22.
Khi chân chính đáp ứng nhập bọn, trong lòng Hứa Tri Hiểu kỳ thực có chút lúng túng.
Dù sao trước đây không lâu mới trắng trợn từ chối qua một lần, nhưng bây giờ liền lật lọng đáp ứng, thật giống như có vẻ là mình làm dáng, xoi mói liền khó làm.
Cũng may thái độ của Vương Khiên vẫn thản nhiên trước sau như một, lặng thinh không đề cập tới khúc chiết lúc trước, lại khiến cho Hứa Tri Hiểu chậm rãi yên tâm.
Vương Khiên nhanh chóng giới thiệu cho cậu thành viên khác của đoàn đội.
Đây tuyệt đối là một đoàn đội tập hợp đại thần.
Hứa Tri Hiểu là thành viên bên báo tường, gần như sự tích chói lóa của mỗi người cậu đều có nghe thấy.
Mà làm khiếp sợ nhất là, cậu ở trong đoàn đội thấy được đàn chị ở trên weibo cao giọng thổ lộ với Vương Khiên.
Khi gặp nhau, tất cả mọi người đều bày tỏ hoan nghênh và tò mò với đàn em mới tới này.
Hứa Tri Hiểu vẫn không tự chủ được lưu ý giữa đàn chị và Vương Khiên.
Rất tự nhiên, cũng rất hoà thuận, so với những người khác trong đoàn đội, thậm chí còn thêm một loại thân thiết tự nhiên.
Cho nên, sau khi cao giọng thổ lộ như vậy, còn có thể thân thiết sớm chiều ở chung như thế…
Quả nhiên là ở bên nhau sao?
Cho dù không có, vậy cũng cách không xa đi.
Đáy lòng Hứa Tri Hiểu khó chịu không nói nên lời.
Thật giống như một chiếc xe đạp bể bánh, kiên cường chống đỡ chạy đến khúc cuối, rốt cục có thể tháo ra bánh xe bể, chậm rãi trút ra cảm giác bực bội.
Sợ rằng đã sớm biết nó đã hỏng, nhưng trơ mắt nhìn nó, từng chút từng chút, bị tháo ra hơi thở đã u ám, yếu ớt, im lặng, quá trình đó, vẫn làm người khó chịu.
Chỗ tốt duy nhất có lẽ là, một đường giằng co lo lắng và sợ hãi ròng rã trước kia, đã không còn cần thiết.
23.
Hứa Tri Hiểu rất nhanh phát hiện, mùi vị gia nhập đoàn đội đại thần, không hề tốt như cậu muốn.
Cậu là thành viên cuối cùng gia nhập.
Mà khi cậu gia nhập, lối suy nghĩ của toàn thể đoàn đội đã vô cùng hoàn thiện, bản thảo giấy tờ kế hoạch thương nghiệp gần như sắp hoàn thiện. Việc cần cậu làm, thực sự là quá ít ỏi.
Đám người kia trước khi cậu gia nhập cũng đã quen biết lâu rồi, phối hợp với nhau hết sức ăn ý, hiệu suất đoàn đội cao đến kinh người.
Làm sinh viên hệ chính quy duy nhất bên trong, lại hoàn toàn là người mới, Hứa Tri Hiểu không chỉ không nhúng tay vào làm việc được, trái lại nhiều lần luôn luôn bị nhắc nhở sự chênh lệch giữa mình và những người này.
Cậu rất cố gắng học tập người bên cạnh, mà hiện thực có lúc thật sự làm cho cậu cảm thấy u ám.
Tất cả mọi người đều rất tốt với cậu, coi cậu thành cậu em cần phải chăm sóc, mà khi chân chính làm việc, họ thật giống như căn bản cũng không cần cậu.
Cậu vốn cũng cảm thấy mình coi như ưu tú, nhưng ở đây, cậu một không kinh nghiệm, hai không lý lịch, lại thiếu hiểu biết với mọi người, không hiểu kỹ thuật, thứ hiểu được duy nhất lại như không cần dùng đến…
Có lúc, cậu thậm chí không nhịn được âm u nghi ngờ trong lòng, Vương Khiên đến cùng vì sao lại mời cậu? Chẳng lẽ là vì bổ sung cho phông nền chuyên ngành cho đoàn đội?
Không nghĩ ra điều gì, cậu chỉ có thể ép bản thân vứt bỏ suy nghĩ u ám này, cố gắng tích cực hơn chút, chủ động hơn chút, làm càng nhiều hơn chút, càng tốt hơn chút.
24.
Hiển nhiên, lúc trước Vương Khiên nói “Nắm chắc cuộc thi trong trường”, cũng không phải nói thuận miệng.
Hạng mục này hắn đã ấp ủ nhiều năm, đã sớm tới mức tích lũy lâu dài sử dụng một lần, nước chảy thành sông. Bây giờ lại có một đám đồng đội thần áp trận, lo gì nữa nào?
Vì vậy, bất kể là vòng loại xét duyệt giấy tờ kế hoạch, vòng bán kết biện luận bí mật, hay là vòng chung kết biểu diễn thực nghiệm, bọn họ đều mang khí thế như chẻ tre một đường hát vang tiến mạnh, cuối cùng dễ dàng lấy được quán quân.
Cái gì gọi là dễ như trở bàn tay?
Hứa Tri Hiểu tới hôm nay mới xem như thật sự cảm nhận được.
Cậu thậm chí cảm thấy mình còn chưa kịp phản ứng, tất cả cũng đã bụi bậm lắng xuống.
25.
Khi đứng ở trên đài chủ tịch nhận thưởng, Hứa Tri Hiểu mới rốt cục có cảm giác chậm rãi nhận ra dã tâm của Vương Khiên.
Hắn đúng là quay về gây dựng sự nghiệp đi.
Trình độ thi đấu như này, đối với hắn và toàn bộ đoàn đội mà nói, không đáng kể chút nào.
Bọn họ đều quá mạnh mẻ.
Dù cho cậu hiện tại đang sóng vai đứng chung một chỗ với họ, cũng có cảm giác là đang ở trong bóng tối ngước đầu nhìn lên ánh sáng xa không thể thành.
Phần vinh quang ấy, tương tự nắm ở trong tay cậu, lại căn bản không rơi trên vai cậu.
26.
Cuộc thi trong trường kéo dài hai tháng hoàn toàn kết thúc.
Thư xin tài chính của Vương Khiên cũng đã giao đi, chỉ chờ kinh phí phê xuống, tất cả đều có thể chính thức bắt đầu.
Hứa Tri Hiểu liền nhận được điện thoại từ nhà.
Mẹ Hứa ở đầu kia điện thoại rất ôn nhu hỏi: “Có công việc chưa?”
Lần này, Hứa Tri Hiểu nhếch miệng, muốn nói gì đấy, mà cuối cùng cũng không phát ra tiếng nào.
27.
Sau khi kết thúc trò chuyện, cậu từ ban công quay về ký túc xá.
Giang Siêu đang xem bằng khen của cậu, liên tiếp rung đùi đắc ý với cái tên bên trên, chà chà cảm thán, “Trâu bò! Quá trâu bò! Đều là người trâu bò a!”
Hắn ngẩng đầu lên, cười hắc hắc với Hứa Tri Hiểu, “Hứa Ngốc, xin ôm đùi bự! Sau này mày thành công, tuyệt đối đừng quên anh em trước đây, đi đâu cũng phải nhớ mang tao bay theo a!”
Mặt Hứa Tri Hiểu hơi hơi trắng bệch, trong phút chốc, gần như cảm thấy không đất dung thân.
Khi chân chính đáp ứng nhập bọn, trong lòng Hứa Tri Hiểu kỳ thực có chút lúng túng.
Dù sao trước đây không lâu mới trắng trợn từ chối qua một lần, nhưng bây giờ liền lật lọng đáp ứng, thật giống như có vẻ là mình làm dáng, xoi mói liền khó làm.
Cũng may thái độ của Vương Khiên vẫn thản nhiên trước sau như một, lặng thinh không đề cập tới khúc chiết lúc trước, lại khiến cho Hứa Tri Hiểu chậm rãi yên tâm.
Vương Khiên nhanh chóng giới thiệu cho cậu thành viên khác của đoàn đội.
Đây tuyệt đối là một đoàn đội tập hợp đại thần.
Hứa Tri Hiểu là thành viên bên báo tường, gần như sự tích chói lóa của mỗi người cậu đều có nghe thấy.
Mà làm khiếp sợ nhất là, cậu ở trong đoàn đội thấy được đàn chị ở trên weibo cao giọng thổ lộ với Vương Khiên.
Khi gặp nhau, tất cả mọi người đều bày tỏ hoan nghênh và tò mò với đàn em mới tới này.
Hứa Tri Hiểu vẫn không tự chủ được lưu ý giữa đàn chị và Vương Khiên.
Rất tự nhiên, cũng rất hoà thuận, so với những người khác trong đoàn đội, thậm chí còn thêm một loại thân thiết tự nhiên.
Cho nên, sau khi cao giọng thổ lộ như vậy, còn có thể thân thiết sớm chiều ở chung như thế…
Quả nhiên là ở bên nhau sao?
Cho dù không có, vậy cũng cách không xa đi.
Đáy lòng Hứa Tri Hiểu khó chịu không nói nên lời.
Thật giống như một chiếc xe đạp bể bánh, kiên cường chống đỡ chạy đến khúc cuối, rốt cục có thể tháo ra bánh xe bể, chậm rãi trút ra cảm giác bực bội.
Sợ rằng đã sớm biết nó đã hỏng, nhưng trơ mắt nhìn nó, từng chút từng chút, bị tháo ra hơi thở đã u ám, yếu ớt, im lặng, quá trình đó, vẫn làm người khó chịu.
Chỗ tốt duy nhất có lẽ là, một đường giằng co lo lắng và sợ hãi ròng rã trước kia, đã không còn cần thiết.
23.
Hứa Tri Hiểu rất nhanh phát hiện, mùi vị gia nhập đoàn đội đại thần, không hề tốt như cậu muốn.
Cậu là thành viên cuối cùng gia nhập.
Mà khi cậu gia nhập, lối suy nghĩ của toàn thể đoàn đội đã vô cùng hoàn thiện, bản thảo giấy tờ kế hoạch thương nghiệp gần như sắp hoàn thiện. Việc cần cậu làm, thực sự là quá ít ỏi.
Đám người kia trước khi cậu gia nhập cũng đã quen biết lâu rồi, phối hợp với nhau hết sức ăn ý, hiệu suất đoàn đội cao đến kinh người.
Làm sinh viên hệ chính quy duy nhất bên trong, lại hoàn toàn là người mới, Hứa Tri Hiểu không chỉ không nhúng tay vào làm việc được, trái lại nhiều lần luôn luôn bị nhắc nhở sự chênh lệch giữa mình và những người này.
Cậu rất cố gắng học tập người bên cạnh, mà hiện thực có lúc thật sự làm cho cậu cảm thấy u ám.
Tất cả mọi người đều rất tốt với cậu, coi cậu thành cậu em cần phải chăm sóc, mà khi chân chính làm việc, họ thật giống như căn bản cũng không cần cậu.
Cậu vốn cũng cảm thấy mình coi như ưu tú, nhưng ở đây, cậu một không kinh nghiệm, hai không lý lịch, lại thiếu hiểu biết với mọi người, không hiểu kỹ thuật, thứ hiểu được duy nhất lại như không cần dùng đến…
Có lúc, cậu thậm chí không nhịn được âm u nghi ngờ trong lòng, Vương Khiên đến cùng vì sao lại mời cậu? Chẳng lẽ là vì bổ sung cho phông nền chuyên ngành cho đoàn đội?
Không nghĩ ra điều gì, cậu chỉ có thể ép bản thân vứt bỏ suy nghĩ u ám này, cố gắng tích cực hơn chút, chủ động hơn chút, làm càng nhiều hơn chút, càng tốt hơn chút.
24.
Hiển nhiên, lúc trước Vương Khiên nói “Nắm chắc cuộc thi trong trường”, cũng không phải nói thuận miệng.
Hạng mục này hắn đã ấp ủ nhiều năm, đã sớm tới mức tích lũy lâu dài sử dụng một lần, nước chảy thành sông. Bây giờ lại có một đám đồng đội thần áp trận, lo gì nữa nào?
Vì vậy, bất kể là vòng loại xét duyệt giấy tờ kế hoạch, vòng bán kết biện luận bí mật, hay là vòng chung kết biểu diễn thực nghiệm, bọn họ đều mang khí thế như chẻ tre một đường hát vang tiến mạnh, cuối cùng dễ dàng lấy được quán quân.
Cái gì gọi là dễ như trở bàn tay?
Hứa Tri Hiểu tới hôm nay mới xem như thật sự cảm nhận được.
Cậu thậm chí cảm thấy mình còn chưa kịp phản ứng, tất cả cũng đã bụi bậm lắng xuống.
25.
Khi đứng ở trên đài chủ tịch nhận thưởng, Hứa Tri Hiểu mới rốt cục có cảm giác chậm rãi nhận ra dã tâm của Vương Khiên.
Hắn đúng là quay về gây dựng sự nghiệp đi.
Trình độ thi đấu như này, đối với hắn và toàn bộ đoàn đội mà nói, không đáng kể chút nào.
Bọn họ đều quá mạnh mẻ.
Dù cho cậu hiện tại đang sóng vai đứng chung một chỗ với họ, cũng có cảm giác là đang ở trong bóng tối ngước đầu nhìn lên ánh sáng xa không thể thành.
Phần vinh quang ấy, tương tự nắm ở trong tay cậu, lại căn bản không rơi trên vai cậu.
26.
Cuộc thi trong trường kéo dài hai tháng hoàn toàn kết thúc.
Thư xin tài chính của Vương Khiên cũng đã giao đi, chỉ chờ kinh phí phê xuống, tất cả đều có thể chính thức bắt đầu.
Hứa Tri Hiểu liền nhận được điện thoại từ nhà.
Mẹ Hứa ở đầu kia điện thoại rất ôn nhu hỏi: “Có công việc chưa?”
Lần này, Hứa Tri Hiểu nhếch miệng, muốn nói gì đấy, mà cuối cùng cũng không phát ra tiếng nào.
27.
Sau khi kết thúc trò chuyện, cậu từ ban công quay về ký túc xá.
Giang Siêu đang xem bằng khen của cậu, liên tiếp rung đùi đắc ý với cái tên bên trên, chà chà cảm thán, “Trâu bò! Quá trâu bò! Đều là người trâu bò a!”
Hắn ngẩng đầu lên, cười hắc hắc với Hứa Tri Hiểu, “Hứa Ngốc, xin ôm đùi bự! Sau này mày thành công, tuyệt đối đừng quên anh em trước đây, đi đâu cũng phải nhớ mang tao bay theo a!”
Mặt Hứa Tri Hiểu hơi hơi trắng bệch, trong phút chốc, gần như cảm thấy không đất dung thân.