92.
Khi Hứa Tri Hiểu trở về phòng, Vương Khiên mới tắm xong, mặc T- shirt quần dài đơn giản, đứng ở bên giường, lấy khăn lau tóc.
Đổi lại trước đây, Hứa Tri Hiểu đã sớm đỏ mặt phun máu rồi.
Nhưng ở chung nửa năm, cảnh Vương Khiên tắm rửa cậu đã quen thuộc đến có thể trực tiếp miêu tả trong đầu, sớm đã luyện thành bản lĩnh tỉnh rụi khi đối mặt với sắc đẹp.
Hứa Tri Hiểu đi tới bên giường mình, từ trong túi lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, đưa cho Vương Khiên, “Đàn anh, em có mang theo thuốc giải rượu, anh uống hai viên đi.”
Vương Khiên không nhìn cậu, chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Sau đó liền trực tiếp ngồi lên giường, mở laptop ra, nhìn hết sức chăm chú.
Hứa Tri Hiểu thu tay lại, không nhịn được nhìn vẻ mặt của hắn một chút.
Cậu không biết có phải là bản thân nghĩ quá nhiều hay không, cứ cảm thấy Vương Khiên thật giống như có chút quái quái.
Suy nghĩ một chút, Hứa Tri Hiểu lại hỏi: “Đàn anh, anh có phải là không thoải mái hay không? Em rót ly nước nóng cho anh.”
Lần này, Vương Khiên trả lời còn ngắn hơn lần trước, “Không cần.”
Hứa Tri Hiểu giật mình.
Từ khi quen biết nhau đến giờ, đây thật giống như là lần đầu tiên, Vương Khiên từ chối cậu.
Suy nghĩ này như là bỗng dưng chui ra ngoài, mà vừa xuất hiện, liền chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của cậu.
Cậu đứng tại chỗ im lặng hồi lâu, sau đó cầm đồ ngủ, quay người vào phòng tắm.
93.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Vương Khiên nhìn chằm chằm tập tin trong máy tính nửa ngày, phát hiện mình một chữ cũng không đọc được, đơn giản tắt laptop đi.
Sau đó, tay của hắn hơi dừng một chút, liền nhanh chóng mở ra một folder lưu ở sâu trong ổ đĩa E nhất.
Bên trong tất cả đều là ảnh chụp ——
Trên thao trường, hắn mặc quần áo huấn luyện nhiều màu sắc, đứng ở trước đội ngũ, nghiêm túc phát biểu với sinh viên mới;
Trên hành lang trường, hắn một vai đeo túi, vừa đi vừa gọi điện thoại, khẽ nhíu mày;
Trên sân bóng rổ, hắn mặc đồng phục của đội học viện tự động hóa, nhảy lên thật cao, làm rơi đối thủ ném rổ;
Trên nghi thức kéo cờ, hắn nâng cờ nước, mang theo hàng cờ nước chỉnh tề, đâm đầu đi tới;
Trên lễ tốt nghiệp, hắn và hiệu trưởng mỉm cười bắt tay, lúc này mới hẳn là tờ ảnh chụp chung đầu tiên của “hai hotboy Lĩnh Đại”…
Góc độ, độ sáng, tiêu cự trong mỗi tấm hình, không cái nào là không vừa đúng, thể hiện tài nghệ cao siêu của thợ chụp.
Mà đây, đều chỉ vì vượt trội cùng một người.
Vương Khiên chậm rãi liếc nhìn bức ảnh đã xem qua vô số lần, cảm xúc buồn bực trong lòng rốt cục chậm rãi bình phục lại.
94.
Tiếng nước trong phòng tắm rốt cục cũng đã ngừng, một lát sau, Hứa Tri Hiểu mở cửa ra ngoài.
Cậu treo quần áo thay ra lên móc cho vào tủ quần áo, rót cho mình ly nước, uống một hớp, sau đó, trực tiếp đi tới bên giường Vương Khiên.
Vương Khiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cậu.
Môi Hứa Tri Hiểu khẽ mím, đôi mắt cũng quật cường theo dõi hắn, hai tay đặt ở hai bên, cũng không tự biết mà nắm thành quyền.
Hai người im lặng nhìn nhau chừng mười giây.
Rốt cục, Vương Khiên chuẩn bị phá vỡ cục diện bế tắc đầu tiên.
Nhưng hắn mới vừa mở miệng, Hứa Tri Hiểu liền giành nói trước câu đầu tiên, “Đàn anh.”
Vương Khiên im lặng, nhìn cậu, chờ đoạn sau.
Hứa Tri Hiểu đột nhiên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít sâu, sau đó mở mắt ra, phảng phất không mang theo bất kỳ tâm tình gì nói: “Em muốn nói với anh một chuyện, em hi vọng anh có thể đủ lý trí nghe em nói hết. Ít nhất trước khi em nói xong, đừng nên cắt đứt em, cũng đừng —— “
Cậu dừng một chút, ngữ khí đột nhiên trở nên tối nghĩa, thậm chí mang theo run rẩy nhẹ nhàng, “… Giận em.”
Tim Vương Khiên đột nhiên co rụt lại.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu hắn phút chốc cắt qua vô số quá khứ chợt hiện, từng hình ảnh đều rõ ràng như chỉ mới xảy ra ở ngày hôm qua ——
Hứa Tri Hiểu cầm máy ảnh, tự cho là thần không biết quỷ không hay mà chụp lén hắn;
Hứa Tri Hiểu cứng ngắc, lắp ba lắp bắp gọi hắn là đàn anh;
Hứa Tri Hiểu mới vừa ngẩn ngơ xong, trên mặt còn lưu lại dáng vẻ mờ mịt;
Hứa Tri Hiểu được hắn xoa nhẹ tóc, theo bản năng muốn cười nhưng lại nỗ lực khắc chế, mặt đỏ đến không xong;
Hứa Tri Hiểu theo sườn mặt nhìn hắn, đôi mắt ướt át mềm mại kia, dáng vẻ không tiếng động mà ra sức xin dung thứ;
Hứa Tri Hiểu đứng ở trước máy giặt, xoa môi, cẩn thận phân chia mỗi một bộ quần áo…
Còn có những bức ảnh kia, chứa đựng tấm lòng của một người với một người khác, tích lũy tháng ngày, yên tĩnh cố chấp.
“Đàn anh, kỳ thực em —— “
“Hứa Tri Hiểu.” Vương Khiên đột nhiên cắt đứt Hứa Tri Hiểu.
Hắn quăng máy tính đi, vươn mình xuống giường, đứng ở trước mặt Hứa Tri Hiểu, nhìn thẳng hai mắt trơn nhẵn sáng ngời của cậu, nghiêm túc nói: “Có chuyện tôi phải nói cho cậu biết trước.”
“Tôi thích cậu, đã rất lâu rồi.”
Tiểu kịch trường xấu xa:
Vương Khiên: (chân thành) “Anh thích em, đã rất lâu rồi.”
Hứa Tri Hiểu: (ngơ) “…”
Vương Khiên: (yêu thương bất đắc dĩ) “Được rồi, thật là không tiện đã cắt đứt em. Thế nhưng, em đã thích trước rồi, lúc thổ lộ cũng đến phiên anh chứ? Anh dầu gì cũng là công, làm sao có thể luôn cho bà xã chủ động được?”
Hứa Tri Hiểu: (mặt đỏ lúng túng) “Cái kia, đàn anh…”
Vương Khiên: (ôn nhu mong đợi) “Hả?”
Hứa Tri Hiểu: (không dám đối diện, âm thanh còn nhỏ hơn muỗi) “Kỳ thực em muốn nói… Khi em vừa tắm đi ra, không cẩn thận đụng vào miệng ly của anh, hại bàn chải đánh răng của anh rơi xuống bồn cầu rồi…”
Vương Khiên: (hoá đá) “…”
Hứa Tri Hiểu: (không đất dung thân) “Xin lỗi, đàn anh…”
Khi Hứa Tri Hiểu trở về phòng, Vương Khiên mới tắm xong, mặc T- shirt quần dài đơn giản, đứng ở bên giường, lấy khăn lau tóc.
Đổi lại trước đây, Hứa Tri Hiểu đã sớm đỏ mặt phun máu rồi.
Nhưng ở chung nửa năm, cảnh Vương Khiên tắm rửa cậu đã quen thuộc đến có thể trực tiếp miêu tả trong đầu, sớm đã luyện thành bản lĩnh tỉnh rụi khi đối mặt với sắc đẹp.
Hứa Tri Hiểu đi tới bên giường mình, từ trong túi lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, đưa cho Vương Khiên, “Đàn anh, em có mang theo thuốc giải rượu, anh uống hai viên đi.”
Vương Khiên không nhìn cậu, chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Sau đó liền trực tiếp ngồi lên giường, mở laptop ra, nhìn hết sức chăm chú.
Hứa Tri Hiểu thu tay lại, không nhịn được nhìn vẻ mặt của hắn một chút.
Cậu không biết có phải là bản thân nghĩ quá nhiều hay không, cứ cảm thấy Vương Khiên thật giống như có chút quái quái.
Suy nghĩ một chút, Hứa Tri Hiểu lại hỏi: “Đàn anh, anh có phải là không thoải mái hay không? Em rót ly nước nóng cho anh.”
Lần này, Vương Khiên trả lời còn ngắn hơn lần trước, “Không cần.”
Hứa Tri Hiểu giật mình.
Từ khi quen biết nhau đến giờ, đây thật giống như là lần đầu tiên, Vương Khiên từ chối cậu.
Suy nghĩ này như là bỗng dưng chui ra ngoài, mà vừa xuất hiện, liền chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của cậu.
Cậu đứng tại chỗ im lặng hồi lâu, sau đó cầm đồ ngủ, quay người vào phòng tắm.
93.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Vương Khiên nhìn chằm chằm tập tin trong máy tính nửa ngày, phát hiện mình một chữ cũng không đọc được, đơn giản tắt laptop đi.
Sau đó, tay của hắn hơi dừng một chút, liền nhanh chóng mở ra một folder lưu ở sâu trong ổ đĩa E nhất.
Bên trong tất cả đều là ảnh chụp ——
Trên thao trường, hắn mặc quần áo huấn luyện nhiều màu sắc, đứng ở trước đội ngũ, nghiêm túc phát biểu với sinh viên mới;
Trên hành lang trường, hắn một vai đeo túi, vừa đi vừa gọi điện thoại, khẽ nhíu mày;
Trên sân bóng rổ, hắn mặc đồng phục của đội học viện tự động hóa, nhảy lên thật cao, làm rơi đối thủ ném rổ;
Trên nghi thức kéo cờ, hắn nâng cờ nước, mang theo hàng cờ nước chỉnh tề, đâm đầu đi tới;
Trên lễ tốt nghiệp, hắn và hiệu trưởng mỉm cười bắt tay, lúc này mới hẳn là tờ ảnh chụp chung đầu tiên của “hai hotboy Lĩnh Đại”…
Góc độ, độ sáng, tiêu cự trong mỗi tấm hình, không cái nào là không vừa đúng, thể hiện tài nghệ cao siêu của thợ chụp.
Mà đây, đều chỉ vì vượt trội cùng một người.
Vương Khiên chậm rãi liếc nhìn bức ảnh đã xem qua vô số lần, cảm xúc buồn bực trong lòng rốt cục chậm rãi bình phục lại.
94.
Tiếng nước trong phòng tắm rốt cục cũng đã ngừng, một lát sau, Hứa Tri Hiểu mở cửa ra ngoài.
Cậu treo quần áo thay ra lên móc cho vào tủ quần áo, rót cho mình ly nước, uống một hớp, sau đó, trực tiếp đi tới bên giường Vương Khiên.
Vương Khiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía cậu.
Môi Hứa Tri Hiểu khẽ mím, đôi mắt cũng quật cường theo dõi hắn, hai tay đặt ở hai bên, cũng không tự biết mà nắm thành quyền.
Hai người im lặng nhìn nhau chừng mười giây.
Rốt cục, Vương Khiên chuẩn bị phá vỡ cục diện bế tắc đầu tiên.
Nhưng hắn mới vừa mở miệng, Hứa Tri Hiểu liền giành nói trước câu đầu tiên, “Đàn anh.”
Vương Khiên im lặng, nhìn cậu, chờ đoạn sau.
Hứa Tri Hiểu đột nhiên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít sâu, sau đó mở mắt ra, phảng phất không mang theo bất kỳ tâm tình gì nói: “Em muốn nói với anh một chuyện, em hi vọng anh có thể đủ lý trí nghe em nói hết. Ít nhất trước khi em nói xong, đừng nên cắt đứt em, cũng đừng —— “
Cậu dừng một chút, ngữ khí đột nhiên trở nên tối nghĩa, thậm chí mang theo run rẩy nhẹ nhàng, “… Giận em.”
Tim Vương Khiên đột nhiên co rụt lại.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu hắn phút chốc cắt qua vô số quá khứ chợt hiện, từng hình ảnh đều rõ ràng như chỉ mới xảy ra ở ngày hôm qua ——
Hứa Tri Hiểu cầm máy ảnh, tự cho là thần không biết quỷ không hay mà chụp lén hắn;
Hứa Tri Hiểu cứng ngắc, lắp ba lắp bắp gọi hắn là đàn anh;
Hứa Tri Hiểu mới vừa ngẩn ngơ xong, trên mặt còn lưu lại dáng vẻ mờ mịt;
Hứa Tri Hiểu được hắn xoa nhẹ tóc, theo bản năng muốn cười nhưng lại nỗ lực khắc chế, mặt đỏ đến không xong;
Hứa Tri Hiểu theo sườn mặt nhìn hắn, đôi mắt ướt át mềm mại kia, dáng vẻ không tiếng động mà ra sức xin dung thứ;
Hứa Tri Hiểu đứng ở trước máy giặt, xoa môi, cẩn thận phân chia mỗi một bộ quần áo…
Còn có những bức ảnh kia, chứa đựng tấm lòng của một người với một người khác, tích lũy tháng ngày, yên tĩnh cố chấp.
“Đàn anh, kỳ thực em —— “
“Hứa Tri Hiểu.” Vương Khiên đột nhiên cắt đứt Hứa Tri Hiểu.
Hắn quăng máy tính đi, vươn mình xuống giường, đứng ở trước mặt Hứa Tri Hiểu, nhìn thẳng hai mắt trơn nhẵn sáng ngời của cậu, nghiêm túc nói: “Có chuyện tôi phải nói cho cậu biết trước.”
“Tôi thích cậu, đã rất lâu rồi.”
Tiểu kịch trường xấu xa:
Vương Khiên: (chân thành) “Anh thích em, đã rất lâu rồi.”
Hứa Tri Hiểu: (ngơ) “…”
Vương Khiên: (yêu thương bất đắc dĩ) “Được rồi, thật là không tiện đã cắt đứt em. Thế nhưng, em đã thích trước rồi, lúc thổ lộ cũng đến phiên anh chứ? Anh dầu gì cũng là công, làm sao có thể luôn cho bà xã chủ động được?”
Hứa Tri Hiểu: (mặt đỏ lúng túng) “Cái kia, đàn anh…”
Vương Khiên: (ôn nhu mong đợi) “Hả?”
Hứa Tri Hiểu: (không dám đối diện, âm thanh còn nhỏ hơn muỗi) “Kỳ thực em muốn nói… Khi em vừa tắm đi ra, không cẩn thận đụng vào miệng ly của anh, hại bàn chải đánh răng của anh rơi xuống bồn cầu rồi…”
Vương Khiên: (hoá đá) “…”
Hứa Tri Hiểu: (không đất dung thân) “Xin lỗi, đàn anh…”