Một khi mặt trời khuất núi, sàn nhà thường được ánh nắng chiếu rọi nóng bỏng cũng từ từ trở thành lạnh lẽo.
Lạnh.
Lạnh quá, tối quá, đói quá.
“Trễ thế này đứa trẻ kia chạy đi đâu rồi? Đúng là không làm người ta bớt lo.”
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân ‘lạch cạch’, sau đó là tiếng nói chuyện của mấy cô giúp việc.
“Bình thường cũng thế, không hề có chút gia giáo nào, nào có phong thái của người nhà giàu.”
“Có một người mẹ xuất thân thấp kém như vậy, không gia giáo cũng là bình thường đi.”
“Nghe nói lần đầu mẹ thằng bé vào cái nhà này, còn không biết dùng dao nĩa đâu. Thật không biết cô ta may mắn cỡ nào mới vào được cái nhà này…”
“May mắn gì? Cũng là dựa vào khuôn mặt để quyến rũ đàn ông thôi.”
“A, dựa vào khuôn mặt có thể được bao lâu. Cái loại phụ nữ không làm được trò trống gì đó, sớm muộn gì cũng bị đuổi đi thôi.”
“Sắp rồi, nghe nói gần đây phu nhân đang ép thiếu gia đi xem mắt đấy.”
“Thật à? Thiếu gia đồng ý sao? Khi ấy vì đón người phụ nữ kia vào nhà đã rình rang ầm ĩ lắm mà.”
“Có cái gì mà đồng ý hay không. Lần này cũng náo loạn đấy, nhưng cũng chỉ thế thôi, cánh tay sao to hơn chân dược. Hơn nữa, đã nhiều năm như vậy rồi, sự mới mẻ của thiếu gia đối với người phụ nữ kia cũng chẳng còn mấy đi.”
“Nói vậy thì chắc cũng sắp bị đuổi đi rồi. Vậy hai đứa con trai của cô ta thì sao? Thiếu phu nhân mới tới, chắc chắn không thể khoan dung được chúng đi.”
“Ai biết được. Những nhà giàu này có quyền của nhà giàu, giết chết mấy người cũng không sao đi. Ngẫm lại cũng tại nghiệp chướng.”
… ….
“Quan Chước, Quan Chước.”
Vừa mở mắt đã cảm thấy ánh sáng sáng ngời, gần ngay trước mặt là khuôn mặt quen thuộc và làm người ta an tâm.
Lúc bàn tay nhẹ nhàng đặt trên trán, anh mới phát hiện trán mình toàn mồ hôi lạnh.
—
Nhiệt độ truyền đến tay cũng không nóng bỏng, Mộc Tử Duy thoáng yên tâm.
“Quan Chước, anh gặp ác mộng sao?”
Quan Chước không nói lời nào, mở to mắt không chớp nhìn chằm chằm Mộc Tử Duy.
Mộc Tử Duy bị nhìn thật lâu thật lâu, đầu tiên còn nghi ngờ, sau đó mặt từ từ đỏ lên.
Cậu tỉnh dậy do lúc Quan Chước gặp ác mộng vô thức giãy dụa và nói mớ. Vừa rời giường, chưa chải đầu chưa rửa mặt, bản thân lôi thôi xuề xòa, nghĩ cũng biết trông tệ thế nào.
Tuy Quan Chước đã thấy hình ảnh lúc mình rời giường không biết bao nhiêu lần, thậm chí mỗi tối còn thấy được nhiều dáng vẻ tệ hơn nữa. Nhưng bị nhìn chằm chằm như vậy, Mộc Tử Duy vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
—
Dường như Quan Chước không hề cảm thấy sự xấu hổ của cậu, anh đưa tay sờ lên mái tóc rối bù ấy.
“Rối này.” Quan Chước nói, giọng nói vừa tỉnh ngủ có phần khàn khàn.
Mặt Mộc Tử Duy càng nóng, bất giác rũ mắt, môi lại bị vật ấm áp tập kích.
“Rất đáng yêu.”
“Hử?” Người vừa nhận nụ hôn gần như mặt dán mặt, môi kề môi, hơi thở ẩm ẩm nong nóng khi nói chuyện phả thẳng lên bờ môi còn ướt dính, ngay cả không khí cũng trở nên khô nóng bất an.
“Ý anh là, rất dễ thương.”
Giọng Quan Chước cực kỳ dịu dàng.
“Trông mái tóc rối ấy rất dễ thương.”
Dễ thương, sáng sủa, đuổi đi con người đen tối trong thế giới của anh.
Vì sự dịu dàng của Quan Chước, tim Mộc Tử Duy đập thình thịch, cậu bất giác mổ một cái lên bờ môi quyến rũ của anh, nhưng miệng lưỡi vẫn khô nóng.
“Quan… Quan Chước, anh mơ gì vậy? Gặp ác mộng, kể ác mộng ra sẽ không sợ nữa.”
“Không sao… Chỉ là mơ tới chuyện khi còn bé.”
Mộc Tử Duy nghe thấy ba chữ “khi còn bé”, nét mặt đã có phần khẩn trương. Cậu cũng biết đại khái Quan Chước khi còn nhỏ sống không tốt lắm.
“Thực ra, anh cũng không nhớ rõ chuyện xảy ra năm anh mấy tuổi, anh họ anh đến nhà anh chơi, khóa trái nhốt anh trên gác xép.”
“Trời tối dần, anh một mình trong gác xép, bởi vì nơi ấy thường không có ai tới, có hét rách họng cũng không có ai phát hiện anh bị nhốt trong đó.”
“Mãi tới đêm khuya, mẹ không tìm ra anh, gọi người giúp việc đi tìm. Anh nghe tiếng bước chân ngoài cửa thì muốn cầu cứu, lại nghe thấy các cô ấy đang nói xấu mẹ anh nên quên luôn cả kêu cứu. Sau đó anh thẫn thờ cả đêm trong căn gác xép, mãi tới hừng đông.”
“Anh còn nhớ rõ anh họ giây trước còn cười nói muốn chơi trốn tìm với anh, giây tiếp theo đã nhốt anh trong phòng, ở ngoài cửa cười mắng anh là ti tiện.”
“Anh còn nhớ trong khoảng không tối mịt, vừa đói vừa khát, không biết khi nào mới có người phát hiện.”
“Anh nhớ rõ nhất sự giận dữ khi nghe thấy có người sỉ nhục mẹ và sự tuyệt vọng lúc nghe mẹ bị đuổi đi, sẽ rời khỏi anh.”
“Đó là chuyện trước đây, giờ đã không sao rồi.” Nhìn vào ánh mắt yêu thương của Mộc Tử Duy, Quan Chước nhẹ nhàng áp lên trán cậu.
“Hiện giờ có em, mọi chuyện đã không sao nữa rồi.”
Mộc Tử Duy im lặng, lặng lẽ ôm chặt lấy anh, tầm nhìn mơ hồ dần.
—
Ăn xong bữa sáng, hai người cùng đi ra ngoài.
Lúc sắp tới cửa hàng, Mộc Tử Duy đột nhiên xoay người, kiễng chân, ngửa đầu đưa tay lên tóc mái Quan Chước.
“Sao vậy? Tóc rối à?” Quan Chước cúi đầu nhìn cậu.
“Không.” Mộc Tử Duy đáp, “Chỉ muốn sửa sang lại quần áo cho anh đẹp trai hơn một chút. Ông ta thấy anh giờ đẹp trai như vậy, nhất định sẽ hối hận muốn chết.”
Quan Chước cười lắc đầu: “Ông ta hối hận có ích lợi gì, anh cũng không mong ông ta tới nhận thân.”
Mộc Tử Duy lại nghiêm mặt nói: “Kể cả ông ấy có hối hận cũng vô dụng, cho ông ta tức chết.”
Quan Chước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy nghiêm túc chăm chú, đột nhiên cảm thấy chuyện hẹn gặp người bố đẻ xui xẻo kia cũng không phiền lòng như vậy.
Tần Cáp cả người cứng ngắc, mở trừng mắt nhìn người trước mặt bình tĩnh lật menu.
Nói thật hắn không hiểu vì sao hội nghị gia đình giữa Quan Chước và bố hắn lại mở ở trong quán.
Tuy mầm đậu bảo hắn đây là yêu cầu của người bố đẻ kia, nhưng hắn vẫn thấy rất bực. Ở trong mắt hắn, người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tề ngồi ở đằng kia chính là một Trần Thế Mỹ đương đại, cái loại đi ở trên đường cũng đáng bị đạp cho hai phát, dựa vào cái gì mà êm đẹp ngồi trong nhà hàng họ khổ cực kinh doanh chứ, lại còn ngồi vào đúng cái ghế hắn đã lau cực sạch ngày hôm qua nữa!
Trông thật hưởng thụ.
Cũng may hắn không phải chịu đựng bao lâu thì Mộc Tử Duy và Quan Chước đã đồng thời xuất hiện ở cửa.
“Anh Tần?” Mộc Tử Duy thấy hắn đột nhiên lộ vẻ hoài nghi. “Sao anh lại ở đây?”
“Anh không ở đây thì ở đâu?” Tần Cáp giần giật khóe miệng, khi đó người bảo hắn ở đây trông quán là ai?
Quan Chước: “Ý cậu ấy là hỏi anh vì sao đứng ở đây?”
Tần Cáp chỉ vào người đàn ông trung niên mỉm cười ngồi trên ghế: “Ông ấy bảo tôi lấy menu ra! Anh nghĩ tôi muốn đứng đây chắc?”
Nói xong đột nhiên ngộ ra, bây giờ không phải lúc buôn bán, người này cũng không phải khách hàng còn gây phiền phức…
Tần Cáp xông lên cướp menu trong tay người kia, nổi giận đùng đùng đi mất.
“Nhân viên phục vụ chỗ mấy đứa không chuyên nghiệp.” Những người ở lại không biết nói gì, Trần tiên sinh xấu hổ mở đầu câu chuyện.
Quan Chước: “Không phải nhân viên phục vụ, là đầu bếp.”
“Vậy à.” Tuy nhiều năm qua đôi bên không hề liên hệ, mấy lần gặp mặt lại này cũng chưa nói với nhau được mấy câu, nhưng Trần tiên sinh lăn lộn thương trường nhiều năm đã nhanh chóng bỏ đi sự khẩn trương và xấu hổ ấy. Ông nhìn đứa con cao to rồi lại nhìn căn nhà hàng đã được cách điệu, trong lòng cũng thỏa mãn. Đương nhiên, nếu không có cậu bé bên cạnh con trai thì càng tốt.
“Vậy nhân viên phục vụ đâu?”
Quan Chước: “Bây giờ không phải giờ kinh doanh.”
“Vậy thì tiếc thật, cha còn tìm người hỏi thăm các món ăn ngon ở chỗ con, vốn tưởng có cơ hội nếm được tay nghề của con chứ. Nhà chúng ta chắc cũng chỉ mình con biết xuống bếp… Ừm, thực ra tay nghề của mẹ con cũng rất tốt.”
Vốn dĩ Mộc Tử Duy nhìn thấy người này ra vẻ đương nhiên đã đầy bụng giận, nghe câu ấy, đầu óc càng ‘dựa vào cái gì muốn ăn món Quan Chước làm’, ‘Dựa vào cái gì nhắc tới mẹ Quan Chước’, ‘Quan Chước mới không phải là của nhà ông mà là của nhà tôi’…
Cậu sợ Quan Chước sẽ càng giận, nhưng không ngờ Quan Chước chỉ lạnh mặt, rồi ‘ha hả’ một tiếng.
Quan Chước biết ‘ha hả’… Mộc Tử Duy đã cảm thấy có chút OOC(*) rồi đấy.
(*) OOC: out of character
Trần tiên sinh tiếp tục ôn hòa nói: “Nhà hàng này của con lắp đặt thiết bị tốt lắm, có muốn mở rộng không?”
Quan Chước: “Ha hả?”
Trần tiên sinh có chút khó chịu, nhưng vẫn giữ vẻ thân thiện: “Đàn ông cũng phải lấy sự nghiệp làm trọng…”
Quan Chước cắt lời ông: “Mấy năm nay ông sống thế nào?”
Trần tiên sinh nhìn khuôn mặt bình thản ấy của đứa con, giống vài phần với khuôn mặt của người vợ trước, lòng có chút nghẹn ngào.
“Thực ra, mấy năm gần đây, cha vẫn chưa từng quên các con…”
Ông kể cuộc sống mấy năm qua bằng giọng điệu trữ tình, nhớ nhung vợ trước và con cái, hoàn toàn không để ý tới hai người đối diện đều buồn chán nhìn lên đồng hồ treo tường.
“Đến giờ rồi.” Quan Chước đột nhiên đứng lên. “Chúng tôi phải đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rồi. Hôm nay chưa nói xong, ngày mai lại nói vậy?”
Đối với Trần tiên sinh, lần gặp mặt này vốn hiếm mà có được, nghe thấy ngày mai còn lần gặp nữa, nói vài câu khách sáo là ông liền vui vẻ đi.
“Quan Chước, anh có khỏe không. “Mộc Tử Duy có chút lo lắng nhìn anh. Chỉ là gặp mặt người kia thôi, tối qua Quan Chước đã gặp ác mông, gặp mặt rồi….
“Không sao.” Quan Chước sắc mặt bình tĩnh, thấy Mộc Tử Duy lo lắng thì xoa đầu cậu. “Quan Tiểu Cẩn bảo anh, nếu thực sự không muốn nói chuyện với ông ta, cứ ‘ha hả’ là được.”
Tuy anh không hiểu ‘ha hả’ là có ý gì.
Quan Tiểu Cẩn vốn nói là “Không muốn nói chuyện với ông ta thì cứ ha hả vào mặt ông ta là được.”
Mộc Tử Duy gật đầu hiểu rõ, “Đúng là chẳng có gì để nói với loại người này. Cố hai ngày nữa thôi chúng ta cũng không cần nhịn nữa.”
“Ừ.” Quan Chước nhìn cậu, nghĩ thầm, có phải có người ở bên nên bất luận chuyện gì khó có thể tưởng tượng khó có thể nhẫn nại đều không sao nữa rồi. Hơn nữa, chỉ cần qua mấy ngày này thôi, mọi sự sẽ tốt lên.
Lời tác giả:
Tôi thấy… có lẽ ngoại trừ tôi ra, chắc chẳng ai nhớ lần đầu Mộc Tử Duy ngủ với Quan Chước (chỉ ngủ thôi), từng nói ngủ không quen tắt đèn.
Nguyên nhân chính là ở đó.
Tôi vẫn tóm tắt lại lịch sử trưởng thành của Quan Chước vậy.
Mẹ và bố đẻ của Quan Chước đi theo quá trình cô bé lọ lem bước vào gia đình nhà giàu, nhưng công tử nhà giàu cưới được cô bé lọ lem rồi liền biến thành Trần Thế Mỹ (cho nên mới để họ Trần), vứt bỏ vợ con cưới tiểu thư nhà giàu, mẹ Quan Chước mang hai đứa con đi, qua đó gặp bố dượng, sau đó lại sinh thêm Quan Tiểu Cẩn, một nhà năm người cuối cùng cũng yên ổn.
Nhưng con người bố dượng mặc dù tốt, nhưng là xã hội đen, cuối cùng, vợ chồng hai người đều chết vì buôn lậu thuốc phiện (bị khép vào tội buôn lậu thuốc phiện cũng là do bị tính kế, thực ra cũng phần nào là bị hãm hại, nhưng đã phạm tội thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, là chuyện không thể tránh khỏi.
Sau đó Quan Chước ra nước ngoài học nấu ăn, Quan Tiểu Cẩn tiếp tục đi học, Quan Trạc kết hôn rồi có Quan Quan.
Sau đó anh trai ly hôn, đưa con cho Quan Chước vừa về nước trông, sau đó thì vì đầu bếp căn bản đều không thích vào bếp ở nhà, lo nghĩ cho sức khỏe của Quan Quan, Quan Chước đã muốn mời một đầu bếp về nhà, sau đó nữa thì gặp Mộc Tử Duy…
Mặt khác, trước đây Quan Chước ở nhà bố đẻ cũng không được cưng chiều, anh trai thì được học hành chăm sóc như người thừa kế, còn mẹ thì thỉnh thoảng cũng được bố đẻ anh che chở chút ít.
Có thể cuộc sống của Quan Chước trước khi gặp Mộc Tử Duy đúng là xui xẻo, những thứ anh có đều là do anh tự kiếm ra. Nhưng nếu nói là gặp phải em đã tiêu hết toàn bộ vận may gì đó của anh thì ngẫm lại cũng tốt thôi mà.
Gần đây tất cả mọi việc đều cứ bận rộn, có thể nói là ảnh hưởng trực tiếp tới tiền đồ sau này của tôi (ừ thì cũng có phần khoa trương). Hiện giờ mọi chuyện căn bản đã xác định, chỉ có điều có khả năng phải cãi nhau một trận với mẹ, cũng có phần thấy vui. Nếu như mọi chuyện đã xác định thật sự rồi sẽ thông báo cho mọi người biết, yêu mọi người nhiều ~
><><><