33.
Mặc dù mọi người bỏ ra rất nhiều tinh thần đi mở rộng khách hàng, mà trong thời gian ngắn hiệu quả cũng không lý tưởng.
Quy mô sản xuất sản phẩm đầu tiên cũng không nhiều, mà thị trường không cần, tồn kho không cách nào giảm bớt.
Kéo dài thêm mỗi ngày, tiêu hao trên tài chính càng tăng thêm một phần.
Áp lực thời gian lại như một tòa núi lớn, nặng trịch gánh trên vai mỗi người.
Hiện thực rốt cục làm cho tất cả mọi người nếm trải sự vất vả khi gây dựng sự nghiệp.
Mà loại vất vả này cũng sẽ không vì bạn là thiên chi kiêu tử liền xuống tay nể mặt.
Hứa Tri Hiểu đảm nhiệm nhân vật khống chế hậu cần trong đoàn đội, cũng không tiếp xúc nghiệp vụ thị trường.
Mà bầu không khí đê mê trong đoàn đội vẫn lây qua cậu.
Trong lòng cậu sốt ruột, nhưng cũng nhất thời không giúp được gì.
Thời gian nhanh chóng áp sát cuối kỳ, nghỉ đông cũng lũ lượt kéo đến.
Vương Khiên quyết đoán cho đoàn đội ngày nghỉ, quyết định năm sau gặp mặt, nghĩ cách thoát khỏi cảnh khốn khó.
34.
Hứa Tri Hiểu không có gì để làm trong trường, liền trở về nhà sớm.
Sau khi về nhà, thái độ cậu khác thường, bắt đầu tích cực chạy qua công ty.
Cha Hứa vốn cho rằng cậu đổi ý, muốn về làm việc, mà sau khi tỉ mỉ lưu ý, phát hiện cậu cũng không phải đang làm hạng mục, trái lại tìm bộ nghiệp vụ cầm rất nhiều tư liệu khách hàng nghiên cứu, không biết đang suy nghĩ gì.
35.
Buổi sáng giao thừa, Hứa Tri Hiểu không đúng giờ xuống lầu ăn sáng.
Cha Hứa đi gõ cửa phòng ngủ của cậu, không ai trả lời.
Mở cửa nhìn, Hứa Tri Hiểu nằm nhoài trước bàn học, đang ngủ say.
Bị tiếng gõ cửa quấy rối, cậu vô ý thức giật giật cánh tay.
Người không tỉnh, mà tay đụng phải con chuột, màn hình máy tính tối đen lặng lẽ sáng lên.
Cha Hứa đi tới trước bàn, nhìn kỹ màn hình.
Mẹ Hứa bưng bữa sáng nóng hổi đi tới, thấy Hứa Tri Hiểu ngủ ở trước bàn học, liền cau mày, nhỏ giọng nói: “Sao lại ngủ ở đây? Buổi tối lạnh như thế, máy điều hòa cũng không mở, bị cảm thì sao bây giờ?”
Cha Hứa giơ tay tắt màn hình, khẽ giọng nói: “Đánh thức người, ăn cơm về giường ngủ.”
Mẹ Hứa chú ý tới động tác của ông, hỏi: “Ông vừa nhìn gì thế?”
Cha Hứa nghĩ tới thứ mình vừa nhìn, bỗng nhiên thấy xúc động, lời nói mang theo vui mừng nhợt nhạt, “Không có gì, con trai lớn rồi, biết vươn lên rồi.”
36.
Buổi tối chúc xuân muộn, Hứa Tri Hiểu bắt đầu nhắn tin chúc tết.
Mà có mấy người hiển nhiên đáng để chú ý đối đãi hơn.
Tin nhắn cậu gửi cho Vương Khiên được biên soạn rất nhiều lần, từ một đoạn thật dài ban đầu, nhiều lần sửa chữa, cuối cùng đã biến thành một câu đơn giản ——
“Đàn anh, chúc anh ăn Tết vui vẻ! Cả nhà hạnh phúc khỏe mạnh! Tin tưởng hạng mục sang năm nhất định sẽ thuận lợi!”
Tuy rằng đặt câu đều rất quê mùa, mà ba cái dấu chấm than nhìn qua vô cùng vui mừng.
Vương Khiên một lát sau trả lời: “Cảm ơn, cũng chúc cậu và người nhà năm mới vui vẻ! Sang năm chúng ta nhất định sẽ thành công!”
Ngẫm lại tác phong bình thường của Vương Khiên, hai cái dấu chấm than thật là có điểm không khớp.
Nhìn chằm chằm “Chúng ta” một hồi lâu, Hứa Tri Hiểu rốt cục đặt điện thoại di dộng xuống.
Cha Hứa ngồi cạnh quay đầu nhìn cậu, “Chuyện gì mà vui thế?”
Hứa Tri Hiểu tránh ánh mắt của ông, như không có chuyện gì xảy ra, “Không có gì.”
Nói xong liền cúi đầu xem điện thoại di động, nhưng thật ra là đang mượn cơ hội điều chỉnh biểu tình.
Trong lòng cậu cũng rất buồn bực, biểu tình của mình rất rõ ràng sao? Không có chứ?
Một lát sau, chỉ nghe thấy cha Hứa hỏi: “Con có phải đang nói yêu đương rồi hay không?”
Hứa Tri Hiểu sớm có phòng bị, lúc này lạnh nhạt nói thật, “Không có.”
Mẹ Hứa ngồi trên sôpha một người bên cạnh nghe cuộc đối thoại này, chuyển sang liếc nhìn hai cha con, thuận tiện chỉnh nhỏ âm lượng TV.
Cha Hứa nói tiếp: “Nói yêu đương cũng không có gì, tuổi con cũng lớn rồi. Trong nhà sẽ không cho con áp lực gì, con thích là tốt rồi.”
Mắt Hứa Tri Hiểu nhìn chăm chú điện thoại di động, “Ừ” một tiếng trong miệng.
Cha Hứa cùng mẹ Hứa liếc mắt nhìn nhau, nói tiếp: “Yêu thật thì mang về cho ba mẹ nhìn, đừng gạt trong nhà, ba mẹ vẫn rất văn minh.”
“Biết rồi.”
Mẹ Hứa tiếp lời, nói rằng: “Kỳ thực ba mẹ vẫn hi vọng con có thể ở trong trường tìm một người. Dù sao ra ngoài xã hội, rất nhiều người liền trở nên phức tạp, con cũng không có nhiều cơ hội đi hiểu rõ đối phương đến cùng là hạng người gì.”
Hứa Tri Hiểu ngẩng đầu lên, có chút không biết nói gì, “Mẹ, việc này con sẽ xem sao.” Sao nghe vào cứ như là sợ mình chịu thiệt chứ?
Mặc dù mọi người bỏ ra rất nhiều tinh thần đi mở rộng khách hàng, mà trong thời gian ngắn hiệu quả cũng không lý tưởng.
Quy mô sản xuất sản phẩm đầu tiên cũng không nhiều, mà thị trường không cần, tồn kho không cách nào giảm bớt.
Kéo dài thêm mỗi ngày, tiêu hao trên tài chính càng tăng thêm một phần.
Áp lực thời gian lại như một tòa núi lớn, nặng trịch gánh trên vai mỗi người.
Hiện thực rốt cục làm cho tất cả mọi người nếm trải sự vất vả khi gây dựng sự nghiệp.
Mà loại vất vả này cũng sẽ không vì bạn là thiên chi kiêu tử liền xuống tay nể mặt.
Hứa Tri Hiểu đảm nhiệm nhân vật khống chế hậu cần trong đoàn đội, cũng không tiếp xúc nghiệp vụ thị trường.
Mà bầu không khí đê mê trong đoàn đội vẫn lây qua cậu.
Trong lòng cậu sốt ruột, nhưng cũng nhất thời không giúp được gì.
Thời gian nhanh chóng áp sát cuối kỳ, nghỉ đông cũng lũ lượt kéo đến.
Vương Khiên quyết đoán cho đoàn đội ngày nghỉ, quyết định năm sau gặp mặt, nghĩ cách thoát khỏi cảnh khốn khó.
34.
Hứa Tri Hiểu không có gì để làm trong trường, liền trở về nhà sớm.
Sau khi về nhà, thái độ cậu khác thường, bắt đầu tích cực chạy qua công ty.
Cha Hứa vốn cho rằng cậu đổi ý, muốn về làm việc, mà sau khi tỉ mỉ lưu ý, phát hiện cậu cũng không phải đang làm hạng mục, trái lại tìm bộ nghiệp vụ cầm rất nhiều tư liệu khách hàng nghiên cứu, không biết đang suy nghĩ gì.
35.
Buổi sáng giao thừa, Hứa Tri Hiểu không đúng giờ xuống lầu ăn sáng.
Cha Hứa đi gõ cửa phòng ngủ của cậu, không ai trả lời.
Mở cửa nhìn, Hứa Tri Hiểu nằm nhoài trước bàn học, đang ngủ say.
Bị tiếng gõ cửa quấy rối, cậu vô ý thức giật giật cánh tay.
Người không tỉnh, mà tay đụng phải con chuột, màn hình máy tính tối đen lặng lẽ sáng lên.
Cha Hứa đi tới trước bàn, nhìn kỹ màn hình.
Mẹ Hứa bưng bữa sáng nóng hổi đi tới, thấy Hứa Tri Hiểu ngủ ở trước bàn học, liền cau mày, nhỏ giọng nói: “Sao lại ngủ ở đây? Buổi tối lạnh như thế, máy điều hòa cũng không mở, bị cảm thì sao bây giờ?”
Cha Hứa giơ tay tắt màn hình, khẽ giọng nói: “Đánh thức người, ăn cơm về giường ngủ.”
Mẹ Hứa chú ý tới động tác của ông, hỏi: “Ông vừa nhìn gì thế?”
Cha Hứa nghĩ tới thứ mình vừa nhìn, bỗng nhiên thấy xúc động, lời nói mang theo vui mừng nhợt nhạt, “Không có gì, con trai lớn rồi, biết vươn lên rồi.”
36.
Buổi tối chúc xuân muộn, Hứa Tri Hiểu bắt đầu nhắn tin chúc tết.
Mà có mấy người hiển nhiên đáng để chú ý đối đãi hơn.
Tin nhắn cậu gửi cho Vương Khiên được biên soạn rất nhiều lần, từ một đoạn thật dài ban đầu, nhiều lần sửa chữa, cuối cùng đã biến thành một câu đơn giản ——
“Đàn anh, chúc anh ăn Tết vui vẻ! Cả nhà hạnh phúc khỏe mạnh! Tin tưởng hạng mục sang năm nhất định sẽ thuận lợi!”
Tuy rằng đặt câu đều rất quê mùa, mà ba cái dấu chấm than nhìn qua vô cùng vui mừng.
Vương Khiên một lát sau trả lời: “Cảm ơn, cũng chúc cậu và người nhà năm mới vui vẻ! Sang năm chúng ta nhất định sẽ thành công!”
Ngẫm lại tác phong bình thường của Vương Khiên, hai cái dấu chấm than thật là có điểm không khớp.
Nhìn chằm chằm “Chúng ta” một hồi lâu, Hứa Tri Hiểu rốt cục đặt điện thoại di dộng xuống.
Cha Hứa ngồi cạnh quay đầu nhìn cậu, “Chuyện gì mà vui thế?”
Hứa Tri Hiểu tránh ánh mắt của ông, như không có chuyện gì xảy ra, “Không có gì.”
Nói xong liền cúi đầu xem điện thoại di động, nhưng thật ra là đang mượn cơ hội điều chỉnh biểu tình.
Trong lòng cậu cũng rất buồn bực, biểu tình của mình rất rõ ràng sao? Không có chứ?
Một lát sau, chỉ nghe thấy cha Hứa hỏi: “Con có phải đang nói yêu đương rồi hay không?”
Hứa Tri Hiểu sớm có phòng bị, lúc này lạnh nhạt nói thật, “Không có.”
Mẹ Hứa ngồi trên sôpha một người bên cạnh nghe cuộc đối thoại này, chuyển sang liếc nhìn hai cha con, thuận tiện chỉnh nhỏ âm lượng TV.
Cha Hứa nói tiếp: “Nói yêu đương cũng không có gì, tuổi con cũng lớn rồi. Trong nhà sẽ không cho con áp lực gì, con thích là tốt rồi.”
Mắt Hứa Tri Hiểu nhìn chăm chú điện thoại di động, “Ừ” một tiếng trong miệng.
Cha Hứa cùng mẹ Hứa liếc mắt nhìn nhau, nói tiếp: “Yêu thật thì mang về cho ba mẹ nhìn, đừng gạt trong nhà, ba mẹ vẫn rất văn minh.”
“Biết rồi.”
Mẹ Hứa tiếp lời, nói rằng: “Kỳ thực ba mẹ vẫn hi vọng con có thể ở trong trường tìm một người. Dù sao ra ngoài xã hội, rất nhiều người liền trở nên phức tạp, con cũng không có nhiều cơ hội đi hiểu rõ đối phương đến cùng là hạng người gì.”
Hứa Tri Hiểu ngẩng đầu lên, có chút không biết nói gì, “Mẹ, việc này con sẽ xem sao.” Sao nghe vào cứ như là sợ mình chịu thiệt chứ?