Tôi cảm thấy vị Hà tiên sinh này nói chuyện quá mức khoa trương, hồi học Hứa Thư Nhiên học đại học tôi cũng chỉ là mới xuất đạo, mà khi đó Hứa Thư Nhiên đã danh tiếng vang dội rồi, có thể chú ý với tôi mới là gặp phải quỷ. Hà Du cà lơ phất phơ nói: “Ôi, tiểu sư muội, em thấy sao?”
Tôi thực sự không biết nên nói gì, cười cười nói đùa: “Ồ, hóa ra là Hứa đạo diễn hâm mộ tôi?”
Hứa Thư Nhiên liếc mắt tôi một cái, lạnh nhạt nói: “Không thể nào, đừng nghe cậu ta nói bậy.”
Hà Du lập tức nói: “Này này, chuyện này làm sao là nói bậy được......” Liền lập tức kể lại chuyện cũ thời học đại học của hai người họ.
Nhìn anh ta nói rất hăng say, thấy tôi cũng không cần phải tiếp lời làm gì nữa liền cầm lên một đĩa nho đã bóc vỏ đặt trước mặt Nhiếp Diệc, lặng lẽ hỏi hắn: “Sao hôm nay im lặng thế?” Bình thường lúc nói chuyện với người khác Nhiếp Diệc cũng nói ít, nhưng sẽ không như hôm nay đặc biệt ít, mà lại còn nhiều lần nhíu mày (bát bát: là vì anh ghen ghen ghen ghen mà