Ngày thứ hai, Đào Chi Yêu căn dặn Anna và gã cao to thu dọn căn phòng thật tốt, chuẩn bị một vị trí thật tốt cạnh cửa sổ vừa ngắm phong cảnh vừa dùng cơm. Anna và gã kia bực bội làm những công việc giản đơn này, sau đó còn bị đuổi ra ngoài cửa.
Đêm qua khi Đào Chi Yêu trở về thì đã khuya, Anna muốn thám thính gì đó, Đào Chi Yêu lại ngáp vài cái rồi vào phòng ngủ. Khiến Anna buồn bực cả đêm.
Sáng sớm, lại bị Đào Chi Yêu chẳng nể tình sai làm hết cái này đến cái kia, bọn họ đến để giám sát cô, lúc này lại như người ở.
Đào Chi Yêu nhìn bộ dáng oán hận của Anna, không biết vì sao, đột nhiên muốn cười. Khải Tư sắp xếp quả thật không sai, phân cho cô hai người giúp việc. Rõ ràng, nếu người ở không nghe lời, chỉ cần dùng mệnh lệnh của chủ nhân họ đe dọa là được, thật tiện.
Sau khi Anna và gã kia đi khỏi, Đào Chi Yêu nhìn căn phòng sạch sẽ, xem lại phần trang điểm của mình, cuối cùng cười hài lòng. Nói là giải thích chuyện hôm qua, thật ra là tìm cơ hội để hai người xúc tiến tình cảm mà thôi.
Đào Chi Yêu chỉ muốn tìm cơ hội để cô lấy vật kia, sau đó nhanh rời đi.
Khi mười một giờ, cửa mở đúng giờ, truyền đến giọng của Anna: “Tiểu thư Debbie, tiên sinh Ayama đã đến.”
Đào Chi Yêu phối hợp nói: “Mời anh ấy vào.”
Vào là Ayama một thân âu phục xám, trên mặt hơi ngượng ngùng và khó xử, hai tay đặt sau lưng bước vào, Đào Chi Yêu đứng lên đón hắn, cười nhẹ.
Mà sau khi Ayama đến gần cô, đột nhiên lấy ra một bó hoa màu xanh từ phía sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đào Chi Yêu, Ayama cười ngượng ngùng nói: “Debbie, tặng cho em. Hi vọng em sẽ thích.”
Đào Chi Yêu kinh ngạc lại gần, ngơ ngác đón lấy bó mân côi màu xanh, thật lâu sau, đôi mắt ướt át nói: “Cám ơn anh Yama. Tôi rất thích.” Có lẽ chủ nhân thân phận mà cô đóng vai này, đã nhận được vô số hoa, nhưng khi là Đào Chi Yêu, đây là lần đầu tiên cô nhận được món quà lớn như vậy, cho nên, không khỏi có chút cảm khái.
Biết mình có điểm thất thường, Đào Chi Yêu tỉnh táo lại, dặn Anna tìm một bình hoa đến, cẩn thận cắm hoa vào, sau đó hai người mới ngồi xuống.
Đào Chi Yêu nhìn ra ngoài cửa vỗ tay hai tiếng bộp bộp, nhất thời, một bồi bàn liền đẩy một chiếc xe nhỏ đặt đầy thức ăn vào.
Trước mặt hai người bày đủ lại cao lương mỹ vị, Đào Chi Yêu gật đầu cười với bồi bàn: “Cảm ơn, đúng rồi.” Đào Chi Yêu thấy bồi bàn đưa ra một chai vang đỏ Boston Bordeaux, dù có chút luyến tiếc, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Cái này cất đi, chúng tôi không uống rượu, cảm ơn.”
Bồi bàn cung kính cầm lại, cười nói: “Phục vụ các vị là vinh hạnh của tôi. Mời hai vị dùng cơm.”
Nghe đoạn đối thoại của hai người họ, Ayama cảm thấy mặt mình đỏ lên, chỉ muốn tìm một chỗ để chui vào.
Đêm qua, hắn rất mất mặt, gục xuống trước mặt nhiều người vậy, còn để mình tiểu thư Debbie dìu hắn ra ngoài.
Nghĩ đến tình cảnh đó, hắn liền xấu hổ thầm muốn tự sát.
“Sò nướng xào nấm xốt kem (3), súp ngô nấu thịt bò băm (2), bacon cuộn nấm kim trâm (1). Tôi đã chuẩn bị cho anh, anh có vừa lòng không?” Giống như không nhìn ra sự khó xử và lúng túng của hắn, Đào Chi Yêu chỉ vào vài món ăn hỏi hắn.
Ayama gật đầu nói: “Ừ. Cám ơn em đã mời tôi cùng ăn bữa sáng, đêm qua, tôi, tôi…… Thật mất mặt quá…… Để em phải chê cười rồi.”
Đào Chi Yêu cười nói: “Chuyện đó đều do tôi, tôi không ngờ tửu lượng của anh đúng là thấp như vậy, hôm nay là để xin lỗi anh.”
Ayama lắc đầu nói: “Không sao không sao, là tôi sai. Tôi biết mình không thể còn cố uống. Tôi chỉ muốn, tôi chỉ muốn Debbie em có thể gọi tên tôi.”
Đào Chi Yêu nuốt miếng thịt bò nhỏ xuống, sau đó cúi đầu, cười yếu ớt nói: “Đúng, từ nay tôi sẽ gọi anh là Yama.”
Ayama ngơ ngác nhìn Đào Chi Yêu ở đối diện, đêm qua quá mức lo lắng, còn không nhìn rõ dáng vẻ khi dùng cơm của cô, lúc này nhìn lại, đoan trang thanh tú, cao quý sang trọng, tựa như trời sinh ra đã là một công chúa.
Đào Chi Yêu ăn một lát, cảm nhận được ánh mắt sáng rực của hắn, kỳ quái nói: “Trên mặt tôi có gì sao?”
Ayama bị cô hỏi tỉnh táo lại, lắp bắp nói: “Không, không có.”
Đào Chi Yêu càng thêm nghi hoặc nhìn hắn, nếu không, sao hắn không ăn, nhìn cô làm gì?
Ayama bị ánh mắt của cô đánh giá, mặt càng đỏ.
Vùi đầu mở miệng ăn.
Đào Chi Yêu nhìn hắn, càng thấy người đàn ông thận trọng này thật đáng yêu.
“Đúng rồi, anh còn chưa nói cho tôi biết, anh đến đây làm gì? Là làm việc hay đi du lịch?” Đào Chi Yêu cố ý mở to hai mắt, giả vờ như không biết gì hỏi.
Ayama gật đầu lại lắc đầu nói: “Gần như là đi du lịch.” Hắn sao có thể nói cho cô biết, chủ yếu là vì cô mà đến.
Đào Chi Yêu nghe câu trả lời ba phải của hắn, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Anh không muốn nói cũng không sao, không cần phải nghĩ ra một lý do để lừa tôi.”
“Không có, không có. Thật sự không có. Tôi không gạt em.” Ayama vội vàng lắc đầu nói: “Được rồi. Là tiện đường đến đây chuyển đồ, sau khi giao xong tôi sẽ về.”
Vì xong việc sẽ về, sẽ không được gặp tiểu thư Debbie nữa, cho nên, hắn mới chạy đến San Francisco tham gia lễ trao giải của cô, bởi vì, bằng cảm nhận của hắn, người được giải kia sẽ là cô, quả nhiên, cô không làm hắn thất vọng, trở thành ngôi sao tỏa sáng nhất trong đêm đó.
Hắn ích kỷ muốn ở cùng cô lâu thêm một chút, vẫn không đưa đồ đến công ty nghiên cứu khoa học, mà là, si tâm vọng tưởng muốn ở bên cô, có lẽ, một ngày nào đó cô có thể yêu hắn, tha thứ cho hắn, vì đã lợi dụng cơ hội cuối cùng này.
“Chuyện gì vậy? Rất quan trọng ư?” Đào Chi Yêu hiếu kỳ hỏi.
Cặp mắt trong suốt như ngọc lưu ly kia lúc này dao động, lấp lánh rực rỡ, sáng trong nhìn hắn, Ayama cảm thấy lòng mình như mang theo chờ mong và tò mò, như dưới ánh mắt của chú mèo, lòng từ từ mềm ra.
Ayama làm bộ lạnh nhạt nói: “Không có gì quan trọng, chỉ là một bức tranh thôi.”
Nghe hắn nói vậy, hai mắt Đào Chi Yêu chợt lóe, quả nhiên như thế, bức hình kia nằm trên người hắn.
“Tranh? Thật không? Tôi thích nhất là sưu tập tác phẩm của các học giả nổi tiếng đấy, Van Gogh, Rousseau, Miller, Monet, Cézanne…” Nói hồi lâu, cuối cùng Đào Chi Yêu cũng nói ra câu mấu chốt: “Hôm nào chúng ta cùng đi xem đi, có thể tôi sẽ giúp anh giám định được đấy.” Vì để diễn tốt các loại vai, từng học qua rất nhiều kỹ năng, mà đây, cũng là một trong số đó, cho nên, chuyện này với cô quá đơn giản.
Thấy cô hăng hái càng nói càng đi xa, Ayama tuy không đành lòng ngắt lời cô, nhưng vẫn kiên trì nói: “Tranh này và tranh kia khác nhau.”
Đào Chi Yêu thắc mắc: “Ơ, có khác nhau sao?”
Ayama đơn giản hoàn toàn không biết mình đã từng bước lọt vào cái bẫy Đào Chi Yêu chuẩn bị trước, lúc này đi ngày càng sâu vào đề tài của Đào Chi Yêu.
Ngày thứ hai, Đào Chi Yêu căn dặn Anna và gã cao to thu dọn căn phòng thật tốt, chuẩn bị một vị trí thật tốt cạnh cửa sổ vừa ngắm phong cảnh vừa dùng cơm. Anna và gã kia bực bội làm những công việc giản đơn này, sau đó còn bị đuổi ra ngoài cửa.
Đêm qua khi Đào Chi Yêu trở về thì đã khuya, Anna muốn thám thính gì đó, Đào Chi Yêu lại ngáp vài cái rồi vào phòng ngủ. Khiến Anna buồn bực cả đêm.
Sáng sớm, lại bị Đào Chi Yêu chẳng nể tình sai làm hết cái này đến cái kia, bọn họ đến để giám sát cô, lúc này lại như người ở.
Đào Chi Yêu nhìn bộ dáng oán hận của Anna, không biết vì sao, đột nhiên muốn cười. Khải Tư sắp xếp quả thật không sai, phân cho cô hai người giúp việc. Rõ ràng, nếu người ở không nghe lời, chỉ cần dùng mệnh lệnh của chủ nhân họ đe dọa là được, thật tiện.
Sau khi Anna và gã kia đi khỏi, Đào Chi Yêu nhìn căn phòng sạch sẽ, xem lại phần trang điểm của mình, cuối cùng cười hài lòng. Nói là giải thích chuyện hôm qua, thật ra là tìm cơ hội để hai người xúc tiến tình cảm mà thôi.
Đào Chi Yêu chỉ muốn tìm cơ hội để cô lấy vật kia, sau đó nhanh rời đi.
Khi mười một giờ, cửa mở đúng giờ, truyền đến giọng của Anna: “Tiểu thư Debbie, tiên sinh Ayama đã đến.”
Đào Chi Yêu phối hợp nói: “Mời anh ấy vào.”
Vào là Ayama một thân âu phục xám, trên mặt hơi ngượng ngùng và khó xử, hai tay đặt sau lưng bước vào, Đào Chi Yêu đứng lên đón hắn, cười nhẹ.
Mà sau khi Ayama đến gần cô, đột nhiên lấy ra một bó hoa màu xanh từ phía sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đào Chi Yêu, Ayama cười ngượng ngùng nói: “Debbie, tặng cho em. Hi vọng em sẽ thích.”
Đào Chi Yêu kinh ngạc lại gần, ngơ ngác đón lấy bó mân côi màu xanh, thật lâu sau, đôi mắt ướt át nói: “Cám ơn anh Yama. Tôi rất thích.” Có lẽ chủ nhân thân phận mà cô đóng vai này, đã nhận được vô số hoa, nhưng khi là Đào Chi Yêu, đây là lần đầu tiên cô nhận được món quà lớn như vậy, cho nên, không khỏi có chút cảm khái.
Biết mình có điểm thất thường, Đào Chi Yêu tỉnh táo lại, dặn Anna tìm một bình hoa đến, cẩn thận cắm hoa vào, sau đó hai người mới ngồi xuống.
Đào Chi Yêu nhìn ra ngoài cửa vỗ tay hai tiếng bộp bộp, nhất thời, một bồi bàn liền đẩy một chiếc xe nhỏ đặt đầy thức ăn vào.
Trước mặt hai người bày đủ lại cao lương mỹ vị, Đào Chi Yêu gật đầu cười với bồi bàn: “Cảm ơn, đúng rồi.” Đào Chi Yêu thấy bồi bàn đưa ra một chai vang đỏ Boston Bordeaux, dù có chút luyến tiếc, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Cái này cất đi, chúng tôi không uống rượu, cảm ơn.”
Bồi bàn cung kính cầm lại, cười nói: “Phục vụ các vị là vinh hạnh của tôi. Mời hai vị dùng cơm.”
Nghe đoạn đối thoại của hai người họ, Ayama cảm thấy mặt mình đỏ lên, chỉ muốn tìm một chỗ để chui vào.
Đêm qua, hắn rất mất mặt, gục xuống trước mặt nhiều người vậy, còn để mình tiểu thư Debbie dìu hắn ra ngoài.
Nghĩ đến tình cảnh đó, hắn liền xấu hổ thầm muốn tự sát.
“Sò nướng xào nấm xốt kem (), súp ngô nấu thịt bò băm (), bacon cuộn nấm kim trâm (). Tôi đã chuẩn bị cho anh, anh có vừa lòng không?” Giống như không nhìn ra sự khó xử và lúng túng của hắn, Đào Chi Yêu chỉ vào vài món ăn hỏi hắn.
Ayama gật đầu nói: “Ừ. Cám ơn em đã mời tôi cùng ăn bữa sáng, đêm qua, tôi, tôi…… Thật mất mặt quá…… Để em phải chê cười rồi.”
Đào Chi Yêu cười nói: “Chuyện đó đều do tôi, tôi không ngờ tửu lượng của anh đúng là thấp như vậy, hôm nay là để xin lỗi anh.”
Ayama lắc đầu nói: “Không sao không sao, là tôi sai. Tôi biết mình không thể còn cố uống. Tôi chỉ muốn, tôi chỉ muốn Debbie em có thể gọi tên tôi.”
Đào Chi Yêu nuốt miếng thịt bò nhỏ xuống, sau đó cúi đầu, cười yếu ớt nói: “Đúng, từ nay tôi sẽ gọi anh là Yama.”
Ayama ngơ ngác nhìn Đào Chi Yêu ở đối diện, đêm qua quá mức lo lắng, còn không nhìn rõ dáng vẻ khi dùng cơm của cô, lúc này nhìn lại, đoan trang thanh tú, cao quý sang trọng, tựa như trời sinh ra đã là một công chúa.
Đào Chi Yêu ăn một lát, cảm nhận được ánh mắt sáng rực của hắn, kỳ quái nói: “Trên mặt tôi có gì sao?”
Ayama bị cô hỏi tỉnh táo lại, lắp bắp nói: “Không, không có.”
Đào Chi Yêu càng thêm nghi hoặc nhìn hắn, nếu không, sao hắn không ăn, nhìn cô làm gì?
Ayama bị ánh mắt của cô đánh giá, mặt càng đỏ.
Vùi đầu mở miệng ăn.
Đào Chi Yêu nhìn hắn, càng thấy người đàn ông thận trọng này thật đáng yêu.
“Đúng rồi, anh còn chưa nói cho tôi biết, anh đến đây làm gì? Là làm việc hay đi du lịch?” Đào Chi Yêu cố ý mở to hai mắt, giả vờ như không biết gì hỏi.
Ayama gật đầu lại lắc đầu nói: “Gần như là đi du lịch.” Hắn sao có thể nói cho cô biết, chủ yếu là vì cô mà đến.
Đào Chi Yêu nghe câu trả lời ba phải của hắn, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Anh không muốn nói cũng không sao, không cần phải nghĩ ra một lý do để lừa tôi.”
“Không có, không có. Thật sự không có. Tôi không gạt em.” Ayama vội vàng lắc đầu nói: “Được rồi. Là tiện đường đến đây chuyển đồ, sau khi giao xong tôi sẽ về.”
Vì xong việc sẽ về, sẽ không được gặp tiểu thư Debbie nữa, cho nên, hắn mới chạy đến San Francisco tham gia lễ trao giải của cô, bởi vì, bằng cảm nhận của hắn, người được giải kia sẽ là cô, quả nhiên, cô không làm hắn thất vọng, trở thành ngôi sao tỏa sáng nhất trong đêm đó.
Hắn ích kỷ muốn ở cùng cô lâu thêm một chút, vẫn không đưa đồ đến công ty nghiên cứu khoa học, mà là, si tâm vọng tưởng muốn ở bên cô, có lẽ, một ngày nào đó cô có thể yêu hắn, tha thứ cho hắn, vì đã lợi dụng cơ hội cuối cùng này.
“Chuyện gì vậy? Rất quan trọng ư?” Đào Chi Yêu hiếu kỳ hỏi.
Cặp mắt trong suốt như ngọc lưu ly kia lúc này dao động, lấp lánh rực rỡ, sáng trong nhìn hắn, Ayama cảm thấy lòng mình như mang theo chờ mong và tò mò, như dưới ánh mắt của chú mèo, lòng từ từ mềm ra.
Ayama làm bộ lạnh nhạt nói: “Không có gì quan trọng, chỉ là một bức tranh thôi.”
Nghe hắn nói vậy, hai mắt Đào Chi Yêu chợt lóe, quả nhiên như thế, bức hình kia nằm trên người hắn.
“Tranh? Thật không? Tôi thích nhất là sưu tập tác phẩm của các học giả nổi tiếng đấy, Van Gogh, Rousseau, Miller, Monet, Cézanne…” Nói hồi lâu, cuối cùng Đào Chi Yêu cũng nói ra câu mấu chốt: “Hôm nào chúng ta cùng đi xem đi, có thể tôi sẽ giúp anh giám định được đấy.” Vì để diễn tốt các loại vai, từng học qua rất nhiều kỹ năng, mà đây, cũng là một trong số đó, cho nên, chuyện này với cô quá đơn giản.
Thấy cô hăng hái càng nói càng đi xa, Ayama tuy không đành lòng ngắt lời cô, nhưng vẫn kiên trì nói: “Tranh này và tranh kia khác nhau.”
Đào Chi Yêu thắc mắc: “Ơ, có khác nhau sao?”
Ayama đơn giản hoàn toàn không biết mình đã từng bước lọt vào cái bẫy Đào Chi Yêu chuẩn bị trước, lúc này đi ngày càng sâu vào đề tài của Đào Chi Yêu.