Sáng Mộc Tử Duy vừa dậy đã chạy tới nhà Quan Chước ‘đi làm’. Ấn chuông cửa mãi lại không thấy ai ra mở, xách túi một đường, tay cũng thấy tê, sầu não ngồi xổm ở cửa.
“Mộc Tử Duy?” Một giọng nói hơi quen vang trên đỉnh đầu, Mộc Tử Duy ngẩng đầu ngẩng đầu lại ngẩng đầu, nhìn thấy mặt Quan Chước.
Quan Chước mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, lộ ra cơ thể cân xứng đẹp đẽ. Trên mặt cũng có chút mồ hôi mỏng, hơi thở gấp, trông rất… gợi cảm.
“Anh đi tập thể dục à?” Mộc Tử Duy nghĩ nếu cậu và Quan Chước sống với nhau, chắc cậu sẽ đố kị vỡ tim, cả người u ám mất. Cơ thể ấy cũng làm cậu ước ao….
“Ừ, chạy bộ buổi sáng. Không phải bảo cậu 8h30 mới tới sao?” Quan Chước vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa nói. Nếu hắn không có thói quen này, chắc Mộc Tử Duy phải ngồi xổm ở đây chờ cả tiếng nữa rồi.
“Tôi sợ không đủ thời gian.” Mộc Tử Duy đứng lên nhấc cái túi trên tay, vẫn ngẩng đầu nhìn hắn như cũ, nhưng cuối cùng cũng không phải ngước một góc 90o ngắm chiều cao nữa.
“Xương?” Sáng sớm hầm canh xương có thể bổ quá không vậy? Hơn nữa đừng nói thời gian không đủ, chắc hầm xong cũng đủ để ăn trưa luôn rồi. “Cậu định làm gì?”
“Mì canh xương.” Mộc Tử Duy xách đồ vào bếp.
Thực ra cậu vốn có thể chọn làm bữa sáng đơn giản thôi, sữa đậu nành, trứng rán các kiểu, nhưng cậu lại cảm thấy lấy tiền của người ta, vẫn nên làm cho nghiêm túc. Hơn nữa, cậu rất cảm kích Quan Chước, rất muốn làm cho hắn chút đồ ăn ngon.
Cậu đã mua xương từ chiều hôm qua, sáng nay trước khi ra cửa đã rửa sạch mấy lần. Rửa sạch một lần, đun nước sôi, cho vào nồi hầm một lát, lại rửa sạch một lần, lật mấy lần rồi lại cho vào nồi hầm.
Không giống canh xương hầm, không phải dùng lửa to đun rồi chuyển lửa nhỏ ninh chậm, mà là cứ dùng lửa to ninh, cho nên tốc độ nhanh hơn nhiều lắm.
Quan Chước đứng ở cửa nhìn, nhưng phát hiện Mộc Tử Duy đột nhiên ngừng lại, cái tay cầm thìa múc bọt trôi sựng đứng lại. Đi qua nhìn mới thấy, Mộc Tử Duy đang chớp mắt, chớp rất nhanh, ra sức chớp mắt.
“Sao thế?”
“Không sao…” Mộc Tử Duy vẫn đang không ngừng chớp mắt, “Cái gì rơi vào mắt ấy, ngứa.”
Quan Chước cầm cái thìa trong tay cậu, nói: “Cậu dụi đi.”
Mộc Tử Duy lắc đầu, lúc lắc đầu thì không chớp mắt được, chỉ có thể lúc lắc xong thì cố chớp vài cái.
“Trên tay có vi khuẩn. Hơn nữa dụi lông mi sẽ bị đứt, chọc phải mắt.” Mộc Tử Duy dừng một chút, “Mẹ tôi nói thế.”
Quan Chước sửng sốt, thấy Mộc Tử Duy liên tiếp chớp mắt rất khó chịu, vẫn nhịn không được mở miệng: “… Hay là tôi thổi mắt cho cậu?”
Mộc Tử Duy gật đầu, lúc gật đầu lại không thể chớp mắt, lúc vừa dừng lại lại cố chớp vài cái.
Nhưng lúc Quan Chước khom người kề sát vào mặt cậu, Mộc Tử Duy thoáng cái đã quên chớp mắt. Mắt mở to rất ngứa, còn hơi đau, con mắt nong nóng, có cảm giác muốn rơi lệ. Nhưng vẫn nhìn khuôn mặt ấy, làm sao cũng không nhắm lại được.
Mộc Tử Duy chỉ có lúc khi còn bé bị ngã mới được mẹ ôm, thổi chỗ đau cho, nghe mẹ nói “Cái đau cái đau bay ~ cái đau bay ~ Duy Duy đừng khóc”. Được người thổi mắt cho là lần đầu tiên.
Có thể là do Quan Chước nuôi trẻ nên cũng dùng phương thức dỗ trẻ giúp cậu.
Hơi thở mềm nhẹ phả vào mắt. Cảm giác dịu dàng làm Mộc Tử Duy cảm thấy rất thoải mái rất tiếc, nhưng nhịn không nổi, vẫn mở miệng nói: “Càng ngứa.”
Quan Chước dừng động tác lại, dường như cảm thấy điều gì đó, quay đầu lại nhìn về phía sau. Phạm vi của Mộc Tử Duy bị Quan Chước che mất, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Đứng ở cửa phòng bếp là Quan Tiểu Cẩn. Một Quan Tiểu Cẩn đầu tóc rối bù, giương mắt đờ đẫn, cầm một quyển vở.
“Xin lỗi đã quấy rầy, hai người cứ tiếp tục!” Quan Tiểu Cẩn xoay người chạy ra.
Má ơi! Cô thấy cái gì thế? Hôm qua, anh trai còn dạy dỗ cô, phê bình sở thích của cô một phen… Hôm nay lại hôn tiểu ngốc thụ? Tiểu ngốc thụ…. Good Job!
“Đứng lại.” Quan Chước lạnh lùng mở miệng.
Quan Tiểu Cẩn chỉ có thể lặng lẽ lùi về, hai tay dâng quyển bài tập lên: “Báo cáo anh, kiểm điểm xong rồi.” Mịa nó, kiểm điểm 1000 chữ! Cô cầm vở của Quan Quan viết, viết N trang biết không hả!
Quan Chước nhận lấy vở, chẳng thèm liếc nhìn mà lấy thìa đưa cho Quan Tiểu Cẩn.
“Em trông nồi đi, có bọt thì vớt ra. Anh đi tìm thuốc nhỏ mắt cho Mộc Tử Duy.”
Sau đó lôi Mộc Tử Duy đi.
“Đây là tình huống gì?” Quan Tiểu Cẩn cầm thìa không rõ, gãi đầu một cái, thầm nói cô còn chưa chải đầu nữa.
Cách nhỏ thuốc nhỏ mắt của Mộc Tử Duy rất kỳ lạ. Nhỏ bằng cách nhắm mắt lại.
Nhỏ xong mấy giọt, để thuốc nhỏ mắt chảy vào.
“Khá hơn chút nào không?”
“Ừ.” Sau khi thuốc nhỏ mắt chảy vào mí mắt rồi thì thấy hơi đau, nhưng không còn ngứa như trước nữa.
Lúc này Quan Quan cũng tỉnh, đi tới phòng khách. Được ngủ đủ nên mặt mày thằng bé sáng láng, tóc rối bù vểnh lên.
Thấy chú nó và Mộc Tử Duy đứng chung một chỗ, liền đi tới, ngẩng đầu lên nhìn chú rồi nhìn Mộc Tử Duy, nói: “Lùn ơi, đang khóc à?”
Quan Chước nhíu mày, “Quan Quan, phải gọi anh.”
Quan Quan bĩu môi, nói: “Anh Lùn, anh khóc gì đấy?”
“Không phải khóc, là thuốc nhỏ mắt.” Tuy bị không ít người cười nhạo chiều cao, nhưng bị một đứa trẻ lùn hơn mình rất nhiều nói mình là ‘Lùn’ vẫn làm cậu thấy rất khó chịu. Mộc Tử Duy suy nghĩ rồi nói với Quan Quan: “Em lùn hơn anh.”
Quan Quan lập tức trợn tròn mắt, gân cổ lên cãi: “Anh mới lùn!”
“Không lùn như em!”
Quan Quan càng giận hơn, “Cao hơn em thì có gì đặc biệt! Anh có cao như chú em không?”
Mộc Tử Duy ngẩng đầu lên nhìn Quan Chước, nói với Quan Quan, “Không cho mời sự trợ giúp của người khác.”
“Hừ hừ!” Quan Quan học cách hừ lạnh khinh thường của người trong TV, nhưng cái giọng điệu non nớt đi kèm giọng mũi nghe thế nào cũng trẻ con lắm. “Anh có chú cao như chú em không?”
Mộc Tử Duy không nói, cậu đúng là không có chú nhưng có mấy người dì. Nhưng từ dì cả đến dì út, không có ai có thể lấy ra so sánh chiều cao. Chiều cao có liên quan tới di truyền dòng họ, đây là sự thực.
“Quan Quan, không được thất lễ.” Quan Chước không biết nên nói gì với cuộc tranh luận này.
“Mau đi rửa mặt đánh răng, đợi lát phải ăn cơm rồi.”
“Ăn cơm?” Mắt Quan Quan sáng rực lên, lại chuyển đường nhìn sang Mộc Tử Duy như muốn che giấu. “Là… khoai tây sao?”
“Là mì canh xương, sáng ra không ăn khoai tây. Nếu em thích khoai tây, buổi trưa anh sẽ xào cho.”
“Không thích lắm đâu…” Quan Quan không được tự nhiên quay đầu đi, lại nhịn không được thấy hiếu kỳ. “Mì canh xương là gì? Dùng sữa bò làm mì sao?”
“Không phải sữa bò, là canh xương heo.” Quan Chước giải thích thay Mộc Tử Duy, “Đợi lát nữa cháu sẽ biết. Bây giờ đi rửa mặt trước đã.”
Quan Quan dường như rất nghe lời Quan Chước, ngoan ngoãn theo hắn đi rửa mặt.
Mộc Tử Duy thì quay về bếp tiếp nhận việc của cô nàng Quan Tiểu Cẩn. Tuy rằng vừa cãi nhau với Quan Quan một hồi, nhưng cậu đã vui vẻ hơn rồi. Không biết vì sao, cậu thấy Tiểu Quan Quan tựa hồ không còn ghét cậu nữa.
Canh hầm xong có màu ngà rất đẹp. Cho muối vào dùng dầu cải xào qua với bột ngọt, hạt tiêu rồi cho vào trong nồi canh là được.
Tiếp theo là nấu mì.
Mì dùng để nấu là mì sợi nhỏ, nước sôi thì thả mì vào nồi. Cứ cách một lát phải tưới chút nước lạnh lên mì, vừa phòng mì nát vừa làm hương vị mì ngon hơn.
Chờ một lát rồi tắt bếp đi, đổ ra bát to bưng lên bàn, lúc ấy Quan Quan chỉ nhìn thấy sợi mì thanh mảnh ngâm mình trong bát nước canh màu ngà, trông rất đẹp.
“Thực sự không phải sữa bò sao?” Quan Quan lấy đũa khuấy khuấy trong bát canh mì, sau đó vớt lên cho vào miệng mút mát. Vị mặn, ăn ngon.
Canh xương heo vị ngon mà lại thơm, sợi mì nhỏ nở to trơn bóng, phối với nhau rất đẹp.
Một bữa cơm sáng trôi qua, tất cả mọi người đều ăn ngon lành. Quan Tiểu Cẩn đã thỏa mãn vuốt bụng nằm trên sô pha. Quan Quan thì vẫn ngồi trên ghế dựa, lúc lắc đôi chân, hỏi Mộc Tử Duy: “Buổi trưa còn ăn mì không?”
Mộc Tử Duy lắc đầu, nghiêng đầu hỏi Quan Chước: “Có món gì muốn ăn không?”
Hai ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Quan Chước, một đôi mắt là chờ mong, một đôi mắt là hỏi ý kiến. Quan Chước suy nghĩ một lát: “Fillet cá nấu ớt đi (*), những món khác thì tùy ý. Đợi lát tôi đi mua đồ ăn với cậu.”
(*) Thủy chử ngư [水煮鱼]: tiếng anh là fish fillet in hot chili oil
Quan Quan nghe thấy mắt sáng lên. Mộc Tử Duy phát hiện, cho dù đứa trẻ khó tính nhướng nào, chỉ cần cười lên là cũng ngây thơ dễ thương như nhau.
Mộc Tử Duy nghĩ thầm, đây thật sự là một công việc tốt. Ngoại trừ ánh mắt Quan Tiểu Cẩn nhìn cậu thi thoảng cứ là lạ ra thì những việc khác đều rất tốt.
—–
Lời tác giả:
Cơ thể sau này cho cậu sờ… sau này cho cậu dùng. Cho nên bạn trẻ Mộc Tử Duy, cậu thực sự không cần hâm mộ Quan Chước.
Nói tới người lớn, đúng là rất hay lừa trẻ con. Ví dụ như bà nội tôi từng bảo là ăn móng heo sẽ trở nên ngốc, thế là tôi đến giờ vẫn chưa ăn móng heo. Thực ra không chỉ một lần muốn thử, nhưng… vẫn sợ sẽ bị ngốc Orz.
><><><><
Sáng Mộc Tử Duy vừa dậy đã chạy tới nhà Quan Chước ‘đi làm’. Ấn chuông cửa mãi lại không thấy ai ra mở, xách túi một đường, tay cũng thấy tê, sầu não ngồi xổm ở cửa.
“Mộc Tử Duy?” Một giọng nói hơi quen vang trên đỉnh đầu, Mộc Tử Duy ngẩng đầu ngẩng đầu lại ngẩng đầu, nhìn thấy mặt Quan Chước.
Quan Chước mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, lộ ra cơ thể cân xứng đẹp đẽ. Trên mặt cũng có chút mồ hôi mỏng, hơi thở gấp, trông rất… gợi cảm.
“Anh đi tập thể dục à?” Mộc Tử Duy nghĩ nếu cậu và Quan Chước sống với nhau, chắc cậu sẽ đố kị vỡ tim, cả người u ám mất. Cơ thể ấy cũng làm cậu ước ao….
“Ừ, chạy bộ buổi sáng. Không phải bảo cậu h mới tới sao?” Quan Chước vừa lấy chìa khóa mở cửa vừa nói. Nếu hắn không có thói quen này, chắc Mộc Tử Duy phải ngồi xổm ở đây chờ cả tiếng nữa rồi.
“Tôi sợ không đủ thời gian.” Mộc Tử Duy đứng lên nhấc cái túi trên tay, vẫn ngẩng đầu nhìn hắn như cũ, nhưng cuối cùng cũng không phải ngước một góc o ngắm chiều cao nữa.
“Xương?” Sáng sớm hầm canh xương có thể bổ quá không vậy? Hơn nữa đừng nói thời gian không đủ, chắc hầm xong cũng đủ để ăn trưa luôn rồi. “Cậu định làm gì?”
“Mì canh xương.” Mộc Tử Duy xách đồ vào bếp.
Thực ra cậu vốn có thể chọn làm bữa sáng đơn giản thôi, sữa đậu nành, trứng rán các kiểu, nhưng cậu lại cảm thấy lấy tiền của người ta, vẫn nên làm cho nghiêm túc. Hơn nữa, cậu rất cảm kích Quan Chước, rất muốn làm cho hắn chút đồ ăn ngon.
Cậu đã mua xương từ chiều hôm qua, sáng nay trước khi ra cửa đã rửa sạch mấy lần. Rửa sạch một lần, đun nước sôi, cho vào nồi hầm một lát, lại rửa sạch một lần, lật mấy lần rồi lại cho vào nồi hầm.
Không giống canh xương hầm, không phải dùng lửa to đun rồi chuyển lửa nhỏ ninh chậm, mà là cứ dùng lửa to ninh, cho nên tốc độ nhanh hơn nhiều lắm.
Quan Chước đứng ở cửa nhìn, nhưng phát hiện Mộc Tử Duy đột nhiên ngừng lại, cái tay cầm thìa múc bọt trôi sựng đứng lại. Đi qua nhìn mới thấy, Mộc Tử Duy đang chớp mắt, chớp rất nhanh, ra sức chớp mắt.
“Sao thế?”
“Không sao…” Mộc Tử Duy vẫn đang không ngừng chớp mắt, “Cái gì rơi vào mắt ấy, ngứa.”
Quan Chước cầm cái thìa trong tay cậu, nói: “Cậu dụi đi.”
Mộc Tử Duy lắc đầu, lúc lắc đầu thì không chớp mắt được, chỉ có thể lúc lắc xong thì cố chớp vài cái.
“Trên tay có vi khuẩn. Hơn nữa dụi lông mi sẽ bị đứt, chọc phải mắt.” Mộc Tử Duy dừng một chút, “Mẹ tôi nói thế.”
Quan Chước sửng sốt, thấy Mộc Tử Duy liên tiếp chớp mắt rất khó chịu, vẫn nhịn không được mở miệng: “… Hay là tôi thổi mắt cho cậu?”
Mộc Tử Duy gật đầu, lúc gật đầu lại không thể chớp mắt, lúc vừa dừng lại lại cố chớp vài cái.
Nhưng lúc Quan Chước khom người kề sát vào mặt cậu, Mộc Tử Duy thoáng cái đã quên chớp mắt. Mắt mở to rất ngứa, còn hơi đau, con mắt nong nóng, có cảm giác muốn rơi lệ. Nhưng vẫn nhìn khuôn mặt ấy, làm sao cũng không nhắm lại được.
Mộc Tử Duy chỉ có lúc khi còn bé bị ngã mới được mẹ ôm, thổi chỗ đau cho, nghe mẹ nói “Cái đau cái đau bay ~ cái đau bay ~ Duy Duy đừng khóc”. Được người thổi mắt cho là lần đầu tiên.
Có thể là do Quan Chước nuôi trẻ nên cũng dùng phương thức dỗ trẻ giúp cậu.
Hơi thở mềm nhẹ phả vào mắt. Cảm giác dịu dàng làm Mộc Tử Duy cảm thấy rất thoải mái rất tiếc, nhưng nhịn không nổi, vẫn mở miệng nói: “Càng ngứa.”
Quan Chước dừng động tác lại, dường như cảm thấy điều gì đó, quay đầu lại nhìn về phía sau. Phạm vi của Mộc Tử Duy bị Quan Chước che mất, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Đứng ở cửa phòng bếp là Quan Tiểu Cẩn. Một Quan Tiểu Cẩn đầu tóc rối bù, giương mắt đờ đẫn, cầm một quyển vở.
“Xin lỗi đã quấy rầy, hai người cứ tiếp tục!” Quan Tiểu Cẩn xoay người chạy ra.
Má ơi! Cô thấy cái gì thế? Hôm qua, anh trai còn dạy dỗ cô, phê bình sở thích của cô một phen… Hôm nay lại hôn tiểu ngốc thụ? Tiểu ngốc thụ…. Good Job!
“Đứng lại.” Quan Chước lạnh lùng mở miệng.
Quan Tiểu Cẩn chỉ có thể lặng lẽ lùi về, hai tay dâng quyển bài tập lên: “Báo cáo anh, kiểm điểm xong rồi.” Mịa nó, kiểm điểm chữ! Cô cầm vở của Quan Quan viết, viết N trang biết không hả!
Quan Chước nhận lấy vở, chẳng thèm liếc nhìn mà lấy thìa đưa cho Quan Tiểu Cẩn.
“Em trông nồi đi, có bọt thì vớt ra. Anh đi tìm thuốc nhỏ mắt cho Mộc Tử Duy.”
Sau đó lôi Mộc Tử Duy đi.
“Đây là tình huống gì?” Quan Tiểu Cẩn cầm thìa không rõ, gãi đầu một cái, thầm nói cô còn chưa chải đầu nữa.
Cách nhỏ thuốc nhỏ mắt của Mộc Tử Duy rất kỳ lạ. Nhỏ bằng cách nhắm mắt lại.
Nhỏ xong mấy giọt, để thuốc nhỏ mắt chảy vào.
“Khá hơn chút nào không?”
“Ừ.” Sau khi thuốc nhỏ mắt chảy vào mí mắt rồi thì thấy hơi đau, nhưng không còn ngứa như trước nữa.
Lúc này Quan Quan cũng tỉnh, đi tới phòng khách. Được ngủ đủ nên mặt mày thằng bé sáng láng, tóc rối bù vểnh lên.
Thấy chú nó và Mộc Tử Duy đứng chung một chỗ, liền đi tới, ngẩng đầu lên nhìn chú rồi nhìn Mộc Tử Duy, nói: “Lùn ơi, đang khóc à?”
Quan Chước nhíu mày, “Quan Quan, phải gọi anh.”
Quan Quan bĩu môi, nói: “Anh Lùn, anh khóc gì đấy?”
“Không phải khóc, là thuốc nhỏ mắt.” Tuy bị không ít người cười nhạo chiều cao, nhưng bị một đứa trẻ lùn hơn mình rất nhiều nói mình là ‘Lùn’ vẫn làm cậu thấy rất khó chịu. Mộc Tử Duy suy nghĩ rồi nói với Quan Quan: “Em lùn hơn anh.”
Quan Quan lập tức trợn tròn mắt, gân cổ lên cãi: “Anh mới lùn!”
“Không lùn như em!”
Quan Quan càng giận hơn, “Cao hơn em thì có gì đặc biệt! Anh có cao như chú em không?”
Mộc Tử Duy ngẩng đầu lên nhìn Quan Chước, nói với Quan Quan, “Không cho mời sự trợ giúp của người khác.”
“Hừ hừ!” Quan Quan học cách hừ lạnh khinh thường của người trong TV, nhưng cái giọng điệu non nớt đi kèm giọng mũi nghe thế nào cũng trẻ con lắm. “Anh có chú cao như chú em không?”
Mộc Tử Duy không nói, cậu đúng là không có chú nhưng có mấy người dì. Nhưng từ dì cả đến dì út, không có ai có thể lấy ra so sánh chiều cao. Chiều cao có liên quan tới di truyền dòng họ, đây là sự thực.
“Quan Quan, không được thất lễ.” Quan Chước không biết nên nói gì với cuộc tranh luận này.
“Mau đi rửa mặt đánh răng, đợi lát phải ăn cơm rồi.”
“Ăn cơm?” Mắt Quan Quan sáng rực lên, lại chuyển đường nhìn sang Mộc Tử Duy như muốn che giấu. “Là… khoai tây sao?”
“Là mì canh xương, sáng ra không ăn khoai tây. Nếu em thích khoai tây, buổi trưa anh sẽ xào cho.”
“Không thích lắm đâu…” Quan Quan không được tự nhiên quay đầu đi, lại nhịn không được thấy hiếu kỳ. “Mì canh xương là gì? Dùng sữa bò làm mì sao?”
“Không phải sữa bò, là canh xương heo.” Quan Chước giải thích thay Mộc Tử Duy, “Đợi lát nữa cháu sẽ biết. Bây giờ đi rửa mặt trước đã.”
Quan Quan dường như rất nghe lời Quan Chước, ngoan ngoãn theo hắn đi rửa mặt.
Mộc Tử Duy thì quay về bếp tiếp nhận việc của cô nàng Quan Tiểu Cẩn. Tuy rằng vừa cãi nhau với Quan Quan một hồi, nhưng cậu đã vui vẻ hơn rồi. Không biết vì sao, cậu thấy Tiểu Quan Quan tựa hồ không còn ghét cậu nữa.
Canh hầm xong có màu ngà rất đẹp. Cho muối vào dùng dầu cải xào qua với bột ngọt, hạt tiêu rồi cho vào trong nồi canh là được.
Tiếp theo là nấu mì.
Mì dùng để nấu là mì sợi nhỏ, nước sôi thì thả mì vào nồi. Cứ cách một lát phải tưới chút nước lạnh lên mì, vừa phòng mì nát vừa làm hương vị mì ngon hơn.
Chờ một lát rồi tắt bếp đi, đổ ra bát to bưng lên bàn, lúc ấy Quan Quan chỉ nhìn thấy sợi mì thanh mảnh ngâm mình trong bát nước canh màu ngà, trông rất đẹp.
“Thực sự không phải sữa bò sao?” Quan Quan lấy đũa khuấy khuấy trong bát canh mì, sau đó vớt lên cho vào miệng mút mát. Vị mặn, ăn ngon.
Canh xương heo vị ngon mà lại thơm, sợi mì nhỏ nở to trơn bóng, phối với nhau rất đẹp.
Một bữa cơm sáng trôi qua, tất cả mọi người đều ăn ngon lành. Quan Tiểu Cẩn đã thỏa mãn vuốt bụng nằm trên sô pha. Quan Quan thì vẫn ngồi trên ghế dựa, lúc lắc đôi chân, hỏi Mộc Tử Duy: “Buổi trưa còn ăn mì không?”
Mộc Tử Duy lắc đầu, nghiêng đầu hỏi Quan Chước: “Có món gì muốn ăn không?”
Hai ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Quan Chước, một đôi mắt là chờ mong, một đôi mắt là hỏi ý kiến. Quan Chước suy nghĩ một lát: “Fillet cá nấu ớt đi (), những món khác thì tùy ý. Đợi lát tôi đi mua đồ ăn với cậu.”
() Thủy chử ngư [水煮鱼]: tiếng anh là fish fillet in hot chili oil
Quan Quan nghe thấy mắt sáng lên. Mộc Tử Duy phát hiện, cho dù đứa trẻ khó tính nhướng nào, chỉ cần cười lên là cũng ngây thơ dễ thương như nhau.
Mộc Tử Duy nghĩ thầm, đây thật sự là một công việc tốt. Ngoại trừ ánh mắt Quan Tiểu Cẩn nhìn cậu thi thoảng cứ là lạ ra thì những việc khác đều rất tốt.
—–
Lời tác giả:
Cơ thể sau này cho cậu sờ… sau này cho cậu dùng. Cho nên bạn trẻ Mộc Tử Duy, cậu thực sự không cần hâm mộ Quan Chước.
Nói tới người lớn, đúng là rất hay lừa trẻ con. Ví dụ như bà nội tôi từng bảo là ăn móng heo sẽ trở nên ngốc, thế là tôi đến giờ vẫn chưa ăn móng heo. Thực ra không chỉ một lần muốn thử, nhưng… vẫn sợ sẽ bị ngốc Orz.
>