Mở mắt, thứ đầu tiên y nhìn thấy chính là chiếc khăn trải giường trên đỉnh đầu khẽ động. Kế tiếp, y hơi chuyển đầu, nhìn ra sắc trời bên ngoài cửa sổ đã dần sáng lên, mặt trời mang theo những tia nắng rực rỡ chiếu rọi xuống không trung như lửa đỏ.
Một giọt lại một giọt, chất lỏng ấm áp theo khóe mắt chảy xuống, phảng phất không bao giờ ngừng lại.
“Tích Văn…”
Nam nhân ôm chặt lấy y từ sau lưng, vùi mặt vào vai y, da thịt trần trụi gắt gao tiếp xúc.
“Đừng khóc, Tích Văn, đừng khóc… Tích Văn khóc, tôi cũng sẽ cảm thấy đau khổ…”
Toàn thân y co quắp, hai mắt nhắm nghiền cũng không thể ngăn cản nước mắt trào ra. Y dùng sức cắn chặt mu bàn tay, ngăn cản tiếng khóc phát ra từ trong cổ họng.
Chán ghét, y chán ghét chính mình chỉ biết bất lực khóc lóc như đứa trẻ thơ, chán ghét chính mình rõ ràng biết nam nhân sẽ thấy đau khổ nhưng vẫn không thấy thẹn mà chờ mong nam nhân an ủi.
“Phi nhi… Đây rõ ràng là sai trái, không nên làm như vậy… Tôi rõ ràng biết, thế nhưng vì sao tôi không ngăn cản? Vì sao tôi yếu đuối đến mức không có biện pháp ngăn cản sai lầm khủng khiếp ấy…”
“Tích Văn, Tích Văn…”
Nam nhân phía sau càng thêm siết chặt vòng tay, đặt lên gáy y nụ hôn nhẹ nhàng không mang theo dù chỉ một tia ***.
“Đó không phải lỗi của Tích Văn, vì vậy, không cần tự trách bản thân…”
–Đừng an ủi y nữa.
Y rất muốn nói như vậy, bởi vì nam nhân quá mức ôn nhu với y, mới có thể khiến y lòng đầy tham lam, luôn yêu cầu ôn nhu từ nam nhân mà không hiểu ra cần phải trả giá. Ngay chính y cũng cảm thấy bản thân mình vô cùng ti tiện không chịu nổi, thế nhưng nam nhân cứ hết lần này đến lần khác nói rằng y ôn nhu… Y không ôn nhu, một chút cũng không ôn nhu.
Ôn nhu, chính là nam nhân đang ôm y, không ngừng an ủi y.
Giờ mẹo*, khi y chậm rãi bò khỏi giường, thay quần áo, nam nhân đã chuẩn bị xong phần cháo buổi sáng.
*giờ mẹo: từ 5h đến 7h sáng.
Nhìn trên bàn đầy cháo trắng, y không khỏi cười khổ.
“Không phải đã nói cậu không cần nấu sao?”
Nam nhân lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Sao lại không cần? Tích Văn chẳng phải dễ bị đau dạ dày ư? Đại phu từng nói, loại bệnh này không thể bị đói được.”
“Đau dạ dày…” Y rũ mắt xuống, “Đã là chuyện rất lâu trước kia.”
Nam nhân khẽ vuốt tóc y. Chỉ là một động tác đơn giản như vậy, thế nhưng lại khiến y cảm thấy dễ chịu.
“Cho dù đã là chuyện rất lâu trước kia, tôi vẫn nhớ rõ thời điểm Tích Văn bị đau dạ dày, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, ngay cả đứng còn không vững… Mỗi khi nhớ lại hình ảnh Tích Văn thống khổ, nơi này của tôi… đau lắm.” Nam nhân đặt tay lên ngực, trong mắt hiện rõ ưu thương.
“…Tôi biết rồi. Tôi ăn là được chứ gì.” Y phát ra tiếng thở dài cực thấp, nhận thua bưng chén cháo trên bàn lên.
Nghe vậy, nam nhân từ buồn bã chuyển sang vui vẻ, cúi người hôn lên má y một cái, tươi cười rạng rỡ dặn: “Tích Văn cũng không cần ăn hết toàn bộ thức ăn, chỉ cần chọn những món mình thích thôi.”
Y bất đắc dĩ nói: “Cậu không nên kén chọn thức ăn mới phải.”
Nam nhân ngồi đối diện gắp vào chén của y một đũa rau cải xanh, cười nói: “Nếu Tích Văn có thói quen kén chọn thì tốt rồi. Chính là, cái gì Tích Văn cũng ăn hết, không đặc biệt ghét, không đặc biệt thích, nấu món nào ăn món đó.”
“Như vậy không tốt sao?” Y khó hiểu hỏi, đem mớ rau cải xanh nuốt vào trong miệng, hương vị vừa thanh ngọt vừa đậm đà lập tức lan ra khắp miệng.
Nam nhân lắc đầu, trịnh trọng nghiêm túc nói: “Không tốt. Nếu Tích Văn kén chọn thức ăn, tôi liền nhớ kỹ những món Tích Văn không ăn, sau đó chỉ làm toàn những món Tích Văn thích ăn, như vậy Tích Văn sẽ hết sức cảm động!”
“Cư nhiên chỉ vì lý do này? Đúng là đứa ngốc.” Y bất đắc dĩ cười cười.
“Đối với tôi, những chuyện của Tích Văn đều vô cùng vô cùng quan trọng, không phải ‘chỉ vì’ thôi đâu.” Nam nhân bất mãn huơ huơ đôi đũa.
“Phải, phải, là tôi không đúng, tôi không nên nói thế. Được rồi, đừng huơ đũa loạn xạ nữa, tập trung ăn đi.”
“Tích Văn lại nói cho có lệ…”
Dù nam nhân vẫn không cam tâm lắm, miệng trề ra lẩm bẩm không ngừng, bất quá khi bắt gặp ánh mắt của y, bất mãn của nam nhân lập tức biến thành líu ra líu ríu.
“Tích Văn, đừng chỉ ăn những món ở gần, mấy món kia cũng ngon lắm, Tích Văn ăn thử xem.”
“Ân, mùi vị không tồi.”
Nam nhân nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi: “Là mùi vị không tồi, hay là Tích Văn theo thói quen khen tôi cho có lệ?”
“Phi nhi, ăn không nói, ngủ không nói.”
“Không công bằng, mới tức thì Tích Văn không phải còn vừa ăn vừa nói chuyện sao…” Nam nhân thấp giọng ai oán một câu, biểu tình ủy khuất gắp thức ăn, từng ngụm từng ngụm chậm rãi nhai nuốt.
Y thở dài một tiếng, gắp một quả trứng vào trong chén của nam nhân.
“Ăn đi, tôi nhớ mỗi buổi sáng cậu đều có thói quen ăn một quả trứng mà.”
Chỉ một chuyện nhỏ nhặt như vậy lập tức đã khiến nam nhân lộ ra nụ cười đơn thuần, cao hứng bừng bừng ăn sạch quả trứng trong chén cháo.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, nam nhân nhất thời đen mặt.
“…Đứa con gái phiền toái ấy lại tới nữa.”
“Đừng nói Tiệp nhi như vậy.”
Hơi có ý trách cứ nam nhân, y trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó đứng dậy mở cửa cho con gái.
“Cha, Tử Phi ca, chào buổi sáng.” Nhìn nam nhân cúi đầu ăn cơm, làm bộ không chú ý tới mình, Phan Như Tiệp tươi cười xán lạn như hoa.
Y nhìn con gái, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, Tiệp nhi. Con ăn gì chưa?”
Phan Như Tiệp nhẹ nhàng lắc đầu, ngượng ngùng đáp: “Vẫn chưa. Con thật hư quá, vừa ngủ dậy không bao lâu.”
“Nếu vậy thì cùng ăn đi. Là Phi nhi nấu đó, tay nghề cậu ấy ngày càng giỏi.”
“Nhưng mà…” Nhìn bóng lưng nam nhân, Phan Như Tiệp lòng đầy bất an, do dự hỏi: “Nhưng mà hình như Tử Phi ca không hoan nghênh con…”
Nam nhân ‘Cộp’ một tiếng buông chén xuống, thản nhiên nói: “Tôi ăn no rồi, các người ăn đi. Ăn xong cứ để đó, tôi sẽ thu dọn sau.”
Dứt lời, nam nhân lướt ngang qua người họ, đi thẳng ra ngoài.
“Phi nhi…”
“Cha, bỏ đi.” Phan Như Tiệp kéo y lại, thần sắc ảm đạm nói: “Đúng lúc con nhớ ra có chuyện cần làm, con không quấy rầy cha nữa.”
“Tiệp nhi…”
Phan Như Tiệp cười gượng: “Cha, cha cũng không cần thường xuyên chạy đến chỗ Tử Phi ca, sẽ làm phiền anh ấy lắm.”
“Ân, cái này… cái này cha biết…” Y chột dạ trả lời.
Phan Như Tiệp xoay đầu nhìn ra vườn rau nhỏ bên ngoài căn nhà trúc, lơ đãng nói: “Tử Phi ca ở một nơi hẻo lánh thế này, lại cách thôn trang khá xa… Tại sao anh ấy cứ nhất định phải đến nơi xa xôi như vậy? Cha không có cách nào khuyên anh ấy sao? Ở đây ban đêm rất nguy hiểm, lân cận cũng có nhiều khe suối, nếu lỡ như không cẩn thận…”
Trong ngực y nổ ‘Ầm!’ một tiếng lớn, thế nhưng mặt lại không hề đổi sắc để tránh làm Phan Như Tiệp nghi ngờ. Sở dĩ nam nhân rời xa thôn trang là vì bận tâm chuyện y không ngừng lo lắng sẽ bị thôn dân phát hiện hai người nồng nàn thân thiết.
“Đúng vậy, cha cũng từng nói với Phi nhi, nhưng dù nói thế nào cậu ấy vẫn không chịu nghe. Lần sau cha sẽ khuyên cậu ấy.”
“…Cha.”
“Ân?”
Khuôn mặt Phan Như Tiệp trắng bệch, môi mấp máy, trong mắt tràn ngập đau đớn.
“Tử Phi ca rời khỏi nhà chúng ta, có phải vì anh ấy hận con không? Nếu con không ra lệnh cho thôn dân uống máu tên quái vật kia, nếu con không đề nghị dụ dỗ người ngoài lên đảo… Trường sinh bất tử, trẻ mãi không già, căn bản không có ai kháng cự được loại mê hoặc ấy…”
“…”
Ngón tay mơ hồ run rẩy, ngay thời khắc này, y tựa hồ nhớ lại cơn ác mộng đêm đó.
Sau khi uống máu gã điên, thôn dân mang bệnh lâu ngày nháy mắt khỏe mạnh.
Sau khi uống máu gã điên, thôn dân nháy mắt cải lão hoàn đồng.
Kế tiếp, toàn bộ thôn dân đều phát điên, liều mạng nhào về phía gã, không ngừng uống máu…
Nhưng máu của một mình gã, làm sao đủ cho toàn bộ thôn dân?
Có người tự cắt cổ tay lấy máu, dâng tận miệng gã điên, thế nhưng gã sống chết không chịu uống. Gã nói, gã chỉ quen hút máu tươi từ người sống.
Gã điên còn nói: “Mau hạ quyết định đi, nếu không cứ mặc kệ tao ở đây cũng được. Bởi vì khi mặt trời lên tao sẽ chết. Muốn giết tao, phương pháp duy nhất là đem tao ra ngoài ánh nắng mặt trời.”
“Vậy tạm thời đem tên yêu quái này nhốt lại, phái người rời đảo. Mặc kệ là mua cũng tốt lừa cũng tốt, mang vài người ngoài về đây.”
Lời đề nghị của Phan Như Tiệp, thế mà được toàn bộ thôn dân đồng ý. Y không thể tin, chuyện này là sai trái, sao có thể làm ra chuyện này? Đây là sai trái mà…
“Cha, cha cũng đồng ý chứ? Thân là trưởng thôn, đương nhiên nên mưu cầu hạnh phúc cho thôn dân, đúng không?”
Con gái nhìn y.
Tất cả thôn dân nhìn y.
Y bỗng nhiên không cách nào mở miệng, ngay cả lắc đầu phản đối cũng không làm được, chỉ có thể không ngừng lùi về sau, cho đến khi rơi vào vòng tay của nam nhân.
“Nếu Tích Văn muốn làm gì thì cứ làm đi. Bất kể thế nào, tôi vẫn ở cạnh Tích Văn.”
Nam nhân luôn kiên cường đối mặt với mọi chuyện rồi lại hết sức ôn nhu, không chút nào để ý đến sự điên cuồng của thôn dân, vĩnh viễn chống đỡ giùm y.
Chính là, y phải làm gì đây? Y muốn nói đó là sai trái, không nên làm như vậy, hy sinh người khác để đổi lấy trường sinh bất tử, trẻ mãi không già cho bản thân là đáng sợ đến mức nào, tàn nhẫn đến mức nào!
Nhưng một khi đã nói ra, y còn có thể ở lại trên đảo ư?
Không thể.
Mà nếu rời đảo, y có thể đi đâu? Hòn đảo này là cố hương của y, cũng là nhà của y…
Cho nên, y đồng ý, đồng ý để con gái mang người ngoài đảo về, đồng ý uống chén máu tươi con gái dâng lên… Y nghĩ, dù sao cũng chỉ có một lần, một lần mà thôi, chỉ cần hy sinh vài người người không liên quan gì đến y!
Y sai lầm rồi, sai lầm khủng khiếp, y không thể nào quay đầu lại.
Cuối cùng, trước mặt y chỉ còn hai sự lựa chọn. Không phải toàn bộ thôn dân vĩnh viễn trường tồn thì là toàn bộ thôn dân nghênh đón diệt vong.
…
“Cha, sắc mặt cha hình như không tốt lắm.”
“Có lẽ tối qua cha ngủ không ngon giấc.” Y thuận miệng bịa ra một lý do.
“Tối qua cử hành ‘sinh tế’, chắc cha cũng đã mệt. Nếu cha không khỏe thì cứ ngủ nhiều thêm một chút cũng không sao, phần còn lại của ‘sinh tế’ cứ để con xử lý.”
Vừa nghe nhắc đến hai chữ ‘sinh tế’, trong lòng y liền chấn động, đôi môi mấp máy không thành lời.
“Tiệp nhi, về ‘sinh tế’… Từ khi bắt đầu, cha không nghĩ phải dùng đến mười ba ‘lễ vật’. Ý cha là, giảm thành mười hai hoặc mười một…”
Phan Như Tiệp chau lại đôi mày liễu.
“Cha, cha đang nói cái gì? Không phải con nói rồi sao? Mười ba người mới đủ! Một người để kích thích dục vọng thèm ăn của tên quái vật, một người dành riêng cho trưởng thôn là cha, còn lại mười một người vừa vặn chia đều cho tất cả thôn dân.”
“Cha không cần nhiều như vậy…… Cha uống một chén nhỏ như mọi người là được rồi.”
“Chuyện này sao có thể? Cha, cha là trưởng thôn, sao có thể uống một chén máu nhỏ như người khác? Huống chi, thôn dân ai cũng cho rằng địa vị của cha cao cao tại thượng, nhất định phải độc chiếm riêng một ‘lễ vật’.”
“Nhưng mà…”
“Mọi chuyện chỉ có vậy thôi. Nếu cha còn có ý kiến…” Khóe mắt Phan Như Tiệp lóe lên, nhếch môi tạo thành nụ cười lạnh, “Chi bằng để con giúp cha triệu tập toàn bộ thôn dân đến đây biểu quyết, cha thấy thế nào?”
“Không, không cần phiền phức vậy đâu.” Y sượng sùng quay mặt đi, không dám lên tiếng nữa.
Phan Như Tiệp nhẹ nhàng nắm tay y, “Cha, cha đang thương hại đám ‘lễ vật’ à? Chi vậy? Dù cha rất lương thiện… Nhưng cha đừng quên…”
Đột nhiên, con gái dùng sức siết chặt tay y, móng tay cắm sâu vào da thịt. Thoáng chốc, y đau đến ngừng thở vì kinh ngạc, nhưng cả một tiếng rên cũng chẳng dám phát ra.
Con gái giương mắt nhìn y trừng trừng, thanh âm khàn đục cực kỳ giống tiếng sóng biển gào thét giữa đêm khuya.
“Cha à, người cha ôn nhu thiện lương của con, cha đừng quên lúc trước là ai đồng ý cho con phái người rời đảo mang ‘lễ vật’ về. Chuyện đã đến nước này, cha còn làm bộ gì hả? Hừ, cha, cha biết không? Cái dạng giống như cha ấy, có biết người khác kêu là gì không? Kêu là… đạo đức giả!”
Từng chữ từng chữ được Phan Như Tiệp phát ra dị thường rõ ràng, giống như muốn ghim sâu vào đầu y.
“Tiệp nhi…”
Động tác con gái dừng lại một chút, lập tức buông tay ra, mang theo cây trâm cài đầu để mái tóc dài xõa tung trong gió, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào.
“Cha, con còn phải đi xử lý thi thể ‘lễ vật’, không hàn huyên thêm cùng cha được.”
Sắc mặt con gái biến hóa cực nhanh khiến y sững sờ cả buổi mới phản ứng kịp, ngây ngốc gật đầu: “Ừ, làm phiền con nhé.”
“Có gì đâu mà phiền? Cha con với nhau đừng nói những lời khách sáo như thế.” Phan Như Tiệp tạm biệt một tiếng, xoay người đi về phía trước. Đột nhiên, cô ta ngừng bước, cất lời hỏi mà không quay đầu lại nhìn: “Đúng rồi, cha, cha có thể giúp con một việc không? Chuyện này chỉ có cha mới giúp được con thôi.”
Vừa nghe con gái bảo có chuyện cần mình giúp đỡ, y lập tức không chút nghĩ ngợi gật đầu nói đồng ý. Thấy vậy, con gái liền quay đầu về sau, mỉm cười tươi tắn động lòng người, giống như vô cùng vui vẻ: “Cha, việc con muốn cha giúp rất đơn giản, nếu cha đã nói thì nhất định không có vấn đề…”
Không trung xanh thẳm, đường chân trời thẳng tắp đằng xa lấp lánh ánh nắng phản chiếu, từng cơn gió thổi đến mang theo hương vị của biển.
Một cơn thủy triều ập tới, nam nhân bên cạnh dường như cảm thấy thú vị, cởi giầy xăn quần lên tận đầu gối, ‘tách tách’ giẫm chân xuống nước. Thấy nam nhân hưng phấn như vậy, y không khỏi mỉm cười.
Y đứng trên bờ cát, dặn dò với theo nam nhân đang truy đuổi thủy triều: “Phi nhi, xăn quần lên cao một chút đi, cẩn thận coi chừng làm ướt ống quần đấy.”
“Thật tình… Là Tử Phi, không phải Phi nhi, tôi nói với Tích Văn bao nhiêu lần rồi.” Nam nhân hờn dỗi phồng to hai má.
Nam nhân làm ra hành động trẻ con như vậy không hề khiến người khác thấy khó coi mà ngược lại đáng yêu vô cùng.
“Hảo, Tử Phi.” Y gật đầu mỉm cười.
“Phải nhớ kỹ để sau này gọi cho quen chứ…” Nam nhân suy sụp thở dài, “Tôi dám cá, chỉ mấy giây sau Tích Văn liền gọi tôi là Phi nhi.”
Y bật cười: “Phi nhi dễ gọi hơn.”
“Phi nhi dễ gọi, nhưng Tử Phi sẽ càng thuận miệng.”
Nam nhân bất mãn lẩm bẩm vài câu, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý.
“Thôi bỏ đi. Mai mốt lúc thân mật với Tích Văn, muốn nghe Tích Văn gọi tôi là Tử Phi, chỉ cần tôi làm mấy chuyện xấu một chút, lời Tích Văn nói tự nhiên êm tai.”
“Phi… Phi… Phi nhi!”
Nháy mắt, mặt y đỏ bừng lên, nóng đến muốn bốc hơi, còn nam nhân thì mặt mày hớn hở cười to.
“A, thấy chưa, Tích Văn vừa gọi tôi là Phi nhi. Quả nhiên muốn Tích Văn ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có thời điểm kia là hữu dụng nhất.”
“Phi nhi!”
“Ân, tôi ở đây.”
Nụ cười trên gương mặt nam nhân càng nở rộ. Tay phải của hắn chậm rãi tiến đến gần y, xoa xoa cổ, sau đó dọc theo xương sống rơi xuống tấm lưng, dịu dàng ôm nhẹ.
“Thật tốt quá, tinh thần Tích Văn có vẻ khá hơn nhiều rồi. Mấy ngày nay Tích Văn trông cứ ủ rũ thế nào ấy, tựa như sẵn sàng bật khóc lúc vắng người.”
Nam nhân nói vậy khiến y thoáng sửng sốt, vội vã chuyển tầm mắt, nhìn về phía mặt biển lấp lánh ánh mặt trời.
“Tích Văn không muốn nói ư?”
Đối với câu hỏi của nam nhân, y lại càng thêm run rẩy cắn môi dưới, không thốt nên lời.
“Tích Văn không nói là vì chuyện có liên quan đến tôi?” Trầm ngâm hồi lâu, nam nhân chăm chú nhìn y không hề chớp mắt.
Chậm rãi, y ngước mắt nhìn nam nhân.
“…Phi nhi, cậu hãy thành thân với Tiệp nhi.”
Trong khoảnh khắc, nam nhân trừng to hai mắt, vẻ mặt không dám tin. Còn y, rốt cuộc vẫn không thể nhìn thẳng vào nam nhân, bờ mi rũ xuống, ép buộc chính mình phớt lờ con đau nơi ***g ngực, thốt ra những lời tàn khốc.
“Cùng Tiệp nhi thành thân đi, nó vẫn luôn chờ cậu.”
“Cùng cô ta thành thân? Tích Văn muốn tôi cùng cô ta thành thân? Ha…”
Bờ vai nam nhân run rẩy, yết hầu phát ra tiếng cười khan, đôi mắt u ám lạnh lùng phóng thẳng vào y.
“Cô ta thích tôi, vì tôi nên mới trì hoãn không chịu lấy chồng, cho nên tôi phải có trách nhiệm lấy cô ta? Ý của Tích Văn là vậy đúng không? Như vậy là sao? Hả? Như vậy là sao? Tích Văn nói cho tôi biết, như vậy là sao?”
Nam nhân mặt đầy phẫn nộ đẩy mạnh vai y, làm y ngã xuống đất. Hắn đè lên người y, hai tay túm chặt vạt áo.
“Có phải Tích Văn nghĩ rằng tôi sẽ nói ‘Nếu đã vậy, tôi lập tức thành thân cùng cô ấy’? Cô ta thích tôi, muốn thành thân với tôi, đâu liên quan gì đến tôi! Người quan trọng nhất của tôi chỉ có một mình Tích Văn, vì sao Tích Văn muốn đem tôi giao cho người khác? Chẳng lẽ Tích Văn chưa từng để ý đến tôi? Đối với Tích Văn, tôi không hề có một chút ý nghĩa?”
Nam nhân lớn tiếng rít gào. Đồng thời, hai dòng chất lỏng trong suốt cũng không hề báo trước mà lăn dài trên má, rơi xuống mặt y.
Rất nóng. Nước mắt của nam nhân tựa hồ có thể đốt cháy kẻ khác.
Y không tự chủ được vươn tay ra, sờ lên hai má nam nhân, ngón tay lạnh băng chạm vào chất lỏng ấm áp.
Nam nhân nắm lấy tay y, hai mắt nhắm nghiền mặc cho y dịu dàng an ủi, từng giọt từng giọt lệ vẫn không ngừng trào ra, làm cho hàng mi dài của nam nhân tựa như vương vấn những hạt mưa nhỏ xíu.
“Người quan trọng nhất, khiến tôi quan tâm nhất, chỉ có Tích Văn… Nhưng Tích Văn lại không như vậy… Cũng không sao, tôi luôn tự nói với chính mình, cho dù như vậy cũng không sao hết…”
“Phi nhi…” Y nghẹn ngào.
Toàn thân nam nhân run rẩy như phát sốt.
“Tích Văn không thèm để ý tôi cũng không sao… Chỉ cần tôi có thể ở bên cạnh Tích Văn… Tôi vẫn luôn tự nói với bản thân như thế… Chính là, Tích Văn không cần tôi nữa ư? Cảm thấy tôi… vướng bận?”
Nam nhân mở mắt ra, trong đôi mắt sũng nước tràn ngập tuyệt vọng đau thương, khiến ngực y đau như bị kim châm, đau đến mức không thở nổi.
“Tôi sẽ ngoan ngoãn mà. Nếu Tích Văn ghét tôi tùy hứng, tôi sẽ không tùy hứng. Ghét tôi làm nũng, tôi sẽ không làm nũng. Sẽ rất ngoan rất ngoan, tuyệt đối không làm những chuyện Tích Văn không thích, cũng không ép Tích Văn phải gọi tôi là Tử Phi. Cho nên, Tích Văn đừng rời khỏi tôi, cũng đừng đẩy tôi đi, được không? Tôi tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện Tích Văn chán ghét nữa…”
Không thể khống chế, nước mắt y tuôn trào khỏi hốc mắt. Y dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy nam nhân yếu ớt.
–Không có cách nào. Nam nhân này không có cách nào rời khỏi y, mà y cũng không có cách nào đẩy đi nam nhân cần y như thế…
Tiệp nhi, đứa con gái yêu dấu của y, xin hãy tha thứ cho y ích kỷ.
Đợi đến lúc nam nhân không cần y nữa, y cam đoan nhất định sẽ thẳng thắn buông tay, để nam nhân rời đi.
Cho nên, ít nhất là bây giờ… Chỉ bây giờ thôi, để y được đắm chìm trong cảm giác nam nhân cần y…
“Tích Văn… Tích Văn… Tích Văn của tôi…”
Nam nhân hôn lên tay y, nhẹ nhàng mà tinh tế lướt qua từng đốt ngón tay. Sau đó, nam nhân từ từ cúi người, đặt lên môi y nụ hôn sâu thẳm.
Ôn nhu rồi lại nôn nóng, khiến những giọt nước mắt vẫn còn chưa khô của y một lần nữa nhịn không được tuôn rơi.
Mở mắt, thứ đầu tiên y nhìn thấy chính là chiếc khăn trải giường trên đỉnh đầu khẽ động. Kế tiếp, y hơi chuyển đầu, nhìn ra sắc trời bên ngoài cửa sổ đã dần sáng lên, mặt trời mang theo những tia nắng rực rỡ chiếu rọi xuống không trung như lửa đỏ.
Một giọt lại một giọt, chất lỏng ấm áp theo khóe mắt chảy xuống, phảng phất không bao giờ ngừng lại.
“Tích Văn…”
Nam nhân ôm chặt lấy y từ sau lưng, vùi mặt vào vai y, da thịt trần trụi gắt gao tiếp xúc.
“Đừng khóc, Tích Văn, đừng khóc… Tích Văn khóc, tôi cũng sẽ cảm thấy đau khổ…”
Toàn thân y co quắp, hai mắt nhắm nghiền cũng không thể ngăn cản nước mắt trào ra. Y dùng sức cắn chặt mu bàn tay, ngăn cản tiếng khóc phát ra từ trong cổ họng.
Chán ghét, y chán ghét chính mình chỉ biết bất lực khóc lóc như đứa trẻ thơ, chán ghét chính mình rõ ràng biết nam nhân sẽ thấy đau khổ nhưng vẫn không thấy thẹn mà chờ mong nam nhân an ủi.
“Phi nhi… Đây rõ ràng là sai trái, không nên làm như vậy… Tôi rõ ràng biết, thế nhưng vì sao tôi không ngăn cản? Vì sao tôi yếu đuối đến mức không có biện pháp ngăn cản sai lầm khủng khiếp ấy…”
“Tích Văn, Tích Văn…”
Nam nhân phía sau càng thêm siết chặt vòng tay, đặt lên gáy y nụ hôn nhẹ nhàng không mang theo dù chỉ một tia .
“Đó không phải lỗi của Tích Văn, vì vậy, không cần tự trách bản thân…”
–Đừng an ủi y nữa.
Y rất muốn nói như vậy, bởi vì nam nhân quá mức ôn nhu với y, mới có thể khiến y lòng đầy tham lam, luôn yêu cầu ôn nhu từ nam nhân mà không hiểu ra cần phải trả giá. Ngay chính y cũng cảm thấy bản thân mình vô cùng ti tiện không chịu nổi, thế nhưng nam nhân cứ hết lần này đến lần khác nói rằng y ôn nhu… Y không ôn nhu, một chút cũng không ôn nhu.
Ôn nhu, chính là nam nhân đang ôm y, không ngừng an ủi y.
Giờ mẹo, khi y chậm rãi bò khỏi giường, thay quần áo, nam nhân đã chuẩn bị xong phần cháo buổi sáng.
giờ mẹo: từ h đến h sáng.
Nhìn trên bàn đầy cháo trắng, y không khỏi cười khổ.
“Không phải đã nói cậu không cần nấu sao?”
Nam nhân lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Sao lại không cần? Tích Văn chẳng phải dễ bị đau dạ dày ư? Đại phu từng nói, loại bệnh này không thể bị đói được.”
“Đau dạ dày…” Y rũ mắt xuống, “Đã là chuyện rất lâu trước kia.”
Nam nhân khẽ vuốt tóc y. Chỉ là một động tác đơn giản như vậy, thế nhưng lại khiến y cảm thấy dễ chịu.
“Cho dù đã là chuyện rất lâu trước kia, tôi vẫn nhớ rõ thời điểm Tích Văn bị đau dạ dày, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, ngay cả đứng còn không vững… Mỗi khi nhớ lại hình ảnh Tích Văn thống khổ, nơi này của tôi… đau lắm.” Nam nhân đặt tay lên ngực, trong mắt hiện rõ ưu thương.
“…Tôi biết rồi. Tôi ăn là được chứ gì.” Y phát ra tiếng thở dài cực thấp, nhận thua bưng chén cháo trên bàn lên.
Nghe vậy, nam nhân từ buồn bã chuyển sang vui vẻ, cúi người hôn lên má y một cái, tươi cười rạng rỡ dặn: “Tích Văn cũng không cần ăn hết toàn bộ thức ăn, chỉ cần chọn những món mình thích thôi.”
Y bất đắc dĩ nói: “Cậu không nên kén chọn thức ăn mới phải.”
Nam nhân ngồi đối diện gắp vào chén của y một đũa rau cải xanh, cười nói: “Nếu Tích Văn có thói quen kén chọn thì tốt rồi. Chính là, cái gì Tích Văn cũng ăn hết, không đặc biệt ghét, không đặc biệt thích, nấu món nào ăn món đó.”
“Như vậy không tốt sao?” Y khó hiểu hỏi, đem mớ rau cải xanh nuốt vào trong miệng, hương vị vừa thanh ngọt vừa đậm đà lập tức lan ra khắp miệng.
Nam nhân lắc đầu, trịnh trọng nghiêm túc nói: “Không tốt. Nếu Tích Văn kén chọn thức ăn, tôi liền nhớ kỹ những món Tích Văn không ăn, sau đó chỉ làm toàn những món Tích Văn thích ăn, như vậy Tích Văn sẽ hết sức cảm động!”
“Cư nhiên chỉ vì lý do này? Đúng là đứa ngốc.” Y bất đắc dĩ cười cười.
“Đối với tôi, những chuyện của Tích Văn đều vô cùng vô cùng quan trọng, không phải ‘chỉ vì’ thôi đâu.” Nam nhân bất mãn huơ huơ đôi đũa.
“Phải, phải, là tôi không đúng, tôi không nên nói thế. Được rồi, đừng huơ đũa loạn xạ nữa, tập trung ăn đi.”
“Tích Văn lại nói cho có lệ…”
Dù nam nhân vẫn không cam tâm lắm, miệng trề ra lẩm bẩm không ngừng, bất quá khi bắt gặp ánh mắt của y, bất mãn của nam nhân lập tức biến thành líu ra líu ríu.
“Tích Văn, đừng chỉ ăn những món ở gần, mấy món kia cũng ngon lắm, Tích Văn ăn thử xem.”
“Ân, mùi vị không tồi.”
Nam nhân nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi: “Là mùi vị không tồi, hay là Tích Văn theo thói quen khen tôi cho có lệ?”
“Phi nhi, ăn không nói, ngủ không nói.”
“Không công bằng, mới tức thì Tích Văn không phải còn vừa ăn vừa nói chuyện sao…” Nam nhân thấp giọng ai oán một câu, biểu tình ủy khuất gắp thức ăn, từng ngụm từng ngụm chậm rãi nhai nuốt.
Y thở dài một tiếng, gắp một quả trứng vào trong chén của nam nhân.
“Ăn đi, tôi nhớ mỗi buổi sáng cậu đều có thói quen ăn một quả trứng mà.”
Chỉ một chuyện nhỏ nhặt như vậy lập tức đã khiến nam nhân lộ ra nụ cười đơn thuần, cao hứng bừng bừng ăn sạch quả trứng trong chén cháo.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, nam nhân nhất thời đen mặt.
“…Đứa con gái phiền toái ấy lại tới nữa.”
“Đừng nói Tiệp nhi như vậy.”
Hơi có ý trách cứ nam nhân, y trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó đứng dậy mở cửa cho con gái.
“Cha, Tử Phi ca, chào buổi sáng.” Nhìn nam nhân cúi đầu ăn cơm, làm bộ không chú ý tới mình, Phan Như Tiệp tươi cười xán lạn như hoa.
Y nhìn con gái, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, Tiệp nhi. Con ăn gì chưa?”
Phan Như Tiệp nhẹ nhàng lắc đầu, ngượng ngùng đáp: “Vẫn chưa. Con thật hư quá, vừa ngủ dậy không bao lâu.”
“Nếu vậy thì cùng ăn đi. Là Phi nhi nấu đó, tay nghề cậu ấy ngày càng giỏi.”
“Nhưng mà…” Nhìn bóng lưng nam nhân, Phan Như Tiệp lòng đầy bất an, do dự hỏi: “Nhưng mà hình như Tử Phi ca không hoan nghênh con…”
Nam nhân ‘Cộp’ một tiếng buông chén xuống, thản nhiên nói: “Tôi ăn no rồi, các người ăn đi. Ăn xong cứ để đó, tôi sẽ thu dọn sau.”
Dứt lời, nam nhân lướt ngang qua người họ, đi thẳng ra ngoài.
“Phi nhi…”
“Cha, bỏ đi.” Phan Như Tiệp kéo y lại, thần sắc ảm đạm nói: “Đúng lúc con nhớ ra có chuyện cần làm, con không quấy rầy cha nữa.”
“Tiệp nhi…”
Phan Như Tiệp cười gượng: “Cha, cha cũng không cần thường xuyên chạy đến chỗ Tử Phi ca, sẽ làm phiền anh ấy lắm.”
“Ân, cái này… cái này cha biết…” Y chột dạ trả lời.
Phan Như Tiệp xoay đầu nhìn ra vườn rau nhỏ bên ngoài căn nhà trúc, lơ đãng nói: “Tử Phi ca ở một nơi hẻo lánh thế này, lại cách thôn trang khá xa… Tại sao anh ấy cứ nhất định phải đến nơi xa xôi như vậy? Cha không có cách nào khuyên anh ấy sao? Ở đây ban đêm rất nguy hiểm, lân cận cũng có nhiều khe suối, nếu lỡ như không cẩn thận…”
Trong ngực y nổ ‘Ầm!’ một tiếng lớn, thế nhưng mặt lại không hề đổi sắc để tránh làm Phan Như Tiệp nghi ngờ. Sở dĩ nam nhân rời xa thôn trang là vì bận tâm chuyện y không ngừng lo lắng sẽ bị thôn dân phát hiện hai người nồng nàn thân thiết.
“Đúng vậy, cha cũng từng nói với Phi nhi, nhưng dù nói thế nào cậu ấy vẫn không chịu nghe. Lần sau cha sẽ khuyên cậu ấy.”
“…Cha.”
“Ân?”
Khuôn mặt Phan Như Tiệp trắng bệch, môi mấp máy, trong mắt tràn ngập đau đớn.
“Tử Phi ca rời khỏi nhà chúng ta, có phải vì anh ấy hận con không? Nếu con không ra lệnh cho thôn dân uống máu tên quái vật kia, nếu con không đề nghị dụ dỗ người ngoài lên đảo… Trường sinh bất tử, trẻ mãi không già, căn bản không có ai kháng cự được loại mê hoặc ấy…”
“…”
Ngón tay mơ hồ run rẩy, ngay thời khắc này, y tựa hồ nhớ lại cơn ác mộng đêm đó.
Sau khi uống máu gã điên, thôn dân mang bệnh lâu ngày nháy mắt khỏe mạnh.
Sau khi uống máu gã điên, thôn dân nháy mắt cải lão hoàn đồng.
Kế tiếp, toàn bộ thôn dân đều phát điên, liều mạng nhào về phía gã, không ngừng uống máu…
Nhưng máu của một mình gã, làm sao đủ cho toàn bộ thôn dân?
Có người tự cắt cổ tay lấy máu, dâng tận miệng gã điên, thế nhưng gã sống chết không chịu uống. Gã nói, gã chỉ quen hút máu tươi từ người sống.
Gã điên còn nói: “Mau hạ quyết định đi, nếu không cứ mặc kệ tao ở đây cũng được. Bởi vì khi mặt trời lên tao sẽ chết. Muốn giết tao, phương pháp duy nhất là đem tao ra ngoài ánh nắng mặt trời.”
“Vậy tạm thời đem tên yêu quái này nhốt lại, phái người rời đảo. Mặc kệ là mua cũng tốt lừa cũng tốt, mang vài người ngoài về đây.”
Lời đề nghị của Phan Như Tiệp, thế mà được toàn bộ thôn dân đồng ý. Y không thể tin, chuyện này là sai trái, sao có thể làm ra chuyện này? Đây là sai trái mà…
“Cha, cha cũng đồng ý chứ? Thân là trưởng thôn, đương nhiên nên mưu cầu hạnh phúc cho thôn dân, đúng không?”
Con gái nhìn y.
Tất cả thôn dân nhìn y.
Y bỗng nhiên không cách nào mở miệng, ngay cả lắc đầu phản đối cũng không làm được, chỉ có thể không ngừng lùi về sau, cho đến khi rơi vào vòng tay của nam nhân.
“Nếu Tích Văn muốn làm gì thì cứ làm đi. Bất kể thế nào, tôi vẫn ở cạnh Tích Văn.”
Nam nhân luôn kiên cường đối mặt với mọi chuyện rồi lại hết sức ôn nhu, không chút nào để ý đến sự điên cuồng của thôn dân, vĩnh viễn chống đỡ giùm y.
Chính là, y phải làm gì đây? Y muốn nói đó là sai trái, không nên làm như vậy, hy sinh người khác để đổi lấy trường sinh bất tử, trẻ mãi không già cho bản thân là đáng sợ đến mức nào, tàn nhẫn đến mức nào!
Nhưng một khi đã nói ra, y còn có thể ở lại trên đảo ư?
Không thể.
Mà nếu rời đảo, y có thể đi đâu? Hòn đảo này là cố hương của y, cũng là nhà của y…
Cho nên, y đồng ý, đồng ý để con gái mang người ngoài đảo về, đồng ý uống chén máu tươi con gái dâng lên… Y nghĩ, dù sao cũng chỉ có một lần, một lần mà thôi, chỉ cần hy sinh vài người người không liên quan gì đến y!
Y sai lầm rồi, sai lầm khủng khiếp, y không thể nào quay đầu lại.
Cuối cùng, trước mặt y chỉ còn hai sự lựa chọn. Không phải toàn bộ thôn dân vĩnh viễn trường tồn thì là toàn bộ thôn dân nghênh đón diệt vong.
…
“Cha, sắc mặt cha hình như không tốt lắm.”
“Có lẽ tối qua cha ngủ không ngon giấc.” Y thuận miệng bịa ra một lý do.
“Tối qua cử hành ‘sinh tế’, chắc cha cũng đã mệt. Nếu cha không khỏe thì cứ ngủ nhiều thêm một chút cũng không sao, phần còn lại của ‘sinh tế’ cứ để con xử lý.”
Vừa nghe nhắc đến hai chữ ‘sinh tế’, trong lòng y liền chấn động, đôi môi mấp máy không thành lời.
“Tiệp nhi, về ‘sinh tế’… Từ khi bắt đầu, cha không nghĩ phải dùng đến mười ba ‘lễ vật’. Ý cha là, giảm thành mười hai hoặc mười một…”
Phan Như Tiệp chau lại đôi mày liễu.
“Cha, cha đang nói cái gì? Không phải con nói rồi sao? Mười ba người mới đủ! Một người để kích thích dục vọng thèm ăn của tên quái vật, một người dành riêng cho trưởng thôn là cha, còn lại mười một người vừa vặn chia đều cho tất cả thôn dân.”
“Cha không cần nhiều như vậy…… Cha uống một chén nhỏ như mọi người là được rồi.”
“Chuyện này sao có thể? Cha, cha là trưởng thôn, sao có thể uống một chén máu nhỏ như người khác? Huống chi, thôn dân ai cũng cho rằng địa vị của cha cao cao tại thượng, nhất định phải độc chiếm riêng một ‘lễ vật’.”
“Nhưng mà…”
“Mọi chuyện chỉ có vậy thôi. Nếu cha còn có ý kiến…” Khóe mắt Phan Như Tiệp lóe lên, nhếch môi tạo thành nụ cười lạnh, “Chi bằng để con giúp cha triệu tập toàn bộ thôn dân đến đây biểu quyết, cha thấy thế nào?”
“Không, không cần phiền phức vậy đâu.” Y sượng sùng quay mặt đi, không dám lên tiếng nữa.
Phan Như Tiệp nhẹ nhàng nắm tay y, “Cha, cha đang thương hại đám ‘lễ vật’ à? Chi vậy? Dù cha rất lương thiện… Nhưng cha đừng quên…”
Đột nhiên, con gái dùng sức siết chặt tay y, móng tay cắm sâu vào da thịt. Thoáng chốc, y đau đến ngừng thở vì kinh ngạc, nhưng cả một tiếng rên cũng chẳng dám phát ra.
Con gái giương mắt nhìn y trừng trừng, thanh âm khàn đục cực kỳ giống tiếng sóng biển gào thét giữa đêm khuya.
“Cha à, người cha ôn nhu thiện lương của con, cha đừng quên lúc trước là ai đồng ý cho con phái người rời đảo mang ‘lễ vật’ về. Chuyện đã đến nước này, cha còn làm bộ gì hả? Hừ, cha, cha biết không? Cái dạng giống như cha ấy, có biết người khác kêu là gì không? Kêu là… đạo đức giả!”
Từng chữ từng chữ được Phan Như Tiệp phát ra dị thường rõ ràng, giống như muốn ghim sâu vào đầu y.
“Tiệp nhi…”
Động tác con gái dừng lại một chút, lập tức buông tay ra, mang theo cây trâm cài đầu để mái tóc dài xõa tung trong gió, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào.
“Cha, con còn phải đi xử lý thi thể ‘lễ vật’, không hàn huyên thêm cùng cha được.”
Sắc mặt con gái biến hóa cực nhanh khiến y sững sờ cả buổi mới phản ứng kịp, ngây ngốc gật đầu: “Ừ, làm phiền con nhé.”
“Có gì đâu mà phiền? Cha con với nhau đừng nói những lời khách sáo như thế.” Phan Như Tiệp tạm biệt một tiếng, xoay người đi về phía trước. Đột nhiên, cô ta ngừng bước, cất lời hỏi mà không quay đầu lại nhìn: “Đúng rồi, cha, cha có thể giúp con một việc không? Chuyện này chỉ có cha mới giúp được con thôi.”
Vừa nghe con gái bảo có chuyện cần mình giúp đỡ, y lập tức không chút nghĩ ngợi gật đầu nói đồng ý. Thấy vậy, con gái liền quay đầu về sau, mỉm cười tươi tắn động lòng người, giống như vô cùng vui vẻ: “Cha, việc con muốn cha giúp rất đơn giản, nếu cha đã nói thì nhất định không có vấn đề…”
Không trung xanh thẳm, đường chân trời thẳng tắp đằng xa lấp lánh ánh nắng phản chiếu, từng cơn gió thổi đến mang theo hương vị của biển.
Một cơn thủy triều ập tới, nam nhân bên cạnh dường như cảm thấy thú vị, cởi giầy xăn quần lên tận đầu gối, ‘tách tách’ giẫm chân xuống nước. Thấy nam nhân hưng phấn như vậy, y không khỏi mỉm cười.
Y đứng trên bờ cát, dặn dò với theo nam nhân đang truy đuổi thủy triều: “Phi nhi, xăn quần lên cao một chút đi, cẩn thận coi chừng làm ướt ống quần đấy.”
“Thật tình… Là Tử Phi, không phải Phi nhi, tôi nói với Tích Văn bao nhiêu lần rồi.” Nam nhân hờn dỗi phồng to hai má.
Nam nhân làm ra hành động trẻ con như vậy không hề khiến người khác thấy khó coi mà ngược lại đáng yêu vô cùng.
“Hảo, Tử Phi.” Y gật đầu mỉm cười.
“Phải nhớ kỹ để sau này gọi cho quen chứ…” Nam nhân suy sụp thở dài, “Tôi dám cá, chỉ mấy giây sau Tích Văn liền gọi tôi là Phi nhi.”
Y bật cười: “Phi nhi dễ gọi hơn.”
“Phi nhi dễ gọi, nhưng Tử Phi sẽ càng thuận miệng.”
Nam nhân bất mãn lẩm bẩm vài câu, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý.
“Thôi bỏ đi. Mai mốt lúc thân mật với Tích Văn, muốn nghe Tích Văn gọi tôi là Tử Phi, chỉ cần tôi làm mấy chuyện xấu một chút, lời Tích Văn nói tự nhiên êm tai.”
“Phi… Phi… Phi nhi!”
Nháy mắt, mặt y đỏ bừng lên, nóng đến muốn bốc hơi, còn nam nhân thì mặt mày hớn hở cười to.
“A, thấy chưa, Tích Văn vừa gọi tôi là Phi nhi. Quả nhiên muốn Tích Văn ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có thời điểm kia là hữu dụng nhất.”
“Phi nhi!”
“Ân, tôi ở đây.”
Nụ cười trên gương mặt nam nhân càng nở rộ. Tay phải của hắn chậm rãi tiến đến gần y, xoa xoa cổ, sau đó dọc theo xương sống rơi xuống tấm lưng, dịu dàng ôm nhẹ.
“Thật tốt quá, tinh thần Tích Văn có vẻ khá hơn nhiều rồi. Mấy ngày nay Tích Văn trông cứ ủ rũ thế nào ấy, tựa như sẵn sàng bật khóc lúc vắng người.”
Nam nhân nói vậy khiến y thoáng sửng sốt, vội vã chuyển tầm mắt, nhìn về phía mặt biển lấp lánh ánh mặt trời.
“Tích Văn không muốn nói ư?”
Đối với câu hỏi của nam nhân, y lại càng thêm run rẩy cắn môi dưới, không thốt nên lời.
“Tích Văn không nói là vì chuyện có liên quan đến tôi?” Trầm ngâm hồi lâu, nam nhân chăm chú nhìn y không hề chớp mắt.
Chậm rãi, y ngước mắt nhìn nam nhân.
“…Phi nhi, cậu hãy thành thân với Tiệp nhi.”
Trong khoảnh khắc, nam nhân trừng to hai mắt, vẻ mặt không dám tin. Còn y, rốt cuộc vẫn không thể nhìn thẳng vào nam nhân, bờ mi rũ xuống, ép buộc chính mình phớt lờ con đau nơi g ngực, thốt ra những lời tàn khốc.
“Cùng Tiệp nhi thành thân đi, nó vẫn luôn chờ cậu.”
“Cùng cô ta thành thân? Tích Văn muốn tôi cùng cô ta thành thân? Ha…”
Bờ vai nam nhân run rẩy, yết hầu phát ra tiếng cười khan, đôi mắt u ám lạnh lùng phóng thẳng vào y.
“Cô ta thích tôi, vì tôi nên mới trì hoãn không chịu lấy chồng, cho nên tôi phải có trách nhiệm lấy cô ta? Ý của Tích Văn là vậy đúng không? Như vậy là sao? Hả? Như vậy là sao? Tích Văn nói cho tôi biết, như vậy là sao?”
Nam nhân mặt đầy phẫn nộ đẩy mạnh vai y, làm y ngã xuống đất. Hắn đè lên người y, hai tay túm chặt vạt áo.
“Có phải Tích Văn nghĩ rằng tôi sẽ nói ‘Nếu đã vậy, tôi lập tức thành thân cùng cô ấy’? Cô ta thích tôi, muốn thành thân với tôi, đâu liên quan gì đến tôi! Người quan trọng nhất của tôi chỉ có một mình Tích Văn, vì sao Tích Văn muốn đem tôi giao cho người khác? Chẳng lẽ Tích Văn chưa từng để ý đến tôi? Đối với Tích Văn, tôi không hề có một chút ý nghĩa?”
Nam nhân lớn tiếng rít gào. Đồng thời, hai dòng chất lỏng trong suốt cũng không hề báo trước mà lăn dài trên má, rơi xuống mặt y.
Rất nóng. Nước mắt của nam nhân tựa hồ có thể đốt cháy kẻ khác.
Y không tự chủ được vươn tay ra, sờ lên hai má nam nhân, ngón tay lạnh băng chạm vào chất lỏng ấm áp.
Nam nhân nắm lấy tay y, hai mắt nhắm nghiền mặc cho y dịu dàng an ủi, từng giọt từng giọt lệ vẫn không ngừng trào ra, làm cho hàng mi dài của nam nhân tựa như vương vấn những hạt mưa nhỏ xíu.
“Người quan trọng nhất, khiến tôi quan tâm nhất, chỉ có Tích Văn… Nhưng Tích Văn lại không như vậy… Cũng không sao, tôi luôn tự nói với chính mình, cho dù như vậy cũng không sao hết…”
“Phi nhi…” Y nghẹn ngào.
Toàn thân nam nhân run rẩy như phát sốt.
“Tích Văn không thèm để ý tôi cũng không sao… Chỉ cần tôi có thể ở bên cạnh Tích Văn… Tôi vẫn luôn tự nói với bản thân như thế… Chính là, Tích Văn không cần tôi nữa ư? Cảm thấy tôi… vướng bận?”
Nam nhân mở mắt ra, trong đôi mắt sũng nước tràn ngập tuyệt vọng đau thương, khiến ngực y đau như bị kim châm, đau đến mức không thở nổi.
“Tôi sẽ ngoan ngoãn mà. Nếu Tích Văn ghét tôi tùy hứng, tôi sẽ không tùy hứng. Ghét tôi làm nũng, tôi sẽ không làm nũng. Sẽ rất ngoan rất ngoan, tuyệt đối không làm những chuyện Tích Văn không thích, cũng không ép Tích Văn phải gọi tôi là Tử Phi. Cho nên, Tích Văn đừng rời khỏi tôi, cũng đừng đẩy tôi đi, được không? Tôi tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện Tích Văn chán ghét nữa…”
Không thể khống chế, nước mắt y tuôn trào khỏi hốc mắt. Y dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy nam nhân yếu ớt.
–Không có cách nào. Nam nhân này không có cách nào rời khỏi y, mà y cũng không có cách nào đẩy đi nam nhân cần y như thế…
Tiệp nhi, đứa con gái yêu dấu của y, xin hãy tha thứ cho y ích kỷ.
Đợi đến lúc nam nhân không cần y nữa, y cam đoan nhất định sẽ thẳng thắn buông tay, để nam nhân rời đi.
Cho nên, ít nhất là bây giờ… Chỉ bây giờ thôi, để y được đắm chìm trong cảm giác nam nhân cần y…
“Tích Văn… Tích Văn… Tích Văn của tôi…”
Nam nhân hôn lên tay y, nhẹ nhàng mà tinh tế lướt qua từng đốt ngón tay. Sau đó, nam nhân từ từ cúi người, đặt lên môi y nụ hôn sâu thẳm.
Ôn nhu rồi lại nôn nóng, khiến những giọt nước mắt vẫn còn chưa khô của y một lần nữa nhịn không được tuôn rơi.