Đêm khuya, lãnh cung càng thêm hoang vắng, cho dù ở Thiên Triệu đang là mùa hoa nở nhưng nơi đây vẫn không khiến cho người ta cảm thấy thư thái một chút nào khi nhìn vào. Màu sắc ảm đạm, ánh nến yếu ớt, tường cũng không phải màu đỏ mang không khí vui mừng như những điện khác. Nhưng không biết vì sao ánh đèn yếu ớt này lại rất hợp bầu với không khí nơi đây. Đã quen nhìn mọi vật trong ánh đèn rực rỡ, lẽ nào đột nhiên hắn lại thích loại ánh sáng vô lực tái nhợt này sao?
Huyền Trọng Thiên nhìn vào lãnh cung, đây là nơi phi tần bị giáng xuống qua nhiều triều đại, có bao nhiêu oán nữ chờ đợi tuổi già ở chỗ này, nơi đây hẳn là có oán khí rất đậm đi, đúng vậy, oán khí đối với hoàng gia —- Huyền Trọng Thiên đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm vào nơi cũ nát và hoang vắng này, lẽ nào bên trong thực sự có một nam nhân sao? Hắn vì sao lại tới lãnh cung này? Trong khi Huyền Trọng Thiên đang do dự, cánh cửa đột nhiên mở ra, sau đó hắn nghe được một giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu.
“Gần đây người tới nơi này ngày càng nhiều, xem ra đã tới lúc ta phải rời đi.” Sau đó một thiếu niên mặc trường bào (áo khoác dài) mỏng trắng như tuyết xuất hiện tại cửa. Ánh đèn yếu ớt trong cung không làm giảm sự rực rỡ của thiếu niên một chút nào mà lại khiến hắn càng thêm siêu phàm thoát tục. Mỹ thiếu niên khi thấy hắn cũng ngây ngẩn cả người. Hai người đứng đó, trong mắt chỉ có hình ảnh của nhau, thời gian dường như dừng lại tại giờ khắc này.
“Trẫm, không cho phép —” không biết qua bao lâu, Huyền Trọng Thiên cuối cùng cũng cất tiếng nói, sau đó lại nói một câu không đầu không đuôi này, thanh âm trầm thấp mang theo khí phách vương giả không cho người khác cự tuyệt. Sau khi hắn nói xong cả hai đều sững sờ.
Thiên Chiêu Tễ đánh giá nam nhân đang đứng đối diện, thì ra hắn là Thiên Triệu quân chủ a. Còn nhớ khi thành thân, lần đầu tiên hắn mặc nữ trang thiếu chút nữa trượt ngã vì áo váy rườm rà, sau đó được nam nhân trước mắt đưa tay ra đỡ, lúc đó hắn mới mười bốn tuổi. Hắn chỉ nhớ rõ tay của nam nhân này rất lớn, rất ấm áp, tiếng nói của hắn rất ôn nhu, rất êm tai.
Nam nhân đang đứng trước mắt lại rất mạnh mẽ và khôi ngô, mái tóc đen dày dùng phát quan màu vàng buộc lại trên đỉnh đầu. Dáng vẻ kiêu ngạo, khinh thường tất cả làm cho người ta vô thức mà ngưỡng mộ hắn, đôi môi cương nghị hơi nhếch lên, chiếc mũi thẳng, thực sự là một bức tranh hoàn mỹ a. Nhớ tới chính mình ba năm trước đây cùng một người như vậy bái đường, Thiên Chiêu Tễ khẽ nở nụ cười.
Mà động tác này lại càng khiến cho Huyền Trọng Thiên thêm hóa thạch, đây là một người như thế nào a, hắn chỉ mỉm cười có thể cho nhật nguyệt biến sắc, một người nam nhân mà vì hắn có thể buông tha cho hết thảy bất luận là cái gì, thậm chí là sinh mệnh. Đôi môi ửng đỏ làm cho người ta muốn âu yếm a. Huyền Trọng Thiên bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ, hắn cho tới giờ chưa từng có dục vọng mãnh liệt như vậy đối với một người.
Trong vô thức, hắn đem người đang đứng ở cửa kia ôm vào lòng, sau đó đặt môi lên đôi môi đỏ mọng mà hắn đang khát vọng, nhẹ nhàng nhấm nháp thưởng thức thứ ngọt nhất, tươi đẹp nhất trên đời này. Huyền Trọng Thiên nghĩ mình nhất định là điên rồi, hai người vừa mới gặp mặt, hắn lại cứ như vậy ôm người ta mà hôn, cũng không hỏi vì sao một nam nhân như hắn sao lại ở trong lãnh cung này.
“Ngươi — lẽ nào — là— quân vương Thiên Triệu — ân — sao?” Thiên Chiêu Tễ đẩy hoàng thượng đang ôm chặt hắn ra, khuôn mặt xinh đẹp do vì vừa bị xâm lược mà đỏ bừng như qủa anh đào, khiến cho Huyền Trọng Thiên càng muốn cắn thêm một ngụm.
“Ha ha — trẫm, không hỏi ngươi — ngươi một người — nam nhân thế nào lại ở trong cung của trẫm.” Hơn nữa lại là một mỹ nam như thế, hắn không nhớ rõ hắn có đem phi tử nào biếm vào lãnh cung a, ngoại trừ một người tự nguyện tiến vào lãnh cung. Ân? Khoan, tự nguyện tiến vào lãnh cung, lẽ nào — hắn — là, không — thể — nào.
“Xem ra hoàng thượng đã biết, ta là ai?” Thiên Chiêu Tễ nhìn nét mặt hoàng thượng liên tục biến hóa, trong lòng rất khoan khoái dễ chịu.
“Nói như vậy, ba năm trước trẫm lấy là một nam nhân?” Huyền Trọng Thiên mang khuôn mặt lạnh lùng u ám nhìn nam nhân đang ung dung đứng trước mắt. Sau khi thấy nam tử đó nhẹ gật đầu, Huyền Trọng Thiên lại thoải mái cười lớn, khiến cho Thiên Chiêu Tễ cảm thấy hoang mang, nam nhân này tức điên rồi phải không?
“Đó là không thể, trẫm có thể tìm đến ái phi của trẫm bất cứ lúc nào?” Huyền Trọng Thiên chăm chú nhìn nam nhân kia từ từ thay đổi sắc mặt. Khuôn mặt thanh nhã cuối cùng đã lộ ra sơ hở, nếu không hắn thực tưởng rằng hắn không phải người mà là thần tiên a.
“Ngươi — vẫn — có — thể — cười, ” Thiên Chiêu Tễ không kiên nhẫn nhìn nam nhân trước mặt, hắn không biết phải phản ứng thế nào nữa. Lẽ nào hắn nghiêm túc, nhìn sự thành thật trong mắt nam nhân kia, hắn không dám thừa nhận, lúc này hắn bỗng nhiên có chút sợ hãi.
“Ái phi, lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua câu quân vô hí ngôn (vua không nói chơi) sao?” Huyền Trọng Thiên hưng phấn nhìn nam nhân đang trong lòng mình, không trách được sư đệ hắn cũng coi trọng nam nhân này, quả nhiên là cực phẩm thế gian a. Tuy rằng hắn là một nam nhân dục vọng không lớn, lại càng không sủng hạnh nam sủng, thế nhưng là một hoàng thượng hắn cũng biết thế nào là trách nhiệm.
“Ngươi — không — thể — nào.” Thiên Chiêu Tễ, thấp giọng mà kiên định nói ra ý nghĩ của chính mình, thế nhưng khi hắn nói trước mặt Huyền Trọng Thiên lại có vẻ yếu ớt vô lực.
“Ái phi, ngươi không phải đã nói với sư đệ ta, việc ngươi đi hay ở toàn bộ là do trẫm quyết định sao? Ngoài ra ngươi cũng đã cùng trẫm bái đường, lẽ nào ngươi muốn vứt bỏ phu quân của ngươi sao?” Huyền Trọng Thiên mỉm cười nhìn mỹ nhân trước mắt, hắn cảm thấy rất may mắn, may mắn ba năm trước đây người cùng hắn bái đường là mỹ nhân trong lòng, nếu không hắn còn không biết phải như thế nào mới có được con người xinh đẹp này .
“Tên của ngươi.” Huyền Trọng Thiên muốn biết người trong lòng rốt cuộc là ai, thế nhưng mỹ nhân lại đóng chặt đôi môi đỏ mọng không để ý tới hắn một chút, xem ra cần dùng phương pháp đặc biệt, bất quá đó cũng là phương pháp mà hắn phi thường nguyện ý.
Thiên Chiêu Tễ nhìn tên hoàng đế được đằng chân lân đằng đầu này, lập tức lên tiếng trả lời “Thiên Chiêu Tễ!” “Tốt, Tễ nhi, rất ngoan, trẫm thưởng cho ngươi—” nói xong Huyền Trọng Thiên lại một lần nữa đặt môi lên môi hắn, lần này càng thêm mãnh liệt, đem đầu lưỡi thâm nhập trong miệng hắn, không ngừng quấy nhiễu đôi môi mềm ngọt ngào, lôi kéo đầu lưỡi hắn sang chơi đùa cùng mình.
Hai người cứ như vậy, đứng trước cửa lãnh cung trong đêm khuya, khó phân thắng bại. Thiên Chiêu Tễ ngây ngô căn bản không phải đối thủ của nam nhân có hậu cung khổng lồ này cho nên hắn chỉ có thể bị động mà tiếp nhận Huyền Trọng Thiên. Thiên Chiêu Tễ rất nhanh chóng không hít thở được, ôm chặt lấy nam nhân này, hai tay nắm chặt y phục trước ngực hắn. Không biết là phản kháng, hay là hưởng thụ sự ôn tồn lúc này.
“Ái phi của trẫm thực sự là nhiệt tình a. Nhưng mà, trẫm chính là muốn nghiêm phạt ngươi. Thiên gia các ngươi lại dám trêu đùa trẫm như thế.” Huyền Trọng Thiên ghé sát vào tai người đang trong lòng mình, liên tục thở ra khiến cho Thiên Chiêu Tễ có chút run rẩy mà lời nói ra khỏi miệng lại lạnh lùng tới cực điểm.
“Ngươi — không — tỷ tỷ của ta — nàng —” năm đó vốn phải vào cung chính là tỷ tỷ của Thiên Chiêu Tễ, kinh thành đệ nhất mỹ nhân — Thiên Chiêu Tuyết, nhưng tỷ tỷ hắn đã sớm có người thương, nàng không muốn trở thành vật hi sinh cho gia tộc cho nên khi tiến cung đã mang theo đệ đệ Thiên Chiêu Tễ đi cùng.
Sau khi nàng bị biếm vào lãnh cung ( kỳ thực là chính nàng yêu cầu bị biếm lãnh cung ), nàng cùng tình nhân bỏ trốn, mà Thiên Chiêu Tễ từ đó về sau ở lại lãnh cung này, lúc trước hắn ở Thiên gia cũng không được coi trọng, cho nên hắn rời đi cũng không ảnh hưởng tới trong nhà.
Bởi vì, hắn là đứa con của phụ thân và một tỳ nữ. Phụ thân thích khuôn mặt của mẫu thân cho nên xâm phạm nàng. Địa vị của hắn ở nhà vốn thấp, hơn nữa từ nhỏ hắn lại là kỳ tài nên các huynh đệ đều rất đố kị với hắn, xa lánh hắn, chỉ có duy nhất tỷ tỷ đối với hắn tốt cho nên khi tỷ tỷ yêu cầu hắn đáp ứng ngay lập tức. Dù sao hắn cũng không biết mình phải sống như thế nào trên thế giới này, từ khi mẫu thân chết hắn đã không còn có cảm nhận được sự ấm áp của nhân gian thêm một ngày đêm nào nữa.
Sáu tuổi hắn rời khỏi nhà, bởi vì sau khi mẫu thân mất hắn luôn luôn bị khi dễ, có một ngày hắn bị huynh đệ nhốt ở ngoài cửa, ngày hôm đó tuyết rơi rất lớn, rất lạnh, hắn rất đói nhưng người hầu không dám vi phạm lệnh của đại thiếu gia. Cho nên hắn chỉ có thể lui vào góc tường, trong lúc đó hắn thấy một đôi chân đi tới trước mặt. Người kia dịu dàng hướng về phía hắn mỉm cười, nụ cười giống như gió xuân quét qua trái tim hắn. Khi người kia vươn tay về phía hắn, hắn không chút nào chần chờ đem cánh tay nhỏ bé đông cứng của mình đặt vào lòng bàn tay to lớn ấm áp của nam nhân đó, giống như ba năm trước đây nắm bàn tay ấm áp của nam nhân này cùng hắn thành thân.
Hắn cứ như vậy đi cùng sư phụ, sư phụ của hắn là cao nhân đang ở ẩn trên giang hồ. Sư phụ của hắn vẫn ẩn cư tại một nơi hẻo lánh nhưng phong cảnh đẹp đẽ, cùng với sư thúc cũng là người sư phụ yêu sống cùng nhau. Do thể chất của hắn quá yếu không học được võ công nên sư phụ và sư thúc dạy hắn kỳ môn độn giáp, y thuật, binh pháp, hắn cũng đọc rất nhiều sách, thơ văn kinh điển, thi từ ca phú.
Sư phụ cùng sư thúc đã ở cùng một chỗ vài thập niên mà cảm tình vẫn như xưa, tuy rằng bọn họ rất yêu hắn nhưng hắn lại luôn quấy rầy thế giới riêng của hai người. Cho nên, khi mười bốn tuổi hắn đã rời xa bọn họ. Hắn lại như trước, sống cô đơn trên thế giới này, hiện giờ thân thể ấm áp trước mắt bỗng nhiên khiến hắn nảy sinh cảm giác muốn dựa vào.
Mười bảy năm qua hắn vẫn chỉ có một mình, cho nên hắn không ngại khi tỷ tỷ lợi dụng hắn để đạt được hạnh phúc của mình. Hắn cũng không ngại một mình ở trong lãnh cung lạnh lẽo này, hắn cho rằng hắn là một người không có ham muốn, thanh tâm quả dục. Thế nhưng hiện tại hắn có chút tham luyến sự ấm áp của người này, hắn đã ở một mình lâu lắm rồi, hắn đã quá cô đơn.
Từ ngày Huyền Trọng Thiên hôn hắn trước cửa lãnh cung, sau lại đem hắn đưa tới Lăng Tiêu điện khổng lồ này. Thiên Chiêu Tễ có vài lần muốn phản kháng nhưng đều bị Huyền Trọng Thiên hôn cho tới khi cả hai người đều không thở được, cảm xúc dâng trào không thể đình chỉ. Kỳ thực, mỗi lần hắn đều có thể cảm giác được Huyền Trọng Thiên kích động, nhưng hắn đều cố gắng bỏ qua. Mà Huyền Trọng Thiên hình như cũng tôn trọng ý nguyện của hắn, cho tới bây giờ cũng không ép buộc hắn điều gì.
Hắn mỗi ngày đều bày trận, muốn có thể đem tên hoàng thượng ác liệt kia chặn ở ngoài cửa, nhưng mỗi lần Huyền Trọng Thiên luôn nghênh ngang tiêu sái tiến đến lúc hắn tưởng mình đã thành công, sau đó ôm hắn, bắt đầu tàn sát bừa bãi đôi môi hắn, như thể nghiêm phạt hắn không ngoan. Điều này làm cho Thiên Chiêu Tễ mỗi lần đều rất thảm hại còn Huyền Trọng Thiên lại luôn luôn mang tâm trạng vui vẻ ôm hắn đi vào giấc ngủ —-
~~~~~~~~chú giải~~~~~~~~~~~
ngưỡng vọng : kính mến ngưỡng vọng và có ý trông chờ
Đêm khuya, lãnh cung càng thêm hoang vắng, cho dù ở Thiên Triệu đang là mùa hoa nở nhưng nơi đây vẫn không khiến cho người ta cảm thấy thư thái một chút nào khi nhìn vào. Màu sắc ảm đạm, ánh nến yếu ớt, tường cũng không phải màu đỏ mang không khí vui mừng như những điện khác. Nhưng không biết vì sao ánh đèn yếu ớt này lại rất hợp bầu với không khí nơi đây. Đã quen nhìn mọi vật trong ánh đèn rực rỡ, lẽ nào đột nhiên hắn lại thích loại ánh sáng vô lực tái nhợt này sao?
Huyền Trọng Thiên nhìn vào lãnh cung, đây là nơi phi tần bị giáng xuống qua nhiều triều đại, có bao nhiêu oán nữ chờ đợi tuổi già ở chỗ này, nơi đây hẳn là có oán khí rất đậm đi, đúng vậy, oán khí đối với hoàng gia —- Huyền Trọng Thiên đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm vào nơi cũ nát và hoang vắng này, lẽ nào bên trong thực sự có một nam nhân sao? Hắn vì sao lại tới lãnh cung này? Trong khi Huyền Trọng Thiên đang do dự, cánh cửa đột nhiên mở ra, sau đó hắn nghe được một giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu.
“Gần đây người tới nơi này ngày càng nhiều, xem ra đã tới lúc ta phải rời đi.” Sau đó một thiếu niên mặc trường bào (áo khoác dài) mỏng trắng như tuyết xuất hiện tại cửa. Ánh đèn yếu ớt trong cung không làm giảm sự rực rỡ của thiếu niên một chút nào mà lại khiến hắn càng thêm siêu phàm thoát tục. Mỹ thiếu niên khi thấy hắn cũng ngây ngẩn cả người. Hai người đứng đó, trong mắt chỉ có hình ảnh của nhau, thời gian dường như dừng lại tại giờ khắc này.
“Trẫm, không cho phép —” không biết qua bao lâu, Huyền Trọng Thiên cuối cùng cũng cất tiếng nói, sau đó lại nói một câu không đầu không đuôi này, thanh âm trầm thấp mang theo khí phách vương giả không cho người khác cự tuyệt. Sau khi hắn nói xong cả hai đều sững sờ.
Thiên Chiêu Tễ đánh giá nam nhân đang đứng đối diện, thì ra hắn là Thiên Triệu quân chủ a. Còn nhớ khi thành thân, lần đầu tiên hắn mặc nữ trang thiếu chút nữa trượt ngã vì áo váy rườm rà, sau đó được nam nhân trước mắt đưa tay ra đỡ, lúc đó hắn mới mười bốn tuổi. Hắn chỉ nhớ rõ tay của nam nhân này rất lớn, rất ấm áp, tiếng nói của hắn rất ôn nhu, rất êm tai.
Nam nhân đang đứng trước mắt lại rất mạnh mẽ và khôi ngô, mái tóc đen dày dùng phát quan màu vàng buộc lại trên đỉnh đầu. Dáng vẻ kiêu ngạo, khinh thường tất cả làm cho người ta vô thức mà ngưỡng mộ hắn, đôi môi cương nghị hơi nhếch lên, chiếc mũi thẳng, thực sự là một bức tranh hoàn mỹ a. Nhớ tới chính mình ba năm trước đây cùng một người như vậy bái đường, Thiên Chiêu Tễ khẽ nở nụ cười.
Mà động tác này lại càng khiến cho Huyền Trọng Thiên thêm hóa thạch, đây là một người như thế nào a, hắn chỉ mỉm cười có thể cho nhật nguyệt biến sắc, một người nam nhân mà vì hắn có thể buông tha cho hết thảy bất luận là cái gì, thậm chí là sinh mệnh. Đôi môi ửng đỏ làm cho người ta muốn âu yếm a. Huyền Trọng Thiên bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ, hắn cho tới giờ chưa từng có dục vọng mãnh liệt như vậy đối với một người.
Trong vô thức, hắn đem người đang đứng ở cửa kia ôm vào lòng, sau đó đặt môi lên đôi môi đỏ mọng mà hắn đang khát vọng, nhẹ nhàng nhấm nháp thưởng thức thứ ngọt nhất, tươi đẹp nhất trên đời này. Huyền Trọng Thiên nghĩ mình nhất định là điên rồi, hai người vừa mới gặp mặt, hắn lại cứ như vậy ôm người ta mà hôn, cũng không hỏi vì sao một nam nhân như hắn sao lại ở trong lãnh cung này.
“Ngươi — lẽ nào — là— quân vương Thiên Triệu — ân — sao?” Thiên Chiêu Tễ đẩy hoàng thượng đang ôm chặt hắn ra, khuôn mặt xinh đẹp do vì vừa bị xâm lược mà đỏ bừng như qủa anh đào, khiến cho Huyền Trọng Thiên càng muốn cắn thêm một ngụm.
“Ha ha — trẫm, không hỏi ngươi — ngươi một người — nam nhân thế nào lại ở trong cung của trẫm.” Hơn nữa lại là một mỹ nam như thế, hắn không nhớ rõ hắn có đem phi tử nào biếm vào lãnh cung a, ngoại trừ một người tự nguyện tiến vào lãnh cung. Ân? Khoan, tự nguyện tiến vào lãnh cung, lẽ nào — hắn — là, không — thể — nào.
“Xem ra hoàng thượng đã biết, ta là ai?” Thiên Chiêu Tễ nhìn nét mặt hoàng thượng liên tục biến hóa, trong lòng rất khoan khoái dễ chịu.
“Nói như vậy, ba năm trước trẫm lấy là một nam nhân?” Huyền Trọng Thiên mang khuôn mặt lạnh lùng u ám nhìn nam nhân đang ung dung đứng trước mắt. Sau khi thấy nam tử đó nhẹ gật đầu, Huyền Trọng Thiên lại thoải mái cười lớn, khiến cho Thiên Chiêu Tễ cảm thấy hoang mang, nam nhân này tức điên rồi phải không?
“Đó là không thể, trẫm có thể tìm đến ái phi của trẫm bất cứ lúc nào?” Huyền Trọng Thiên chăm chú nhìn nam nhân kia từ từ thay đổi sắc mặt. Khuôn mặt thanh nhã cuối cùng đã lộ ra sơ hở, nếu không hắn thực tưởng rằng hắn không phải người mà là thần tiên a.
“Ngươi — vẫn — có — thể — cười, ” Thiên Chiêu Tễ không kiên nhẫn nhìn nam nhân trước mặt, hắn không biết phải phản ứng thế nào nữa. Lẽ nào hắn nghiêm túc, nhìn sự thành thật trong mắt nam nhân kia, hắn không dám thừa nhận, lúc này hắn bỗng nhiên có chút sợ hãi.
“Ái phi, lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua câu quân vô hí ngôn (vua không nói chơi) sao?” Huyền Trọng Thiên hưng phấn nhìn nam nhân đang trong lòng mình, không trách được sư đệ hắn cũng coi trọng nam nhân này, quả nhiên là cực phẩm thế gian a. Tuy rằng hắn là một nam nhân dục vọng không lớn, lại càng không sủng hạnh nam sủng, thế nhưng là một hoàng thượng hắn cũng biết thế nào là trách nhiệm.
“Ngươi — không — thể — nào.” Thiên Chiêu Tễ, thấp giọng mà kiên định nói ra ý nghĩ của chính mình, thế nhưng khi hắn nói trước mặt Huyền Trọng Thiên lại có vẻ yếu ớt vô lực.
“Ái phi, ngươi không phải đã nói với sư đệ ta, việc ngươi đi hay ở toàn bộ là do trẫm quyết định sao? Ngoài ra ngươi cũng đã cùng trẫm bái đường, lẽ nào ngươi muốn vứt bỏ phu quân của ngươi sao?” Huyền Trọng Thiên mỉm cười nhìn mỹ nhân trước mắt, hắn cảm thấy rất may mắn, may mắn ba năm trước đây người cùng hắn bái đường là mỹ nhân trong lòng, nếu không hắn còn không biết phải như thế nào mới có được con người xinh đẹp này .
“Tên của ngươi.” Huyền Trọng Thiên muốn biết người trong lòng rốt cuộc là ai, thế nhưng mỹ nhân lại đóng chặt đôi môi đỏ mọng không để ý tới hắn một chút, xem ra cần dùng phương pháp đặc biệt, bất quá đó cũng là phương pháp mà hắn phi thường nguyện ý.
Thiên Chiêu Tễ nhìn tên hoàng đế được đằng chân lân đằng đầu này, lập tức lên tiếng trả lời “Thiên Chiêu Tễ!” “Tốt, Tễ nhi, rất ngoan, trẫm thưởng cho ngươi—” nói xong Huyền Trọng Thiên lại một lần nữa đặt môi lên môi hắn, lần này càng thêm mãnh liệt, đem đầu lưỡi thâm nhập trong miệng hắn, không ngừng quấy nhiễu đôi môi mềm ngọt ngào, lôi kéo đầu lưỡi hắn sang chơi đùa cùng mình.
Hai người cứ như vậy, đứng trước cửa lãnh cung trong đêm khuya, khó phân thắng bại. Thiên Chiêu Tễ ngây ngô căn bản không phải đối thủ của nam nhân có hậu cung khổng lồ này cho nên hắn chỉ có thể bị động mà tiếp nhận Huyền Trọng Thiên. Thiên Chiêu Tễ rất nhanh chóng không hít thở được, ôm chặt lấy nam nhân này, hai tay nắm chặt y phục trước ngực hắn. Không biết là phản kháng, hay là hưởng thụ sự ôn tồn lúc này.
“Ái phi của trẫm thực sự là nhiệt tình a. Nhưng mà, trẫm chính là muốn nghiêm phạt ngươi. Thiên gia các ngươi lại dám trêu đùa trẫm như thế.” Huyền Trọng Thiên ghé sát vào tai người đang trong lòng mình, liên tục thở ra khiến cho Thiên Chiêu Tễ có chút run rẩy mà lời nói ra khỏi miệng lại lạnh lùng tới cực điểm.
“Ngươi — không — tỷ tỷ của ta — nàng —” năm đó vốn phải vào cung chính là tỷ tỷ của Thiên Chiêu Tễ, kinh thành đệ nhất mỹ nhân — Thiên Chiêu Tuyết, nhưng tỷ tỷ hắn đã sớm có người thương, nàng không muốn trở thành vật hi sinh cho gia tộc cho nên khi tiến cung đã mang theo đệ đệ Thiên Chiêu Tễ đi cùng.
Sau khi nàng bị biếm vào lãnh cung ( kỳ thực là chính nàng yêu cầu bị biếm lãnh cung ), nàng cùng tình nhân bỏ trốn, mà Thiên Chiêu Tễ từ đó về sau ở lại lãnh cung này, lúc trước hắn ở Thiên gia cũng không được coi trọng, cho nên hắn rời đi cũng không ảnh hưởng tới trong nhà.
Bởi vì, hắn là đứa con của phụ thân và một tỳ nữ. Phụ thân thích khuôn mặt của mẫu thân cho nên xâm phạm nàng. Địa vị của hắn ở nhà vốn thấp, hơn nữa từ nhỏ hắn lại là kỳ tài nên các huynh đệ đều rất đố kị với hắn, xa lánh hắn, chỉ có duy nhất tỷ tỷ đối với hắn tốt cho nên khi tỷ tỷ yêu cầu hắn đáp ứng ngay lập tức. Dù sao hắn cũng không biết mình phải sống như thế nào trên thế giới này, từ khi mẫu thân chết hắn đã không còn có cảm nhận được sự ấm áp của nhân gian thêm một ngày đêm nào nữa.
Sáu tuổi hắn rời khỏi nhà, bởi vì sau khi mẫu thân mất hắn luôn luôn bị khi dễ, có một ngày hắn bị huynh đệ nhốt ở ngoài cửa, ngày hôm đó tuyết rơi rất lớn, rất lạnh, hắn rất đói nhưng người hầu không dám vi phạm lệnh của đại thiếu gia. Cho nên hắn chỉ có thể lui vào góc tường, trong lúc đó hắn thấy một đôi chân đi tới trước mặt. Người kia dịu dàng hướng về phía hắn mỉm cười, nụ cười giống như gió xuân quét qua trái tim hắn. Khi người kia vươn tay về phía hắn, hắn không chút nào chần chờ đem cánh tay nhỏ bé đông cứng của mình đặt vào lòng bàn tay to lớn ấm áp của nam nhân đó, giống như ba năm trước đây nắm bàn tay ấm áp của nam nhân này cùng hắn thành thân.
Hắn cứ như vậy đi cùng sư phụ, sư phụ của hắn là cao nhân đang ở ẩn trên giang hồ. Sư phụ của hắn vẫn ẩn cư tại một nơi hẻo lánh nhưng phong cảnh đẹp đẽ, cùng với sư thúc cũng là người sư phụ yêu sống cùng nhau. Do thể chất của hắn quá yếu không học được võ công nên sư phụ và sư thúc dạy hắn kỳ môn độn giáp, y thuật, binh pháp, hắn cũng đọc rất nhiều sách, thơ văn kinh điển, thi từ ca phú.
Sư phụ cùng sư thúc đã ở cùng một chỗ vài thập niên mà cảm tình vẫn như xưa, tuy rằng bọn họ rất yêu hắn nhưng hắn lại luôn quấy rầy thế giới riêng của hai người. Cho nên, khi mười bốn tuổi hắn đã rời xa bọn họ. Hắn lại như trước, sống cô đơn trên thế giới này, hiện giờ thân thể ấm áp trước mắt bỗng nhiên khiến hắn nảy sinh cảm giác muốn dựa vào.
Mười bảy năm qua hắn vẫn chỉ có một mình, cho nên hắn không ngại khi tỷ tỷ lợi dụng hắn để đạt được hạnh phúc của mình. Hắn cũng không ngại một mình ở trong lãnh cung lạnh lẽo này, hắn cho rằng hắn là một người không có ham muốn, thanh tâm quả dục. Thế nhưng hiện tại hắn có chút tham luyến sự ấm áp của người này, hắn đã ở một mình lâu lắm rồi, hắn đã quá cô đơn.
Từ ngày Huyền Trọng Thiên hôn hắn trước cửa lãnh cung, sau lại đem hắn đưa tới Lăng Tiêu điện khổng lồ này. Thiên Chiêu Tễ có vài lần muốn phản kháng nhưng đều bị Huyền Trọng Thiên hôn cho tới khi cả hai người đều không thở được, cảm xúc dâng trào không thể đình chỉ. Kỳ thực, mỗi lần hắn đều có thể cảm giác được Huyền Trọng Thiên kích động, nhưng hắn đều cố gắng bỏ qua. Mà Huyền Trọng Thiên hình như cũng tôn trọng ý nguyện của hắn, cho tới bây giờ cũng không ép buộc hắn điều gì.
Hắn mỗi ngày đều bày trận, muốn có thể đem tên hoàng thượng ác liệt kia chặn ở ngoài cửa, nhưng mỗi lần Huyền Trọng Thiên luôn nghênh ngang tiêu sái tiến đến lúc hắn tưởng mình đã thành công, sau đó ôm hắn, bắt đầu tàn sát bừa bãi đôi môi hắn, như thể nghiêm phạt hắn không ngoan. Điều này làm cho Thiên Chiêu Tễ mỗi lần đều rất thảm hại còn Huyền Trọng Thiên lại luôn luôn mang tâm trạng vui vẻ ôm hắn đi vào giấc ngủ —-
~~~~~~~~chú giải~~~~~~~~~~~
ngưỡng vọng : kính mến ngưỡng vọng và có ý trông chờ