X dược là một loại thuốc tốt cần thiết trong việc hành tẩu giang hồ, giết người cướp của, trong các loại văn như đam mỹ, ngôn tình, hiện đại văn, cổ phong văn, huyền huyễn văn, tìm kiếm cái lạ văn (@@ có sao)…
Nếu như bạn thích đọc tiểu thuyết, đặc biệt là tiểu thuyết đam mỹ, bạn sẽ nghĩ X dược là một trong những món đồ dùng sinh hoạt phổ biến đến nỗi không thể phổ biến hơn được, ra khỏi cửa, thắt lưng vừa vẹo đều có thể kiếm về được. Nhưng thực tế thì….
Căn bản không có chỗ bán biết không hả!
—
“Này có khả thi không?” Quan Tiểu Cẩn nhìn chăm chú vào dịch thể màu nâu đen sủi ọt trong cái cốc, hơi do dự.
Khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, cầm túi bắt đầu nhét đồ vào.
“Cô Cẩn, cô đang làm gì đấy?” Quan Quan kéo góc áo của cô.
“Oa a!” Quan Tiểu Cẩn có tật giật mình, sợ đến run tay, đồ trong túi nhét vào được nửa đã rơi kha khá xuống đất.
“Quan Quan! Cháu hù cô sợ chết!” Quan Tiểu Cẩn trừng mắt, nhìn cái chén trong tay, nghĩ thầm: đổ nhiều thế rồi, có thể uống được nữa không?
“Cô nhát gan thì có.” Quan Quan cũng bĩu môi, chỉ cái cốc, “Cô rót cái gì vào đấy?”
“Thứ có thể làm anh lùn biến thành thím cháu đó ~”
“Thật sao?”
“Thật! Nhưng phải cần cháu đưa cho Mộc Tử Duy nha.”
“Vâng!”
Quan Tiểu Cẩn nhìn Quan Quan cẩn thận bưng cái cốc như sợ thứ ở bên trong sẽ bị trào ra, lòng rất lo lắng: lỡ thực sự có hiệu quả, anh hai biết rồi liệu có cho cô một trận không? Nhưng cũng không lo được nhiều việc như thế nữa, bây giờ, để họ nhanh chóng gạo nấu thành cơm mới là chuyện quan trọng nhất.
“Anh lùn, cho anh nè.”
“Cho anh?” Mộc Tử Duy thấy thật khó tin, Quan Quan lại chủ động bưng đồ uống cho cậu. Nhưng… vì sao lại là Coca. Thực ra Mộc Tử Duy không thấy đồ uống có ga có gì ngon lành, bởi vì uống xong sẽ bị nấc cụt rất là khó chịu. Nhưng nể mặt Quan Quan, Mộc Tử Duy vẫn ngửa đầu uống, sau đó che miệng lại vọt tới nhà vệ sinh, ‘oa’ một phát nôn hết ra.
Đây là cái vị gì vậy!
Quan Tiểu Cẩn vẫn đang đợi tiểu ngốc thụ phản ứng, não nề nhìn cái túi mì chính trong tay, nghĩ thầm: quả nhiên là tỷ lệ sai sao?
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Hiểu Huyên nghe xong đoạn Tiểu Cẩn tự thuật, vỗ đùi cười to. “Coca với mì chính? Cô còn đưa cho tiểu ngốc thụ nhà cô uống!”
“Cô cười nhỏ chút thôi!” Quan Tiểu Cẩn phiền muộn lấy tay chống đầu, “Tỷ lệ thực sự rất quan trọng sao? Trên mạng cũng không đề cập tới tỷ lệ gì đó.”
“Căn bản không liên quan tới tỷ lệ được không! Cô đúng là ngốc y như thằng em họ của bạn gái của anh họ tôi ấy.”
“Thằng em họ cậu? Chưa gặp qua. Hắn lại làm sao?”
“Không phải thằng em họ của tôi, là thằng em họ của bạn gái của anh họ tôi. Hắn chỉ là vừa vặn trải qua một chuyện gần như cô thôi.” Nói đến người này, Hiểu Huyên hơi ngừng lại, lục lọi trong ngăn kéo lấy ra một bình thuốc nhỏ, lại tiếp tục nói: “Coca thêm mì chính không phải thuốc thôi tình, nhưng cái này đổ vào thì được.”
“Cái gì?” Quan Tiểu Cẩn nhận lấy, trên nhãn bình có viết ─── “Trị cảm mạo”.
… ….
Vỗ đùi giận, “Cô chơi tôi à!”
“Ai chơi cô? Đây chính là X dược chính tông, đã trải qua kiểm nghiệm thực tế! Chỉ là vừa vặn bị để trong bình ‘Trị cảm mạo’ thôi.
“Thật sự là X dược? Đã trải qua kiểm nghiệm thực tế nghĩa là sao? Còn nữa… cô có một đứa em gái, sao lại có thứ này?”
“Cậu em họ của bạn gái của anh họ tôi dùng còn lại đấy.”
“Hả?! Cậu em họ là…”
“Ừ, cơ lão. Tôi cũng không biết hắn lấy ở đâu ra, có người nói là để phản công…”
Quan Tiểu Cẩn mắt sáng lên.
“Cầu quá trình! Cầu chi tiết! Cầu ….!”
“Sau khi xảy ra sự việc, nằm trên giường ba ngày, bạn trai dốc lòng chăm sóc.”
Quan Tiểu Cẩn hô to hố rồi, “Chi tiết mà! Tôi muốn chính là chi tiết a thân!”
“Tôi cũng muốn chi tiết a thân! Nhưng tôi nghe được sao chỉ là lấy chút thuốc dư này thôi mà đã bị hắn liếc đểu tôi mất bao sức mới bảo tồn dược thứ này vốn hắn còn định hủy thi diệt tích để giải hận trong lòng đấy!” Nói một mạch đến thở dốc, thở hết xong lại cười gian nói: “Nhưng mà, Tiểu Cẩn cô nương, cô có thể đấy ~ nghe góc tường gì gì đấy ~ ghi âm gì gì đấy ~”
Quan Tiểu Cẩn run người, “Hay là thôi đi… Tôi cũng đã dự định ra tay xong thừa dịp họ hợp thể mang Quan Quan chạy trốn đây. Không thì anh tôi tuyệt đối sẽ diệt tôi.”
“Cô không tiền đồ!” Hiểu Huyên lắc đầu mãi với cô, lại hỏi: “Lại nói, cô dự định hạ thuốc trên người ai? Anh trai cô?”
Quan Tiểu Cẩn lại run, “Tôi không dám… Hơn nữa, tôi nghĩ, nếu là anh hai tôi, nói không chừng sẽ cắn răng cố nhịn.”
—
Vì thế, đối tượng kê đơn đã được xác định là tiểu ngốc thụ. Sau đó, vì để cậu thả lỏng lòng cảnh giác, gánh nặng hạ thuốc vẫn rơi vào người Quan Quan.
Vốn dĩ, trong cả gia đình, chỉ có Quan Quan là uống sữa, ừ, sữa bò. Sau đó, Quan Chước đột nhiên nảy ra ý tưởng xách một túi ‘sữa đậu Duy Duy’ về, xét thấy trong nhà không ai uống, xưa nay Mộc Tử Duy lấy lãng phí làm hổ thẹn đã chủ động gánh vác sứ mệnh gian khổ. Được rồi, còn có một điểm nữa là, thực ra Mộc Tử Duy uống sữa đậu lớn lên nên có cảm giác thân thiết rất mãn liệt với thứ này.
Lại tới lúc bước vào giấc ngủ buổi tối, Quan Chước có việc đứng ở ban công gọi điện, Quan Quan, Quan Tiểu Cẩn, Mộc Tử Duy thì ở phòng khách.
Mộc Tử Duy mới lấy một túi sữa đậu từ trong túi ra thì tiểu Quan Quan đã xông tới cướp.
“Anh Lùn, để em giúp anh rót ra cốc nhá?”
“Hả? Ừa, được. Cảm ơn.”
Lại nói tiếp, đây vẫn là lần thứ hai Quan Quan chủ động tốt với cậu, giúp cậu làm việc. Lần đầu tiên là cốc coca mùi lạ trước đó không lâu.
“Quan Quan.” Nhớ tới thể nghiệm vị giác thống khổ lần trước, Mộc Tử Duy gọi Quan Quan lại, do dự một chút, nghiêm túc nói: “Lần này đừng cho mì chính, nếu em muốn cho thì cứ cho đường là được rồi.”
Quan Tiểu Cẩn nghe thấy, cũng cảm thấy hôm đó làm chuyện ngu xuẩn, xấu hổ sờ mũi, không nói lời nào.
“Chỉ mong lần này Quan Quan không để lộ cái gì!”
Tựa hồ nghe thấy lời cầu xin của Quan Tiểu Cẩn, Quan Quan thuận lợi nâng một cốc sữa đậu từ trong bếp ra, Mộc Tử Duy cũng thuận lợi uống hết nó, không có chút do dự nào, tựa hồ căn bản đã quên cốc ‘coca mùi lạ’ trước đó không lâu, cứ uống hết sạch.
“Cảm giác thế nào?”
Quan Tiểu Cẩn khẩn trương hỏi.
“Cái gì thế nào?” Mộc Tử Duy không hiểu gì cả, “Lần này không có mùi lạ gì chứ.”
Không phản ứng? Quan Tiểu Cẩn thấy hơi lơ mơ. Lẽ nào thuốc Hiểu Huyên cô nương đưa cho là giả?
“Cậu thực sự không sao chứ?” Quan Tiểu Cẩn vẻ mặt khổ não, nhưng nhìn kỹ mặt Mộc Tử Duy, lại phát hiện đã hơi đỏ ửng.
“Ừ… có hơi nóng.” Mộc Tử Duy lấy tay lau trán, có mồ hôi.
Đang thấy lạ sao rõ ràng có mở điều hòa, hơn nữa là lúc trời tối, sao lại nóng thế nhỉ. Đột nhiên thân thể cứng đờ, mở to mắt không dám tin.
“Thế nào? Có cảm giác là lạ nào không…”
“Hai người đang nói gì?” Quan Chước trở lại phòng khách liền nghe thấy Quan Tiểu Cẩn đang nói gì đó với Mộc Tử Duy.
“Không có gì không có gì!” Mắt thấy hiệu quả đã tới, Quan Tiểu Cẩn liền ôm lấy Quan Quan.
“Anh, em đã bảo với anh cả rồi, đêm nay mang Quan Quan tới nhà anh ấy ngủ, em đi đây, tạm biệt.” Ôm thằng bé cướp cửa chạy mất.
Quan Chước cau mày, nhưng không có tâm tư nào quan tâm xem Quan Tiểu Cẩn rốt cục giở trò gì. Bởi vì Mộc Tử Duy trước mắt có chút không ổn.
Gương mặt ửng đỏ, trên trán ra mồ hôi, ngón tay túm chặt lấy sô pha, cắn môi, trông như sắp khóc.
“Làm sao thế? Khó chịu chỗ nào?” Quan Chước đưa tay muốn sờ trán cậu.
“Đừng tới đây!” Mộc Tử Duy gạt cái tay muốn chạm tới cậu ra.
Quan Chước ngây ra một lúc, để ý thấy giọng Mộc Tử Duy hơi khàn, lúc nói còn rất khó khăn.
Mộc Tử Duy cũng ngây ngẩn cả người, không dám tin nhìn cái tay chựng giữa không trung.
“Xin lỗi… tôi không phải…”
Từ sâu trong cơ thể có thứ gì đó khô nóng trào lên ăn mòn lý trí cậu. Thật là khó chịu, cả người đều thật khó chịu….
“Quan Chước…” Mộc Tử Duy chưa từng gặp loại tình huống này, thậm chí cũng không biết tay chân phải để đâu nữa. Chỉ biết trước mắt là người cậu thích, có thể tin cậy, người duy nhất có thể giúp cậu.
“Quan Chước…” Giọng Mộc Tử Duy lần đầu tiên mang theo tiếng khóc, đưa tay lên che mặt.
“Quan Chước… tôi nóng quá, cứu tôi…”
><><><
X dược là một loại thuốc tốt cần thiết trong việc hành tẩu giang hồ, giết người cướp của, trong các loại văn như đam mỹ, ngôn tình, hiện đại văn, cổ phong văn, huyền huyễn văn, tìm kiếm cái lạ văn (@@ có sao)…
Nếu như bạn thích đọc tiểu thuyết, đặc biệt là tiểu thuyết đam mỹ, bạn sẽ nghĩ X dược là một trong những món đồ dùng sinh hoạt phổ biến đến nỗi không thể phổ biến hơn được, ra khỏi cửa, thắt lưng vừa vẹo đều có thể kiếm về được. Nhưng thực tế thì….
Căn bản không có chỗ bán biết không hả!
—
“Này có khả thi không?” Quan Tiểu Cẩn nhìn chăm chú vào dịch thể màu nâu đen sủi ọt trong cái cốc, hơi do dự.
Khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, cầm túi bắt đầu nhét đồ vào.
“Cô Cẩn, cô đang làm gì đấy?” Quan Quan kéo góc áo của cô.
“Oa a!” Quan Tiểu Cẩn có tật giật mình, sợ đến run tay, đồ trong túi nhét vào được nửa đã rơi kha khá xuống đất.
“Quan Quan! Cháu hù cô sợ chết!” Quan Tiểu Cẩn trừng mắt, nhìn cái chén trong tay, nghĩ thầm: đổ nhiều thế rồi, có thể uống được nữa không?
“Cô nhát gan thì có.” Quan Quan cũng bĩu môi, chỉ cái cốc, “Cô rót cái gì vào đấy?”
“Thứ có thể làm anh lùn biến thành thím cháu đó ~”
“Thật sao?”
“Thật! Nhưng phải cần cháu đưa cho Mộc Tử Duy nha.”
“Vâng!”
Quan Tiểu Cẩn nhìn Quan Quan cẩn thận bưng cái cốc như sợ thứ ở bên trong sẽ bị trào ra, lòng rất lo lắng: lỡ thực sự có hiệu quả, anh hai biết rồi liệu có cho cô một trận không? Nhưng cũng không lo được nhiều việc như thế nữa, bây giờ, để họ nhanh chóng gạo nấu thành cơm mới là chuyện quan trọng nhất.
“Anh lùn, cho anh nè.”
“Cho anh?” Mộc Tử Duy thấy thật khó tin, Quan Quan lại chủ động bưng đồ uống cho cậu. Nhưng… vì sao lại là Coca. Thực ra Mộc Tử Duy không thấy đồ uống có ga có gì ngon lành, bởi vì uống xong sẽ bị nấc cụt rất là khó chịu. Nhưng nể mặt Quan Quan, Mộc Tử Duy vẫn ngửa đầu uống, sau đó che miệng lại vọt tới nhà vệ sinh, ‘oa’ một phát nôn hết ra.
Đây là cái vị gì vậy!
Quan Tiểu Cẩn vẫn đang đợi tiểu ngốc thụ phản ứng, não nề nhìn cái túi mì chính trong tay, nghĩ thầm: quả nhiên là tỷ lệ sai sao?
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Hiểu Huyên nghe xong đoạn Tiểu Cẩn tự thuật, vỗ đùi cười to. “Coca với mì chính? Cô còn đưa cho tiểu ngốc thụ nhà cô uống!”
“Cô cười nhỏ chút thôi!” Quan Tiểu Cẩn phiền muộn lấy tay chống đầu, “Tỷ lệ thực sự rất quan trọng sao? Trên mạng cũng không đề cập tới tỷ lệ gì đó.”
“Căn bản không liên quan tới tỷ lệ được không! Cô đúng là ngốc y như thằng em họ của bạn gái của anh họ tôi ấy.”
“Thằng em họ cậu? Chưa gặp qua. Hắn lại làm sao?”
“Không phải thằng em họ của tôi, là thằng em họ của bạn gái của anh họ tôi. Hắn chỉ là vừa vặn trải qua một chuyện gần như cô thôi.” Nói đến người này, Hiểu Huyên hơi ngừng lại, lục lọi trong ngăn kéo lấy ra một bình thuốc nhỏ, lại tiếp tục nói: “Coca thêm mì chính không phải thuốc thôi tình, nhưng cái này đổ vào thì được.”
“Cái gì?” Quan Tiểu Cẩn nhận lấy, trên nhãn bình có viết ─── “Trị cảm mạo”.
… ….
Vỗ đùi giận, “Cô chơi tôi à!”
“Ai chơi cô? Đây chính là X dược chính tông, đã trải qua kiểm nghiệm thực tế! Chỉ là vừa vặn bị để trong bình ‘Trị cảm mạo’ thôi.
“Thật sự là X dược? Đã trải qua kiểm nghiệm thực tế nghĩa là sao? Còn nữa… cô có một đứa em gái, sao lại có thứ này?”
“Cậu em họ của bạn gái của anh họ tôi dùng còn lại đấy.”
“Hả?! Cậu em họ là…”
“Ừ, cơ lão. Tôi cũng không biết hắn lấy ở đâu ra, có người nói là để phản công…”
Quan Tiểu Cẩn mắt sáng lên.
“Cầu quá trình! Cầu chi tiết! Cầu ….!”
“Sau khi xảy ra sự việc, nằm trên giường ba ngày, bạn trai dốc lòng chăm sóc.”
Quan Tiểu Cẩn hô to hố rồi, “Chi tiết mà! Tôi muốn chính là chi tiết a thân!”
“Tôi cũng muốn chi tiết a thân! Nhưng tôi nghe được sao chỉ là lấy chút thuốc dư này thôi mà đã bị hắn liếc đểu tôi mất bao sức mới bảo tồn dược thứ này vốn hắn còn định hủy thi diệt tích để giải hận trong lòng đấy!” Nói một mạch đến thở dốc, thở hết xong lại cười gian nói: “Nhưng mà, Tiểu Cẩn cô nương, cô có thể đấy ~ nghe góc tường gì gì đấy ~ ghi âm gì gì đấy ~”
Quan Tiểu Cẩn run người, “Hay là thôi đi… Tôi cũng đã dự định ra tay xong thừa dịp họ hợp thể mang Quan Quan chạy trốn đây. Không thì anh tôi tuyệt đối sẽ diệt tôi.”
“Cô không tiền đồ!” Hiểu Huyên lắc đầu mãi với cô, lại hỏi: “Lại nói, cô dự định hạ thuốc trên người ai? Anh trai cô?”
Quan Tiểu Cẩn lại run, “Tôi không dám… Hơn nữa, tôi nghĩ, nếu là anh hai tôi, nói không chừng sẽ cắn răng cố nhịn.”
—
Vì thế, đối tượng kê đơn đã được xác định là tiểu ngốc thụ. Sau đó, vì để cậu thả lỏng lòng cảnh giác, gánh nặng hạ thuốc vẫn rơi vào người Quan Quan.
Vốn dĩ, trong cả gia đình, chỉ có Quan Quan là uống sữa, ừ, sữa bò. Sau đó, Quan Chước đột nhiên nảy ra ý tưởng xách một túi ‘sữa đậu Duy Duy’ về, xét thấy trong nhà không ai uống, xưa nay Mộc Tử Duy lấy lãng phí làm hổ thẹn đã chủ động gánh vác sứ mệnh gian khổ. Được rồi, còn có một điểm nữa là, thực ra Mộc Tử Duy uống sữa đậu lớn lên nên có cảm giác thân thiết rất mãn liệt với thứ này.
Lại tới lúc bước vào giấc ngủ buổi tối, Quan Chước có việc đứng ở ban công gọi điện, Quan Quan, Quan Tiểu Cẩn, Mộc Tử Duy thì ở phòng khách.
Mộc Tử Duy mới lấy một túi sữa đậu từ trong túi ra thì tiểu Quan Quan đã xông tới cướp.
“Anh Lùn, để em giúp anh rót ra cốc nhá?”
“Hả? Ừa, được. Cảm ơn.”
Lại nói tiếp, đây vẫn là lần thứ hai Quan Quan chủ động tốt với cậu, giúp cậu làm việc. Lần đầu tiên là cốc coca mùi lạ trước đó không lâu.
“Quan Quan.” Nhớ tới thể nghiệm vị giác thống khổ lần trước, Mộc Tử Duy gọi Quan Quan lại, do dự một chút, nghiêm túc nói: “Lần này đừng cho mì chính, nếu em muốn cho thì cứ cho đường là được rồi.”
Quan Tiểu Cẩn nghe thấy, cũng cảm thấy hôm đó làm chuyện ngu xuẩn, xấu hổ sờ mũi, không nói lời nào.
“Chỉ mong lần này Quan Quan không để lộ cái gì!”
Tựa hồ nghe thấy lời cầu xin của Quan Tiểu Cẩn, Quan Quan thuận lợi nâng một cốc sữa đậu từ trong bếp ra, Mộc Tử Duy cũng thuận lợi uống hết nó, không có chút do dự nào, tựa hồ căn bản đã quên cốc ‘coca mùi lạ’ trước đó không lâu, cứ uống hết sạch.
“Cảm giác thế nào?”
Quan Tiểu Cẩn khẩn trương hỏi.
“Cái gì thế nào?” Mộc Tử Duy không hiểu gì cả, “Lần này không có mùi lạ gì chứ.”
Không phản ứng? Quan Tiểu Cẩn thấy hơi lơ mơ. Lẽ nào thuốc Hiểu Huyên cô nương đưa cho là giả?
“Cậu thực sự không sao chứ?” Quan Tiểu Cẩn vẻ mặt khổ não, nhưng nhìn kỹ mặt Mộc Tử Duy, lại phát hiện đã hơi đỏ ửng.
“Ừ… có hơi nóng.” Mộc Tử Duy lấy tay lau trán, có mồ hôi.
Đang thấy lạ sao rõ ràng có mở điều hòa, hơn nữa là lúc trời tối, sao lại nóng thế nhỉ. Đột nhiên thân thể cứng đờ, mở to mắt không dám tin.
“Thế nào? Có cảm giác là lạ nào không…”
“Hai người đang nói gì?” Quan Chước trở lại phòng khách liền nghe thấy Quan Tiểu Cẩn đang nói gì đó với Mộc Tử Duy.
“Không có gì không có gì!” Mắt thấy hiệu quả đã tới, Quan Tiểu Cẩn liền ôm lấy Quan Quan.
“Anh, em đã bảo với anh cả rồi, đêm nay mang Quan Quan tới nhà anh ấy ngủ, em đi đây, tạm biệt.” Ôm thằng bé cướp cửa chạy mất.
Quan Chước cau mày, nhưng không có tâm tư nào quan tâm xem Quan Tiểu Cẩn rốt cục giở trò gì. Bởi vì Mộc Tử Duy trước mắt có chút không ổn.
Gương mặt ửng đỏ, trên trán ra mồ hôi, ngón tay túm chặt lấy sô pha, cắn môi, trông như sắp khóc.
“Làm sao thế? Khó chịu chỗ nào?” Quan Chước đưa tay muốn sờ trán cậu.
“Đừng tới đây!” Mộc Tử Duy gạt cái tay muốn chạm tới cậu ra.
Quan Chước ngây ra một lúc, để ý thấy giọng Mộc Tử Duy hơi khàn, lúc nói còn rất khó khăn.
Mộc Tử Duy cũng ngây ngẩn cả người, không dám tin nhìn cái tay chựng giữa không trung.
“Xin lỗi… tôi không phải…”
Từ sâu trong cơ thể có thứ gì đó khô nóng trào lên ăn mòn lý trí cậu. Thật là khó chịu, cả người đều thật khó chịu….
“Quan Chước…” Mộc Tử Duy chưa từng gặp loại tình huống này, thậm chí cũng không biết tay chân phải để đâu nữa. Chỉ biết trước mắt là người cậu thích, có thể tin cậy, người duy nhất có thể giúp cậu.
“Quan Chước…” Giọng Mộc Tử Duy lần đầu tiên mang theo tiếng khóc, đưa tay lên che mặt.
“Quan Chước… tôi nóng quá, cứu tôi…”
>