Suốt buổi tối lòng ta cứ thấp thỏm không yên nên đương nhiên ngủ không ngon giấc. Cho đến khi tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, ta lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, đơn giản rửa mặt chải đầu, thay một bộ quần áo gọn gàng.
Vừa đặt tay vào nắm đấm cửa, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, chấn động truyền thẳng đến lòng bàn tay, khiến ta nháy mắt toát mồ hôi lạnh.
Sẽ không phải lại là…
Nhưng nghe được thanh âm quen thuộc kia, tâm tình treo lơ lửng của ta rốt cuộc được thả lỏng.
“Trương Hàn, cậu thức chưa?”
Là Giang Lễ. Ta vội vàng mở cửa ra.
Giang Lễ dường như có chút ngạc nhiên với tốc độ mở cửa cực nhanh này. Giây tiếp theo, cậu ta nhíu nhíu mày, ngón tay cái nhẹ nhàng đặt lên hốc mắt của ta.
“Cậu ngủ không ngon giấc à?”
Ta nhìn cậu ta, nghiêng đầu cười nói: “Cũng được, đêm qua cậu rất lo lắng ư?” Mắt ta giống gấu mèo, nhưng tinh thần cậu ta thoạt nhìn cũng không tốt hơn là mấy.
Giang Lễ kinh ngạc nhìn ta.
“…Sao vậy? Mặt của tôi có gì à?” Chắc không phải còn dính kem đánh răng ở khóe miệng chứ? Ta vội chùi chùi miệng.
Giang Lễ lắc đầu, ánh mắt rũ xuống, thấp giọng nỉ non: “Trương Hàn, cậu đó… cứ luôn như vậy… Cậu đừng đùa bỡn tôi nữa…”
Ta vừa ngạc nhiên vừa hoang mang, không hiểu cậu ta làm sao mà thốt ra câu này, trong khi còn đang ngơ ngác tìm manh mối thì Giang Lễ thu lại ánh mắt, một lần nữa dừng trên mặt ta, khuôn mặt hiện lên nụ cười tự giễu.
“Cậu không hiểu… Tôi thích cậu nhất ở điểm này, lại so với bất cứ ai khác oán hận cậu nhất ở điểm này… Luôn chỉ có mình tôi để ý… Sao lại là cậu chứ…”
Ngón tay cái của Giang Lễ vẫn đè trên hốc mắt ta, mà bàn tay kia thì lại nhẹ nhàng vuốt ve hai má ta.
Động tác của Giang Lễ thật ôn nhu, ta nghĩ nhất định có rất nhiều cô gái khát khao được cậu ta đối xử ôn nhu như thế. Thế nhưng ánh mắt cậu ta lại âm trầm vô cùng, bị cậu ta nhìn, ruột gan ta như bị hàng vạn con ngựa phóng qua, luống cuống mà không cách nào ngừng lại – ta cảm thấy ta nhanh chóng sẽ bị ngập chìm trong đôi mắt hắc ám sâu không thấy đáy kia.
Giang Lễ thấp giọng nói như mơ hồ: “Trương Hàn, nếu cậu còn tiếp tục không hiểu, cho dù cậu muốn đùa bỡn ta… Ta trốn không thoát, cũng không muốn né tránh nữa…”
Tốt rồi, ta mười phần xác định đầu óc của ta đã biến thành hồ dán, hoàn toàn không thể hoạt động. Nếu nói như mấy thủ pháp thể hiện trong tranh châm biếm, lúc này hai mắt ta đã biến thành lốc xoáy, cả người choáng váng.
Giang Lễ rút tay về, gương mặt cùng ánh mắt đều khôi phục vẻ cao cao tại thượng, coi rẻ tất cả như trong ấn tượng của ta.
“Thời gian này không khí trên đảo là trong lành nhất, còn có thể nhìn thấy sương mù bao quanh những ngọn núi, cậu có hứng thú đi với tôi không, thuận tiện có thể thưởng thức một chút?”
Điều ta có thể làm chính là ngơ ngác gật đầu.
Khi ra trước cửa khách sạn, ta thấy ông chủ khách sạn đang chuẩn bị bữa sáng. Anh ta mỉm cười hiền lành với chúng ta, nói một câu “Chào buổi sáng.” sau đó tiếp tục bận rộn làm việc.
Tựa hồ như mọi thứ đều rất bình thường, tựa hồ.
Năm giờ bốn mươi phút, đã có thể nhìn thấy thôn dân quen thức sớm nhàn nhã đi dạo trên đường, hưởng thụ thời điểm bình minh lên.
Từ khi cảm thấy có điểm không ổn, ta vẫn luôn để ý mọi chuyện, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm ra chỗ quái dị.
Dần dần rời xa thôn trang, hướng về phía bến cảng, cho đến khi chung quanh không còn ai khác, Giang Lễ từ khi rời khỏi khách sạn vẫn duy trì vẻ trầm mặc lúc này mới mở miệng nói chuyện.
“Đêm qua… có xảy ra sao?”
Ta gật đầu.
“Có, nhưng tôi nghe theo lời dặn của cậu nên không mở cửa. Sau đó ông chủ kia liền bước sang căn phòng kế bên…”
Vẻ mặt Giang Lễ không chút thay đổi.
“Người ở phòng kế bên mở cửa?”
Tuy là câu nghi vấn, nhưng dựa vào ngữ khí của Giang Lễ thì đã khẳng định được đáp án.
Ta nắm chặt cổ tay Giang Lễ, bức thiết muốn nghe được đáp án từ trong miệng cậu ta.
“Giang Lễ, đây là xảy ra chuyện gì? Tôi cứ cảm thấy người trong thôn trang là lạ…”
Giang Lễ không rút tay ra, mặc ta dùng sức nắm chặt, vẫn cứ lẳng lặng nhìn ta.
“…Tóm lại, tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện.” Cậu ta nói.
Môi ta run rẩy, nặn ra nụ cười cứng ngắc, hỏi: “Tôi sẽ có chuyện gì chứ? Ý cậu là sự kiện tự sát tập thể kia sao?”
“Trương Hàn, cậu không phải kiểu người đi làm mấy chuyện tự sát.”
Giang Lễ nói xong, ánh mắt nhìn ta chăm chú không hề di động, tựa như có thể xuyên qua đôi mắt nhìn thấu linh hồn ta.
“Nếu có người phải chết, cậu chẳng thà hy sinh người khác cũng muốn để bản thân mình sống sót… Nếu thật sự có cô gái nào dám hại cậu thảm như vậy, cậu sẽ không muốn chết, cậu chỉ nghĩ phải làm sao tìm được cô ta, hung hăng trả thù, khiến cô ta sống không bằng chết… Người như cậu, sao có thể muốn tự sát? Càng đừng nói cái gì tham gia tự sát tập thể.”
Hóa ra Giang Lễ đã sớm biết ta tham gia vụ tự sát tập thể này là có ý đồ riêng.
Lòng ta chấn động, tự hiểu nói xạo với Giang Lễ là vô ích, đành phải cười khổ giải thích: “Tôi cũng là có nỗi khổ tâm. Hiện tại tôi chỉ là phóng viên của một tòa soạn báo nhỏ, nhưng mà tôi thất bại lắm. Hai tháng trước, cấp trên nói phải tìm ra một tin tức gây chấn động, có thể kích động lòng người, một tin tức làm chao đảo xã hội.”
Giang Lễ nói: “Cho nên cậu thông qua mối quan hệ, tham gia vụ tự sát tập thể này, cho rằng nó có thể là cơ hội trở mình của cậu.”
“… Đúng vậy.” Người thông minh thật là đáng ghét.
Giang Lễ nhìn về phía đỉnh núi vẫn lượn lờ sương trắng, ánh mắt hờ hững không nhìn ra chút cảm tình.
“Trương Hàn, lần này căn bản không phải tự sát tập thể gì cả. Tuy rằng những người đó thật sự đến hòn đảo này tìm chết, nhưng nếu bọn họ nhìn thấy những gì sắp xảy ra đêm nay, từ sâu dưới đáy lòng bọn họ sẽ hối hận vì sao lại có ý niệm muốn chết trong đầu, và bọn họ sẽ càng hối hận hơn vì đã đặt chân đến đây.”
Ta nghi hoặc nhíu mày, “Tôi không hiểu. Giang Lễ, tối nay sẽ xảy ra chuyện gì? Hôm qua Vương Bách Thành bị ông chủ kia gọi ra ngoài, có liên quan đến chuyện xảy ra tối nay mà cậu nói ư?”
“Cậu không cần biết, biết rồi đối với cậu chỉ càng thêm nguy hiểm.” Thanh âm Giang Lễ có chút mệt mỏi, “Tóm lại, cậu phải rời khỏi hòn đảo này, tôi đã chuẩn bị cho cậu một chiếc ca-nô…”
Nói tới đây, Giang Lễ đột nhiên dừng lại, hai mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn về phía trước.
Nhìn theo tầm mắt Giang Lễ, ta thấy một cô gái xinh đẹp đang bước lên từ cầu thang bến cảng, vẻ mặt mỉm cười châm biếm nhìn chúng ta.
“Tiểu Giang Lễ, ta đã biết con sẽ không ngoan mà.”
Sắc mặt Giang Lễ hoàn toàn tái xanh.
“Dì Phan, để cậu ấy đi đi, con có thể thay thế cậu ấy…”
Dì Phan? Ta ngoại trừ kinh ngạc thì vẫn là kinh ngạc. Tuổi tác Phan Như Tiệp thoạt nhìn cũng không chênh lệch với chúng ta lắm, hay là có quan hệ thân thích gì?
Trong khi ta còn đang đắm chìm tự hỏi, chỉ thấy sau gáy đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức xông thẳng lên đại não, sau đó ta lập tức mất đi tri giác, cái gì cũng không biết.
“Đau quá…”
Ta tỉnh lại, xoa xoa sau gáy. Chung quanh rất tối, chỉ có ngọn nến nhỏ ở góc tường phát ra ánh sáng.
“Trương Hàn, cậu tỉnh rồi?”
Nghe được tiếng của Giang Lễ, ta theo bản năng quay đầu lại nhìn. Cậu ta ở một góc tường khác, cách một khoảng khá xa so với ta và ngọn nến, ánh sáng không thể chiếu đến đó, cho nên ta cố mở to hai mắt thế nào cũng không nhìn rõ cậu ta được. Khi muốn đi đến gần Giang Lễ, ta mới phát hiện toàn thân bị trói chặt bằng xích sắt, căn bản không cách nào dùng lực đứng lên, chỉ có thể chật vật vặn vẹo thân thể. Ta có cảm giác ta đã trở thành động vật nguy hiểm đang kích động.
Giang Lễ chậm rãi nói: “Nếu cậu muốn nhúc nhích, tôi đề nghị cậu nên lăn đi.”
“…” Trán ta nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật sự vô cùng cám ơn lời đề nghị của cậu, bất quá tôi nghĩ cái này không cần đâu.”
“Vậy sao? Đúng là đáng tiếc quá. Cậu có biết tại sao tôi ở đây không?”
Ta hướng một ánh mắt khinh bỉ về phía cậu ta.
“Còn có lý do gì nữa? Không phải là bị giam vào đây giống tôi sao?”
Chỉ nghe Giang Lễ nhẹ nhàng cười lên: “Đúng vậy. Bởi vì tôi muốn cứu một người, cho nên biết tự lượng sức mình mà chống lại một đám người. Kết quả biến thành cái dạng này.”
Ta nhíu mày, cảm thấy hứng thú hỏi: “Cậu không phải bị đánh đó chứ?”
Giang Lễ nói: “Đúng, hơn nữa còn bị đánh rất thảm. Tôi nghĩ mặt của tôi hiện tại nhất định có đủ năm màu, phi thường đa dạng phong phú.”
“Thật à? Tôi muốn nhìn!” Giang Lễ bị đánh kìa! Hơn nữa còn bị đánh rất thảm đó nha! Ta đột nhiên tràn đầy hưng phấn, ngay cả thanh âm cũng mang theo kỳ vọng phấn chấn.
“Vậy cậu cứ lăn lại đây mà nhìn.”
“…”
Tuy rất muốn cười nhạo Giang Lễ đã bị đánh thành cái đầu heo, nhưng nếu lăn lăn đến đó… Ta nghĩ người bị cười nhạo hẳn sẽ đổi thành ta.
“Tôi hôn mê bao lâu rồi?” Gió chiều nào theo chiều nấy, ta nhanh chóng đổi đề tài.
“Hơn nửa tiếng, tôi nghĩ vậy.”
“Nè, Giang Lễ, hiện tại cậu có hứng thú giải thích với tôi toàn bộ sự việc chưa?”
Giang Lễ trầm mặc rất lâu, đến mức ta cơ hồ nghĩ cậu ta đang ngủ.
“Giang Lễ?” Ta thử gọi cậu ta lần nữa.
“Cậu trước hết cứ ngủ một chút đi. Đêm qua cậu ngủ không ngon giấc, không phải sao?”
“Tôi nói Giang Lễ Giang đại ca Giang lão đại, bây giờ là tình huống gì hả, cậu bảo tôi làm sao ngủ?” Đã đến mức này, Giang Lễ vẫn không dự định giải thích. Đối với trình độ ngoan cố của cậu ta, ta thật không biết dở khóc dở cười mới tốt hay tức giận không ngớt mới tốt.
Ngữ khí của Giang Lễ rất bình tĩnh: “Nhắm mắt lại, lâu dần cậu tự nhiên sẽ ngủ.”
Không thể moi được đáp án từ miệng Giang Lễ, ta chẳng còn gì để làm, đành phải nghe theo lời cậu ta nhắm mắt lại, chờ Chu công tìm tới cửa.
Không biết do hôm qua không ngủ hay do thần kinh ta quá lớn, tích tắc tích tắc, ta thật sự ngủ mất, hơn nữa ngủ rất sâu.
Khi ta tỉnh lại là do bị đói mà tỉnh. Bao tử kêu réo không ngừng, dạ dày con người khi trống rỗng sẽ sinh ra rất nhiều a-xit chua khiến người ta không thể bỏ qua cảm giác đau đớn.
“Đói quá…” Không có nước làm dịu cổ họng, ngay cả thanh âm của ta cũng trở nên khô khốc khàn khàn, “Giang Lễ, cậu tỉnh chưa? Bây giờ mấy giờ rồi?”
Chốc lát sau, Giang Lễ trả lời: “Nếu tôi nhìn không lầm thì hẳn là sáu giờ tối.”
Ta cố gắng lờ đi kháng nghị của dạ dày, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, cười nói: “Hắc hắc, nếu nhìn đồng hồ không rõ, cậu có thể đến gần ánh nến để nhìn a.”
“Không cần.” Giang Lễ trả lời rất kiên quyết, không chút nào dây dưa.
“Quỷ hẹp hòi, để tôi nhìn một chút có chết đâu.”
“Không chết, nhưng tôi cũng không có hứng thú trở thành trò cười của cậu.”
Ta không cam lòng bĩu môi, đang muốn thử thuyết phục thêm thì từng đợt âm thanh xích sắt “Đinh đang đinh đang” tựa như vang lên ở phía xa.
Có người đến đây! Trong nháy mắt ta trở nên khẩn trương.
Năm gã thôn dân tiến vào, trên tay đều cầm theo ngọn đuốc, dưới ánh lửa chiếu rọi, sắc mặt bọn họ thật không chút sức sống.
Nhờ phúc của bọn họ, ta rốt cuộc đã nhìn thấy mặt Giang Lễ. Tuy cậu ta nói bị đánh rất thảm, nhưng theo ta thấy cũng chẳng thảm lắm, nhiều nhất chỉ bị bầm tím mấy chỗ, khuôn mặt bị đánh kia vẫn dễ nhìn. Ta vốn tưởng rằng cậu ta sẽ bị đánh đến nỗi mặt mày sưng tấy biến dạng, giống một cái mâm đa dạng màu sắc.
Tuy chúng ta đều bị trói gô như nhau, nhưng Giang Lễ không bị tùy tiện ném xuống đất giống ta. Cậu ta được bọn họ đãi ngộ tốt hơn nhiều, được ngồi dựa vào tường, cho nên cảm giác không chật vật lắm.
“Tôi muốn gặp dì Phan.” Hai mắt Giang Lễ không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm gã thôn dân dẫn đầu.
“Bỏ cuộc đi, Giang Lễ. Cậu biết rõ nhất định phải thu thập đủ mười ba mười, thiếu một người cũng không được.”
Câu trả lời của gã thôn dân dường như đã được Giang Lễ dự đoán trước, chỉ nghe cậu ta lạnh lùng nói: “Tôi biết, cho nên tôi tự nguyện thay thế cậu ta, xin các người để cậu ta rời khỏi đây.”
“Không được. Giang Lễ, cậu bỏ cuộc đi, đừng chọc giận trưởng thôn, bằng không ngay cả cậu cũng sẽ chết. Chúng ta nhìn cậu trưởng thành, làm sao nhẫn tâm nhìn cậu bỏ mạng vô ích?”
Nhìn Giang Lễ trưởng thành? Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, mấy người này bộ dáng cũng chỉ tương đương Giang Lễ mà?
Nghi vấn của ta ngày càng nhiều hơn.
Mấy gã thôn dân không để ý đến Giang Lễ nữa, đem chúng ta kéo dậy từ trên mặt đất, dẫn ra ngoài.
Hóa ra chúng ta không bị giam ở quá xa, chỉ bị nhốt ở một căn nhà dân trong thôn. Rời khỏi nhà, ta thấy sắc trời đã tối mịt.
Giang Lễ bị gã thôn dân dắt đi bên cạnh ta. Cậu ta đầu tiên liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó cúi đầu.
Ta cũng cúi đầu theo, dùng khóe mắt chú ý bờ môi Giang Lễ.
Chờ lát nữa, nhìn ta hành động mà di chuyển.
Ta dùng sức trừng mắt nhìn, tỏ vẻ đã hiểu ý.
Mấy gã thôn dân đưa chúng ta đến quảng trường trong thôn. Hình như tất cả thôn dân đã tập trung tại đây, bọn họ tạo thành một vòng tròn, ở giữa vòng tròn có mấy ‘đồng bạn’ đã bị khống chế giống chúng ta, nhưng bọn họ chỉ bị dây thừng buột chặt hai tay thôi.
Ở bên kia, có hai đống gỗ lớn, ta ngửi được mùi xăng nồng đậm từ hai đống gỗ chưa đốt ấy bay tới. Ngay trung tâm, có một thùng sắt to lớn dài chừng hai mét, rộng chừng bốn mét
Không khí giữa đám thôn dân phi thường phấn khởi, phảng phất như khẩn thiết chờ mong điều gì.
Bỗng dưng, tiếng ồn ào sôi sục biến mất, khắp nơi một mảnh yên tĩnh. Đầu của đám thôn dân đồng loạt quay về một hướng.
Phan Như Tiệp một thân y phục liền thân màu trắng, chậm rãi bước xuyên qua đám thôn dân, tiến về trung tâm vòng tròn.
“Các vị, hai mươi năm một lần, ngày phục sinh của chúng ta lại tới.”
Phan Như Tiệp nhẹ mỉm cười, giờ phút này toàn bộ quyến rũ mê người lúc trước đã biến mất, biểu tình thần thánh tựa như một thánh sứ thành tín nhất.
“Năm nay, vẫn như cũ có mười ba tế phẩm, vì sự phục sinh của chúng ta mà cống hiến sinh mệnh nhỏ bé của bọn chúng.”
Thực hiện xong bài phát biểu ngắn gọn, Phan Như Tiệp xoay đầu nhìn về phía gã thôn dân đang cung kính đứng phía sau, mỉm cười: “Đưa hắn ra đi.”
“Dạ, trưởng thôn.”
Gã thôn dân lấy ra một chiếc chìa khóa, mở chiếc thùng sắt rồi bước vào, không lâu sau, ta nghe tiếng xích sắt vang lên từng hồi.
Gã thôn dân dùng xây xích kéo một người như kéo chó ra.
Nhìn theo thân hình thì đó là một người đàn ông. Anh ta rất bẩn, quần áo cũng rách nát, như là mấy trăm năm rồi không tắm rửa. Anh ta nằm trên mặt đất, dường như không có khí lực nhúc nhích, chỉ có thể hơi hơi nhúc nhích cái đầu.
Ta hít ngược một hơi.
Mặt người đàn ông kia rất bẩn, nhưng ta vẫn có thể nhìn rõ hai mắt anh ta. Đồng tử màu vàng, có chút u ám của kim loại.
Phan Như Tiệp liếc nhìn ta một cái, sau đó chuyển về phía Giang Lễ vẻ mặt cứng ngắc.
“Ha ha, tiểu Giang Lễ, không cần khẩn trương, nó không phải người thứ nhất đâu. Là người thứ hai, ngày mai mới đến phiên nó, cho nên con còn thời gian nói lời từ biệt với nó.”
Giang Lễ xanh mặt, cắn răng oán giận trừng mắt nhìn Phan Như Tiệp. Ta có thể nhận ra cậu ta thực sự nổi giận rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy cậu ta phẫn nộ.
Phan Như Tiệp lộ ra nụ cười thắng lợi, giơ một tay lên, nói: “Dâng lễ vật thứ nhất.”
Hai gã thôn dân cường tráng lập tức lôi một ‘đồng bạn’ ra. Ta nhớ ông ta tên gọi Tống Gia Văn, hơn bốn mươi tuổi, không có con cái, bị công ty sa thải, vợ ông ta cùng người tình mang theo tất cả tài sản bỏ trốn, đáng thương vô cùng.
Tống Gia Văn bị hai gã thôn dân quăng đến trước mặt người đàn ông kia, toàn thân nằm dài trên đất. Bọn họ lại dùng thứ vũ khí bằng sắt giống như cái xiên, trực tiếp xuyên qua người ông ta, cắm vào mặt đất.
Tống Gia Văn phát ra tiếng kêu rên cực kỳ bi thảm, máu tươi chảy thành vũng lớn.
Người đàn ông kia bỗng nhiên kích động hẳn lên. Anh ta liều mạng bò tới gần Tống Gia Văn, sau đó mở miệng, hướng về phía cổ cùng bả vai Tống Gia Văn liên tiếp cắn xuống…
Ta xác định đã nghe tiếng xương người gãy nát, nhưng ta thật không biết người đàn ông kia rốt cuộc làm sao gặm nát xương cốt Tống Gia Văn.
Máu tươi văng ra xung quanh tứ tán.
Tống Gia Văn không còn kêu rên nữa, nhưng người đàn ông kia vẫn tham lam hút, khắp nơi chỉ còn vang lên thanh âm hút máu tươi của anh ta.
Da đầu ta run lên, tóc gáy dựng ngược.
Gã thôn dân tiếp tục lấy ra thứ vũ khí bằng sắt giống như xiên ba chĩa, hướng về phía người đàn ông, nhưng không phải để xuyên qua thân thể anh ta mà chỉ chặn cổ cùng hai tay anh ta lại, hạn chế hành động của anh ta.
Hút được máu tươi, người đàn ông dường như có thêm chút khí lực, giãy dụa muốn thoát khỏi thứ kia, thế nhưng khí lực vẫn còn chưa đủ.
Gã thôn dân nửa quỳ trên mặt đất, lấy ra một cây dao và một cái chén. Hắn cắt cổ tay người đàn ông rồi thật cẩn thận hứng dòng máu đỏ chảy vào trong chén.
Trong khi gã thôn dân đó đang hứng máu, hai gã thôn dân khác rút thứ vũ khí trên người Tống Gia Văn ra, tùy tiện đem thi thể ông ta quăng vào đống củi đằng kia. Ngọn lửa bùng lên, nhờ được tưới xăng lúc nãy nên mãnh liệt bốc cháy.
Chén máu nhanh chóng được hứng đầy. Đến khi kết thúc, cổ tay người đàn ông không còn chảy máu nữa.
Gã thôn dân hai tay cầm chén máu tươi, cung kính dâng lên cho Phan Như Tiệp.
“Trưởng thôn, mời dùng.”
Phan Như Tiệp mỉm cười gật đầu, tiếp nhận chén máu, một hơi uống cạn. Đám thôn dân vì động tác của cô ta mà nhiệt liệt hoan hô.
Khi ta nhìn thấy Phan Như Tiệp sắc mặt không đổi, thậm chí còn có vẻ sung sướng khi uống xong chén máu, ta chỉ có một cảm tưởng – người dân nơi đây, toàn bộ điên rồi.
Phan Như Tiệp động tác tao nhã lau đi vết máu trên khóe miệng, hai tay giơ lên cao, đám thôn dân đang hào hứng lập tức im lặng. Tầm mắt cô ta chậm rãi dời về phía Giang Lễ.
“Tiểu Giang Lễ, đây là lần thứ hai con nhìn thấy tế điển của chúng ta, con có cảm tưởng gì không?”
“…” Giang Lễ không nói gì, dùng trầm mặc thay cho câu trả lời.
Phan Như Tiệp hơi nheo mắt lại, đưa hai ngón tay ra so sánh: “Tiểu Giang Lễ, dì Phan vẫn sẽ đối xử tốt với con… Hiện tại dì Phan cho con hai lựa chọn. Thứ nhất, con và bằng hữu của con sống chết có nhau, ngay mai đến phiên bằng hữu của con làm lễ vật, con sẽ chết cùng nó. Thứ hai, con bỏ mặc bằng hữu của con, trở thành một phần tử trong chúng ta, ngày mai tiếp nhận huyết lễ rửa tội. Đương nhiên, máu con uống, là do bằng hữu của con dâng hiến…”
Ta đột nhiên chấn động, trên lưng chỉ cảm thấy một trận lạnh buốt. Nếu như người lựa chọn đổi thành ta, ta nghĩ ta nhất định chọn cái thứ hai, chỉ cần có thể tiếp tục sống sót…
Còn sống, là còn có hy vọng, nếu chết rồi thì cái gì cũng vô nghĩa.
Giang Lễ trầm mặc rất lâu. Trong một khắc, ánh mắt cậu ta ngước lên, liếc nhìn ta một cái, sau đó chuyển về phía Phan Như Tiệp. Vẻ mặt thống khổ nghiến chặt răng, cậu ta chậm rãi nói rõ ràng từng chữ: “…Con chọn cái thứ hai.”
Ta kích động giãy dụa, nhưng cố thế nào cũng không thoát khỏi được sự khống chế của hai gã thôn dân, đành phải trừng to đôi mắt đỏ ngầu nhìn Giang Lễ, chửi ầm lên: “Cậu cái tên khốn nạn không có nghĩa khí này!”
Giang Lễ mặt không chút thay đổi nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: “Chết một người so với chết hai người vẫn tốt hơn. Nếu không cứu được cậu… Thực xin lỗi, tôi cũng không cần chết chung với cậu.”
“Giang Lễ, cậu là đồ bỉ ổi không máu không nước mắt, tôi có chết cũng không…” Còn chưa kịp mắng xong, miệng của ta đã bị gã thôn dân dùng vải bố buột chặt.
“Tiểu Giang Lễ của ta quả nhiên thông minh. Mạng sống kẻ khác thì tính là gì chứ? Chỉ có mạng sống của mình mới là quan trọng nhất.” Phan Như Tiệp vừa lòng mỉm cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho gã thôn dân cởi dây xích trói Giang Lễ.
Ta dùng ánh mắt còn được tự do liều mạng trừng Giang Lễ, thế nhưng sắc mặt Giang Lễ vẫn hờ hững như cũ, thậm chí liếc mắt nhìn ta một cái cũng không thèm.
“Được rồi, dù có hơi nhanh một chút, nhưng hôm nay cứ dừng ở đây đi. Chúng ta còn phải tổ chức yến hội, chúc mừng tiểu Giang Lễ cuối cùng đã thật sự trưởng thành.” Phan Như Tiệp vẻ mặt vui vẻ, ngữ khí dịu dàng phân phó: “Đem đám lễ vật kia đi đi, nhớ kỹ, phải cẩn thận chiếu cố cho tốt bọn chúng.”
“Dạ, trưởng thôn.”
Mấy gã thôn dân dùng xích sắt buột chặt cổ người đàn ông, lần này bọn họ dùng đến hai sợi xích, một trước một sau đều có người giữ chặt. Sợi xích chắc chắn như thế, dù người đàn ông đã có thêm chút khí lực muốn chạy trốn cũng khó mà trốn nổi.
Phan Như Tiệp xoa xoa hai bên huyệt thái dương, vẻ mặt uể oải: “Tiểu Giang Lễ, lại đây đỡ dì Phan nào, dì Phan hơi mệt.”
“Dạ.” Giang Lễ gật đầu nghe lời.
Ta nhìn chằm chằm theo bóng dáng Giang Lễ, âm thầm nắm chặt bàn tay đổ đầy mồ hôi, nghe được tiếng tim đập trong ***g ngực mãnh liệt như tiếng trống.
Chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Đột nhiên, Giang Lễ dùng toàn bộ cơ thể đẩy mạnh một gã thôn dân. Gã thôn dân đó do bất ngờ nên không kịp đề phòng, cả người bị Giang Lễ đánh bay, còn đụng ngã một gã thôn dân khác nữa.
Mà gã thôn dân bị đụng ngã kia chính là người phụ trách giữ chặt sợi xích sắt phía sau người đàn ông. Người đàn ông đó tựa hồ nhạy bén vô cùng, vừa phát hiện sợi xích sắt phía sau không bị ai khống chế, anh ta lập tức nhằm vào gã thôn dân đằng trước, miệng hé ra, chuẩn xác cắn vào cổ gã thôn dân.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng vào tai mọi người, thời gian giống như ngưng đọng ở một khắc này, toàn bộ mọi người đều chăm chú nhìn người đàn ông đang tham lam hút máu gã thôn dân – ngoại trừ Giang Lễ.
Giang Lễ xử lý xong gã thôn dân kia, lập tức tiến về phía ta, nắm tay không chút lưu tình tống thẳng vào mặt gã thôn dân đứng đằng sau ta.
Mấy gã thôn dân khác chẳng ai ngăn cản Giang Lễ, kể cả Phan Như Tiệp. Bọn họ giống như đều bị nhấn chìm trong cơn ác mộng, chỉ một mực sững sờ nhìn gã thôn dân không may bị người đàn ông kia hút máu. Suốt cả quá trình hút máu này, hẳn là chưa đến mười giây đồng hồ.
Hút hết máu, người đàn ông kia buông gã thôn dân đã không còn dấu hiệu sự sống ra, thân thể anh ta nhẹ nhàng cử động, sợi xích đang trói chặt anh ta lập tức vỡ nát, “Leng keng leng keng” rơi trên mặt đất.
Anh ta xoay xoay cổ một chút, giống như thư giãn gân cốt, mà biểu tình vốn dĩ lờ đờ cũng trở nên tràn đầy sức sống. Ngay cả đôi mắt màu vàng có chút u ám, lúc này dường như cũng sáng rực.
Động tay động chân một chút, Giang Lễ rốt cuộc mở được dây xích sắt trên người ta.
“Trương Hàn, đi mau! Không thể ở đây nữa!”
Thế nhưng, ta chỉ có thể học theo mấy gã thôn dân mà ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Không phải ta không muốn chạy, chỉ là cảnh tượng kinh hoàng trước mắt đã thu hút toàn bộ lực chú ý của ta.
Gã thôn dân ta cho rằng đã chết toàn thân lảo đảo đứng dậy, trước tiên dùng phương thức đầy quái dị là tứ chi thẳng tắp chạm đất để khởi động thân thể, tiếp theo mới thu tay về, lợi dụng phần sức ở eo chậm rãi nâng nửa người trên lên.
Gã thôn dân kia còn sống?
Không, không có khả năng. Gã thôn dân kia đã bị cắn thủng một lỗ lớn ở cổ, ta có thể nhìn rõ từng thớ thịt bên trong cùng xương cốt trắng bệch, còn có thể nhìn thấy mạch máu đang tí tách nhỏ ra từng giọt.
Gã thôn dân chết đi sống lại xoay nhẹ đầu, phát ra tiếng rên rỉ khiến người khác muốn đông cả máu. Cuối cùng, gã hướng về phía một gã thôn dân khác ở gần nhất, điên cuồng tấn công.
Mà lúc này, người đàn ông dính đầy máu tươi nồng đậm trên mặt kia, hiện lên nụ cười âm trầm tàn nhẫn.
Suốt buổi tối lòng ta cứ thấp thỏm không yên nên đương nhiên ngủ không ngon giấc. Cho đến khi tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, ta lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, đơn giản rửa mặt chải đầu, thay một bộ quần áo gọn gàng.
Vừa đặt tay vào nắm đấm cửa, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, chấn động truyền thẳng đến lòng bàn tay, khiến ta nháy mắt toát mồ hôi lạnh.
Sẽ không phải lại là…
Nhưng nghe được thanh âm quen thuộc kia, tâm tình treo lơ lửng của ta rốt cuộc được thả lỏng.
“Trương Hàn, cậu thức chưa?”
Là Giang Lễ. Ta vội vàng mở cửa ra.
Giang Lễ dường như có chút ngạc nhiên với tốc độ mở cửa cực nhanh này. Giây tiếp theo, cậu ta nhíu nhíu mày, ngón tay cái nhẹ nhàng đặt lên hốc mắt của ta.
“Cậu ngủ không ngon giấc à?”
Ta nhìn cậu ta, nghiêng đầu cười nói: “Cũng được, đêm qua cậu rất lo lắng ư?” Mắt ta giống gấu mèo, nhưng tinh thần cậu ta thoạt nhìn cũng không tốt hơn là mấy.
Giang Lễ kinh ngạc nhìn ta.
“…Sao vậy? Mặt của tôi có gì à?” Chắc không phải còn dính kem đánh răng ở khóe miệng chứ? Ta vội chùi chùi miệng.
Giang Lễ lắc đầu, ánh mắt rũ xuống, thấp giọng nỉ non: “Trương Hàn, cậu đó… cứ luôn như vậy… Cậu đừng đùa bỡn tôi nữa…”
Ta vừa ngạc nhiên vừa hoang mang, không hiểu cậu ta làm sao mà thốt ra câu này, trong khi còn đang ngơ ngác tìm manh mối thì Giang Lễ thu lại ánh mắt, một lần nữa dừng trên mặt ta, khuôn mặt hiện lên nụ cười tự giễu.
“Cậu không hiểu… Tôi thích cậu nhất ở điểm này, lại so với bất cứ ai khác oán hận cậu nhất ở điểm này… Luôn chỉ có mình tôi để ý… Sao lại là cậu chứ…”
Ngón tay cái của Giang Lễ vẫn đè trên hốc mắt ta, mà bàn tay kia thì lại nhẹ nhàng vuốt ve hai má ta.
Động tác của Giang Lễ thật ôn nhu, ta nghĩ nhất định có rất nhiều cô gái khát khao được cậu ta đối xử ôn nhu như thế. Thế nhưng ánh mắt cậu ta lại âm trầm vô cùng, bị cậu ta nhìn, ruột gan ta như bị hàng vạn con ngựa phóng qua, luống cuống mà không cách nào ngừng lại – ta cảm thấy ta nhanh chóng sẽ bị ngập chìm trong đôi mắt hắc ám sâu không thấy đáy kia.
Giang Lễ thấp giọng nói như mơ hồ: “Trương Hàn, nếu cậu còn tiếp tục không hiểu, cho dù cậu muốn đùa bỡn ta… Ta trốn không thoát, cũng không muốn né tránh nữa…”
Tốt rồi, ta mười phần xác định đầu óc của ta đã biến thành hồ dán, hoàn toàn không thể hoạt động. Nếu nói như mấy thủ pháp thể hiện trong tranh châm biếm, lúc này hai mắt ta đã biến thành lốc xoáy, cả người choáng váng.
Giang Lễ rút tay về, gương mặt cùng ánh mắt đều khôi phục vẻ cao cao tại thượng, coi rẻ tất cả như trong ấn tượng của ta.
“Thời gian này không khí trên đảo là trong lành nhất, còn có thể nhìn thấy sương mù bao quanh những ngọn núi, cậu có hứng thú đi với tôi không, thuận tiện có thể thưởng thức một chút?”
Điều ta có thể làm chính là ngơ ngác gật đầu.
Khi ra trước cửa khách sạn, ta thấy ông chủ khách sạn đang chuẩn bị bữa sáng. Anh ta mỉm cười hiền lành với chúng ta, nói một câu “Chào buổi sáng.” sau đó tiếp tục bận rộn làm việc.
Tựa hồ như mọi thứ đều rất bình thường, tựa hồ.
Năm giờ bốn mươi phút, đã có thể nhìn thấy thôn dân quen thức sớm nhàn nhã đi dạo trên đường, hưởng thụ thời điểm bình minh lên.
Từ khi cảm thấy có điểm không ổn, ta vẫn luôn để ý mọi chuyện, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm ra chỗ quái dị.
Dần dần rời xa thôn trang, hướng về phía bến cảng, cho đến khi chung quanh không còn ai khác, Giang Lễ từ khi rời khỏi khách sạn vẫn duy trì vẻ trầm mặc lúc này mới mở miệng nói chuyện.
“Đêm qua… có xảy ra sao?”
Ta gật đầu.
“Có, nhưng tôi nghe theo lời dặn của cậu nên không mở cửa. Sau đó ông chủ kia liền bước sang căn phòng kế bên…”
Vẻ mặt Giang Lễ không chút thay đổi.
“Người ở phòng kế bên mở cửa?”
Tuy là câu nghi vấn, nhưng dựa vào ngữ khí của Giang Lễ thì đã khẳng định được đáp án.
Ta nắm chặt cổ tay Giang Lễ, bức thiết muốn nghe được đáp án từ trong miệng cậu ta.
“Giang Lễ, đây là xảy ra chuyện gì? Tôi cứ cảm thấy người trong thôn trang là lạ…”
Giang Lễ không rút tay ra, mặc ta dùng sức nắm chặt, vẫn cứ lẳng lặng nhìn ta.
“…Tóm lại, tôi sẽ không để cậu xảy ra chuyện.” Cậu ta nói.
Môi ta run rẩy, nặn ra nụ cười cứng ngắc, hỏi: “Tôi sẽ có chuyện gì chứ? Ý cậu là sự kiện tự sát tập thể kia sao?”
“Trương Hàn, cậu không phải kiểu người đi làm mấy chuyện tự sát.”
Giang Lễ nói xong, ánh mắt nhìn ta chăm chú không hề di động, tựa như có thể xuyên qua đôi mắt nhìn thấu linh hồn ta.
“Nếu có người phải chết, cậu chẳng thà hy sinh người khác cũng muốn để bản thân mình sống sót… Nếu thật sự có cô gái nào dám hại cậu thảm như vậy, cậu sẽ không muốn chết, cậu chỉ nghĩ phải làm sao tìm được cô ta, hung hăng trả thù, khiến cô ta sống không bằng chết… Người như cậu, sao có thể muốn tự sát? Càng đừng nói cái gì tham gia tự sát tập thể.”
Hóa ra Giang Lễ đã sớm biết ta tham gia vụ tự sát tập thể này là có ý đồ riêng.
Lòng ta chấn động, tự hiểu nói xạo với Giang Lễ là vô ích, đành phải cười khổ giải thích: “Tôi cũng là có nỗi khổ tâm. Hiện tại tôi chỉ là phóng viên của một tòa soạn báo nhỏ, nhưng mà tôi thất bại lắm. Hai tháng trước, cấp trên nói phải tìm ra một tin tức gây chấn động, có thể kích động lòng người, một tin tức làm chao đảo xã hội.”
Giang Lễ nói: “Cho nên cậu thông qua mối quan hệ, tham gia vụ tự sát tập thể này, cho rằng nó có thể là cơ hội trở mình của cậu.”
“… Đúng vậy.” Người thông minh thật là đáng ghét.
Giang Lễ nhìn về phía đỉnh núi vẫn lượn lờ sương trắng, ánh mắt hờ hững không nhìn ra chút cảm tình.
“Trương Hàn, lần này căn bản không phải tự sát tập thể gì cả. Tuy rằng những người đó thật sự đến hòn đảo này tìm chết, nhưng nếu bọn họ nhìn thấy những gì sắp xảy ra đêm nay, từ sâu dưới đáy lòng bọn họ sẽ hối hận vì sao lại có ý niệm muốn chết trong đầu, và bọn họ sẽ càng hối hận hơn vì đã đặt chân đến đây.”
Ta nghi hoặc nhíu mày, “Tôi không hiểu. Giang Lễ, tối nay sẽ xảy ra chuyện gì? Hôm qua Vương Bách Thành bị ông chủ kia gọi ra ngoài, có liên quan đến chuyện xảy ra tối nay mà cậu nói ư?”
“Cậu không cần biết, biết rồi đối với cậu chỉ càng thêm nguy hiểm.” Thanh âm Giang Lễ có chút mệt mỏi, “Tóm lại, cậu phải rời khỏi hòn đảo này, tôi đã chuẩn bị cho cậu một chiếc ca-nô…”
Nói tới đây, Giang Lễ đột nhiên dừng lại, hai mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn về phía trước.
Nhìn theo tầm mắt Giang Lễ, ta thấy một cô gái xinh đẹp đang bước lên từ cầu thang bến cảng, vẻ mặt mỉm cười châm biếm nhìn chúng ta.
“Tiểu Giang Lễ, ta đã biết con sẽ không ngoan mà.”
Sắc mặt Giang Lễ hoàn toàn tái xanh.
“Dì Phan, để cậu ấy đi đi, con có thể thay thế cậu ấy…”
Dì Phan? Ta ngoại trừ kinh ngạc thì vẫn là kinh ngạc. Tuổi tác Phan Như Tiệp thoạt nhìn cũng không chênh lệch với chúng ta lắm, hay là có quan hệ thân thích gì?
Trong khi ta còn đang đắm chìm tự hỏi, chỉ thấy sau gáy đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức xông thẳng lên đại não, sau đó ta lập tức mất đi tri giác, cái gì cũng không biết.
“Đau quá…”
Ta tỉnh lại, xoa xoa sau gáy. Chung quanh rất tối, chỉ có ngọn nến nhỏ ở góc tường phát ra ánh sáng.
“Trương Hàn, cậu tỉnh rồi?”
Nghe được tiếng của Giang Lễ, ta theo bản năng quay đầu lại nhìn. Cậu ta ở một góc tường khác, cách một khoảng khá xa so với ta và ngọn nến, ánh sáng không thể chiếu đến đó, cho nên ta cố mở to hai mắt thế nào cũng không nhìn rõ cậu ta được. Khi muốn đi đến gần Giang Lễ, ta mới phát hiện toàn thân bị trói chặt bằng xích sắt, căn bản không cách nào dùng lực đứng lên, chỉ có thể chật vật vặn vẹo thân thể. Ta có cảm giác ta đã trở thành động vật nguy hiểm đang kích động.
Giang Lễ chậm rãi nói: “Nếu cậu muốn nhúc nhích, tôi đề nghị cậu nên lăn đi.”
“…” Trán ta nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật sự vô cùng cám ơn lời đề nghị của cậu, bất quá tôi nghĩ cái này không cần đâu.”
“Vậy sao? Đúng là đáng tiếc quá. Cậu có biết tại sao tôi ở đây không?”
Ta hướng một ánh mắt khinh bỉ về phía cậu ta.
“Còn có lý do gì nữa? Không phải là bị giam vào đây giống tôi sao?”
Chỉ nghe Giang Lễ nhẹ nhàng cười lên: “Đúng vậy. Bởi vì tôi muốn cứu một người, cho nên biết tự lượng sức mình mà chống lại một đám người. Kết quả biến thành cái dạng này.”
Ta nhíu mày, cảm thấy hứng thú hỏi: “Cậu không phải bị đánh đó chứ?”
Giang Lễ nói: “Đúng, hơn nữa còn bị đánh rất thảm. Tôi nghĩ mặt của tôi hiện tại nhất định có đủ năm màu, phi thường đa dạng phong phú.”
“Thật à? Tôi muốn nhìn!” Giang Lễ bị đánh kìa! Hơn nữa còn bị đánh rất thảm đó nha! Ta đột nhiên tràn đầy hưng phấn, ngay cả thanh âm cũng mang theo kỳ vọng phấn chấn.
“Vậy cậu cứ lăn lại đây mà nhìn.”
“…”
Tuy rất muốn cười nhạo Giang Lễ đã bị đánh thành cái đầu heo, nhưng nếu lăn lăn đến đó… Ta nghĩ người bị cười nhạo hẳn sẽ đổi thành ta.
“Tôi hôn mê bao lâu rồi?” Gió chiều nào theo chiều nấy, ta nhanh chóng đổi đề tài.
“Hơn nửa tiếng, tôi nghĩ vậy.”
“Nè, Giang Lễ, hiện tại cậu có hứng thú giải thích với tôi toàn bộ sự việc chưa?”
Giang Lễ trầm mặc rất lâu, đến mức ta cơ hồ nghĩ cậu ta đang ngủ.
“Giang Lễ?” Ta thử gọi cậu ta lần nữa.
“Cậu trước hết cứ ngủ một chút đi. Đêm qua cậu ngủ không ngon giấc, không phải sao?”
“Tôi nói Giang Lễ Giang đại ca Giang lão đại, bây giờ là tình huống gì hả, cậu bảo tôi làm sao ngủ?” Đã đến mức này, Giang Lễ vẫn không dự định giải thích. Đối với trình độ ngoan cố của cậu ta, ta thật không biết dở khóc dở cười mới tốt hay tức giận không ngớt mới tốt.
Ngữ khí của Giang Lễ rất bình tĩnh: “Nhắm mắt lại, lâu dần cậu tự nhiên sẽ ngủ.”
Không thể moi được đáp án từ miệng Giang Lễ, ta chẳng còn gì để làm, đành phải nghe theo lời cậu ta nhắm mắt lại, chờ Chu công tìm tới cửa.
Không biết do hôm qua không ngủ hay do thần kinh ta quá lớn, tích tắc tích tắc, ta thật sự ngủ mất, hơn nữa ngủ rất sâu.
Khi ta tỉnh lại là do bị đói mà tỉnh. Bao tử kêu réo không ngừng, dạ dày con người khi trống rỗng sẽ sinh ra rất nhiều a-xit chua khiến người ta không thể bỏ qua cảm giác đau đớn.
“Đói quá…” Không có nước làm dịu cổ họng, ngay cả thanh âm của ta cũng trở nên khô khốc khàn khàn, “Giang Lễ, cậu tỉnh chưa? Bây giờ mấy giờ rồi?”
Chốc lát sau, Giang Lễ trả lời: “Nếu tôi nhìn không lầm thì hẳn là sáu giờ tối.”
Ta cố gắng lờ đi kháng nghị của dạ dày, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, cười nói: “Hắc hắc, nếu nhìn đồng hồ không rõ, cậu có thể đến gần ánh nến để nhìn a.”
“Không cần.” Giang Lễ trả lời rất kiên quyết, không chút nào dây dưa.
“Quỷ hẹp hòi, để tôi nhìn một chút có chết đâu.”
“Không chết, nhưng tôi cũng không có hứng thú trở thành trò cười của cậu.”
Ta không cam lòng bĩu môi, đang muốn thử thuyết phục thêm thì từng đợt âm thanh xích sắt “Đinh đang đinh đang” tựa như vang lên ở phía xa.
Có người đến đây! Trong nháy mắt ta trở nên khẩn trương.
Năm gã thôn dân tiến vào, trên tay đều cầm theo ngọn đuốc, dưới ánh lửa chiếu rọi, sắc mặt bọn họ thật không chút sức sống.
Nhờ phúc của bọn họ, ta rốt cuộc đã nhìn thấy mặt Giang Lễ. Tuy cậu ta nói bị đánh rất thảm, nhưng theo ta thấy cũng chẳng thảm lắm, nhiều nhất chỉ bị bầm tím mấy chỗ, khuôn mặt bị đánh kia vẫn dễ nhìn. Ta vốn tưởng rằng cậu ta sẽ bị đánh đến nỗi mặt mày sưng tấy biến dạng, giống một cái mâm đa dạng màu sắc.
Tuy chúng ta đều bị trói gô như nhau, nhưng Giang Lễ không bị tùy tiện ném xuống đất giống ta. Cậu ta được bọn họ đãi ngộ tốt hơn nhiều, được ngồi dựa vào tường, cho nên cảm giác không chật vật lắm.
“Tôi muốn gặp dì Phan.” Hai mắt Giang Lễ không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm gã thôn dân dẫn đầu.
“Bỏ cuộc đi, Giang Lễ. Cậu biết rõ nhất định phải thu thập đủ mười ba mười, thiếu một người cũng không được.”
Câu trả lời của gã thôn dân dường như đã được Giang Lễ dự đoán trước, chỉ nghe cậu ta lạnh lùng nói: “Tôi biết, cho nên tôi tự nguyện thay thế cậu ta, xin các người để cậu ta rời khỏi đây.”
“Không được. Giang Lễ, cậu bỏ cuộc đi, đừng chọc giận trưởng thôn, bằng không ngay cả cậu cũng sẽ chết. Chúng ta nhìn cậu trưởng thành, làm sao nhẫn tâm nhìn cậu bỏ mạng vô ích?”
Nhìn Giang Lễ trưởng thành? Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, mấy người này bộ dáng cũng chỉ tương đương Giang Lễ mà?
Nghi vấn của ta ngày càng nhiều hơn.
Mấy gã thôn dân không để ý đến Giang Lễ nữa, đem chúng ta kéo dậy từ trên mặt đất, dẫn ra ngoài.
Hóa ra chúng ta không bị giam ở quá xa, chỉ bị nhốt ở một căn nhà dân trong thôn. Rời khỏi nhà, ta thấy sắc trời đã tối mịt.
Giang Lễ bị gã thôn dân dắt đi bên cạnh ta. Cậu ta đầu tiên liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó cúi đầu.
Ta cũng cúi đầu theo, dùng khóe mắt chú ý bờ môi Giang Lễ.
Chờ lát nữa, nhìn ta hành động mà di chuyển.
Ta dùng sức trừng mắt nhìn, tỏ vẻ đã hiểu ý.
Mấy gã thôn dân đưa chúng ta đến quảng trường trong thôn. Hình như tất cả thôn dân đã tập trung tại đây, bọn họ tạo thành một vòng tròn, ở giữa vòng tròn có mấy ‘đồng bạn’ đã bị khống chế giống chúng ta, nhưng bọn họ chỉ bị dây thừng buột chặt hai tay thôi.
Ở bên kia, có hai đống gỗ lớn, ta ngửi được mùi xăng nồng đậm từ hai đống gỗ chưa đốt ấy bay tới. Ngay trung tâm, có một thùng sắt to lớn dài chừng hai mét, rộng chừng bốn mét
Không khí giữa đám thôn dân phi thường phấn khởi, phảng phất như khẩn thiết chờ mong điều gì.
Bỗng dưng, tiếng ồn ào sôi sục biến mất, khắp nơi một mảnh yên tĩnh. Đầu của đám thôn dân đồng loạt quay về một hướng.
Phan Như Tiệp một thân y phục liền thân màu trắng, chậm rãi bước xuyên qua đám thôn dân, tiến về trung tâm vòng tròn.
“Các vị, hai mươi năm một lần, ngày phục sinh của chúng ta lại tới.”
Phan Như Tiệp nhẹ mỉm cười, giờ phút này toàn bộ quyến rũ mê người lúc trước đã biến mất, biểu tình thần thánh tựa như một thánh sứ thành tín nhất.
“Năm nay, vẫn như cũ có mười ba tế phẩm, vì sự phục sinh của chúng ta mà cống hiến sinh mệnh nhỏ bé của bọn chúng.”
Thực hiện xong bài phát biểu ngắn gọn, Phan Như Tiệp xoay đầu nhìn về phía gã thôn dân đang cung kính đứng phía sau, mỉm cười: “Đưa hắn ra đi.”
“Dạ, trưởng thôn.”
Gã thôn dân lấy ra một chiếc chìa khóa, mở chiếc thùng sắt rồi bước vào, không lâu sau, ta nghe tiếng xích sắt vang lên từng hồi.
Gã thôn dân dùng xây xích kéo một người như kéo chó ra.
Nhìn theo thân hình thì đó là một người đàn ông. Anh ta rất bẩn, quần áo cũng rách nát, như là mấy trăm năm rồi không tắm rửa. Anh ta nằm trên mặt đất, dường như không có khí lực nhúc nhích, chỉ có thể hơi hơi nhúc nhích cái đầu.
Ta hít ngược một hơi.
Mặt người đàn ông kia rất bẩn, nhưng ta vẫn có thể nhìn rõ hai mắt anh ta. Đồng tử màu vàng, có chút u ám của kim loại.
Phan Như Tiệp liếc nhìn ta một cái, sau đó chuyển về phía Giang Lễ vẻ mặt cứng ngắc.
“Ha ha, tiểu Giang Lễ, không cần khẩn trương, nó không phải người thứ nhất đâu. Là người thứ hai, ngày mai mới đến phiên nó, cho nên con còn thời gian nói lời từ biệt với nó.”
Giang Lễ xanh mặt, cắn răng oán giận trừng mắt nhìn Phan Như Tiệp. Ta có thể nhận ra cậu ta thực sự nổi giận rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy cậu ta phẫn nộ.
Phan Như Tiệp lộ ra nụ cười thắng lợi, giơ một tay lên, nói: “Dâng lễ vật thứ nhất.”
Hai gã thôn dân cường tráng lập tức lôi một ‘đồng bạn’ ra. Ta nhớ ông ta tên gọi Tống Gia Văn, hơn bốn mươi tuổi, không có con cái, bị công ty sa thải, vợ ông ta cùng người tình mang theo tất cả tài sản bỏ trốn, đáng thương vô cùng.
Tống Gia Văn bị hai gã thôn dân quăng đến trước mặt người đàn ông kia, toàn thân nằm dài trên đất. Bọn họ lại dùng thứ vũ khí bằng sắt giống như cái xiên, trực tiếp xuyên qua người ông ta, cắm vào mặt đất.
Tống Gia Văn phát ra tiếng kêu rên cực kỳ bi thảm, máu tươi chảy thành vũng lớn.
Người đàn ông kia bỗng nhiên kích động hẳn lên. Anh ta liều mạng bò tới gần Tống Gia Văn, sau đó mở miệng, hướng về phía cổ cùng bả vai Tống Gia Văn liên tiếp cắn xuống…
Ta xác định đã nghe tiếng xương người gãy nát, nhưng ta thật không biết người đàn ông kia rốt cuộc làm sao gặm nát xương cốt Tống Gia Văn.
Máu tươi văng ra xung quanh tứ tán.
Tống Gia Văn không còn kêu rên nữa, nhưng người đàn ông kia vẫn tham lam hút, khắp nơi chỉ còn vang lên thanh âm hút máu tươi của anh ta.
Da đầu ta run lên, tóc gáy dựng ngược.
Gã thôn dân tiếp tục lấy ra thứ vũ khí bằng sắt giống như xiên ba chĩa, hướng về phía người đàn ông, nhưng không phải để xuyên qua thân thể anh ta mà chỉ chặn cổ cùng hai tay anh ta lại, hạn chế hành động của anh ta.
Hút được máu tươi, người đàn ông dường như có thêm chút khí lực, giãy dụa muốn thoát khỏi thứ kia, thế nhưng khí lực vẫn còn chưa đủ.
Gã thôn dân nửa quỳ trên mặt đất, lấy ra một cây dao và một cái chén. Hắn cắt cổ tay người đàn ông rồi thật cẩn thận hứng dòng máu đỏ chảy vào trong chén.
Trong khi gã thôn dân đó đang hứng máu, hai gã thôn dân khác rút thứ vũ khí trên người Tống Gia Văn ra, tùy tiện đem thi thể ông ta quăng vào đống củi đằng kia. Ngọn lửa bùng lên, nhờ được tưới xăng lúc nãy nên mãnh liệt bốc cháy.
Chén máu nhanh chóng được hứng đầy. Đến khi kết thúc, cổ tay người đàn ông không còn chảy máu nữa.
Gã thôn dân hai tay cầm chén máu tươi, cung kính dâng lên cho Phan Như Tiệp.
“Trưởng thôn, mời dùng.”
Phan Như Tiệp mỉm cười gật đầu, tiếp nhận chén máu, một hơi uống cạn. Đám thôn dân vì động tác của cô ta mà nhiệt liệt hoan hô.
Khi ta nhìn thấy Phan Như Tiệp sắc mặt không đổi, thậm chí còn có vẻ sung sướng khi uống xong chén máu, ta chỉ có một cảm tưởng – người dân nơi đây, toàn bộ điên rồi.
Phan Như Tiệp động tác tao nhã lau đi vết máu trên khóe miệng, hai tay giơ lên cao, đám thôn dân đang hào hứng lập tức im lặng. Tầm mắt cô ta chậm rãi dời về phía Giang Lễ.
“Tiểu Giang Lễ, đây là lần thứ hai con nhìn thấy tế điển của chúng ta, con có cảm tưởng gì không?”
“…” Giang Lễ không nói gì, dùng trầm mặc thay cho câu trả lời.
Phan Như Tiệp hơi nheo mắt lại, đưa hai ngón tay ra so sánh: “Tiểu Giang Lễ, dì Phan vẫn sẽ đối xử tốt với con… Hiện tại dì Phan cho con hai lựa chọn. Thứ nhất, con và bằng hữu của con sống chết có nhau, ngay mai đến phiên bằng hữu của con làm lễ vật, con sẽ chết cùng nó. Thứ hai, con bỏ mặc bằng hữu của con, trở thành một phần tử trong chúng ta, ngày mai tiếp nhận huyết lễ rửa tội. Đương nhiên, máu con uống, là do bằng hữu của con dâng hiến…”
Ta đột nhiên chấn động, trên lưng chỉ cảm thấy một trận lạnh buốt. Nếu như người lựa chọn đổi thành ta, ta nghĩ ta nhất định chọn cái thứ hai, chỉ cần có thể tiếp tục sống sót…
Còn sống, là còn có hy vọng, nếu chết rồi thì cái gì cũng vô nghĩa.
Giang Lễ trầm mặc rất lâu. Trong một khắc, ánh mắt cậu ta ngước lên, liếc nhìn ta một cái, sau đó chuyển về phía Phan Như Tiệp. Vẻ mặt thống khổ nghiến chặt răng, cậu ta chậm rãi nói rõ ràng từng chữ: “…Con chọn cái thứ hai.”
Ta kích động giãy dụa, nhưng cố thế nào cũng không thoát khỏi được sự khống chế của hai gã thôn dân, đành phải trừng to đôi mắt đỏ ngầu nhìn Giang Lễ, chửi ầm lên: “Cậu cái tên khốn nạn không có nghĩa khí này!”
Giang Lễ mặt không chút thay đổi nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: “Chết một người so với chết hai người vẫn tốt hơn. Nếu không cứu được cậu… Thực xin lỗi, tôi cũng không cần chết chung với cậu.”
“Giang Lễ, cậu là đồ bỉ ổi không máu không nước mắt, tôi có chết cũng không…” Còn chưa kịp mắng xong, miệng của ta đã bị gã thôn dân dùng vải bố buột chặt.
“Tiểu Giang Lễ của ta quả nhiên thông minh. Mạng sống kẻ khác thì tính là gì chứ? Chỉ có mạng sống của mình mới là quan trọng nhất.” Phan Như Tiệp vừa lòng mỉm cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho gã thôn dân cởi dây xích trói Giang Lễ.
Ta dùng ánh mắt còn được tự do liều mạng trừng Giang Lễ, thế nhưng sắc mặt Giang Lễ vẫn hờ hững như cũ, thậm chí liếc mắt nhìn ta một cái cũng không thèm.
“Được rồi, dù có hơi nhanh một chút, nhưng hôm nay cứ dừng ở đây đi. Chúng ta còn phải tổ chức yến hội, chúc mừng tiểu Giang Lễ cuối cùng đã thật sự trưởng thành.” Phan Như Tiệp vẻ mặt vui vẻ, ngữ khí dịu dàng phân phó: “Đem đám lễ vật kia đi đi, nhớ kỹ, phải cẩn thận chiếu cố cho tốt bọn chúng.”
“Dạ, trưởng thôn.”
Mấy gã thôn dân dùng xích sắt buột chặt cổ người đàn ông, lần này bọn họ dùng đến hai sợi xích, một trước một sau đều có người giữ chặt. Sợi xích chắc chắn như thế, dù người đàn ông đã có thêm chút khí lực muốn chạy trốn cũng khó mà trốn nổi.
Phan Như Tiệp xoa xoa hai bên huyệt thái dương, vẻ mặt uể oải: “Tiểu Giang Lễ, lại đây đỡ dì Phan nào, dì Phan hơi mệt.”
“Dạ.” Giang Lễ gật đầu nghe lời.
Ta nhìn chằm chằm theo bóng dáng Giang Lễ, âm thầm nắm chặt bàn tay đổ đầy mồ hôi, nghe được tiếng tim đập trong g ngực mãnh liệt như tiếng trống.
Chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Đột nhiên, Giang Lễ dùng toàn bộ cơ thể đẩy mạnh một gã thôn dân. Gã thôn dân đó do bất ngờ nên không kịp đề phòng, cả người bị Giang Lễ đánh bay, còn đụng ngã một gã thôn dân khác nữa.
Mà gã thôn dân bị đụng ngã kia chính là người phụ trách giữ chặt sợi xích sắt phía sau người đàn ông. Người đàn ông đó tựa hồ nhạy bén vô cùng, vừa phát hiện sợi xích sắt phía sau không bị ai khống chế, anh ta lập tức nhằm vào gã thôn dân đằng trước, miệng hé ra, chuẩn xác cắn vào cổ gã thôn dân.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng vào tai mọi người, thời gian giống như ngưng đọng ở một khắc này, toàn bộ mọi người đều chăm chú nhìn người đàn ông đang tham lam hút máu gã thôn dân – ngoại trừ Giang Lễ.
Giang Lễ xử lý xong gã thôn dân kia, lập tức tiến về phía ta, nắm tay không chút lưu tình tống thẳng vào mặt gã thôn dân đứng đằng sau ta.
Mấy gã thôn dân khác chẳng ai ngăn cản Giang Lễ, kể cả Phan Như Tiệp. Bọn họ giống như đều bị nhấn chìm trong cơn ác mộng, chỉ một mực sững sờ nhìn gã thôn dân không may bị người đàn ông kia hút máu. Suốt cả quá trình hút máu này, hẳn là chưa đến mười giây đồng hồ.
Hút hết máu, người đàn ông kia buông gã thôn dân đã không còn dấu hiệu sự sống ra, thân thể anh ta nhẹ nhàng cử động, sợi xích đang trói chặt anh ta lập tức vỡ nát, “Leng keng leng keng” rơi trên mặt đất.
Anh ta xoay xoay cổ một chút, giống như thư giãn gân cốt, mà biểu tình vốn dĩ lờ đờ cũng trở nên tràn đầy sức sống. Ngay cả đôi mắt màu vàng có chút u ám, lúc này dường như cũng sáng rực.
Động tay động chân một chút, Giang Lễ rốt cuộc mở được dây xích sắt trên người ta.
“Trương Hàn, đi mau! Không thể ở đây nữa!”
Thế nhưng, ta chỉ có thể học theo mấy gã thôn dân mà ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Không phải ta không muốn chạy, chỉ là cảnh tượng kinh hoàng trước mắt đã thu hút toàn bộ lực chú ý của ta.
Gã thôn dân ta cho rằng đã chết toàn thân lảo đảo đứng dậy, trước tiên dùng phương thức đầy quái dị là tứ chi thẳng tắp chạm đất để khởi động thân thể, tiếp theo mới thu tay về, lợi dụng phần sức ở eo chậm rãi nâng nửa người trên lên.
Gã thôn dân kia còn sống?
Không, không có khả năng. Gã thôn dân kia đã bị cắn thủng một lỗ lớn ở cổ, ta có thể nhìn rõ từng thớ thịt bên trong cùng xương cốt trắng bệch, còn có thể nhìn thấy mạch máu đang tí tách nhỏ ra từng giọt.
Gã thôn dân chết đi sống lại xoay nhẹ đầu, phát ra tiếng rên rỉ khiến người khác muốn đông cả máu. Cuối cùng, gã hướng về phía một gã thôn dân khác ở gần nhất, điên cuồng tấn công.
Mà lúc này, người đàn ông dính đầy máu tươi nồng đậm trên mặt kia, hiện lên nụ cười âm trầm tàn nhẫn.