Mộc Tử Duy không rõ Quan đại ca làm gì, chỉ biết anh buôn bán bận đến nỗi ngay cả con mình cũng không chăm sóc được, chỉ có thể nhét vào nhà em trai. Nhưng Quan đại ca tựa hồ quan hệ rất rộng, trang thiết bị lắp đặt của quán, đồng phục của nhân viên trong quán, tờ rơi dùng để tuyên truyền… Tất cả đều do Quan Trạc xử lý. Đương nhiên, Quan Tiểu Cẩn cũng vui tươi hớn hở giúp một tay.
“Moe không nào, moe không nào?” Quan Tiểu Cẩn so đồng phục mẫu trước người, rất là phấn khích. Đây chính là o(≧v≦)o~ do cô tự chọn.
“… Hơi kỳ kỳ.” Mộc Tử Duy ấp úng.
“Sặc sỡ quá.” Quan Chước cau mày. “Có kiểu dành cho nam không?”
“Nào có sặc sỡ đâu, rõ ràng chỉ là trang phục maid bình thường thôi mà.” Quan Tiểu Cẩn ấm ức, nhưng ngược lại lại cầm một chiếc khác. “Kiểu nam là trang phục quản gia, anh hai mặc vào nhất định sẽ rất là đẹp trai!”
Quan Chước không để ý tới cô, quay đầu nói thẳng với Quan Trạc: “Không còn bộ nào khác sao?”
Quan Tiểu Cẩn tan nát cõi lòng: “Anh hai…”
“Có thì có…” Quan đại ca sờ cằm. “Nhưng mà Tiểu Cẩn thì cái này. Thực ra đồng phục là lạ một chút cũng không có gì không tốt cả, nói không chừng có thể trở thành đặc sắc của cửa hàng.”
“Đúng thế, đúng thế.” Quan Tiểu Cẩn mắt sáng rỡ. “Anh hai mặc vào nhất định cực kỳ đẹp!”
Tần Cáp ở bên cạnh nghiên cứu xem nên bày biện thế nào cuối cùng nhịn không được mở miệng: “Mặc em cô ấy! Đầu bếp có đồng phục đầu bếp riêng nhá, ai lại đi mặc cái thứ đồ đen đen này nấu ăn chứ!” Cái đồ bám quần anh! Thật sự là chịu đủ rồi đấy!
Quan Tiểu Cẩn ức nghẹn họng, yếu ớt nhìn Tần Cáp: “Tần tiểu thụ… cậu không nói lời nào thì chết à.”
“Thụ mịa cô! Cả nhà cô đều là thụ!”
“Cả nhà tôi đều là công! Không tin anh hỏi tiểu ngốc thụ đi!”
Hai người hai mắt lấp lánh nhìn vào Mộc Tử Duy.
“… Hả? Ừ…” Mộc Tử Duy chẳng muốn đắc tội ai, do dự thật lâu. “… Tôi là thụ.”
Tuy rằng ý tứ đã uyển chuyển hơn, nhưng Quan Tiểu Cẩn vẫn cho rằng cô thắng, lúc muốn ‘ye’ một cái thì bị Quan Chước lườm, im bặt.
“Anh hai bất công quá…” Quan Tiểu Cẩn lòng oán giận, ôm bộ quần áo quản gia đẹp ngời ngời thở dài. Rõ ràng anh cô mặc vào trông rất tuấn tú mờ… chọn lựa vô ích rồi.
Ngay sau đó, thông báo tuyển dụng cũng nhanh chóng ra đời, thi thoảng lại có người lục lục tới ứng tuyển. Quan Tiểu Cẩn vốn muốn tiếp tục nhúng tay, nhưng bởi vì bị mọi người cho là quấy rối, bị Tần Cáp lôi ra nắng phát tờ rơi.
Trên tờ rơi chỉ có đơn giản mấy chữ kiểu khai trương bán đại hạ giá, ưu đãi, chiết khấu các loại. Nhưng cách trang trí trong quán và ảnh chụp hình bữa cơm chính tinh xảo rất hấp dẫn ánh nhìn.
Quan Tiểu Cẩn đặc biệt cầm một cuốn tập, nhìn đến ai hợp mắt là liền xin phương thức liên hệ, họ tên của đối phương.
“Cô đúng là cái đồ coi trọng bề ngoài.” Tần Cáp cực kỳ khinh thường hành vi của Quan Tiểu Cẩn.
“Đây là tôi đang mời chào khách hàng trường kỳ cho các anh trai biết không? Hơn nữa, sau này chắc chắn là phải làm vé Vip, các hoạt động linh tinh, đây là tôi đang làm công tác chuẩn bị sớm!”
“Vậy sao cô chỉ chọn người nào đẹp?”
“Khách hàng lâu dài chí ít cũng phải thuận mắt chứ!” Quan Tiểu Cẩn hùng hồn nói. “Tôi để dành đến sau này cuối tuần tới quán anh hai cho đôi mắt hưởng phúc.”
Tần Cáp: “…”
Hai người gần như vừa chạm mặt là đã ầm ỹ, lần này cũng không ngoại lệ, cãi nhau mãi đến lúc phát tờ rơi.
Thiếu niên đi ngang qua, khí chất không tầm thường, quần áo cũng không tầm thường, vừa nhìn là biết đấy là dê béo.
Quan Tiểu Cẩn lập tức xông lên: “Bạn gì ơi, xem đi này. Chalet khai trương bán đại hạ giá, chiết khấu 8% cho tất cả các món ~ chỉ cần 998 ~ chỉ cần vào quán dùng cơm, sau khi ăn xong sẽ có món tráng miệng nha ~”
“998 mạ cô…” Tần Cáp ở bên cạnh ngầm ‘thổ tào, trên tờ rơi căn bản không viết cái đó.
Thiếu niên có vẻ không chịu được cách mời gọi đầy nhiệt tình của Quan Tiểu Cẩn, ngại ngùng nhận lấy tờ rơi.
Mà trong thoáng giây hắn vừa quay sang, Quan Tiểu Cẩn vừa kinh ngạc vừa hâm mộ. Cao hơn cô, trắng hơn cô, gầy hơn cô…. Đây rõ ràng là hình mẫu lý tưởng trong lòng Quan Tiểu Cẩn mà!
“Vui lòng điền chút thông tin cá nhân được không? Nếu có hoạt động hay là ưu đãi nào chúng tôi sẽ thông báo trước cho bạn.” Quan Tiểu Cẩn tay mắt lanh lẹ đưa bút tới.
“… Ừ, được.” Thiếu niên hơi ngại, nhận bút rồi viết tên mình xuống. “Ừm, xin lỗi, hai hôm trước di động của tôi vừa mất rồi, cho nên không viết số di động được.”
“Không sao, không sao.” Quan Tiểu Cẩn cười tươi rói với hắn. “Hôm khai trương nhớ phải tới nha, có ưu đãi đó.”
Thiếu niên có vẻ bị nụ cười đó dọa, hơi hoảng hốt. Hắn tiếp tục đi về phía trước, giọng hai người phía sau truyền tới làm hắn bất giác ngừng bước chân.
“Lăng… Đệt! Cái chữ gì thế này! Đố trình độ ngữ văn của người ta à.” Lăng Mị (*)… Bố mẹ hắn lấy cái tên này là định làm khố thầy giáo hắn sao?
(*) Mị [芈]: nghĩa là be be (tiếng dê kêu), lấy cái tên gì mà kỳ vậy.
Nhưng nói tới họ ‘Lăng này…. Tần Cáp tự nhiên nhớ tới người hắn ngày nhớ đêm mong, cầu mà không được kia, vốn cho rằng đã buông tha rồi mà trái tim lại bắt đầu thấy đau. Chỉ là cùng họ thôi mà đã thế này….
“Chữ này tôi biết!” Quan Tiểu Cẩn thấy chữ này đột nhiên trở nên hưng phấn. “Chữ này đọc là mỉ.”
“Cô biết?”
“Dĩ ~ nhiên, năm cấp 3 lúc rảnh tôi hay thích nghịch từ điển mà.” Bởi vì trong nhà căn bản không cho cô lên mạng, nghịch di động, đọc tiểu thuyết, xem TV… Ôi, lịch sử đẫm máu mà.
“Cái chữ ‘Mị’ này là từ tượng thanh của tiếng dê kêu, cho nên tôi cảm thấy cách đọc chân thực của nó là ‘mỉ ~ mì ~ mi ~'” Quan Tiểu Cẩn đọc chữ ‘Mị’ theo kiểu dê kêu, giọng còn run run nữa. “Có phải rất moe không?”
Tần Cáp giần giật khóe miệng: “Moe cái em gái nhà cô.”
“Tôi chỉ có anh trai.” Quan Tiểu Cẩn tiếp tục nói. “Sao những thứ tôi cảm thấy moe thì các anh đều không cảm thấy nó moe nhỉ, có phải là gu moe của tôi lệch….”
Quan Tiểu Cẩn tiếp tục nã pháo vào Tần Cáp, hoàn toàn không để ý tới thiếu niên vừa trắng vừa gầy đầy khí chất kia đang dùng ánh mắt sáng quắc lặng lẽ nhìn cô đã lâu.
Lúc Lăng Mị đi tới đầu đường còn nhịn không được quay đầu lại nhìn cô mấy cái, lúc đi tới con đường tiếp theo thì gọi một cú điện thoại.
“Anh.”
“Có việc gì?” Một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tiếng.
“Anh, em có chuyện muốn nói với anh.” Lăng Mị hơi ngại ngùng.
“Nói.”
“Hình như em đã thích một cô gái rồi.”
Còn bên này.
“Tần tiểu thụ, anh cảm thấy thiếu niên vừa rồi thế nào?”
“Không được gọi anh là thụ!”
“Xời ~ rõ ràng là thụ mà. Người vừa mới đúng là không tồi nhể, môi hồng răng trắng. Anh có thử suy xét không?”
“Xét cái qué gì!”
“Anh không cảm thấy người kia điều kiện tốt sao? Nếu sau này hắn tới quán chúng ta thật, trở thành khách quen rồi, việc kết giao cũng không thành vấn đề ha, hơn nữa… Nếu như là hắn, Tần tiểu thụ anh nói không chừng còn có thể công nga ~”
“Biến cái em gái nhà cô đi!”
“Tôi đã nói với anh là tôi chỉ có anh trai mà lị.”
… ….
—
Lời tác giả:
Nào mọi người cùng đọc chữ ‘Mị’ này theo Tiểu Cẩn nhé: ‘mỉ ~ mì ~ mi ~”
><><><
Mộc Tử Duy không rõ Quan đại ca làm gì, chỉ biết anh buôn bán bận đến nỗi ngay cả con mình cũng không chăm sóc được, chỉ có thể nhét vào nhà em trai. Nhưng Quan đại ca tựa hồ quan hệ rất rộng, trang thiết bị lắp đặt của quán, đồng phục của nhân viên trong quán, tờ rơi dùng để tuyên truyền… Tất cả đều do Quan Trạc xử lý. Đương nhiên, Quan Tiểu Cẩn cũng vui tươi hớn hở giúp một tay.
“Moe không nào, moe không nào?” Quan Tiểu Cẩn so đồng phục mẫu trước người, rất là phấn khích. Đây chính là o(≧v≦)o~ do cô tự chọn.
“… Hơi kỳ kỳ.” Mộc Tử Duy ấp úng.
“Sặc sỡ quá.” Quan Chước cau mày. “Có kiểu dành cho nam không?”
“Nào có sặc sỡ đâu, rõ ràng chỉ là trang phục maid bình thường thôi mà.” Quan Tiểu Cẩn ấm ức, nhưng ngược lại lại cầm một chiếc khác. “Kiểu nam là trang phục quản gia, anh hai mặc vào nhất định sẽ rất là đẹp trai!”
Quan Chước không để ý tới cô, quay đầu nói thẳng với Quan Trạc: “Không còn bộ nào khác sao?”
Quan Tiểu Cẩn tan nát cõi lòng: “Anh hai…”
“Có thì có…” Quan đại ca sờ cằm. “Nhưng mà Tiểu Cẩn thì cái này. Thực ra đồng phục là lạ một chút cũng không có gì không tốt cả, nói không chừng có thể trở thành đặc sắc của cửa hàng.”
“Đúng thế, đúng thế.” Quan Tiểu Cẩn mắt sáng rỡ. “Anh hai mặc vào nhất định cực kỳ đẹp!”
Tần Cáp ở bên cạnh nghiên cứu xem nên bày biện thế nào cuối cùng nhịn không được mở miệng: “Mặc em cô ấy! Đầu bếp có đồng phục đầu bếp riêng nhá, ai lại đi mặc cái thứ đồ đen đen này nấu ăn chứ!” Cái đồ bám quần anh! Thật sự là chịu đủ rồi đấy!
Quan Tiểu Cẩn ức nghẹn họng, yếu ớt nhìn Tần Cáp: “Tần tiểu thụ… cậu không nói lời nào thì chết à.”
“Thụ mịa cô! Cả nhà cô đều là thụ!”
“Cả nhà tôi đều là công! Không tin anh hỏi tiểu ngốc thụ đi!”
Hai người hai mắt lấp lánh nhìn vào Mộc Tử Duy.
“… Hả? Ừ…” Mộc Tử Duy chẳng muốn đắc tội ai, do dự thật lâu. “… Tôi là thụ.”
Tuy rằng ý tứ đã uyển chuyển hơn, nhưng Quan Tiểu Cẩn vẫn cho rằng cô thắng, lúc muốn ‘ye’ một cái thì bị Quan Chước lườm, im bặt.
“Anh hai bất công quá…” Quan Tiểu Cẩn lòng oán giận, ôm bộ quần áo quản gia đẹp ngời ngời thở dài. Rõ ràng anh cô mặc vào trông rất tuấn tú mờ… chọn lựa vô ích rồi.
Ngay sau đó, thông báo tuyển dụng cũng nhanh chóng ra đời, thi thoảng lại có người lục lục tới ứng tuyển. Quan Tiểu Cẩn vốn muốn tiếp tục nhúng tay, nhưng bởi vì bị mọi người cho là quấy rối, bị Tần Cáp lôi ra nắng phát tờ rơi.
Trên tờ rơi chỉ có đơn giản mấy chữ kiểu khai trương bán đại hạ giá, ưu đãi, chiết khấu các loại. Nhưng cách trang trí trong quán và ảnh chụp hình bữa cơm chính tinh xảo rất hấp dẫn ánh nhìn.
Quan Tiểu Cẩn đặc biệt cầm một cuốn tập, nhìn đến ai hợp mắt là liền xin phương thức liên hệ, họ tên của đối phương.
“Cô đúng là cái đồ coi trọng bề ngoài.” Tần Cáp cực kỳ khinh thường hành vi của Quan Tiểu Cẩn.
“Đây là tôi đang mời chào khách hàng trường kỳ cho các anh trai biết không? Hơn nữa, sau này chắc chắn là phải làm vé Vip, các hoạt động linh tinh, đây là tôi đang làm công tác chuẩn bị sớm!”
“Vậy sao cô chỉ chọn người nào đẹp?”
“Khách hàng lâu dài chí ít cũng phải thuận mắt chứ!” Quan Tiểu Cẩn hùng hồn nói. “Tôi để dành đến sau này cuối tuần tới quán anh hai cho đôi mắt hưởng phúc.”
Tần Cáp: “…”
Hai người gần như vừa chạm mặt là đã ầm ỹ, lần này cũng không ngoại lệ, cãi nhau mãi đến lúc phát tờ rơi.
Thiếu niên đi ngang qua, khí chất không tầm thường, quần áo cũng không tầm thường, vừa nhìn là biết đấy là dê béo.
Quan Tiểu Cẩn lập tức xông lên: “Bạn gì ơi, xem đi này. Chalet khai trương bán đại hạ giá, chiết khấu % cho tất cả các món ~ chỉ cần ~ chỉ cần vào quán dùng cơm, sau khi ăn xong sẽ có món tráng miệng nha ~”
“ mạ cô…” Tần Cáp ở bên cạnh ngầm ‘thổ tào, trên tờ rơi căn bản không viết cái đó.
Thiếu niên có vẻ không chịu được cách mời gọi đầy nhiệt tình của Quan Tiểu Cẩn, ngại ngùng nhận lấy tờ rơi.
Mà trong thoáng giây hắn vừa quay sang, Quan Tiểu Cẩn vừa kinh ngạc vừa hâm mộ. Cao hơn cô, trắng hơn cô, gầy hơn cô…. Đây rõ ràng là hình mẫu lý tưởng trong lòng Quan Tiểu Cẩn mà!
“Vui lòng điền chút thông tin cá nhân được không? Nếu có hoạt động hay là ưu đãi nào chúng tôi sẽ thông báo trước cho bạn.” Quan Tiểu Cẩn tay mắt lanh lẹ đưa bút tới.
“… Ừ, được.” Thiếu niên hơi ngại, nhận bút rồi viết tên mình xuống. “Ừm, xin lỗi, hai hôm trước di động của tôi vừa mất rồi, cho nên không viết số di động được.”
“Không sao, không sao.” Quan Tiểu Cẩn cười tươi rói với hắn. “Hôm khai trương nhớ phải tới nha, có ưu đãi đó.”
Thiếu niên có vẻ bị nụ cười đó dọa, hơi hoảng hốt. Hắn tiếp tục đi về phía trước, giọng hai người phía sau truyền tới làm hắn bất giác ngừng bước chân.
“Lăng… Đệt! Cái chữ gì thế này! Đố trình độ ngữ văn của người ta à.” Lăng Mị ()… Bố mẹ hắn lấy cái tên này là định làm khố thầy giáo hắn sao?
() Mị [芈]: nghĩa là be be (tiếng dê kêu), lấy cái tên gì mà kỳ vậy.
Nhưng nói tới họ ‘Lăng này…. Tần Cáp tự nhiên nhớ tới người hắn ngày nhớ đêm mong, cầu mà không được kia, vốn cho rằng đã buông tha rồi mà trái tim lại bắt đầu thấy đau. Chỉ là cùng họ thôi mà đã thế này….
“Chữ này tôi biết!” Quan Tiểu Cẩn thấy chữ này đột nhiên trở nên hưng phấn. “Chữ này đọc là mỉ.”
“Cô biết?”
“Dĩ ~ nhiên, năm cấp lúc rảnh tôi hay thích nghịch từ điển mà.” Bởi vì trong nhà căn bản không cho cô lên mạng, nghịch di động, đọc tiểu thuyết, xem TV… Ôi, lịch sử đẫm máu mà.
“Cái chữ ‘Mị’ này là từ tượng thanh của tiếng dê kêu, cho nên tôi cảm thấy cách đọc chân thực của nó là ‘mỉ ~ mì ~ mi ~'” Quan Tiểu Cẩn đọc chữ ‘Mị’ theo kiểu dê kêu, giọng còn run run nữa. “Có phải rất moe không?”
Tần Cáp giần giật khóe miệng: “Moe cái em gái nhà cô.”
“Tôi chỉ có anh trai.” Quan Tiểu Cẩn tiếp tục nói. “Sao những thứ tôi cảm thấy moe thì các anh đều không cảm thấy nó moe nhỉ, có phải là gu moe của tôi lệch….”
Quan Tiểu Cẩn tiếp tục nã pháo vào Tần Cáp, hoàn toàn không để ý tới thiếu niên vừa trắng vừa gầy đầy khí chất kia đang dùng ánh mắt sáng quắc lặng lẽ nhìn cô đã lâu.
Lúc Lăng Mị đi tới đầu đường còn nhịn không được quay đầu lại nhìn cô mấy cái, lúc đi tới con đường tiếp theo thì gọi một cú điện thoại.
“Anh.”
“Có việc gì?” Một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tiếng.
“Anh, em có chuyện muốn nói với anh.” Lăng Mị hơi ngại ngùng.
“Nói.”
“Hình như em đã thích một cô gái rồi.”
Còn bên này.
“Tần tiểu thụ, anh cảm thấy thiếu niên vừa rồi thế nào?”
“Không được gọi anh là thụ!”
“Xời ~ rõ ràng là thụ mà. Người vừa mới đúng là không tồi nhể, môi hồng răng trắng. Anh có thử suy xét không?”
“Xét cái qué gì!”
“Anh không cảm thấy người kia điều kiện tốt sao? Nếu sau này hắn tới quán chúng ta thật, trở thành khách quen rồi, việc kết giao cũng không thành vấn đề ha, hơn nữa… Nếu như là hắn, Tần tiểu thụ anh nói không chừng còn có thể công nga ~”
“Biến cái em gái nhà cô đi!”
“Tôi đã nói với anh là tôi chỉ có anh trai mà lị.”
… ….
—
Lời tác giả:
Nào mọi người cùng đọc chữ ‘Mị’ này theo Tiểu Cẩn nhé: ‘mỉ ~ mì ~ mi ~”
>