải cha đồng ý cũng rót một phần vốn vào, gã còn chưa chịu đâu, tiền gã cầm không đủ để lớn hơn ta, lấy nhỏ đổi lớn, thấy thế nào cũng thích hợp mà…”
Ngày đó sau khi về nhà, Khương Vệ ngồi trước máy tính hồi lâu, cuối cùng gửi một tin nhắn cho Hàn Dục, chỉ có hai chữ ngắn gọn —— “Gửi đi.”
Không quá một lúc Hàn Dục liền gọi lại.
“Em hiện tại mau mau mua vé máy bay đi, chuyến bay ngày mai, tôi ra sân bay đón em.”
Đây là lần đầu tiên Khương Vệ một mình xa nhà, tiếng máy bay âm vang che giấu cõi lòng thấp thỏm bất an. Theo máy bay bay lên trời, dường như có thể thật sự vứt hết thảy buồn phiền sầu lo xuống đất, một mình chạy trốn đến thiên đường nhân gian.
Kim cương Vương Lão Ngũ này lại ép buộc người cùng giới phát sinh quan hệ với mình, thật sự là một bữa tiệc bà tám sắc vị hương đủ cả. Bài báo không chỉ có chữ, chỉ cần là người trong giới thương nhân Phụng Thiên, đều biết đương sự hai bên trong đó là ai.
Khương Vệ nhìn bài báo mang tính chất phản ánh rất mạnh này, cảm giác hoảng sợ run run truyền thẳng tới đầu ngón tay. Trong đầu tự động hiện lên những điều xảy ra sau khi bài báo này được đăng lên. Chỉ nghĩ thôi, cũng bị sự tưởng tượng của bản thân làm cho kinh sợ đến khó thở rồi.
Vì sao Hàn Dục phải gửi bài báo như thế này chứ? Chẳng lẽ y muốn công bố ra ngoài?
Không hề nghĩ ngợi, Khương Vệ liền gọi điện qua, bên kia vừa tiếp máy, Khương Vệ không thể đợi được nữa gào lên: “Hàn Dục, phong thư này là chuyện gì? Không phải anh lại thích đùa đấy chứ!” Khương Vệ nỗ lực khiến giọng nói trở nên vui vẻ, nhưng vẫn thoáng mang theo run rẩy.
“Đây không phải vui đùa, chỉ cần em đồng ý, nó liền xuất hiện trên đầu đề các tờ báo lớn của Phụng Thiên.”
“Anh điên rồi! Cái… cái này, cha em sẽ giết em! Hàn Dục… anh đến tột cùng muốn làm gì?”
“Tôi không điên, nghe này, Khương Vệ, đây có thể là cơ hội cuối cùng của tôi và em. Tôi khổ cực sắp xếp lâu như vậy, cuối cùng đã đem con chó điên Lộ Mã Lực dồn tới đường cùng.
Hai năm nay, Lộ Mã Lực chơi quá lớn, để kiếm thêm vốn, cổ phiếu tập đoàn của gã lưu thông với lượng cực cao. Các cổ đông hợp tác với gã ta đều sầu lo, chỉ cần có xì căng đan về gã lộ ra ngoài, cổ phiếu công ty gã nhất định sẽ bị ảnh hưởng xấu. Đến lúc đó tôi có thể mua cổ phiếu của gã với số lượng lớn. Hai ngày nay, tôi đã tiến hành hiệp đàm bí mật với hai đại cổ đông của tập đoàn gã tại châu Âu. Bọn họ đều bày tỏ án binh bất động, một khi tôi nắm lượng lớn cổ phiếu, đến lúc đó Lộ Mã Lực chỉ có bị nốc ao.”
Sắp đặt thật sự là đâu ra đấy, Khương Vệ nghe không quá hiểu, nhưng có một điểm cậu rất rõ ràng, sủng vật khổng lồ mình dày công chăn nuôi, đã dần trút bỏ lớp nguỵ trang thấp kém, trải qua thời gian dài ẩn giấu tài năng, cuối cùng có thể lộ ra hàm răng sắc nhọn, một ngụm cắn chết con mồi mình ngấp nghé đã lâu.
Hàn Dục cuối cùng từ một người tư vấn chứng khoán không có tiếng tăm, thông qua thôn tính kiểu lấy nhỏ vồ lớn, biến thân trở thành ông chủ một công ty châu Âu, lại lấy thân phận tổng giám đốc tập đoàn xuyên quốc gia, đi quyết chiến với quan lớn đầy quyền thế trong nước – Lộ Mã Lực.
Mà mình cũng chỉ là một miếng mồi nhử không thể thiếu trên con đường thành công của Hàn Dục… Nghĩ vậy, trong họng, trong mắt lại toát ra ý khổ không nói nên lời. Hoá ra thật sự tủi thân, chính là khóc cũng không khóc được, là mủ huyết lắng đọng trong lòng, nặn không được, chỉ có thể mặc nó tiếp tục sưng lên, mãi đến khi nứt toác mới thôi.
“Hàn Dục… anh thật sự thích em sao?”
Lần này tiếng nói từ đầu dây bên kia không chút do dự: “Thích, chính bởi vì thích, cho nên em nhất định phải làm như vậy. Khương Vệ, em có biết hai người đàn ông muốn cùng một chỗ phải trả cái giá gì không? Tôi là một cô nhi không cha không mẹ, nhưng em thì khác, em là đứa con trong một gia đình sung túc đầy đủ, tương lai nhất định phải có áp lực thành gia lập nghiệp, chỉ cần cha em ra lệnh một tiếng, quan hệ của chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ. Tôi không muốn mình trở thành vật hy sinh cho lòng hiếu thuận, tôi muốn chính là một người yêu làm bạn với tôi suốt đời…”
“Em sẽ không kết hôn với người khác, em chỉ muốn cùng anh thôi, em sẽ từ từ nói cho cha mẹ biết, cũng không cần… không cần thủ đoạn quyết liệt như thế này đâu, cha em trông thấy bài báo sẽ phát điên!”
“Em nghĩ vì sao Lộ Mã Lực đến Phụng Thiên? Gã ta có nhắc tới kế hoạch liên kết kinh doanh với công ty em đúng không? Em thật sự nghĩ gã ta coi trọng em, mà tự nguyện tặng đi miếng thịt béo đến miệng ư?
Lộ Mã Lực và đại cổ đông trong công ty không hoà hợp, sớm đã có ý từ từ chuyển dời dòng vốn của tập đoàn, chợ kia chính là sân sau gã dùng để chuyển dời dòng vốn, mà cha con Khương gia các em sẽ trở thành người chịu tội thay.
Em biết thủ đoạn chuyển dời vốn của họ Lộ không? Chỉ cần ý đồ hợp tác chợ đạt thành, Lộ Mã Lực liền có cách khiến công ty các em không ngừng rót vốn vào, các em sẽ phát hiện chợ này biến thành một cái động hút tiền không đáy, mà lượng vốn gã ta hứa hẹn sẽ không cánh mà bay, đến lúc đó cha em chỉ có một con đường duy nhất, đó là phá sản, mà em cũng thành cá nằm trên thớt của gã, nói vậy đến lúc đó em có quỳ cầu xin gã, cũng phải xem gã có tâm tình thượng em hay không!”
“Câm miệng!” Khương Vệ tức đến toàn thân run lên.
Hàn Dục cũng chợt phát hình giọng điệu của mình có phần ác liệt, dừng lại chút rồi nói: “Quyền lựa chọn là của em, chỉ cần em không đồng ý, thì cho dù tôi đã bố trí ổn thoả toàn bộ, cũng tuyệt đối sẽ không phát bài báo này đi. Có điều… quan hệ của chúng ta liền dừng ở đây thôi…”
Khương Vệ qua quýt lấy tay lau mắt nói: “Mi mịa nó lại uy hiếp ta!”
“Không phải uy hiếp, chỉ là giúp em nhận rõ sự thật. Em hiện tại có nhiều lắm, sợ mất đi cũng nhiều lắm, nhưng tôi hy vọng mình là chỗ dựa duy nhất của em. Còn nhớ năm đó em chạy đến trước mặt tôi đề xuất điều kiện bao dưỡng không? Tâm tình thằng nhóc nghèo khổ chán nản bị ép dựa vào một bờ vai không chút rắn chắc năm đó, em hiện tại ít nhiều có thể hiểu chút đi? Khương Vệ, tôi bây giờ đã có đủ thực lực, em có thể dứt bỏ tất cả, giống như tôi năm đó hai bàn tay trắng, tin tưởng tôi, dựa vào tôi, để tôi nuôi em hay không, không cần sợ hãi, cho dù có mưa gió lớn hơn đi chăng nữa, tôi cũng sẽ thay em chống đỡ.”
Đêm đó, Khương Vệ cũng không nói gì nữa, chỉ cúp điện thoại, xuống lầu mua một bao thuốc lá, ngồi trên bệ cửa hút thuốc, đến mức sặc ho khan suốt một đêm.
Ngày hôm sau, mẹ bảo cậu về nhà ăn cơm.
Thân thể mẹ Khương khoẻ mạnh, con trai về nhà, liền tự tay làm một bàn đồ ăn, lại không ngừng dông dài ông già sáng sớm dùng hơn hai tệ cũng không mua được cà chua tươi ngon.
Lão Khương trừng mắt với vợ: “Bà thì biết cái gì! Cà chua lúc này thuần màu xanh, mới không bị nhiễm độc!”
Sau đó xoay người nói với con trai: “Mẹ con hai ngày nay đang thời kỳ mãn kinh, lời nói nhảm đặc biệt nhiều, đi đứng cũng không quá nhanh nhẹn, cha muốn mướn người giúp việc cho bả, nhưng bả không chịu. Con cũng nên lập gia đình đi, nhà gái không cần phải đại phú đại quý nhưng nhất định phải hiếu kính cha mẹ, tối thiểu phải biết nấu cơm, xoong muôi của mẹ con cũng nên bàn giao rồi.”
Khương Vệ đang nhai cà chua xanh chợt ngừng miệng lại, đột nhiên cảm thấy cà chua tự nhiên tinh khiết này thật khó ăn.
Mẹ Khương cẩn thận, phát hiện con trai hình như không nói nhiều lắm, bộ dạng tâm sự chồng chất, liền nói tiếp: “Con đừng nghe cha nói con bậy, chúng ta cũng không phải xã hội cũ, không thích bức hại con dâu đâu, cô gái ấy chỉ cần gia thế trong sạch, con thích là được rồi!”
Lão Khương cười ha hả: “Ai nha, bà này chuyện người kế tục còn thu xếp được, tôi thì khó rồi, con trai cũng không hăng hái tranh giành, còn phải tôi luyện thêm, gần đây công ty đang bận chuyện kết hợp kinh doanh chợ, à không, tôi vừa ký kết hợp đồng với tổng giám đốc Lộ xong, sau này lại bận nữa, tôi nhất thời cũng chưa thể về hưu được!”
Khương Vệ lập tức buông bát xuống thật nhanh: “Cha, người ký kết với gã ta?”
“Ừ, thằng nhóc họ Lộ này, đủ xảo trá, không gặp thỏ con thì không xoè vuốt ưng, nếu không phải cha đồng ý cũng rót một phần vốn vào, gã còn chưa chịu đâu, tiền gã cầm không đủ để lớn hơn ta, lấy nhỏ đổi lớn, thấy thế nào cũng thích hợp mà…”
Ngày đó sau khi về nhà, Khương Vệ ngồi trước máy tính hồi lâu, cuối cùng gửi một tin nhắn cho Hàn Dục, chỉ có hai chữ ngắn gọn —— “Gửi đi.”
Không quá một lúc Hàn Dục liền gọi lại.
“Em hiện tại mau mau mua vé máy bay đi, chuyến bay ngày mai, tôi ra sân bay đón em.”
Đây là lần đầu tiên Khương Vệ một mình xa nhà, tiếng máy bay âm vang che giấu cõi lòng thấp thỏm bất an. Theo máy bay bay lên trời, dường như có thể thật sự vứt hết thảy buồn phiền sầu lo xuống đất, một mình chạy trốn đến thiên đường nhân gian.