Đầu lưỡi anh bỗng nhiên cảm thấy đau đớn.
Đồ đàn bà chết tiệt, cô ta dám cắn anh. Trong lúc đầu lưỡi anh xâm nhập khoang miệng hút lấy mật ngọt của cô, cô hung hăng cắn vào lưỡi anh không thương tiếc. Cô thậm chí không hề quan tâm đã cắn vào môi mình vì cô nhất định không để cho anh ta hôn cô.
Nụ hôn của anh thật đáng ghét như vậy sao? Biết bao nhiêu phụ nữ muốn anh hôn, ban cho chút tình, ngay cả bố thí anh cũng lười không muốn phí sức, mà ả đàn bà dơ bẩn không khác gì một con điếm này lại dám cả gan cắn anh.
Đào Chi Yêu không hề hối hận, khóe miệng dính máu, lạnh lùng nhìn anh, môi cong lên nở một nụ cười quyến rũ lẳng lơ, khiến Hắc Đế nhìn không chớp mắt.
Hắc Đế ngước đầu lên, giống như sứ giả từ địa ngục đột ngột xuất hiện, lau vết máu nơi khóe môi, không thể kiên nhẫn thêm “ Xem ra, cô thà chết cũng không đồng ý. Cô yên tâm, tôi không chạm vào một kĩ nữ bởi vì cô quá dơ bẩn.”
Hắc Đế kéo tóc cô lên, liếc nhìn thân thể của cô tỏ vẻ chán ghét, Đào Chi Yêu kiên cường cắn môi nhìn anh, dù tóc bị kéo buộc phải ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ, không hề có vẻ run sợ lảng tránh. Đào Chi Yêu không hề nháy mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta, hai tròng mắt của người đàn ông như đóng băng, chúng giống như không phải của con người, nhưng lúc này Đào Chi Yêu không sợ điều gì cả.
Chuyện cô đang trải qua, không thấm gì so với những đau khổ cô phải gánh chịu khi còn nằm trong tay tên quỷ đội lốt người Khải Tư, chuyện này không đủ làm cô sợ hãi.
“Nếu chê tôi bẩn thì để tôi đi, tôi sẽ biến mất trước mặt anh, tránh cho anh khỏi phải tức giận khi nhìn thấy tôi”. Đào Chi Yêu căm hận nói.
Hắc Đế giống như vừa nghe một câu chuyện rất buồn cười, nhìn Đào Chi Yêu giống như một kẻ ngốc, lạnh lùng nói “Cô biết không? Thường thường những người phụ nữ chọc giận tôi, đều bị ném tới một chỗ, ở nơi đó những ả đàn bà này sẽ bị đàn ông chà đạp không thương tiếc. Bọn họ đùa giỡn coi đàn bà như ‘đồ chơi’, sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
Sắc mặt của Đào Chi Yêu trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cắn môi dưới lạnh lùng trả lời. “Anh nói những người đàn ông đó chính là anh sao, coi đàn bà như ‘đồ chơi’, khi không vui sẽ giết họ, một tên quỷ, một ác ma như vậy không giống anh à?”
Ánh mắt Hắc Đế càng trở nên lạnh lẽo, giống như chim ưng đã chấm trúng con mồi của mình, nhìn cô chăm chú, lạnh lùng nói “Nói mau, là người nào sai cô tiếp cận tôi? Cô cho rằng với sự phản kháng hơn người cô sẽ còn một con đường sống sao? Hay là cô cố hết sức chống lại tôi vì muốn thu hút sự chú ý của tôi?”
“Anh không phải đang say hay bị bệnh chứ?” Đào Chị Yêu lạnh lùng nói. “Đừng tự cho mình đa nghi, không ai sai tôi tới đây cả, dù cho có người phái tôi, tôi thà chết chứ không muốn gặp một kẻ biến thái như anh.”
“Đàn bà chết tiệt.” Hắc Đế đột nhiên xiết chặt cái cổ còn bầm tím của cô, lạnh lùng nói “Cô thật sự chọc giận tôi.”
Nói dứt lời, anh kéo tóc cô thật mạnh, buộc cô đứng thẳng dậy.
Mặc dù Đào Chi Yêu đau đến thắt ruột, nhưng vẫn cố giữ tôn nghiêm của mình, cầm lấy quần áo bị xé rách, khoác bừa lên người, làm cho mình không loã lồ một cách lộ liễu.
Nhìn thấy hành động của cô, Hắc Đế không hề ngăn cản hay có phản ứng gì, chỉ hừ lạnh.
Ánh mắt khinh thường đảo qua thân thể của cô, không hề lưu luyến rời đi.
Hắc Đế nắm tóc cô kéo vào trong phòng, sau đó nhấc điện thoại phòng khách lên bấm số, lạnh lùng ra lệnh “Hãy lập tức đến phòng của tôi, mang người đàn bà từ trên trời rơi xuống này “dạy dỗ” thật tốt. Tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ ‘lẳng lơ dâm đãng’ của cô ta còn hạ lưu hơn mấy ả điếm. Nếu không làm được, đừng gặp tôi.”
Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đầy lo sợ, nhưng rất cung kính “ Vâng vâng, đã hiểu rõ rồi thưa Hắc Đế.”
Nghe hắn nói xong, Đào Chi Yêu giống như một thân cây trong đêm gió bão lung lay sắp đổ, nhưng vẫn cố kiên cường như cây cổ thụ đứng thẳng mặc dù sắc mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt, thân thể run lên nhè nhẹ, nhưng môi vẫn cắn chặt vào nhau ngăn không cho mình thốt ra lời van xin.
Khi Đào Chi Yêu sắp bị mang đi, ánh mắt cô thật bình tĩnh không biểu lộ cảm xúc gì, quay đầu lại nhìn người đàn ông “Chỉ cần tôi còn sống, sau này tôi sẽ không tha cho anh. Tôi hận anh, hận anh. Anh là một tên biến thái.”
Hắc Đế bật cười, đó là một nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng khát máu, không thèm quan tâm “Muốn hận thì hận đi! Cố mà hận tôi! Người trên thế giới này hận Hắc Đế cũng không ít đâu.”
Đầu lưỡi anh bỗng nhiên cảm thấy đau đớn.
Đồ đàn bà chết tiệt, cô ta dám cắn anh. Trong lúc đầu lưỡi anh xâm nhập khoang miệng hút lấy mật ngọt của cô, cô hung hăng cắn vào lưỡi anh không thương tiếc. Cô thậm chí không hề quan tâm đã cắn vào môi mình vì cô nhất định không để cho anh ta hôn cô.
Nụ hôn của anh thật đáng ghét như vậy sao? Biết bao nhiêu phụ nữ muốn anh hôn, ban cho chút tình, ngay cả bố thí anh cũng lười không muốn phí sức, mà ả đàn bà dơ bẩn không khác gì một con điếm này lại dám cả gan cắn anh.
Đào Chi Yêu không hề hối hận, khóe miệng dính máu, lạnh lùng nhìn anh, môi cong lên nở một nụ cười quyến rũ lẳng lơ, khiến Hắc Đế nhìn không chớp mắt.
Hắc Đế ngước đầu lên, giống như sứ giả từ địa ngục đột ngột xuất hiện, lau vết máu nơi khóe môi, không thể kiên nhẫn thêm “ Xem ra, cô thà chết cũng không đồng ý. Cô yên tâm, tôi không chạm vào một kĩ nữ bởi vì cô quá dơ bẩn.”
Hắc Đế kéo tóc cô lên, liếc nhìn thân thể của cô tỏ vẻ chán ghét, Đào Chi Yêu kiên cường cắn môi nhìn anh, dù tóc bị kéo buộc phải ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ, không hề có vẻ run sợ lảng tránh. Đào Chi Yêu không hề nháy mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta, hai tròng mắt của người đàn ông như đóng băng, chúng giống như không phải của con người, nhưng lúc này Đào Chi Yêu không sợ điều gì cả.
Chuyện cô đang trải qua, không thấm gì so với những đau khổ cô phải gánh chịu khi còn nằm trong tay tên quỷ đội lốt người Khải Tư, chuyện này không đủ làm cô sợ hãi.
“Nếu chê tôi bẩn thì để tôi đi, tôi sẽ biến mất trước mặt anh, tránh cho anh khỏi phải tức giận khi nhìn thấy tôi”. Đào Chi Yêu căm hận nói.
Hắc Đế giống như vừa nghe một câu chuyện rất buồn cười, nhìn Đào Chi Yêu giống như một kẻ ngốc, lạnh lùng nói “Cô biết không? Thường thường những người phụ nữ chọc giận tôi, đều bị ném tới một chỗ, ở nơi đó những ả đàn bà này sẽ bị đàn ông chà đạp không thương tiếc. Bọn họ đùa giỡn coi đàn bà như ‘đồ chơi’, sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
Sắc mặt của Đào Chi Yêu trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cắn môi dưới lạnh lùng trả lời. “Anh nói những người đàn ông đó chính là anh sao, coi đàn bà như ‘đồ chơi’, khi không vui sẽ giết họ, một tên quỷ, một ác ma như vậy không giống anh à?”
Ánh mắt Hắc Đế càng trở nên lạnh lẽo, giống như chim ưng đã chấm trúng con mồi của mình, nhìn cô chăm chú, lạnh lùng nói “Nói mau, là người nào sai cô tiếp cận tôi? Cô cho rằng với sự phản kháng hơn người cô sẽ còn một con đường sống sao? Hay là cô cố hết sức chống lại tôi vì muốn thu hút sự chú ý của tôi?”
“Anh không phải đang say hay bị bệnh chứ?” Đào Chị Yêu lạnh lùng nói. “Đừng tự cho mình đa nghi, không ai sai tôi tới đây cả, dù cho có người phái tôi, tôi thà chết chứ không muốn gặp một kẻ biến thái như anh.”
“Đàn bà chết tiệt.” Hắc Đế đột nhiên xiết chặt cái cổ còn bầm tím của cô, lạnh lùng nói “Cô thật sự chọc giận tôi.”
Nói dứt lời, anh kéo tóc cô thật mạnh, buộc cô đứng thẳng dậy.
Mặc dù Đào Chi Yêu đau đến thắt ruột, nhưng vẫn cố giữ tôn nghiêm của mình, cầm lấy quần áo bị xé rách, khoác bừa lên người, làm cho mình không loã lồ một cách lộ liễu.
Nhìn thấy hành động của cô, Hắc Đế không hề ngăn cản hay có phản ứng gì, chỉ hừ lạnh.
Ánh mắt khinh thường đảo qua thân thể của cô, không hề lưu luyến rời đi.
Hắc Đế nắm tóc cô kéo vào trong phòng, sau đó nhấc điện thoại phòng khách lên bấm số, lạnh lùng ra lệnh “Hãy lập tức đến phòng của tôi, mang người đàn bà từ trên trời rơi xuống này “dạy dỗ” thật tốt. Tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ ‘lẳng lơ dâm đãng’ của cô ta còn hạ lưu hơn mấy ả điếm. Nếu không làm được, đừng gặp tôi.”
Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đầy lo sợ, nhưng rất cung kính “ Vâng vâng, đã hiểu rõ rồi thưa Hắc Đế.”
Nghe hắn nói xong, Đào Chi Yêu giống như một thân cây trong đêm gió bão lung lay sắp đổ, nhưng vẫn cố kiên cường như cây cổ thụ đứng thẳng mặc dù sắc mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt, thân thể run lên nhè nhẹ, nhưng môi vẫn cắn chặt vào nhau ngăn không cho mình thốt ra lời van xin.
Khi Đào Chi Yêu sắp bị mang đi, ánh mắt cô thật bình tĩnh không biểu lộ cảm xúc gì, quay đầu lại nhìn người đàn ông “Chỉ cần tôi còn sống, sau này tôi sẽ không tha cho anh. Tôi hận anh, hận anh. Anh là một tên biến thái.”
Hắc Đế bật cười, đó là một nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng khát máu, không thèm quan tâm “Muốn hận thì hận đi! Cố mà hận tôi! Người trên thế giới này hận Hắc Đế cũng không ít đâu.”