112.
Về Lĩnh Thành, vào trong nhà, ném hành lý, Vương Khiên không nói hai lời, trực tiếp ôm người đè lên tường gần cửa, ngẩng đầu lên hôn cái cằm và cái cổ bóng loáng kia.
Hứa Tri Hiểu vốn chỉ thấp hơn hắn một nửa, lúc này bị ôm lên, đột nhiên cao hơn hắn không ít, muốn cúi đầu chạm môi của hắn lại còn chạm không tới.
Thấy cậu không thoải mái nhích tới nhích lui, Vương Khiên chậm rãi ở trên cổ cậu cắn một cái, “Muốn hôn anh?”
Hứa Tri Hiểu mặt đỏ đến lợi hại, lại mạnh miệng nói: “Không có, anh thả em xuống.”
“Không hôn anh, thả em xuống làm gì?”
Hứa Tri Hiểu đưa tay kéo tóc ngắn của Vương Khiên, hơi dùng chút lực kéo lên, Vương Khiên liền thuận thế ngẩng mặt.
Từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đã nhìn trăm lần cũng không thấy chán này, trong lòng Hứa Tri Hiểu ngứa đến lợi hại, thuận theo bản năng vùi đầu xuống ——
Cậu không hôn được miệng Vương Khiên, dứt khoát cắn một cái ở cái mũi thẳng của hắn.
Trong cổ họng Vương Khiên phát ra một tiếng cười, hai tay kiềm cậu buông lỏng, thả người xuống dưới.
Hai chân Hứa Tri Hiểu rơi xuống đất, giơ tay ôm lấy cổ của hắn, hai người chặt chẽ vững vàng trao đổi một nụ hôn sâu lâu dài.
Mặc dù chỉ là sáu ngày không gặp, nhưng nỗi nhớ dĩ nhiên sâu đậm tích tụ như tuyết.
113.
Buổi chiều, hai người tổng vệ sinh nhà cửa, sau đó ra siêu thị mua sắm, chạng vạng, về nhà cùng làm cơm tối.
Cơm nước xong, Vương Khiên rửa chén, Hứa Tri Hiểu đi tắm trước.
Chờ lúc Vương Khiên đi tắm, cậu liền nhét quần áo của hai người vào trong máy giặt giặt.
Cuối cùng, khi cậu giặt xong quần áo trở lại phòng ngủ, Vương Khiên đã ngồi ở trên giường đọc sách.
Từ sau khi nghỉ phép ở sơn trang trở về không bao lâu, hai người liền theo một cách tự nhiên mà ngủ trên cùng một cái giường.
Tuy rằng đến giờ còn chưa làm gì, mà chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra không khác lắm.
Hứa Tri Hiểu chui vào chăn, lấy điện thoại di động ra lên weibo, vừa vặn nhìn thấy một đề tài đứng đầu ——# nụ hôn đầu của tôi là của mối tình đầu #.
Tuy rằng không biết tình huống bình thường này lập thành đề tài có gì để thảo luận, nhưng Hứa Tri Hiểu vẫn nhấn vào xem.
Sau đó liền thuận miệng hỏi một câu, “Đàn anh, nụ hôn đầu của anh là cho mối tình đầu của anh sao?”
Mắt Vương Khiên còn nhìn chằm chằm vào sách, chỉ tùy ý “Ừ” một tiếng.
Hứa Tri Hiểu lại đột nhiên nổi lên lòng tò mò, đặt điện thoại di động xuống hỏi: “Lúc nào vậy? Trung học hay đại học? Đối phương có đẹp hay không?”
Vương Khiên rốt cục giương mắt nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm, mơ hồ có chút ý tứ sâu xa, “Thật sự muốn biết?”
Hứa Tri Hiểu gật gật đầu.
Vương Khiên cất sách, dù bận vẫn ung dung nói: “Em nói trước đi, anh lại nói.”
“Nhưng em hỏi anh trước mà.” Hứa Tri Hiểu có chút không tình nguyện.
“Vậy quên đi, ngược lại anh cũng không quá muốn biết.” Vương Khiên làm dáng vẻ muốn đi lấy sách.
“Chờ đã!” Hứa Tri Hiểu gọi hắn lại, do dự một chút, rốt cuộc là lòng tò mò chiếm ưu thế, thẳng thắn nói, “Được rồi, vậy em nói trước —— nụ hôn đầu của em và mối tình đầu không cùng một người.”
“Ồ?” Trên mặt Vương Khiên nhàn nhạt.
Hứa Tri Hiểu khẽ cắn răng, nói thật, “Nụ hôn đầu là.. của cái tên Lý Nhất Dương kia.”
Sắc mặt Vương Khiên rõ ràng phát lạnh.
Nói thật, ấn tượng của hắn với Lý Nhất Dương vẫn không dễ chịu.
Hứa Tri Hiểu liếc trộm vẻ mặt của hắn, sau đó nhanh chóng giải thích rõ mọi chuyện, “Đó thật ra là ngoài ý muốn! Cái tên đó tổ chức sinh nhật uống say, vốn là muốn đi hôn bạn gái hắn, kết quả té ngã đập em một cái, còn hôn luôn. Nhưng mà chỉ là đụng vào thế thôi, em thề!”
Vương Khiên nhìn cậu, hơi híp mắt lại, “Vậy mối tình đầu thì sao?”
Hứa Tri Hiểu sửng sốt một chút, sau đó liền đỏ ửng cả mặt.
Cậu dùng âm thanh nhỏ như muỗi nói: “…”
“Lớn tiếng một chút, không nghe thấy.”
Hứa Tri Hiểu quyết tâm, vừa nhắm mắt lại, trực tiếp lớn tiếng la lên, “Là anh!”
Phút chốc, một tiếng cười nhẹ khắc chế không nổi vang lên bên tai.
Một giây sau, cậu bị kéo vào một lồng ngực ấm áp mà rắn chắc, miệng cũng bị chặn kín.
Tất cả cảm quan cùng tâm tư, trong chớp mắt, bị cường thế cướp đoạt hầu như không còn.
114.
Hôn chỉ là mở màn.
Hôn đến một nửa, Vương Khiên đột nhiên vươn mình đặt Hứa Tri Hiểu ở phía dưới, tay từ trong vạt áo duỗi vào, không kiêng kị mà đi khắp trên người cậu, mang theo cường độ hơi nặng, nhiều lần xoa, sờ, vuốt ve.
Trong cơ thể Hứa Tri Hiểu xẹt qua vô số dòng điện thật nhỏ, hai chân khó nhịn cọ xát ga giường, từ trong lỗ mũi không ngừng thả ra tiếng thở dốc cùng rên rỉ ngắn ngủi, âm thanh dần dần vụn vặt, “Đàn anh…”
Vương Khiên hôn mạnh lên cái miệng của cậu, đầu lưỡi luồn vào dây dưa hung mãnh, đồng thời tay đi xuống, nhanh chóng liền kéo quần xuống, chuẩn xác nắm chặt chỗ yếu hại của cậu, biến đổi đa dạng bắt đầu chọc ghẹo.
“A… Không muốn… A…”
Hứa Tri Hiểu cả người phát run, trên trán cùng bên gáy đều đổ mồ hôi, lý trí dưới dục vọng ăn mòn nhanh chóng sụp đổ.
Môi lưỡi Vương Khiên xuống phía dưới, dùng sức liếm, mút. Mút ngực cậu, trong cái đau lưu lại dấu ấn rõ ràng.
“A… Đàn anh… Ha ha…” Theo bản năng leo lên bờ vai rắn chắc của Vương Khiên, Hứa Tri Hiểu di chuyển kịch liệt, như một con cá rời nước, “Ưm… tới rồi… Ha…”
Làn sóng vô biên mãnh liệt khuấy động, cậu nghiêng ngả bên trong, gần như sắp đánh mất cả linh hồn.
Nhưng mà, liền vào lúc sắp được đưa lên đỉnh cao nhất, một sức mạnh thô bạo đột nhiên siết chặt lại đầu nguồn của cậu.
“Nha… Đàn anh…” Hứa Tri Hiểu theo bản năng mà liều mạng lắc đầu, hai chân đạp loạn, mười ngón quào loạn, ngắn ngủi mấy giây, khóe mắt đã bị ép ra ánh nước lấm ta lấm tấm.
Hai mắt cậu mất hồn nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu, vô ý thức xin tha mãnh liệt. Lộ ra mặt yếu đuối nhất của bản thân, “Đàn anh… Ha ưm… Cứu em… Ưm… Khó chịu…”
Vương Khiên thở hổn hển, cúi đầu dùng sức hôn cổ cậu, ngậm làn da hơi mỏng lên dùng răng nanh cọ xát, mãi đến tận khi cậu phát ra tiếng khóc ẩn giấu đau đớn, mới rốt cục buông ra, đổi thành đầu lưỡi liếm hôn an ủi.
Hắn khàn giọng hỏi: “Anh là ai?”
“… Ưm a… Anh là đàn anh… ưm…”
“Có thích đàn anh không?”
“Thích… Thích nhất… a a… Cho em…”
Vương Khiên đè nén kích động mãnh liệt trong cơ thể, nhịn đến cả mắt đều đỏ, lần thứ hai vùi xuống liều mạng hôi miệng cậu, bắt được cái lưỡi của cậu dùng sức mút lấy, đâm vào cái chỗ lõm nho nhỏ dưới lưỡi, hành hạ đôi môi mềm mại kia đến vừa đỏ vừa sưng, bỏng đến đáng sợ, “Cục cưng, nhớ kỹ lời em! Em thích anh nhất, chỉ có anh!”
Miệng Hứa Tri Hiểu bị hôn đến tê dại, cảm giác bên dưới đã từ từ bắt đầu như thủy triều rút.
Cậu cuống quít đạp chân, muốn bắt được cảm giác thoải mái kia, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, gấp đến độ liên tục giãy giụa, khóe mắt nhanh chóng lăn xuống hai dòng nước mắt nóng hổi, trong cổ họng tràn ra tiếng khóc đứt quãng, “Nha… Đàn anh… A ưm… Mau giúp em…”
Vương Khiên thương tiếc liếm sạch nước mắt cậu, trên tay rốt cục có động tác lần nữa, dùng sức nhanh chóng bắt đầu lên xuống, không có kỹ xảo dư thừa, nhưng có thể dễ dàng nhen nhóm sự điên cuồng mãnh liệt nguyên thủy nhất trong khung.
“A… ưm a… Ha… Ha ha… Ưm! A a a a ——!”
Hứa Tri Hiểu đột nhiên phát ra một tiếng rên thật dài, toàn thân đột nhiên kéo căng, sau đó, liền sức cùng lực kiệt xụi lơ xuống.
Lồng ngực Vương Khiên phập phồng kịch liệt, dường như tràn ngập thuốc nổ sắp nổ tung. Hắn liên tục hôn lên ngũ quan của Hứa Tri Hiểu, ngón tay lại mang theo thứ cậu vừa phát tiết, tìm kiếm ra sau.
Hứa Tri Hiểu đột nhiên trợn to mắt.
Vương Khiên khàn giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Tri Hiểu, cục cưng, cho anh được không? Anh sẽ quý trọng em cả đời.”
Hứa Tri Hiểu khẽ run, trong lòng vô số chua ngọt đau ấm cùng nhau xuất hiện tràn đầy.
Cậu ngước thẳng lên nhìn người đàn ông phía trên, mãi đến khi sương mù tận trong đôi mắt hoàn toàn tản đi, một lần nữa khắc sâu ỷ lại cùng yêu thích ngập tràn.
Một lúc lâu, cậu rốt cục ngửa cằm lên, khó khăn đưa môi mình lên, giống như một lễ hiến tế thần thánh, không thể nghịch chuyển.
Tự nhận là lần đầu tiên từ khi quen biết cho tới nay, cậu gọi tên hắn, cái tên ẩn sâu dưới đáy lòng cậu, đã từng vô số lần làm cậu trằn trọc trở mình, cũng vô số lần làm cậu lòng đau như cắt ——
“Vương Khiên, em yêu anh.”
115.
Ánh nắng buổi sớm, mỏng manh đến gần như trong suốt, xuyên thấu qua rèm cửa sổ, yên tĩnh rải vào cửa sổ, rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, cũng dừng trên bóng dáng ôm nhau nằm trên giường
Hứa Tri Hiểu đón ánh nắng ban mai chậm rãi mở mắt, trong lòng thật giống như mới vừa rơi xuống một trận tuyết lớn, yên tĩnh mà dày nặng, cực kỳ chân thật.
Tay Vương Khiên bỗng nhiên giật giật, theo bản năng mà tìm tới cậu, như trải qua rất nhiều lần, đan xen nắm vào nhau.
Nhiệt độ thuộc về nhau lập tức giao hòa một thể.
Trong thanh âm Vương Khiên còn mang theo giọng điệu khàn khàn mới vừa tỉnh giấc, nghe vào đặc biệt mê người, “Tỉnh lâu chưa? Sao không gọi anh?”
“Mới tỉnh.” Hứa Tri Hiểu âm thanh rất nhẹ, như là sợ kinh động sự yên bình trong phòng.
“Có chỗ nào không thoải mái hay không? Hửm?”
Hứa Tri Hiểu lắc đầu một cái, sau đó cảm giác được nụ hôn nhẹ rơi xuống tóc.
“Bữa sáng muốn ăn cái gì? Nấu cháo cho em được không?”
“Ừm, muốn cháo thịt nạc nấm hương, thêm vài giọt dầu vừng.”
“Được.”
…
“Đàn anh, anh còn chưa nói cho em biết, nụ hôn đầu và mối tình đầu của anh rốt cuộc là ai?”
Người phía sau cười nhẹ, thu lại cánh tay, ôm cậu càng chặt hơn, sau đó, chui đầu hôn một cái thật mạnh trên bả vai sau của cậu, phát ra tiếng vang ngọt ngào, “Em nói xem là ai?”
Về Lĩnh Thành, vào trong nhà, ném hành lý, Vương Khiên không nói hai lời, trực tiếp ôm người đè lên tường gần cửa, ngẩng đầu lên hôn cái cằm và cái cổ bóng loáng kia.
Hứa Tri Hiểu vốn chỉ thấp hơn hắn một nửa, lúc này bị ôm lên, đột nhiên cao hơn hắn không ít, muốn cúi đầu chạm môi của hắn lại còn chạm không tới.
Thấy cậu không thoải mái nhích tới nhích lui, Vương Khiên chậm rãi ở trên cổ cậu cắn một cái, “Muốn hôn anh?”
Hứa Tri Hiểu mặt đỏ đến lợi hại, lại mạnh miệng nói: “Không có, anh thả em xuống.”
“Không hôn anh, thả em xuống làm gì?”
Hứa Tri Hiểu đưa tay kéo tóc ngắn của Vương Khiên, hơi dùng chút lực kéo lên, Vương Khiên liền thuận thế ngẩng mặt.
Từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đã nhìn trăm lần cũng không thấy chán này, trong lòng Hứa Tri Hiểu ngứa đến lợi hại, thuận theo bản năng vùi đầu xuống ——
Cậu không hôn được miệng Vương Khiên, dứt khoát cắn một cái ở cái mũi thẳng của hắn.
Trong cổ họng Vương Khiên phát ra một tiếng cười, hai tay kiềm cậu buông lỏng, thả người xuống dưới.
Hai chân Hứa Tri Hiểu rơi xuống đất, giơ tay ôm lấy cổ của hắn, hai người chặt chẽ vững vàng trao đổi một nụ hôn sâu lâu dài.
Mặc dù chỉ là sáu ngày không gặp, nhưng nỗi nhớ dĩ nhiên sâu đậm tích tụ như tuyết.
113.
Buổi chiều, hai người tổng vệ sinh nhà cửa, sau đó ra siêu thị mua sắm, chạng vạng, về nhà cùng làm cơm tối.
Cơm nước xong, Vương Khiên rửa chén, Hứa Tri Hiểu đi tắm trước.
Chờ lúc Vương Khiên đi tắm, cậu liền nhét quần áo của hai người vào trong máy giặt giặt.
Cuối cùng, khi cậu giặt xong quần áo trở lại phòng ngủ, Vương Khiên đã ngồi ở trên giường đọc sách.
Từ sau khi nghỉ phép ở sơn trang trở về không bao lâu, hai người liền theo một cách tự nhiên mà ngủ trên cùng một cái giường.
Tuy rằng đến giờ còn chưa làm gì, mà chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra không khác lắm.
Hứa Tri Hiểu chui vào chăn, lấy điện thoại di động ra lên weibo, vừa vặn nhìn thấy một đề tài đứng đầu ——# nụ hôn đầu của tôi là của mối tình đầu #.
Tuy rằng không biết tình huống bình thường này lập thành đề tài có gì để thảo luận, nhưng Hứa Tri Hiểu vẫn nhấn vào xem.
Sau đó liền thuận miệng hỏi một câu, “Đàn anh, nụ hôn đầu của anh là cho mối tình đầu của anh sao?”
Mắt Vương Khiên còn nhìn chằm chằm vào sách, chỉ tùy ý “Ừ” một tiếng.
Hứa Tri Hiểu lại đột nhiên nổi lên lòng tò mò, đặt điện thoại di động xuống hỏi: “Lúc nào vậy? Trung học hay đại học? Đối phương có đẹp hay không?”
Vương Khiên rốt cục giương mắt nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm, mơ hồ có chút ý tứ sâu xa, “Thật sự muốn biết?”
Hứa Tri Hiểu gật gật đầu.
Vương Khiên cất sách, dù bận vẫn ung dung nói: “Em nói trước đi, anh lại nói.”
“Nhưng em hỏi anh trước mà.” Hứa Tri Hiểu có chút không tình nguyện.
“Vậy quên đi, ngược lại anh cũng không quá muốn biết.” Vương Khiên làm dáng vẻ muốn đi lấy sách.
“Chờ đã!” Hứa Tri Hiểu gọi hắn lại, do dự một chút, rốt cuộc là lòng tò mò chiếm ưu thế, thẳng thắn nói, “Được rồi, vậy em nói trước —— nụ hôn đầu của em và mối tình đầu không cùng một người.”
“Ồ?” Trên mặt Vương Khiên nhàn nhạt.
Hứa Tri Hiểu khẽ cắn răng, nói thật, “Nụ hôn đầu là.. của cái tên Lý Nhất Dương kia.”
Sắc mặt Vương Khiên rõ ràng phát lạnh.
Nói thật, ấn tượng của hắn với Lý Nhất Dương vẫn không dễ chịu.
Hứa Tri Hiểu liếc trộm vẻ mặt của hắn, sau đó nhanh chóng giải thích rõ mọi chuyện, “Đó thật ra là ngoài ý muốn! Cái tên đó tổ chức sinh nhật uống say, vốn là muốn đi hôn bạn gái hắn, kết quả té ngã đập em một cái, còn hôn luôn. Nhưng mà chỉ là đụng vào thế thôi, em thề!”
Vương Khiên nhìn cậu, hơi híp mắt lại, “Vậy mối tình đầu thì sao?”
Hứa Tri Hiểu sửng sốt một chút, sau đó liền đỏ ửng cả mặt.
Cậu dùng âm thanh nhỏ như muỗi nói: “…”
“Lớn tiếng một chút, không nghe thấy.”
Hứa Tri Hiểu quyết tâm, vừa nhắm mắt lại, trực tiếp lớn tiếng la lên, “Là anh!”
Phút chốc, một tiếng cười nhẹ khắc chế không nổi vang lên bên tai.
Một giây sau, cậu bị kéo vào một lồng ngực ấm áp mà rắn chắc, miệng cũng bị chặn kín.
Tất cả cảm quan cùng tâm tư, trong chớp mắt, bị cường thế cướp đoạt hầu như không còn.
114.
Hôn chỉ là mở màn.
Hôn đến một nửa, Vương Khiên đột nhiên vươn mình đặt Hứa Tri Hiểu ở phía dưới, tay từ trong vạt áo duỗi vào, không kiêng kị mà đi khắp trên người cậu, mang theo cường độ hơi nặng, nhiều lần xoa, sờ, vuốt ve.
Trong cơ thể Hứa Tri Hiểu xẹt qua vô số dòng điện thật nhỏ, hai chân khó nhịn cọ xát ga giường, từ trong lỗ mũi không ngừng thả ra tiếng thở dốc cùng rên rỉ ngắn ngủi, âm thanh dần dần vụn vặt, “Đàn anh…”
Vương Khiên hôn mạnh lên cái miệng của cậu, đầu lưỡi luồn vào dây dưa hung mãnh, đồng thời tay đi xuống, nhanh chóng liền kéo quần xuống, chuẩn xác nắm chặt chỗ yếu hại của cậu, biến đổi đa dạng bắt đầu chọc ghẹo.
“A… Không muốn… A…”
Hứa Tri Hiểu cả người phát run, trên trán cùng bên gáy đều đổ mồ hôi, lý trí dưới dục vọng ăn mòn nhanh chóng sụp đổ.
Môi lưỡi Vương Khiên xuống phía dưới, dùng sức liếm, mút. Mút ngực cậu, trong cái đau lưu lại dấu ấn rõ ràng.
“A… Đàn anh… Ha ha…” Theo bản năng leo lên bờ vai rắn chắc của Vương Khiên, Hứa Tri Hiểu di chuyển kịch liệt, như một con cá rời nước, “Ưm… tới rồi… Ha…”
Làn sóng vô biên mãnh liệt khuấy động, cậu nghiêng ngả bên trong, gần như sắp đánh mất cả linh hồn.
Nhưng mà, liền vào lúc sắp được đưa lên đỉnh cao nhất, một sức mạnh thô bạo đột nhiên siết chặt lại đầu nguồn của cậu.
“Nha… Đàn anh…” Hứa Tri Hiểu theo bản năng mà liều mạng lắc đầu, hai chân đạp loạn, mười ngón quào loạn, ngắn ngủi mấy giây, khóe mắt đã bị ép ra ánh nước lấm ta lấm tấm.
Hai mắt cậu mất hồn nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu, vô ý thức xin tha mãnh liệt. Lộ ra mặt yếu đuối nhất của bản thân, “Đàn anh… Ha ưm… Cứu em… Ưm… Khó chịu…”
Vương Khiên thở hổn hển, cúi đầu dùng sức hôn cổ cậu, ngậm làn da hơi mỏng lên dùng răng nanh cọ xát, mãi đến tận khi cậu phát ra tiếng khóc ẩn giấu đau đớn, mới rốt cục buông ra, đổi thành đầu lưỡi liếm hôn an ủi.
Hắn khàn giọng hỏi: “Anh là ai?”
“… Ưm a… Anh là đàn anh… ưm…”
“Có thích đàn anh không?”
“Thích… Thích nhất… a a… Cho em…”
Vương Khiên đè nén kích động mãnh liệt trong cơ thể, nhịn đến cả mắt đều đỏ, lần thứ hai vùi xuống liều mạng hôi miệng cậu, bắt được cái lưỡi của cậu dùng sức mút lấy, đâm vào cái chỗ lõm nho nhỏ dưới lưỡi, hành hạ đôi môi mềm mại kia đến vừa đỏ vừa sưng, bỏng đến đáng sợ, “Cục cưng, nhớ kỹ lời em! Em thích anh nhất, chỉ có anh!”
Miệng Hứa Tri Hiểu bị hôn đến tê dại, cảm giác bên dưới đã từ từ bắt đầu như thủy triều rút.
Cậu cuống quít đạp chân, muốn bắt được cảm giác thoải mái kia, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, gấp đến độ liên tục giãy giụa, khóe mắt nhanh chóng lăn xuống hai dòng nước mắt nóng hổi, trong cổ họng tràn ra tiếng khóc đứt quãng, “Nha… Đàn anh… A ưm… Mau giúp em…”
Vương Khiên thương tiếc liếm sạch nước mắt cậu, trên tay rốt cục có động tác lần nữa, dùng sức nhanh chóng bắt đầu lên xuống, không có kỹ xảo dư thừa, nhưng có thể dễ dàng nhen nhóm sự điên cuồng mãnh liệt nguyên thủy nhất trong khung.
“A… ưm a… Ha… Ha ha… Ưm! A a a a ——!”
Hứa Tri Hiểu đột nhiên phát ra một tiếng rên thật dài, toàn thân đột nhiên kéo căng, sau đó, liền sức cùng lực kiệt xụi lơ xuống.
Lồng ngực Vương Khiên phập phồng kịch liệt, dường như tràn ngập thuốc nổ sắp nổ tung. Hắn liên tục hôn lên ngũ quan của Hứa Tri Hiểu, ngón tay lại mang theo thứ cậu vừa phát tiết, tìm kiếm ra sau.
Hứa Tri Hiểu đột nhiên trợn to mắt.
Vương Khiên khàn giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Tri Hiểu, cục cưng, cho anh được không? Anh sẽ quý trọng em cả đời.”
Hứa Tri Hiểu khẽ run, trong lòng vô số chua ngọt đau ấm cùng nhau xuất hiện tràn đầy.
Cậu ngước thẳng lên nhìn người đàn ông phía trên, mãi đến khi sương mù tận trong đôi mắt hoàn toàn tản đi, một lần nữa khắc sâu ỷ lại cùng yêu thích ngập tràn.
Một lúc lâu, cậu rốt cục ngửa cằm lên, khó khăn đưa môi mình lên, giống như một lễ hiến tế thần thánh, không thể nghịch chuyển.
Tự nhận là lần đầu tiên từ khi quen biết cho tới nay, cậu gọi tên hắn, cái tên ẩn sâu dưới đáy lòng cậu, đã từng vô số lần làm cậu trằn trọc trở mình, cũng vô số lần làm cậu lòng đau như cắt ——
“Vương Khiên, em yêu anh.”
115.
Ánh nắng buổi sớm, mỏng manh đến gần như trong suốt, xuyên thấu qua rèm cửa sổ, yên tĩnh rải vào cửa sổ, rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, cũng dừng trên bóng dáng ôm nhau nằm trên giường
Hứa Tri Hiểu đón ánh nắng ban mai chậm rãi mở mắt, trong lòng thật giống như mới vừa rơi xuống một trận tuyết lớn, yên tĩnh mà dày nặng, cực kỳ chân thật.
Tay Vương Khiên bỗng nhiên giật giật, theo bản năng mà tìm tới cậu, như trải qua rất nhiều lần, đan xen nắm vào nhau.
Nhiệt độ thuộc về nhau lập tức giao hòa một thể.
Trong thanh âm Vương Khiên còn mang theo giọng điệu khàn khàn mới vừa tỉnh giấc, nghe vào đặc biệt mê người, “Tỉnh lâu chưa? Sao không gọi anh?”
“Mới tỉnh.” Hứa Tri Hiểu âm thanh rất nhẹ, như là sợ kinh động sự yên bình trong phòng.
“Có chỗ nào không thoải mái hay không? Hửm?”
Hứa Tri Hiểu lắc đầu một cái, sau đó cảm giác được nụ hôn nhẹ rơi xuống tóc.
“Bữa sáng muốn ăn cái gì? Nấu cháo cho em được không?”
“Ừm, muốn cháo thịt nạc nấm hương, thêm vài giọt dầu vừng.”
“Được.”
…
“Đàn anh, anh còn chưa nói cho em biết, nụ hôn đầu và mối tình đầu của anh rốt cuộc là ai?”
Người phía sau cười nhẹ, thu lại cánh tay, ôm cậu càng chặt hơn, sau đó, chui đầu hôn một cái thật mạnh trên bả vai sau của cậu, phát ra tiếng vang ngọt ngào, “Em nói xem là ai?”