Đào Chi Yêu loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nhìn đến tình hình kia, nhất thời hiểu được, thì ra mục tiêu cảu nhóm sát thủ không phải chủ nhân của lâu đài, cũng không phải những chính khách hám sắc, mà là, căn bản không ngờ mục tiêu lại là Cung Nhã Thương.
Cuối cùng Cung Nhã Thương đã làm gì mà gặp phải chuyện này, còn là đòn trả thù thâm độc như vậy, năm sát thủ, đây chỉ dùng để đối phó với người thật lợi hại, cho dù những cô gái này vừa thấy đã biết chỉ là lính mới.
Cung Nhã Thương là loại người nào? Cuối cùng đã làm chuyện gì?
Đào Chi Yêu đột nhiên phát hiện, một tên gay đơn giản trong mắt cô, hình như không đơn giản, nhưng mà, những chuyện này không phải việc của cô, lúc này cô phải làm, chính là đảm bảo tính mạng cho khách hàng của cô, nếu không, làm sao cô có thể cải tạo hắn, làm sao nhận được tiền thù lao kia!
Đào Chi Yêu ló đầu ra, thấy hắn bị người phụ nữ kia dí dao lên trán, nhưng không hề bối rối, không hề sợ hãi, thực ra Cung Nhã Thương lại rất bình tĩnh, đột nhiên phát hiện, thì ra hắn quyết đoán như vậy.
Đào Chi Yêu nhìn tòa thành này, đột nhiên, chợt lóe ra sáng kiến, có rồi, cô biết làm thế nào để đưa người đàn ông này ra ngoài một cách an toàn rồi. Đang nghĩ, Đào Chi Yêu lui đến ban công, nhìn ban công và độ cao tầng tiếp theo, tìm một con đường để đi xuống, túm lấy váy, sẽ phải leo lên trên.
“Đừng! Không được nhảy!” Đào Chi Yêu đang oán hận vì mặc cái váy đáng ghét và giày cao gót này, bất lợi cho cô khi leo lên, đột nhiên, một người đàn ông đứng trong chỗ tối ở ban công xuất hiện, chạy đến giữ chặt cô lại….
Hắn quá nhanh, dùng sức quá mạnh, Đào Chi Yêu lại không đề phòng, bị hắn kéo xuống, ngã thẳng lên người hắn, hai người có chút chật vật, Đào Chi Yêu căm hận nghiêng đầu nhìn, vừa thấy, dĩ nhiên là người đàn ông mặc âu phục vàng nhạt, anh Đồng của cô.
Tiếng tức giận vừa ra đến cổ họng đã bị chặn lại, chuyển thành tiếng nói nghi ngờ ấp úng: “Sao anh lại ở đây? Anh muốn làm gì?”
Đào Chi Yêu giật giật, muốn đứng lên, lúc này mới phát hiện, tư thế của hai người thật mờ ám.
Đào Chi Yêu cử động, vì nằm trên người hắn, nên vừa chạm lên hắn, hắn kìm không được rên lên một tiếng, tư thế loại này của hai người, làm người ta nghĩ đến cảnh không thích hợp cho trẻ em xem.
Mặt Đào Chi Yêu đỏ bừng, thử nghĩ không ngọ nguậy vì càng giãy giụa thì hai người càng dán chặt vào nhau.
Trực tiếp lật người, Đào Chi Yêu ngã nhào sang một bên, thật vất vả cuối cùng cũng đứng lên được.
Mà Đồng An Cách cũng ngượng ngùng, phát hiện cánh tay của cô chạm đến vùng mẫn cảm của hắn, thế nên mới phát ra tiếng kêu rên như vậy.
Đồng An Cách ho khan vài tiếng để giảm bớt sự xấu hổ giữa cả hai và sự quẫn bách của hắn, bò dậy giải thích: “Tôi tưởng em định nhảy lầu tự sát, nhất thời nóng vội, hành động lỗ mãng, Toàn tiểu thư, ngàn lần có lỗi.”
Đào Chi Yêu nhìn lại váy mình, đang định ngẩng đầu nói cho hắn biết vừa rồi cô không có ý định tự sát.
Nhưng, bỗng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đảo quanh trên người mình. Ánh mắt kia như mang theo giận dữ, mang theo lạnh nhạt, mang theo thất vọng, mang theo châm chọc, làm toàn thân Đào Chi Yêu thấy không thoải mái.
Xung quanh dường như tĩnh lặng đến đáng sợ, có điểm không bình thường. Tiếng than khóc của phụ nữ, tiếng thở dốc cam chịu của đàn ông, tiếng sát thủ diễu võ dương oai, tiếng uy hiếp Cung Nhã Thương… sao tất cả đều không có?
Đồng An Cách đối diện quan sát, hiểu được tình cảnh của hai người lúc này, nhìn cô cười khổ. Hai người dùng ánh mắt an ủi đối phương, thật lâu sau, mới cố lấy dũng khí quay đầu nhìn về phía đại sảnh yến hội.
Mọi người trong đại sảnh dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai người, có khinh thường, có khó hiểu, có thờ ơ…
Còn có đám sát thủ cầm dao chỉ vào hai người bọn họ, uy hiếm trở lại trong đám người.
Đương nhiên, khiến Đào Chi Yêu nghi hoặc khó hiểu là, sắc mặt Cung Nhã Thương xanh mét, ánh mắt âm trầm nhìn cô, ánh mắt kia, như là nhìn bà vợ hồng hạnh vượt tường.
Đào Chi Yêu không hiểu sao trong ánh mắt kia lại mang theo tức giận, đau thương và thất vọng, rõ ràng chưa làm gì cả, nhưng sao lòng lại thấy trống rỗng.
Đào Chi Yêu lo lắng, hai người vừa ở ban công, vì ngã xuống đất mà phát ra tiếng vang thật lớn, mọi người chú ý đến, liền thấy hai người cùng nằm trên mặt đất với tư thế cực kỳ mờ ám, mà Đào Chi Yêu lơ đãng cử động, lại vô tình làm Đồng An Cách phát ra tiếng rên rỉ như vậy.
Tự nhiên là khiến cho mọi người hiểu lầm, những ánh mắt khinh bỉ là do hai người bọn họ trong lúc này rồi, mà còn vụng trộm yêu đương ở ban công, đúng là không thấy thẹn, không biết tốt xấu!
Mà trong mắt, trong lòng Cung Nhã Thương, cũng là phức tạp và tức giận, hắn biết những người này muốn đối phó với hắn, cho nên nghĩ đến cô trước tiên, hi vọng cô không vì hắn mà bị tổn thương, mới để cô ra ngoài. Nào ngờ, lâu như vậy, cô không những không ra ngoài, mà còn quyến rũ đàn ông! Không để ý giờ là lúc nào rồi mà còn vụng trộm yêu đương! Còn ôm ấp nữa! Cuối cùng cô muốn làm cái gì, để cho người đàn ông kia thoải mái, còn phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi như vậy!
Cô thật đúng là không biết liêm sỉ, là người phụ nữ mà người ta không thể tưởng tượng nổi!
So với gái làng chơi còn dâm đãng hạ lưu hơn!
Cung Nhã Thương căm giận nghĩ.
Sau khi vây hai người vào trong đám người, một cô gái sát thủ đặc biệt đi đến chỗ hai người, không phát hiện ra họ có vấn đề gì, mới hài lòng nhìn về phía Cung Nhã Thương, lại hỏi: “Tôi hỏi ngài một lần nữa, ngài có đi không?”
Tâm tình Cung Nhã Thương lúc này cực xấu, cơn giận sắp bùng nổ, ánh mắt như ngọn lửa, nhìn chăm chăm vào Đào Chi Yêu đang cúi đầu.
Lần đầu tiên Đào Chi Yêu làm con rùa đen rụt cổ trước mặt hắn, ánh mắt cơ hồ muốn rút về trong lòng người đàn ông kia.
Cung Nhã Thương làm sao có thể lãng phí thời gian với bọn sát thủ, lạnh lùng nói: “Ta không đi, ông chủ của các người có chuyện gì, hãy để ông ta để văn phòng tập đoàn Cung thị tìm ta.”
Mọi người nghe xong lời nói đều đều của hắn, thậm chí còn không để lời của những người đó vào trong mắt, từng đợt thở sâu tràn ngập gian phòng.
“Ngài……!!” Sát thủ kia chán nản, nếu không phải chủ nhân đã dặn không được giết hắn, thì cô sẽ tự tay giết hắn rồi.
Cung Nhã Thương đoán đúng, Khải Tư vẫn dè chừng thân phận của hắn, ngay cả giết hắn cũng không dám. Vì sợ toàn bộ gia tộc hắc đạo Cung gia trả thù, nhưng mà, lại không cam lòng bị hắn giữ chứng cứ, muốn giấu nhẹm tội ác của mình đi! Cho nên chỉ có thể dùng cách thức này để đàm phán với hắn, đáng tiếc, Cung Nhã Thương hắn không phải là một người tốt như vậy, căn bản hắn không để vào mắt.
Nữ sát thủ rất nhanh đã tỉnh táo lại, hướng mặt về sau nháy mắt, nhất thời, cô gái sát thủ đưa những chính khách sợ hãi run lẩy bẩy lên, gom thành một đống lão già co quắp rên rỉ.
Nữ sát thủ nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nếu ngài không đi, như vậy, những người ở đây, bao gồm cả những lão già này, đều phải chết, chỉ để lại mình ngài sống, đến lúc đó, Cung tiên sinh sẽ giải thích thế nào với cảnh sát và truyền thông đây!
Lòng Cung Nhã Thương đã sớm bị những người phụ nữ kia làm bực tức, căn bản không muốn bàn về vấn đề này nữa, căm giận quát: “Sống chết của những người này liên quan gì đến tôi! Cô muốn giết cứ giết đi!”
Edit: mimi
Đào Chi Yêu loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nhìn đến tình hình kia, nhất thời hiểu được, thì ra mục tiêu cảu nhóm sát thủ không phải chủ nhân của lâu đài, cũng không phải những chính khách hám sắc, mà là, căn bản không ngờ mục tiêu lại là Cung Nhã Thương.
Cuối cùng Cung Nhã Thương đã làm gì mà gặp phải chuyện này, còn là đòn trả thù thâm độc như vậy, năm sát thủ, đây chỉ dùng để đối phó với người thật lợi hại, cho dù những cô gái này vừa thấy đã biết chỉ là lính mới.
Cung Nhã Thương là loại người nào? Cuối cùng đã làm chuyện gì?
Đào Chi Yêu đột nhiên phát hiện, một tên gay đơn giản trong mắt cô, hình như không đơn giản, nhưng mà, những chuyện này không phải việc của cô, lúc này cô phải làm, chính là đảm bảo tính mạng cho khách hàng của cô, nếu không, làm sao cô có thể cải tạo hắn, làm sao nhận được tiền thù lao kia!
Đào Chi Yêu ló đầu ra, thấy hắn bị người phụ nữ kia dí dao lên trán, nhưng không hề bối rối, không hề sợ hãi, thực ra Cung Nhã Thương lại rất bình tĩnh, đột nhiên phát hiện, thì ra hắn quyết đoán như vậy.
Đào Chi Yêu nhìn tòa thành này, đột nhiên, chợt lóe ra sáng kiến, có rồi, cô biết làm thế nào để đưa người đàn ông này ra ngoài một cách an toàn rồi. Đang nghĩ, Đào Chi Yêu lui đến ban công, nhìn ban công và độ cao tầng tiếp theo, tìm một con đường để đi xuống, túm lấy váy, sẽ phải leo lên trên.
“Đừng! Không được nhảy!” Đào Chi Yêu đang oán hận vì mặc cái váy đáng ghét và giày cao gót này, bất lợi cho cô khi leo lên, đột nhiên, một người đàn ông đứng trong chỗ tối ở ban công xuất hiện, chạy đến giữ chặt cô lại….
Hắn quá nhanh, dùng sức quá mạnh, Đào Chi Yêu lại không đề phòng, bị hắn kéo xuống, ngã thẳng lên người hắn, hai người có chút chật vật, Đào Chi Yêu căm hận nghiêng đầu nhìn, vừa thấy, dĩ nhiên là người đàn ông mặc âu phục vàng nhạt, anh Đồng của cô.
Tiếng tức giận vừa ra đến cổ họng đã bị chặn lại, chuyển thành tiếng nói nghi ngờ ấp úng: “Sao anh lại ở đây? Anh muốn làm gì?”
Đào Chi Yêu giật giật, muốn đứng lên, lúc này mới phát hiện, tư thế của hai người thật mờ ám.
Đào Chi Yêu cử động, vì nằm trên người hắn, nên vừa chạm lên hắn, hắn kìm không được rên lên một tiếng, tư thế loại này của hai người, làm người ta nghĩ đến cảnh không thích hợp cho trẻ em xem.
Mặt Đào Chi Yêu đỏ bừng, thử nghĩ không ngọ nguậy vì càng giãy giụa thì hai người càng dán chặt vào nhau.
Trực tiếp lật người, Đào Chi Yêu ngã nhào sang một bên, thật vất vả cuối cùng cũng đứng lên được.
Mà Đồng An Cách cũng ngượng ngùng, phát hiện cánh tay của cô chạm đến vùng mẫn cảm của hắn, thế nên mới phát ra tiếng kêu rên như vậy.
Đồng An Cách ho khan vài tiếng để giảm bớt sự xấu hổ giữa cả hai và sự quẫn bách của hắn, bò dậy giải thích: “Tôi tưởng em định nhảy lầu tự sát, nhất thời nóng vội, hành động lỗ mãng, Toàn tiểu thư, ngàn lần có lỗi.”
Đào Chi Yêu nhìn lại váy mình, đang định ngẩng đầu nói cho hắn biết vừa rồi cô không có ý định tự sát.
Nhưng, bỗng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đảo quanh trên người mình. Ánh mắt kia như mang theo giận dữ, mang theo lạnh nhạt, mang theo thất vọng, mang theo châm chọc, làm toàn thân Đào Chi Yêu thấy không thoải mái.
Xung quanh dường như tĩnh lặng đến đáng sợ, có điểm không bình thường. Tiếng than khóc của phụ nữ, tiếng thở dốc cam chịu của đàn ông, tiếng sát thủ diễu võ dương oai, tiếng uy hiếp Cung Nhã Thương… sao tất cả đều không có?
Đồng An Cách đối diện quan sát, hiểu được tình cảnh của hai người lúc này, nhìn cô cười khổ. Hai người dùng ánh mắt an ủi đối phương, thật lâu sau, mới cố lấy dũng khí quay đầu nhìn về phía đại sảnh yến hội.
Mọi người trong đại sảnh dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai người, có khinh thường, có khó hiểu, có thờ ơ…
Còn có đám sát thủ cầm dao chỉ vào hai người bọn họ, uy hiếm trở lại trong đám người.
Đương nhiên, khiến Đào Chi Yêu nghi hoặc khó hiểu là, sắc mặt Cung Nhã Thương xanh mét, ánh mắt âm trầm nhìn cô, ánh mắt kia, như là nhìn bà vợ hồng hạnh vượt tường.
Đào Chi Yêu không hiểu sao trong ánh mắt kia lại mang theo tức giận, đau thương và thất vọng, rõ ràng chưa làm gì cả, nhưng sao lòng lại thấy trống rỗng.
Đào Chi Yêu lo lắng, hai người vừa ở ban công, vì ngã xuống đất mà phát ra tiếng vang thật lớn, mọi người chú ý đến, liền thấy hai người cùng nằm trên mặt đất với tư thế cực kỳ mờ ám, mà Đào Chi Yêu lơ đãng cử động, lại vô tình làm Đồng An Cách phát ra tiếng rên rỉ như vậy.
Tự nhiên là khiến cho mọi người hiểu lầm, những ánh mắt khinh bỉ là do hai người bọn họ trong lúc này rồi, mà còn vụng trộm yêu đương ở ban công, đúng là không thấy thẹn, không biết tốt xấu!
Mà trong mắt, trong lòng Cung Nhã Thương, cũng là phức tạp và tức giận, hắn biết những người này muốn đối phó với hắn, cho nên nghĩ đến cô trước tiên, hi vọng cô không vì hắn mà bị tổn thương, mới để cô ra ngoài. Nào ngờ, lâu như vậy, cô không những không ra ngoài, mà còn quyến rũ đàn ông! Không để ý giờ là lúc nào rồi mà còn vụng trộm yêu đương! Còn ôm ấp nữa! Cuối cùng cô muốn làm cái gì, để cho người đàn ông kia thoải mái, còn phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi như vậy!
Cô thật đúng là không biết liêm sỉ, là người phụ nữ mà người ta không thể tưởng tượng nổi!
So với gái làng chơi còn dâm đãng hạ lưu hơn!
Cung Nhã Thương căm giận nghĩ.
Sau khi vây hai người vào trong đám người, một cô gái sát thủ đặc biệt đi đến chỗ hai người, không phát hiện ra họ có vấn đề gì, mới hài lòng nhìn về phía Cung Nhã Thương, lại hỏi: “Tôi hỏi ngài một lần nữa, ngài có đi không?”
Tâm tình Cung Nhã Thương lúc này cực xấu, cơn giận sắp bùng nổ, ánh mắt như ngọn lửa, nhìn chăm chăm vào Đào Chi Yêu đang cúi đầu.
Lần đầu tiên Đào Chi Yêu làm con rùa đen rụt cổ trước mặt hắn, ánh mắt cơ hồ muốn rút về trong lòng người đàn ông kia.
Cung Nhã Thương làm sao có thể lãng phí thời gian với bọn sát thủ, lạnh lùng nói: “Ta không đi, ông chủ của các người có chuyện gì, hãy để ông ta để văn phòng tập đoàn Cung thị tìm ta.”
Mọi người nghe xong lời nói đều đều của hắn, thậm chí còn không để lời của những người đó vào trong mắt, từng đợt thở sâu tràn ngập gian phòng.
“Ngài……!!” Sát thủ kia chán nản, nếu không phải chủ nhân đã dặn không được giết hắn, thì cô sẽ tự tay giết hắn rồi.
Cung Nhã Thương đoán đúng, Khải Tư vẫn dè chừng thân phận của hắn, ngay cả giết hắn cũng không dám. Vì sợ toàn bộ gia tộc hắc đạo Cung gia trả thù, nhưng mà, lại không cam lòng bị hắn giữ chứng cứ, muốn giấu nhẹm tội ác của mình đi! Cho nên chỉ có thể dùng cách thức này để đàm phán với hắn, đáng tiếc, Cung Nhã Thương hắn không phải là một người tốt như vậy, căn bản hắn không để vào mắt.
Nữ sát thủ rất nhanh đã tỉnh táo lại, hướng mặt về sau nháy mắt, nhất thời, cô gái sát thủ đưa những chính khách sợ hãi run lẩy bẩy lên, gom thành một đống lão già co quắp rên rỉ.
Nữ sát thủ nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nếu ngài không đi, như vậy, những người ở đây, bao gồm cả những lão già này, đều phải chết, chỉ để lại mình ngài sống, đến lúc đó, Cung tiên sinh sẽ giải thích thế nào với cảnh sát và truyền thông đây!
Lòng Cung Nhã Thương đã sớm bị những người phụ nữ kia làm bực tức, căn bản không muốn bàn về vấn đề này nữa, căm giận quát: “Sống chết của những người này liên quan gì đến tôi! Cô muốn giết cứ giết đi!”
Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo - Chapter 64
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: mimi
Đào Chi Yêu loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nhìn đến tình hình kia, nhất thời hiểu được, thì ra mục tiêu cảu nhóm sát thủ không phải chủ nhân của lâu đài, cũng không phải những chính khách hám sắc, mà là, căn bản không ngờ mục tiêu lại là Cung Nhã Thương.
Cuối cùng Cung Nhã Thương đã làm gì mà gặp phải chuyện này, còn là đòn trả thù thâm độc như vậy, năm sát thủ, đây chỉ dùng để đối phó với người thật lợi hại, cho dù những cô gái này vừa thấy đã biết chỉ là lính mới.
Cung Nhã Thương là loại người nào? Cuối cùng đã làm chuyện gì?
Đào Chi Yêu đột nhiên phát hiện, một tên gay đơn giản trong mắt cô, hình như không đơn giản, nhưng mà, những chuyện này không phải việc của cô, lúc này cô phải làm, chính là đảm bảo tính mạng cho khách hàng của cô, nếu không, làm sao cô có thể cải tạo hắn, làm sao nhận được tiền thù lao kia!
Đào Chi Yêu ló đầu ra, thấy hắn bị người phụ nữ kia dí dao lên trán, nhưng không hề bối rối, không hề sợ hãi, thực ra Cung Nhã Thương lại rất bình tĩnh, đột nhiên phát hiện, thì ra hắn quyết đoán như vậy.
Đào Chi Yêu nhìn tòa thành này, đột nhiên, chợt lóe ra sáng kiến, có rồi, cô biết làm thế nào để đưa người đàn ông này ra ngoài một cách an toàn rồi. Đang nghĩ, Đào Chi Yêu lui đến ban công, nhìn ban công và độ cao tầng tiếp theo, tìm một con đường để đi xuống, túm lấy váy, sẽ phải leo lên trên.
“Đừng! Không được nhảy!” Đào Chi Yêu đang oán hận vì mặc cái váy đáng ghét và giày cao gót này, bất lợi cho cô khi leo lên, đột nhiên, một người đàn ông đứng trong chỗ tối ở ban công xuất hiện, chạy đến giữ chặt cô lại….
Hắn quá nhanh, dùng sức quá mạnh, Đào Chi Yêu lại không đề phòng, bị hắn kéo xuống, ngã thẳng lên người hắn, hai người có chút chật vật, Đào Chi Yêu căm hận nghiêng đầu nhìn, vừa thấy, dĩ nhiên là người đàn ông mặc âu phục vàng nhạt, anh Đồng của cô.
Tiếng tức giận vừa ra đến cổ họng đã bị chặn lại, chuyển thành tiếng nói nghi ngờ ấp úng: “Sao anh lại ở đây? Anh muốn làm gì?”
Đào Chi Yêu giật giật, muốn đứng lên, lúc này mới phát hiện, tư thế của hai người thật mờ ám.
Đào Chi Yêu cử động, vì nằm trên người hắn, nên vừa chạm lên hắn, hắn kìm không được rên lên một tiếng, tư thế loại này của hai người, làm người ta nghĩ đến cảnh không thích hợp cho trẻ em xem.
Mặt Đào Chi Yêu đỏ bừng, thử nghĩ không ngọ nguậy vì càng giãy giụa thì hai người càng dán chặt vào nhau.
Trực tiếp lật người, Đào Chi Yêu ngã nhào sang một bên, thật vất vả cuối cùng cũng đứng lên được.
Mà Đồng An Cách cũng ngượng ngùng, phát hiện cánh tay của cô chạm đến vùng mẫn cảm của hắn, thế nên mới phát ra tiếng kêu rên như vậy.
Đồng An Cách ho khan vài tiếng để giảm bớt sự xấu hổ giữa cả hai và sự quẫn bách của hắn, bò dậy giải thích: “Tôi tưởng em định nhảy lầu tự sát, nhất thời nóng vội, hành động lỗ mãng, Toàn tiểu thư, ngàn lần có lỗi.”
Đào Chi Yêu nhìn lại váy mình, đang định ngẩng đầu nói cho hắn biết vừa rồi cô không có ý định tự sát.
Nhưng, bỗng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng đảo quanh trên người mình. Ánh mắt kia như mang theo giận dữ, mang theo lạnh nhạt, mang theo thất vọng, mang theo châm chọc, làm toàn thân Đào Chi Yêu thấy không thoải mái.
Xung quanh dường như tĩnh lặng đến đáng sợ, có điểm không bình thường. Tiếng than khóc của phụ nữ, tiếng thở dốc cam chịu của đàn ông, tiếng sát thủ diễu võ dương oai, tiếng uy hiếp Cung Nhã Thương… sao tất cả đều không có?
Đồng An Cách đối diện quan sát, hiểu được tình cảnh của hai người lúc này, nhìn cô cười khổ. Hai người dùng ánh mắt an ủi đối phương, thật lâu sau, mới cố lấy dũng khí quay đầu nhìn về phía đại sảnh yến hội.
Mọi người trong đại sảnh dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai người, có khinh thường, có khó hiểu, có thờ ơ…
Còn có đám sát thủ cầm dao chỉ vào hai người bọn họ, uy hiếm trở lại trong đám người.
Đương nhiên, khiến Đào Chi Yêu nghi hoặc khó hiểu là, sắc mặt Cung Nhã Thương xanh mét, ánh mắt âm trầm nhìn cô, ánh mắt kia, như là nhìn bà vợ hồng hạnh vượt tường.
Đào Chi Yêu không hiểu sao trong ánh mắt kia lại mang theo tức giận, đau thương và thất vọng, rõ ràng chưa làm gì cả, nhưng sao lòng lại thấy trống rỗng.
Đào Chi Yêu lo lắng, hai người vừa ở ban công, vì ngã xuống đất mà phát ra tiếng vang thật lớn, mọi người chú ý đến, liền thấy hai người cùng nằm trên mặt đất với tư thế cực kỳ mờ ám, mà Đào Chi Yêu lơ đãng cử động, lại vô tình làm Đồng An Cách phát ra tiếng rên rỉ như vậy.
Tự nhiên là khiến cho mọi người hiểu lầm, những ánh mắt khinh bỉ là do hai người bọn họ trong lúc này rồi, mà còn vụng trộm yêu đương ở ban công, đúng là không thấy thẹn, không biết tốt xấu!
Mà trong mắt, trong lòng Cung Nhã Thương, cũng là phức tạp và tức giận, hắn biết những người này muốn đối phó với hắn, cho nên nghĩ đến cô trước tiên, hi vọng cô không vì hắn mà bị tổn thương, mới để cô ra ngoài. Nào ngờ, lâu như vậy, cô không những không ra ngoài, mà còn quyến rũ đàn ông! Không để ý giờ là lúc nào rồi mà còn vụng trộm yêu đương! Còn ôm ấp nữa! Cuối cùng cô muốn làm cái gì, để cho người đàn ông kia thoải mái, còn phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi như vậy!
Cô thật đúng là không biết liêm sỉ, là người phụ nữ mà người ta không thể tưởng tượng nổi!
So với gái làng chơi còn dâm đãng hạ lưu hơn!
Cung Nhã Thương căm giận nghĩ.
Sau khi vây hai người vào trong đám người, một cô gái sát thủ đặc biệt đi đến chỗ hai người, không phát hiện ra họ có vấn đề gì, mới hài lòng nhìn về phía Cung Nhã Thương, lại hỏi: “Tôi hỏi ngài một lần nữa, ngài có đi không?”
Tâm tình Cung Nhã Thương lúc này cực xấu, cơn giận sắp bùng nổ, ánh mắt như ngọn lửa, nhìn chăm chăm vào Đào Chi Yêu đang cúi đầu.
Lần đầu tiên Đào Chi Yêu làm con rùa đen rụt cổ trước mặt hắn, ánh mắt cơ hồ muốn rút về trong lòng người đàn ông kia.
Cung Nhã Thương làm sao có thể lãng phí thời gian với bọn sát thủ, lạnh lùng nói: “Ta không đi, ông chủ của các người có chuyện gì, hãy để ông ta để văn phòng tập đoàn Cung thị tìm ta.”
Mọi người nghe xong lời nói đều đều của hắn, thậm chí còn không để lời của những người đó vào trong mắt, từng đợt thở sâu tràn ngập gian phòng.
“Ngài……!!” Sát thủ kia chán nản, nếu không phải chủ nhân đã dặn không được giết hắn, thì cô sẽ tự tay giết hắn rồi.
Cung Nhã Thương đoán đúng, Khải Tư vẫn dè chừng thân phận của hắn, ngay cả giết hắn cũng không dám. Vì sợ toàn bộ gia tộc hắc đạo Cung gia trả thù, nhưng mà, lại không cam lòng bị hắn giữ chứng cứ, muốn giấu nhẹm tội ác của mình đi! Cho nên chỉ có thể dùng cách thức này để đàm phán với hắn, đáng tiếc, Cung Nhã Thương hắn không phải là một người tốt như vậy, căn bản hắn không để vào mắt.
Nữ sát thủ rất nhanh đã tỉnh táo lại, hướng mặt về sau nháy mắt, nhất thời, cô gái sát thủ đưa những chính khách sợ hãi run lẩy bẩy lên, gom thành một đống lão già co quắp rên rỉ.
Nữ sát thủ nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nếu ngài không đi, như vậy, những người ở đây, bao gồm cả những lão già này, đều phải chết, chỉ để lại mình ngài sống, đến lúc đó, Cung tiên sinh sẽ giải thích thế nào với cảnh sát và truyền thông đây!
Lòng Cung Nhã Thương đã sớm bị những người phụ nữ kia làm bực tức, căn bản không muốn bàn về vấn đề này nữa, căm giận quát: “Sống chết của những người này liên quan gì đến tôi! Cô muốn giết cứ giết đi!”