Dưới bầu trời đầy sao ánh đèn trong thành phố ngày càng yếu ớt, giống như hạnh phúc ước ao, đã từng xuất hiện trong cuộc đời Đào Chi Yêu, nhưng lại thật nhanh, sợi tơ đã bị kéo ra khỏi guồng quay của nó.
Cho đến lúc này, hàng đêm Đào Chi Yêu lại nhớ đến lúc khi cô rời đi, hắn đứng ở cuối lễ đường, vẻ mặt hạnh phúc, hắn đang chờ cô dâu của hắn, đang chờ cô đến bên cạnh hắn, nhưng mà… cô lại vô tình bỏ đi.
Mỗi khi nhớ đến, trong lòng chua xót dị thường, lo lắng không thôi.
Đào Chi Yêu đứng trong sân, gió lạnh lướt nhẹ qua, khiến suy nghĩ có điểm rối bời của cô ngày càng minh mẫn lại, mọi chuyện xảy ra đêm nay càng rõ ràng hơn.
Bước đi phía sau ngày càng gần, cũng ngày càng chậm, càng ngày càng lưỡng lự, Đào Chi Yêu nghĩ rằng, người đàn ông này, theo lời đồn không phải là đại thiếu gia ăn chơi trác táng sao? Nhưng trước mặt Debbie thì hết lần này đến lần khác ra vẻ sợ sệt.
Đào Chi Yêu cũng không vội, từ từ chờ.
Tiếng hít thở càng ngày càng nặng, người lại không thể đi thêm một bước nào. Ayama nhìn bóng dáng cao gầy của Debbie, bỗng cảm thấy mình vì sao lại vô dụng như vậy, người con gái mình yêu ở ngay trước mắt, nhưng một bước cũng không bước nổi.
Thật lâu sau, bóng hình quen thuộc kia hình như hơi chuyển động, hình như phải đi.
Ayama lo sợ, liền hô thành tiếng: “Tiểu thư Debbie.”
Tiếng gọi này, gần như dùng hết sự can đảm của hắn.
Đào Chi Yêu làm bộ như nghi hoặc xoay người lại, vô tội nhìn hắn, thản nhiên nói: “Tiên sinh, có việc gì không?”
Sau khi Ayama hô to thì hối hận, nhưng lúc này lại bước đến từng bước một, hối hận cũng muộn rồi. Chỉ có thể kiên trì đến cùng, nhớ đến lời Lạc vừa nói, bỗng có một sức mạnh tràn ngập toàn thân Ayama, nghĩ đến nữ thần của hắn bị người đàn ông khác cướp đi, ngay cả sợ hãi Ayama cũng quên mất, ngẩng đầu nhìn thẳng Đào Chi Yêu, ánh mắt chân thành mà thâm tình, nghiêm túc nói: “Tiểu thư Debbie, xin chào, tên tôi là Ayama. Là khách mời của yến tiệc hôm nay. Tôi muốn, tôi muốn nói cho tiểu thư Debbie biết, tôi, tôi……” Nói đúng đến chỗ quan trọng, Ayama lại lắp bắp, ảo não lắc lắc đầu, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn cô Ayama cũng không có.
Mất mặt trước tiểu thư Debbie, so với giết hắn còn nghiêm trọng hơn!
Nghĩ người đẹp sẽ phất áo bỏ đi, lại chỉ nghe thấy những tiếng cười khẽ nhẹ nhàng vang lên như tiếng chuông bạc êm tai, tiếp theo công chúa Debbie thản nhiên mà dịu dàng nói: “Tiên sinh, uống chút rượu trước đi, đừng vội, từ từ nói.”
Ayama ngẩng đầu si ngốc nhìn người con gái mình yêu lúc này đang cười tươi như hoa, giống như hoa tường vi đỏ rực trong bóng đêm, làm người ta say mê.
Một tiếng đã đồng ý, nhìn nụ cười mê ly của cô trong bóng đêm, Ayama đột nhiên có dũng khí, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Công chúa xinh đẹp, có thể cùng tôi nhảy một điệu không?”
Đào Chi Yêu khẽ mím môi, lắc đầu nói: “Thật có lỗi.”
Hai mắt Ayama vừa rồi còn rạng rỡ lấp lánh, lúc này lại ảm đạm, vì hắn biết, kết quả là thế.
Làm sao cô có thể thích hắn chứ?
Khi đang thất vọng xoay người định đi, tiếng nói êm đềm ngọt ngào của Đào Chi Yêu thản nhiên truyền đến giống như những giọt nước mưa tươi mát làm ấm lòng hắn: “Lát nữa tôi phải đi tìm một đạo diễn bàn về chuyện hợp tác bộ phim sắp tới, nhưng ngày mai tôi có thời gian.”
Ám chỉ như vậy mà hắn nghe còn không hiểu, thì hắn đúng là đứa ngốc rồi.
Quả nhiên, Ayama hiểu được, nhất thời mừng rỡ như điên nói: “Tiểu thư Debbie, vậy ngày mai, có thể mời em cùng dùng bữa tối được không?” Nói xong ánh mắt sáng lên, mang theo sự cầu xin nhìn cô.
Đào Chi Yêu cười khẽ, ngay từ đầu cô chỉ là vì diễn trò mà quyến rũ hắn mắc câu từng bước một, mà lúc này, quả thật hắn đã quá xúc động rồi, nghĩ xong, không chút do dự gật đầu nói: “Vinh hạnh của tôi.”
“Thật tốt quá!” Hoan hỉ tràn ngập tâm tư Ayama lúc này, căn bản hoàn toàn quên phải kiềm chế, cao hứng hô to, toàn thân kích động thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Hắn thầm mến cô đã lâu, nằm mơ hắn cũng nghĩ đến, không phải chỉ vì là một màn hôm nay sao?
“Tiểu thư Debbie ngủ ở khách sạn nào, ngày mai bảy giờ tôi đến đón em.” Đầu óc không hoàn toàn mê muội, kéo lý trí lại hỏi.
Đào Chi Yêu cũng không vòng vo, thản nhiên nói: “Khách sạn Bora.”
Đã quen với khách sạn cao cấp này, Ayama gật đầu nói: “Vậy tiểu thư Debbie, ngày mai bảy giờ gặp.” Ayama vừa nói vừa vẫy tay từ biệt cô.
Bởi vì vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn cô, Ayama thiếu chút nữa đụng vào một người phụ nữ béo ục ịch.
Nhìn bộ dáng khốn khổ của hắn, vì động tác của hắn, Đào Chi Yêu cười khẽ thành tiếng. Lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông đơn giản đến vậy.
Mà sau khi Ayama miễn cưỡng giả vờ như đang bình tĩnh ra khỏi tầm mắt của cô, nhất thời cao vừa múa vừa cười, khua chân múa tay vui sướng.
Những người trong bữa tiệc nhìn dáng vẻ điên cuồng của hắn, tất cả đều nhíu mày, đều chán ghét, thậm chí có người không để ý đến hình tượng cười thành tiếng. Mà Ayama xấu hổ dừng lại nói xin lỗi với mọi người, nhưng đi được vài bước lại cười to.
Khi Đào Chi Yêu cười khẽ, một giọng nói nhẹ nhàng bất cần đột nhiên vang lên: “Đã lâu không gặp em, không ngờ không thể tham gia hôn lễ của em, lại gặp em ở đây.”
Nghe giọng nói quen thuộc này, Đào Chi Yêu kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, không thể tin nói: “Sao lại là anh?!” Đúng rồi, cô nhớ, nhớ đến vì sao khi nhìn Ayama lại cảm thấy người đàn ông bên cạnh rất quen, lúc này nhớ lại, không phải chính là người trước mắt này sao?!
Đào Chi Yêu lại kinh ngạc nói: “Lạc Ngọc Sanh! Anh…… Anh vì sao lại ở đây? Vì sao lại ở cạnh Ayama?!” Đào Chi Yêu lúc này hoang mang lo sợ, hắn không phải đã nói hắn là tử thần sao? Đêm hôm đó, tuy ký ức có chút mơ hồ, nhưng mà, cô biết những thứ cô gặp không phải giả, là thật. Là người đàn ông hay bỡn cợt trước mắt đã cứu cô. Nếu hắn là tử thần, vì sao lại đi theo một con người?! Nếu hắn thật sự đi theo người kia, là vì sinh mệnh của người kia sắp chấm dứt, hay là muốn bảo vệ người kia?
Nếu hắn can thiệp vào việc này, chuyện tình sẽ trở nên càng phức tạp, sao cô có thể chống lại tử thần, người tử thần đặc biệt cứu cô nhiều lần, cướp được thứ đồ từ trong tay người đàn ông kia chứ?
Lạc Ngọc Sanh thấy cô chau mày, vẻ mặt trầm tư, bỗng nhẹ giọng mỉm cười.
Hắn đi ra từ trong góc tường tối kia, nghe được đoạn đối thoại của cô và Ayama, hắn tự nhiên biết cô không thể yêu hắn ta, nhưng mà, nhìn theo vẻ mặt hạnh phúc của con người kia, lại cảm thấy thật khó chịu.
“Sao vậy em, đây là biểu tình khi gặp lại ân nhân cứu mạng của mình sao? Hình như không vui vẻ mấy thì phải!” Lạc Ngọc Sanh lại gần, cúi đầu nhìn gương mặt âm u của cô, cân nhắc nói.
“Đào Chi Yêu căm giận, lạnh lùng nói: “Ân cứu mạng thì là chúa sao! Lần này vì sao anh xuất hiện ở đây, lại là cái lý do kia à, ở đây có người chết? Nếu đúng, tử thần như anh không phải rảnh đến quá đáng sao, lo nhiều việc như vậy còn có thời giam tham gia yến tiệc!”
Dưới bầu trời đầy sao ánh đèn trong thành phố ngày càng yếu ớt, giống như hạnh phúc ước ao, đã từng xuất hiện trong cuộc đời Đào Chi Yêu, nhưng lại thật nhanh, sợi tơ đã bị kéo ra khỏi guồng quay của nó.
Cho đến lúc này, hàng đêm Đào Chi Yêu lại nhớ đến lúc khi cô rời đi, hắn đứng ở cuối lễ đường, vẻ mặt hạnh phúc, hắn đang chờ cô dâu của hắn, đang chờ cô đến bên cạnh hắn, nhưng mà… cô lại vô tình bỏ đi.
Mỗi khi nhớ đến, trong lòng chua xót dị thường, lo lắng không thôi.
Đào Chi Yêu đứng trong sân, gió lạnh lướt nhẹ qua, khiến suy nghĩ có điểm rối bời của cô ngày càng minh mẫn lại, mọi chuyện xảy ra đêm nay càng rõ ràng hơn.
Bước đi phía sau ngày càng gần, cũng ngày càng chậm, càng ngày càng lưỡng lự, Đào Chi Yêu nghĩ rằng, người đàn ông này, theo lời đồn không phải là đại thiếu gia ăn chơi trác táng sao? Nhưng trước mặt Debbie thì hết lần này đến lần khác ra vẻ sợ sệt.
Đào Chi Yêu cũng không vội, từ từ chờ.
Tiếng hít thở càng ngày càng nặng, người lại không thể đi thêm một bước nào. Ayama nhìn bóng dáng cao gầy của Debbie, bỗng cảm thấy mình vì sao lại vô dụng như vậy, người con gái mình yêu ở ngay trước mắt, nhưng một bước cũng không bước nổi.
Thật lâu sau, bóng hình quen thuộc kia hình như hơi chuyển động, hình như phải đi.
Ayama lo sợ, liền hô thành tiếng: “Tiểu thư Debbie.”
Tiếng gọi này, gần như dùng hết sự can đảm của hắn.
Đào Chi Yêu làm bộ như nghi hoặc xoay người lại, vô tội nhìn hắn, thản nhiên nói: “Tiên sinh, có việc gì không?”
Sau khi Ayama hô to thì hối hận, nhưng lúc này lại bước đến từng bước một, hối hận cũng muộn rồi. Chỉ có thể kiên trì đến cùng, nhớ đến lời Lạc vừa nói, bỗng có một sức mạnh tràn ngập toàn thân Ayama, nghĩ đến nữ thần của hắn bị người đàn ông khác cướp đi, ngay cả sợ hãi Ayama cũng quên mất, ngẩng đầu nhìn thẳng Đào Chi Yêu, ánh mắt chân thành mà thâm tình, nghiêm túc nói: “Tiểu thư Debbie, xin chào, tên tôi là Ayama. Là khách mời của yến tiệc hôm nay. Tôi muốn, tôi muốn nói cho tiểu thư Debbie biết, tôi, tôi……” Nói đúng đến chỗ quan trọng, Ayama lại lắp bắp, ảo não lắc lắc đầu, ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn cô Ayama cũng không có.
Mất mặt trước tiểu thư Debbie, so với giết hắn còn nghiêm trọng hơn!
Nghĩ người đẹp sẽ phất áo bỏ đi, lại chỉ nghe thấy những tiếng cười khẽ nhẹ nhàng vang lên như tiếng chuông bạc êm tai, tiếp theo công chúa Debbie thản nhiên mà dịu dàng nói: “Tiên sinh, uống chút rượu trước đi, đừng vội, từ từ nói.”
Ayama ngẩng đầu si ngốc nhìn người con gái mình yêu lúc này đang cười tươi như hoa, giống như hoa tường vi đỏ rực trong bóng đêm, làm người ta say mê.
Một tiếng đã đồng ý, nhìn nụ cười mê ly của cô trong bóng đêm, Ayama đột nhiên có dũng khí, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Công chúa xinh đẹp, có thể cùng tôi nhảy một điệu không?”
Đào Chi Yêu khẽ mím môi, lắc đầu nói: “Thật có lỗi.”
Hai mắt Ayama vừa rồi còn rạng rỡ lấp lánh, lúc này lại ảm đạm, vì hắn biết, kết quả là thế.
Làm sao cô có thể thích hắn chứ?
Khi đang thất vọng xoay người định đi, tiếng nói êm đềm ngọt ngào của Đào Chi Yêu thản nhiên truyền đến giống như những giọt nước mưa tươi mát làm ấm lòng hắn: “Lát nữa tôi phải đi tìm một đạo diễn bàn về chuyện hợp tác bộ phim sắp tới, nhưng ngày mai tôi có thời gian.”
Ám chỉ như vậy mà hắn nghe còn không hiểu, thì hắn đúng là đứa ngốc rồi.
Quả nhiên, Ayama hiểu được, nhất thời mừng rỡ như điên nói: “Tiểu thư Debbie, vậy ngày mai, có thể mời em cùng dùng bữa tối được không?” Nói xong ánh mắt sáng lên, mang theo sự cầu xin nhìn cô.
Đào Chi Yêu cười khẽ, ngay từ đầu cô chỉ là vì diễn trò mà quyến rũ hắn mắc câu từng bước một, mà lúc này, quả thật hắn đã quá xúc động rồi, nghĩ xong, không chút do dự gật đầu nói: “Vinh hạnh của tôi.”
“Thật tốt quá!” Hoan hỉ tràn ngập tâm tư Ayama lúc này, căn bản hoàn toàn quên phải kiềm chế, cao hứng hô to, toàn thân kích động thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Hắn thầm mến cô đã lâu, nằm mơ hắn cũng nghĩ đến, không phải chỉ vì là một màn hôm nay sao?
“Tiểu thư Debbie ngủ ở khách sạn nào, ngày mai bảy giờ tôi đến đón em.” Đầu óc không hoàn toàn mê muội, kéo lý trí lại hỏi.
Đào Chi Yêu cũng không vòng vo, thản nhiên nói: “Khách sạn Bora.”
Đã quen với khách sạn cao cấp này, Ayama gật đầu nói: “Vậy tiểu thư Debbie, ngày mai bảy giờ gặp.” Ayama vừa nói vừa vẫy tay từ biệt cô.
Bởi vì vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn cô, Ayama thiếu chút nữa đụng vào một người phụ nữ béo ục ịch.
Nhìn bộ dáng khốn khổ của hắn, vì động tác của hắn, Đào Chi Yêu cười khẽ thành tiếng. Lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông đơn giản đến vậy.
Mà sau khi Ayama miễn cưỡng giả vờ như đang bình tĩnh ra khỏi tầm mắt của cô, nhất thời cao vừa múa vừa cười, khua chân múa tay vui sướng.
Những người trong bữa tiệc nhìn dáng vẻ điên cuồng của hắn, tất cả đều nhíu mày, đều chán ghét, thậm chí có người không để ý đến hình tượng cười thành tiếng. Mà Ayama xấu hổ dừng lại nói xin lỗi với mọi người, nhưng đi được vài bước lại cười to.
Khi Đào Chi Yêu cười khẽ, một giọng nói nhẹ nhàng bất cần đột nhiên vang lên: “Đã lâu không gặp em, không ngờ không thể tham gia hôn lễ của em, lại gặp em ở đây.”
Nghe giọng nói quen thuộc này, Đào Chi Yêu kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, không thể tin nói: “Sao lại là anh?!” Đúng rồi, cô nhớ, nhớ đến vì sao khi nhìn Ayama lại cảm thấy người đàn ông bên cạnh rất quen, lúc này nhớ lại, không phải chính là người trước mắt này sao?!
Đào Chi Yêu lại kinh ngạc nói: “Lạc Ngọc Sanh! Anh…… Anh vì sao lại ở đây? Vì sao lại ở cạnh Ayama?!” Đào Chi Yêu lúc này hoang mang lo sợ, hắn không phải đã nói hắn là tử thần sao? Đêm hôm đó, tuy ký ức có chút mơ hồ, nhưng mà, cô biết những thứ cô gặp không phải giả, là thật. Là người đàn ông hay bỡn cợt trước mắt đã cứu cô. Nếu hắn là tử thần, vì sao lại đi theo một con người?! Nếu hắn thật sự đi theo người kia, là vì sinh mệnh của người kia sắp chấm dứt, hay là muốn bảo vệ người kia?
Nếu hắn can thiệp vào việc này, chuyện tình sẽ trở nên càng phức tạp, sao cô có thể chống lại tử thần, người tử thần đặc biệt cứu cô nhiều lần, cướp được thứ đồ từ trong tay người đàn ông kia chứ?
Lạc Ngọc Sanh thấy cô chau mày, vẻ mặt trầm tư, bỗng nhẹ giọng mỉm cười.
Hắn đi ra từ trong góc tường tối kia, nghe được đoạn đối thoại của cô và Ayama, hắn tự nhiên biết cô không thể yêu hắn ta, nhưng mà, nhìn theo vẻ mặt hạnh phúc của con người kia, lại cảm thấy thật khó chịu.
“Sao vậy em, đây là biểu tình khi gặp lại ân nhân cứu mạng của mình sao? Hình như không vui vẻ mấy thì phải!” Lạc Ngọc Sanh lại gần, cúi đầu nhìn gương mặt âm u của cô, cân nhắc nói.
“Đào Chi Yêu căm giận, lạnh lùng nói: “Ân cứu mạng thì là chúa sao! Lần này vì sao anh xuất hiện ở đây, lại là cái lý do kia à, ở đây có người chết? Nếu đúng, tử thần như anh không phải rảnh đến quá đáng sao, lo nhiều việc như vậy còn có thời giam tham gia yến tiệc!”