Giấc này Mộc Tử Duy cũng ngủ không ngon. Có lúc như đang nằm mơ, có lúc lại như tỉnh, mơ mơ màng màng, cái gì cũng không rõ. Chỉ nhớ có một bàn tay to khiến lòng người an tâm, một cơ thể với nhiệt độ ấm áp.
“Tỉnh rồi à?” Quan Chước ngồi xổm bên giường, nhìn Mộc Tử Duy mơ mơ màng màng, mắt vẫn còn mê man.
Đưa đầu tới gần đầu cậu, áp trán lên trán cậu, rồi lại tách ra.
“Hết sốt rồi à.”
“Bị sốt?” Ánh mắt Mộc Tử Duy hơi mơ màng, muốn thử nhúc nhích nhưng phát hiện trên người mình rất đau, nhất là thắt lưng, chân… và cả mông nữa.
“Ừ, lúc nửa đêm.” Quan Chước sờ mái tóc mềm mại của cậu, nói: “Xin lỗi.”
Mộc Tử Duy vẻ mặt nghi hoặc.
“Anh không biết không rửa sạch làm hại em bị sốt.”
Mộc Tử Duy giật mình, hiểu ra Quan Chước bảo rửa sạch cái gì, mặt đỏ bừng. Hai tay cầm chăn hất lên che mặt.
“Bây giờ còn đau không? Trên người em ấy.” Trên mặt Quan Chước cũng có vệt đỏ ửng mất tự nhiên. “Hôm qua, lúc giúp em tắm, anh thấy chỗ ấy có hơi sưng.”
“Không…” Muốn nói ‘không đau’, nhưng rõ ràng trên người đúng là không khỏe làm cậu nuốt chữ kia lại. “Ừ… có hơi đau.”
“Vậy em tiếp tục nghỉ đi, bữa sáng xong anh sẽ gọi.” Quan Chước kéo chăn xuống, lộ ra con mắt tròn và đen của Mộc Tử Duy, hôn lên trán cậu.
Bước đi của Quan Chước rất nhẹ, như là sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi. Mộc Tử Duy nghiêng đầu, hơi chán nản nhìn bóng dáng kia dần biến mất sau cửa.
Vì sao đã làm ‘chuyện đó’ ròi mà mình càng xấu hổ thế nhỉ? Ngay cả mặt Quan Chước cũng không dám nhìn. Thật vô dụng.
Mộc Tử Duy cố nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, lúc nhớ tới nửa đêm đúng là có người giúp cậu tắm rửa, còn cho cậu uống thuốc. Khi đó cậu nửa tỉnh nửa mê, cứ tưởng đó là mơ. Nhưng lúc này toàn thân sạch sẽ lại nói cho cậu biết đó là sự thực, Quan Chước đúng là đã giúp cậu tắm rửa, cậu cũng đúng là đã bị sốt.
“Hôm qua thấy chỗ ấy có hơi sưng”, đột nhiên nghĩ tới lời này của Quan Chước.
Có hơi sưng…? Quan Chước anh ấy….
Mộc Tử Duy lại hất chăn lên, lần này ngay cả đỉnh đầu cũng che kín.
Trốn trong chăn đến mức sắp tắt thở, Mộc Tử Duy mới thò đầu ra ngoài. Nghĩ đến chuyện bữa sáng, cậu đấu tranh đứng lên mặc quần áo.
Thực ra, người có đau thì đau thật, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được. Chính là phía sau còn có loại cảm giác khác thường, thậm chí nhớ rõ cảm giác Quan Chước ở bên trong.
Mộc Tử Duy nghĩ, tuy ý của Quan Chước là phụ trách bữa sáng hôm nay, nhưng cậu cảm thấy Quan Chước hình như không thích làm cơm, nhiều nhất cũng chính là mua vài thứ ở bên ngoài. Nhưng Mộc Tử Duy không thích đồ ăn làm ở ngoài, cũng không muốn Quan Chước ăn. Cậu muốn nấu cơm cả đời cho Quan Chước.
Nhưng lúc cậu vừa đến cửa bếp thì liền ngây ngẩn cả người.
“Quan Chước… đó là cái gì?”
Quan Chước không ngừng động tác quấy quấy trong tay. “Trứng gà, sữa, vani, muối.” Nói xong, thấy cũng quấy được kha khá rồi, liền cho bánh mì nướng vào trong chảo rán.
Mộc Tử Duy nhìn tay nghề anh thành thạo, hỏi: “Anh biết làm cơm?” Tuy đã sớm đoán được Quan Chước có thể biết làm cơm, nhưng không ngờ lại….
“Ừ. Lúc ở Pháp đã từng học.” Lúc rán tới màu vàng kim, Quan Chước rắc đường cát và bột quế lên, nghiêng đầu: “Em ra sô pha trước chờ một chút thôi là được ngay.”
Mộc Tử Duy chỉ cảm thấy khiếp sợ không nói nên lời, ngơ ngác ra phòng khách ngồi, nghĩ Quan Chước đang ở trong bếp làm bữa sáng, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ của anh, cảm thấy như đang nằm mơ.
Bánh mì nướng và trứng rán được bưng lên bàn, Mộc Tử Duy chậm rãi cắn nuốt.
“Không ngon à?” Quan Chước cau mày.
“Không phải.” Mộc Tử Duy lắc đầu. “Ăn xong sẽ hết, tiếc lắm.”
Rõ ràng là phương pháp rất đơn giản, nhưng mùi vị lại rất ngon. Bất kể là lớp bánh mì nướng xốp giòn bên ngoài hay lớp lòng đỏ non mềm bên trong, dù là món bánh trứng hay bột nhục quế thơm nức. Mà những điều này, người nấu ăn như họ đều biết, cách làm thế này khó cỡ nào.
“Em muốn ăn sau này anh sẽ làm cho em mãi.” Quan Chước sờ đầu cậu, có loại cảm giác như nuôi thú cưng, ngay cả nhìn cậu ăn thôi cũng đã trở thành một thú vui, chỉ cảm thấy đáng yêu không chịu nổi. “Còn làm cả bánh ngọt nữa, có muốn ăn không?”
“Ừ.” Mộc Tử Duy gật, nghiêng đầu nhìn Quan Chước một hồi, nói: “Em thấy anh thật là giỏi, cái gì cũng biết làm.” Giọng nói hơi mất mát, vốn nghĩ mình có thể làm cơm cho Quan Chước, có thể có chút công dụng, đang vui mừng thì đột nhiên phát hiện ngay cả phương diện làm cơm cũng không mạnh hơn Quan Chước được.
“Dù có giỏi nữa cũng là của em.” Quan Chước nhìn vào mắt cậu, nói.
Trái tim Mộc Tử Duy đập thình thịch, chỉ cảm thấy như bay trên mây, cảm giác càng như đang nằm mơ. Thật hy vọng cả đời cũng không cần tỉnh.
Quan Chước bưng khuôn nướng ra, đưa cho Mộc Tử Duy một cái thìa nhỏ.
“Đây là cái gì?” Mộc Tử Duy nhìn chiếc bánh nướng cao chừng 10cm này, giống như một chiếc mũ màu nâu nhạt. Thoạt trông rất xốp, không cẩn thận là nó sẽ bị sụp.
“Souffle.” Quan Chước nói một từ, Mộc Tử Duy nghe không hiểu, chỉ cảm thấy Quan Chước đọc nghe rất hay.
“Nghĩa tiếng Pháp là ‘thổi bay’, tiếng Trung gọi là ‘Thư phù lý’(*). Mau ăn đi, không sẽ sụp đấy.”
(*) xuất phát từ thuật ngữ nguyên bản tiếng Pháp là ‘thổi bay’, món bánh này vừa vào miệng đã tan, chỉ còn lại mùi hương sữa thơm nức. Như một giấc mộng đẹp thoáng qua, vì vậy nó được gọi là ‘thư phù lý’. Chẳng hiểu từ ‘thư phù lý’ này lắm, thư = giãn, nở; phù = hoa sen, lý = trong, dặm, phố phường,… *nhún vai*
Sụp ư? Mộc Tử Duy vội cầm chiếc thìa nhỏ múc một thìa.
Ấm, thơm và mềm, vừa vào miệng đã tan ra, chỉ còn thoang thoảng mùi hương sữa đầy miệng. Từng tầng từng tầng lòng trắng trứng nhẹ bay, như là cảnh đẹp trong mơ vừa chạm phải sẽ tan vỡ. Muốn chạy đuổi theo, nhưng múc thêm một thìa nữa vào miệng lại đã tan mất.
Mộc Tử Duy dường như đã biết vì sao nó lại gọi là ‘thư phù lý’ rồi, bởi vì ăn vào quả đúng là có cảm giác thoải mái thật. Cảm giác nó xốp, lơ lửng, mịn mà như ảo giác.
“Thích không?” Quan Chước nhìn cậu liếm môi luyến tiếc, mỉm cười hỏi.
“Thích…” Mộc Tử Duy khuấy thìa, “Em nghĩ hình như đã nghe cái này ở đâu rồi, thư phù lý ấy.”
Nghĩ kỹ lại, là lúc ở trong trường dạy nấu ăn.
Đầu bếp nữ trong trường rất ít, hơn nữa gần như đều ở lớp làm bánh kem. Còn Mộc Tử Duy vì vóc người lùn hay nguyên nhân gì khác, không biết sao lại kích động tình mẹ của đám con gái ấy, ánh mắt cả đám nhìn cậu như đang nhìn con ấy. Cho nên, mặc dù Mộc Tử Duy không muốn, cũng càng ngày càng cảm thấy đám con gái ấy hơi kinh khủng, lại bị bức đến mức quen gần hết đám con gái trong lớp bánh kem.
Có một lần, nghe thấy một cô gái oán hận, nói ‘thư phù lý’ khó làm biết bao, làm bao nhiêu lần là thất bại bấy nhiêu lần.
Thực ra thì cũng không phải nói phương pháp làm nó khó khăn thế nào. Cách làm thì khó rồi, nhưng phiền phức nhất cũng chính là ‘thời hạn trí mạng’ của nó, tức là thời hạn giữ cho bánh trứng ở trạng thái nở phồng.
Bất luận đầu bếp nào sơ sẩy một cái đều có thể làm quá ‘thời hạn trí mạng’ của nó, chưa bưng lên bàn cho khách ăn đã bị sụp, mà người nếm cũng chưa kịp ăn hết nó.
Trước đây cậu chỉ thấy nghe mà như lọt vào sương mù, giờ thấy Quan Chước làm được món bánh ấy, mới thấy Quan Chước thật giỏi, giỏi hơn cậu tưởng rất nhiều.
Mà Mộc Tử Duy thầm khâm phục xong thì càng cho đó là đương nhiên. Quan Chước tốt như vậy, giỏi một chút cũng là chuyện hiển nhiên. Quan Chước cậu thích vốn đã là người giỏi giang rồi.
Nói không ghen tị thì đúng là không thể nào rồi, nhưng cậu càng cảm thấy cậu đã được lợi. Người giỏi như thế, tốt như thế, lại là của cậu.
“Làm sao thế?” Quan Chước nhìn cậu ngơ ngác xuất thần, hỏi. “Có phải trước đây anh chưa nói với em chuyện anh biết nấu ăn cho nên không vui?”
Mộc Tử Duy lắc đầu. “Là do trước đây em không hỏi anh, em không trách anh.”
“Em chỉ nghĩ là, Quan Chước sao lại biết nấu ăn, vì sao biết nấu ăn mà còn mời đầu bếp thôi?” Tuy có rất nhiều đầu bếp không thích nấu ăn ở nhà, bởi vì ngày nào cũng nấu ăn trong nhà hàng cho rất nhiều khách rồi, về đến nhà thấy bếp là thấy chán. Nhưng Mộc Tử Duy lại không cảm thấy Quan Chước là kiểu người ngại phiền hà như vậy.
“Nguyên liệu nấu ăn.” Quan Chước nói như vậy.
“Ở trong nước cũng không giống ở Pháp, mấy nguyên liệu nấu ăn thường dùng rất khó mua, bột quế trong nhà phải tới tiệm đồ gia vị đồ Tây ở xa lắm mới mua được. Mỗi lần dùng lại không nhiều, để đi mua riêng thì rất ngại.”
Mộc Tử Duy nghe xong cũng gật đầu, quả đúng là vậy, nếu mua một món thôi mà cũng phiền như thế, cậu cũng tuyệt đối không muốn làm cơm.
“Hơn nữa nếu như ăn một bữa đồ Pháp chính tông, phải tiêu tốn 4,5 tiếng đồng hồ. Quan Quan còn nhỏ, không nên ăn đồ nhiều mỡ.”
Mộc Tử Duy mỉm cười, tưởng tượng ra một Quan Quan biến thành con heo béo, trông thịt thà nục nạc.
“Thực ra, quan trọng nhất cũng không phải anh thích làm cơm lắm, còn em là người đầu tiên, cũng là lần đầu tiên.”
Ánh mắt Quan Chước dịu dàng nhìn vào mắt cậu.
“Lần đầu tiên làm anh muốn làm cơm cho một người.”
—
Lời tác giả:
Hừm… cho dù mấy người kêu ca ngọt ngậy sến súa gì đó thì tôi vẫn cứ tiếp tục sến cho coi ~.
Hôm nay trong khu nhà tôi thấy có người chơi quay, tiếng dây ‘pia pia’, con quay xoay tròn. Cảm giác con quay thật là đáng thương, đau chết.
Giấc này Mộc Tử Duy cũng ngủ không ngon. Có lúc như đang nằm mơ, có lúc lại như tỉnh, mơ mơ màng màng, cái gì cũng không rõ. Chỉ nhớ có một bàn tay to khiến lòng người an tâm, một cơ thể với nhiệt độ ấm áp.
“Tỉnh rồi à?” Quan Chước ngồi xổm bên giường, nhìn Mộc Tử Duy mơ mơ màng màng, mắt vẫn còn mê man.
Đưa đầu tới gần đầu cậu, áp trán lên trán cậu, rồi lại tách ra.
“Hết sốt rồi à.”
“Bị sốt?” Ánh mắt Mộc Tử Duy hơi mơ màng, muốn thử nhúc nhích nhưng phát hiện trên người mình rất đau, nhất là thắt lưng, chân… và cả mông nữa.
“Ừ, lúc nửa đêm.” Quan Chước sờ mái tóc mềm mại của cậu, nói: “Xin lỗi.”
Mộc Tử Duy vẻ mặt nghi hoặc.
“Anh không biết không rửa sạch làm hại em bị sốt.”
Mộc Tử Duy giật mình, hiểu ra Quan Chước bảo rửa sạch cái gì, mặt đỏ bừng. Hai tay cầm chăn hất lên che mặt.
“Bây giờ còn đau không? Trên người em ấy.” Trên mặt Quan Chước cũng có vệt đỏ ửng mất tự nhiên. “Hôm qua, lúc giúp em tắm, anh thấy chỗ ấy có hơi sưng.”
“Không…” Muốn nói ‘không đau’, nhưng rõ ràng trên người đúng là không khỏe làm cậu nuốt chữ kia lại. “Ừ… có hơi đau.”
“Vậy em tiếp tục nghỉ đi, bữa sáng xong anh sẽ gọi.” Quan Chước kéo chăn xuống, lộ ra con mắt tròn và đen của Mộc Tử Duy, hôn lên trán cậu.
Bước đi của Quan Chước rất nhẹ, như là sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi. Mộc Tử Duy nghiêng đầu, hơi chán nản nhìn bóng dáng kia dần biến mất sau cửa.
Vì sao đã làm ‘chuyện đó’ ròi mà mình càng xấu hổ thế nhỉ? Ngay cả mặt Quan Chước cũng không dám nhìn. Thật vô dụng.
Mộc Tử Duy cố nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, lúc nhớ tới nửa đêm đúng là có người giúp cậu tắm rửa, còn cho cậu uống thuốc. Khi đó cậu nửa tỉnh nửa mê, cứ tưởng đó là mơ. Nhưng lúc này toàn thân sạch sẽ lại nói cho cậu biết đó là sự thực, Quan Chước đúng là đã giúp cậu tắm rửa, cậu cũng đúng là đã bị sốt.
“Hôm qua thấy chỗ ấy có hơi sưng”, đột nhiên nghĩ tới lời này của Quan Chước.
Có hơi sưng…? Quan Chước anh ấy….
Mộc Tử Duy lại hất chăn lên, lần này ngay cả đỉnh đầu cũng che kín.
Trốn trong chăn đến mức sắp tắt thở, Mộc Tử Duy mới thò đầu ra ngoài. Nghĩ đến chuyện bữa sáng, cậu đấu tranh đứng lên mặc quần áo.
Thực ra, người có đau thì đau thật, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được. Chính là phía sau còn có loại cảm giác khác thường, thậm chí nhớ rõ cảm giác Quan Chước ở bên trong.
Mộc Tử Duy nghĩ, tuy ý của Quan Chước là phụ trách bữa sáng hôm nay, nhưng cậu cảm thấy Quan Chước hình như không thích làm cơm, nhiều nhất cũng chính là mua vài thứ ở bên ngoài. Nhưng Mộc Tử Duy không thích đồ ăn làm ở ngoài, cũng không muốn Quan Chước ăn. Cậu muốn nấu cơm cả đời cho Quan Chước.
Nhưng lúc cậu vừa đến cửa bếp thì liền ngây ngẩn cả người.
“Quan Chước… đó là cái gì?”
Quan Chước không ngừng động tác quấy quấy trong tay. “Trứng gà, sữa, vani, muối.” Nói xong, thấy cũng quấy được kha khá rồi, liền cho bánh mì nướng vào trong chảo rán.
Mộc Tử Duy nhìn tay nghề anh thành thạo, hỏi: “Anh biết làm cơm?” Tuy đã sớm đoán được Quan Chước có thể biết làm cơm, nhưng không ngờ lại….
“Ừ. Lúc ở Pháp đã từng học.” Lúc rán tới màu vàng kim, Quan Chước rắc đường cát và bột quế lên, nghiêng đầu: “Em ra sô pha trước chờ một chút thôi là được ngay.”
Mộc Tử Duy chỉ cảm thấy khiếp sợ không nói nên lời, ngơ ngác ra phòng khách ngồi, nghĩ Quan Chước đang ở trong bếp làm bữa sáng, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ của anh, cảm thấy như đang nằm mơ.
Bánh mì nướng và trứng rán được bưng lên bàn, Mộc Tử Duy chậm rãi cắn nuốt.
“Không ngon à?” Quan Chước cau mày.
“Không phải.” Mộc Tử Duy lắc đầu. “Ăn xong sẽ hết, tiếc lắm.”
Rõ ràng là phương pháp rất đơn giản, nhưng mùi vị lại rất ngon. Bất kể là lớp bánh mì nướng xốp giòn bên ngoài hay lớp lòng đỏ non mềm bên trong, dù là món bánh trứng hay bột nhục quế thơm nức. Mà những điều này, người nấu ăn như họ đều biết, cách làm thế này khó cỡ nào.
“Em muốn ăn sau này anh sẽ làm cho em mãi.” Quan Chước sờ đầu cậu, có loại cảm giác như nuôi thú cưng, ngay cả nhìn cậu ăn thôi cũng đã trở thành một thú vui, chỉ cảm thấy đáng yêu không chịu nổi. “Còn làm cả bánh ngọt nữa, có muốn ăn không?”
“Ừ.” Mộc Tử Duy gật, nghiêng đầu nhìn Quan Chước một hồi, nói: “Em thấy anh thật là giỏi, cái gì cũng biết làm.” Giọng nói hơi mất mát, vốn nghĩ mình có thể làm cơm cho Quan Chước, có thể có chút công dụng, đang vui mừng thì đột nhiên phát hiện ngay cả phương diện làm cơm cũng không mạnh hơn Quan Chước được.
“Dù có giỏi nữa cũng là của em.” Quan Chước nhìn vào mắt cậu, nói.
Trái tim Mộc Tử Duy đập thình thịch, chỉ cảm thấy như bay trên mây, cảm giác càng như đang nằm mơ. Thật hy vọng cả đời cũng không cần tỉnh.
Quan Chước bưng khuôn nướng ra, đưa cho Mộc Tử Duy một cái thìa nhỏ.
“Đây là cái gì?” Mộc Tử Duy nhìn chiếc bánh nướng cao chừng cm này, giống như một chiếc mũ màu nâu nhạt. Thoạt trông rất xốp, không cẩn thận là nó sẽ bị sụp.
“Souffle.” Quan Chước nói một từ, Mộc Tử Duy nghe không hiểu, chỉ cảm thấy Quan Chước đọc nghe rất hay.
“Nghĩa tiếng Pháp là ‘thổi bay’, tiếng Trung gọi là ‘Thư phù lý’(). Mau ăn đi, không sẽ sụp đấy.”
() xuất phát từ thuật ngữ nguyên bản tiếng Pháp là ‘thổi bay’, món bánh này vừa vào miệng đã tan, chỉ còn lại mùi hương sữa thơm nức. Như một giấc mộng đẹp thoáng qua, vì vậy nó được gọi là ‘thư phù lý’. Chẳng hiểu từ ‘thư phù lý’ này lắm, thư = giãn, nở; phù = hoa sen, lý = trong, dặm, phố phường,… nhún vai
Sụp ư? Mộc Tử Duy vội cầm chiếc thìa nhỏ múc một thìa.
Ấm, thơm và mềm, vừa vào miệng đã tan ra, chỉ còn thoang thoảng mùi hương sữa đầy miệng. Từng tầng từng tầng lòng trắng trứng nhẹ bay, như là cảnh đẹp trong mơ vừa chạm phải sẽ tan vỡ. Muốn chạy đuổi theo, nhưng múc thêm một thìa nữa vào miệng lại đã tan mất.
Mộc Tử Duy dường như đã biết vì sao nó lại gọi là ‘thư phù lý’ rồi, bởi vì ăn vào quả đúng là có cảm giác thoải mái thật. Cảm giác nó xốp, lơ lửng, mịn mà như ảo giác.
“Thích không?” Quan Chước nhìn cậu liếm môi luyến tiếc, mỉm cười hỏi.
“Thích…” Mộc Tử Duy khuấy thìa, “Em nghĩ hình như đã nghe cái này ở đâu rồi, thư phù lý ấy.”
Nghĩ kỹ lại, là lúc ở trong trường dạy nấu ăn.
Đầu bếp nữ trong trường rất ít, hơn nữa gần như đều ở lớp làm bánh kem. Còn Mộc Tử Duy vì vóc người lùn hay nguyên nhân gì khác, không biết sao lại kích động tình mẹ của đám con gái ấy, ánh mắt cả đám nhìn cậu như đang nhìn con ấy. Cho nên, mặc dù Mộc Tử Duy không muốn, cũng càng ngày càng cảm thấy đám con gái ấy hơi kinh khủng, lại bị bức đến mức quen gần hết đám con gái trong lớp bánh kem.
Có một lần, nghe thấy một cô gái oán hận, nói ‘thư phù lý’ khó làm biết bao, làm bao nhiêu lần là thất bại bấy nhiêu lần.
Thực ra thì cũng không phải nói phương pháp làm nó khó khăn thế nào. Cách làm thì khó rồi, nhưng phiền phức nhất cũng chính là ‘thời hạn trí mạng’ của nó, tức là thời hạn giữ cho bánh trứng ở trạng thái nở phồng.
Bất luận đầu bếp nào sơ sẩy một cái đều có thể làm quá ‘thời hạn trí mạng’ của nó, chưa bưng lên bàn cho khách ăn đã bị sụp, mà người nếm cũng chưa kịp ăn hết nó.
Trước đây cậu chỉ thấy nghe mà như lọt vào sương mù, giờ thấy Quan Chước làm được món bánh ấy, mới thấy Quan Chước thật giỏi, giỏi hơn cậu tưởng rất nhiều.
Mà Mộc Tử Duy thầm khâm phục xong thì càng cho đó là đương nhiên. Quan Chước tốt như vậy, giỏi một chút cũng là chuyện hiển nhiên. Quan Chước cậu thích vốn đã là người giỏi giang rồi.
Nói không ghen tị thì đúng là không thể nào rồi, nhưng cậu càng cảm thấy cậu đã được lợi. Người giỏi như thế, tốt như thế, lại là của cậu.
“Làm sao thế?” Quan Chước nhìn cậu ngơ ngác xuất thần, hỏi. “Có phải trước đây anh chưa nói với em chuyện anh biết nấu ăn cho nên không vui?”
Mộc Tử Duy lắc đầu. “Là do trước đây em không hỏi anh, em không trách anh.”
“Em chỉ nghĩ là, Quan Chước sao lại biết nấu ăn, vì sao biết nấu ăn mà còn mời đầu bếp thôi?” Tuy có rất nhiều đầu bếp không thích nấu ăn ở nhà, bởi vì ngày nào cũng nấu ăn trong nhà hàng cho rất nhiều khách rồi, về đến nhà thấy bếp là thấy chán. Nhưng Mộc Tử Duy lại không cảm thấy Quan Chước là kiểu người ngại phiền hà như vậy.
“Nguyên liệu nấu ăn.” Quan Chước nói như vậy.
“Ở trong nước cũng không giống ở Pháp, mấy nguyên liệu nấu ăn thường dùng rất khó mua, bột quế trong nhà phải tới tiệm đồ gia vị đồ Tây ở xa lắm mới mua được. Mỗi lần dùng lại không nhiều, để đi mua riêng thì rất ngại.”
Mộc Tử Duy nghe xong cũng gật đầu, quả đúng là vậy, nếu mua một món thôi mà cũng phiền như thế, cậu cũng tuyệt đối không muốn làm cơm.
“Hơn nữa nếu như ăn một bữa đồ Pháp chính tông, phải tiêu tốn , tiếng đồng hồ. Quan Quan còn nhỏ, không nên ăn đồ nhiều mỡ.”
Mộc Tử Duy mỉm cười, tưởng tượng ra một Quan Quan biến thành con heo béo, trông thịt thà nục nạc.
“Thực ra, quan trọng nhất cũng không phải anh thích làm cơm lắm, còn em là người đầu tiên, cũng là lần đầu tiên.”
Ánh mắt Quan Chước dịu dàng nhìn vào mắt cậu.
“Lần đầu tiên làm anh muốn làm cơm cho một người.”
—
Lời tác giả:
Hừm… cho dù mấy người kêu ca ngọt ngậy sến súa gì đó thì tôi vẫn cứ tiếp tục sến cho coi ~.
Hôm nay trong khu nhà tôi thấy có người chơi quay, tiếng dây ‘pia pia’, con quay xoay tròn. Cảm giác con quay thật là đáng thương, đau chết.