107.
Xét thấy con đường gia đình bất ngờ bừng sáng trước mặt, mùng sáu tết, Vương Khiên quang minh chính đại tới cửa thăm hỏi.
Vừa vào cửa, mẹ Hứa liền kéo hắn đi “trao đổi tình cảm” trước, tuy rằng thái độ hòa ái, mà câu hỏi còn tỉ mỉ hơn cả điều tra hộ khẩu.
Tiếp đó mới vừa ngồi xuống uống miếng nước, cha Hứa liền mặt lạnh gọi hắn vào phòng sách.
Hai người không biết đã nói những gì, mãi cho đến giờ cơm mới ra ngoài.
Lúc đi ra, Vương Khiên trong bình tĩnh còn hơi mang theo ý cười, cha Hứa vẫn là dáng vẻ không giận tự uy, không nhìn ra tâm tình tốt hay xấu.
Hứa Tri Hiểu lén lút hỏi Vương Khiên, “Cha em đã nói gì với anh?”
“Không có gì, luôn tán gẫu chuyện của công ty, muốn nhìn xem anh có nuôi nổi em được hay không.”
“Ai muốn anh nuôi?” Hứa Tri Hiểu theo bản năng trả lời.
Vương Khiên đưa tay nặn nặn vành tai cậu, nhỏ giọng, “Còn chưa tìm em tính sổ, chuyện đã thẳng thắn với người nhà cư nhiên không nói cho anh.”
“… Em quên.” Hứa Tri Hiểu chột dạ dời đi tầm mắt.
Vương Khiên cười như không cười liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt kia hấp dẫn người khó có thể giải thích được, rồi lại làm cho Hứa Tri Hiểu có chút kinh hồn bạt vía, “Trở về cẩn thận tính toán với em.”
108.
Xế chiều hôm đó, Hứa Tri Hiểu muốn cùng Vương Khiên về Lĩnh Thành.
Trước khi chia tay, mẹ Hứa cười híp mắt nói với Vương Khiên: “Nhà con xa, rằm tháng giêng không bằng cùng Tri Hiểu về nhà.”
Vương Khiên lễ phép cười, “Vâng, cảm ơn cô.”
Chờ đưa họ đến cạnh cửa, cha Hứa rốt cục cũng tự hạ thấp địa vị, mở miệng vàng, “Trên đường nhiều xe, chú ý an toàn.”
Vương Khiên gật đầu đáp lại.
Lúc này, Hứa Tri Hiểu trái lại cứ như đã biến thành vai phụ.
109.
Vị trí khu biệt thự nhà họ Hứa rất lớn, từ cửa nhà lái xe ra khu công viên cũng mất không ít thời gian.
Xe Vương Khiên một đường lái ra ngoài, trên đường phía trước lại đột nhiên xuất hiện một bóng người không tính là xa lạ.
Hứa Tri Hiểu liếc mắt một cái nhìn thấy, vội bảo Vương Khiên dừng xe.
Cậu mới vừa quay cửa kính xe xuống, người kia như có quan sát mà xoay người lại, nhìn thấy chiếc xe này.
Đối phương đứng tại chỗ cẩn thận nhận rõ một chút, sau đó lập tức nhanh chân đi qua, không khách khí chút nào mà mở cửa xe vào ngồi, mang vào một hơi gió tuyết lạnh thấu xương.
“Cái thời tiết quỷ này! Dự báo thời tiết nói là sẽ không có tuyết rơi, kết quả liền không công làm ướt cái áo choàng dài của tôi rồi. Chậc, đúng là xui xẻo, may là gặp cậu.”
Phàn nàn xong, hắn rốt cục ngẩng đầu lên, nụ cười thờ ơ đột nhiên cứng đờ, “Vương Khiên? Anh sao lại ở đây?”
Hắn vừa nãy chỉ thấy Hứa Tri Hiểu, căn bản không thấy rõ người ngồi chỗ tay lái là ai.
Vương Khiên từ trong gương nhìn hắn, không trả lời vấn đề của hắn, chỉ cười nhạt nói câu, “Chúc mừng năm mới, quản lý Lý, đã lâu không gặp.”
Sau đó liền cực kỳ bình tĩnh lần nữa nổ xe.
Lý Nhất Dương im lặng, ngược lại hỏi Hứa Tri Hiểu, “Cậu sao lại đi chung với anh ta?”
Hứa Tri Hiểu hỏi ngược lại: “Mắc mớ gì đến anh?”
Lý Nhất Dương “Hứ” một tiếng, “Lười lo cho cậu.”
“Vẫn nên lo cho chính anh trước đi, còn chưa qua tết đã bị đuổi ra khỏi nhà.” Hứa Tri Hiểu không có chút áp lực mà vạch trần vết sẹo của hắn, “Thậm chí ngay cả xe cũng mất.”
Lý Nhất Dương duỗi tay duỗi chân, thoải mái chiếm hơn một nửa chỗ ngồi ở phía sau xe, nghe vậy, chỉ lười biếng nói: “Cái này gọi là cuộc sống bấp bênh, cậu biết không?”
110.
Lý Nhất Dương im lặng chơi bật lửa cả ngày, chờ xe chạy đến gần trung tâm Vân Thành mới la ngừng.
Trước khi xuống xe, Hứa Tri Hiểu vẫn không nhịn được khuyên hắn, “Anh đừng quá kích động, khá hơn thì về làm dịu lại, làm lớn chuyện cũng không có chỗ tốt cho anh.”
Lý Nhất Dương nghe vậy, chỉ cười khẩy, “Không phải tôi muốn ầm ĩ, là có người không nhìn nổi tôi thoải mái. Người ta hắt nước bẩn lên người tôi, tôi dựa vào gì mà phải ngoan ngoãn chịu thua?”
Thấy Hứa Tri Hiểu còn muốn nói, hắn không nhịn được vung tay lên, “Được rồi, dừng, cái gì cũng đừng nói nữa, tôi hiện tại không muốn nghe.”
Hắn dứt khoát xuống xe, xoay người muốn chạy, rồi lại bỗng nhiên đi về trước cửa sổ của Hứa Tri Hiểu, gõ kiếng một cái.
Hứa Tri Hiểu kéo cửa sổ xuống.
Lý Nhất Dương đưa đầu lại gần, nhìn cậu, liền nhìn Vương Khiên ngồi ở chỗ lái xe giương mắt lạnh với mình, bỗng nhiên lộ ra ý cười bí hiểm, “Tri Hiểu Tri Hiểu, thật không thấy được, cậu cư nhiên làm trái đạo đức như vậy.”
Hứa Tri Hiểu biết hắn đoán được, nghiêm mặt, giơ tay đẩy đầu hắn, “Lại điên, đi nhanh lên đi.”
Lý Nhất Dương không để ý tới cậu, giơ cằm với Vương Khiên sắc mặt không lo, tản mạn cười, “Ông chủ Vương, cảm ơn anh chở tôi một đoạn đường, tôi liền ở đây chúc hai người đoạn tử tuyệt tôn, bạch đầu giai lão. Tạm biệt không tiễn.”
Nói xong, hắn ngồi dậy, hai tay đút túi, tiêu sái đi xa.
111.
Lý Nhất Dương sau khi xuống xe, không khí trong xe vẫn yên tĩnh có chút quái lạ.
Hứa Tri Hiểu không khống chế được hồi tưởng tám chữ hắn nói —— đoạn tử tuyệt tôn, bạch đầu giai lão…
Tuy rằng ý tứ không quá sai, nhưng nghe vào sao lại không được tự nhiên thế chứ?
Quả nhiên là bởi vì ngữ văn được dạy ở Anh a.
Im lặng một hồi, Vương Khiên bỗng nhiên mở miệng như lơ đãng nói, “Hắn có phải là xảy ra chuyện gì hay không?” Từ trong đôi câu vài lời vừa nãy, hắn cũng nghe được một ít manh mối.
Hứa Tri Hiểu suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này đã không tính là bí mật gì, nói: “Hắn bị người hãm hại, năm ngoái mới vừa đính hôn, còn chưa kết hôn, đã bị người ta tuôn ra hắn nuôi đàn ông ở bên ngoài. Hiện tại hắn với vợ chưa cưới của hắn hai nhà ầm ĩ rất lợi hại, cũng tạo thành một ít ảnh hưởng cho Hồng Nghiệp.”
Vương Khiên nheo mắt lại, âm thanh nguy hiểm, “Hắn thích đàn ông?”
“Làm sao có thể? Tên kia đổi bạn gái có thể từ Lĩnh Thành xếp hàng tới Vân Thành.”
Hứa Tri Hiểu nói tiếp: “Anh còn nhớ chúng ta đi nghỉ phép sơn trang lần kia không? Tối hôm đó em vừa vặn tình cờ thấy hắn bị một người đàn ông lôi kéo cưỡng hôn. Hắn nói là khách hàng xã giao, đối phương có một ít đam mê đặc biệt, cho nên kêu mấy người đàn ông đi tiếp rượu. Hắn uống nhiều, bị người hôn cũng không coi là chuyện to tát, ai biết vừa vặn bị người chụp lại, sáng sớm ngày thứ hai liền xảy ra vấn đề rồi.”
Vương Khiên đương nhiên nhớ tới, hắn thậm chí còn có ký ức mới mẻ với tâm tình nóng nảy ấm ức của mình khi đó. Nhưng hắn không nghĩ tới sau lưng còn có một chuyện như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ bằng vào mấy câu nói ngắn ngủi nghe được hôm đó, xác thực không thể nói rõ cái gì, là chính bản thân hắn quá lo được lo mất.
Ý thức được điểm này, hắn không nhịn được ho nhẹ một tiếng, dời đi đề tài, “Cho nên chuyện này từ đầu tới đuôi đều là bẫy?”
“Đúng vậy a, đáng tiếc hắn sau đó mới phản ứng lại, đi tìm khách hàng cùng tiếp rượu kia, cũng không tìm được.” Hứa Tri Hiểu than thở, “Hồng Nghiệp là cụ tổ hắn cùng nhà chú cố cùng sáng lập, nhưng đáng tiếc hiện tại hai nhà vì tranh đoạt quyền làm chủ, đã hoàn toàn ầm ĩ sụp đổ. Lý Nhất Dương lúc trước vẫn luôn bị chèn ép ở bên Anh, bây giờ trở về thật vất vả mới tốt hơn một chút, lại gặp phải chuyện như vậy…”
Vương Khiên quay đầu liếc cậu một cái, giơ tay, xoa đầu cậu, “Đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Ít nhất em may mắn hơn hắn rất nhiều.”
Hứa Tri Hiểu kéo tay hắn xuống nắm chặt, khẽ cười, “Đúng vậy a.”
Xét thấy con đường gia đình bất ngờ bừng sáng trước mặt, mùng sáu tết, Vương Khiên quang minh chính đại tới cửa thăm hỏi.
Vừa vào cửa, mẹ Hứa liền kéo hắn đi “trao đổi tình cảm” trước, tuy rằng thái độ hòa ái, mà câu hỏi còn tỉ mỉ hơn cả điều tra hộ khẩu.
Tiếp đó mới vừa ngồi xuống uống miếng nước, cha Hứa liền mặt lạnh gọi hắn vào phòng sách.
Hai người không biết đã nói những gì, mãi cho đến giờ cơm mới ra ngoài.
Lúc đi ra, Vương Khiên trong bình tĩnh còn hơi mang theo ý cười, cha Hứa vẫn là dáng vẻ không giận tự uy, không nhìn ra tâm tình tốt hay xấu.
Hứa Tri Hiểu lén lút hỏi Vương Khiên, “Cha em đã nói gì với anh?”
“Không có gì, luôn tán gẫu chuyện của công ty, muốn nhìn xem anh có nuôi nổi em được hay không.”
“Ai muốn anh nuôi?” Hứa Tri Hiểu theo bản năng trả lời.
Vương Khiên đưa tay nặn nặn vành tai cậu, nhỏ giọng, “Còn chưa tìm em tính sổ, chuyện đã thẳng thắn với người nhà cư nhiên không nói cho anh.”
“… Em quên.” Hứa Tri Hiểu chột dạ dời đi tầm mắt.
Vương Khiên cười như không cười liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt kia hấp dẫn người khó có thể giải thích được, rồi lại làm cho Hứa Tri Hiểu có chút kinh hồn bạt vía, “Trở về cẩn thận tính toán với em.”
108.
Xế chiều hôm đó, Hứa Tri Hiểu muốn cùng Vương Khiên về Lĩnh Thành.
Trước khi chia tay, mẹ Hứa cười híp mắt nói với Vương Khiên: “Nhà con xa, rằm tháng giêng không bằng cùng Tri Hiểu về nhà.”
Vương Khiên lễ phép cười, “Vâng, cảm ơn cô.”
Chờ đưa họ đến cạnh cửa, cha Hứa rốt cục cũng tự hạ thấp địa vị, mở miệng vàng, “Trên đường nhiều xe, chú ý an toàn.”
Vương Khiên gật đầu đáp lại.
Lúc này, Hứa Tri Hiểu trái lại cứ như đã biến thành vai phụ.
109.
Vị trí khu biệt thự nhà họ Hứa rất lớn, từ cửa nhà lái xe ra khu công viên cũng mất không ít thời gian.
Xe Vương Khiên một đường lái ra ngoài, trên đường phía trước lại đột nhiên xuất hiện một bóng người không tính là xa lạ.
Hứa Tri Hiểu liếc mắt một cái nhìn thấy, vội bảo Vương Khiên dừng xe.
Cậu mới vừa quay cửa kính xe xuống, người kia như có quan sát mà xoay người lại, nhìn thấy chiếc xe này.
Đối phương đứng tại chỗ cẩn thận nhận rõ một chút, sau đó lập tức nhanh chân đi qua, không khách khí chút nào mà mở cửa xe vào ngồi, mang vào một hơi gió tuyết lạnh thấu xương.
“Cái thời tiết quỷ này! Dự báo thời tiết nói là sẽ không có tuyết rơi, kết quả liền không công làm ướt cái áo choàng dài của tôi rồi. Chậc, đúng là xui xẻo, may là gặp cậu.”
Phàn nàn xong, hắn rốt cục ngẩng đầu lên, nụ cười thờ ơ đột nhiên cứng đờ, “Vương Khiên? Anh sao lại ở đây?”
Hắn vừa nãy chỉ thấy Hứa Tri Hiểu, căn bản không thấy rõ người ngồi chỗ tay lái là ai.
Vương Khiên từ trong gương nhìn hắn, không trả lời vấn đề của hắn, chỉ cười nhạt nói câu, “Chúc mừng năm mới, quản lý Lý, đã lâu không gặp.”
Sau đó liền cực kỳ bình tĩnh lần nữa nổ xe.
Lý Nhất Dương im lặng, ngược lại hỏi Hứa Tri Hiểu, “Cậu sao lại đi chung với anh ta?”
Hứa Tri Hiểu hỏi ngược lại: “Mắc mớ gì đến anh?”
Lý Nhất Dương “Hứ” một tiếng, “Lười lo cho cậu.”
“Vẫn nên lo cho chính anh trước đi, còn chưa qua tết đã bị đuổi ra khỏi nhà.” Hứa Tri Hiểu không có chút áp lực mà vạch trần vết sẹo của hắn, “Thậm chí ngay cả xe cũng mất.”
Lý Nhất Dương duỗi tay duỗi chân, thoải mái chiếm hơn một nửa chỗ ngồi ở phía sau xe, nghe vậy, chỉ lười biếng nói: “Cái này gọi là cuộc sống bấp bênh, cậu biết không?”
110.
Lý Nhất Dương im lặng chơi bật lửa cả ngày, chờ xe chạy đến gần trung tâm Vân Thành mới la ngừng.
Trước khi xuống xe, Hứa Tri Hiểu vẫn không nhịn được khuyên hắn, “Anh đừng quá kích động, khá hơn thì về làm dịu lại, làm lớn chuyện cũng không có chỗ tốt cho anh.”
Lý Nhất Dương nghe vậy, chỉ cười khẩy, “Không phải tôi muốn ầm ĩ, là có người không nhìn nổi tôi thoải mái. Người ta hắt nước bẩn lên người tôi, tôi dựa vào gì mà phải ngoan ngoãn chịu thua?”
Thấy Hứa Tri Hiểu còn muốn nói, hắn không nhịn được vung tay lên, “Được rồi, dừng, cái gì cũng đừng nói nữa, tôi hiện tại không muốn nghe.”
Hắn dứt khoát xuống xe, xoay người muốn chạy, rồi lại bỗng nhiên đi về trước cửa sổ của Hứa Tri Hiểu, gõ kiếng một cái.
Hứa Tri Hiểu kéo cửa sổ xuống.
Lý Nhất Dương đưa đầu lại gần, nhìn cậu, liền nhìn Vương Khiên ngồi ở chỗ lái xe giương mắt lạnh với mình, bỗng nhiên lộ ra ý cười bí hiểm, “Tri Hiểu Tri Hiểu, thật không thấy được, cậu cư nhiên làm trái đạo đức như vậy.”
Hứa Tri Hiểu biết hắn đoán được, nghiêm mặt, giơ tay đẩy đầu hắn, “Lại điên, đi nhanh lên đi.”
Lý Nhất Dương không để ý tới cậu, giơ cằm với Vương Khiên sắc mặt không lo, tản mạn cười, “Ông chủ Vương, cảm ơn anh chở tôi một đoạn đường, tôi liền ở đây chúc hai người đoạn tử tuyệt tôn, bạch đầu giai lão. Tạm biệt không tiễn.”
Nói xong, hắn ngồi dậy, hai tay đút túi, tiêu sái đi xa.
111.
Lý Nhất Dương sau khi xuống xe, không khí trong xe vẫn yên tĩnh có chút quái lạ.
Hứa Tri Hiểu không khống chế được hồi tưởng tám chữ hắn nói —— đoạn tử tuyệt tôn, bạch đầu giai lão…
Tuy rằng ý tứ không quá sai, nhưng nghe vào sao lại không được tự nhiên thế chứ?
Quả nhiên là bởi vì ngữ văn được dạy ở Anh a.
Im lặng một hồi, Vương Khiên bỗng nhiên mở miệng như lơ đãng nói, “Hắn có phải là xảy ra chuyện gì hay không?” Từ trong đôi câu vài lời vừa nãy, hắn cũng nghe được một ít manh mối.
Hứa Tri Hiểu suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này đã không tính là bí mật gì, nói: “Hắn bị người hãm hại, năm ngoái mới vừa đính hôn, còn chưa kết hôn, đã bị người ta tuôn ra hắn nuôi đàn ông ở bên ngoài. Hiện tại hắn với vợ chưa cưới của hắn hai nhà ầm ĩ rất lợi hại, cũng tạo thành một ít ảnh hưởng cho Hồng Nghiệp.”
Vương Khiên nheo mắt lại, âm thanh nguy hiểm, “Hắn thích đàn ông?”
“Làm sao có thể? Tên kia đổi bạn gái có thể từ Lĩnh Thành xếp hàng tới Vân Thành.”
Hứa Tri Hiểu nói tiếp: “Anh còn nhớ chúng ta đi nghỉ phép sơn trang lần kia không? Tối hôm đó em vừa vặn tình cờ thấy hắn bị một người đàn ông lôi kéo cưỡng hôn. Hắn nói là khách hàng xã giao, đối phương có một ít đam mê đặc biệt, cho nên kêu mấy người đàn ông đi tiếp rượu. Hắn uống nhiều, bị người hôn cũng không coi là chuyện to tát, ai biết vừa vặn bị người chụp lại, sáng sớm ngày thứ hai liền xảy ra vấn đề rồi.”
Vương Khiên đương nhiên nhớ tới, hắn thậm chí còn có ký ức mới mẻ với tâm tình nóng nảy ấm ức của mình khi đó. Nhưng hắn không nghĩ tới sau lưng còn có một chuyện như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ bằng vào mấy câu nói ngắn ngủi nghe được hôm đó, xác thực không thể nói rõ cái gì, là chính bản thân hắn quá lo được lo mất.
Ý thức được điểm này, hắn không nhịn được ho nhẹ một tiếng, dời đi đề tài, “Cho nên chuyện này từ đầu tới đuôi đều là bẫy?”
“Đúng vậy a, đáng tiếc hắn sau đó mới phản ứng lại, đi tìm khách hàng cùng tiếp rượu kia, cũng không tìm được.” Hứa Tri Hiểu than thở, “Hồng Nghiệp là cụ tổ hắn cùng nhà chú cố cùng sáng lập, nhưng đáng tiếc hiện tại hai nhà vì tranh đoạt quyền làm chủ, đã hoàn toàn ầm ĩ sụp đổ. Lý Nhất Dương lúc trước vẫn luôn bị chèn ép ở bên Anh, bây giờ trở về thật vất vả mới tốt hơn một chút, lại gặp phải chuyện như vậy…”
Vương Khiên quay đầu liếc cậu một cái, giơ tay, xoa đầu cậu, “Đừng nghĩ nữa, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Ít nhất em may mắn hơn hắn rất nhiều.”
Hứa Tri Hiểu kéo tay hắn xuống nắm chặt, khẽ cười, “Đúng vậy a.”